Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Hạnh còn có chút băn khoăn.
- nhưng chúng ta còn chưa biết có phải do cô ấy làm không? Em sợ không phải.
Ngọc: ngu nó vừa thôi, ngu từ năm này qua năm khác vẫn chưa hết ngu được. Bảo sao mà cứ hết lần này đến lần khác bị người ta bắt nạt.
- em chỉ sợ đổ oan cho người ta.
Vân: oan cái gì mà oan, mày cứ để đấy cho bọn tao lo, con đấy bọn tao biết mặt rồi.
Mấy chị em nói chuyện một hồi cũng qua đi hai tiếng đồng hồ, lúc này Hạnh nhìn đồng hồ mới giật mình vì trời cũng đã muộn.
- em còn chưa nấu cơm được cho các chị nữa. Đến thăm các chị mà toàn mắc phiền phức tới thôi.
Mai: thôi mày đưa cháu về đi, ngày mai sẽ gặp để nói về chuyện này tiếp.
Hạnh dẫn bé Nhi về, Ngọc đi theo hai mẹ con ra đến đầu hẻm.
- chị để em ở đây được rồi, em tự về được ạ.
- Lúc nào mày lên xe taxi thì chị về. Mày không phải lo.
Đúng lúc ấy thì có một chiếc xe ô tô đi tới, Hạnh ngạc nhiên lắm khi thấy xe của Phong.
Phong nhìn thấy Ngọc thì gật đầu chào, có người đến đón hạnh rồi nên Ngọc yên tâm đi về.
Bé Nhi nhìn thấy Phong Thì chạy tới ôm lấy.
" - Sao chú biết con ở đây mà tới đón?
- chú là thám tử mà, ở đâu có bé Nhi là ở đấy chú đều biết.
- chú là thám tử thật á?
- chú không những là thám tử, chú còn là thiên sứ bảo vệ mẹ con của con nữa.
- wow, chú thật là tuyệt vời.
Hạnh: sao anh lại ở đây?
- Anh thấy em đi một mình không yên tâm nên anh đi theo.
Nghe thấy câu nói ấy Hạnh thực sự cảm thấy rất cảm động. Cô lại chẳng biết phải nói gì tiếp theo.
- em lên xe đi, anh đưa em về.
Cũng thời điểm ấy tại nhà thằng Nam.
- mẹ, con phải bỏ trốn thôi.
- sao lại như thế?
- người ta đã truy tố thành án hình sự rồi.
- trời ơi là trời, bây giờ phải làm sao?
- con tạm thời trốn qua nước ngoài một thời gian. Căn nhà này đứng tên của mẹ nên sẽ không bị tịch thu, mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
Thằng Nam vội bỏ vào trong vali mấy chục triệu với mấy bộ quần áo rồi chạy ra ngoài. Nhưng nó vừa mở cổng thì bị công an vây bắt.
Công an: toàn bộ khu vực lân cận đều đã bị phong tỏa. Anh đã bị bắt về tội tàng trữ buôn bán hàng kém chất lượng, hàng không được kiểm định.
Thằng Nam nhìn thấy công an thì thất thần, nó cứ nghĩ rằng có thể dùng tiền che đậy được mọi thứ nhưng không phải. Tiền cũng mất mà cuối cùng nó vẫn bị bắt. Lô hàng ấy không phải nhỏ sợ rằng lần này nó sẽ bóc kha khá lịch.
Nó bị còng tay, bao nhiêu dự định còn chưa thể làm. Nó vẫn chưa thể nào tìm được Hạnh, chưa biết rằng con của nó còn sống hay đã chết.
- -------
Phong đưa Hạnh về đến nhà thì thấy Thảo đang ở đó, chuyện tối hôm qua khiến cho Hạnh chẳng còn muốn chào hỏi cô ta.
Thảo nhìn thấy hạnh và Phong đi cùng nhau thì ấm ức lắm.
- Sao hai người lại đi cùng nhau?
Phong: Tôi và cô ấy đi cùng nhau thì sao?
Thảo: tôi sao? Sao anh lại có thể xưng hô với em như thế.?
- Cô đừng có nghĩ những chuyện cô làm tôi không biết.
- em làm gì chứ?
Cô ta tỏ ra oan ức, hai mắt cô ta rơm rớm nước tưởng chừng như sắp khóc.
Chỉ là ngày hôm qua cô ta chưa đạt được kế hoạch nên hôm nay đến định tiếp tục dở trò, nhưng không ngờ đến nơi thì cả Phong và Hạnh đều không có nhà.
Hạnh không muốn nghe hai người họ nói chuyện nên đã đi lên phòng trước, với lại còn có cả bé Nhi nữa, người lớn to tiếng cô thực sự không muốn con bé thấy.
Lúc này ở dưới phòng khách chỉ còn Phong và Thảo, không biết là mẹ Phong đang ở đâu.
Thảo đi đến chỗ Phong nắm lấy tay Phong rồi thút thít.
- Anh nói đi, em đã làm gì sai mà tại sao anh lại đối xử với em như thế?
- cô không biết mình làm gì đúng không? Cô thực sự không biết đúng không? Vậy thì để tôi nói cho cô biết. Cô đừng có tưởng bỏ thuốc kích dục vào trong ly nước cam rồi sẽ đạt được mục đích.
Nghe xong câu nói ấy mặt cô ta trở nên trắng bệch, miệng lắp bắp.
- anh... Anh nói cái gì vậy...em...không có...
- không có sao? Cô còn dám cãi. Cô có cần tôi cho cô xem camera ghi lại cảnh có cho thuốc kích dục vào trong ly nước cam không?
Thực tế chẳng có cái camera nào ghi lại cảnh ấy cả. Chỉ là Phong nói để cô ta có tật mà giật mình thôi. Sau câu nói ấy thì mọi thứ hoàn toàn có hiệu quả, cô ta không nói được gì vì những lời mà Phong nói là hoàn toàn chính xác.
Những lời nói ấy vô tình lọt vào tai mẹ Phong, bà đi từ ngoài cửa vào khiến cho Thảo giật thót mình.
- bác...bác gái....
* Bốp *
Cô ta ăn nguyên một phát tát từ mẹ Phong.
Thực ra thì lúc mà cô ta ở trong nhà nói chuyện với mẹ Phong là bà ấy đã rất muốn hỏi rằng có phải cô ta đã từng có người đàn ông khác ở bên nước ngoài hay không. Nhưng biết chắc là Thảo sẽ không trả lời nên bà ấy đã quyết định đi ra ngoài sân để gọi điện cho Dương.
Tính cách của Dương từ trước đến giờ như thế nào tất cả mọi người đều biết rõ. Là một người đàn ông vô cùng khảng khái và luôn luôn nói đúng sự thật. Cho dù có là bất cứ ai thì anh ta cũng không bao giờ bao che, kể cả đối với Thảo cũng vậy.
Sau khi biết được toàn bộ sự thật thì bà ấy đã rất sốc, vẫn định đi vào nhà để hỏi Thảo xem tại sao ngày xưa cô lại làm như thế thì lại tình cờ nghe được mấy lời mà Phong nói.
Không chỉ là phản bội Phong mà còn dùng mưu mô xảo quyệt để hòng chiếm được Phong. Một người như Thảo không thể nào đủ đức độ để làm con dâu của gia đình Phong được.
Bà Thủy: cô còn lời nào để nói không?
- Bác nghe cháu giải thích đi, chỉ vì anh ấy không quan tâm gì đến cháu. chỉ vì cháu quá yêu anh ấy cho nên cháu mới làm như thế.
- cô Im đi. Cô yêu con trai tôi vậy tại sao ngày trước cô còn bỏ nó để đi sang nước ngoài với người đàn ông khác?
Cô ta hoảng hốt.
- không có, hoàn toàn không có chuyện đó. Cháu xin bác hãy tin cháu.
Cô ta lại quay sang năn nỉ Phong.
- anh nói gì đi, anh nói là không phải đi.
Phong hất tay cô ta ra rồi đi lên phòng. Lẽ ra thì anh vẫn có thể coi cô ta như một người bạn nếu như cô ta không có ý định muốn quay lại.
Dẫu sao thì những năm tháng trước đây cũng là những hồi ức đẹp, nhưng cô ta lại không cảm thấy thỏa mãn, cứ tìm đủ mọi cách để tiếp cận bằng được Phong trong khi Phong đã không muốn nhớ lại những đau khổ mà cô ta gây ra.
Cô ta ngồi ở dưới đất, đau đớn không nói lên lời. Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó khi mẹ Phong tiếp tục nói.
- tôi đã tin tưởng cô tới mức như thế rồi, vậy mà cô làm ra những chuyện không ai có thể chấp nhận được. Cô mau đi ra khỏi nhà tôi đi, đừng bao giờ bước chân trở lại đây nữa.
Thất bại ê chề, cô ta đi ra ngoài, vừa đi xe ra đến ngoài đường là lập tức đi hết tốc độ.
Chiếc xe cứ thế lao vun vút trên đường cao tốc, tốc độ dường như khiến cho cô ta tỉnh táo hơn.
Sau thời gian rời bỏ Phong đi theo người đàn ông khác thì cô ta đã cảm thấy hối hận. Nhưng vì còn đang lỡ dở chương trình học ở bên nước ngoài nên cô ta không trở về ngay. Vì cô ta nghĩ rằng Phong còn yêu cô ta và không biết lý do cô ta đi vì phản bội.
Nhưng bây giờ khi quay trở lại mặc dù Phong vẫn chưa yêu ai nhưng lại không chịu chấp nhận cô ta. Bây giờ thì cô ta lại hiểu thêm rằng Phong thả yêu một người phụ nữ thấp kém chứ không chịu yêu cô ta.
Thà yêu một người phụ nữ đã có con và một đời chồng chứ nhất định không chịu quay lại dù lỗi lầm của cô ta gây ra cũng " chẳng có gì to tát".
Chiếc xe cứ thế lao đi, có một ánh sáng đèn pha phía trước khiến cô ta chói mắt, một kẻ điên nào đó đi ngược chiều. Cô ta loạng choạng tay lái, hoàn toàn không thể quan sát được phía trước.
Kíttttttt....rầm....
Tiếng bánh xe ma xát với lòng đường, tiếng đổ vỡ, chiếc xe mà cô ta lái đâm vào cột mốc ven đường, đầu cô ta đập mạnh vào vô lăng.
Lúc này điện thoại của cô ta không ngừng kêu, là Dương đang gọi.
Không thể liên lạc được với cô ta cho nên Dương đã bật chức năng định vị điện thoại và biết được vị trí của cô ta. Khi biết cô ta đang ở trên đường cao tốc nhưng không thể di chuyển khiến cho Dương cảm thấy vô cùng lo lắng.
Anh ta vội vã lái xe đến đó để xem tình hình thế nào, khi tới nơi thì anh ta thấy rất nhiều người đang ở xung quanh xe, còn có cả cảnh sát giao thông nữa.
Lúc này thì tâm trí anh ta bỗng chốc trở nên hoang mang vô cùng.
Khi anh ta nhìn thấy chiếc xe, khi anh ta nhìn thấy Thảo đang nằm ở trong đó, cảm giác đầu tiên chính là hốt hoảng . Anh ta chạy vội tới bế Thảo ra ngoài .
- gọi cấp cứu , mau gọi cấp cứu .
Ở bên tai là những tiếng xì xào bàn tán khiến cho người ta muốn điên loạn .
Một lát sau đó thì xe cấp cứu tới, và Thảo đã được đưa tới bệnh viện .
Nửa đêm Phong nhận được điện thoại từ Dương , anh có dự cảm không lành .
- alo .
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm vô cùng lo lắng .
- Cậu đến bệnh viện đi, Thảo bị tai nạn rồi.
Phong vội vã mặc quần áo rồi chạy xe tới bệnh viện , trong lòng cũng hoang mang không kém gì Dương .
Tại sao lại có thể bị tai nạn được chứ , trước giờ Thảo vẫn đi xe rất cẩn thận mà .
- nhưng chúng ta còn chưa biết có phải do cô ấy làm không? Em sợ không phải.
Ngọc: ngu nó vừa thôi, ngu từ năm này qua năm khác vẫn chưa hết ngu được. Bảo sao mà cứ hết lần này đến lần khác bị người ta bắt nạt.
- em chỉ sợ đổ oan cho người ta.
Vân: oan cái gì mà oan, mày cứ để đấy cho bọn tao lo, con đấy bọn tao biết mặt rồi.
Mấy chị em nói chuyện một hồi cũng qua đi hai tiếng đồng hồ, lúc này Hạnh nhìn đồng hồ mới giật mình vì trời cũng đã muộn.
- em còn chưa nấu cơm được cho các chị nữa. Đến thăm các chị mà toàn mắc phiền phức tới thôi.
Mai: thôi mày đưa cháu về đi, ngày mai sẽ gặp để nói về chuyện này tiếp.
Hạnh dẫn bé Nhi về, Ngọc đi theo hai mẹ con ra đến đầu hẻm.
- chị để em ở đây được rồi, em tự về được ạ.
- Lúc nào mày lên xe taxi thì chị về. Mày không phải lo.
Đúng lúc ấy thì có một chiếc xe ô tô đi tới, Hạnh ngạc nhiên lắm khi thấy xe của Phong.
Phong nhìn thấy Ngọc thì gật đầu chào, có người đến đón hạnh rồi nên Ngọc yên tâm đi về.
Bé Nhi nhìn thấy Phong Thì chạy tới ôm lấy.
" - Sao chú biết con ở đây mà tới đón?
- chú là thám tử mà, ở đâu có bé Nhi là ở đấy chú đều biết.
- chú là thám tử thật á?
- chú không những là thám tử, chú còn là thiên sứ bảo vệ mẹ con của con nữa.
- wow, chú thật là tuyệt vời.
Hạnh: sao anh lại ở đây?
- Anh thấy em đi một mình không yên tâm nên anh đi theo.
Nghe thấy câu nói ấy Hạnh thực sự cảm thấy rất cảm động. Cô lại chẳng biết phải nói gì tiếp theo.
- em lên xe đi, anh đưa em về.
Cũng thời điểm ấy tại nhà thằng Nam.
- mẹ, con phải bỏ trốn thôi.
- sao lại như thế?
- người ta đã truy tố thành án hình sự rồi.
- trời ơi là trời, bây giờ phải làm sao?
- con tạm thời trốn qua nước ngoài một thời gian. Căn nhà này đứng tên của mẹ nên sẽ không bị tịch thu, mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
Thằng Nam vội bỏ vào trong vali mấy chục triệu với mấy bộ quần áo rồi chạy ra ngoài. Nhưng nó vừa mở cổng thì bị công an vây bắt.
Công an: toàn bộ khu vực lân cận đều đã bị phong tỏa. Anh đã bị bắt về tội tàng trữ buôn bán hàng kém chất lượng, hàng không được kiểm định.
Thằng Nam nhìn thấy công an thì thất thần, nó cứ nghĩ rằng có thể dùng tiền che đậy được mọi thứ nhưng không phải. Tiền cũng mất mà cuối cùng nó vẫn bị bắt. Lô hàng ấy không phải nhỏ sợ rằng lần này nó sẽ bóc kha khá lịch.
Nó bị còng tay, bao nhiêu dự định còn chưa thể làm. Nó vẫn chưa thể nào tìm được Hạnh, chưa biết rằng con của nó còn sống hay đã chết.
- -------
Phong đưa Hạnh về đến nhà thì thấy Thảo đang ở đó, chuyện tối hôm qua khiến cho Hạnh chẳng còn muốn chào hỏi cô ta.
Thảo nhìn thấy hạnh và Phong đi cùng nhau thì ấm ức lắm.
- Sao hai người lại đi cùng nhau?
Phong: Tôi và cô ấy đi cùng nhau thì sao?
Thảo: tôi sao? Sao anh lại có thể xưng hô với em như thế.?
- Cô đừng có nghĩ những chuyện cô làm tôi không biết.
- em làm gì chứ?
Cô ta tỏ ra oan ức, hai mắt cô ta rơm rớm nước tưởng chừng như sắp khóc.
Chỉ là ngày hôm qua cô ta chưa đạt được kế hoạch nên hôm nay đến định tiếp tục dở trò, nhưng không ngờ đến nơi thì cả Phong và Hạnh đều không có nhà.
Hạnh không muốn nghe hai người họ nói chuyện nên đã đi lên phòng trước, với lại còn có cả bé Nhi nữa, người lớn to tiếng cô thực sự không muốn con bé thấy.
Lúc này ở dưới phòng khách chỉ còn Phong và Thảo, không biết là mẹ Phong đang ở đâu.
Thảo đi đến chỗ Phong nắm lấy tay Phong rồi thút thít.
- Anh nói đi, em đã làm gì sai mà tại sao anh lại đối xử với em như thế?
- cô không biết mình làm gì đúng không? Cô thực sự không biết đúng không? Vậy thì để tôi nói cho cô biết. Cô đừng có tưởng bỏ thuốc kích dục vào trong ly nước cam rồi sẽ đạt được mục đích.
Nghe xong câu nói ấy mặt cô ta trở nên trắng bệch, miệng lắp bắp.
- anh... Anh nói cái gì vậy...em...không có...
- không có sao? Cô còn dám cãi. Cô có cần tôi cho cô xem camera ghi lại cảnh có cho thuốc kích dục vào trong ly nước cam không?
Thực tế chẳng có cái camera nào ghi lại cảnh ấy cả. Chỉ là Phong nói để cô ta có tật mà giật mình thôi. Sau câu nói ấy thì mọi thứ hoàn toàn có hiệu quả, cô ta không nói được gì vì những lời mà Phong nói là hoàn toàn chính xác.
Những lời nói ấy vô tình lọt vào tai mẹ Phong, bà đi từ ngoài cửa vào khiến cho Thảo giật thót mình.
- bác...bác gái....
* Bốp *
Cô ta ăn nguyên một phát tát từ mẹ Phong.
Thực ra thì lúc mà cô ta ở trong nhà nói chuyện với mẹ Phong là bà ấy đã rất muốn hỏi rằng có phải cô ta đã từng có người đàn ông khác ở bên nước ngoài hay không. Nhưng biết chắc là Thảo sẽ không trả lời nên bà ấy đã quyết định đi ra ngoài sân để gọi điện cho Dương.
Tính cách của Dương từ trước đến giờ như thế nào tất cả mọi người đều biết rõ. Là một người đàn ông vô cùng khảng khái và luôn luôn nói đúng sự thật. Cho dù có là bất cứ ai thì anh ta cũng không bao giờ bao che, kể cả đối với Thảo cũng vậy.
Sau khi biết được toàn bộ sự thật thì bà ấy đã rất sốc, vẫn định đi vào nhà để hỏi Thảo xem tại sao ngày xưa cô lại làm như thế thì lại tình cờ nghe được mấy lời mà Phong nói.
Không chỉ là phản bội Phong mà còn dùng mưu mô xảo quyệt để hòng chiếm được Phong. Một người như Thảo không thể nào đủ đức độ để làm con dâu của gia đình Phong được.
Bà Thủy: cô còn lời nào để nói không?
- Bác nghe cháu giải thích đi, chỉ vì anh ấy không quan tâm gì đến cháu. chỉ vì cháu quá yêu anh ấy cho nên cháu mới làm như thế.
- cô Im đi. Cô yêu con trai tôi vậy tại sao ngày trước cô còn bỏ nó để đi sang nước ngoài với người đàn ông khác?
Cô ta hoảng hốt.
- không có, hoàn toàn không có chuyện đó. Cháu xin bác hãy tin cháu.
Cô ta lại quay sang năn nỉ Phong.
- anh nói gì đi, anh nói là không phải đi.
Phong hất tay cô ta ra rồi đi lên phòng. Lẽ ra thì anh vẫn có thể coi cô ta như một người bạn nếu như cô ta không có ý định muốn quay lại.
Dẫu sao thì những năm tháng trước đây cũng là những hồi ức đẹp, nhưng cô ta lại không cảm thấy thỏa mãn, cứ tìm đủ mọi cách để tiếp cận bằng được Phong trong khi Phong đã không muốn nhớ lại những đau khổ mà cô ta gây ra.
Cô ta ngồi ở dưới đất, đau đớn không nói lên lời. Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó khi mẹ Phong tiếp tục nói.
- tôi đã tin tưởng cô tới mức như thế rồi, vậy mà cô làm ra những chuyện không ai có thể chấp nhận được. Cô mau đi ra khỏi nhà tôi đi, đừng bao giờ bước chân trở lại đây nữa.
Thất bại ê chề, cô ta đi ra ngoài, vừa đi xe ra đến ngoài đường là lập tức đi hết tốc độ.
Chiếc xe cứ thế lao vun vút trên đường cao tốc, tốc độ dường như khiến cho cô ta tỉnh táo hơn.
Sau thời gian rời bỏ Phong đi theo người đàn ông khác thì cô ta đã cảm thấy hối hận. Nhưng vì còn đang lỡ dở chương trình học ở bên nước ngoài nên cô ta không trở về ngay. Vì cô ta nghĩ rằng Phong còn yêu cô ta và không biết lý do cô ta đi vì phản bội.
Nhưng bây giờ khi quay trở lại mặc dù Phong vẫn chưa yêu ai nhưng lại không chịu chấp nhận cô ta. Bây giờ thì cô ta lại hiểu thêm rằng Phong thả yêu một người phụ nữ thấp kém chứ không chịu yêu cô ta.
Thà yêu một người phụ nữ đã có con và một đời chồng chứ nhất định không chịu quay lại dù lỗi lầm của cô ta gây ra cũng " chẳng có gì to tát".
Chiếc xe cứ thế lao đi, có một ánh sáng đèn pha phía trước khiến cô ta chói mắt, một kẻ điên nào đó đi ngược chiều. Cô ta loạng choạng tay lái, hoàn toàn không thể quan sát được phía trước.
Kíttttttt....rầm....
Tiếng bánh xe ma xát với lòng đường, tiếng đổ vỡ, chiếc xe mà cô ta lái đâm vào cột mốc ven đường, đầu cô ta đập mạnh vào vô lăng.
Lúc này điện thoại của cô ta không ngừng kêu, là Dương đang gọi.
Không thể liên lạc được với cô ta cho nên Dương đã bật chức năng định vị điện thoại và biết được vị trí của cô ta. Khi biết cô ta đang ở trên đường cao tốc nhưng không thể di chuyển khiến cho Dương cảm thấy vô cùng lo lắng.
Anh ta vội vã lái xe đến đó để xem tình hình thế nào, khi tới nơi thì anh ta thấy rất nhiều người đang ở xung quanh xe, còn có cả cảnh sát giao thông nữa.
Lúc này thì tâm trí anh ta bỗng chốc trở nên hoang mang vô cùng.
Khi anh ta nhìn thấy chiếc xe, khi anh ta nhìn thấy Thảo đang nằm ở trong đó, cảm giác đầu tiên chính là hốt hoảng . Anh ta chạy vội tới bế Thảo ra ngoài .
- gọi cấp cứu , mau gọi cấp cứu .
Ở bên tai là những tiếng xì xào bàn tán khiến cho người ta muốn điên loạn .
Một lát sau đó thì xe cấp cứu tới, và Thảo đã được đưa tới bệnh viện .
Nửa đêm Phong nhận được điện thoại từ Dương , anh có dự cảm không lành .
- alo .
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm vô cùng lo lắng .
- Cậu đến bệnh viện đi, Thảo bị tai nạn rồi.
Phong vội vã mặc quần áo rồi chạy xe tới bệnh viện , trong lòng cũng hoang mang không kém gì Dương .
Tại sao lại có thể bị tai nạn được chứ , trước giờ Thảo vẫn đi xe rất cẩn thận mà .
Bình luận facebook