-
Chương 17.Giết gà dọa khỉ
Chạng vạng, Khương thái phó đến viện của Cố Vãn Tình, sau bữa tối truyền bốn cô nương đến, Khương thái phó thấy bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa, nhìn bốn người các nàng chẳng những xinh đẹp, mà tương đối tài tình, so với hai nha hoàn lúc trước chính mình chọn ra, mạnh hơn gấp trăm lần. Hắn vốn còn có băn khoăn, lo lắng tỳ nữ bên cạnh nhi tử quá mức xinh đẹp, phân tán tâm tư đọc sách của nhi tử, nhưng hôm nay lại cảm thấy, chính là an bài một trăm tám mươi mỹ nữ tuyệt sắc cũng chê ít, dù sao Khương gia hắn vẫn nuôi nổi, chỉ cần nhi tử chịu gần nữ sắc là được rồi.
Cố Vãn Tình ở bên cạnh nhìn thần sắc Khương thái phó, cười tủm tỉm nói: “Lão gia cảm thấy bốn vị cô nương này như thế nào? Nếu cảm thấy không ổn, thiếp lại đi chọn lại.”
Khương thái phó vừa lòng nói: “Làm phiền phu nhân, liền chọn vài người này đi.”
Đuổi bốn cô nương đi ra ngoài xong, trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng Khương thị.
Cố Vãn Tình cúi đầu, hắn tuy là phu quân của nàng, nhưng chung quy thành thân mới có hai ngày, mặc dù có quan hệ xác thịt, nhưng hai người đúng là vẫn còn có chút xa lạ, nay hai người bọn họ cùng một chỗ, lòng nàng bất an, tim đập bang bang.
Khương Hằng đứng tại trước mặt Cố Vãn Tình, cúi đầu nhìn tiểu thê tử của hắn. Nàng so với nữ tử bình thường khác thì cao gầy hơn, nhưng cũng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, nay không biết làm sao đứng ở đó, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu. Hắn nhìn hai gò má nàng đỏ bừng, đáy lòng đột nhiên sinh ra thương tiếc. Khương Hằng có biết một hai chuyện trước khi Cố Vãn Tình xuất giá, hắn biết nàng là thứ nữ không được sủng, trong ngày thường bị phụ thuộc, thật cẩn thận xem sắc mặt người khác. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng nàng ở nhà có bao nhiêu gian nan. Ánh mắt Khương Hằng lại nhu hòa vài phần, giơ tay sờ sờ gương mặt của nàng, nói: “Vãn Tình, đã nhiều ngày bận chuyện trong triều, không có thời gian ở cùng nàng, là sơ sẩy của ta.”
Cố Vãn Tình có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn lên một đôi mắt trong suốt, ảnh ngược ra là mặt đỏ tai hồng của nàng, trong ngày thường nàng võ mồm lanh lợi, đối với người trước mắt, nhưng lại nói không ra lời.
Khương Hằng cầm tay Cố Vãn Tình, mang nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn bộ dáng nàng quẫn bách, điểm điểm cái trán của nàng, nói: “Nàng là một nữ tử tuổi hoa như vậy, gả cho lão già ta, ủy khuất nàng. Ở đây có quen không? Thân mình còn đau phải không?”
Não Cố Vãn Tình lúc này cũng không linh quang, bị Khương Hằng hỏi ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, nghĩ đến nhiệt tình đêm tân hôn đó, mặt đỏ như nước nấu trứng tôm, cúi đầu cắn môi, nhẹ giọng nói: “Chỗ ở cũng quen, thân mình không… không đau.”
Khương Hằng nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Ta nghe nói, buổi sáng hôm qua Tiền thị đến thỉnh an nàng.”
Trong lòng Cố Vãn Tình cả kinh, hắn đột nhiên nói chuyện này làm cái gì? Rồi sau đó gật gật đầu, nói: “Là tới qua, nói với thiếp chút chuyện rồi đi.”
Khương Hằng thâm trầm nhìn nàng một cái, nói: “Vãn Tình, nàng phải nhớ kỹ, nàng là thê tử Khương Hằng ta cưới hỏi đàng hoàng, nếu có người dám bất kính với nàng, mà làm cho nàng nhớ tới thân phận. Vương phi của Khương Hằng ta, há để người khi dễ?”
Hắn đang lo lắng cho mình, sợ Tiền thị khó xử chính mình cho nên vội tới làm chỗ dựa cho mình sao?
Cố Vãn Tình nhìn hắn, đáy lòng sinh ra cổ thản nhiên ôn nhu, khóe miệng gợi lên, không khỏi đi lên trước một bước, khẽ khẽ tựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại nói: “Có thể gả cho phu quân, nào có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất, đây là phúc khí của Vãn Tình. Thiếp sẽ nhớ kỹ lời nói của phu quân, sẽ không chịu ủy khuất.”
“Bọn nhỏ có cung kính với nàng hay không?”
“Vài đứa nhỏ đều là tốt lắm, thiếp thực thích bọn chúng.”
Khương Hằng thở dài, đem tiểu thê tử ôm chặt vào trong ngực, nói: “Ngày mai nàng nên trở về lại mặt, ta hạ triều cùng nàng trở về, lễ vật ta đều sai người chuẩn bị tốt.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, Khương Hằng cúi xuống hôn, ở bên tai Cố Vãn Tình, hơi thở nóng rực thiêu đốt vành tai của nàng, giọng nói có chút chát ách: “Thân mình đã khỏe rồi, vậy đêm nay ta liền ngủ tại đây… Tối hôm qua vốn định đến, nhưng lại lo lắng làm bị thương nàng…”
Cố Vãn Tình xấu hổ hận không thể tìm cái động chui vào, Thúy Liên canh giữ ở cửa, mặt mũi đỏ thẫm, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng.
Một đêm triền miên, thời điểm Cố Vãn Tình tỉnh lại, xoa xoa thắt lưng đau nhức, người bên cạnh đã vào triều từ sớm.
Hôm này là ngày lại mặt, miễn vấn an sáng sớm, Cố Vãn Tình đánh một bộ quyền, tắm rửa thay quần áo, dùng qua đồ ăn sáng, nói với Thúy Liên: “Đi đem Sắc Vi kêu tiến vào.”
Thúy Liên đoán tiểu thư nhà mình rốt cục muốn thu thập tiểu chân không an phận đó, cao hứng lên tiếng vâng, chạy ra ngoài gọi Sắc Vi tiến vào.
Sắc Vi vào nhà, nhìn thấy Cố Vãn Tình, liền quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”
Mí mắt Cố Vãn Tình cũng chưa nâng, trên mặt âm tình bất định, nói: “Sắc Vi, ngươi cũng biết chủ tử của ngươi là ai?”
Sắc Vi ngây ra một lúc, nói: “Hồi phu nhân, chủ tử của nô tỳ tất nhiên là phu nhân a.”
Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, loảng xoảng một tiếng, đem chén trà trong tay ném tới trước mặt Sắc Vi, lớn tiếng quát: “Phu nhân của ngươi, là phu nhân Cố gia, hay là phu nhân Khương gia? Ngươi làm ra chuyện gièm pha này, coi người bên ngoài đều mù hết sao, đều nhìn không thấy sao?”
Một cỗ khí tràng sẵng giọng từ quanh thân Cố Vãn Tình lan tràn, hoàn toàn bất đồng với Tứ tiểu thư Cố gia yếu đuối giống như tượng đất kia, mà là một loại khí tràng làm cho Sắc Vi sợ run, lạnh từ đầu đến trong xương. Cố Vãn Tình như vậy Sắc Vi chưa từng có gặp qua, nàng ta chỉ biết là Cố gia phu nhân nói Tứ tiểu thư dễ nắn bóp, đối với Cố gia phu nhân nói gì nghe nấy, cũng không chống đối, nhưng không nghĩ tới Cố Vãn Tình cư nhiên có một mặt lợi hại này.
Lúc này trong lòng Sắc Vi còn có chút khinh thường nghĩ, Cố Vãn Tình không phải là ra khỏi Cố gia, đi vào hộ nhà cao cửa rộng sao, liền cáo mượn oai hùm, kỳ thực trong xương vẫn là thứ nữ sợ hãi rụt rè, không có năng lực gì. Vừa nghĩ đến như thế, cũng không sợ hãi lắm, đụng đầu nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ là toàn tâm toàn ý hướng về phu nhân, vì phu nhân suy nghĩ a! Nô tỳ mỗi ngày dụng tâm hầu hạ phu nhân, chuyện khác là người bên ngoài đỏ mắt nô tỳ, bố trí vu hãm nô tỳ, muốn ly gián phu nhân cùng dì Cố.”
Đều nói đến cỡ này, cư nhiên cứng rắn cãi lại. Cố Vãn Tình hơi hơi nheo ánh mắt lại: nay nàng muốn thử xem Sắc Vi, nhìn một cái, nàng ta có thể cho chính mình sở dụng hay không. Nếu trong lòng nàng ta chỉ nhận thức Cố gia Diêm thị thành chủ tử, người đang có dị tâm như vậy quả quyết không thể giữ ở bên người. Vì Vưu thị đang ở cố gia, không thể cùng phu nhân Cố gia xé rách da mặt, Cố Vãn Tình không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không nghĩ trừ bỏ Sắc Vi, nhưng nếu Sắc Vi lại không biết sống chết như vậy, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác).
Cố Vãn Tình không phải là tiểu thư khuê các bình thường, nàng là con gái tướng môn, khi còn bé từng cùng phụ huynh sống trong quân doanh, lại tập qua võ, tính cách kiên nghị, trong ngày thường tính tình mặc dù hiền hoà, nhưng nếu là khi hạ thủ ác độc, nàng không thua với nam nhi. Lúc này lòng nàng có suy nghĩ, nhìn về phía Sắc Vi, trong ánh mắt xẹt qua sát ý mãnh liệt.
Thúy Liên vẫn ở bên cạnh, đem vẻ mặt tiểu thư nhà mình thu tại trong mắt, trong lòng nàng cả kinh, bị dọa cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, thu liễm sát khí cả người, nàng còn không có cách trở mặt cùng Cố gia, ít nhất hiện tại không thể cùng phu nhân Cố gia xé nát mặt, nếu không Vưu thị sẽ sống không dễ chịu lắm.
“Tha đi ra ngoài, phạt trượng hai mươi cái.” Sắc mặt Cố Vãn Tình thản nhiên, nhìn cũng không nhìn Sắc một cái.
Sắc Vi nhất thời mắt choáng váng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: phu nhân đây là muốn đánh bản tử nàng ta a! Sắc Vi không thể tin nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, Tứ tiểu thư tượng đất này, khi nào thì thay đổi tính tình, lại muốn đánh bản tử người khác?
Thúy Liên cũng trợn mắt há hốc mồm, mấy câu nói đó còn chưa nói xong, liền muốn đánh bằng roi?
“Thúy Liên, còn thất thần làm cái gì, lời nói của bản vương phi em không có nghe thấy sao? Đem tiện nhân này tha ra ngoài, phạt trượng hai mươi cái!” Cố Vãn Tình híp mắt, đi đến trước mặt Sắc Vi, nắm cằm của nàng ta, gằn từng chữ: “Ngươi nghe rõ cho bản vương phi, nay, ta không phải Tứ tiểu thư Cố gia, mà là vương phi của Bình Thân vương gia, chủ mẫu Khương gia. Ngươi bất quá là một nha hoàn bên cạnh bản vương phi, ta muốn giết muốn đánh, chỉ một câu, cho dù đánh ngươi chết, dù sao lấy một cái chiếu cuốn vào, quăng ra bãi tha ma cho chó hoang. Ngươi cho là phu nhân Cố gia sẽ vì ngươi – một tiểu nha hoàn, cùng Bình Thân vương phi trở mặt sao? Ngươi cho ngươi là ai?”
Buổi nói chuyện với Cố Vãn Tình, hoàn toàn đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của Sắc Vi. Nàng ta ngẩng đầu nhìn người trước mắt, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng vẻ mặt cũng hoàn toàn bất đồng. Cố Vãn Tình không che giấu sát ý trong mắt, nàng làm cho người có dị tâm này biết, nghĩ đến hại nàng – Bình Thân vương phi, vậy trước suy nghĩ phân lượng của chính mình, nhìn một cái chính mình có thể chịu được bao nhiêu bản tử!
Sắc Vi biết sợ hãi, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ. Nhưng Cố Vãn Tình làm sao tha nàng ta, kêu gia đinh đem nàng ta cột vào ghế dài, nâng đến trong viện, lại sai Thúy Liên kêu tất cả nô tỳ bà tử trong viện đi ra nhìn, còn kêu bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa ở một bên nhìn.
Hai gia đinh cường tráng, một người một cái bản tử đánh Sắc Vi khóc kêu tận trời, phân nước tiểu đều chảy ra. Thúy Liên ở một bên chỉ vào Sắc Vi nói: “Tiện tỳ này, cư nhiên dám chống đối phu nhân! Làm gì còn quy củ! Tiện nhân như vậy, chính là đánh chết, cũng do nàng ta xứng đáng!”
Hai mươi bản tử đánh xong, Sắc Vi đã hôn mê bất tỉnh, bị người nâng trở về phòng.
Đám nha hoàn bà tử, cùng bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa, đều mồ hôi lạnh ẩm ướt hết vạt áo, Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, còn một lời không hợp liền tha đi ra ngoài đánh gần chết khiếp, nếu chính mình nói không chừng trực tiếp liền loạn côn đánh chết. Vị tân phu nhân này, nhìn cười tủm tỉm như người hiền lành, không nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn như thế, trong lòng mỗi người đều co rút thật chặt.
Bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa đó lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh, phu nhân đánh nha hoàn, kêu các nàng đến xem, rõ ràng chính là có ý giết gà dọa khỉ, kêu các nàng nhìn một cái, nhận rõ chủ tử của mình là ai, chớ để làm ra chuyện không nên liền đánh mất mạng nhỏ.
Cố Vãn Tình ở bên cạnh nhìn thần sắc Khương thái phó, cười tủm tỉm nói: “Lão gia cảm thấy bốn vị cô nương này như thế nào? Nếu cảm thấy không ổn, thiếp lại đi chọn lại.”
Khương thái phó vừa lòng nói: “Làm phiền phu nhân, liền chọn vài người này đi.”
Đuổi bốn cô nương đi ra ngoài xong, trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng Khương thị.
Cố Vãn Tình cúi đầu, hắn tuy là phu quân của nàng, nhưng chung quy thành thân mới có hai ngày, mặc dù có quan hệ xác thịt, nhưng hai người đúng là vẫn còn có chút xa lạ, nay hai người bọn họ cùng một chỗ, lòng nàng bất an, tim đập bang bang.
Khương Hằng đứng tại trước mặt Cố Vãn Tình, cúi đầu nhìn tiểu thê tử của hắn. Nàng so với nữ tử bình thường khác thì cao gầy hơn, nhưng cũng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, nay không biết làm sao đứng ở đó, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu. Hắn nhìn hai gò má nàng đỏ bừng, đáy lòng đột nhiên sinh ra thương tiếc. Khương Hằng có biết một hai chuyện trước khi Cố Vãn Tình xuất giá, hắn biết nàng là thứ nữ không được sủng, trong ngày thường bị phụ thuộc, thật cẩn thận xem sắc mặt người khác. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng nàng ở nhà có bao nhiêu gian nan. Ánh mắt Khương Hằng lại nhu hòa vài phần, giơ tay sờ sờ gương mặt của nàng, nói: “Vãn Tình, đã nhiều ngày bận chuyện trong triều, không có thời gian ở cùng nàng, là sơ sẩy của ta.”
Cố Vãn Tình có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn lên một đôi mắt trong suốt, ảnh ngược ra là mặt đỏ tai hồng của nàng, trong ngày thường nàng võ mồm lanh lợi, đối với người trước mắt, nhưng lại nói không ra lời.
Khương Hằng cầm tay Cố Vãn Tình, mang nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn bộ dáng nàng quẫn bách, điểm điểm cái trán của nàng, nói: “Nàng là một nữ tử tuổi hoa như vậy, gả cho lão già ta, ủy khuất nàng. Ở đây có quen không? Thân mình còn đau phải không?”
Não Cố Vãn Tình lúc này cũng không linh quang, bị Khương Hằng hỏi ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, nghĩ đến nhiệt tình đêm tân hôn đó, mặt đỏ như nước nấu trứng tôm, cúi đầu cắn môi, nhẹ giọng nói: “Chỗ ở cũng quen, thân mình không… không đau.”
Khương Hằng nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Ta nghe nói, buổi sáng hôm qua Tiền thị đến thỉnh an nàng.”
Trong lòng Cố Vãn Tình cả kinh, hắn đột nhiên nói chuyện này làm cái gì? Rồi sau đó gật gật đầu, nói: “Là tới qua, nói với thiếp chút chuyện rồi đi.”
Khương Hằng thâm trầm nhìn nàng một cái, nói: “Vãn Tình, nàng phải nhớ kỹ, nàng là thê tử Khương Hằng ta cưới hỏi đàng hoàng, nếu có người dám bất kính với nàng, mà làm cho nàng nhớ tới thân phận. Vương phi của Khương Hằng ta, há để người khi dễ?”
Hắn đang lo lắng cho mình, sợ Tiền thị khó xử chính mình cho nên vội tới làm chỗ dựa cho mình sao?
Cố Vãn Tình nhìn hắn, đáy lòng sinh ra cổ thản nhiên ôn nhu, khóe miệng gợi lên, không khỏi đi lên trước một bước, khẽ khẽ tựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại nói: “Có thể gả cho phu quân, nào có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất, đây là phúc khí của Vãn Tình. Thiếp sẽ nhớ kỹ lời nói của phu quân, sẽ không chịu ủy khuất.”
“Bọn nhỏ có cung kính với nàng hay không?”
“Vài đứa nhỏ đều là tốt lắm, thiếp thực thích bọn chúng.”
Khương Hằng thở dài, đem tiểu thê tử ôm chặt vào trong ngực, nói: “Ngày mai nàng nên trở về lại mặt, ta hạ triều cùng nàng trở về, lễ vật ta đều sai người chuẩn bị tốt.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, Khương Hằng cúi xuống hôn, ở bên tai Cố Vãn Tình, hơi thở nóng rực thiêu đốt vành tai của nàng, giọng nói có chút chát ách: “Thân mình đã khỏe rồi, vậy đêm nay ta liền ngủ tại đây… Tối hôm qua vốn định đến, nhưng lại lo lắng làm bị thương nàng…”
Cố Vãn Tình xấu hổ hận không thể tìm cái động chui vào, Thúy Liên canh giữ ở cửa, mặt mũi đỏ thẫm, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng.
Một đêm triền miên, thời điểm Cố Vãn Tình tỉnh lại, xoa xoa thắt lưng đau nhức, người bên cạnh đã vào triều từ sớm.
Hôm này là ngày lại mặt, miễn vấn an sáng sớm, Cố Vãn Tình đánh một bộ quyền, tắm rửa thay quần áo, dùng qua đồ ăn sáng, nói với Thúy Liên: “Đi đem Sắc Vi kêu tiến vào.”
Thúy Liên đoán tiểu thư nhà mình rốt cục muốn thu thập tiểu chân không an phận đó, cao hứng lên tiếng vâng, chạy ra ngoài gọi Sắc Vi tiến vào.
Sắc Vi vào nhà, nhìn thấy Cố Vãn Tình, liền quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”
Mí mắt Cố Vãn Tình cũng chưa nâng, trên mặt âm tình bất định, nói: “Sắc Vi, ngươi cũng biết chủ tử của ngươi là ai?”
Sắc Vi ngây ra một lúc, nói: “Hồi phu nhân, chủ tử của nô tỳ tất nhiên là phu nhân a.”
Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, loảng xoảng một tiếng, đem chén trà trong tay ném tới trước mặt Sắc Vi, lớn tiếng quát: “Phu nhân của ngươi, là phu nhân Cố gia, hay là phu nhân Khương gia? Ngươi làm ra chuyện gièm pha này, coi người bên ngoài đều mù hết sao, đều nhìn không thấy sao?”
Một cỗ khí tràng sẵng giọng từ quanh thân Cố Vãn Tình lan tràn, hoàn toàn bất đồng với Tứ tiểu thư Cố gia yếu đuối giống như tượng đất kia, mà là một loại khí tràng làm cho Sắc Vi sợ run, lạnh từ đầu đến trong xương. Cố Vãn Tình như vậy Sắc Vi chưa từng có gặp qua, nàng ta chỉ biết là Cố gia phu nhân nói Tứ tiểu thư dễ nắn bóp, đối với Cố gia phu nhân nói gì nghe nấy, cũng không chống đối, nhưng không nghĩ tới Cố Vãn Tình cư nhiên có một mặt lợi hại này.
Lúc này trong lòng Sắc Vi còn có chút khinh thường nghĩ, Cố Vãn Tình không phải là ra khỏi Cố gia, đi vào hộ nhà cao cửa rộng sao, liền cáo mượn oai hùm, kỳ thực trong xương vẫn là thứ nữ sợ hãi rụt rè, không có năng lực gì. Vừa nghĩ đến như thế, cũng không sợ hãi lắm, đụng đầu nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ là toàn tâm toàn ý hướng về phu nhân, vì phu nhân suy nghĩ a! Nô tỳ mỗi ngày dụng tâm hầu hạ phu nhân, chuyện khác là người bên ngoài đỏ mắt nô tỳ, bố trí vu hãm nô tỳ, muốn ly gián phu nhân cùng dì Cố.”
Đều nói đến cỡ này, cư nhiên cứng rắn cãi lại. Cố Vãn Tình hơi hơi nheo ánh mắt lại: nay nàng muốn thử xem Sắc Vi, nhìn một cái, nàng ta có thể cho chính mình sở dụng hay không. Nếu trong lòng nàng ta chỉ nhận thức Cố gia Diêm thị thành chủ tử, người đang có dị tâm như vậy quả quyết không thể giữ ở bên người. Vì Vưu thị đang ở cố gia, không thể cùng phu nhân Cố gia xé rách da mặt, Cố Vãn Tình không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không nghĩ trừ bỏ Sắc Vi, nhưng nếu Sắc Vi lại không biết sống chết như vậy, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác).
Cố Vãn Tình không phải là tiểu thư khuê các bình thường, nàng là con gái tướng môn, khi còn bé từng cùng phụ huynh sống trong quân doanh, lại tập qua võ, tính cách kiên nghị, trong ngày thường tính tình mặc dù hiền hoà, nhưng nếu là khi hạ thủ ác độc, nàng không thua với nam nhi. Lúc này lòng nàng có suy nghĩ, nhìn về phía Sắc Vi, trong ánh mắt xẹt qua sát ý mãnh liệt.
Thúy Liên vẫn ở bên cạnh, đem vẻ mặt tiểu thư nhà mình thu tại trong mắt, trong lòng nàng cả kinh, bị dọa cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, thu liễm sát khí cả người, nàng còn không có cách trở mặt cùng Cố gia, ít nhất hiện tại không thể cùng phu nhân Cố gia xé nát mặt, nếu không Vưu thị sẽ sống không dễ chịu lắm.
“Tha đi ra ngoài, phạt trượng hai mươi cái.” Sắc mặt Cố Vãn Tình thản nhiên, nhìn cũng không nhìn Sắc một cái.
Sắc Vi nhất thời mắt choáng váng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: phu nhân đây là muốn đánh bản tử nàng ta a! Sắc Vi không thể tin nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, Tứ tiểu thư tượng đất này, khi nào thì thay đổi tính tình, lại muốn đánh bản tử người khác?
Thúy Liên cũng trợn mắt há hốc mồm, mấy câu nói đó còn chưa nói xong, liền muốn đánh bằng roi?
“Thúy Liên, còn thất thần làm cái gì, lời nói của bản vương phi em không có nghe thấy sao? Đem tiện nhân này tha ra ngoài, phạt trượng hai mươi cái!” Cố Vãn Tình híp mắt, đi đến trước mặt Sắc Vi, nắm cằm của nàng ta, gằn từng chữ: “Ngươi nghe rõ cho bản vương phi, nay, ta không phải Tứ tiểu thư Cố gia, mà là vương phi của Bình Thân vương gia, chủ mẫu Khương gia. Ngươi bất quá là một nha hoàn bên cạnh bản vương phi, ta muốn giết muốn đánh, chỉ một câu, cho dù đánh ngươi chết, dù sao lấy một cái chiếu cuốn vào, quăng ra bãi tha ma cho chó hoang. Ngươi cho là phu nhân Cố gia sẽ vì ngươi – một tiểu nha hoàn, cùng Bình Thân vương phi trở mặt sao? Ngươi cho ngươi là ai?”
Buổi nói chuyện với Cố Vãn Tình, hoàn toàn đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của Sắc Vi. Nàng ta ngẩng đầu nhìn người trước mắt, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng vẻ mặt cũng hoàn toàn bất đồng. Cố Vãn Tình không che giấu sát ý trong mắt, nàng làm cho người có dị tâm này biết, nghĩ đến hại nàng – Bình Thân vương phi, vậy trước suy nghĩ phân lượng của chính mình, nhìn một cái chính mình có thể chịu được bao nhiêu bản tử!
Sắc Vi biết sợ hãi, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ. Nhưng Cố Vãn Tình làm sao tha nàng ta, kêu gia đinh đem nàng ta cột vào ghế dài, nâng đến trong viện, lại sai Thúy Liên kêu tất cả nô tỳ bà tử trong viện đi ra nhìn, còn kêu bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa ở một bên nhìn.
Hai gia đinh cường tráng, một người một cái bản tử đánh Sắc Vi khóc kêu tận trời, phân nước tiểu đều chảy ra. Thúy Liên ở một bên chỉ vào Sắc Vi nói: “Tiện tỳ này, cư nhiên dám chống đối phu nhân! Làm gì còn quy củ! Tiện nhân như vậy, chính là đánh chết, cũng do nàng ta xứng đáng!”
Hai mươi bản tử đánh xong, Sắc Vi đã hôn mê bất tỉnh, bị người nâng trở về phòng.
Đám nha hoàn bà tử, cùng bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa, đều mồ hôi lạnh ẩm ướt hết vạt áo, Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, còn một lời không hợp liền tha đi ra ngoài đánh gần chết khiếp, nếu chính mình nói không chừng trực tiếp liền loạn côn đánh chết. Vị tân phu nhân này, nhìn cười tủm tỉm như người hiền lành, không nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn như thế, trong lòng mỗi người đều co rút thật chặt.
Bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa đó lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh, phu nhân đánh nha hoàn, kêu các nàng đến xem, rõ ràng chính là có ý giết gà dọa khỉ, kêu các nàng nhìn một cái, nhận rõ chủ tử của mình là ai, chớ để làm ra chuyện không nên liền đánh mất mạng nhỏ.
Bình luận facebook