Bách Lý hơi khom người bước đến gần mảnh rừng rậm rạp lại u ám kia, ngồi xổm xuống chỗ lùm cỏ xanh tươi, nhẹ nhàng khều nhẹ bụi gai che trước mắt.
Là vũ nương Thủy Cơ, lúc này đang bị người ta đè ở phía dưới, chỉ là nam tử kia đưa lưng về phía Bách Lý, căn bản không thấy mặt. Vũ y màu đỏ trên người Thủy Cơ đã bị hủy không còn nguyên vẹn, lộ ra cảnh quang trắng nõn đẹp đẽ trước ngực.
"Liễu, Liễu tướng quân, xin người tự trọng...." Trên mặt nữ tử đã phủ đầy nước mắt, trên mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn như cũ hiện ra sự ẩn nhẫn sợ hãi.
"Tự trọng? Hừ " Nam tử phía trên khinh thường khẽ gắt gỏng, tiếp tục xé rách y phục của nữ tử.
"Liễu tướng quân, ta đã là người của Vương gia, ngươi...ngươi không sợ vương gia trách tội sao?" Thủy Cơ liều mạng che chắn trước ngực, những sợi tóc đen như mực trải dưới thân, lộ ra vẻ yếu đuối vô lực.
"Đừng dùng điều đó để làm ta sợ, lão tử hôm nay đã chấm ngươi, ngươi đi nói cho vương gia đi, vừa vặn ta liền mượn cơ hội này thu ngươi, ha ha...." Nam tử dừng động tác, cấp tốc đứng dậy cởi thắt lưng.
"Không cần, ngươi thả ta đi...Liễu tướng quân, ta cầu xin ngươi..." Tiếng khóc đã vỡ vụn thành từng hồi không thể phát ra được nữa, gần như khàn giọng mang theo bất đắc dĩ.
Bách Lý dò xét một vòng nhưng vẫn chưa tìm ra thứ gì có thể dùng được, chủy thủ cũng để ở doanh trại không mang theo. Dưới tình thế cấp bách, phát hiện ở một chỗ không xa bên hồ có một tảng đó hình quả trứng. Bách Lý chậm rãi cầm nó trong tay, lẳng lặng hướng về bên kia đi tới.
Tảng đá này cũng không tính là lớn, nhưng muốn đập ngất một người cũng không có vấn đề gì. Bách Lý thầm nghĩ sẽ dùng bao nhiêu lực, mười đầu ngón tay nới lỏng lại chặt, chặt lại lỏng, thật vất vả mới đứng phía sau hắn, lại do dự xuống tay không được.
"Người nào?" Người nam tử bật ra tiếng cảnh giác, mắt thấy là lúc sẽ quay đầu lại, Bách Lý cầm tảng đá trong tay giơ lên cao dùng sức đập xuống.
Còn chưa kịp hừ một tiếng, nam tử liền thẳng đờ ngã xuống trên người Thủy Cơ, người dưới thân hiển nhiên cũng thấy sợ hãi, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm vẻ mặt không một chút mảy may của Bách Lý.
Đem tảng đá trong tay ném về phía hồ, "đông" một tiếng tóe lên một lớp sóng bọt nước, Thủy Cơ cũng thu lại một chút thần trí. Bách Lý kéo quần áo của nam tử lôi hắn từ trên người Thủy Cơ xuống đất, vội vàng cởi áo khoác của mình bao lại thân hể gần như trần trụi của nàng.
"Đi mau, nơi này không tiện ở lâu." Bách Lý nâng nàng dậy, ánh trăng buông xuống, hai thân thể gầy yếu dìu dắt nhau, đất cát dưới chân lưu lại dãy bốn dấu chân nông sâu không đồng nhất.
"Tốt lắm, ngồi chỗ này đi, ngươi như vậy mà trở về sẽ khiến cho người khác hoài nghi." Dìu Thủy Cơ đến một chỗ hẻo lánh, Bách Lý đỡ nàng ngồi xuống.
"Cám ơn ngươi." Thủy Cơ cố gắng nở ra một nụ cười, chỉ là ở trong mắt Bách Lý so với khóc còn khó coi hơn.
"Ngươi có thể đáp ứng ta không nói chuyện hôm nay ra ngoài không?"
"Nhưng là, như vậy không phải quá tiện nghi cho hắn sao?" Bách Lý có chút khó hiểu, vài sợi tóc nhúm lại.
"Cho dù vương gia biết, cũng sẽ không bắt hắn thế nào cả, ngộ nhỡ đúng như lời hắn nói nhân cơ hội thu ta, ta, lại còn có khả năng rơi xuống dưới nữa sao?" Thủy Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt gượng cười nhưng lại phủ đầy nước mắt, Bách Lý nhìn thấy tâm cũng đau xót theo.
"Nhưng dù sao ngươi cũng là người của vương gia, hắn sẽ không bỏ mặc ngươi."
"Ta chỉ là một trong số đông nữ nhân của hắn mà thôi, hơn nữa còn là không có giá trị nhất." Thủy Cơ dùng sức lau chùi khóe mắt, càng lau nước mắt càng trào ra nhiều hơn "Liễu tướng quân đó là Liễu Vân Tường, là ca ca của Liễu Phi, mà ta chẳng qua là một vũ cơ....quan trọng là, vương gia chưa bao giờ đặt ta ở trong lòng."
Bách Lý kinh ngạc sững sờ ở một bên, Liễu Nhứ, Liễu tướng quân, thì ra là người một nhà.
"Nhưng là, về sau này? Ngày ngày đều phải đối mặt, ngươi tránh được sao?" Bách Lý lo lắng nhắc nhở "Xem như vương gia không cho ngươi danh phận, nhưng dù sao vẫn là có tình, ngươi ngay cả một cơ hội cũng không cho mình sao?"
"Thời điểm lúc hắn không cấp yêu thương cho ta được nữa, tình giá rẻ đến cỡ nào đây." Hai tay Thủy Cơ vòng ôm lấy chính mình, tựa như rất mệt mỏi.
Bách Lý kéo kéo áo khoác trên người nàng: "Ngươi ngủ trước đi, chờ đêm khuya chút nữa chúng ta sẽ trở về."
Ánh trăng mờ nhạt quét xuống, mang theo ưu thương không nói rõ từ từ trải trên khuôn mặt yên lặng của nữ tử, Bách Lý cũng thuận thế úp mặt xuống đầu gối nhắm nghiền mắt.
Ngày thứ hai, tin tức Liễu tướng quân bị thương truyền ra ngoài.
Buổi sáng tinh mơ, binh sĩ luyện tập phát hiện không thấy Liễu Vân Tường, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc tìm thấy hắn còn đang hôn mê ở bờ hồ.
Lúc được đưa trở về, Liễu Vân Tường hai mắt nhắm nghiền, làn môi thâm tím, vết máu ở phía sau ót cũng khô cạn quấn bện trên tóc.
Khoảng hai canh giờ sau, quân y dùng thuốc bôi ở phía sau liền tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn còn yếu ớt.
"Mẹ nó, nếu như lão tử biết được người nào đã xuống tay, ta không thể không làm thịt hắn." Liễu Vân Tường tức giận mở miệng chửi mắng, lại làm động vết thương sau ót, khuôn mặt đau đến dữ tợn "Xuống tay thật đúng là nặng."
"Liễu tướng quân, ngài đừng lộn xộn." Tiểu nha hoàn hầu hạ một bên cầm chiếc khăn lông thấm ướt muốn tiến lên.
"Biến, cút ra ngoài cho ta." Liễu Vân Tường nổi giận quơ quơ tay phải.
"Vâng, vâng, nô tỳ đi ra ngoài." Tiểu nha hoàn vội vàng thu hồi thau rửa mặt, run run rẩy rẩy đi ra ngoài. Mới đi mấy bước liền dừng lại, thấy rõ người tới khẽ cúi người thỉnh an "Vương gia."
Bình luận facebook