Cao tổ của Trình Du Nhiên từng là ngự y thời kỳ Mãn Thanh, dựa theo sách y học cổ trong cung cộng thêm kinh nghiệm mấy chục năm hành y của ông, lúc này mới có bảo vật gia truyền cua nhà họ Mộ là 《 Y Kinh Mộ gia 》, sau trải qua chiến tranh, nhà họ Mộ chuyển nhà đến hải ngoại, thậm chí một ngày đều chưa chắc đủ tiền trả cho chỗ nghỉ ngơi, đồ trong nhà gần như cũng không còn, chỉ có quyển sách thuốc này được bảo tồn đầy đủ không sứt mẻ.
Nhà họ Mộ có thể trở thành bệnh viện lớn cấp thế giới, trừ tài chính khổng lồ ủng hộ ra, quyển sách thuốc truyền lại trăm năm này mới là công thần lớn nhất, Trình Du Nhiên cũng không tin, ba dưới trở ngại của tổ tiên quyết không nhượng bộ, trừ phi đầu óc có vấn đề, nếu không tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là đem sách thuốc để lại cho cô.
Chỉ sợ là nói nếu như nhà họ Mộ chỉ còn lại mình cô mới có thể đem sách thuốc truyền cho cô? Trình Du Nhiên cười lạnh trong lòng, mẹ tự sát, nhà họ Mộ đi tới bước hôm nay, cuối cùng đều là do quyển sách thuốc này làm hại, cho nên cho dù cô vẫn tràn đầy khát vọng đối với Đông y bác đại tinh thâm, cũng sẽ không tùy tiện nhận lấy sách thuốc này.
Chú Trung có chút xấu hổ, ban đầu lúc lão gia phân phó ông ta quả thật không phải nói như vậy, chỉ là lời này nếu như nói thẳng nhất định sẽ khiến tiểu thư ghét, sắc mặt trắng bệch, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ nói: "Tiểu thư. . . . . ."
Khẽ nhíu nhíu mày, Trình Du Nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Nặc, đỡ ông Trung lên xe." Mặc dù oán hận ba, nhưng cũng không thể trút giận lên trên người người làm luôn trung thành và tận tâm, lại nói lúc nãy ông đã ngất đi một lần, ngộ nhỡ nhất thời kích động trực tiếp đi, tội của cô sẽ to lắm.
"Ông Trung, con đỡ anh đi lên." . Trong miệng ngọt ngào kêu, Tiểu Nặc tiện tay ném laptop sang một bên, nhanh chóng nhảy xuống xe, đỡ hông chú Trung, khoe mẽ cu cậu thành thạo nhất.
Chú Trung nhất thời nước mắt đầy mặt, nhà họ Mộ mới vừa trải qua đại biến, hiện tại thấy tôn thiếu gia biết điều như vậy, mặc dù đã không họ Mộ, nhưng cũng đủ khiến ông ta vui mừng, trong lòng vội cảm tạ đại thần các phương một lần, mới chầm rì rì đi vào bên trong xe.
Trên mặt Trình Du Nhiên vẫn treo vẻ nhàn nhạt như cũ, nhìn phòng khách biệt thự nhà họ Mộ mang tính tiêu chí biểu trưng nói: "Nói đi, nếu không xin mời chú Trung trở về."
Gương mặt chú Trung khổ sở, thở dài mà nói: "Thật ra thì lão gia vẫn rất thương tiểu thư, ông nói đời này thật xin lỗi phu nhân và tiểu thư --"
"Tôi không muốn nghe những thứ này." Thật xin lỗi hữu dụng không, nếu như không phải là vì ông, mẹ sẽ không tự sát, cũng không có những việc sau này, cô vĩnh vi sẽ không quên ban đêm rét lạnh đó, tình cảnh lúc mẹ tự sát.
"Nếu tiểu thư muốn biết như vậy, tôi sẽ nói thật." Chú Trung bất đắc dĩ, ông ta nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, vô cùng rõ ràng cô quật cường, nếu như mình không nói, tiểu thư vĩnh vi đều sẽ không tiếp nhận, chỉ hy vọng sau khi ông nói xong tiểu thư có thể tiếp nhận.
"Từ lúc Viêm thiếu gia mang tiểu thư rời nhà họ Mộ, lão gia giao《 Y Kinh Mộ gia 》cho tôi." Nhắc tới lão gia, chú Trung lại nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tận lực không để cho nước mắt rơi xuống: "Lão gia biết thân thể mình không ổn, lúc ấy Viêm thiếu gia lại không để cho người khác đầu tư cho bệnh viện, lão gia sợ sau khi ông đi sẽ xuất hiện biến cố gì, cho nên bảo tôi giữ tốt quyển sách thuốc này, lúc mấu chốt còn có thể cứu. . . . . ."
"Cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm sao?" Trong mắt Trình Du Nhiên tràn đầy khinh thường, giọng mỉa mai, lạnh lùng nói: "Không ngờ trong mắt ba, tôi chính là người như vậy."
"Không phải vậy, tiểu thư hiểu lầm lão gia." Chú Trung lắc lắc đầu mà nói: "Lão gia đúng là có chút không yên lòng về Viêm thiếu gia, sợ tiểu thư bị cậu ta lợi dụng."
Trình Du Nhiên không muốn nói thêm gì trên vấn đề này, nằm ngửa ở phía sau ghế ngồi nói: "Nhưng tôi cũng không có cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm, không phải sao?" Trong giọng nói tràn đầy châm chọc ngay cả Tiểu Nặc chơi trò chơi bên cạnh cũng nghe được.
"Tiểu thư, này --" Gương mặt chú Trung khó xử, ông không muốn gạt tiểu thư, cho nên nói sự thật, ban đầu lão gia căn bản cũng không biết âm mưu của Vạn Tuyết Cầm mới nói như vậy, nhưng cũng không thể trở thành lý do khuyên tiểu thư nhận lấy.
"Được rồi, tôi nhận." Trình Du Nhiên không muốn làm khó chú Trung, cô chỉ muốn biết cả quá trình trải qua, mặc dù biểu hiện của ba làm cô thất vọng lần nữa, nhưng cũng vô cùng phù hợp với tính tình ba.
Tiện tay lật vài tờ trong sách thuốc, Trình Du Nhiên đột nhiên nói: "Chú Trung, về sau biệt thự nhà họ Mộ tiếp tục do chú xử lý." Mặc dù về sau không có ý định trở lại nơi này, nhưng cô muốn sắp xếp một chút, vô luận như thế nào, cô đều là người nhà họ Mộ.
"Chỉ cần tiểu thư không chê lão già lọm khọm cản trở, tôi nhất định giúp tiểu thư quản lý tốt biệt thự." Giải quyết xong tâm sự, hơn nữa còn có thể tiếp tục phục vụ nhà họ Mộ, khiến chú Trung nhất thời vui mừng quá đỗi.
Ban đêm, Viêm Dạ Tước ở trong biệt thự Newyork, Trình Du Nhiên tập trung tinh thần vào sách thuốc mới vừa lấy được, Đông y không hổ là bác đại tinh thâm, riêng giới thiệu đối với huyệt vị đã khiến Vua y như cô nhíu chặt mày, so sánh với thứ này, trước kia cô nắm giữ sơ sơ về dùng châm quả thật không bằng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước đi tới, không chút khách khí cướp lấy sách thuốc.
"Anh trả cho em." Gương mặt Trình Du Nhiên bất mãn, lại quên mất đối mặt với mình là ai.
Tiện tay đem sách thuốc nhét vào trên giường, Viêm Dạ Tước đưa một cái túi qua nói: "Thay."
Thứ gì? Trình Du Nhiên nghi hoặc nhìn bên trong túi, lại là một đồ bơi xinh xắn, anh muốn làm gì, không phải là muốn mình tự xuống nước chứ, chẳng lẽ anh quên trước kia mình rơi vào nước là chìm?
Nhìn ánh mắt không hiểu của Trình Du Nhiên, gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thay, tôi dạy em bơi lội." Từ trên không trung bị thổi vào trong biển, còn có thể bình an đến trên đảo nhỏ, đã coi như là vận may ngất trời, nhưng anh không thể mỗi lần đều trông cậy vào vận số có thể cứu cô, cho nên, anh phải dùng thời gian ngắn nhất dạy cô bơi lội.
Đùa gì thế, bảo cô đi học bơi lội còn không bằng trực tiếp giết cô, đem đồ bơi trả Viêm Dạ Tước, lớn tiếng nói: "Em không học, em kiên quyết không học."
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, anh cũng sẽ không khuyên người, bây giờ có thể chịu đựng tính tình đã không tệ, nghe Trình Du Nhiên phản đối, trực tiếp lạnh lùng nói: "Lập tức thay, hoặc là mặc quần áo này đi."
"Anh thật là bá đạo." Gương mặt Trình Du Nhiên bất mãn, chỉ là cô cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng, kiên trì nữa, Viêm Dạ Tước thật đúng là làm được.
Nhắc tới đồ bơi, sẽ phải vào toilet, Viêm Dạ Tước đột nhiên kéo cô lại nói: "Thay ở chỗ này."
Trình Du Nhiên quẫy người một cái, cuối cùng vẫn bỏ qua, ở trước mặt Viêm Dạ Tước, cô kiên trì vĩnh vi đều vô lực, dù sao đã sớm là người của anh, ở trước mặt anh thay quần áo cũng không có gì.
Chỉ là loại tâm lý này ám hiệu hình như không thế nào thành công, kỳ cục nửa ngày, mới cắn răng xoay người sang chỗ khác, để cho Viêm Dạ Tước một bóng lưng, trong lòng nói thầm nhất định phải bình tĩnh.
Trên người cô mặc quần áo màu đen thoải mái, nhẹ nhàng kéo khóa ra, lộ ra áo lót bên trong, áo mới cởi đến một nửa, cô cũng cảm thấy sau lưng một ánh mắt giống như thực chăm chú vào trên người cô, để cho cô cảm giác cả người cũng không được tự nhiên, len lén quay đầu lại nhìn, quả nhiên, cặp mắt Viêm Dạ Tước đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng ngần của cô.
"Anh nhìn như vậy, bảo em thay thế nào đây!" Trình Du Nhiên không vui nói, tuy trách cứ nhưng giọng có chút thay đổi, trong giọng nói tràn đầy sức quyến rũ cám dỗ.
Trong phòng đèn dầu sáng rỡ, khiến da thịt mềm mại của Trình Du Nhiên tăng thêm sắc thái đỏ tươi mê người, quần áo cởi nửa càng để lộ ra vô tận hấp dẫn, khiến ánh mắt của Viêm Dạ Tước tràn đầy đoạt lấy **.
Bị anh nhìn như vậy, Trình Du Nhiên càng thêm hoảng hốt, trong đôi mắt lóe ra tránh né, không dám nhìn thẳng ánh mắt Viêm Dạ Tước, trên gương mặt tựa như xoa một tầng hồng hồng như say rượu, liếc anh một cái nói: "Anh còn nhìn."
Trình Du Nhiên nói câu này giống như hoàn toàn đốt thùng thuốc súng, Viêm Dạ Tước trực tiếp nhào tới, nắm chặt lấy thân thể của cô hung hăng hôn xuống, giống như một miếng phải ăn sạch cô.
Động tác bá đạo khiến Trình Du Nhiên căn bản không có ý phản kháng, đưa cái lưỡi thơm ra, từ từ đáp lại, món đồ bơi vốn là muốn thay không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào.
Nhiệt độ trong phòng từ từ lên cao, Viêm Dạ Tước hình như quên mất mục đích anh tới đây, ngậm chặt môi Trình Du Nhiên không thả, cô gái đáng ghét này, chẳng những không thông báo với anh cô rất an toàn trước, còn liên tiếp cãi mệnh lệnh của anh, nhất định phải trừng phạt.
Đang lúc hai người đều đắm chìm trong cảm giác ấm áp, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "Lão đại Viêm, đổi đồ bơi không cần phiền toái như vậy chứ, sao chú và mẹ còn chưa ra ngoài?"
Hai người nhất thời bị giọng nói thức tỉnh, Viêm Dạ Tước còn dễ nói, mặt không chút thay đổi, mặt Trình Du Nhiên lại như cà chua chín, nếu để cho Tiểu Nặc thấy bộ dáng cô và Viêm Dạ Tước hôn môi, cô vẫn không thể tìm kẽ đất trực tiếp chui vào.
Trước tiên sửa sang quần áo một chút, tránh cho Tiểu Nặc vọt thẳng vào, hung hăng trợn mắt nhìn Viêm Dạ Tước một cái, mới nắm đồ bơi trên mặt đất nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, tốc độ kia không hổ là người giỏi chạy bộ.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước âm trầm đi tới cửa, thấy Tiểu Nặc đang lôi kéo Lợi Ân lắc lư, lạnh giọng nói: "Con cố ý."
"Lão đại Viêm đang nói cái gì vậy?" Tiểu Nặc chớp chớp mắt khả ái, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn lên hỏi: "Con thấy lão đại còn chưa có tới, liền mang Lợi Ân tới thúc giục, có vấn đề gì không?"
"Hừ." Viêm Dạ Tước không nói gì, trực tiếp lướt qua Tiểu Nặc, một mình đi hồ bơi trước, phía sau Tiểu Nặc cũng lộ ra nụ cười gian kế như ý, cu cậu đúng là tới gọi mẹ, chỉ là đi tới cửa đột nhiên nhìn thấy cảnh cấm trẻ nhỏ, trong lòng nhất thời có oán niệm, hai người này cũng thái quá phận rồi, lại nhét mình ra bên ngoài, nhất thời nổi lên tâm tư tà ác.
Trong phòng tắm, Trình Du Nhiên nhìn đồ bơi chỉ bảo vệ bộ vị quan trọng thì nhíu chặt mày, trước kia lộ sau lưng cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng khinh bỉ đối với nhân viên thiết kế đồ tắm, tại sao không thể thiết kế một bộ đồ bơi che kín toàn thân?
Nhưng nếu như vậy, tên đồ bơi hình như nên đổi là đồ lặn.
May mà không có người khác, Trình Du Nhiên dùng cái khăn trắng bao bên ngoài, nơm nớp lo sợ đi tới bể bơi, sắc mặt đột nhiên đại biến hô: "Viêm Dạ Tước, anh muốn giết chết em hả?"
Bình luận facebook