-
Chương 47. Bảo đại bảo tiểu (giữ lớn giữ nhỏ)
Nhìn lên thấy đổ máu, Cố Vãn Tình liền căng thẳng. Chính nàng tuy rằng gả cho người, không phải hoàng hoa khuê nữ, nhưng nàng chưa bao giờ sinh con, gả vào Khương gia cũng chỉ gặp Sắc Vi sinh một lần. Sắc Vi thân cường thể tráng, sinh trưởng tôn nữ tuy rằng là thai đầu, nhưng sinh rất thuận lợi. Cố Vãn Tình ngay cả phòng sinh cũng chưa vào, Sắc Vi liền sinh con xong.
Thúy Liên thấy Cố Vãn Tình tiến vào, nhanh chóng nghênh đón, Cố Vãn Tình hỏi: “Sao chỉ thấy toàn máu?”
Bà đỡ Tôn ma ma mồ hôi đầy mặt, xoay người nói: “Hồi phu nhân, Họa di nương thân mình trụ cột suy yếu, lại là đầu thai, tự nhiên khó khăn chút.”
Họa di nương nằm trên giường, kêu khàn cả giọng. Cố Vãn Tình nhìn nàng như vậy liền cảm thấy lo lắng, thì ra phụ nữ sinh nở gian nan đến thế, làm mẫu thân thật sự là gian khổ không dễ làm. Nhìn Họa di nương, Cố Vãn Tình đột nhiên nhớ tới mẫu thân của mình, cũng là mười tháng mang thai, một khi sinh nở đi trước quỷ môn quan một lần, mới sinh ra mình.
Cố Vãn Tình đứng đó, gấp gáp cái gì đều không thể giúp, lại sợ vài bà tử nha hoàn đó bởi vì chính mình ở mà phân tâm, đơn giản đi ra ngoài chờ. Mới ra cửa thấy Khương Viêm Châu đang chờ ở trong sân, lo lắng nhìn hướng phòng sinh, Họa di nương mỗi lần kêu một tiếng, mày Khương Viêm Châu liền càng nhăn hơn, quả thực hận không thể vọt đi vào.
Khương Viêm Châu vừa thấy Cố Vãn Tình đi ra, nhanh chóng lại đây nói: “Mẫu thân, Họa nhi hiện tại như thế nào? Đứa nhỏ như thế nào?”
Cố Vãn Tình định thần, lộ ra một nụ cười trấn an, nói: “Mẫu thân vừa đi xem, bà đỡ nói Họa nhi là thai đầu, tự nhiên sinh gian nan chút. Viêm Châu con yên tâm, chắc chắn là mẹ con bình an. Họa nhi còn chờ một lúc nữa mới sinh, con đứng tại đây cũng không làm được gì, trở lại đại sảnh chờ đi.”
Khương Viêm Châu gục đầu xuống, vẻ mặt lo lắng, gật gật đầu, đi theo phía sau Cố Vãn Tình, đi vài bước, lại lo lắng quay đầu hướng phòng Họa nhi hô một tiếng: “Họa nhi, nàng nhất định phải bình an vô sự! Ta bên ngoài chờ nàng cùng con!”
Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu như vậy, bật cười ‘phốc xuy’ một cái, đứa nhỏ này tuy rằng không muốn gặp Hậu Uyển Vân nhưng hắn đối với vài thiếp thất cùng con cái thật ra không tìm ra được chút sai lầm.
Họa nhi đang đau đớn mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Khương Viêm Châu ngoài cửa, giật mình một cái, bỗng nhiên thanh tỉnh lại. Bích Viện vừa thấy Họa di nương thanh tỉnh chút, nhanh chóng đi qua dùng sức lắc tay nàng, nói: “Họa di nương, ngươi cần phải cố lên, nhất định phải bình an sinh đứa nhỏ, vương gia chúng ta, vương phi, đại công tử, Khương gia từ trên xuống dưới, đều ngóng trông đứa nhỏ này đó! Họa di nương, vì mẫu tắc cường (vì làm mẹ trở nên mạnh mẽ), vì đứa nhỏ, ngươi cũng phải cố gắng lên!”
Vì mẫu tắc cường, Họa di nương nghe thấy những lời này, ánh mắt trừng thật to, bắt lấy tay Bích Viện. Bà đỡ vừa thấy sản phụ tỉnh táo lên không ít, nhanh chóng ở bên cạnh nói: “Họa di nương, hít vào, thở ra, dùng sức!”
Mặt trời dần dần ngã về tây, trong phòng sinh Họa nhi kêu thảm thiết đứt quãng. Khương Viêm Châu ở đại sảnh đi qua đi lại, Khương Hằng từ trong cung trở về, đến xem qua một chuyến, liền lại trở về thư phòng. Họa nhi dù sao cũng là một di nương, di nương của nhi tử sinh nở, hắn có thể từ trong cung trở về gấp cũng đã tỏ vẻ coi trọng đứa bé này.
Cố Vãn Tình nhắm nửa mắt lại, nước trà trong tay đã muốn thay đổi không biết bao nhiêu chén. Thiếp thất đều bị Cố Vãn Tình đuổi đi, chỉ có Hậu Uyển Vân cùng bọn nha hoàn của nàng ta ở trước mặt hầu hạ.
Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng không đúng, thở mạnh cũng không dám, bụng đã đói kêu thầm thì. Vừa rồi truyền bữa tối qua, Khương Viêm Châu đặt tâm vào Họa di nương cùng đứa nhỏ chưa ăn được mấy miếng, Cố Vãn Tình trong đầu chứa đầy lo lắng cũng không nhúc nhích mấy chiếc đũa. Mẹ chồng cùng trượng phu cũng không có khẩu vị, Hậu Uyển Vân cũng không dám ăn nhiều, tuy rằng nàng ta đã sớm đói lưng dán vào bụng, vậy mà chỉ dám ăn mấy đũa, lại đặt đũa xuống.
Lại qua vài canh giờ, vào đêm, Hậu Uyển Vân chờ đến ngủ gà ngủ gật, cũng không dám trở về nghỉ ngơi. Một bà tử cả người đầy máu đột nhiên chạy từ cửa vào, mang theo khóc nức nở nói với Cố Vãn Tình: “Đại phu nhân, không tốt, Họa di nương khó sinh, xuất huyết rất nhiều!”
Cố Vãn Tình giật mình một cái, từ trên ghế đứng lên. Bà tử này là Dương ma ma đỡ đẻ. Dương ma ma phù phù một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Họa di nương nguyên bản chính là thể nhược, không khỏe mạnh lắm, nhưng nô tỳ nhìn không giống như là người khó sinh. Nhưng ai biết mới vừa rồi đột nhiên liền rong huyết, hiện tại người nhìn như không ổn rồi!”
Khương Viêm Châu “A!” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngây ngốc đứng ở tại chỗ nói không ra lời. Hậu Uyển Vân cũng làm ra một bộ dáng hoảng sợ, gục đầu xuống che giấu vẻ mặt đắc ý chợt lóe qua trong mắt.
Mặt Cố Vãn Tình bình tĩnh, quát lớn nói: “Khóc cái gì mà khóc! Người còn chưa có chết đâu! Bà mau trở lại hầu hạ bên cạnh Họa di nương, vô luận như thế nào phải bảo đảm mẹ con bình an!”
Dương ma ma là bà đỡ quen đỡ đẻ cho quan gia nhà cao cửa rộng, trận trận gì chưa thấy qua, gặp loại tình huống này, đụng đầu vài cái, nói: “Nô tỳ tự nhiên sẽ đem hết khả năng, nhưng nô tỳ không thể không tới hỏi một câu, Họa di nương khó sinh, nếu thật sự cứu không được, ngài là muốn bảo đại hay bảo tiểu?”
Cố Vãn Tình vừa nghe lời này, bà đỡ đều chạy tới hỏi bảo đại hay là bảo tiểu, trong lòng biết tình huống Họa di nương rất không ổn. Không khỏi sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau hai bước, được một người phía sau đỡ lấy. Cố Vãn Tình nhìn lại, Tích Xuân không biết khi nào đứng ở phía sau mình, một bàn tay nắm cánh tay nàng, đỡ cả người mình.
Theo lý mà nói, Họa di nương bất quá chỉ là một di nương thân phận hèn mọn, nhưng trong bụng nàng cũng là trưởng tôn Khương gia. Dương ma ma không cần hỏi đều biết, khẳng định là muốn giữ đứa nhỏ, nay đến hỏi một câu, bất quá đi cái hình thức mà thôi.
Dương ma ma nghĩ như vậy, Hậu Uyển Vân tự nhiên cũng nghĩ như vậy, nàng ta không tin thời đại ngu muội không biết này, mấy cổ nhân này không coi phụ nữ là người, sẽ đi giữ tính mạng một di nương đê tiện. Con nối dòng đối với loại nhà cao cửa rộng như Khương gia này mà nói đương nhiên so với một di nương trọng yếu hơn rất nhiều, huống hồ lại là một bé trai, lại càng quý giá. Hậu Uyển Vân vốn tính trừ bỏ Họa di nương cùng nhi tử của nàng, nay nếu Họa di nương khó sinh mà chết, lưu lại ấu tử, khẳng định sẽ ôm tới phòng của mình dưỡng, như vậy đứa trẻ con đó chết sống còn không phải đắn đo tại trên tay mình sao. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém, tùy tiện một căn bệnh nhẹ đau đầu nhức óc bên ngoài, đều có khả năng làm cho một đứa trẻ chết non.
Vì thế Hậu Uyển Vân đứng lên, tiến lên một bước, nói: “Dĩ nhiên con nối dòng Khương gia làm trọng, nếu tình huống thập phần nguy cấp, cũng chỉ có thể trách Họa nhi muội muội không có phúc khí, bỏ đại giữ tiểu đi.”
Cố Vãn Tình vừa nghe lời này, mày nảy lên, vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy Khương Viêm Châu bên cạnh đột nhiên nổi trận lôi đình, một cái bạt tai hung hăng tát lên mặt Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân đang quấn chân đứng thẳng không xong liền ngã trên mặt đất, bạt tai đó lực đạo mười phần, Hậu Uyển Vân lăn lông lốc trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.
“Ngươi nói chó má gì vậy!” Khương Viêm Châu trừng đôi mắt đỏ ngầu, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn xưa nay rất phong độ, nay dưới tình thế cấp bách cư nhiên tuôn ra lời thô tục. Khương Viêm Châu chỉ vào Hậu Uyển Vân, tức giận đến nỗi run run cả người: “Cái gì khí đại bảo tiểu (bỏ lớn giữ nhỏ)? Mệnh đứa nhỏ là mệnh, mệnh Họa nhi sẽ không phải là mệnh sao? Nếu đứa nhỏ không có, còn có thể sinh tiếp, nương đứa nhỏ không có, sau đó đứa nhỏ hỏi ta muốn nương, ta lấy cái gì bồi nương cho nó đây? Đứa nhỏ không nương có bao nhiêu khổ, ngươi, đồ độc phụ này làm sao biết!”
Rồi sau đó sắc mặt Khương Viêm Châu âm u nói với Dương ma ma: “Bà cố hết sức làm cho mẹ con Họa di nương bình an, nếu thật sự không được, cũng nhất định phải bảo trụ người lớn, đứa nhỏ liền… đó là mạng của nó vậy.”
Dương ma ma cũng bị Khương Viêm Châu bùng nổ cấp chấn, nhanh chóng lại đụng đầu một cái trên mặt đất, nói: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ trở về ngay.” Rồi sau đó đứng dậy một đường chạy trở về phòng sinh.
Hậu Uyển Vân ngơ ngác ngồi dưới đất, bụm mặt. Gương mặt của nàng ta đã bị đánh sưng lên, khóe miệng thấm máu, nhìn dị thường chật vật. Nàng ta có chút dại ra nhìn Khương Viêm Châu, hận ý trong lòng mọc ra tràn lan: dựa vào cái gì đều là nữ nhân của Khương Viêm Châu, Họa nhi tiện tỳ đó liền nhận hết sủng ái, đến phiên chính mình, liền chưa từng có sắc mặt hoà nhã! Dựa vào cái gì! Hậu Uyển Vân nàng ta từ hiện đại xuyên qua, dáng vẻ mỹ mạo, lại biết ngâm thơ làm từ, có không gian có linh thú, chẳng lẽ không phải là kiểu nữ nhân vật chính Mary Sue* hô phong hoán vũ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đàn ông nào thấy cũng đều quỳ gối dưới váy thạch lựu* của nàng ta sao!? Nhưng vì sao đàn ông nơi này, một người hai người đều đối với nàng ta nhìn như không thấy, bọn họ đều là người mù sao ? Gả cho trượng phu, tuy nói trên mặt mũi lễ tiết đối với nàng ta không có trở ngại, mặt mũi của chính thất nên có đều cho, nhưng vẫn lạnh lùng, một chút ôn nhu vợ chồng đều không có, nay cư nhiên còn ra tay đánh mình! Trong tiểu thuyết đều là gạt người!
*Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.
*Quỳ gối dưới váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.
Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.
Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một chén rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.
Chuyện này, liền ngay cả Cố Vãn Tình đều bị Khương Viêm Châu làm chấn động. Cố Vãn Tình không nghĩ tới Khương Viêm Châu phản ứng lớn như vậy, cư nhiên thái độ khác thường ra tay đánh Hậu Uyển Vân một cái tát. Phải biết rằng tuy rằng Khương Viêm Châu trong thường ngày không muốn gặp Hậu Uyển Vân, nhưng dù sao hắn cũng là một công tử nhã nhặn, loại chuyện ra tay đánh phụ nữ này, Khương Viêm Châu cũng rất khinh thường.
Bất quá nghe xong lời Khương Viêm Châu nói, Cố Vãn Tình liền bình thường trở lại. Khương Viêm Châu thuở nhỏ mất mẹ, tuy rằng lớn lên ở nhà cao cửa rộng, lại là trưởng tử, cẩm y ngọc thực, nhưng trong đó khó tránh khỏi có chút chua xót, cho nên thái độ hắn đối với việc này so với các công tử khác hoàn toàn bất đồng. Vừa nghe Hậu Uyển Vân nói khí đại bảo tiểu, tự nhiên liền nghĩ tới mẹ đẻ Minh Liệt quận chúa của mình. Minh Liệt quận chúa tuy rằng không phải khó sinh mà chết, nhưng khi Khương Viêm Châu còn nhỏ nàng ấy liền buông tay nhân gian. Nói vậy trong lòng Khương Viêm Châu thực khát vọng có mẹ ruột yêu thương.
Xảo Hạnh yên lặng nâng Hậu Uyển Vân dậy, cầm khăn lau mặt cho nàng ta. Khương Viêm Châu đi thong thả vài bước ở đại sảnh, nói với gã sai vặt chính mình mang đến đang chờ ngoài cửa: “Nhanh đi thỉnh Hoắc công tử đến.”
Gã sai vặt được lệnh, chạy ra đi mời người. Hoắc Hi Thần tuy rằng không phải đại phu phụ khoa, nhưng hắn dù sao cũng là thần y có tiếng, có thể hắn có biện pháp cứu tính mạng mẹ con Họa nhi thì sao.
Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu, trong đầu ám ám thở dài. Hoắc Hi Thần tuy rằng là đại phu, nhưng người ta dù sao cũng là ngoại nam, lại là đích công tử của Hoắc gia, lúc này Khương Viêm Châu đi thỉnh Hoắc Hi Thần nhanh tới chẩn trị di nương khó sinh của mình, rất không ổn. Bất quá lúc này Khương Viêm Châu tâm tình cực kém, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Cố Vãn Tình cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể chờ Hoắc Hi Thần đến đây nói sau.
Không tới một hồi, Hoắc Hi Thần liền đen mặt chạy đến, Khương Huệ Như cũng đi theo phía sau Hoắc Hi Thần đuổi tới. Khương Huệ Như vừa vào cửa, liền vội vàng hỏi Cố Vãn Tình: “Đại bá mẫu, Họa di nương thế nào?”
Mặt Cố Vãn Tình bình tĩnh, lắc đầu. Khương Huệ Như xem tình huống này, cũng đoán không ít hơn mười phần, tất nhiên tình huống bên trong không ổn cho nên ngay cả Hoắc Hi Thần đều mời tới.
Quả nhiên, Hoắc Hi Thần vừa mở miệng từ chối: “Khương huynh, ta cũng không phải đại phu phụ khoa, huynh tìm ta đến làm chi? Chẳng lẽ để ta đi đỡ đẻ cho di nương của huynh sao? Này còn thể thống gì?”
Khương Viêm Châu tiến lên một bước, đối với Hoắc Hi Thần cơ hồ cầu xin nói: “Hoắc huynh, ta biết chuyện này rất không ổn. Nhưng mà liên quan tới mạng người, xin huynh ra tay cứu di nương cùng con của ta đi! Tình huống này cũng không cố kị nhiều như vậy, ta sai người kéo cái mành, ngăn cách huynh cùng sản phụ, huynh cách mành bắt mạch cho Họa nhi, khai phương thuốc, châm cứu cái gì đều được! Xem như ta cầu xin huynh!”
Khương Huệ Như cũng đi theo hát đệm, nói: “Hoắc ca ca, người ta nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, nay Họa di nương cùng đứa nhỏ nguy tại sớm tối, xin huynh cứu mẹ con bọn họ đi! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a!”
Hoắc Hi Thần nhìn Khương Huệ Như, than thở nói: “Trong ngày thường như thế nào không thấy muội ôn nhu như vậy, nay có chuyện cầu ta, mới kêu ta Hoắc ca ca.”
Khương Huệ Như vừa nhíu lông mi lại, hừ nói: “Huynh rốt cuộc có cứu hay không?”
Khương Huệ Như vừa mới dứt lời, Thúy Liên liền hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào, nói: “Phu nhân! Họa di nương không chỉ xuất huyết nhiều, còn khó sinh, người lớn trẻ con đều không được, mới vừa rồi một chân thò ra! Giờ cả người cũng không tốt lắm, chỉ có hít vào, không có thở ra!”
Khương Huệ Như vừa nghe, liền òa khóc, cầm tay áo Hoắc Hi Thần khóc nói: “Hoắc ca ca, cầu huynh đi cứu Họa di nương cùng cháu trai nhỏ của Huệ Như đi! Sau đó Huệ Như không cùng huynh tranh luận, cái gì đều nghe lời huynh!”
Dù sao cũng liên quan tới mạng người, Hoắc Hi Thần cũng không phải cái loại người thấy chết mà không cứu, hắn cắn răng một cái, nói: “Đi, ta đi thử xem.” Nói xong liền hướng ngoài cửa đi. Cố Vãn Tình vội vàng phân phó Thúy Liên đi vào trong phòng Họa nhi bung mành, dù sao Họa di nương sinh nở, không thể bị người đàn ông khác nhìn thấy thân mình, nếu là nhìn thấy, cho dù nàng hôm nay không chết, tương lai nước miếng của mọi người đều có thể nhấn chìm nàng.
Thúy Liên vội vàng đi làm, lúc này Tích Xuân một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên ra tiếng, nói: “Đại phu nhân, nô tỳ trước kia ở nông thôn, từng giúp người đỡ đẻ qua, để cho nô tỳ cũng đi theo nhìn một cái, có thể giúp đỡ thì sao.”
Cố Vãn Tình quay đầu, nhìn Tích Xuân. Tích Xuân nói lời này không giả, năm đó khi Lưu Tam Nương tùy quân, tuổi còn nhỏ cũng đỡ đẻ cho phụ nhân tùy quân. Còn có ngựa chiến sinh ngựa con, cũng là nàng đỡ đẻ. Cố Vãn Tình lo lắng Hậu Uyển Vân hại Họa di nương cùng đứa nhỏ, nhưng nàng tin tưởng bản tính Lưu Tam Nương, cô nàng khăn giao tay này sẽ không làm ra việc thương thiên hại lí, giết hại mạng người.
“Đi, ngươi cũng đi đi, đơn giản là ngựa chết chữa thành ngựa sống, nếu thật sự có cái gì, cũng không có người trách ngươi.” Cố Vãn Tình đáp ứng.
Tích Xuân cùng Hoắc Hi Thần nhanh chóng đi vào trong phòng Họa di nương. Vừa mới vào phòng, cả phòng toàn là mùi máu liền huân Tích Xuân nhíu mày. Bên giường màn trướng đã kéo xuống rồi, Họa nhi nằm ở bên trong, chỉ duỗi cánh tay ra.
Hoắc Hi Thần cũng không vội đi bắt mạch, đầu tiên hắn ở trong phòng đi qua lại vài vòng, sau đó mày gắt gao nhíu lại, dùng sức hấp hấp cái mũi, hô lớn: “Các ngươi nhanh đi mở hết cửa sổ, cửa chính đi!”
Hai bà đỡ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đi vào, còn hô to gọi nhỏ mở cửa sổ, cửa chính ra, vội ngăn: “Vạn vạn không thể, nay bên ngoài rất lạnh, sản phụ cũng không thể bị cảm lạnh!”
Thúy Liên biết thân phận Hoắc thần y, hắn nói như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn, nhanh chóng nói vài nha hoàn mở cửa sổ. Trong phòng thông gió, mùi máu tươi dần dần tán đi, Thúy Liên hấp hấp cái mũi, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy một mùi xạ hương ở trong phòng như có như không.
Hoắc Hi Thần đi quanh phòng, vừa di chuyển vừa ngửi tới ngửi lui. Sau đó tại bên giường dừng lại, xoay người đưa lưng về phía giường, cau mày nói với Thúy Liên: “Ngươi đi vào ngửi xem, xem bên trong là cái gì tán ra mùi hương.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng tiến vào trong màn trướng. Trong màn trướng, mùi máu tươi càng đậm. Thúy Liên cúi đầu ngửi ngửi, ở trên chăn của Họa di nương ngửi thấy một mùi hương thản nhiên, sau đó chui ra màn trướng, nói với Hoắc Hi Thần: “Hoắc công tử, là mùi hương trên chăn của Họa di nương.”
Hoắc Hi Thần nói: “Mau lấy cái chăn đó ra đi!”
Thúy Liên lại tiến vào, đem cái chăn tỏa ra mùi hương mang ra, Bích La nhanh chóng từ trong ngăn tủ lại lấy ra một cái chăn khác, đắp lên cho Họa di nương.
Trên chăn đó dính đầy máu, dày đặc mùi máu che đậy mùi hương thản nhiên, nếu là không đến gần rồi cẩn thận ngửi ngửi, còn ngửi không ra. Hoắc Hi Thần cầm lên một góc chăn, đặt tại chóp mũi ngửi, sắc mặt âm trầm: “Đem chăn này phóng ở phòng bên cạnh, gọi người trông coi, trăm ngàn không cần ra đường rẽ.” Sau đó ngồi ở bên giường, bắt mạch cho Họa di nương, viết phương thuốc giao cho Bích La đi nấu.
“Ta chỉ có thể viết cho nàng ta phương thuốc cầm máu, thuận thai vị, còn cái khác, liền xem thiên ý.” Hoắc Hi Thần đứng dậy, đi tịnh phòng rửa tay, sắc mặt âm trầm tiêu sái ra khỏi phòng, quẹo vào phòng bên cạnh đang để chăn, đóng cửa, không biết ở bên trong làm cái gì.
Một hồi sau thuốc được nấu xong bưng tới, Họa di nương đã muốn mơ mơ màng màng, Thúy Liên đem thuốc ép buộc nàng uống hết, một lát sau thấy máu chảy ít lại. Nhưng thai vị vẫn chưa thuận, bà đỡ ở đây đều đang thương lượng, thật sự không được cũng chỉ có thể khí tiểu bảo lớn.
Lúc này Tích Xuân cũng không lên tiếng rửa tay, sau đó nói với bà đỡ: “Ta đến thử xem.”
Bà đỡ vừa thấy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm cho tiểu cô nương này thử xem. Tích Xuân ngồi ở giữa hai chân Họa di nương, bắt lấy chân nhỏ lộ ra, làm cho chân nhỏ đó vào trong bụng trở lại, sau đó một bàn tay ở bên trong sờ soạng. Ban đầu khi nàng ở quân doanh, liền gặp ngựa chiến khó sinh, nàng cũng xử lý như thế. Chính nàng lần đầu gặp phụ nhân khó sinh đã đem cách đỡ đẻ cho ngựa đó dùng ở trên cơ thể con người.
Họa di nương uống thuốc, khôi phục chút tinh thần. Tích Xuân sờ soạng thai vị, nói với Họa di nương: “Ngươi lại dùng lực thử xem.”
Họa di nương gật gật đầu, cắn răng bắt đầu dùng sức, đợi cho thời khắc phương Đông lộ ra ánh mặt trời, rốt cục nghe thấy tiếng khóc trẻ con “Oa” một tiếng, đem đứa nhỏ sinh ra.
Một tiếng khóc đó to rõ, bừng tỉnh toàn bộ tia nắng ban mai.
“Họa di nương sinh một bé trai, mẹ con bình an!”
Thời điểm Khương Viêm Châu nghe thấy những lời này, ngây ngốc đứng ở đại sảnh, rồi sau đó bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống, ô ô khóc rống lên. Hoắc Hi Thần mặt đen ngòm tiến vào, nói với Khương Viêm Châu: “Khóc cái gì, ngay cả phụ nữ và con của mình đều bảo hộ không tốt, còn có mặt mũi khóc!” Rồi sau đó ném cái chăn đầy máu đang cầm ở trong tay vào người Khương Viêm Châu, nói: “Có người yếu hại sản phụ khó sinh xuất huyết nhiều.”
Hoắc Hi Thần vừa nói ra lời này, mọi người ở đây sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Thúy Liên thấy Cố Vãn Tình tiến vào, nhanh chóng nghênh đón, Cố Vãn Tình hỏi: “Sao chỉ thấy toàn máu?”
Bà đỡ Tôn ma ma mồ hôi đầy mặt, xoay người nói: “Hồi phu nhân, Họa di nương thân mình trụ cột suy yếu, lại là đầu thai, tự nhiên khó khăn chút.”
Họa di nương nằm trên giường, kêu khàn cả giọng. Cố Vãn Tình nhìn nàng như vậy liền cảm thấy lo lắng, thì ra phụ nữ sinh nở gian nan đến thế, làm mẫu thân thật sự là gian khổ không dễ làm. Nhìn Họa di nương, Cố Vãn Tình đột nhiên nhớ tới mẫu thân của mình, cũng là mười tháng mang thai, một khi sinh nở đi trước quỷ môn quan một lần, mới sinh ra mình.
Cố Vãn Tình đứng đó, gấp gáp cái gì đều không thể giúp, lại sợ vài bà tử nha hoàn đó bởi vì chính mình ở mà phân tâm, đơn giản đi ra ngoài chờ. Mới ra cửa thấy Khương Viêm Châu đang chờ ở trong sân, lo lắng nhìn hướng phòng sinh, Họa di nương mỗi lần kêu một tiếng, mày Khương Viêm Châu liền càng nhăn hơn, quả thực hận không thể vọt đi vào.
Khương Viêm Châu vừa thấy Cố Vãn Tình đi ra, nhanh chóng lại đây nói: “Mẫu thân, Họa nhi hiện tại như thế nào? Đứa nhỏ như thế nào?”
Cố Vãn Tình định thần, lộ ra một nụ cười trấn an, nói: “Mẫu thân vừa đi xem, bà đỡ nói Họa nhi là thai đầu, tự nhiên sinh gian nan chút. Viêm Châu con yên tâm, chắc chắn là mẹ con bình an. Họa nhi còn chờ một lúc nữa mới sinh, con đứng tại đây cũng không làm được gì, trở lại đại sảnh chờ đi.”
Khương Viêm Châu gục đầu xuống, vẻ mặt lo lắng, gật gật đầu, đi theo phía sau Cố Vãn Tình, đi vài bước, lại lo lắng quay đầu hướng phòng Họa nhi hô một tiếng: “Họa nhi, nàng nhất định phải bình an vô sự! Ta bên ngoài chờ nàng cùng con!”
Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu như vậy, bật cười ‘phốc xuy’ một cái, đứa nhỏ này tuy rằng không muốn gặp Hậu Uyển Vân nhưng hắn đối với vài thiếp thất cùng con cái thật ra không tìm ra được chút sai lầm.
Họa nhi đang đau đớn mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Khương Viêm Châu ngoài cửa, giật mình một cái, bỗng nhiên thanh tỉnh lại. Bích Viện vừa thấy Họa di nương thanh tỉnh chút, nhanh chóng đi qua dùng sức lắc tay nàng, nói: “Họa di nương, ngươi cần phải cố lên, nhất định phải bình an sinh đứa nhỏ, vương gia chúng ta, vương phi, đại công tử, Khương gia từ trên xuống dưới, đều ngóng trông đứa nhỏ này đó! Họa di nương, vì mẫu tắc cường (vì làm mẹ trở nên mạnh mẽ), vì đứa nhỏ, ngươi cũng phải cố gắng lên!”
Vì mẫu tắc cường, Họa di nương nghe thấy những lời này, ánh mắt trừng thật to, bắt lấy tay Bích Viện. Bà đỡ vừa thấy sản phụ tỉnh táo lên không ít, nhanh chóng ở bên cạnh nói: “Họa di nương, hít vào, thở ra, dùng sức!”
Mặt trời dần dần ngã về tây, trong phòng sinh Họa nhi kêu thảm thiết đứt quãng. Khương Viêm Châu ở đại sảnh đi qua đi lại, Khương Hằng từ trong cung trở về, đến xem qua một chuyến, liền lại trở về thư phòng. Họa nhi dù sao cũng là một di nương, di nương của nhi tử sinh nở, hắn có thể từ trong cung trở về gấp cũng đã tỏ vẻ coi trọng đứa bé này.
Cố Vãn Tình nhắm nửa mắt lại, nước trà trong tay đã muốn thay đổi không biết bao nhiêu chén. Thiếp thất đều bị Cố Vãn Tình đuổi đi, chỉ có Hậu Uyển Vân cùng bọn nha hoàn của nàng ta ở trước mặt hầu hạ.
Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng không đúng, thở mạnh cũng không dám, bụng đã đói kêu thầm thì. Vừa rồi truyền bữa tối qua, Khương Viêm Châu đặt tâm vào Họa di nương cùng đứa nhỏ chưa ăn được mấy miếng, Cố Vãn Tình trong đầu chứa đầy lo lắng cũng không nhúc nhích mấy chiếc đũa. Mẹ chồng cùng trượng phu cũng không có khẩu vị, Hậu Uyển Vân cũng không dám ăn nhiều, tuy rằng nàng ta đã sớm đói lưng dán vào bụng, vậy mà chỉ dám ăn mấy đũa, lại đặt đũa xuống.
Lại qua vài canh giờ, vào đêm, Hậu Uyển Vân chờ đến ngủ gà ngủ gật, cũng không dám trở về nghỉ ngơi. Một bà tử cả người đầy máu đột nhiên chạy từ cửa vào, mang theo khóc nức nở nói với Cố Vãn Tình: “Đại phu nhân, không tốt, Họa di nương khó sinh, xuất huyết rất nhiều!”
Cố Vãn Tình giật mình một cái, từ trên ghế đứng lên. Bà tử này là Dương ma ma đỡ đẻ. Dương ma ma phù phù một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Họa di nương nguyên bản chính là thể nhược, không khỏe mạnh lắm, nhưng nô tỳ nhìn không giống như là người khó sinh. Nhưng ai biết mới vừa rồi đột nhiên liền rong huyết, hiện tại người nhìn như không ổn rồi!”
Khương Viêm Châu “A!” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngây ngốc đứng ở tại chỗ nói không ra lời. Hậu Uyển Vân cũng làm ra một bộ dáng hoảng sợ, gục đầu xuống che giấu vẻ mặt đắc ý chợt lóe qua trong mắt.
Mặt Cố Vãn Tình bình tĩnh, quát lớn nói: “Khóc cái gì mà khóc! Người còn chưa có chết đâu! Bà mau trở lại hầu hạ bên cạnh Họa di nương, vô luận như thế nào phải bảo đảm mẹ con bình an!”
Dương ma ma là bà đỡ quen đỡ đẻ cho quan gia nhà cao cửa rộng, trận trận gì chưa thấy qua, gặp loại tình huống này, đụng đầu vài cái, nói: “Nô tỳ tự nhiên sẽ đem hết khả năng, nhưng nô tỳ không thể không tới hỏi một câu, Họa di nương khó sinh, nếu thật sự cứu không được, ngài là muốn bảo đại hay bảo tiểu?”
Cố Vãn Tình vừa nghe lời này, bà đỡ đều chạy tới hỏi bảo đại hay là bảo tiểu, trong lòng biết tình huống Họa di nương rất không ổn. Không khỏi sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau hai bước, được một người phía sau đỡ lấy. Cố Vãn Tình nhìn lại, Tích Xuân không biết khi nào đứng ở phía sau mình, một bàn tay nắm cánh tay nàng, đỡ cả người mình.
Theo lý mà nói, Họa di nương bất quá chỉ là một di nương thân phận hèn mọn, nhưng trong bụng nàng cũng là trưởng tôn Khương gia. Dương ma ma không cần hỏi đều biết, khẳng định là muốn giữ đứa nhỏ, nay đến hỏi một câu, bất quá đi cái hình thức mà thôi.
Dương ma ma nghĩ như vậy, Hậu Uyển Vân tự nhiên cũng nghĩ như vậy, nàng ta không tin thời đại ngu muội không biết này, mấy cổ nhân này không coi phụ nữ là người, sẽ đi giữ tính mạng một di nương đê tiện. Con nối dòng đối với loại nhà cao cửa rộng như Khương gia này mà nói đương nhiên so với một di nương trọng yếu hơn rất nhiều, huống hồ lại là một bé trai, lại càng quý giá. Hậu Uyển Vân vốn tính trừ bỏ Họa di nương cùng nhi tử của nàng, nay nếu Họa di nương khó sinh mà chết, lưu lại ấu tử, khẳng định sẽ ôm tới phòng của mình dưỡng, như vậy đứa trẻ con đó chết sống còn không phải đắn đo tại trên tay mình sao. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém, tùy tiện một căn bệnh nhẹ đau đầu nhức óc bên ngoài, đều có khả năng làm cho một đứa trẻ chết non.
Vì thế Hậu Uyển Vân đứng lên, tiến lên một bước, nói: “Dĩ nhiên con nối dòng Khương gia làm trọng, nếu tình huống thập phần nguy cấp, cũng chỉ có thể trách Họa nhi muội muội không có phúc khí, bỏ đại giữ tiểu đi.”
Cố Vãn Tình vừa nghe lời này, mày nảy lên, vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy Khương Viêm Châu bên cạnh đột nhiên nổi trận lôi đình, một cái bạt tai hung hăng tát lên mặt Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân đang quấn chân đứng thẳng không xong liền ngã trên mặt đất, bạt tai đó lực đạo mười phần, Hậu Uyển Vân lăn lông lốc trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.
“Ngươi nói chó má gì vậy!” Khương Viêm Châu trừng đôi mắt đỏ ngầu, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn xưa nay rất phong độ, nay dưới tình thế cấp bách cư nhiên tuôn ra lời thô tục. Khương Viêm Châu chỉ vào Hậu Uyển Vân, tức giận đến nỗi run run cả người: “Cái gì khí đại bảo tiểu (bỏ lớn giữ nhỏ)? Mệnh đứa nhỏ là mệnh, mệnh Họa nhi sẽ không phải là mệnh sao? Nếu đứa nhỏ không có, còn có thể sinh tiếp, nương đứa nhỏ không có, sau đó đứa nhỏ hỏi ta muốn nương, ta lấy cái gì bồi nương cho nó đây? Đứa nhỏ không nương có bao nhiêu khổ, ngươi, đồ độc phụ này làm sao biết!”
Rồi sau đó sắc mặt Khương Viêm Châu âm u nói với Dương ma ma: “Bà cố hết sức làm cho mẹ con Họa di nương bình an, nếu thật sự không được, cũng nhất định phải bảo trụ người lớn, đứa nhỏ liền… đó là mạng của nó vậy.”
Dương ma ma cũng bị Khương Viêm Châu bùng nổ cấp chấn, nhanh chóng lại đụng đầu một cái trên mặt đất, nói: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ trở về ngay.” Rồi sau đó đứng dậy một đường chạy trở về phòng sinh.
Hậu Uyển Vân ngơ ngác ngồi dưới đất, bụm mặt. Gương mặt của nàng ta đã bị đánh sưng lên, khóe miệng thấm máu, nhìn dị thường chật vật. Nàng ta có chút dại ra nhìn Khương Viêm Châu, hận ý trong lòng mọc ra tràn lan: dựa vào cái gì đều là nữ nhân của Khương Viêm Châu, Họa nhi tiện tỳ đó liền nhận hết sủng ái, đến phiên chính mình, liền chưa từng có sắc mặt hoà nhã! Dựa vào cái gì! Hậu Uyển Vân nàng ta từ hiện đại xuyên qua, dáng vẻ mỹ mạo, lại biết ngâm thơ làm từ, có không gian có linh thú, chẳng lẽ không phải là kiểu nữ nhân vật chính Mary Sue* hô phong hoán vũ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đàn ông nào thấy cũng đều quỳ gối dưới váy thạch lựu* của nàng ta sao!? Nhưng vì sao đàn ông nơi này, một người hai người đều đối với nàng ta nhìn như không thấy, bọn họ đều là người mù sao ? Gả cho trượng phu, tuy nói trên mặt mũi lễ tiết đối với nàng ta không có trở ngại, mặt mũi của chính thất nên có đều cho, nhưng vẫn lạnh lùng, một chút ôn nhu vợ chồng đều không có, nay cư nhiên còn ra tay đánh mình! Trong tiểu thuyết đều là gạt người!
*Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.
*Quỳ gối dưới váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.
Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.
Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một chén rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.
Chuyện này, liền ngay cả Cố Vãn Tình đều bị Khương Viêm Châu làm chấn động. Cố Vãn Tình không nghĩ tới Khương Viêm Châu phản ứng lớn như vậy, cư nhiên thái độ khác thường ra tay đánh Hậu Uyển Vân một cái tát. Phải biết rằng tuy rằng Khương Viêm Châu trong thường ngày không muốn gặp Hậu Uyển Vân, nhưng dù sao hắn cũng là một công tử nhã nhặn, loại chuyện ra tay đánh phụ nữ này, Khương Viêm Châu cũng rất khinh thường.
Bất quá nghe xong lời Khương Viêm Châu nói, Cố Vãn Tình liền bình thường trở lại. Khương Viêm Châu thuở nhỏ mất mẹ, tuy rằng lớn lên ở nhà cao cửa rộng, lại là trưởng tử, cẩm y ngọc thực, nhưng trong đó khó tránh khỏi có chút chua xót, cho nên thái độ hắn đối với việc này so với các công tử khác hoàn toàn bất đồng. Vừa nghe Hậu Uyển Vân nói khí đại bảo tiểu, tự nhiên liền nghĩ tới mẹ đẻ Minh Liệt quận chúa của mình. Minh Liệt quận chúa tuy rằng không phải khó sinh mà chết, nhưng khi Khương Viêm Châu còn nhỏ nàng ấy liền buông tay nhân gian. Nói vậy trong lòng Khương Viêm Châu thực khát vọng có mẹ ruột yêu thương.
Xảo Hạnh yên lặng nâng Hậu Uyển Vân dậy, cầm khăn lau mặt cho nàng ta. Khương Viêm Châu đi thong thả vài bước ở đại sảnh, nói với gã sai vặt chính mình mang đến đang chờ ngoài cửa: “Nhanh đi thỉnh Hoắc công tử đến.”
Gã sai vặt được lệnh, chạy ra đi mời người. Hoắc Hi Thần tuy rằng không phải đại phu phụ khoa, nhưng hắn dù sao cũng là thần y có tiếng, có thể hắn có biện pháp cứu tính mạng mẹ con Họa nhi thì sao.
Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu, trong đầu ám ám thở dài. Hoắc Hi Thần tuy rằng là đại phu, nhưng người ta dù sao cũng là ngoại nam, lại là đích công tử của Hoắc gia, lúc này Khương Viêm Châu đi thỉnh Hoắc Hi Thần nhanh tới chẩn trị di nương khó sinh của mình, rất không ổn. Bất quá lúc này Khương Viêm Châu tâm tình cực kém, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Cố Vãn Tình cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể chờ Hoắc Hi Thần đến đây nói sau.
Không tới một hồi, Hoắc Hi Thần liền đen mặt chạy đến, Khương Huệ Như cũng đi theo phía sau Hoắc Hi Thần đuổi tới. Khương Huệ Như vừa vào cửa, liền vội vàng hỏi Cố Vãn Tình: “Đại bá mẫu, Họa di nương thế nào?”
Mặt Cố Vãn Tình bình tĩnh, lắc đầu. Khương Huệ Như xem tình huống này, cũng đoán không ít hơn mười phần, tất nhiên tình huống bên trong không ổn cho nên ngay cả Hoắc Hi Thần đều mời tới.
Quả nhiên, Hoắc Hi Thần vừa mở miệng từ chối: “Khương huynh, ta cũng không phải đại phu phụ khoa, huynh tìm ta đến làm chi? Chẳng lẽ để ta đi đỡ đẻ cho di nương của huynh sao? Này còn thể thống gì?”
Khương Viêm Châu tiến lên một bước, đối với Hoắc Hi Thần cơ hồ cầu xin nói: “Hoắc huynh, ta biết chuyện này rất không ổn. Nhưng mà liên quan tới mạng người, xin huynh ra tay cứu di nương cùng con của ta đi! Tình huống này cũng không cố kị nhiều như vậy, ta sai người kéo cái mành, ngăn cách huynh cùng sản phụ, huynh cách mành bắt mạch cho Họa nhi, khai phương thuốc, châm cứu cái gì đều được! Xem như ta cầu xin huynh!”
Khương Huệ Như cũng đi theo hát đệm, nói: “Hoắc ca ca, người ta nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, nay Họa di nương cùng đứa nhỏ nguy tại sớm tối, xin huynh cứu mẹ con bọn họ đi! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a!”
Hoắc Hi Thần nhìn Khương Huệ Như, than thở nói: “Trong ngày thường như thế nào không thấy muội ôn nhu như vậy, nay có chuyện cầu ta, mới kêu ta Hoắc ca ca.”
Khương Huệ Như vừa nhíu lông mi lại, hừ nói: “Huynh rốt cuộc có cứu hay không?”
Khương Huệ Như vừa mới dứt lời, Thúy Liên liền hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào, nói: “Phu nhân! Họa di nương không chỉ xuất huyết nhiều, còn khó sinh, người lớn trẻ con đều không được, mới vừa rồi một chân thò ra! Giờ cả người cũng không tốt lắm, chỉ có hít vào, không có thở ra!”
Khương Huệ Như vừa nghe, liền òa khóc, cầm tay áo Hoắc Hi Thần khóc nói: “Hoắc ca ca, cầu huynh đi cứu Họa di nương cùng cháu trai nhỏ của Huệ Như đi! Sau đó Huệ Như không cùng huynh tranh luận, cái gì đều nghe lời huynh!”
Dù sao cũng liên quan tới mạng người, Hoắc Hi Thần cũng không phải cái loại người thấy chết mà không cứu, hắn cắn răng một cái, nói: “Đi, ta đi thử xem.” Nói xong liền hướng ngoài cửa đi. Cố Vãn Tình vội vàng phân phó Thúy Liên đi vào trong phòng Họa nhi bung mành, dù sao Họa di nương sinh nở, không thể bị người đàn ông khác nhìn thấy thân mình, nếu là nhìn thấy, cho dù nàng hôm nay không chết, tương lai nước miếng của mọi người đều có thể nhấn chìm nàng.
Thúy Liên vội vàng đi làm, lúc này Tích Xuân một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên ra tiếng, nói: “Đại phu nhân, nô tỳ trước kia ở nông thôn, từng giúp người đỡ đẻ qua, để cho nô tỳ cũng đi theo nhìn một cái, có thể giúp đỡ thì sao.”
Cố Vãn Tình quay đầu, nhìn Tích Xuân. Tích Xuân nói lời này không giả, năm đó khi Lưu Tam Nương tùy quân, tuổi còn nhỏ cũng đỡ đẻ cho phụ nhân tùy quân. Còn có ngựa chiến sinh ngựa con, cũng là nàng đỡ đẻ. Cố Vãn Tình lo lắng Hậu Uyển Vân hại Họa di nương cùng đứa nhỏ, nhưng nàng tin tưởng bản tính Lưu Tam Nương, cô nàng khăn giao tay này sẽ không làm ra việc thương thiên hại lí, giết hại mạng người.
“Đi, ngươi cũng đi đi, đơn giản là ngựa chết chữa thành ngựa sống, nếu thật sự có cái gì, cũng không có người trách ngươi.” Cố Vãn Tình đáp ứng.
Tích Xuân cùng Hoắc Hi Thần nhanh chóng đi vào trong phòng Họa di nương. Vừa mới vào phòng, cả phòng toàn là mùi máu liền huân Tích Xuân nhíu mày. Bên giường màn trướng đã kéo xuống rồi, Họa nhi nằm ở bên trong, chỉ duỗi cánh tay ra.
Hoắc Hi Thần cũng không vội đi bắt mạch, đầu tiên hắn ở trong phòng đi qua lại vài vòng, sau đó mày gắt gao nhíu lại, dùng sức hấp hấp cái mũi, hô lớn: “Các ngươi nhanh đi mở hết cửa sổ, cửa chính đi!”
Hai bà đỡ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đi vào, còn hô to gọi nhỏ mở cửa sổ, cửa chính ra, vội ngăn: “Vạn vạn không thể, nay bên ngoài rất lạnh, sản phụ cũng không thể bị cảm lạnh!”
Thúy Liên biết thân phận Hoắc thần y, hắn nói như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn, nhanh chóng nói vài nha hoàn mở cửa sổ. Trong phòng thông gió, mùi máu tươi dần dần tán đi, Thúy Liên hấp hấp cái mũi, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy một mùi xạ hương ở trong phòng như có như không.
Hoắc Hi Thần đi quanh phòng, vừa di chuyển vừa ngửi tới ngửi lui. Sau đó tại bên giường dừng lại, xoay người đưa lưng về phía giường, cau mày nói với Thúy Liên: “Ngươi đi vào ngửi xem, xem bên trong là cái gì tán ra mùi hương.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng tiến vào trong màn trướng. Trong màn trướng, mùi máu tươi càng đậm. Thúy Liên cúi đầu ngửi ngửi, ở trên chăn của Họa di nương ngửi thấy một mùi hương thản nhiên, sau đó chui ra màn trướng, nói với Hoắc Hi Thần: “Hoắc công tử, là mùi hương trên chăn của Họa di nương.”
Hoắc Hi Thần nói: “Mau lấy cái chăn đó ra đi!”
Thúy Liên lại tiến vào, đem cái chăn tỏa ra mùi hương mang ra, Bích La nhanh chóng từ trong ngăn tủ lại lấy ra một cái chăn khác, đắp lên cho Họa di nương.
Trên chăn đó dính đầy máu, dày đặc mùi máu che đậy mùi hương thản nhiên, nếu là không đến gần rồi cẩn thận ngửi ngửi, còn ngửi không ra. Hoắc Hi Thần cầm lên một góc chăn, đặt tại chóp mũi ngửi, sắc mặt âm trầm: “Đem chăn này phóng ở phòng bên cạnh, gọi người trông coi, trăm ngàn không cần ra đường rẽ.” Sau đó ngồi ở bên giường, bắt mạch cho Họa di nương, viết phương thuốc giao cho Bích La đi nấu.
“Ta chỉ có thể viết cho nàng ta phương thuốc cầm máu, thuận thai vị, còn cái khác, liền xem thiên ý.” Hoắc Hi Thần đứng dậy, đi tịnh phòng rửa tay, sắc mặt âm trầm tiêu sái ra khỏi phòng, quẹo vào phòng bên cạnh đang để chăn, đóng cửa, không biết ở bên trong làm cái gì.
Một hồi sau thuốc được nấu xong bưng tới, Họa di nương đã muốn mơ mơ màng màng, Thúy Liên đem thuốc ép buộc nàng uống hết, một lát sau thấy máu chảy ít lại. Nhưng thai vị vẫn chưa thuận, bà đỡ ở đây đều đang thương lượng, thật sự không được cũng chỉ có thể khí tiểu bảo lớn.
Lúc này Tích Xuân cũng không lên tiếng rửa tay, sau đó nói với bà đỡ: “Ta đến thử xem.”
Bà đỡ vừa thấy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm cho tiểu cô nương này thử xem. Tích Xuân ngồi ở giữa hai chân Họa di nương, bắt lấy chân nhỏ lộ ra, làm cho chân nhỏ đó vào trong bụng trở lại, sau đó một bàn tay ở bên trong sờ soạng. Ban đầu khi nàng ở quân doanh, liền gặp ngựa chiến khó sinh, nàng cũng xử lý như thế. Chính nàng lần đầu gặp phụ nhân khó sinh đã đem cách đỡ đẻ cho ngựa đó dùng ở trên cơ thể con người.
Họa di nương uống thuốc, khôi phục chút tinh thần. Tích Xuân sờ soạng thai vị, nói với Họa di nương: “Ngươi lại dùng lực thử xem.”
Họa di nương gật gật đầu, cắn răng bắt đầu dùng sức, đợi cho thời khắc phương Đông lộ ra ánh mặt trời, rốt cục nghe thấy tiếng khóc trẻ con “Oa” một tiếng, đem đứa nhỏ sinh ra.
Một tiếng khóc đó to rõ, bừng tỉnh toàn bộ tia nắng ban mai.
“Họa di nương sinh một bé trai, mẹ con bình an!”
Thời điểm Khương Viêm Châu nghe thấy những lời này, ngây ngốc đứng ở đại sảnh, rồi sau đó bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống, ô ô khóc rống lên. Hoắc Hi Thần mặt đen ngòm tiến vào, nói với Khương Viêm Châu: “Khóc cái gì, ngay cả phụ nữ và con của mình đều bảo hộ không tốt, còn có mặt mũi khóc!” Rồi sau đó ném cái chăn đầy máu đang cầm ở trong tay vào người Khương Viêm Châu, nói: “Có người yếu hại sản phụ khó sinh xuất huyết nhiều.”
Hoắc Hi Thần vừa nói ra lời này, mọi người ở đây sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Bình luận facebook