Thái Bình Dương mênh mông, tuyệt đại đa số khu vực đều không có dấu vết người ở, mà ở một vùng biển Đông Bắc Australia, bởi vì ba ngày trước có gió lốc lớn, nơi này nhất thời trở nên náo nhiệt.
Mỗi thời mỗi khắc hơn trăm chiếc máy bay trực thăng đều ở lượn vòng gào thét trên bầu trời, mười mấy chiếc tàu chiến tuần tra tới lui không ngừng nghỉ ở trên biển, tất cả máy bay hay thuyền bè muốn đi ngang qua nơi này cũng đều bị chặn lại, bất luận kẻ nào dám can đảm bước vào khu vực này một bước, đều sẽ chịu đả kích mang tính chất hủy diệt.
Chấn động như thế, lại chỉ vì tìm một người.
Trên tàu chiến khổng lồ, thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước có vẻ suy yếu hơn rất nhiều, khiến Tina đứng ở một bên âm thầm lo lắng, rồi lại không có bất kỳ biện pháp nào cả.
Mà Tiểu Nặc bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hoàn toàn không có vẻ tà khí ngày trước, không ngừng đập ở trên bàn phím, vô số lần thử liên thông với thiết bị điện tử truy tìm trên tay mẹ, nhưng mỗi một lần hi vọng chỉ đổi lấy một lần thất vọng nữa, mệt mỏi dựa vào trên chỗ ngồi bên cạnh nằm một lát, lăn đi lăn lại.
"Lão đại" Giọng nói của An Nhẫn có chút khàn khàn đi tới, cặp mắt đỏ ngầu tràn đầy mệt mỏi, anh ta và bọn Bôn Lang đều đã tìm kiếm ba ngày ba đêm không có chợp mắt, "Đã tìm một lần ở cả vùng biển này rồi, đến nay vẫn chưa thấy vị trí của chị dâu."
Nói xong cúi đầu than thở, chị dâu biến mất không có tung tích, ba ngày qua, bọn họ dùng hệ thống xô-na* tân tiến nhất tiến hành tìm kiếm ở khu vực này, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không chỉ không phát hiện được người, dù là một sợi tóc của cô cũng không nhìn thấy.
*xô-na: máy định vị bằng sóng âm thanh
Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, anh không có nói chuyện, chỉ đem hai tròng mắt lạnh như băng hướng tới biển rộng vô tận.
"Anh Tước, tiếp tục như vậy nữa thì anh sẽ suy sụp mất." Tina thật sự có chút không nhịn được, con mắt đỏ ngầu nói: "Có lẽ chị Trình đã --"
"Cô nói bậy, mẹ cháu sẽ không có việc gì." Tina còn chưa nói hết đã bị Tiểu Nặc thô bạo cắt đứt, nắm quả đấm nhỏ lớn tiếng quát lên: "Mẹ cháu lợi hại nhất, mẹ đã dạy Tiểu Nặc, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, nếu hiện tại không phát hiện được gì, chứng tỏ mẹ nhất định không có việc gì."
Bị Tiểu Nặc cắt ngang, Tina cũng không nói thêm gì nữa, thở dài trong lòng, Tiểu Nặc nói chung quy lại là lời nói của đứa trẻ, bị gió lốc cấp bốn cuốn đi từ trên bầu trời cao, coi như may mắn không chết cũng khẳng định bởi vì không biết bơi mà chết đuối, thậm chí nói không chừng bây giờ đã thành thức ăn trong bụng con cá nào đó, chỉ là lời như thế, bây giờ cô ta không thể nói ra.
Trước kia Tina đã từng ghen tỵ với Trình Du Nhiên vì giành anh Tước của cô ta, thậm chí trong lúc nào đó, cô ta còn cảm thấy mất dấu thật là tốt, có điều loại ý nghĩ đó cũng chưa quay được một vòng ở trong đầu cô ta, hiện tại cô ta chỉ tức giận chính mình, lúc ấy tại sao không thể cố thêm một chút nữa, cho dù là một chút xíu cũng có thể cứu chị Trình trở lại!
"Lão đại, kết quả kiểm tra đo lường ra đa cũng đã có, trước khi lên đường sóng điện từ đã từng bị người ta quấy nhiễu, trạng thái bình thường sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng khi gặp phải thời tiết xấu có thể sẽ mất tác dụng." An Nhẫn cũng đã biết kết quả này từ ba ngày trước, chẳng qua là lúc đó tất cả tinh lực của lão đại đều đặt ở trên việc tìm kiếm chị dâu, anh ta cũng chưa hồi báo được.
Trước khi lên đường, khi đó máy bay vẫn còn ở trên đảo Ám Dạ, có thể hoạt động ở trên địa bàn của Viêm Dạ Tước mà thần không biết quỷ không hay, kẻ giấu mặt tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Thu hồi ánh mắt trông về phía xa, Viêm Dạ Tước thẳng lưng, trầm giọng nói: "Bảo lão Văn đi thăm dò chuyện này, còn nữa nói cho Văn Long, bọn Daniel, chú ý động tĩnh chung quanh, các anh em thay nhau nghỉ ngơi, tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm."
An Nhẫn trả lời xong, lập tức đi thông báo, Viêm Dạ Tước lạnh giọng nói với Tina bên cạnh: "Mang Tiểu Nặc đi nghỉ ngơi --"
"Cháu không đi, cháu muốn tìm mẹ!" Tiểu Nặc lớn tiếng ngắt lời lần nữa.
"Nếu như cháu còn muốn gặp mẹ cháu thì lập tức đi ngủ cho tôi." Trong giọng nói tràn đầy tin cậy, hiện tại Trình Du Nhiên chưa rõ sống chết, anh không thể không làm được một việc mà cô dặn dò duy nhất, xoay đầu hướng Tina lần nữa: "Thằng bé không ngủ thì cho thằng bé uống thuốc."
Tina yên lặng gật đầu, không nói lời gì ôm lấy Tiểu Nặc đi xuống, trên boong thuyền rộng rãi chỉ còn lại một mình Viêm Dạ Tước, mặt ngó biển rộng, Viêm Dạ Tước nghiêm giọng nói: "Trình Du Nhiên, không có lệnh của tôi, không cho phép em chết!"
Cùng lúc đó, trên hải đảo, chỗ cách đó xa, Trình Du Nhiên đang suy nghĩ về sau nên làm cái gì thì từ từ thiếp đi, điều này cũng không thể trách cô không đề cao tính cảnh giác, bị cơn lốc quét tới đã muốn hơn nửa cái mạng của cô rồi, lại dùng tất cả hơi sức lên trên đảo, hiện tại vừa uống quả dừa bổ sung năng lượng, thoải mái liền ngủ mất tiêu, lại nói ăn và ngủ vốn chính là hai chuyện mà cô yêu thích, ngăn cũng không ngăn nổi.
Vào lúc cô đang chìm trong mộng đẹp, trong mộng cô không những tìm được rất nhiều món ăn ngon ở trên đảo, Viêm Dạ Tước và Tiểu Nặc đều tìm nhanh đến nơi này, bọn họ dùng vũ trụ chiến giống như máy bay, cơ hồ che lấp cả bầu trời, chỉ là đúng lúc này, cô tỉnh lại.
Bầu trời cũng đã bị che lấp! Trình Du Nhiên sợ hết hồn, mới vừa mở mắt đã cảm thấy mình như đang ở trong bóng ma, không có vũ trụ chiến lớn như trong mộng, cũng không có hai người lớn nhỏ kia.
Dường như đã ý thức được cái gì, Trình Du Nhiên chợt đứng lên từ trên mặt đất, tay phải lặng lẽ sờ về phía ngân châm giấu ở bên hông.
"Bảo bối, em đã tỉnh?" Một giọng nói tà mị đột nhiên truyền tới.
Nghe hai chữ đó, trên người Trình Du Nhiên nổi da gà, nếu không phải là trong bụng chỉ uống một quả dừa, cô nhất định sẽ ói, nhưng giọng nói này, cũng làm cho cô tạm thời mất đi phòng bị, người có thể gọi cô tà ác như vậy, trong thiên hạ chỉ có một, dưới tình huống này cũng có thể gặp được người quen, thật là kỳ tích thứ chín của thế giới.
Tần Tử Duệ có chút thích thú nhìn Trình Du Nhiên, nhếch miệng lên cười ý vị sâu xa, anh ta không ngờ cách nhau chưa được bao lâu thì hai người lại có thể gặp lại nhanh như vậy, hơn nữa còn ở trên hoang đảo không người, tuy nhiên điều khiến anh ta không nghĩ ra là, không phải cô vẫn luôn ở cùng Viêm Dạ Tước ư, làm sao lại chật vật thế này, chẳng lẽ là nhà họ Viêm đã xuống tay?
Đè nghi vấn xuống đáy lòng, Tần Tử Duệ bày ra chiêu bài cười lưu manh, hỏi: "Bảo bối, chúng ta thật đúng là có duyên, thời gian dài như vậy có nhớ tôi hay không?"
Trình Du Nhiên không vui nói: "Ông anh, tôi cầu xin anh tha cho tôi đi, Du Nhiên, Trình Du Nhiên, Trình tiểu thư, tùy anh chọn một, ngàn vạn lần đừng dùng cái từ chán ghét này gọi, thời gian lâu như vậy tôi cũng chỉ uống một quả dừa, thật sự không thể ói nổi."
Thấy cô chật vật, Tần Tử Duệ cũng không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa, từ trong hành lý lấy ra một chút bánh ngọt đưa cho cô, hỏi: "Sao một mình em chạy tới nơi này?"
Vừa nhìn thấy đồ ăn, sắc mặt Trình Du Nhiên khá hơn nhiều, cho anh ta một ánh mắt anh thật tốt, nhận lấy ăn nhồm nhoàm, trong miệng còn nói mơ hồ không rõ: "Anh để cái bánh này lúc nào thế, hơi cũ rồi."
Tần Viễn bên cạnh bĩu môi, cô gái này, mới vừa rồi còn có bộ dáng vài ngày chưa được ăn cái gì, bây giờ lại còn xoi mói, thật không biết tại sao anh hai thích cô.
Tần Tử Duệ chỉ nhíu mày không sao cả: "Ăn tạm, về sau lên trên đất liền tôi sẽ mua cho em."
"Thôi, có thể no bụng là được.". Bởi vì ăn quá nhanh, Trình Du Nhiên vội đón lấy nước Tần Tử Duệ đưa qua đổ vào miệng hai lần, tò mò hỏi: "Đây là nơi nào, các anh chạy tới nơi này kiểu gì?" Cô nhớ tới lúc Tần Tử Duệ chạy trốn khỏi Nga, không ngờ hơn nửa tháng không gặp thế nhưng di chuyển đến đảo nhỏ này.
Tần Viễn rốt cuộc không nhịn nổi, cau mày nói: "Anh hai của tôi cho cô ăn cho cô uống, lại nói, anh tôi hỏi cô trước, ít nhất cô cũng nên trước trả lời chứ?"
Còn chuyện cô đã cứu anh hai của anh ta, tại sao anh ta không nói? Trình Du Nhiên lười phải chấp nhặt với con người thô kệch này, nhún vai một cái nói: "Tôi vốn ngồi máy bay ở trên bầu trời, kết quả gặp phải gió lốc lớn, liền bị quét tới nơi đây."
Gió lốc lớn? Tần Viễn cả kinh, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, theo anh ta biết gần đây trên biển Thái Bình Dương có gió lốc lớn chính là vào ba ngày trước, có thể giữ lại mạng sau gió lốc cấp bốn, còn có thể chạy đến nơi ngoài ngàn dặm này, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu cuối cùng hội tụ thành một câu nói, anh hai thật là có mắt.
"Chúng tôi nhận nhiệm vụ tới đây." Tần Tử Duệ cười cười: "Qua chuyện lần trước, thế lực của đảo Tường Long cũng coi không còn, những người này nguyện ý theo tôi, vì vậy chúng tôi thành lập Binh đoàn Dong HT, về sau có việc gì không giải quyết được có thể tìm tôi, tôi bớt tám phần trăm cho em."
Đối với Lục gia, anh ta cũng chẳng có bao nhiêu lưu luyến, dù sao anh ta cũng tốt, Tần Viễn cũng tốt, đều là máy giết người do Lục Tường bồi dưỡng ra, hiện tại Lục Tường đã không còn, ân báo giữa bọn họ cũng coi như xong rồi.
"Như vậy cũng không tệ lắm, làm hải tặc thật sự không có tiền đồ." Trình Du Nhiên thân thiết vỗ vỗ bờ vai anh ta, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Nhiệm vụ gì phải làm trên hoang đảo này, anh cũng phải cẩn thận một chút, chớ làm hỏng nhiệm vụ đầu tiên." Đảo nhỏ cũng không lớn lắm, hơn nữa vừa nhìn đã biết không có người.
Loại chuyện cơ mật này, với người bình thường sẽ không nói, nhưng Tần Tử Duệ không giấu giếm cô chút nào: "Gần đây được một người Anh thuê, không biết anh ta lấy được bản đồ kho báu ở đâu, mà địa điểm chôn giấu kho báu là ở chỗ này."
Bản đồ kho báu?. Nghe bọn họ có chủ ý đến kho báu gì đó, Trình Du Nhiên nhất thời trợn mắt, ở các nơi trên thế giới mỗi năm đều có mấy chục triệu tấm, cũng không thấy có mấy người có thể đào được kho báu, quả thật còn không đáng tin bằng việc cô muốn tìm ông già học y thuật tuyệt thế.
Tần Tử Duệ nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười không sao cả, nói: "Chúng tôi chỉ lấy tiền mà làm việc, về phần có kho báu hay không thì không liên quan đến chúng tôi."
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, không ngờ Tần Tử Duệ vẫn còn rất có đầu óc buôn bán đấy chứ.
Đúng lúc này, môt người đàn ông lực lưỡng chạy từ đằng xa tới nói: "Anh hai, anh ba, nơi chủ thuê nói có phát hiện mới, bảo chúng ta đi qua đó."
Tần Tử Duệ nhìn về phía Trình Du Nhiên, nhếch khóe miệng nói: "Có hứng thú đi xem với tôi hay không, thuận tiện làm bác sỹ tạm thời của HT."
Trình Du Nhiên vốn cần anh ta giúp một tay để rời khỏi nơi này, nếu anh ta đề nghị dĩ nhiên sẽ đồng ý, nghĩ đến cánh tay trái của mình còn chưa khôi phục, nói nguyên tắc: "Tần Tử Duệ, bây giờ tôi còn là người bị thương, có phải anh nên tìm hai người mang băng ca tới khiêng tôi đi hay không?"
Bình luận facebook