"Ai, mẹ đáng thương, đã sớm nói mẹ đừng đùa lửa rồi, mẹ lại còn không tin Tiểu Nặc, hiện tại chơi lớn rồi!" Trên tháp cao cách đó không xa, Tiểu Nặc bẹp miệng nhìn hai hình ảnh lóe lên trên màn ảnh, một là mặt sầu khổ của mẹ, một người khác lại là lão đại Viêm mặt lạnh lẽo.
"Lão đại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mẹ tự cầu nhiều phúc đi, Amen." Tiểu Nặc trang nghiêm làm dấu thập tự ở ngực, một bộ thật lòng vì mẹ cầu nguyện, chẳng qua nếu như Trình Du Nhiên ở chỗ này, nhất định sẽ nhìn ra được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu nhóc này chẳng những không có một chút thành ý, ngược lại có vẻ hả hê.
"Tiểu Nặc, cháu đang nói thầm gì đấy?" Bôn Lang thấy lão đại đột nhiên bu lại, thấy trên màn ảnh máy vi tính chỉ có hình ảnh hai người là lão đại và chị dâu, có chút hồ nghi hỏi: "Cháu có được hay không?"
"Cắt." Tiểu Nặc liếc anh ta một cái, đôi tay đùng đùng đập ở trên bàn phím, giống như đại nhân nhỏ, gật gù hả hê nói: "Đần Lang, chú không phải là đàn ông, là người đàn ông cũng không cần nói không được, không trách được bây giờ chú còn một mình."
"Phốc." Tina bên cạnh đang uống nước trực tiếp phun lên mặt Bôn Lang, thân thể trang điểm lộng lẫy cười ngửa tới ngửa lui, trước kia không có chú ý, hiện tại phát hiện cậu nhóc này thật đúng là đáng yêu.
Lại bị một tiểu quỷ sáu tuổi khinh bỉ! Bôn Lang im lặng, đây chính là con trai của lão đại, mình không đắc tội nổi, nhìn lại vị bên cạnh kia, so với trước còn kinh khủng hơn, không chọc nổi còn không trốn thoát, khiêng súng máy đi trao đổi cùng Phi Ưng.
Trong phòng khách nhà họ Mộ, Viêm Dạ Tước mới vừa xuất hiện liền đoạt hết tất cả danh tiếng, những khách quý ôm tâm tình xem cuộc đều đứng dậy chào hỏi, số ít khác đã bị Viêm Kinh Vũ thu mua còn lại là bị sợ đến run lẩy bẩy, tang lễ vốn hàm chứa đầy bi thương, nhất thời biến thành tụ hội của gia tộc hắc đạo.
Gương mặt Vạn Tuyết Cầm lạnh lùng, hiện tại bà ta hận không thể dùng một phát súng bắn chết Viêm Dạ Tước, đây là người đàn ông khiến bà ta chịu áp lực rất lớn, mỗi lần anh xuất hiện đều không có chuyện tốt gì, hung ác trợn mắt nhìn Viêm Kinh Vũ một cái, ban đầu anh ta thề son sắt nói sẽ ngăn trở Viêm Dạ Tước tới đây, hiện tại chẳng những để người ta tới, ngay sau đó lại dẫn hung thủ giết người chân chính vào, tiếp tục như vậy nữa, mình và anh ta đều xong đời.
Cố gắng áp chế tức giận ở đáy lòng, Vạn Tuyết Cầm sâu kín đứng dậy, trên mặt mang đầy nước mắt, áo tơ trắng bao bọc thân thể xem ra có chút yếu đuối, hướng về phía Viêm Dạ Tước bái một cái, nhẹ giọng nói ra: "Cảm ơn Viêm thiếu gia có thể tới tham gia tang lễ của con tôi, xin ngồi ở chỗ khách quý."
Giọng nói tuy nhẹ, lại đủ để truyền vào trong lỗ tai Viêm Hạo Thừa, nhất thời làm cho sắc mặt anh ta biến đổi, biết rõ Vạn Tuyết Cầm đang khích bác ly gián, trong lòng cũng cảm thấy tức giận, hiện trường tổng cộng có ba vị tính là Viêm thiếu gia, anh ta và Viêm Kinh Vũ chia ra được gọi là đại thiếu và thất thiếu, duy chỉ có đối với Viêm Dạ Tước lại không có mang đứng hàng thứ, trực tiếp xưng thiếu gia, chẳng lẽ chỉ có Viêm Dạ Tước mới có thể đại biểu cho nhà họ Viêm hay sao?
Đối với động tác nhỏ của Vạn Tuyết Cầm, Viêm Dạ Tước chỉ lạnh lùng nhìn bà ta một cái, xoay người lạnh lùng nói với Viêm Kinh Vũ: "Viêm Kinh Vũ, nếu không thì chú thế nào?"
Kể từ khi Viêm Dạ Tước đi vào, sắc mặt của Viêm Kinh Vũ cũng chưa từng đẹp qua, lúc đầu Viêm Hạo Thừa đến đã làm cho anh ta có chút thù địch, không ngờ Viêm Dạ Tước cũng tới, hơn nữa từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ không để anh ta ở trong mắt, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với anh ta, bây giờ anh ta đã không cần phải dựa vào người khác nữa, nghĩ tới đây, anh ta cũng không yếu thế chút nào nói: "Anh năm, mặc dù anh là người nói chuyện của Viêm bang, nhưng thuộc hạ của anh ăn ở xấu, tự ý bắt người của tôi đi, ngay trước mặt các vị ngồi đây, hi vọng anh năm có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý."
Giống như có thể đóng băng tất cả, hai mắt lạnh lẽo dừng lại ở trên người Viêm Kinh Vũ, mặt Viêm Dạ Tước không vẻ gì nói: "Lời này tôi còn muốn hỏi chú đây, giết người diệt khẩu, chú cho rằng chú còn có cơ hội không?"
"Tại sao anh nói là người của tôi giết, tôi còn muốn nói là người của anh làm đấy." Sắc mặt Viêm Kinh Vũ tái xanh nói: "Người nào không biết quan hệ giữa anh và Trình Du Nhiên, chỉ cần giết Mộ Quân Nhiên, cô ta có thể danh chính ngôn thuận thừa kế bệnh viện."
"Tôi còn tưởng rằng chú vĩnh viễn sẽ không nói ra câu này đấy." Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng nói: "Chú cho rằng xóa bỏ nhật ký trong máy theo dõi, tôi sẽ không biết là ai làm sao?"
Con ngươi Viêm Kinh Vũ đột nhiên co rụt lại, anh ta quả thật xóa ghi chép màn hình giám sát trước cổng trường tiểu học Green, lúc này mới dám trắng trợn nguỵ biện, bây giờ nghe Viêm Dạ Tước lại biết chuyện này, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị rồi.
Không đợi Viêm Kinh Vũ nói gì, An Nhẫn liền nhanh chóng lấy ra một máy laptop, chiếu lên một máy LCD khổng lồ ở phòng khách, đồng thời ngoài miệng giải thích: "Đây là chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ở cổng trường tiểu học Green, mọi người xem sẽ rõ ràng là xảy ra chuyện gì."
Hắc đạo, vốn không cần phiền toái như vậy, nhưng dù sao Viêm Kinh Vũ cũng là người nhà họ Viêm, có thể động đến anh ta, nhưng nhất định phải cho những người trong gia tộc một cái công đạo.
Rất nhanh, cảnh Cory nổ súng bắn trúng ngực Mộ Quân Nhiên xuất hiện tại trên màn ảnh, trong tấm hình Cory rõ ràng vô cùng, hoàn toàn nhìn ra được không phải là người khác giả mạo, tuyệt đại đa số người có mặt ở đây đều khó mà tin nhìn về phía Viêm Kinh Vũ, nếu anh ta phái người giết, hiện tại Vạn Tuyết Cầm lại thân thiết với anh ta như vậy, chẳng lẽ là do Vạn Tuyết Cầm chỉ điểm? Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nếu quả thật là bà ta làm, người phụ nữ này cũng quá độc ác.
"Cory, cậu nói xem rốt cuộc là thế nào?" Nếu Cory đã bại lộ mình, hiện tại Viêm Kinh Vũ cũng chỉ có thể phủi sạch quan hệ với anh ta, người nhà Cory đều ở trên tay anh ta, anh ta tin tưởng Cory biết nên lựa chọn thế nào.
"Chuyện này không có quan hệ với thiếu gia." Cory vẫn không nói gì rốt cuộc mở miệng, kể từ khi anh ta bị Viêm Dạ Tước bắt lại, cũng chưa từng nghĩ sẽ còn mạng sống, nhưng vợ con anh ta đều bị thiếu gia an trí tập trung ở một nơi, nếu như liên lụy đến thiếu gia, bọn họ đều sẽ không xong, cho nên chỉ có thể cắn răng khiêng mình xuống: "Nhà họ Mộ có thù oán với tôi, lão Mộ chết sớm, tôi chỉ có thể tính lên trên người con ông ta, nói thật cho các anh biết, mấy ngày trước đuổi giết Trình Du Nhiên cũng là do tôi bảo người làm, tôi muốn khiến nhà họ Mộ đoạn tử tuyệt tôn." Ngoài miệng nói cắn răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn về thiếu gia lại lộ vẻ van xin.
Coi như anh ta còn thức thời, thấy Cory nhận hết tất cả, Viêm Kinh Vũ hừ lạnh trong lòng, nếu anh ta không nói ra, mình cũng không thể đuổi tận giết tuyệt, khẽ gật đầu hướng anh ta, ngay sau đó tức giận đằng đằng quát lên: "Cory, không ngờ cậu lại dám ở sau lưng tôi làm ra chuyện như vậy, hôm nay tôi sẽ cho Mộ phu nhân một cái công đạo ở tại chỗ này." Nói xong, nhanh chóng móc súng lục ra chỉ ở trên đầu Cory.
Nhìn thấy thiếu gia gật đầu, Cory cũng xem như hoàn thành tâm nguyện, nhắm mắt lại chờ thời khắc tử vong đến.
Pằng một tiếng súng vang lên ở trong phòng khách, trong lòng Cory run lên, nhưng không cảm thấy đau đớn, mờ mịt mở mắt, chỉ thấy súng lục chỉ lên đầu mình thế nhưng không có cò súng, hiển nhiên, có thể làm ra hành động như vậy ở trong thời gian ngắn, hơn nữa thương pháp người đó chính xác như thế, trong phòng khách chỉ có một.
"Viêm Dạ Tước, anh có ý gì?" Mặt Viêm Kinh Vũ đen lại, mới vừa rồi chỉ cần tay phải của anh ta tiếp tục tiến lên một chút xíu, cũng sẽ bị đạn bắn trúng, cho dù hiện tại không có, tay phải của anh ta cũng bị đạn đánh thẳng vào chấn động run rẩy.
Đem súng lục cắm vào hông, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Giết người diệt khẩu, đây đã không phải là lần đầu tiên chú làm như vậy."
Đem khẩu súng đã hư hại trên tay ném ở một bên, Viêm Kinh Vũ nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước nói: "Cậu ta là người của tôi, anh tốt nhất không nên ép người quá đáng!"
Viêm Dạ Tước khẽ híp một cái, trong ánh mắt lóe lên sát ý, hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi bức chú đấy, chú làm thế nào?"
Tình thế giương cung bạt kiếm, chẳng những ảnh hưởng hai anh em nhà họ Viêm, ngay tiếp theo trong lòng khách quý chung quanh cũng căng thẳng, đại đa số người đều chỉ là muốn đến xem bệnh viện nhà họ Mộ thuộc về ai, không thể nghĩ đến trực tiếp động đến súng, điều này làm cho bọn họ nhất thời có kích động trốn chạy, chỉ có Viêm Hạo Thừa, Lãnh gia và mấy gia tộc lớn còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt ngồi tại chỗ.
"Thất thiếu gia, nếu chuyện còn có ẩn tình khác, không bằng trước đem người tên là Cory nhốt ở nhà họ Mộ, chờ sau khi tang lễ của Quân Nhiên chấm dứt mới cẩn thận thẩm vấn." Mắt thấy tình hình hai người, Vạn Tuyết Cầm đột nhiên mở miệng nói, hiện tại cho dù Viêm Kinh Vũ lập tức giết Cory, cũng đã không thể cởi bỏ hiềm nghi giữa bọn họ, thay vì như vậy, không bằng trước nhốt ở nhà họ Mộ, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp.
Viêm Kinh Vũ làm sao sẽ không hiểu ý của bà ta, cố ý nhíu mày một cái, sau đó mới miễn cưỡng nói: "Nếu Mộ phu nhân đã nói như vậy, hãy để cho tên phế vật này sống lâu hai ngày."
Mặt mày Vạn Tuyết Cầm chuyển một cái, rơi vào trên người Viêm Dạ Tước: "Không biết ý của Ngũ thiếu gia như thế nào?"
Viêm Dạ Tước không nể mặt bà ta chút nào, lạnh lùng nói: "Cá mè một lứa."
"Anh --" Vạn Tuyết Cầm bị một câu nói của anh làm cho sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, tiến lên một bước nói: "Ngũ thiếu gia có ý gì?"
Vạn Tuyết Cầm bước lên, vừa lúc ngăn ở giữa Viêm Dạ Tước cùng Trình Du Nhiên, dì Trương bên cạnh đột nhiên móc súng lục ra, chỉ ở trên đầu Trình Du Nhiên, đồng thời lôi kéo thân thể của cô ngăn ở trước mặt mình nói: "Viêm Dạ Tước, lập tức hạ súng xuống, nếu không tôi liền muốn mạng của cô ta."
"Bà điên rồi!" Vạn Tuyết Cầm cực kỳ tức giận mắng: "Nhà họ Mộ nuôi bà nhiều năm, bà đối đãi với tiểu thư nhà họ Mộ như vậy à?" Trong lòng lại khen ngợi dì Trương, cơ hội như vậy cũng có thể nắm chặt được, quả thật không phụ lòng bà ta vun trồng những năm này.
"Bà câm miệng cho tôi." Nhận được tín hiệu của phu nhân, dì Trương càng biểu hiện hăng say: "Từ lúc tôi tiến vào nhà họ Mộ, thọat nhìn coi trọng tôi cỡ nào, nhưng chừng nào thì bà nhìn coi tôi, giết con trai bà, chính là tôi cùng Cory hợp mưu, bây giờ lập tức thả Cory cho tôi, nếu không, tôi không ngại cùng đến chỗ chết với tiểu thư nhà họ Mộ."
"Buông cô ấy ra." Ánh mắt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm, tất cả mọi chuyện lòng anh biết rõ ràng, nhưng bây giờ anh đã không có ý định vạch trần lời nói dối của họ, Trình Du Nhiên, tuyệt không thể bị bất kỳ tổn thương nào.
Dì Trương hình như là thật bất cứ giá nào, khinh thường cười nói: "Cậu cho là tôi ngu ngốc ư, tôi đếm tới ba, nếu như cậu không để khẩu súng xuống, chờ nhặt xác tình nhân của cậu đi, một, hai. . . . . ."
Bình luận facebook