"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu giống như sắp không được, sau khi tôi trở lại bệnh viện từng gặp bác ấy, sợ rằng không đến bao lâu nữa, cậu nên trở lại xem. . . . . ."
Lâm còn nhắn lại tin gì nữa, Trình Du Nhiên đã không thể tiếp tục nghe, nhanh chóng cúp điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, loại an tĩnh này, hình như có điểm không đúng.
Bôn Lang uống cola đi ra, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là ở nhà mình, mở ti vi, đổi kênh, phát hiện không có tiết mục gì đẹp mắt, mới thả hộp điều khiển ti vi xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, uống một hớp cola, hỏi: "Cô làm sao vậy? Nhận cú điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi."
Trình Du Nhiên không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng rất khó coi, đứng lên, khập khễnh đi vào gian phòng, Bôn Lang thở dài một cái, không khỏi cảm khái trên thế giới này con gái thật khó dỗ, thật là vô cùng may mắn, anh ta không phải dỗ dành con gái, hai chân tiếp tục bắt chéo nguẩy ở trên ghế salon xem ti vi uống cola.
Vào lúc này ngược lại cảm thấy nhiệm vụ lão đại đưa cho anh ta cũng không tệ lắm, rất lâu không có nhàn nhã thế này.
Trình Du Nhiên trở lại gian phòng, ngồi ở bên giường, đưa tay mở ngăn kéo ra, lấy ra một tấm hình, đây là tấm cô mười lăm tuổi cùng mẹ đi Nhật Bản xem hoa anh đào, đảo mắt đã mười một năm rồi, mặc dù bây giờ cô đã rời khỏi căn nhà kia, nhưng chuyện này, còn ở trong đầu cô, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình cảnh mẹ tự sát, cũng sẽ không quên mình ghét hận đối với cái nhà kia và đối với bọn họ.
Cô từng cho là ba và mẹ yêu cô, năm ấy từ Nhật Bản về đến nhà, ba lại dẫn theo một người phụ nữ khác cùng một đứa bé vừa sinh ra trở lại, nói cho cô biết đây là em trai cô, cũng xin mẹ cô lưu mẹ con bọn họ lại, mẹ cô đồng ý, chỉ vì sau khi sinh cô liền không cách nào mang thai nữa, bọn họ là gia đình y học nổi tiếng, cần phải có một người đàn ông thừa kế gia nghiệp, mà Trình Du Nhiên chỉ là con gái.
Từ đó về sau, Vạn Tuyết Cầm mang theo đứa bé đến ở, cái nhà ấm áp đó liền thay đổi hẳn, mẹ cô đón nhận thực tế, lại trở nên buồn bực không vui, không còn nụ cười, không hề mang cô đi du lịch nữa, cả ngày nhốt mình ở trong phòng.
Toàn bộ căn nhà bắt đầu do Vạn Tuyết Cầm trông coi, bà ta dần dần thành nữ chủ nhân của cái nhà này, mà mẹ cô xem ra lại càng giống như là vợ nhỏ, nhưng mẹ cô luôn muốn mình không cần quan tâm những thứ này, đến cuối cùng không thể tiếp tục chịu đựng loại khổ sở này nữa, thành bệnh tâm thần.
Vào năm Trình Du Nhiên mười chín tuổi, mẹ mình nhảy xuống từ trên lầu, cô vĩnh viễn nhớ, gió điên cuồng gào thét, mẹ đứng ở sân thượng, bà thay chiếc váy bà thích nhất, làn váy hoa nhỏ yên ả tung bay theo gió.
Trình Du Nhiên lại bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới, "Mẹ, đừng, mẹ mau xuống đây, xuống có được không."
Nghe được giọng của con gái, bà quay đầu lại, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ vẻ gì, giống như là thờ ơ với tất cả mọi chuyện, vậy mà, vẻ mặt này càng khiến Trình Du Nhiên khẩn trương thêm, ánh mắt của mẹ chưa bao giờ trống rỗng như vậy.
Vậy mà, lúc Trình Du Nhiên muốn tiến gần kéo mẹ lại, bà lại không nói gì, cả người nghiêng đổ, "Đừng!"
Tiếng kêu phá vỡ bầu trời đêm, gió lạnh xuyên thấu xương, Trình Du Nhiên tận mắt thấy mẹ nhảy xuống, hung hăng quăng xuống đất, bỏ lại cô rời đi.
Mùa đông năm ấy, ấy sao lạnh lẽo, lo xong xuôi lễ tang của mẹ, từ đó, nhà họ Mộ cũng chỉ có một Mộ phu nhân, cô cũng không nói gì, đêm đó rời khỏi nhà họ Mộ, không lấy thứ gì, chỉ cầm một tấm ảnh cuối cùng chụp mẹ cùng cô ở Nhật Bản, tấm hình mang theo nụ cười xinh đẹp.
"Mẹ, mẹ nhớ bà ngoại à?" Không biết Tiểu Nặc đi vào từ lúc nào, thân thể nhỏ bé bò lên giường, ôm cánh tay mẹ hỏi.
Trình Du Nhiên thu hồi suy tư, ôm con trai vào trong ngực, nói: "Suy nghĩ chút chuyện, ngày mai con được nghỉ hè, chúng ta đi Newyork thăm bà ngoại có được không?"
"Chúng ta sẽ đi Newyork sao?" Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ lên, vô cùng hưng phấn nói, mẹ cũng đã sớm nói muốn dẫn cu cậu đi du lịch, cu cậu vẫn muốn đi Newyork, nhưng mẹ không đồng ý, bây giờ có thể đi, thật sự là quá tốt.
"Xem con vui mừng kìa." Trình Du Nhiên ngắt ngắt lỗ mũi Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc cúi đầu nhìn qua hình trong tay mẹ, mở miệng nói: "Dung mạo của mẹ và bà ngoại thật là giống nhau."
"Đó là đương nhiên, dù gì năm đó bà ngoại con cũng là hoa khôi khoa y của trường đại học, không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi bà, đặc biệt là thời điểm làm giải phẫu, rất lợi hại!" Nói đến mẹ mình, Trình Du Nhiên luôn là một bộ tự hào, bởi vì, cho dù cô sinh ra ở gia đình y học, từ nhỏ đã học y, nhưng người đầu tiên dạy cô giơ tay cầm dao mổ, chính là mẹ cô.
"Nhưng Tiểu Nặc tin tưởng, mẹ lợi hại hơn." Tiểu Nặc lớn tiếng nói, thật đúng là con Trình Du Nhiên, khẩu khí vẻ mặt nói chuyện cơ hồ cũng giống nhau như đúc.
Làm ra quyết định này, ngày hôm sau Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chở cô đến bệnh viện xin nghỉ, nhiều ngày không đi làm, bác sỹ Lưu nhất định sẽ giận dữ, xem ra, lần tốt nghiệp này lại bị nhỡ rồi.
Xe dừng ở bãi đậu xe, Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chờ ở trong này còn mình thì khập khễnh đi vào bệnh viện.
"Tiểu Du Nhiên, em thật là lợi hại!" Mới vừa vào thang máy, liền đụng phải vị Đại Vĩ không có việc gì liền đến nơi đi bộ, anh ta nhíu mày, "Bộ dáng này còn tới làm, như thế nào, chân có thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Đa tạ quan tâm, không có việc gì." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, mà Đại Vĩ càng thêm được voi đòi tiên, lại gần nói: "Thật không nghĩ tới, nếu em chạy tới trợ giúp học giả khoa giải phẫu thần kinh, có cơ hội cũng giới thiệu tôi một chút nhé."
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, có chút không rõ cho nên tạm biệt Đại Vĩ đi tới khoa phụ sản, mới vừa vào phòng làm việc, chỉ thấy bác sỹ Lưu Văn Hoa ngồi ở bên trong, sắc mặt trầm xuống, nói: "Trình Du Nhiên, rốt cuộc cô cũng biết tới bệnh viện rồi sao?"
"Bác sỹ Lưu, tôi còn muốn xin nghỉ vài ngày, có. . . . . ."
"Cô không cần xin tôi nghỉ, viện trưởng đã đồng ý yêu cầu bác sỹ Tiếu, cho cô đi làm trợ thủ của anh ta."
Bây giờ Trình Du Nhiên mới hiểu được lời Đại Vĩ vừa nói, không ngờ tiểu tử Tiếu Chấn Vũ kia vẫn tính là có chút lương tâm, xin nghỉ giúp cô, như vậy, cô vừa hay có thể tốt nghiệp rồi.
"Thu thập xong đồ, học tập tốt, nếu tiếp tục ở bệnh viện nữa, cô thật không thích hợp làm bác sỹ đâu."
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, vừa định nói cám ơn, liền nghe được nơi cửa truyền đến âm thanh của Bôn Lang, giận dữ hét hướng Lưu Văn Hoa: "Cái bà thím này nói gì vậy hả? !"
Bôn Lang đi vào, nhìn người phụ nữ giáo huấn Trình Du Nhiên, quả thật chính là một bà thím.
Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm xuống hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"
Bình luận facebook