Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Không thể lay chuyển hắn do hắn quá bá đạo. Không đánh lại được hắn vì hắn quá khỏe mạnh.
Rốt cuộc cũng vẫn phải thỏa mãn hắn, cho hắn chiếm luôn căn phòng của cô,chiếm cả chiếc giường. Hai tay hắn còn gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Uhm…” Hắn và cô cách nhau có một lớp áo ngủ. Trên gương mặt tuấn mĩ của hắn có chút giận dỗi, giống như một đứa trẻ .
Bàn tay to của hắn đi vào trong cổ áo của cô, ngón tay linh hoạt đang muốncởi những chiếc cúc trên vạt áo thì bị một bàn tay mảnh mai xanh xao giữ lại. Chủ nhân của bàn tay đó khẽ nhíu đôi hàng mi thanh tú, nói: “Anhđã nói chỉ đơn thuần ngủ mà!”
“Đúng vậy! Aha, tôi có nói là muốnlàm gì đâu! Nhưng em mặc quần áo ngủ gò bó thế này, khi ôm thực sự không thấy thoải mái cho lắm!” Hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên, cũng không quên đánh sóng mắt về phía cô. Nếu người khác mà không nghe đượcnội dung trong lời hắn nói thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn đang nói chuyệnkhông đứng đắn.
Lời của hắn khiến cho Tiểu Ngưng không biết phảiphản bác lại như thế nào. Nhưng cô níu chặt lại quần áo mình, chuyển vịtrí ngủ trên giường cách xa hắn ra một chút.
Cô đưa lưng về phía hắn, đắp kín chăn, nói vọng ra: “Còn náo loạn nữa thì xin mời anh về phòng mình mà ngủ!”
“Tôi không về! Nếu có về tôi nhất định cũng ôm em về ngủ cùng!” Hắn vừa nói thân thể lại càng tiến đến gần cô hơn.
Cảm thấy phía sau lưng xuất hiện một luồng nhiệt, Tiểu Ngưng lại xê dịch ra thêm chút nữa, sẵng giọng cảnh cáo : “Anh mà làm thế thì tôi tìnhnguyện ngủ dưới sàn nhà còn hơn! ”
Cảm giác được cô đang có vẻ nổi giận, Đường Hạo ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng nhận thua: “Được rồi! Được rồi, ai ya… Ngủ!”
Ổn định vị trí của mình xong, hắn vẫn giống như báo đen săn mồi, hai mắtkhóa chặt lấy tấm lưng nhỏ xinh của cô. Ánh mắt thâm thúy như hai hònthan đỏ rực, giống như một con sói đói khát lâu đang chuẩn bị được hưởng mỹ vị bày ra tra trước mặt.
Hắn cười bí hiểm. Đợi đến đêm khuya mới là thời gian tốt nhất để hưởng thụ mỹ vị kia.
Mỗi ngày đều ở trong biệt thự làm việc nên Tiểu Ngưng dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, Đường Hạo mỉm cười bỡn cợt, hắn xoangười, bàn tay to di chuyển đến trước vạt áo của cô, bắt đầu cởi bỏ từng nút thắt.
Trong lúc mơ màng, cô nhíu mày, đẩy tay sang hai bên, xoay người nằm thẳng trên chiếc giường lớn.
Thế này thì đương nhiên là tạo cơ hội quá tốt cho người nào đó. Hắn càngthêm can đảm, kéo rớt vạt áo hai bên người của cô xuống. Bỗng nhiên,toàn bộ nửa thân trên của cô bại lộ trong không khí.
Dưới ánhsáng mờ ảo của đèn ngủ, hai luồng tuyết phong bóng loáng nhẵn mịn, phậpphồng theo hơi thở của cô. Hai mắt hắn càng thêm thâm trầm tối đen lại.
Hắn không muốn thưởng thức thêm cảnh đẹp trước mắt, bàn tay không trì hoànphút nào thẳng tiến đến eo cô, xoa nắn rồi chuẩn bị cởi đến chiếc quần.
Bàn tay của hắn vừa mới nâng thân thể của cô lên thì cô, người đang ngủ say bống nhiên giật mình mở to mắt nhìn hắn: “Đường Hạo! Anh muốn làm cáigì?”
Nửa thân trên cảm nhận một luồng khí lạnh như băng khiến Tiểu Ngưng cúi đầu nhìn chính bản thân mình.
Lập tức……
“Đường Hạo! Anh là một tên cuồng dại! Tại sao có thể nhân lúc tôi ngủ mà cởiquần áo của tôi!” Cô vừa tức vừa giận, cầm lấy gối nện vào hắn: “Vềphòng anh đi! Cút ngay! TMD”
Cô bị hắn làm cho tức giận đến mức nói tục, tay thì rất nhanh cài lại cúc áo của mình.
“Em đã tỉnh lại! Rất tốt, thế thì tôi cũng chẳng cần phải lén lút nữa!”Nói xong, hắn như con sói chụp lấy cô, đem cô áp đảo dưới thân mình.
“Anh đứng lên cho tôi! Hỗn đản!” Cô tung chân lên đá hắn, nhưng lại bị hắn dễ dàng tóm được.
“Ha ha! Nói dễ hơn làm là như vậy đấy!” Hắn rất nhanh tháo nốt chiếc quần ngủ của cô xuống.
Cùng hắn tranh chấp đến nửa ngày mà vẫn không đánh lại được hắn, Tiểu Ngưngthở hổn hển nhìn hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?A…”
“Rất rõ ràng! Tôi muốn cùng em….” Hắn chỉ vào nam tính trần trụi của mình, khóe miệng nhếch lên cười.
Hắn thích hai người được ở cùng nhau, không có một khoảng cách ngăn cảnnào. Hắn cũng thích hai người ở cùng một chỗ, thích cảm giác thân mậtcủa bọn họ.
Nhìn cả người mình bị hắn lột cởi bỏ sạch sẽ, sắc mặt Tiểu Ngưng hơi hồng, giống như quả cà chua, nhưng là một quả cà chuachín đến mức như muốn phát nổ: “Anh đã biết bản thân mình không được làm chuyện gì rồi, tại sao lại còn cởi quần áo tôi ra? Để làm gì, hả?”
Nói một hồi xong Tiểu Ngưng mới ý thức được mình đang nói cái gì. Trong lời nói của mình, cô rõ ràng không phải giận hắn cởi bỏ áo quần cô ra mà là giận hắn bây giờ không thể làm được chuyện gì đó.
Trời ạ! Cô tức giận xấu hổ trùm kín chăn mềm lên người, ở trong chăn mà tự mắng mình: tại sao lại nói như vậy?
Sắc mặt Đường Hạo đem ngòm, trán nổi rõ gân xanh, trong lòng thì muốn nhảydựng lên tát cho cô một cái. Không có một người đàn ông nào khi nghe côgái mình thích mắng mình là một kẻ bất lực mà không bị tổn thương đến tự tôn đàn ông.
Bỗng nhiên, lúc này cảm giác mất hết mặt mũi của hắn dâng lên đến cực điểm.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng giật vài cái. Hắn bây giờ đang vôcùng tức giận với cô, và với cả chính bản thân của mình nữa.
Đemmặt vùi vào trong chăn, Tiểu Ngưng thấy sợ hãi với không khí bây giờ.Hiện tại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai.Nhưng cô lại nghe được tiếng hít thở dồn dập của hắn, chứng minh hắnđang rất tức giận.
Ngay lúc cô vẫn còn đang hoang mang suy nghĩ thì hắn đã tiến tới xốc chăn mền lên, một lần nữa toàn thân cô bại lộ dưới mắt hắn.
Cô muốn hét thật to nhưng lại bị hắn quắc mắt nhìn một cái, ánh mắt quásắc lạnh khiến cô không thốt lên được một tiếng nào, chỉ nhìn hắn rồilui dần về phía sau.
“A…”
“Ghét bỏ tôi cũng vô ích, đúng không?” Hắn đột nhiên cười rộ lên. Cười so với nghiêm túc còn dọa người hơn.
“Không… Không có… Anh nghĩ nhiều rồi!” Nhìn hắn cười, cô cũng cứng nhắc mà cười theo. Tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Hắn đem côáp đảo về phía đầu giường, thân thể hắn cũng tiến sát lại gần cô, khiếncô không còn đường lui. Bàn tay to của hắn lại bắt đầu di chuyển theonhững đường cong trên cơ thể cô, chậm rãi vỗ về.
Không biết cóphải tay hắn có ma lực hay không, hoặc là cô vẫn còn sợ hãi nên bàn tayhắn vừa mới dịch chuyển đã khiến cả thân thể cô run lên.
“Đừng….” Cô thấp giọng, kháng cự yếu ớt.
Môi mỏng của hắn hôn lên môi cô, hắn tà ác tuyên bố: “Lục Giai Ngưng! Tôisẽ cho em biết một sự thật, cho dù tôi có “không thể”làm gì em được thìcũng khiến em vui sướng cực độ, ở dưới thân tôi rên rỉ thở gấp mà hưởngthụ!”
Nhìn hắn giống như quỷ Satan, khí lạnh tà ác tỏa ra từngười hắn, Tiểu Ngưng sợ hãi ôm lấy thân thể mình, cố gắng né tránh hắn: “Anh muốn làm gì? Không được! Đường Hạo, tôi cũng không phải có ý nóianh bất lực! Đừng…..”
Tiếp theo hai cỗ thân thể hợp lại thành một khối. Tiếng cười, tiếng cầu xin biến thành những tiếng rên yêu kiều,cuối cùng là tiếng nức nở.
Mà Đường Hạo nhìn thấy cô toàn thân đỏ bừng, kịch liệt run run phía dưới thân mình thì nở ra một nụ cười namtính đầy kiêu ngạo.
Rốt cuộc cũng vẫn phải thỏa mãn hắn, cho hắn chiếm luôn căn phòng của cô,chiếm cả chiếc giường. Hai tay hắn còn gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Uhm…” Hắn và cô cách nhau có một lớp áo ngủ. Trên gương mặt tuấn mĩ của hắn có chút giận dỗi, giống như một đứa trẻ .
Bàn tay to của hắn đi vào trong cổ áo của cô, ngón tay linh hoạt đang muốncởi những chiếc cúc trên vạt áo thì bị một bàn tay mảnh mai xanh xao giữ lại. Chủ nhân của bàn tay đó khẽ nhíu đôi hàng mi thanh tú, nói: “Anhđã nói chỉ đơn thuần ngủ mà!”
“Đúng vậy! Aha, tôi có nói là muốnlàm gì đâu! Nhưng em mặc quần áo ngủ gò bó thế này, khi ôm thực sự không thấy thoải mái cho lắm!” Hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên, cũng không quên đánh sóng mắt về phía cô. Nếu người khác mà không nghe đượcnội dung trong lời hắn nói thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn đang nói chuyệnkhông đứng đắn.
Lời của hắn khiến cho Tiểu Ngưng không biết phảiphản bác lại như thế nào. Nhưng cô níu chặt lại quần áo mình, chuyển vịtrí ngủ trên giường cách xa hắn ra một chút.
Cô đưa lưng về phía hắn, đắp kín chăn, nói vọng ra: “Còn náo loạn nữa thì xin mời anh về phòng mình mà ngủ!”
“Tôi không về! Nếu có về tôi nhất định cũng ôm em về ngủ cùng!” Hắn vừa nói thân thể lại càng tiến đến gần cô hơn.
Cảm thấy phía sau lưng xuất hiện một luồng nhiệt, Tiểu Ngưng lại xê dịch ra thêm chút nữa, sẵng giọng cảnh cáo : “Anh mà làm thế thì tôi tìnhnguyện ngủ dưới sàn nhà còn hơn! ”
Cảm giác được cô đang có vẻ nổi giận, Đường Hạo ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng nhận thua: “Được rồi! Được rồi, ai ya… Ngủ!”
Ổn định vị trí của mình xong, hắn vẫn giống như báo đen săn mồi, hai mắtkhóa chặt lấy tấm lưng nhỏ xinh của cô. Ánh mắt thâm thúy như hai hònthan đỏ rực, giống như một con sói đói khát lâu đang chuẩn bị được hưởng mỹ vị bày ra tra trước mặt.
Hắn cười bí hiểm. Đợi đến đêm khuya mới là thời gian tốt nhất để hưởng thụ mỹ vị kia.
Mỗi ngày đều ở trong biệt thự làm việc nên Tiểu Ngưng dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, Đường Hạo mỉm cười bỡn cợt, hắn xoangười, bàn tay to di chuyển đến trước vạt áo của cô, bắt đầu cởi bỏ từng nút thắt.
Trong lúc mơ màng, cô nhíu mày, đẩy tay sang hai bên, xoay người nằm thẳng trên chiếc giường lớn.
Thế này thì đương nhiên là tạo cơ hội quá tốt cho người nào đó. Hắn càngthêm can đảm, kéo rớt vạt áo hai bên người của cô xuống. Bỗng nhiên,toàn bộ nửa thân trên của cô bại lộ trong không khí.
Dưới ánhsáng mờ ảo của đèn ngủ, hai luồng tuyết phong bóng loáng nhẵn mịn, phậpphồng theo hơi thở của cô. Hai mắt hắn càng thêm thâm trầm tối đen lại.
Hắn không muốn thưởng thức thêm cảnh đẹp trước mắt, bàn tay không trì hoànphút nào thẳng tiến đến eo cô, xoa nắn rồi chuẩn bị cởi đến chiếc quần.
Bàn tay của hắn vừa mới nâng thân thể của cô lên thì cô, người đang ngủ say bống nhiên giật mình mở to mắt nhìn hắn: “Đường Hạo! Anh muốn làm cáigì?”
Nửa thân trên cảm nhận một luồng khí lạnh như băng khiến Tiểu Ngưng cúi đầu nhìn chính bản thân mình.
Lập tức……
“Đường Hạo! Anh là một tên cuồng dại! Tại sao có thể nhân lúc tôi ngủ mà cởiquần áo của tôi!” Cô vừa tức vừa giận, cầm lấy gối nện vào hắn: “Vềphòng anh đi! Cút ngay! TMD”
Cô bị hắn làm cho tức giận đến mức nói tục, tay thì rất nhanh cài lại cúc áo của mình.
“Em đã tỉnh lại! Rất tốt, thế thì tôi cũng chẳng cần phải lén lút nữa!”Nói xong, hắn như con sói chụp lấy cô, đem cô áp đảo dưới thân mình.
“Anh đứng lên cho tôi! Hỗn đản!” Cô tung chân lên đá hắn, nhưng lại bị hắn dễ dàng tóm được.
“Ha ha! Nói dễ hơn làm là như vậy đấy!” Hắn rất nhanh tháo nốt chiếc quần ngủ của cô xuống.
Cùng hắn tranh chấp đến nửa ngày mà vẫn không đánh lại được hắn, Tiểu Ngưngthở hổn hển nhìn hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?A…”
“Rất rõ ràng! Tôi muốn cùng em….” Hắn chỉ vào nam tính trần trụi của mình, khóe miệng nhếch lên cười.
Hắn thích hai người được ở cùng nhau, không có một khoảng cách ngăn cảnnào. Hắn cũng thích hai người ở cùng một chỗ, thích cảm giác thân mậtcủa bọn họ.
Nhìn cả người mình bị hắn lột cởi bỏ sạch sẽ, sắc mặt Tiểu Ngưng hơi hồng, giống như quả cà chua, nhưng là một quả cà chuachín đến mức như muốn phát nổ: “Anh đã biết bản thân mình không được làm chuyện gì rồi, tại sao lại còn cởi quần áo tôi ra? Để làm gì, hả?”
Nói một hồi xong Tiểu Ngưng mới ý thức được mình đang nói cái gì. Trong lời nói của mình, cô rõ ràng không phải giận hắn cởi bỏ áo quần cô ra mà là giận hắn bây giờ không thể làm được chuyện gì đó.
Trời ạ! Cô tức giận xấu hổ trùm kín chăn mềm lên người, ở trong chăn mà tự mắng mình: tại sao lại nói như vậy?
Sắc mặt Đường Hạo đem ngòm, trán nổi rõ gân xanh, trong lòng thì muốn nhảydựng lên tát cho cô một cái. Không có một người đàn ông nào khi nghe côgái mình thích mắng mình là một kẻ bất lực mà không bị tổn thương đến tự tôn đàn ông.
Bỗng nhiên, lúc này cảm giác mất hết mặt mũi của hắn dâng lên đến cực điểm.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng giật vài cái. Hắn bây giờ đang vôcùng tức giận với cô, và với cả chính bản thân của mình nữa.
Đemmặt vùi vào trong chăn, Tiểu Ngưng thấy sợ hãi với không khí bây giờ.Hiện tại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai.Nhưng cô lại nghe được tiếng hít thở dồn dập của hắn, chứng minh hắnđang rất tức giận.
Ngay lúc cô vẫn còn đang hoang mang suy nghĩ thì hắn đã tiến tới xốc chăn mền lên, một lần nữa toàn thân cô bại lộ dưới mắt hắn.
Cô muốn hét thật to nhưng lại bị hắn quắc mắt nhìn một cái, ánh mắt quásắc lạnh khiến cô không thốt lên được một tiếng nào, chỉ nhìn hắn rồilui dần về phía sau.
“A…”
“Ghét bỏ tôi cũng vô ích, đúng không?” Hắn đột nhiên cười rộ lên. Cười so với nghiêm túc còn dọa người hơn.
“Không… Không có… Anh nghĩ nhiều rồi!” Nhìn hắn cười, cô cũng cứng nhắc mà cười theo. Tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Hắn đem côáp đảo về phía đầu giường, thân thể hắn cũng tiến sát lại gần cô, khiếncô không còn đường lui. Bàn tay to của hắn lại bắt đầu di chuyển theonhững đường cong trên cơ thể cô, chậm rãi vỗ về.
Không biết cóphải tay hắn có ma lực hay không, hoặc là cô vẫn còn sợ hãi nên bàn tayhắn vừa mới dịch chuyển đã khiến cả thân thể cô run lên.
“Đừng….” Cô thấp giọng, kháng cự yếu ớt.
Môi mỏng của hắn hôn lên môi cô, hắn tà ác tuyên bố: “Lục Giai Ngưng! Tôisẽ cho em biết một sự thật, cho dù tôi có “không thể”làm gì em được thìcũng khiến em vui sướng cực độ, ở dưới thân tôi rên rỉ thở gấp mà hưởngthụ!”
Nhìn hắn giống như quỷ Satan, khí lạnh tà ác tỏa ra từngười hắn, Tiểu Ngưng sợ hãi ôm lấy thân thể mình, cố gắng né tránh hắn: “Anh muốn làm gì? Không được! Đường Hạo, tôi cũng không phải có ý nóianh bất lực! Đừng…..”
Tiếp theo hai cỗ thân thể hợp lại thành một khối. Tiếng cười, tiếng cầu xin biến thành những tiếng rên yêu kiều,cuối cùng là tiếng nức nở.
Mà Đường Hạo nhìn thấy cô toàn thân đỏ bừng, kịch liệt run run phía dưới thân mình thì nở ra một nụ cười namtính đầy kiêu ngạo.
Bình luận facebook