6.
Khuôn mặt cậu tôi hoàn toàn thay đổi.
Bộ dáng cúi đầu khom lưng giống hệt như là tú bà trong phim truyền hình:
"Tống Giản đúng không, cháu ngoan có thể để cậu gặp ba mẹ con tâm sự một chút được không?"
Tống Giản tựa vào lan can.
“Ngày hôm qua không phải các người còn mắng mẹ tôi là đàn bà chanh chua, muốn báo cảnh sát sao?"
“Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Ông ta nói xong vươn tay hướng về phía mặt mình tát một cái:
"Ta có mắt không biết Thái Sơn, con chuyển lời cho bọn họ để cho bọn họ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cho ta năm phút, năm phút là tốt rồi.”
Tống Giản không khách khí mở miệng: "Là các người tự mình đi, hay là chờ tôi đuổi các người đi?"
“Mày, đây là có ý gì?”
Ông ngoại tôi nhịn không được: "Hạ Hạ, con nói một câu đi!"
"À," tôi gật đầu, "Đi thong thả không tiễn, tài sản của ba mẹ tôi nhớ sửa sang lại, tháng sau sinh nhật tôi xong sẽ lấy đi."
“Mày!”
Rốt cục đến phiên bà ngoại tôi lên sân khấu, mồm mép không được nhưng sức biểu diễn bà vẫn có thể.
Chỉ thấy bà một bên cau mày ôm ngực nói "Đau quá..............." ,một bên dùng khóe mắt liếc qua tôi.
Trước kia tôi thật sự cho rắng bà ngoại có bệnh thật, về sau tôi mới biết được chỉ là muốn lợi dụng lòng hiếu thảo của tôi nên mới bày ra mánh khoé này.
Cho nên bây giờ, tôi nhún nhún vai: "Cậu, chăm sóc tốt cho bà ngoại đi, coi chừng bà xảy ra chuyện gì người khác sẽ mắng cậu bất hiếu.”
Nói xong, chuông cửa biệt thự vang lên.
Tống Giản bước nhanh xuống mở cửa, là nhân viên chuyển phát nhanh.
Bởi vì kế hoạch du lịch đã sớm định ra, cho nên chúng tôi mua đồ đã điền địa chỉ ở đây.
“Là mua cái gì sao? "
Tôi vươn đầu, nhìn anh nhận lấy hai túi bưu phẩm.
Bốn người dưới lầu cũng nhịn không được vươn cổ theo, mắt trông mong nhìn.
Tống Giản mỉm cười, nhanh nhẹn mở chuyển phát nhanh ra, vẫy vẫy tay với tôi:
"Bảo bối, thư thông báo trúng tuyển đến rồi."
Nói xong, anh lại quơ quơ trước mặt ông ngoại tôi: "Thư thông báo trúng tuyển của Bắc Đại Thanh Hoa, đã thấy chưa?"
7.
Thanh Hoa Bắc Đại, đây là mục tiêu và là tâm nguyện của tôi và Tống Giản!
Thế nhưng thật sự thực hiện được khiến tôi cao hứng muốn chết, chạy như bay xuống ôm Tống Giản, hướng về phía anh hôn một cái.
Sau đó nhìn về phía Khương Yên:
"Năm nay chị học lại năm thứ hai, thi thế nào rồi, thư thông báo trúng tuyển đến chưa?"
Mặt Khương Yên trong nháy mắt đỏ lên: "Bà ngoại không thoải mái, con đi trước.”
Cô ta không dám nói, dù sao nếu như tôi không nhìn lầm lúc tra điểm cô ta chỉ thi được hơn hai trăm điểm.
"Chị họ à đừng nản lòng, Bắc Đại Thanh Điểu, cũng là Bắc Đại!"
Bóng lưng cô ta rõ ràng cứng đờ một chút, ngay sau đó bước nhanh rời khỏi biệt thự chúng tôi ở.
Những ngày kế tiếp, cậu tôi mỗi ngày đều tới cửa trông coi, vì muốn mắt không thấy tâm không phiền ngày hôm sau chúng tôi liền dọn đi nơi khác.
Nhà ông ngoại không thể về, mẹ Tống Giản ước gì để tôi ở lại nhà họ Tống.
Không chỉ sắp xếp cho tôi phòng ngủ rộng rãi, thiết kế dựa theo sở thích của tôi, còn mua cho tôi đủ loại hàng hiệu.
Từ quần áo đến túi xách trang sức, đầy đủ mọi thứ.
Thậm chí lo lắng tôi ăn không quen, mẹ Tống cùng Tống Giản chưa từng vào phòng bếp, hiện tại lại tranh nhau làm cho tôi bữa cơm.
Tôi cầm bát cơm nước mắt rơi không ngừng được, nhất là lúc bà ấy nói tôi đã phải chịu nhiều khổ sở, về sau có bọn họ chiếu cố tôi cuộc sống của tôi chỉ có sự ngọt ngào.
Tôi mất đi tình thương của cha và tình thương của mẹ, mẹ Tống và Tống Giản sẽ bù đắp cho tôi gấp bội.
Tôi cảm động vô cùng, chỉ cảm thấy kiếp trước mình đã giải cứu thế giới mới có thể có phúc khí tốt như vậy.
Tuy rằng những thứ này ngoại trừ bọn họ thật sự thích tôi, cũng có nguyên nhân bởi vì Tống Giản yêu ai yêu cả đường đi lối về, còn có cha mẹ tôi.
Đây là điều tôi biết khi nói chuyện phiếm với bọn họ, thì ra mẹ Tống Giản và mẹ tôi là bạn thân, năm đó bọn họ ch.ết đột ngột tôi lại quá nhỏ, cậu tôi nhận nuôi tôi lại mang theo tôi chuyển đến nơi khác.
Bọn họ vốn tưởng rằng tôi sẽ được chăm sóc rất tốt, trăm triệu lần không nghĩ tới tôi lại bị đối xử như vậy.
Nói đến đây, mẹ Tống Giản hận không chịu nổi, bà cũng nói sẽ giúp tôi lấy lại tài sản.
Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, nhưng không thể cho đám ma cà rồng và sói mắt trắng này.
Vốn những món đồ cũ kia mẹ Tống muốn tôi vứt đi nhưng dù sao cũng có một ít hồi ức quan trọng đối với tôi, cho nên Tống Giản nói muốn đi giúp tôi đến lấy về.
Nhưng hai chúng tôi đi, mẹ Tống vẫn không yên tâm, nghĩ tới nghĩ lui cũng phải đi theo.
Mở cửa thấy Tống Giản đi cùng mẹ anh.
Khuôn mặt cậu tôi trong nháy mắt liền cười thành một đóa hoa.
“Tống phu nhân có thời gian như vậy, mau mời vào, mời ngồi. "
Ông ta vừa chào hỏi vừa nháy mắt, bảo Khương Yên nhanh đi pha trà.
“Không cần, chúng tôi đến giúp Hạ Hạ thu dọn đồ đạc, thu dọn xong chúng tôi sẽ đi ngay.”
“Thu dọn đồ đạc không phải vội, ngài ngồi một lát đi, đi xe đường xa cũng vất vả rồi.”
"Chúng tôi có tài xế lái xe, có gì mà vất vả."
Tống Giản mở miệng nói liền khiến cậu tôi nghẹn họng nửa ngày không nói ra lời.
Tôi bởi vì có chút đau bụng, vừa vào cửa liền đi toilet trước.
Tôi mới vừa từ WC đi ra liền nhìn thấy Khương Yên ân cần cầm dao chuyển đến ngồi ở bên cạnh Tống Giản gọt táo:
"Anh Giản, em gọt cho anh một quả này, loại táo Nhạc Kỳ này rất ngọt, dì cũng ăn một quả đi."
Cô ta nói xong liền đưa miếng táo về phía Tống Giản và mẹ Tống.
Mẹ Tống cũng không khách khí, rút ra một tờ giấy nhận lấy sau đó trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Tống Giản càng thẳng thắn hơn:
"Đừng đưa cho tôi, tay cô cầm qua rồi tôi sợ bẩn, ăn không tiêu hóa được.”
Nụ cười của Khương Yên nhất thời đọng lại trên mặt, Tống Giản như không phát hiện tiếp tục bổ đao:
"Hạ Hạ gọi tôi là anh đó là do cô ấy nhỏ hơn tôi, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết xấu hổ mở miệng xưng hô như vậy? Hơn nữa, tôi là chồng chưa cưới của Hạ Hạ, cô nên gọi tôi là em rể.”
“Nhưng mà, em............... "
Khương Yên rũ mắt, giọng nói tỏ vẻ uỷ khuất: "Em thực tế quả thật nhỏ tuổi, chỉ hơn Hạ Hạ hai tuổi mà thôi.”
Mẹ Tống liếc cô ta một cái.
"Sao cô không nói cô lớn hơn một ngàn tám trăm tuổi luôn đi!"
Tôi nhịn không được cười ra tiếng, đúng là gừng càng già càng cay, mẹ chồng thật uy vũ.
Khương Yên xanh mặt nhưng không có cách nào nói lại, trình độ diễn xuất cũng không tốt.
Đúng vào giờ phút này trên đầu truyền đến âm thanh xèo xèo, ánh đèn sáng ngời trong phòng lay động vài cái, trong nháy mắt tối đen.
Mất điện à?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Khương Yên thét chói tai nhào vào lòng Tống Giản:
“Anh Giản, tối quá, em sợ quá.”
Kết quả cô ta nhào vào nhầm người.
Mẹ Tống tát một cái:
"Hoặc là câm miệng, hoặc là cút đi!"
Mẹ chồng tương lai thật uy vũ!
Mà Tống Giản đã vọt tới bên cạnh tôi trước tiên, gắt gao ôm tôi vào trong ngực, tóc mai đan vào nhau, tôi nghe được thanh âm của anh.
"Hạ Hạ, anh ở đây."
Ngoài cửa sổ phòng khách sát đất, đèn đuốc sáng trưng.
Một chút cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Khương Yên.
Ngay cả ba cô ta muốn nói lời biện hộ cho công ty, cũng phải nuốt trở về.
Thậm chí trước khi đi, mẹ Tống giống như nghĩ đến cái gì dừng một chút, mở miệng với bọn họ:
"Khương Chí Quốc, công ty kia của ông nghe nói là lúc trước làm nghiệp vụ khác, là đổi tên lại đúng không?"
Một câu nói khiến cậu tôi kinh hãi.
Một lúc lâu cũng không nói gì.
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của ông ta, mẹ Tống hiểu rõ gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”
8.
Khai giảng vào tháng chín, tôi và Tống Giản cùng đi.
Trên đường đi lại gặp được cậu tôi tới đưa Khương Yên đi học, tôi đoán đúng là không sai, cô ta thật đúng là đi Bắc Đại Thanh Điểu.
Chỉ là lúc này đây, cô ta không phải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngồi xe của ba cô ta đến.
Mà là đi taxi.
Bởi vì chuyện tài sản đã điều tra rõ ràng.
Cậu tôi không chỉ nuốt rất nhiều tiền, thậm chí công ty rách nát kia của ông ta cũng vốn là thuộc về tôi, ông ta chẳng qua là đổi cổ đông, đổi tên.
Tống gia giúp tôi thắng kiện, bọn họ đương nhiên hai bàn tay trắng.
Tuy nhiên tôi cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Ngày khai giảng đại học luôn tương đối bận rộn một chút, nhất là khi dịch bệnh đóng cửa, chúng tôi không thể ra ngoài.
Chờ mãi đến mùa đông mới được giải phóng, mọi người lập tức trở về nhà.
Tôi cùng Tống Giản mang theo hành lý chui vào xe riêng của chúng tôi, ra khỏi cổng trường liền đi thẳng về nhà thật cẩn thận.
Nhưng lúc này Khương Yên tới cửa, hơn nữa còn mang theo hành lý.
Biệt thự Tống gia ở vùng ngoại ô, dưới lầu có camera theo dõi.
Cô ta mặc kín mít giống như một con gấu, chỉ lộ ra một đôi mắt, đáng thương đứng ở cửa, thông qua camera cầu xin tôi:
"Hạ Hạ, ông bà ngoại và ba chị đều dương tính rồi trong nhà không an toàn lắm, chị có thể tới ở nhờ hai ngày không?"
Cô ta nói trong khi vẫn ho dữ dội, giọng nói ốm yếu.
Trong lòng tôi nổi lên nghi hoặc, điều này không đúng lắm bình thường mùa đông cô ta đều mang tất chân, giày cao gót, có thể lộ bao nhiêu thì lộ bấy nhiêu.
Lúc dịch bùng phát cô ta thậm chí còn hô to tự do, khẩu trang cũng không đeo.
Giờ thì sao?
Sốt?
Hay là dương tính rồi?
“Hạ Hạ, em còn ở đó không? Sao em không nói lời nào? "
Tôi cười lạnh, nói cái gì?
Mở cửa rước bệnh vào nhà sao?
Mà đúng lúc này, màn hình điện thoại di động của tôi sáng lên.
Một tin tức mới đến từ người cậu tốt của tôi, ônh ta nói:
"Hạ Hạ, ông ngoại con hình như không ổn, bà ngoại hình như cũng rất nghiêm trọng, bệnh viện không có giường, con có thể nghĩ biện pháp không?”
9.
Tôi sửng sốt một chút, nghiêm trọng như vậy sao?
Thuốc trị bệnh Tống gia quả thật có rất nhiều.
Cho dù là người xa lạ tôi cũng tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, huống chi đây còn là ông bà ngoại của tôi.
Để thận trọng, tôi trả lời một câu: “Tôi hỏi một chút.”
Tôi còn chưa nghĩ ra có nên đưa hay không, liền thấy cậu tôi gửi một tin nhắn cho bạn bè:
“Thuốc đặc hiệu trị bệnh 18 ngàn một hộp”
Giỏi lắm!
Thật ghê tởm.
Một cú điện thoại gọi tới.
"Các người tự nghĩ biện pháp đi tôi bên này không tìm được, còn có Khương Yên đang ở cửa Tống gia mau đón cô ta về đi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì tôi sợ cậu sẽ hối hận mất!"
Nói xong, không đợi ông ta trả lời tôi liền cúp máy.
Mà Khương Yên còn ở bên ngoài, một bên điên cuồng ấn chuông cửa một bên lải nhải kể khổ:
"Hạ Hạ, em nói đi chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"
"Chị hiện tại cũng là thật sự khó xử, ông bà ngoại đều bệnh, ba hiện tại lại không có tiền........"
Tôi lạnh lùng lên tiếng: "Một vạn tám một hộp thuốc đặc hiệu, tôi thấy cậu ấy làm ăn rất tốt!"
Tôi nói xong liền tắt điện thoại, chỉ bật máy theo dõi.
Xoay người dặn dò người làm: "Người lạ nếu không có đặc biệt dặn dò, tất cả đều không được vào!"
Nơi này là khu biệt thự cao cấp, an ninh rất tốt.
Chỉ cần người giúp việc không cho cô vào, hẳn là không có vấn đề gì.
Kết quả, vẫn xảy ra vấn đề.
Nhân viên vệ sinh mới tới không biết tình huống, nghe Khương Yên lừa dối còn tưởng rằng là người trong nhà, liền để cho cô ta đi theo vào cửa.
Lúc cô ta tới, tôi đang ở thư phòng đọc sách, nghe được động tĩnh muốn đi ra ngoài xem một chút.
Mới vừa thò đầu ra đã thấy Khương Yên xuất hiện trước mặt tôi, kéo khẩu trang của mình xuống liền nhào về phía tôi:
"Đã lâu không gặp, em gái tốt của chị, chị thật sự nhớ em!"
Hành động này nếu nói cô ta không phải cố ý tới lây bệnh cho tôi, kẻ khờ cũng không tin nổi.
Tôi theo bản năng lui về phía sau che miệng mũi của mình, muốn đóng cửa nhưng không kịp cô ta đã đuổi theo tôi vào nhà, tôi vừa hô to người tới cứu mạng, vừa cầm lấy đồ trong tay ném về phía cô ta!
Trong thư phòng cơ bản đều là sách vở, đối với cô ta không tạo thành lực sát thương gì.
Đúng lúc cô ta muốn nhào vào người tôi, một cái túi cỡ lớn không biết ở đâu xuất hiện trùm cả người cô ta lại.
Bình luận facebook