Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
“Không, không . . . . .” Tiểu Ngưng bừng tỉnh. “Đường tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ đó!”.
Hắn coi cô là gì? Tiểu Ngưng tức giận dõi theo hắn. Tay cô nắm chặt đột nhiên chỉ muốn vung lên cho hắn một cái.
“Ha ha. . . . . .” Đường Hạo lại một hồi cười khẽ.”Nói, lần đầu thì bao nhiêu tiền, tôi cần một cái giá!” Hôm nay hắn đã dự đoán đúng, bởi vì hắn rất khát khao người phụ nữ này, nên hắn sẽ không bạc đãi thân thể của cô.
“Cút đi. . . . . .” Tiểu Ngưng chưa nói tục bao giờ, nên nói ra cúng không có đủ khí thế, thanh âm chỉ còn là những tiếng nhỏ. Nhưng trong ánh mắt thì biết rõ, cô thật sự giận dữ.
Đường Họa thu hồi sự thờ ơ bất cần, nham hiểm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chửi thầm mình kia. “Thu hồi lời nói của cô lại, cô làm như vậy sẽ khiến người ta ngán ngẩm, biết không?”
“Anh buông ra tôi!” Tiểu Ngưng giơ chân lên không chút lưu tình nào đạp thật mạnh xuống đôi giày cao cấp xa xỉ kia.
Đường Hạo bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt thì thủy chung vẫn dây dưa. “Được, đã như vậy thì….”
Thoát khỏi hắn, Tiểu Ngưng dùng sức xoa xoa cổ tay vừa bị hắn nắm chặt đến phát đau.Trừng mắt nhìn hắn, chỉ muốn nhanh chóng ra tìm Dương Dương rồi rời khỏi nơi này, cô thật sự không có cách nào để tránh dây dưa với hắn ở một chỗ như thế này.
Nhưng cô vấn muốn nhắc nhở hắn rằng, hắn đã có vợ thì đừng làm cái chuyện phản bội vợ mình như thế này. Trên các tạp chí lá cải vẫn thường đưa tin rằng hắn chưa lập gia đình, nhưng lại có con. “Đường tiên sinh, xin phép khuyên ngài một câu. Ngài làm như thế này nếu phu nhân biết nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, mà hiện tại con gái ngài còn đang ở đây!”.
Sau khi nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Đường Hạo nghe cô nói xong thì lại chẳng hiểu cái gì mà phu nhân chứ? Cái gì mà con gái chứ ?
Lập tức hắn nghĩ tới Lạc Lạc.
Đáng chết, cô cho rằng Lạc Lạc là con của hắn sao?
Trong lòng Tiểu Ngưng lại bừng lên, lần đầu hắn đã đem cô trở thành phụ nữ ‘dùng tiền là có thể’, thứ hai hắn là người thế nào mà đã có vợ con rồi vẫn còn cần đến những người phụ nữ khác.
Cho dù hắn tìm mình cũng như tìm ‘những người phụ nữ khác’ thì cũng phải có kì tích thì cô mới chấp nhận được chuyện đó.
Đi đến khu vui chơi nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ đang vùi mình trong Nhà Bóng cùng với cô bé kia, bọn trẻ đang chơi đùa thật vui vẻ.
Trẻ con thật đúng là trẻ con, mới vừa rồi còn khóc lóc một hồi, bây giờ lại có thể cười đùa tươi vui như vậy.
“Dương Dương, đi ra nhanh lên, mẹ muốn dẫn con về nhà!” Tiểu Ngưng lại gần gọi Dương Dương.
Chính bản thân còn đang cao hứng nhíu cái mũi, mắt nhìn Lạc Lạc , rồi mới từ từ đi ra ngoài.
Lạc Lạc nhìn bạn đi ra, cũng chẳng còn hứng chơi nữa, cũng đi ra theo.
Cứ như vậy, bọn trẻ lại theo Tiểu Ngưng trở lại bàn. “Lạc Lạc ngồi vào ghế đối diện đi, uống nước ngọt ăn đồ đi nhé.”
Nhanh tay đã cầm chiếc Humburger, đang hí hửng chuẩn bị cắn một miếng thật lớn.
“Lạc Lạc, đã rửa tay chưa ? ” Đường Hạo đã nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé hỏi.
“Rồi ạ!” Lạc Lạc dùng sức gật đầu. “Cô đó đã rửa cho Lạc Lạc rồi, anh họ ạ!” Khiến cho Lạc Lạc vui vẻ bật lên tiếng gọi ‘anh họ’ cực kì lớn tiếng, hơn nữa còn lặp lại một lần nữa. “Anh họ, ba của Lạc Lạc khi nào thì trở về ?”.
“Cùng lắm là một tháng nữa!” Cậu Hàn mợ Vũ ở nước ngoài có công trình đầu tư lớn, cho nên một mực muốn ở nước ngoài. Lại không muốn Lạc Lạc thiếu thốn tình thân săn sóc cho nên mới gửi nó đến Đài Bắc, cho anh họ của nó là hắn chăm sóc.
Nghe được còn hơn một tháng nữa, nụ cười trên mặt Lạc Lạc đã không còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa thống khổ.”Anh họ, Lạc Lạc nghĩ đến cha mẹ, nhớ quá nhớ quá. Thật sự, càng muốn mẹ cơ!” Lúc nói chuyện, đưa ánh mắt hướng về phía ‘cô ấy’.
\\\
Hắn coi cô là gì? Tiểu Ngưng tức giận dõi theo hắn. Tay cô nắm chặt đột nhiên chỉ muốn vung lên cho hắn một cái.
“Ha ha. . . . . .” Đường Hạo lại một hồi cười khẽ.”Nói, lần đầu thì bao nhiêu tiền, tôi cần một cái giá!” Hôm nay hắn đã dự đoán đúng, bởi vì hắn rất khát khao người phụ nữ này, nên hắn sẽ không bạc đãi thân thể của cô.
“Cút đi. . . . . .” Tiểu Ngưng chưa nói tục bao giờ, nên nói ra cúng không có đủ khí thế, thanh âm chỉ còn là những tiếng nhỏ. Nhưng trong ánh mắt thì biết rõ, cô thật sự giận dữ.
Đường Họa thu hồi sự thờ ơ bất cần, nham hiểm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chửi thầm mình kia. “Thu hồi lời nói của cô lại, cô làm như vậy sẽ khiến người ta ngán ngẩm, biết không?”
“Anh buông ra tôi!” Tiểu Ngưng giơ chân lên không chút lưu tình nào đạp thật mạnh xuống đôi giày cao cấp xa xỉ kia.
Đường Hạo bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt thì thủy chung vẫn dây dưa. “Được, đã như vậy thì….”
Thoát khỏi hắn, Tiểu Ngưng dùng sức xoa xoa cổ tay vừa bị hắn nắm chặt đến phát đau.Trừng mắt nhìn hắn, chỉ muốn nhanh chóng ra tìm Dương Dương rồi rời khỏi nơi này, cô thật sự không có cách nào để tránh dây dưa với hắn ở một chỗ như thế này.
Nhưng cô vấn muốn nhắc nhở hắn rằng, hắn đã có vợ thì đừng làm cái chuyện phản bội vợ mình như thế này. Trên các tạp chí lá cải vẫn thường đưa tin rằng hắn chưa lập gia đình, nhưng lại có con. “Đường tiên sinh, xin phép khuyên ngài một câu. Ngài làm như thế này nếu phu nhân biết nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, mà hiện tại con gái ngài còn đang ở đây!”.
Sau khi nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Đường Hạo nghe cô nói xong thì lại chẳng hiểu cái gì mà phu nhân chứ? Cái gì mà con gái chứ ?
Lập tức hắn nghĩ tới Lạc Lạc.
Đáng chết, cô cho rằng Lạc Lạc là con của hắn sao?
Trong lòng Tiểu Ngưng lại bừng lên, lần đầu hắn đã đem cô trở thành phụ nữ ‘dùng tiền là có thể’, thứ hai hắn là người thế nào mà đã có vợ con rồi vẫn còn cần đến những người phụ nữ khác.
Cho dù hắn tìm mình cũng như tìm ‘những người phụ nữ khác’ thì cũng phải có kì tích thì cô mới chấp nhận được chuyện đó.
Đi đến khu vui chơi nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ đang vùi mình trong Nhà Bóng cùng với cô bé kia, bọn trẻ đang chơi đùa thật vui vẻ.
Trẻ con thật đúng là trẻ con, mới vừa rồi còn khóc lóc một hồi, bây giờ lại có thể cười đùa tươi vui như vậy.
“Dương Dương, đi ra nhanh lên, mẹ muốn dẫn con về nhà!” Tiểu Ngưng lại gần gọi Dương Dương.
Chính bản thân còn đang cao hứng nhíu cái mũi, mắt nhìn Lạc Lạc , rồi mới từ từ đi ra ngoài.
Lạc Lạc nhìn bạn đi ra, cũng chẳng còn hứng chơi nữa, cũng đi ra theo.
Cứ như vậy, bọn trẻ lại theo Tiểu Ngưng trở lại bàn. “Lạc Lạc ngồi vào ghế đối diện đi, uống nước ngọt ăn đồ đi nhé.”
Nhanh tay đã cầm chiếc Humburger, đang hí hửng chuẩn bị cắn một miếng thật lớn.
“Lạc Lạc, đã rửa tay chưa ? ” Đường Hạo đã nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé hỏi.
“Rồi ạ!” Lạc Lạc dùng sức gật đầu. “Cô đó đã rửa cho Lạc Lạc rồi, anh họ ạ!” Khiến cho Lạc Lạc vui vẻ bật lên tiếng gọi ‘anh họ’ cực kì lớn tiếng, hơn nữa còn lặp lại một lần nữa. “Anh họ, ba của Lạc Lạc khi nào thì trở về ?”.
“Cùng lắm là một tháng nữa!” Cậu Hàn mợ Vũ ở nước ngoài có công trình đầu tư lớn, cho nên một mực muốn ở nước ngoài. Lại không muốn Lạc Lạc thiếu thốn tình thân săn sóc cho nên mới gửi nó đến Đài Bắc, cho anh họ của nó là hắn chăm sóc.
Nghe được còn hơn một tháng nữa, nụ cười trên mặt Lạc Lạc đã không còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa thống khổ.”Anh họ, Lạc Lạc nghĩ đến cha mẹ, nhớ quá nhớ quá. Thật sự, càng muốn mẹ cơ!” Lúc nói chuyện, đưa ánh mắt hướng về phía ‘cô ấy’.
\\\
Bình luận facebook