Ban đêm ngoài trời có chút lạnh, cô mặc T-shirt hơi mỏng, trên cánh tay trắng noãn đều nổi lên một tầng da gà, trên đường phố mười một giờ đêm đã không còn người nào, nửa đêm cũng rất lạnh, đối diện có một quán bar, có một vài người từ bên trong đi ra, ban đêm thoạt nhìn rất tiêu điều, Sophia thầm nghĩ, không ngờ ban đêm ngoài đường ở New York cũng quạnh quẽ như vậy, có lẽ là đoạn đường này không giống, ở đây lại không tính quá phồn hoa.
"Hi, người đẹp, có thể cùng em uống một chén không?" Sophia đang nghĩ ngợi lung tung, nghe được câu này, cô không để ý, chờ bốn gã thanh thiếu niên kia đi tới trước mặt cô, cô mới ý thức được, a, cô được bắt chuyện.
"Xin lỗi, tôi đang đợi người." Sophia lịch sự từ chối, bốn người này thoạt nhìn cũng không lớn, trên dưới mười bảy mười tám tuổi, vừa nhìn chính là học sinh trung học, ăn mặc không giống ai, cái này gọi là đang thịnh hành, với cô mà nói thì là quần áo lưu manh, có một người cũng đeo hoa tai, đôi lúc phát sáng, Sophia cảm thấy thật xấu.
"Chờ người làm gì, để bạn của em cùng đi uống."
"Anh ấy sẽ không đi cùng các anh uống rượu." Sophia nói, nhìn đồng hồ, kỳ thực, cô thực sự không lo lắng, Hạ Thiên đi toilet có thể mất bao lâu, những người này cũng không đủ một nắm tay của ca ca.
Dáng người Sophia xác thực rất xuất chúng, ngũ quan cũng không tính thâm thúy, mái tóc rất thẳng, nhìn quyến rũ lại tươi mát xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, bộ dáng này nhìn ở trong mắt thanh thiếu niên là một người đẹp, cho dù gương mặt của cô thiên về phương đông một ít, huống hồ, đêm khuya trên đường có một cô gái phương đông đang đứng, nếu thật xảy ra chuyện gì, dự đoán cũng không ai biết.
Các thiếu niên hắc hắc cười rộ lên, một người đi lên kéo Sophia, "Đi thôi, đi thôi, chờ người cái gì, chúng tôi mang em đi chơi."
Sophia bị đẩy lảo đảo, trong lòng cũng hơi bực, "Tôi khuyên các người, hãy bỏ ra, nếu không, ngày mai sẽ phải nằm ở bệnh viện."
Đám người kia uống rượu, tính tình tự cao, đẩy Sophia lên một chiếc xe đậu ven đường, cô cũng gấp, không ngờ mấy người này có xe, đang muốn giãy giụa kêu cứu mạng thì nghe đến một trận dừng ngay, sau đó áp lực trên người mình cũng biến mất không thấy, sau mấy tiếng kêu nặng nề thảm thiết, Sophia phục hồi tinh thần lại, những thanh thiếu niên ấy đã nằm đầy đất.
Hạ Thiên vẫn chưa hết giận, một cước hung hăng đá lên thiếu niên nằm trên mặt đất.
Sắc mặt khó coi.
Sophia cuống quít kéo anh, "Ca ca, quên đi, đừng đánh chết người."
Cô vừa nói bọn họ sẽ nằm viện đó thôi.
"Anh thay cha mẹ bọn họ hảo hảo giáo dục bọn họ, sau này đỡ phải có cô gái khác bị bọn họ làm hại." Hạ Thiên chán nản, tai nghe thấy tiếng còi báo động, lúc này anh mới thôi, kéo Sophia lên xe, nghênh ngang mà đi.
Sophia thầm nghĩ, đám thiếu niên kia nhất định hối hận muốn chết.
"Em thường xuyên gặp loại chuyện này sao?" Hạ Thiên hỏi.
Sophia nói, "Không có, lần đầu tiên gặp phải."
"Anh mới không tin."
"Vì sao không tin? Cố nói em thường xuyên bị người đùa giỡn bắt chuyện anh mới tin?"
Hạ Thiên quay đầu trừng cô liếc mắt một cái, cũng cười.
Anh cũng bị tâm tư quái dị của chính mình làm cho không hiểu rõ.
"Sau này buổi tối không có anh bên cạnh, không cho phép đi ra ngoài." Hạ Thiên nói, "Dù cho bên cạnh có em trai em cũng không cho em cùng cậu ấy cùng đi ra ngoài, nhìn bộ dáng em trai em căn bản là không đánh được ai."
Bình luận facebook