Ám sát Mộ Quân Nhiên, Viêm Kinh Vũ cũng không có chuẩn bị xuất lượng người lớn, một mặt sợ đám người Viêm Dạ Tước và Viêm Hạo Thừa chú ý ngược lại bại lộ mục đích của anh ta, mặt khác đối phó với một thằng nhóc không chút phòng bị, phái hai người đi cũng đã hơi nhiều. Chỉ là anh ta tuyệt đối không ngờ, chính là sơ sót của anh ta, mới xuất hiện ngoài ý muốn không đáng.
Mộ Viễn Chi đã chết, trừ lưu lại một di sản đáng kể ra, còn giữ lại một tài xế trung thành đối với nhà họ Mộ, một thuộc hạ có thể dùng sinh mạng để bảo vệ Mộ Quân Nhiên.
Ném xuống, thiếu gia có 99% cơ hội sẽ chết đi, nhưng nếu như không ném, căn bản là thập tử vô sinh! Lúc mấu chốt, A Hoa không chút nghĩ ngợi, sử dụng hết hơi sức toàn thân ném thiếu gia xuống, mục tiêu, dĩ nhiên là hàng rào bên ngoài sông.
"Khốn kiếp!" Theo sát phía sau lão đại nổi giận gầm lên một tiếng, không còn kịp mở cửa xe, từ trong cửa xe cực nhanh nổ súng phía Mộ Quân Nhiên, chuyện này cũng làm cho anh ta tức chết, anh ta không biết thiếu gia sẽ trừng phạt anh ta như thế nào, hiện tại coi như không bắt được Mộ Quân Nhiên, cũng quyết không thể để cho cậu ta còn sống.
Đạn quét qua bắp đùi Mộ Quân Nhiên, lần nữa tuôn ra lượng máu lớn, ngay sau đó lướt ngang biến mất, thân thể lướt qua hàng rào, nhanh chóng rơi xuống dưới.
"Ngu ngốc, còn nhìn làm gì, còn không nhanh đi xuống bắn." Lão đại hướng về phía người đàn ông lực lưỡng áo đen lái xe rống lên, mình dẫn đầu nhảy ra từ trong xe, phóng tới hướng hàng rào, chỉ là qua mấy giây, Mộ Quân Nhiên đã rơi vào trong sông biến mất không thấy gì nữa, trên mặt sông chỉ lưu lại một mảng máu lớn chưa tan ra.
"Làm thế nào, lão đại?" Nhìn lão đại muốn nộ hỏa công tâm, người đàn ông lực lưỡng da đen tiến lên hỏi.
"Triệu tập anh em thuộc hạ, phong tỏa từ con sông này đến khoảng cách một kilomet, lập tức tiến hành vớt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Đem trọn cả băm đạn bắn sạch, lão đại rất nhanh bình tĩnh lại, chuyện bây giờ đã xảy ra, chỉ có mau sớm nghĩ biện pháp đền bù, hơn nữa chuyện này khẳng định không dấu được, lập tức hồi báo với thiếu gia.
Lúc này, người đàn ông lực lưỡng áo đen bên cạnh đã kéo A Hoa cũng còn một hơi nói: "Lão đại, người này xử trí như thế nào?"
Lão đại không nhịn được phất phất tay: "Một phát giải quyết đi, trước để trong xe, vớt Mộ Quân Nhiên là quan trọng hơn."
Tiếng mưa rả rích từ buổi sáng vẫn không ngừng, trong biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố New York, Viêm Kinh Vũ ở trần đứng phía trước cửa sổ, trên bắp thịt to con mơ hồ có thể thấy vết thương ngổn ngang, đó là dấu vết lưu lại trong lần huấn luyện trên đảo, trên khuôn mặt lạnh lẽo treo nụ cười nhàn nhạt.
Không giống với Viêm Hạo Thừa ưu nhã, Viêm Vũ Khởi thất khiếu nhanh nhẹn, cũng không lãnh khốc vô tình như Viêm Thế Kiêu hay khí phách vương giả như Viêm Dạ Tước, lại càng không giống như Viêm Lãng có thể thoát thân ra ngoài dạo chơi nhân gian, nhưng qua nhiều năm, không có sự ủng hộ của đời cha, Viêm Kinh Vũ bằng vào từng thời cơ, trên tay đã ngưng tụ một thế lực nhỏ, mặc dù không thể so sánh với đám người Viêm Hạo Thừa, nhưng cũng tạm thời đủ để cho anh ta dùng được.
Tất cả đều sẽ có, đây là sau khi cha chết, anh nói với người mẹ tuyệt vọng, mà bây giờ, chính là thời điểm muốn thực hiện những lời này, chỉ cần thuận lợi đón nhận nhà họ Mộ, anh ta có thể lấy danh nghĩa nhà họ Mộ tang thêm thuộc hạ, mà không bị gia tộc chỉ trích, thậm chí anh ta còn có thể thông qua nhà họ Mộ dưới tư cách bác sỹ gia đình tới khống chế số lượng nhân vật không lớn không nhỏ, đây mới là điều khiến anh ta coi trọng nhà họ Mộ nhất, nếu không một bệnh viện nho nhỏ, dù có tính chất toàn cầu, cũng không thể khiến anh ta sớm bại lộ mình như vậy.
Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh ta, ngay sau đó một bóng dáng màu đen xuất hiện tại cửa, cung kính nói: "Thiếu gia."
"Thế nào?" Viêm Kinh Vũ nhíu nhíu mày, ba hai bước đi tới trên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ thiếu gia, trong lòng tên thuộc hạ kia cũng đánh trống, nhưng mà loại chuyện này không thể không báo, chỉ cúi đầu nói: "Mới vừa rồi truyền đến tin tức, mặc dù Mộ Quân Nhiên bị thương nặng, được tài xế của hắn liều chết ném vào trong sông, sống chết không rõ, bây giờ Cory đang phái người vớt."
"Cậu nói cái gì?" Viêm Kinh Vũ đứng lên từ trên ghế salon, trong đôi mắt mang theo sát ý nghiêm nghị: "Một thằng nhóc mười một mười hai tuổi, dưới tình huống không chút phòng bị, lại vẫn để cho nó cho trốn, tôi nói không sai chứ?"
Bị anh ta tràn đầy sát ý nhìn chăm chú, thuộc hạ làm sao dám nói chuyện, trong lòng mắng tổ tông mười tám đời nhà Cory, tên khốn kiếp này phạm lỗi thế nhưng để anh ta đi đến đối mặt với lửa giận của thiếu gia.
"Nói lại chuyện đã trải qua." Nghĩ đến mình không phải người tùy thời sai người sử dụng vũ khí động thủ, Viêm Kinh Vũ thở bình thường, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế sa lon, về sau anh ta sẽ có nhiều địa bàn cùng người tốt đẹp hơn, không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà tùy tiện tức giận.
Thuộc hạ không ngờ có thể tránh được một kiếp, vội xì xào đem lời Cory nói trong điện thoại tuờng thuật lại một lần, thậm chí đối thoại của hai người cũng học giống như đúc.
Cory cũng coi như đàng hoàng, trên căn bản không có phóng đại tất cả sự tình trải qua.
Xem ra thật đúng là xem thường Mộ Viễn Chi rồi, Viêm Kinh Vũ nói thầm trong lòng, từ Vạn Tuyết Cầm rất dễ dàng phối hợp, đến nghe nói cô ta đùa Mộ Viễn Chi xoay quanh, Viêm Kinh Vũ liền cho rằng lão già này trừ y thuật ra thì cũng không có gì, không ngờ còn giữ lại một thuộc hạ xứng chức như thế.
"Được rồi, tôi biết rồi, nói cho Cory, mặc kệ bất kỳ giá nào đều phải tìm được Mộ Quân Nhiên cho tôi, chỉ cần cậu ta có thể tìm được, sai lầm trước đó tôi có thể bỏ qua." Tìm đúng vị trí của mình, Viêm Kinh Vũ nói chuyện cũng có một chút khí phách nhân vật lớn.
Sau khi thuộc hạ đi, Viêm Kinh Vũ xoay người, nhìn mưa phùn phía ngoài cửa sổ, lùng bắt Trình Du Nhiên, bị Văn Long quấy rối, ám sát Mộ Quân Nhiên, hôm nay cũng không tính là thành công, những thứ này đều là do Vạn Tuyết Cầm bảo anh ta làm, lại giống nhau đều ngoài ý, trong đáy lòng mơ hồ cảm thấy, không phải mình quá tin tưởng nguời phụ nữ này rồi hả?
Tổng bộ bệnh viện nhà họ Mộ, hai ngày nay Vạn Tuyết Cầm luôn ở trong bệnh viện, thậm chí buổi tối ngủ bà ta đều không dám về nhà, mặc dù trước đó bà ta phân tích, coi như Viêm Dạ Tước tới cũng sẽ không trực tiếp giết chết bà ta, nhưng dù sao Viêm Dạ Tước lãnh khốc tàn nhẫn đã nổi danh, ai biết anh ta sẽ không bởi vì mình khiến Viêm Kinh Vũ đi bắt Trình Du Nhiên, mà không kế hậu quả giết chết hoặc là biến mình thành tàn phế, bà ta cũng không dám nếm thử nó.
Ngày hôm qua em gái gọi điện thoại tới nói đã thuận lợi nhập học, hiện tại chỉ chờ con cá Viêm Lãng này cắn câu, thứ cạnh mình chuẩn bị cũng đã xong, trước hết để cho Trình Du Nhiên phách lối một thời gian, chờ sau này sẽ chậm rãi hành hạ cô, ngay cả mẹ cô cũng chết ở trên tay mình, huống chi là con gái.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, ngay sau đó giọng thư ký truyền đến: "Tổng giám đốc, quản gia trong nhà bà điện thoại tới, nói là có việc gấp, có muốn nhận hay không?"
Xem ra Viêm Kinh Vũ không khiến mình thất vọng, Vạn Tuyết Cầm nhếch khóe miệng lên, sau mặt nghiêm túc nói: "Nhận đi."
"Phu nhân, không xong, thiếu gia. . . . . . không thấy thiếu gia đâu cả!" Giọng chú Trung quản gia khiến Vạn Tuyết Cầm sợ hết hồn, bởi vì bà ta nghe được không phải chết rồi, mà là không thấy, điều này làm sao có thể?
Đè xuống nghi ngờ đáy lòng, Vạn Tuyết Cầm vội vàng hỏi: "Mau nói cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì?"
Chú Trung còn tưởng rằng bà ta đang lo lắng an nguy của thiếu gia, cũng vội vàng nói: "Hôm nay A Hoa đi đón thiếu gia tan học vẫn chưa có trở về, tôi liền gọi điện thoại cho giáo viên của cậu ấy, nhưng giáo viên nói học sinh đã sớm về, sau đó tôi phái người tới trường học gần đó hỏi thăm mới biết, thời điểm tan học đã xảy ra án bắn súng, theo bọn họ miêu tả, trúng đạn hình như là thiếu gia, phu nhân nhanh nghĩ biện pháp đi?" Chú Trung không hổ một chữ trung, trong giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
"Được rồi, tôi lập tức nghĩ biện pháp, trước đó chú ổn định trong nhà, tránh để cho những ký giả kia thừa cơ." Người thừa kế duy nhất bệnh viện nhà họ Mộ gặp phải tập kích, đây chính là việc lớn, báo cáo chết thật ra ngoài còn dễ nói, hiện tại sống chết không biết, cũng không thể để cho bọn họ thêm phiền.
Tên phế vật Viêm Kinh Vũ, chút chuyện như vậy cũng không làm được, còn muốn khống chế bà ta? Vạn Tuyết Cầm cười lạnh, lập tức bấm điện thoại hỏi: "Đừng nói với tôi, lần sắp xếp này lại thất bại?"
Sớm biết Vạn Tuyết Cầm sẽ nói như vậy, Viêm Kinh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, coi như không có chết cũng không xê xích gì nhiều." Nói qua đem chuyện thuộc hạ hồi báo nói lại một lần, đồng thời còn bảo đảm, chậm nhất là tối hôm nay sẽ cho bà ta một câu trả lời chắc chắn, bây giờ mới khiến Vạn Tuyết Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên nhận được tin tức Mộ Quân Nhiên bị tập kích, làm cầm đầu ở Newyork, Văn Long lấy được tin tức còn cặn kẽ hơn nhiều so với chú Trung, nhưng cũng không biết thân phận người tập kích, điều này làm cho cô lọt vào trong ngượng ngùng, tìm ra lời giải vốn không phải là thế mạnh của cô, lại nói cô chẳng những không biết Mộ Quân Nhiên không phải con cha, cũng không phải là của Vạn Tuyết Cầm, cho nên cũng không có nghĩ đến sẽ là Vạn Tuyết Cầm phái người giết, điều này làm cho cô chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đi tìm Vạn Tuyết Cầm, người trong cuộc cuối cùng cũng không có, còn hưng sư vấn tội thế nào?
Mà Mộ Quân Nhiên rơi vào trong nước không bao lâu, một chiếc du thuyền chạy qua trên mặt sông, trên du thuyền có nhãn hiệu nhà họ Viêm, chính Cory phái người vớt không dám chặn lại, cho nên mới xuất hiện tại nơi này.
Trên du thuyền, Viêm Hạo Thừa đang cùng một vị phú thương Newyork nâng cốc nói cười, không giống Viêm Kinh Vũ, phương hướng anh ta phát triển là buôn bán, thậm chí Newyork còn cả thế lực nước Mỹ đã bị bốn gia tộc lớn phân chia, anh ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức chui đầu vào lưới.
Đúng lúc này, một thuộc hạ đi tới nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, mới vừa rồi thuộc hạ phát hiện một vật, nói không chừng thiếu gia sẽ có chút hứng thú."
"Hả?" Viêm Hạo Thừa biết thuộc hạ của mình sẽ không theo nói giỡn, nếu anh ta nói có hứng thú nhất định là thứ không tầm thường, vội để người ở cùng với tên phú thương kia, theo sát thuộc hạ tới, chỉ là xa xa thấy "đồ" mà thuộc hạ nói lại là một người.
"Đây là. . . . . ." Viêm Hạo Thừa nhíu nhíu mày, anh ta không phải là chưa từng tìm hiểu người của nhà họ Mộ, chỉ là anh ta không hề chú ý đến Mộ Quân Nhiên mười một mười hai tuổi, huống chi trúng hai phát còn bị nước ngâm qua.
"Cậu ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mộ, Mộ Quân Nhiên." Trên mặt thuộc hạ mang nụ cười ý vị sâu xa nói: "Hơn nữa tôi phát hiện, hình như người của Vũ thiếu gia đang tìm chính là cậu ta."
Bình luận facebook