Ở vào tình thế như vậy, Lãnh Triệt vẫn không quên nhạo báng một câu, Trình Du Nhiên và Viêm Dạ Tước đồng thời trừng mắt liếc anh ta, điều này càng làm cho anh ta cảm thấy thú vị thêm.
Trình Du Nhiên thật là có kích động hành hung người đàn ông này, có điều cô quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, thấy mặt anh lạnh lùng, nếu anh đã lên tiếng, cô còn ở lại chỗ này làm gì, đi thì đi, Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, đi theo bước chân bọn Lâm, rời đi theo phương hướng rừng cây.
Lãnh Triệt cản ở phía sau, yểm hộ bọn họ rời đi, kẻ địch cách đó không xa mang súng, họng súng đang chỉ vào Viêm Dạ Tước.
Cũng vào lúc này, vừa vặn bị Trình Du Nhiên nhìn thấy, cô không chút do dự giơ súng lên, dùng sức bóp cò súng, căn bản lại không biết cô nổ súng không có bắn trúng đối phương, lại đưa tới sự chú ý của đối phương, còn không chỉ có một người.
Song tại lúc đó, Lãnh Triệt một phát bắt được Trình Du Nhiên, tay cầm khẩu súng, Lâm cũng cầm lấy súng từ thuộc hạ, hai người một trước một sau, hướng về phía người tập kích bọn họ, không chút do dự bóp cò súng, hai phát bắn ra cùng lúc, kẻ địch trước sau trong nháy mắt ngã xuống đất.
"Xem ra em thật sự phải luyện kỹ thuật bắn tốt hơn nữa." Khóe miệng Lãnh Triệt giương nhẹ, kéo chặt cánh tay cô, anh ta cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì vào thời điểm này, Tước sẽ tới tìm anh ta gây phiền phức.
"Đi, Cathy." Lâm vội vàng nói, cô ấy nhìn Trình Du Nhiên, mà giờ khắc này, Trình Du Nhiên đang nhìn cô ấy, nhiều năm làm bạn thân, Lâm vẫn luôn là cô gái đơn thuần, sáu năm qua biến hóa thật đúng là lớn.
"Đừng ngây người, đi, Tước, anh ta không có việc gì." Lãnh Triệt vỗ vỗ Trình Du Nhiên, nói.
Viêm Dạ Tước thật sự không có việc gì sao? Nghe Lãnh Triệt nói, cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía chiến trường chém giết bên kia.
Không biết vì sao trong lòng cô lại lo lắng cho thương thế của anh, lúc này, một đường vòng cung kinh người thoáng qua mắt cô.
Đó là bom!
Bom ném vào Viêm Dạ Tước!
Trình Du Nhiên xoay người liền chạy hướng Viêm Dạ Tước, Lãnh Triệt quay đầu lại, đang muốn túm lấy cô thì đã chậm, không người nào có thể vượt qua công phu chạy bộ của Trình Du Nhiên.
Nghe được âm thanh, Viêm Dạ Tước quay đầu thấy Trình Du Nhiên chạy tới hướng bên này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên thâm trầm.
Trình Du Nhiên đã chạy tới trước mặt anh, nắm lấy cánh tay anh muốn xoay người kéo đi, cô vốn tưởng rằng lấy tốc độ của mình là có thể lôi kéo anh tránh khỏi nơi này, chỉ cần hai bước là có thể dùng cây cột ngăn trở trùng kích.
Nhưng lại tính sai, tiếng vang bùm thật lớn, tượng đá bên cạnh Trình Du Nhiên bị nổ tung, trùng kích cực lớn đẩy cô về phía trước.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước còn chưa kịp biến chuyển, cánh tay dài duỗi một cái lôi kéo, bằng tốc độ nhanh nhất ôm Trình Du Nhiên vào trong ngực mình, thật là một cô gái không an phận!
Lúc này, vật thể bị nổ bay, như thiên thạch rơi xuống xung quanh, ở một khắc nguy hiểm, hai người thế nhưng ôm chặt nhau, Viêm Dạ Tước che chắn Trình Du Nhiên ở dưới thân thể chính mình, linh hoạt lắc mình tránh né trùng kích, trốn phía sau cột nhà.
Viêm Dạ Tước ngưng mắt nhìn cô, chuẩn bị muốn quát lớn người không an phận này.
Nào có thể đoán được, Trình Du Nhiên chỉ ngón tay vào lồng ngực Viêm Dạ Tước, lớn tiếng nói: "Anh đừng nghĩ đem tôi giao cho người khác, dám bắt tôi đi trước!"
Có lẽ ngay cả Trình Du Nhiên cũng không biết, vào giờ phút này ánh mắt cô kiên định dường nào, mà loại kiên định đến từ chính cái gì, sợ rằng chính cô cũng không biết.
Viêm Dạ Tước bị lời của cô làm cho ngơ ngẩn, cảm giác đó chợt xông phá trái tim anh, thật đúng là một người bướng bỉnh, theo thói quen dùng bàn tay tràn đầy máu tươi phủ trên đầu cô, trầm giọng nói: "Được, vậy thì cùng đi, em cùng tôi."
Trình Du Nhiên tựa như đã quen với cử động đó của anh, trên mặt đầy bụi nâng lên nụ cười đẹp mắt, giơ tay lên làm một tư thế OK.
Phi Ưng và Bôn Lang nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng ngẩn ra, Viêm Dạ Tước xoay người, giơ tay lên ý bảo mọi người rút lui.
Rất nhanh, hai người hành động nhanh chóng chia làm hai đội che chở cùng bảo vệ nơi này, Viêm Dạ Tước tiện tay kéo Trình Du Nhiên, xoải bước rút lui hướng rừng cây, lần này anh làm hoàn toàn khác so với trước kia, anh không có đón lấy nguy hiểm mà lên và quên an nguy của mình, cuối cùng anh lựa chọn rút lui.
Mưa bom bão đạn, vô số tiếng nổ mạnh vang lên, trùng kích cực lớn, tốc độ bọn họ rút lui rất nhanh, giống như là Viêm Dạ Tước đã sớm có chuẩn bị, Đan Hùng mang theo đoàn xe tới tiếp ứng, Viêm Dạ Tước lôi kéo Trình Du Nhiên tiến vào trong xe, đoàn xe xuyên qua đường núi ngoằn ngoèo rút lui.
Kẻ địch đang muốn đuổi theo tới, lúc này chợt bị người dẫn đầu gọi lại, "Không đuổi theo."
Người đàn ông đi tới, khuôn mặt anh tuấn cương nghị dần dần hiện lên rõ ràng ở trong hỗn độn, người đàn ông này chính là Tần Tử Duệ, một thân quần áo màu đen, nhìn phương hướng đoàn xe biến mất.
"Tại sao không đuổi theo, lần này chúng ta hợp tác nói rõ là phải giết chết Viêm Dạ Tước!" Bả vai Diehl bị thương đi tới, mặt tức giận mà hỏi.
Tần Tử Duệ chậm rãi xoay người, mắt lạnh nhìn Diehl, "Tôi làm việc không cần bất luận kẻ nào đến nhắc nhở, bây giờ ông vẫn nên lo lắng cho chính mình đi!"
Nói xong, anh ta liền mang theo thuộc hạ rời đi, sắc mặt Diehl xanh mét, lần này không tiêu diệt gọn Viêm Dạ Tước, cuộc sống sau này của ông ta sẽ không dễ chịu, chỉ là, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế, còn cô gái lừa gạt ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho!
Đoàn xe Viêm Dạ Tước đi về nhà cổ, Trình Du Nhiên hình như là mệt muốn chết rồi, ngồi ở trong xe liền ngủ mất, đầu lắc lư, cả thân thể đổ xuống ngủ, đầu tìm được một vị trí thoải mái, cọ xát, tiếp tục ngủ.
Vị trí thoải mái cho đầu cô chính là chân Viêm Dạ Tước, anh nhìn bộ dáng của cô, mày cau lại, đưa tay mơn trớn sợi tóc xốc xếch của cô cài ra sau tai, khuôn mặt ngủ say này thế nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Phi Ưng và Bôn Lang ở bên cạnh nhìn, cũng không dám cất tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này, đoàn xe đã lái vào tòa nhà cổ, Phi Ưng nhanh chóng xuống xe mở cửa, "Lão đại, tay của anh có thương tích, để tôi đưa Trình tiểu thư trở về phòng nhé."
"Không cần! Các cậu tới thư phòng trước chờ tôi." Viêm Dạ Tước trầm giọng nói, nhanh chóng ôm ngang người Trình Du Nhiên, sải bước đi vào nhà cổ, bọn Phi Ưng không thể làm gì khác hơn là nghe lời lão đại, đi thư phòng trước, vừa đúng đụng phải Tiểu Nặc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bọn họ trở lại, lập tức tiến lên hỏi: "Mẹ cháu đâu?"
"Cậu nhóc, bây giờ cháu tốt nhất không nên đi quấy rầy mẹ cháu." Bôn Lang khom người nói vẻ thần bí với cu cậu.
"Tại sao?" Tiểu Nặc mở to mắt, giống như những lời này đưa tới hứng thú cho cu cậu.
Bôn Lang chỉ cười cười, không trả lời rồi rời đi, Tiểu Nặc đứng tại chỗ, lạnh lùng khẽ hừ, "Không nói cho cháu thì chính cháu tự đi xem là được rồi, Lợi Ân, mày nói phải không."
Ngao ~ Lợi Ân đứng ở bên cạnh cu cậu, khẽ kêu một tiếng, giống như là đang trả lời cu cậu.
Bình luận facebook