Đối với chất vấn của An Đức Liệt, biểu hiện mấy người không giống nhau, Viêm Lâm Thiên hơi đóng cặp mắt đột nhiên mở ra, nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục nhắm mắt, Viêm Phá Thiên giống như phú ông, khuôn mặt mập mạp vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, khí thế trên người Viêm Hạo Thiên đột nhiên dâng cao, ánh mắt nhìn về phía An Đức Liệt đầy bén nhọn sát khí.
Viêm Lệnh Thiên mỉm cười, không biến sắc nói: "Một cánh tay."
"Cái gì?" An Đức Liệt nghi hoặc nhìn ông, không biết ông nói vậy là có ý gì, một giây kế tiếp, hai người đàn ông lực lưỡng huấn luyện nghiêm chỉnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta, căn bản không cho ông ta cơ hội phản ứng, rắc rắc, trong chớp mắt cánh tay trái đã bị phế.
"Chủ nhân nhà họ Viêm có ý gì?" Sắc mặt An Đức Liệt tái nhợt, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, tay phải bịt chặt cánh tay trái đã tàn phế, cố nén đau nhức, giọng nói gần như rít ra từ trong kẽ răng.
An lòng ngồi trở lại chỗ, Viêm Lệnh Thiên nheo mắt lạnh lùng nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Dạy dỗ ông nên nói như thế nào." Cũng chỉ là thủ lĩnh Hắc bang mà dám diễu võ dương oai trên địa bàn nhà họ Viêm, quả thật không biết sống chết.
An Đức Liệt run rẩy, rốt cuộc hiểu rõ mình phạm phải sai lầm lớn thế nào, ông ta làm sứ giả Nga tới vấn tội không sai, tuy nhiên lại bỏ quên thân phận của đối phương, người ở trước mắt kinh khủng, đã sớm được rất nhiều hắc đạo dũng mãnh chứng minh qua bằng máu tươi, lần này chỉ phế một cánh tay của ông ta, sợ rằng bởi vì nguyên nhân ông ta là sứ giả.
Nghĩ tới đây, mồ hôi chảy ròng ròng khiến sau lưng ông ta ướt nhẹp, mặt khẩn trương đứng ở đó, thậm chí ngay cả đau đớn trên cánh tay cũng quên.
"Nói thử xem, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Viêm Lệnh Thiên coi như chưa xảy ra chuyện gì, tay phải làm ra tư thế xin mời.
"Không dám." Có dạy dỗ, An Đức Liệt cũng không dám lớn lối giống như vừa rồi nữa, thậm chí ngay cả nghĩ kỹ trước khi đem chuyện thổi phồng ra cũng đều vứt bỏ tất cả, ông ta cũng không muốn lại trải qua khổ sở cụt tay lần nữa. Cũng may là như thế, mạng lưới tình báo nhà họ Viêm trải rộng toàn cầu, đối với chuyện đã xảy ra biết tuyệt đối không ít hơn so với ông ta, nếu như đụng vào Viêm Lệnh Thiên một lòng muốn duy trì gia tộc, kết quả tuyệt đối rất bi thảm.
Chịu đựng đau đớn trên cánh tay, An Đức Liệt nói một lần đầu đuôi sự việc xảy ra, nhất thời dọa con em nhà họ Viêm không biết chuyện sợ ngây người, tự dưng đánh đến tận cửa, cưỡng ép lão đại chúng giúp một tay tìm người, trước khi đi cài đặt bom, mặc kệ thế nào, đều không phải phong cách người nói chuyện nên làm, hiện tại Viêm Dạ Tước làm một lần thế này, thật đúng là phù hợp tính cách của anh, chỉ là, lần này không khỏi làm lớn quá rồi đó.
An Đức Liệt nói xong, nụ cười hả hê trong mắt Viêm Hạo Thừa lóe rồi mất, đám người Viêm Hạo Quân, Viêm Kinh Vũ không có cố kỵ nhiều như vậy, từng kẻ bụng xấu xa nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước, bọn họ đã có chút không đợi được nữa muốn xem tình cảnh anh bị hạ bệ.
"Tôi biết rồi, nhà họ Viêm sẽ cho ông một câu trả lời hợp lý, ông đi xuống trước đi." Viêm Lệnh Thiên phất phất tay, trực tiếp bảo An Đức Liệt lui xuống.
Nghe được Viêm Lệnh Thiên đáp lời xã giao, An Đức Liệt cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng đi theo phía sau người làm ra khỏi đại điện, sau lần dạy dỗ này, về sau cho dù cho ông ta mượn mười lá gan, chỉ sợ cũng không dám đối kháng với nhà họ Viêm.
Viêm Lệnh Thiên tùy ý quét mắt khắp phòng hội nghị, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên người Viêm Dạ Tước sau lập tức rời đi, trầm giọng nói: "Mọi người thấy chuyện này giải quyết thế nào?"
"Mặc dù thực lực nhà họ Viêm lớn mạnh, nhưng cũng không thể tùy tiện gây ra chuyện thị phi, Viêm Dạ Tước khiêu khích Hắc bang Nga không chút kiêng kỵ, đây rõ ràng là muốn bôi nhọ danh dự nhà họ Viêm chúng ta." Mặt Viêm Hạo Quân tức giận, nói dõng dạc.
Viêm Hi Vận tiếp tục dốc hết sức ủng hộ Viêm Dạ Tước: "Anh chín nói như vậy thật không công bằng, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng biết, anh năm vì cứu đứa bé nhà họ Viêm chúng ta mới làm như vậy, người của anh năm bị người ta tập kích ở Newyork, nếu cứ để yên thì nhà họ Viêm còn mặt mũi nào nữa."
Viêm Kinh Vũ cười lạnh: "Lần tập kích đó rõ ràng là Lục Tường phái người làm, có quan hệ gì đến Hắc bang Nga, chẳng lẽ anh năm không có năng lực tra rõ là kẻ nào làm ra, nếu nói như vậy sợ rằng anh ta không còn thích hợp với vị trí người nói chuyện Viêm bang nữa."
"Không nhìn quy định gia tộc trước, sau chủ động khơi mào tranh chấp, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì có thể để anh ta tiếp tục ngồi ở vị trí này."
"Hai anh chớ quên, bắt người trên địa bàn anh năm là người Nga, còn đưa người tới biên giới Nga, nếu như không có Hắc bang Nga trợ giúp, làm sao có thể nhanh chóng như vậy?" Viêm Hi Vận nhất thời đề cao giọng hơn rất nhiều: "Hơn nữa đối phương không nói tín nghĩa, đơn phương phá hỏng kế hoạch hợp tác với chúng ta, chỉ bằng một điểm này thì anh năm cũng không thể bị chỉ trích nặng."
Viêm Kinh Vũ cười ha ha: "Không có bản lĩnh quản lý tốt buôn bán, ngược lại đem sai lầm đẩy tới trên người người khác, Viêm Hi Vận, cô không phải là không phân biệt được phải trái chứ?"
Không để ý tới ba người bọn họ cãi vã, ánh mắt Viêm Lệnh Thiên đặt ở trên người bọn Viêm Hạo Thừa, thuận miệng hỏi: "Các con thấy ư?"
Gia chủ tự mình hỏi thăm, mấy người cũng không dám trả lời qua loa như vừa nãy, Viêm Lãng thay đổi bộ dáng công tử phóng đãng, mặc dù anh ta không muốn tham dự tranh đấu giữa thành viên gia tộc, nhưng vẫn hơi cười khổ nói: "Mặc dù đối phương không đúng trước, nhưng lần này em năm làm quả thật hơi quá." Nói cũng tương đối đúng trọng tâm.
Khóe miệng Viêm Hạo Thừa nhẹ nhàng nâng lên, so với anh em Viêm Hạo Quân, Viêm Kinh Vũ mà nói, một câu nói này của anh ta thậm chí có tác dụng hơn so với 100 câu của bọn họ.
So sánh với Viêm Lãng thẳng thắn, Viêm Vũ Khởi nói lại tương đối mịt mờ, rất nhiều người thậm chí không hiểu cô rốt cuộc có lập trường gì: "Đây là phương thức xử lý của em năm đối với chuyện trong bang, con không tiện nói nhiều, hơn nữa những năm này em năm xử lý nhiều tình huống ở Viêm bang, có chút vấn đề cũng là điều không thể tránh khỏi."
Viêm Thế Kiêu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóng lánh không che giấu được sát khí: "Dám tìm tới cửa, giết là được."
Không có phát biểu ý kiến đối với chuyện Viêm Dạ Tước, ngược lại đem mũi nhọn chỉ hướng Hắc bang Nga, ở trong từ điển của anh ta, không phục cũng chỉ có một con đường chết.
"Em ba nói như thế, tôi không đồng ý lắm." Viêm Hạo Thừa sửa sang lại y phục, đứng dậy từ trên chỗ ngồi, tao nhã lễ độ nói: "Chuyện hôm nay đã không đơn thuần là xung đột nhỏ, mà đối lập cả Hắc bang Nga đã theo chúng ta, hiện tại nếu như gây ra tranh cãi nữa thì chỉ càng làm chúng ta bị động, mọi người cũng đều biết buôn bán súng ống với Nga có tầm quan trọng thế nào đối với gia tộc chúng ta, cho nên việc gấp rút bây giờ chính là hòa hoãn quan hệ giữa họ và chúng ta trước, để khai thông chuyện buôn bán đã rồi nói."
Tiếp tục không có nói tới xử lý Viêm Dạ Tước, nhưng anh ta thuận lợi chơi tiếu lý tàng đao, trước đó đã sớm nối dây với bên Nga, trách nhiệm nặng nề là xử lý chuyện này dĩ nhiên sẽ rơi vào trên người anh ta, đến lúc đó uy vọng của anh ta tất nhiên sẽ lên cao hơn, huống chi nếu muốn hòa hoãn chuyện này, xử lý Viêm Dạ Tước là điều không thiếu được, bay lên đầu hàng, vị trí người nói chuyện cũng có khả năng đổi chủ.
Viêm Lệnh Thiên nhìn biểu hiện mấy người ở trong mắt, đột nhiên đưa mắt nhìn sang Viêm Dạ Tước nói: "Tước, chuyện này là con làm, bản thân con thấy thế nào?"
Viêm Dạ Tước thẳng thân thể, khí lạnh tựa như có thể đông cứng chung quanh, lạnh lùng nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Tôi sớm đã không có ý định tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa."
Mọi người không ngờ Viêm Dạ Tước lại nói ra lời như vậy, Viêm Hạo Quân cười lạnh đầu tiên nói: "Thật đúng là cây bút lớn, câu nói đầu tiên đã vứt bỏ vài tỷ tiền lãi buôn bán một năm của gia tộc."
Viêm Lệnh Thiên cũng không ngờ con trai sẽ nói như thế, mặc dù trước đó có chèn ép, nhưng nếu chuyện này bị chèn ép mạnh, đối với ông cũng không phải là bất lợi bình thường, dù sao bên cạnh ông vẫn có ba anh em đang ngó chừng vị trí gia chủ đấy.
Nhìn chằm chằm Viêm Hạo Quân, Viêm Dạ Tước nói lạnh lùng: "Chỉ sợ thứ anh để ý, không phải vài tỷ của gia tộc nhỉ?"
"Viêm Dạ Tước, chú đang có ý gì?" Mặt Viêm Hạo Quân kích động nhìn về phía Viêm Dạ Tước, trong đôi mắt hơi hốt hoảng.
"Tôi có ý gì thì bản thân anh rất rõ ràng." Viêm Dạ Tước ngạo nghễ đứng dậy, tựa như một ngọn núi lớn đè Viêm Hạo Quân không thở nổi: "Khẩu vị của anh thật đúng là khá lớn, hàng năm đều muốn ăn vài triệu tiền lãi từ bên trong, anh không sợ ăn no chết anh à?"
Mọi người không ngờ, mưu mô vốn nhằm vào Viêm Dạ Tước, lại còn đào ra tin nội bộ, rối rít đưa mắt nhìn về phía Viêm Hạo Quân, bộ mặt lịch sự trước đó của Viêm Hạo Thừa cũng trở nên xanh mét, thật là cướp nhà khó phòng, anh ta không nghĩ tới người em trai này to gan như vậy, thế nhưng vượt qua anh ta trực tiếp khép lại quan hệ với Hắc bang Nga, rất tốt.
"Chú nói bậy!" Tránh né ánh mắt của mọi người, Viêm Hạo Quân lớn tiếng kêu lên: "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể dời đi tầm mắt của mọi người, lần này bất luận thế nào, vị trí người nói chuyện của chú sẽ không giữ được."
Viêm Vũ Khởi cũng không nghĩ Viêm Hạo Quân to gan thế, không trách được thời điểm ở sân đánh Golf, cậu ta sẽ phân tích kế hoạch nắm chặt mấy phần thành công đối với bản thân, hóa ra cậu ta đã sớm có chủ ý này, đáng tiếc ở trước mặt em năm, cậu ta còn chưa đủ trình.
Ánh mắt lưu chuyển, Viêm Vũ Khởi mở miệng hỏi: "Không biết vì sao em năm biết chuyện này?" Trừ bản thân tò mò ra, cô ta đã không để lại dấu vết nghiêng về Viêm Dạ Tước, theo ý cô ta, có thể nói bị phát hiện chuyện này, hai anh em Viêm Hạo Thừa hiển nhiên là nhất định bại.
"An Nhẫn." Viêm Dạ Tước đột nhiên hướng cửa hô một tiếng, An Nhẫn chỉ là thuộc hạ của anh, vốn không có tư cách tiến vào phòng hội nghị, nhưng thân là người nói chuyện Viêm bang, đương nhiên có quyền lực nhất định.
Làm thuộc hạ tinh thông nhất máy vi tính và để ý xử lý tình báo cho lão đại, An Nhẫn vừa mới nhận được tin tức đã dùng phương pháp đặc biệt báo cho lão đại, bây giờ nghe lão đại gọi mình, lập tức cầm một chồng tài liệu lớn đi vào, đầu tiên là chào đám người gia chủ, sau đó đem toàn bộ tài liệu đã in phát ra.
"Đây là thứ xế chiều hôm nay mới lục soát được từ chỗ đám người Vasilii, từ trong tài liệu có thể thấy được, Quân thiếu gia đã thỏa thuận xong với Hắc bang Nga, sau này hàng năm Quân thiếu gia bán cho đối phương súng ống đạn dược với giá tiền đúng bằng tám phần bây giờ, mà làm xong báo cáo, Quân thiếu gia rút ra 5%."
An Nhẫn vừa nói ra khỏi miệng, cả phòng hội nghị nhất thời xôn xao.
Bình luận facebook