Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Đương nhiệm tổng tài tập đoàn Đường Hạo bỗng nhiên đại giá quang lâm đến một công ty con trực thuộc tập đoàn khiến toàn bộ nhân viên đang làm việc trở tay không kịp.
Do tổng giám đốc tạm thời đi vắng, phó tổng cùng các trợ lí mau chóng chạy ra nghênh đón: “Tổng tài, ngài đến để thị sát sao? Vậy ngài muốn đến bộ phận nào trước? Mọi người….”
“Đừng khẩn trương! Tôi không phải đến để thị sát công việc. Hôm nay tôi đến là để tìm một người!” Ha ha, hóa ra cô đang làm việc trong một công ty của hắn, vậy là sẽ càng dễ bắt được cô hơn không phải sao?
“Là tổng giám đốc ạ? Nhưng hiện tại tổng giám đốc không có ở công ty!” Phó tổng lập tức nói.
“Không! Tôi tới tìm một người … bạn ”Hắn đặc biệt nhấn mạnh tiếng “bạn” này. : “Lục Giai Ngưng là nhân viên công tác thuộc bộ phận nào?”
“Dạ… Dạ… Tôi lập tức đi điều tra ngay! Tổng tài, xin ngài chờ trong ít phút!”
Tin tức đương nhiệm tổng tài đại giá quang lâm đến công ty lan truyền nhanh chóng, khiến các nhân viên nữ không khỏi bàn tán xôn xao.
“Oa…. Thật sự muốn nhìn tổng tài của chúng ta quá! Nghe nói anh ấy ở ngoài đời còn phong độ hơn cả trong ảnh trên tạp chí…” Một nữ nhân viên trẻ tầm hai mươi, hai mốt tuổi vẻ mặt say mê nói.
“Đương nhiên, năm nay anh ấy được bình chọn là người có sức hấp dẫn nhất trong tất cả những doanh nhân trẻ triển vọng trong nước. Ôi… Phải nhìn được anh ấy mới được, chưa biết chừng lại có cơ may được tổng tài để mắt đến!” Một nhân viên nữ khác nói.
Đem đống văn kiện xếp lại thành chồng, ngón tay Tiểu Ngưng không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng chậm rãi trở nên trắng bệch, hơn nữa cô còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình đang đập liên hồi, rất nhanh.
Hắn ta như thế nào mà đến nơi này? Đi thị sát công ty sao?
Hay là… đến để tìm cô ?
Tiểu Ngưng lắc lắc đầu, không có khả năng. Hắn không thể biết cô làm việc tại nơi này, hơn nữa hôm qua không phải cô cũng đã cho hắn thỏa mãn rồi, hiện tại cô cũng không muốn để tâm đến việc này.
Sự việc hôm qua… Tiểu Ngưng bất giác cười khổ, bất quá cứ coi như là bị quấy rối thôi, ít nhất mấy ngày tới có lẽ hắn sẽ không tìm cô, nhưng tại sao lại đến nơi này?
“Tiểu Ngưng! Chị nói xem , em mặc bộ quần áo này có đẹp không? Tiểu Phân nói em không có đẹp…” Một cô nhân viên đang sửa sang lại bộ quần áo trên người, chạy đến hỏi Tiểu Ngưng.
“À…. Đẹp lắm!” Tiểu Ngưng lập tức gật đầu.
“Ha ha, tốt quá! Em đi nộp văn kiện, chưa biết chừng sẽ được nhìn thấy tổng tài đẹp trai kia!”
“Vậy à? Chúc cô may mắn!” Tiểu Ngưng cố nặn ra nụ cười, trên khuôn mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Tiểu Ngưng! Sao chị chẳng có chút kích động gì vậy? Chẳng lẽ chị chưa bao giờ nhìn thấy tổng tài của chúng ta mấy năm nay đều được chụp hình ảnh bìa những tập chí kinh tế và tài chính sao?”Cô gái cầm lấy tay Tiểu Ngưng, xúc động nói.
“Ừ … Tôi có biết!” Tiểu Ngưng thản nhiên nói đáp lại.
“Cô xem xem! Tiểu Ngưng cùng với tôi, xét về diện mạo thì kể tám lạng người nửa cân. Những cô gái như chúng ta cũng chỉ nên coi tổng tài như một người bình thường thôi, cho dù có thích thì cũng phải giữ yên ở trong lòng! Làm sao mà giống như cô, cố gắng để cho tổng tài bắt gặp mình…” Cô gái tên Tiểu Phan cười nhạo nói.
Cô gái bị cô nói tức giận trừng trừng mắt nhìn lại: “Cô nói cô chỉ là người nhan sắc tầm thường thì được nhưng đừng có lôi tôi vào! Không chừng tôi nghĩ cô lại tự cho mình là đại mỹ nhân…”
“Buồn nôn! Thật đáng ghê tởm! Cô nhìn Tiểu Ngưng mà xem đi. Người ta từ nãy giờ bình tĩnh không giống như cô, một bộ dạng mê trai! Thấy ghét…” Tiểu Phân là một câu.
Tiểu Ngưng trốn sang một bên tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật khó sống, ai cũng nhìn ra giữa cô và Đường Hạo kia là căn bản không thuộc cùn một thế giới, hắn làm sao mà có thể thích cô.
“Xin hỏi vị nào là Lục Giai Ngưng tiểu thư?” Giám đốc bộ phận nhân sự vô cùng lễ phép khách khí hỏi. Trời ạ, hắn như thế nào mà không biết nơi này có một bằng hữu của tổng tài vậy?
“Xin chào! Tôi là Lục Giai Ngưng!” Tạm ngưng lại công việc đang dang dở, Tiểu Ngưng lễ phép chào giám đốc nhân sự.
Trong phòng, tiếng hai cô gái đang cãi nhau bỗng nhiên dừng lại.
“Xin chào! Lục tiểu thư!” Giám đốc từ trước đến giờ luôn là kẻ ăn trên ngồi trước, dùng lỗ mũi để nhìn sự việc lại nhiệt tình đi về phía trước bắt lấy tay Tiểu Ngưng, vẻ mặt cực kì nịnh bợ.
Không chỉ có Tiểu Ngưng ngạc nhiên mà ngay cả hai cô gái còn lại cũng đang trân trân nghẹn giọng nhìn vào người kia. Đây là giám đốc nhân sự thường ngày đó sao?
“Lục Giai Ngưng tiểu thư! Mời cô vào tổng văn phòng, tổng tài muốn nói chuyện với cô một chút! Ngài ấy đang chờ!”
Mặc dù đã đoán được hắn đến đây là để tìm cô, nhưng khi nghe giám đốc nói như thế, thì Tiểu Ngưng vẫn thật sự cảm thất tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi nhưng giám đốc có thể chuyển lời dùm tôi hiện tại đang làm việc, không có thời gian để gặp tổng tài!”
“Không sao! Công việc của cô sẽ có người khác làm dùm! Lục tiểu thư, mời cô đi nhanh sang văn phòng phó tổng có được không? Để tổng tài chờ lâu không tốt lắm!” Giọng điệu luôn khách khí, nói là “mời” nhưng tên giám đốc này lại nhanh tay tóm lấy tay Tiểu Ngưng kéo ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi bọn họ rời khỏi, hai nhân viên nữ khác khẩu kia không hẹn mà gặp, quay đâu nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Tiểu Ngưng?”
Tiểu Ngưng bị đẩy vào một văn phòng , giám đốc nhân sự kia nhìn vị khách quý đang ngồi trên ghế so pha mà cúi đầu chào hỏi: “Xin chào tổng tài. Chào phó tổng!”
“Nguyên lai, Lục tiểu thư đây lại là người quen cũ của tổng tài! Sao không nói sớm cho chúng tôi…. ”Phó tổng ngồi một bên làm bộ thoái thác trách nhiệm.
“Không! Chúng tôi không hề quen biết!”
“Phó tổng, hiện tại tôi có chuyện muốn nói cùng Lục tiểu thư, vậy cô ấy có thể tan sở sớm được chứ?” Đường Hạo chẳng quan tâm đến lời nói của Tiểu Ngưng, cũng chẳng để ý đến hỉnh ảnh một người đã có hôn thê trực tiếp kéo cô ôm lấy vào lòng. Loại cử chỉ này người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ không tin hai người chỉ là quan hệ bạn bè.
Tiểu Ngưng dùng toàn bộ sức lực để kháng cự lại: “Không thể như thế được!” Nhưng lời nói của cô có chiếm vị trí quá bé trong hoàn cảnh này.
Đường Hạo gật gật đầu với phó tổng, ôm Tiểu Ngưng đi vào thang máy.
Đi qua các nhân viên, họ chỉ biết nghẹn giọng mà trân trối.
Khoảnh khắc bước vào xe, nụ cười trên khuôn mặt Đường Hạo biến mất thay vào đó là một tia âm độc khiến cho Tiểu Ngưng lạnh cả sống lưng: “Anh tới tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi có nói cho phép em rời khỏi khách sạn sao? Tôi nói chiều nay sẽ đến đón em!” Hắn đang cố gắng khống chế chính bản thân mình không bóp nát cổ tay cô ra, vì sao hết lần này đến lần khác lừa dối hắn?
“Nhưng, tôi còn phải đi làm! Đây không phải là quán bar!” Cố gắng giãy dụa khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, cô chậm rãi nói.
“Vậy sao em lại ngắt điện thoại của tôi?” Dù là đi không chào tạm biệt thì cũng không đến mức phải ngắt điện thoại với hắn.
“Tôi nghĩ không cần phải cho anh biết nơi tôi đang làm việc. Đó là cuộc sóng riêng của tôi!”
“Cuộc sống riêng của em? Em nói cho tôi em muốn sống dạng cuộc sống nào?” Đường Hạo tức giận nói, nhấn ga lái xe nhanh hòa vào dòng xe cô tấp nập trong thành phố.
Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo, sau một lúc mới mở miệng chậm rãi nói: “Đường Hạo, anh có cuộc sống của anh. Trong cuộc sống của anh, anh sẽ cưới một người vợ hiền thục, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Để Dương Dương trở về bên cạnh anh tôi rất an tâm, bởi tôi biết anh là một người cha tốt!”
Thanh âm của cô không lớn nhưng lại chậm rãi đánh sâu vào trong tim Đường Hạo. Cô nghĩ đến hắn sẽ cùng Tiền Lỵ Nhị lập gia đình, sau đó lại có con cùng sống hạnh phúc với con của bọn họ. Hắn thật sự còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
“Anh có biết trên đời này tôi không còn người thân nào nữa hay không? Tôi rất sợ cô đơn. Buổi tối một mình tôi nằm trong phòng mọt mình, tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi chỉ có thể tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không thuộc về tôi. Thật sự là rất đau khổ…..!” Nói đến đoạn này, nước mắt cô không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
\\\
Do tổng giám đốc tạm thời đi vắng, phó tổng cùng các trợ lí mau chóng chạy ra nghênh đón: “Tổng tài, ngài đến để thị sát sao? Vậy ngài muốn đến bộ phận nào trước? Mọi người….”
“Đừng khẩn trương! Tôi không phải đến để thị sát công việc. Hôm nay tôi đến là để tìm một người!” Ha ha, hóa ra cô đang làm việc trong một công ty của hắn, vậy là sẽ càng dễ bắt được cô hơn không phải sao?
“Là tổng giám đốc ạ? Nhưng hiện tại tổng giám đốc không có ở công ty!” Phó tổng lập tức nói.
“Không! Tôi tới tìm một người … bạn ”Hắn đặc biệt nhấn mạnh tiếng “bạn” này. : “Lục Giai Ngưng là nhân viên công tác thuộc bộ phận nào?”
“Dạ… Dạ… Tôi lập tức đi điều tra ngay! Tổng tài, xin ngài chờ trong ít phút!”
Tin tức đương nhiệm tổng tài đại giá quang lâm đến công ty lan truyền nhanh chóng, khiến các nhân viên nữ không khỏi bàn tán xôn xao.
“Oa…. Thật sự muốn nhìn tổng tài của chúng ta quá! Nghe nói anh ấy ở ngoài đời còn phong độ hơn cả trong ảnh trên tạp chí…” Một nữ nhân viên trẻ tầm hai mươi, hai mốt tuổi vẻ mặt say mê nói.
“Đương nhiên, năm nay anh ấy được bình chọn là người có sức hấp dẫn nhất trong tất cả những doanh nhân trẻ triển vọng trong nước. Ôi… Phải nhìn được anh ấy mới được, chưa biết chừng lại có cơ may được tổng tài để mắt đến!” Một nhân viên nữ khác nói.
Đem đống văn kiện xếp lại thành chồng, ngón tay Tiểu Ngưng không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng chậm rãi trở nên trắng bệch, hơn nữa cô còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình đang đập liên hồi, rất nhanh.
Hắn ta như thế nào mà đến nơi này? Đi thị sát công ty sao?
Hay là… đến để tìm cô ?
Tiểu Ngưng lắc lắc đầu, không có khả năng. Hắn không thể biết cô làm việc tại nơi này, hơn nữa hôm qua không phải cô cũng đã cho hắn thỏa mãn rồi, hiện tại cô cũng không muốn để tâm đến việc này.
Sự việc hôm qua… Tiểu Ngưng bất giác cười khổ, bất quá cứ coi như là bị quấy rối thôi, ít nhất mấy ngày tới có lẽ hắn sẽ không tìm cô, nhưng tại sao lại đến nơi này?
“Tiểu Ngưng! Chị nói xem , em mặc bộ quần áo này có đẹp không? Tiểu Phân nói em không có đẹp…” Một cô nhân viên đang sửa sang lại bộ quần áo trên người, chạy đến hỏi Tiểu Ngưng.
“À…. Đẹp lắm!” Tiểu Ngưng lập tức gật đầu.
“Ha ha, tốt quá! Em đi nộp văn kiện, chưa biết chừng sẽ được nhìn thấy tổng tài đẹp trai kia!”
“Vậy à? Chúc cô may mắn!” Tiểu Ngưng cố nặn ra nụ cười, trên khuôn mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Tiểu Ngưng! Sao chị chẳng có chút kích động gì vậy? Chẳng lẽ chị chưa bao giờ nhìn thấy tổng tài của chúng ta mấy năm nay đều được chụp hình ảnh bìa những tập chí kinh tế và tài chính sao?”Cô gái cầm lấy tay Tiểu Ngưng, xúc động nói.
“Ừ … Tôi có biết!” Tiểu Ngưng thản nhiên nói đáp lại.
“Cô xem xem! Tiểu Ngưng cùng với tôi, xét về diện mạo thì kể tám lạng người nửa cân. Những cô gái như chúng ta cũng chỉ nên coi tổng tài như một người bình thường thôi, cho dù có thích thì cũng phải giữ yên ở trong lòng! Làm sao mà giống như cô, cố gắng để cho tổng tài bắt gặp mình…” Cô gái tên Tiểu Phan cười nhạo nói.
Cô gái bị cô nói tức giận trừng trừng mắt nhìn lại: “Cô nói cô chỉ là người nhan sắc tầm thường thì được nhưng đừng có lôi tôi vào! Không chừng tôi nghĩ cô lại tự cho mình là đại mỹ nhân…”
“Buồn nôn! Thật đáng ghê tởm! Cô nhìn Tiểu Ngưng mà xem đi. Người ta từ nãy giờ bình tĩnh không giống như cô, một bộ dạng mê trai! Thấy ghét…” Tiểu Phân là một câu.
Tiểu Ngưng trốn sang một bên tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật khó sống, ai cũng nhìn ra giữa cô và Đường Hạo kia là căn bản không thuộc cùn một thế giới, hắn làm sao mà có thể thích cô.
“Xin hỏi vị nào là Lục Giai Ngưng tiểu thư?” Giám đốc bộ phận nhân sự vô cùng lễ phép khách khí hỏi. Trời ạ, hắn như thế nào mà không biết nơi này có một bằng hữu của tổng tài vậy?
“Xin chào! Tôi là Lục Giai Ngưng!” Tạm ngưng lại công việc đang dang dở, Tiểu Ngưng lễ phép chào giám đốc nhân sự.
Trong phòng, tiếng hai cô gái đang cãi nhau bỗng nhiên dừng lại.
“Xin chào! Lục tiểu thư!” Giám đốc từ trước đến giờ luôn là kẻ ăn trên ngồi trước, dùng lỗ mũi để nhìn sự việc lại nhiệt tình đi về phía trước bắt lấy tay Tiểu Ngưng, vẻ mặt cực kì nịnh bợ.
Không chỉ có Tiểu Ngưng ngạc nhiên mà ngay cả hai cô gái còn lại cũng đang trân trân nghẹn giọng nhìn vào người kia. Đây là giám đốc nhân sự thường ngày đó sao?
“Lục Giai Ngưng tiểu thư! Mời cô vào tổng văn phòng, tổng tài muốn nói chuyện với cô một chút! Ngài ấy đang chờ!”
Mặc dù đã đoán được hắn đến đây là để tìm cô, nhưng khi nghe giám đốc nói như thế, thì Tiểu Ngưng vẫn thật sự cảm thất tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi nhưng giám đốc có thể chuyển lời dùm tôi hiện tại đang làm việc, không có thời gian để gặp tổng tài!”
“Không sao! Công việc của cô sẽ có người khác làm dùm! Lục tiểu thư, mời cô đi nhanh sang văn phòng phó tổng có được không? Để tổng tài chờ lâu không tốt lắm!” Giọng điệu luôn khách khí, nói là “mời” nhưng tên giám đốc này lại nhanh tay tóm lấy tay Tiểu Ngưng kéo ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi bọn họ rời khỏi, hai nhân viên nữ khác khẩu kia không hẹn mà gặp, quay đâu nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Tiểu Ngưng?”
Tiểu Ngưng bị đẩy vào một văn phòng , giám đốc nhân sự kia nhìn vị khách quý đang ngồi trên ghế so pha mà cúi đầu chào hỏi: “Xin chào tổng tài. Chào phó tổng!”
“Nguyên lai, Lục tiểu thư đây lại là người quen cũ của tổng tài! Sao không nói sớm cho chúng tôi…. ”Phó tổng ngồi một bên làm bộ thoái thác trách nhiệm.
“Không! Chúng tôi không hề quen biết!”
“Phó tổng, hiện tại tôi có chuyện muốn nói cùng Lục tiểu thư, vậy cô ấy có thể tan sở sớm được chứ?” Đường Hạo chẳng quan tâm đến lời nói của Tiểu Ngưng, cũng chẳng để ý đến hỉnh ảnh một người đã có hôn thê trực tiếp kéo cô ôm lấy vào lòng. Loại cử chỉ này người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ không tin hai người chỉ là quan hệ bạn bè.
Tiểu Ngưng dùng toàn bộ sức lực để kháng cự lại: “Không thể như thế được!” Nhưng lời nói của cô có chiếm vị trí quá bé trong hoàn cảnh này.
Đường Hạo gật gật đầu với phó tổng, ôm Tiểu Ngưng đi vào thang máy.
Đi qua các nhân viên, họ chỉ biết nghẹn giọng mà trân trối.
Khoảnh khắc bước vào xe, nụ cười trên khuôn mặt Đường Hạo biến mất thay vào đó là một tia âm độc khiến cho Tiểu Ngưng lạnh cả sống lưng: “Anh tới tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi có nói cho phép em rời khỏi khách sạn sao? Tôi nói chiều nay sẽ đến đón em!” Hắn đang cố gắng khống chế chính bản thân mình không bóp nát cổ tay cô ra, vì sao hết lần này đến lần khác lừa dối hắn?
“Nhưng, tôi còn phải đi làm! Đây không phải là quán bar!” Cố gắng giãy dụa khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, cô chậm rãi nói.
“Vậy sao em lại ngắt điện thoại của tôi?” Dù là đi không chào tạm biệt thì cũng không đến mức phải ngắt điện thoại với hắn.
“Tôi nghĩ không cần phải cho anh biết nơi tôi đang làm việc. Đó là cuộc sóng riêng của tôi!”
“Cuộc sống riêng của em? Em nói cho tôi em muốn sống dạng cuộc sống nào?” Đường Hạo tức giận nói, nhấn ga lái xe nhanh hòa vào dòng xe cô tấp nập trong thành phố.
Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo, sau một lúc mới mở miệng chậm rãi nói: “Đường Hạo, anh có cuộc sống của anh. Trong cuộc sống của anh, anh sẽ cưới một người vợ hiền thục, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Để Dương Dương trở về bên cạnh anh tôi rất an tâm, bởi tôi biết anh là một người cha tốt!”
Thanh âm của cô không lớn nhưng lại chậm rãi đánh sâu vào trong tim Đường Hạo. Cô nghĩ đến hắn sẽ cùng Tiền Lỵ Nhị lập gia đình, sau đó lại có con cùng sống hạnh phúc với con của bọn họ. Hắn thật sự còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
“Anh có biết trên đời này tôi không còn người thân nào nữa hay không? Tôi rất sợ cô đơn. Buổi tối một mình tôi nằm trong phòng mọt mình, tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi chỉ có thể tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không thuộc về tôi. Thật sự là rất đau khổ…..!” Nói đến đoạn này, nước mắt cô không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
\\\
Bình luận facebook