Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340
Beta: Meimoko
_____
Từng kiện quần áo được lấy từ trong tủ ra bỏ vào trong vali. Nhưngvali đã đầy, trong khi quần áo vẫn còn có rất nhiều trong tủ. Lục GiaiNgưng dùng cánh tay quệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nhìn quần áotreo trong tủ.”Tại sao có nhiều như vậy? Vứt bỏ thật đáng tiếc! Trời ạ, quần áo nhiều như vậy mình còn muốn mặc thêm vài năm!”
Cô nhìn trái nhìn phải xem xét cuối cùngvẫn là không cam lòng vứt bỏ, cố gắng nhét tất cả vào va li. Nhìn cả bachiếc vali căng đầy, cô cau lông mày lại:”Nhiều đồ như vậy, mình làm thế nào để di chuyển được đây? !”
“Mẹ,mẹ đang ở đây làm gì vậy ạ?” Dương Dương chỉ vào ba cái vali to đùng đặt trên giường, nhíu mày hỏi.
Nhị Nhị vỗ vali, mở to hai mắt nói: “Mẹ giống như phải rời khỏi đây! Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy ạ? Mẹ muốn rời ra ngoài ở sao? Không ở cùng một chỗ với ba nữa ạ?”
“Đừng đi mà…, mẹ! Chẳng lẽ mẹ không muốn một nhà chúng ta được sống chung một chỗ hay sao? Mẹ, đừng đi!”Dương Dương nắm chặt quần áo của Tiểu Ngưng, gấp gáp nói.
Dương Dương thật vất vả mới chấp nhận để Nhị Nhị sống chung với nó và cha mẹ nhưng nay bảo nó làm sao có thể chấp nhận chuyện mẹ rời đi?
Dương Dương rất kích động, ngược lại Nhị Nhị bình tĩnh hơn nhiều. “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thích ba sao? Cho nên mới không muốn cùng ba ở chung một chỗ?” Cô bé còn nhớ rõ trước kia ba đối với mẹ không tốt cho nên vì lẽ đó mẹ rất có thể không muốn ở cùng ba nữa.”Nếu như mẹ không thích ba, con đồng ý để mẹ đi tìm bạn trai.Nhưng là. . . . . .” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn Nhị Nhị cũng nhăn lại.”Nhưng con rất mong ba mẹ có thể ở cùng một chỗ. Như vậy gia đình chúng ta mới có thể ở được ở cùng nhau! Chúng con rất muốn sống với ba mẹ!”
Lục Giai Ngưng ngồi xổm người xuống, mỉm cười ôm hai đứa nhỏ vàotrong ngực. Không biết cô nói cái gì vào tai bọn nhóc mà một lát sau cảhai đứa đột nhiên nín khóc mỉm cười.
“Chúng con đồng ý để mẹ đi làm việc!” Dương Dương giơ hai tay lên, hưng phấn hoan hô nói.
“Đúng ạ! Đúng ạ! Mẹ tranh thủ thời gian chuyển ra đi, nhỡ ba trở về sẽ không cho mẹ đi đâu!” Nhị Nhị lo lắng nói, hận không để mẹ lập tức đi ngay.
Lục Giai Ngưng nhìn một đống đồ đạc trên giường, nhăn nhăn cái mũi nói: “Mẹ cũng muốn sớm một chút chuyển đi, nhưng nhiều đồ như vậy, mẹ chuyển đi không được! Nếu như để người hầu đến giúp, không phải là sẽ làm ba các con biết hay sao?”
“Tìm chú Hải Uy đi, chú ấy đang ở trong phòng !” Nhị Nhị vỗ mạnh hai tay, vừa nói xong đã chạy ra khỏi phòng và nói vọng lại.”Mẹ, đợi con nhờ chú Hải Uy đến giúp chúng ta!”
Sau đó, một trận gió thổi qua người Tiểu Ngưng.
Dương Dương vẫn dựa vào trong ngực mẹ lưu luyến hỏi.”Mẹ, con cùng Nhị Nhị không thể cùng mẹ ở chung một chỗ sao?”
Lục Giai Ngưng ôm chặt con trai, vỗ vào mông đít nó một cái:”Mẹphải đi công tác, thời gian lại không cố định nên sẽ không có thời gianchăm sóc con cùng Nhị Nhị. Cho nên các con vẫn nên đi theo ba của cáccon!”
“Chúng con không ở bên cạnh mẹ, liệu có phải có chú nào thấy mẹ độc thân sẽ theo đuổi mẹ?” Đột nhiên nghĩ đến điểm này, Dương Dương mở to hai mắt lo lắng hỏi.
“Ha ha ha.” Lục Giai Ngưng cười lớn, nhéo nhéo cái mũi con trai. “Trước kia con không phải nói rất hi vọng mẹ có thể có bạn trai sao? Không cần phải thích ba con. . . . . . Như thế nào giờ lại thay đổi?”
Dương Dương lập tức lắc đầu, lôi kéo tay của mẹ mà giải thích: “Hiện tại không phải như vậy! Trước kia con cho rằng ba không yêu mẹ, chorằng ba chỉ biết làm thương tổn mẹ…… Nhưng hiện tại con xác định ba rấtyêu mẹ, đương nhiên hi vọng ba mẹ có thể cùng ở một chỗ!” Hai người yêu nhau sẽ ở cùng một chỗ, trên TV không phải đều là như vậy sao!
“Ha ha, một đứa trẻ mà đã hiểu được chuyện yêu với không yêu,không biết bây giờ thành tích học tập của con như thế nào? Nói cho conbiết, con bây giờ còn nhỏ phải lo học tập, không thể cả ngày miên mansuy nghĩ, biết không?” Lục Giai Ngưng lo lắng nhắc nhở, chỉ mới hơnmột năm không ở cùng một chỗ với con trai sao nó lại hiểu được nhiềuchuyện như vậy! Không biết trong một năm, rốt cuộc nó có hay không họctập tốt.
“ Với con, việc học luôn dẫn đầu nên mẹ cũng đừng có lo lắng!” Về chương trình học, cậu bé chỉ cần xem qua là có thể hiểu được hết.
“Không thể kiêu ngạo! Kiêu ngạo sẽ làm con trở thành đại ngốc nghếch!” Tiểu Ngưng nhìn lại con trai một cái. Tuy hiện tại nói quá mức khiêm tốnkhông phải là chuyện tốt nhưng quá mức kiêu ngạo càng không tốt hơn.
*************
‘ Rầm’, cửa phòng được mở ra. Nhìn ra nhưng Hải Uy chỉ nghe thấy một tiếng nói trẻ con rất phách đạo: “Chú Hải Uy, chú Hải Uy. . . . . .”
Đang ngồi trong phòng họp nghe âm thanh ồn ào đằng sau, không thể tiếp tục công việc, Hải Uy đành dùng tiếng Anh nói: “Thật xin lỗi! Mọi người nghỉ ngơi một lát!”
Rất nhanh, Hải Uy đang muốn xoay người hết sức thì thân thể Nhị Nhịnhỏ nhắn xinh xắn thoáng cái nhảy tới trên đùi hắn. Quả nhiên là ngườihọc vũ đạo động tác rất nhanh, linh hoạt, nghiễm nhiên tựa như một conkhỉ con.
Hải Uy vô ý thức ôm lấy đứa bé nhào vào ngực mình để tránh nó bị ngãtrên sàn nhà. Bất quá, thái độ của hắn không vừa lòng, lông mày nhắn lại thật sâu, hơi trách cứ nói: “Trước không phải nói qua cho cháu không được náo loạn phòng của chú sao? Sao con lại không nhớ được?”
Hai tay Nhị Nhị rất tự nhiên khoát lên vai Hải Uy, nhún nhún vai nói: “Nhưng chú bảo nếu có việc quan trọng thì sẽ khóa trái cửa lại, phải không ạ ? Chú vừa rồi không có khóa trái cửa, ai biết chú đang ở đây có công việc gì?”
“Tiểu quỷ nhanh mồm nhanh miệng, vậy con bây giờ đi ra ngoài chơi được không? Thuận tiện giúp chú đóng cửa lại.” Bây giờ, bên Luân Đôn kia đúng là tám giờ sáng, nhân viên đều đã sớmđi đến phòng làm việc. Không thể bởi vì một đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến thời gian họp quá dài được, làm cho một đống người đang chờ đợi. Hải uy véo véo má Nhị Nhị, dụ dỗ cô bé đi ra ngoài.
“Không được!Chú, chú nhanh đi giúp mẹ dọn nhà đi!” Nhị Nhị ngồi ở trên đùi Hải Uy, dùng sức giãy dụa thân thể bé nhỏ, làm nũng.
Dọn nhà? Chị Ngưng muốn dọn nhà? Hải Uy có cảm giác kỳ quái, chỉ là hắn hiện tại không có thời gian.”Được rồi! Được rồi, chờ một lát nữa xong công việc, chú sẽ giúp mẹ cháu dọn nhà, được không? Giờ thì nhanh ra bên ngoài chơi!”
“Không được, chờ chú xong việc ba cháu cũng đã về rồi! Nhưvậy, mẹ đi không được nha!” Nhị Nhị níu chặt cổ áo Hải Uy, không chịuthỏa hiệp.
_____
Từng kiện quần áo được lấy từ trong tủ ra bỏ vào trong vali. Nhưngvali đã đầy, trong khi quần áo vẫn còn có rất nhiều trong tủ. Lục GiaiNgưng dùng cánh tay quệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nhìn quần áotreo trong tủ.”Tại sao có nhiều như vậy? Vứt bỏ thật đáng tiếc! Trời ạ, quần áo nhiều như vậy mình còn muốn mặc thêm vài năm!”
Cô nhìn trái nhìn phải xem xét cuối cùngvẫn là không cam lòng vứt bỏ, cố gắng nhét tất cả vào va li. Nhìn cả bachiếc vali căng đầy, cô cau lông mày lại:”Nhiều đồ như vậy, mình làm thế nào để di chuyển được đây? !”
“Mẹ,mẹ đang ở đây làm gì vậy ạ?” Dương Dương chỉ vào ba cái vali to đùng đặt trên giường, nhíu mày hỏi.
Nhị Nhị vỗ vali, mở to hai mắt nói: “Mẹ giống như phải rời khỏi đây! Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy ạ? Mẹ muốn rời ra ngoài ở sao? Không ở cùng một chỗ với ba nữa ạ?”
“Đừng đi mà…, mẹ! Chẳng lẽ mẹ không muốn một nhà chúng ta được sống chung một chỗ hay sao? Mẹ, đừng đi!”Dương Dương nắm chặt quần áo của Tiểu Ngưng, gấp gáp nói.
Dương Dương thật vất vả mới chấp nhận để Nhị Nhị sống chung với nó và cha mẹ nhưng nay bảo nó làm sao có thể chấp nhận chuyện mẹ rời đi?
Dương Dương rất kích động, ngược lại Nhị Nhị bình tĩnh hơn nhiều. “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thích ba sao? Cho nên mới không muốn cùng ba ở chung một chỗ?” Cô bé còn nhớ rõ trước kia ba đối với mẹ không tốt cho nên vì lẽ đó mẹ rất có thể không muốn ở cùng ba nữa.”Nếu như mẹ không thích ba, con đồng ý để mẹ đi tìm bạn trai.Nhưng là. . . . . .” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn Nhị Nhị cũng nhăn lại.”Nhưng con rất mong ba mẹ có thể ở cùng một chỗ. Như vậy gia đình chúng ta mới có thể ở được ở cùng nhau! Chúng con rất muốn sống với ba mẹ!”
Lục Giai Ngưng ngồi xổm người xuống, mỉm cười ôm hai đứa nhỏ vàotrong ngực. Không biết cô nói cái gì vào tai bọn nhóc mà một lát sau cảhai đứa đột nhiên nín khóc mỉm cười.
“Chúng con đồng ý để mẹ đi làm việc!” Dương Dương giơ hai tay lên, hưng phấn hoan hô nói.
“Đúng ạ! Đúng ạ! Mẹ tranh thủ thời gian chuyển ra đi, nhỡ ba trở về sẽ không cho mẹ đi đâu!” Nhị Nhị lo lắng nói, hận không để mẹ lập tức đi ngay.
Lục Giai Ngưng nhìn một đống đồ đạc trên giường, nhăn nhăn cái mũi nói: “Mẹ cũng muốn sớm một chút chuyển đi, nhưng nhiều đồ như vậy, mẹ chuyển đi không được! Nếu như để người hầu đến giúp, không phải là sẽ làm ba các con biết hay sao?”
“Tìm chú Hải Uy đi, chú ấy đang ở trong phòng !” Nhị Nhị vỗ mạnh hai tay, vừa nói xong đã chạy ra khỏi phòng và nói vọng lại.”Mẹ, đợi con nhờ chú Hải Uy đến giúp chúng ta!”
Sau đó, một trận gió thổi qua người Tiểu Ngưng.
Dương Dương vẫn dựa vào trong ngực mẹ lưu luyến hỏi.”Mẹ, con cùng Nhị Nhị không thể cùng mẹ ở chung một chỗ sao?”
Lục Giai Ngưng ôm chặt con trai, vỗ vào mông đít nó một cái:”Mẹphải đi công tác, thời gian lại không cố định nên sẽ không có thời gianchăm sóc con cùng Nhị Nhị. Cho nên các con vẫn nên đi theo ba của cáccon!”
“Chúng con không ở bên cạnh mẹ, liệu có phải có chú nào thấy mẹ độc thân sẽ theo đuổi mẹ?” Đột nhiên nghĩ đến điểm này, Dương Dương mở to hai mắt lo lắng hỏi.
“Ha ha ha.” Lục Giai Ngưng cười lớn, nhéo nhéo cái mũi con trai. “Trước kia con không phải nói rất hi vọng mẹ có thể có bạn trai sao? Không cần phải thích ba con. . . . . . Như thế nào giờ lại thay đổi?”
Dương Dương lập tức lắc đầu, lôi kéo tay của mẹ mà giải thích: “Hiện tại không phải như vậy! Trước kia con cho rằng ba không yêu mẹ, chorằng ba chỉ biết làm thương tổn mẹ…… Nhưng hiện tại con xác định ba rấtyêu mẹ, đương nhiên hi vọng ba mẹ có thể cùng ở một chỗ!” Hai người yêu nhau sẽ ở cùng một chỗ, trên TV không phải đều là như vậy sao!
“Ha ha, một đứa trẻ mà đã hiểu được chuyện yêu với không yêu,không biết bây giờ thành tích học tập của con như thế nào? Nói cho conbiết, con bây giờ còn nhỏ phải lo học tập, không thể cả ngày miên mansuy nghĩ, biết không?” Lục Giai Ngưng lo lắng nhắc nhở, chỉ mới hơnmột năm không ở cùng một chỗ với con trai sao nó lại hiểu được nhiềuchuyện như vậy! Không biết trong một năm, rốt cuộc nó có hay không họctập tốt.
“ Với con, việc học luôn dẫn đầu nên mẹ cũng đừng có lo lắng!” Về chương trình học, cậu bé chỉ cần xem qua là có thể hiểu được hết.
“Không thể kiêu ngạo! Kiêu ngạo sẽ làm con trở thành đại ngốc nghếch!” Tiểu Ngưng nhìn lại con trai một cái. Tuy hiện tại nói quá mức khiêm tốnkhông phải là chuyện tốt nhưng quá mức kiêu ngạo càng không tốt hơn.
*************
‘ Rầm’, cửa phòng được mở ra. Nhìn ra nhưng Hải Uy chỉ nghe thấy một tiếng nói trẻ con rất phách đạo: “Chú Hải Uy, chú Hải Uy. . . . . .”
Đang ngồi trong phòng họp nghe âm thanh ồn ào đằng sau, không thể tiếp tục công việc, Hải Uy đành dùng tiếng Anh nói: “Thật xin lỗi! Mọi người nghỉ ngơi một lát!”
Rất nhanh, Hải Uy đang muốn xoay người hết sức thì thân thể Nhị Nhịnhỏ nhắn xinh xắn thoáng cái nhảy tới trên đùi hắn. Quả nhiên là ngườihọc vũ đạo động tác rất nhanh, linh hoạt, nghiễm nhiên tựa như một conkhỉ con.
Hải Uy vô ý thức ôm lấy đứa bé nhào vào ngực mình để tránh nó bị ngãtrên sàn nhà. Bất quá, thái độ của hắn không vừa lòng, lông mày nhắn lại thật sâu, hơi trách cứ nói: “Trước không phải nói qua cho cháu không được náo loạn phòng của chú sao? Sao con lại không nhớ được?”
Hai tay Nhị Nhị rất tự nhiên khoát lên vai Hải Uy, nhún nhún vai nói: “Nhưng chú bảo nếu có việc quan trọng thì sẽ khóa trái cửa lại, phải không ạ ? Chú vừa rồi không có khóa trái cửa, ai biết chú đang ở đây có công việc gì?”
“Tiểu quỷ nhanh mồm nhanh miệng, vậy con bây giờ đi ra ngoài chơi được không? Thuận tiện giúp chú đóng cửa lại.” Bây giờ, bên Luân Đôn kia đúng là tám giờ sáng, nhân viên đều đã sớmđi đến phòng làm việc. Không thể bởi vì một đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến thời gian họp quá dài được, làm cho một đống người đang chờ đợi. Hải uy véo véo má Nhị Nhị, dụ dỗ cô bé đi ra ngoài.
“Không được!Chú, chú nhanh đi giúp mẹ dọn nhà đi!” Nhị Nhị ngồi ở trên đùi Hải Uy, dùng sức giãy dụa thân thể bé nhỏ, làm nũng.
Dọn nhà? Chị Ngưng muốn dọn nhà? Hải Uy có cảm giác kỳ quái, chỉ là hắn hiện tại không có thời gian.”Được rồi! Được rồi, chờ một lát nữa xong công việc, chú sẽ giúp mẹ cháu dọn nhà, được không? Giờ thì nhanh ra bên ngoài chơi!”
“Không được, chờ chú xong việc ba cháu cũng đã về rồi! Nhưvậy, mẹ đi không được nha!” Nhị Nhị níu chặt cổ áo Hải Uy, không chịuthỏa hiệp.
Bình luận facebook