Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 142
Đây là một đêm không có trăng sáng, trời tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay của mình.
Bên trong một tòa nhà bỏ hoang, một cuộc giao dịch ma túy đang tiến hành. Mua bán song phương, cũng dẫn theo không ít anh em. A Khôn mang theo anh em Hàng Long, đang kiểm hàng. Phía sau gã, chính là Lô Thanh Vân mang kính.
"Anh Vân, chúng ta là lần đầu hợp tác, tôi hi vọng để lại ấn tượng tốt cho anh. Anh nhìn hàng đi, độ tinh khiết đặc biệt cao. Anh bán lẻ, lập tức có thể kiếm được số tiền gấp mấy lần." Người giao hàng, đeo kính cận thị, có chút 'bác học'.
"Ha ha, cậu là người làm ăn thông minh." Lô Thanh Vân cười hồi đáp. Bọn họ cũng đều biết tâm tư đối phương. Làm ăn mà, hi vọng hợp tác lâu dài, nhất định phải có lợi cả hai.
"Anh Vân, nhóm hàng này không tệ! Độ tinh khiết rất cao, giá tiền cũng tạm ổn." A Khôn kiểm hàng xong, báo cáo với Lô Thanh Vân. Lô Thanh Vân chỉ một vali da, cười nói với 'Giáo sư' kia: "Đây là tiền hàng, cậu kiểm lại một chút đi."
"Giáo sư" bảo đàn em mở vali da, từng xấp tiền liền hiện ra trước mặt mọi người. Số tiền này chính là tiền chuộc Đường Long đưa đến.
"Anh Vân, hợp tác vui vẻ!" 'Giáo sư' tiến lên một bước, bắt tay Lô Thanh Vân."Hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài!"
Đang lúc hai người hàn huyên, một tiếng"Cảnh sát tới" dọa sợ mọi người. Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng hét 'không được nhúc nhích'.
Lô Thanh Vân nhìn có chuyện không ổn, ôm lấy số ma túy lên trên đất, vội vàng lắc mình trốn đến bức tường đổ. Gã nhẹ nhàng nhảy một cái, ra ngoài tường. Gã còn chưa đứng vững, một họng súng lạnh đã chĩa ngay huyệt thái dương (giữa trán).
"Lô Thanh Vân, ông muốn chạy trốn đến đâu?" Giọng nói của Đường Long vang lên bên tai Lô Thanh Vân."Lô Thanh Vân, ông không nghĩ tới, ông cũng có lúc thua bởi Đường Long tôi ư? Bỏ súng xuống, giơ tay lên!"
Đường Long báo cảnh sát xong, cùng cảnh sát bắt được Lô Thanh Vân. Anh và A Trung chia người làm hai tốp, anh mang theo cảnh sát, chạy tới địa điểm giao dịch ma túy. Cảnh sát đi trước vây đuổi, anh đến phía sau chận đường. A Trung mang theo cảnh sát tới hang ổ của Lô Thanh Vân, đi thu thập những chứng cớ phạm tội cùng tang vật khác.
Lô Thanh Vân ngoan ngoãn buông súng, nhẹ nhàng giơ tay lên.
"Đường tiên sinh, tôi và cậu ngày thường không oán không thù, cậu làm thế với tôi sao?" Lô Thanh Vân giả vờ bày ra khuôn mặt vô tội, hi vọng Đường Long thả gã ra.
"Thường ngày không oán không thù? Ha ha, Lô Thanh Vân, ông cho Đường Long tôi là thằng ngu à? Ông làm chuyện gì, Đường Long tôi không biết sao? Vì mưu đoạt tài sản của Tiêu Thính Quân, ông khiến Lương Bích Ngọc đã mang thai con mình gả vào Tiêu gia. Vì không muốn làm mà muốn hưởng, vì mưu đoạt tài sản người khác, không tiếc bán con bán vợ! Ông nói, ông là đàn ông sao? Nếu như tôi là ông, ban ngày không dám ra khỏi nhà, buổi tối tự sát lâu rồi! Bởi vì tôi hủy hôn với Tiêu Tử Phượng, ông liền ghi hận trong lòng. Ông trăm phương ngàn kế muốn hại tôi cùng Mật Đường, một lần lại một lần hại gia đình tôi. Ngày kết hôn, ông đưa bánh ga tô tới, nhưng thật rất khác biệt. Vì giết người diệt khẩu, ông cư nhiên hại chết vợ chồng chủ cửa hàng bánh kem. Ông cho rằng, bánh kem khác biệt kia nhất định có thể lấy mạng của tôi và Mật Đường. Không ngờ, cha vợ tôi đã mất mạng thay. Ông vì tìm kiếm di sản, lại bắt cóc con tôi. Ông nói, ông và tôi thường ngày không oán không thù à?" Đường Long vừa nhìn thấy Lô Thanh Vân, mắt đều muốn phóng hỏa. Anh rất muốn giết Lô Thanh Vân, nhưng lại không muốn bởi vì kẻ giẻ rách này mà vào tù.
"Đường tiên sinh, cậu rất thông minh! Tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng cũng bất đắc dĩ mà thôi! Tất cả, đều do Lương Bích Ngọc bức bách tôi làm!" Lô Thanh Vân vì muốn sống, không thể không đem tội lỗi đẩy tới trên người của Lương Bích Ngọc."Đường tiên sinh, cậu hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, tôi sẽ đem tất cả hàng trắng đều cho cậu. Những thứ này, trị giá rất nhiều tiền đấy!"
Đường Long cười lên ha hả.
"Lô Thanh Vân, ông cho rằng tôi giống ông, vì tiền mà liều lĩnh sao? Yêu tiền không phải là sai, lỗi là lỗi yêu tiền không thuộc về mình." Đường Long nhớ tới việc xấu mà Lô Thanh Vân làm, rất muốn bóp cò súng lục, tự tay lấy tính mạng tên ác nhân. Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể làm vậy. Dù sao, còn có cha và mẹ vợ đang chờ anh. Còn có Mật Đường, vẫn chờ anh đi tìm kiếm !
Lô Thanh Vân biết không có hi vọng rồi, liền muốn làm vùng vẫy giãy chết. Tay của gã, lặng lẽ đưa xuống hông, muốn rút ra khẫu súng khác ra. Đường Long bay lên một cước, đá vào trên tay lô Thanh Vân. mấy ngón tay của gã, hầu như đã gãy hết. Bị đau, ma túy trong tay, cũng rơi xuống.
Đường Long giật lấy khẩu súng khác của Lô Thanh Vân, lập tức ném ra thật xa!
Một xe cảnh sát lái tới, ánh đèn chói mắt.
"Đường tiên sinh, cám ơn cậu. Cám ơn cậu đã trợ giúp chúng tôi, bắt được Lô Thanh Vân!" cảnh quan Nghiêm mang theo mấy nhân viên cảnh sát chạy tới, đem Lô Thanh Vân áp lên xe cảnh sát.
"Cảnh quan Nghiêm, ngài không cần khách khí. Trợ giúp cảnh sát bắt được tên ác nhân như Lô Thanh Vân, là nghĩa vụ của mỗi công dân." Đường Long nhìn số tội phạm trong xe, nhưng không có A Khôn." cảnh quan Nghiêm, những người khác đâu? Tất cả đều sa lưới chứ?"
"Trừ một người tên là A Khôn, bị cảnh sát đánh gục bên ngoài. Còn lại tất cả tội phạm bắt được. Đường tiên sinh, có thể bắt được những tên tội phạm này, cậu lập công lớn rồi đấy!" trong mắt cảnh quan Nghiêm, lóng lánh ánh sáng kính nể. Ông biết Đường Long ra tay sẽ giải quyết được tất cả
Trong đồn cảnh sát, Lô Thanh Vân đối với tội ác của mình đều thú nhận!
Từ vụ giết người ở tiệm kem, đến vụ nổ ở Đường Uyển. Từ vụ án bắt cóc thái tử Long cùng Công chúa Phượng, đến lần giao dịch ma túy này. Gã cũng trình bày rất rõ ràng rất cặn kẽ! Ông nói ra như vậy, không phải là muốn pháp luật khoan hồng. Gã không nghĩ cả đời chết trong tù, gã chỉ muốn kết thúc tính mạng của mình một cách thống khoái. Gã biết tội mình nghiêm trọng đến mức nào! Vô luận là vụ nào cũng đủ để xử gã tử hình! Gã cũng khai thật về Lương Bích Ngọc, giấu giếm duy nhất, chính là sự tham dự của Tiêu Tử Phượng. Bởi vì gã giấu giếm, Tiêu tử phượng mới thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật! mặc dù Tiêu tử phượng thoát khỏi, nhưng lại chạy không thoát khiển trách lương tâm! Mà lương tâm khiển trách, sẽ làm ả sống cuộc đời buồn tẻ thê lương.
Lương Bích Ngọc, cũng bị mang vào đồn cảnh sát! Tóc bà rối bù. Chờ đợi bà, là sự nghiêm trị của luật pháp!
Bên trong một tòa nhà bỏ hoang, một cuộc giao dịch ma túy đang tiến hành. Mua bán song phương, cũng dẫn theo không ít anh em. A Khôn mang theo anh em Hàng Long, đang kiểm hàng. Phía sau gã, chính là Lô Thanh Vân mang kính.
"Anh Vân, chúng ta là lần đầu hợp tác, tôi hi vọng để lại ấn tượng tốt cho anh. Anh nhìn hàng đi, độ tinh khiết đặc biệt cao. Anh bán lẻ, lập tức có thể kiếm được số tiền gấp mấy lần." Người giao hàng, đeo kính cận thị, có chút 'bác học'.
"Ha ha, cậu là người làm ăn thông minh." Lô Thanh Vân cười hồi đáp. Bọn họ cũng đều biết tâm tư đối phương. Làm ăn mà, hi vọng hợp tác lâu dài, nhất định phải có lợi cả hai.
"Anh Vân, nhóm hàng này không tệ! Độ tinh khiết rất cao, giá tiền cũng tạm ổn." A Khôn kiểm hàng xong, báo cáo với Lô Thanh Vân. Lô Thanh Vân chỉ một vali da, cười nói với 'Giáo sư' kia: "Đây là tiền hàng, cậu kiểm lại một chút đi."
"Giáo sư" bảo đàn em mở vali da, từng xấp tiền liền hiện ra trước mặt mọi người. Số tiền này chính là tiền chuộc Đường Long đưa đến.
"Anh Vân, hợp tác vui vẻ!" 'Giáo sư' tiến lên một bước, bắt tay Lô Thanh Vân."Hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài!"
Đang lúc hai người hàn huyên, một tiếng"Cảnh sát tới" dọa sợ mọi người. Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng hét 'không được nhúc nhích'.
Lô Thanh Vân nhìn có chuyện không ổn, ôm lấy số ma túy lên trên đất, vội vàng lắc mình trốn đến bức tường đổ. Gã nhẹ nhàng nhảy một cái, ra ngoài tường. Gã còn chưa đứng vững, một họng súng lạnh đã chĩa ngay huyệt thái dương (giữa trán).
"Lô Thanh Vân, ông muốn chạy trốn đến đâu?" Giọng nói của Đường Long vang lên bên tai Lô Thanh Vân."Lô Thanh Vân, ông không nghĩ tới, ông cũng có lúc thua bởi Đường Long tôi ư? Bỏ súng xuống, giơ tay lên!"
Đường Long báo cảnh sát xong, cùng cảnh sát bắt được Lô Thanh Vân. Anh và A Trung chia người làm hai tốp, anh mang theo cảnh sát, chạy tới địa điểm giao dịch ma túy. Cảnh sát đi trước vây đuổi, anh đến phía sau chận đường. A Trung mang theo cảnh sát tới hang ổ của Lô Thanh Vân, đi thu thập những chứng cớ phạm tội cùng tang vật khác.
Lô Thanh Vân ngoan ngoãn buông súng, nhẹ nhàng giơ tay lên.
"Đường tiên sinh, tôi và cậu ngày thường không oán không thù, cậu làm thế với tôi sao?" Lô Thanh Vân giả vờ bày ra khuôn mặt vô tội, hi vọng Đường Long thả gã ra.
"Thường ngày không oán không thù? Ha ha, Lô Thanh Vân, ông cho Đường Long tôi là thằng ngu à? Ông làm chuyện gì, Đường Long tôi không biết sao? Vì mưu đoạt tài sản của Tiêu Thính Quân, ông khiến Lương Bích Ngọc đã mang thai con mình gả vào Tiêu gia. Vì không muốn làm mà muốn hưởng, vì mưu đoạt tài sản người khác, không tiếc bán con bán vợ! Ông nói, ông là đàn ông sao? Nếu như tôi là ông, ban ngày không dám ra khỏi nhà, buổi tối tự sát lâu rồi! Bởi vì tôi hủy hôn với Tiêu Tử Phượng, ông liền ghi hận trong lòng. Ông trăm phương ngàn kế muốn hại tôi cùng Mật Đường, một lần lại một lần hại gia đình tôi. Ngày kết hôn, ông đưa bánh ga tô tới, nhưng thật rất khác biệt. Vì giết người diệt khẩu, ông cư nhiên hại chết vợ chồng chủ cửa hàng bánh kem. Ông cho rằng, bánh kem khác biệt kia nhất định có thể lấy mạng của tôi và Mật Đường. Không ngờ, cha vợ tôi đã mất mạng thay. Ông vì tìm kiếm di sản, lại bắt cóc con tôi. Ông nói, ông và tôi thường ngày không oán không thù à?" Đường Long vừa nhìn thấy Lô Thanh Vân, mắt đều muốn phóng hỏa. Anh rất muốn giết Lô Thanh Vân, nhưng lại không muốn bởi vì kẻ giẻ rách này mà vào tù.
"Đường tiên sinh, cậu rất thông minh! Tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng cũng bất đắc dĩ mà thôi! Tất cả, đều do Lương Bích Ngọc bức bách tôi làm!" Lô Thanh Vân vì muốn sống, không thể không đem tội lỗi đẩy tới trên người của Lương Bích Ngọc."Đường tiên sinh, cậu hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, tôi sẽ đem tất cả hàng trắng đều cho cậu. Những thứ này, trị giá rất nhiều tiền đấy!"
Đường Long cười lên ha hả.
"Lô Thanh Vân, ông cho rằng tôi giống ông, vì tiền mà liều lĩnh sao? Yêu tiền không phải là sai, lỗi là lỗi yêu tiền không thuộc về mình." Đường Long nhớ tới việc xấu mà Lô Thanh Vân làm, rất muốn bóp cò súng lục, tự tay lấy tính mạng tên ác nhân. Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể làm vậy. Dù sao, còn có cha và mẹ vợ đang chờ anh. Còn có Mật Đường, vẫn chờ anh đi tìm kiếm !
Lô Thanh Vân biết không có hi vọng rồi, liền muốn làm vùng vẫy giãy chết. Tay của gã, lặng lẽ đưa xuống hông, muốn rút ra khẫu súng khác ra. Đường Long bay lên một cước, đá vào trên tay lô Thanh Vân. mấy ngón tay của gã, hầu như đã gãy hết. Bị đau, ma túy trong tay, cũng rơi xuống.
Đường Long giật lấy khẩu súng khác của Lô Thanh Vân, lập tức ném ra thật xa!
Một xe cảnh sát lái tới, ánh đèn chói mắt.
"Đường tiên sinh, cám ơn cậu. Cám ơn cậu đã trợ giúp chúng tôi, bắt được Lô Thanh Vân!" cảnh quan Nghiêm mang theo mấy nhân viên cảnh sát chạy tới, đem Lô Thanh Vân áp lên xe cảnh sát.
"Cảnh quan Nghiêm, ngài không cần khách khí. Trợ giúp cảnh sát bắt được tên ác nhân như Lô Thanh Vân, là nghĩa vụ của mỗi công dân." Đường Long nhìn số tội phạm trong xe, nhưng không có A Khôn." cảnh quan Nghiêm, những người khác đâu? Tất cả đều sa lưới chứ?"
"Trừ một người tên là A Khôn, bị cảnh sát đánh gục bên ngoài. Còn lại tất cả tội phạm bắt được. Đường tiên sinh, có thể bắt được những tên tội phạm này, cậu lập công lớn rồi đấy!" trong mắt cảnh quan Nghiêm, lóng lánh ánh sáng kính nể. Ông biết Đường Long ra tay sẽ giải quyết được tất cả
Trong đồn cảnh sát, Lô Thanh Vân đối với tội ác của mình đều thú nhận!
Từ vụ giết người ở tiệm kem, đến vụ nổ ở Đường Uyển. Từ vụ án bắt cóc thái tử Long cùng Công chúa Phượng, đến lần giao dịch ma túy này. Gã cũng trình bày rất rõ ràng rất cặn kẽ! Ông nói ra như vậy, không phải là muốn pháp luật khoan hồng. Gã không nghĩ cả đời chết trong tù, gã chỉ muốn kết thúc tính mạng của mình một cách thống khoái. Gã biết tội mình nghiêm trọng đến mức nào! Vô luận là vụ nào cũng đủ để xử gã tử hình! Gã cũng khai thật về Lương Bích Ngọc, giấu giếm duy nhất, chính là sự tham dự của Tiêu Tử Phượng. Bởi vì gã giấu giếm, Tiêu tử phượng mới thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật! mặc dù Tiêu tử phượng thoát khỏi, nhưng lại chạy không thoát khiển trách lương tâm! Mà lương tâm khiển trách, sẽ làm ả sống cuộc đời buồn tẻ thê lương.
Lương Bích Ngọc, cũng bị mang vào đồn cảnh sát! Tóc bà rối bù. Chờ đợi bà, là sự nghiêm trị của luật pháp!
Bình luận facebook