Tập Ám đem nàng cứng ngắt xê dịch lên, cằm kiên nghị đặt trên đỉnh đầu nàng: "Tốt, đủ tư cách làm nữ nhân của ta."
Tay liền dùng lực, "Bốp" một tiếng, thân thể của thích khách liền bị quăng xuống đài, đuôi xà tiên một lần nữa quay về tay Tập Ám.
Một nhóm binh lính xông lên trước bắt hết những người còn lại, Bách Lý đột nhiên cảm thấy vô vị tẻ nhạt, khẽ che giấu mặt mày.
"Làm sao vậy?" Tập Ám nhẹ giọng mở miệng, vẫy tay ra hiệu yến hội tiếp tục.
"Không muốn ở lại, ồn ào quá."
"Tiểu Lam, đỡ Lý phi về trước đi."
"Dạ." Tiểu Lam tiến lên một bước dìu Bách Lý, có thể là uống chút rượu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trường hợp này quá náo nhiệt, mình thật sự thích ứng không được.
Gió xuân đêm lạnh, rơi xuống lộ đài, cảm giác mê muội cũng theo đó biến mất, gió vừa thổi, người hoàn toàn thanh tỉnh.
Liễu Nhứ thấy Bách Lý đã đi xa, vội vàng tiến lên kiều mị ngồi lên đùi Tập Ám: "Vương gia..........."
Tập Ám nhấp rượu trong miệng không nói gì, kéo nàng về phía mình.
Liễu Nhứ thuận thế bấu víu lấy cổ hắn, đầu nhẹ nhàng tựa lên bả vai rộng của hắn.
Môi mỏng đi đến bên lỗ tai hắn, như có như không thở ra hơi nóng, lòng Liễu Nhứ căng thẳng, mở ra âm thanh mềm mại không xương: "Vương gia, Nhứ nhi nhớ người......."
Âm thanh của Tập Ám vẫn như trước gợi cảm mê hoặc, chỉ là mất đi sự sủng nịch, dự vị lạnh nhạt: "Nhứ nhi, trước kia ở trong vương phủ, nữ nhân như thế nào chết hoặc biến mất, bổn vương không muốn truy cứu nữa, nhưng, nếu như ngươi còn dám tổn thương Lý nhi...." Tập Ám nuốt vào lời chưa nói, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của Liễu Nhứ đang kinh ngạc: "Bổn vương cam kết, người ta bảo vệ cũng không phải là ngươi."
Liễu Nhứ sững sờ không biết vì sao, cho đến khi âm thanh của Tập Ám lần nữa truyền đến, mới phản ứng được: "Lui ra đi, ngươi không phải lo lắng cho ca ca ngươi sao?"
Liễu Nhứ không muốn buông đôi tay đang quấn trên người nam tử, Tập Ám hơi dùng lực một chút liền đẩy nàng từ trong ngực ra.
"Thiếp thân xin cáo lui." Liễu Nhứ biết điều nhưng là bất đắc dĩ cúi người phúc thân, liền lui xuống.
Bách Lý cùng Tiểu Lam cũng không vội trở lạnh doanh trướng, chỉ là bước chân chậm rãi đi thong thả dẫm trên đất cát nhuyễn.
"Lý phi, Thủy Cơ hôm nay múa thật là đẹp mắt." Tiểu Lam cười hình dung "Đích xác là một tiên tử."
Bách Lý nhẹ nhàng nhặt một cánh hoa hồng mai rơi dính trên quần áo, quay về vầng trăng cong soi sáng giơ lên, một con mắt khép hờ, xuyên thấu qua màu đỏ diễm lệ, ánh trăng cũng bị nhuộm đỏ rồi.
"Đúng, điệu múa như vậy, cũng chỉ có nữ tử như Thủy Cơ mới nhảy được như thế." Thu hồi bàn tay đang giơ cao, Bách Lý đem cánh hoa dán lên cánh mũi, mặc dù không thể so sánh với hương thơm quyến rũ của các loài hoa khác, nhưng cũng đủ để thấm vào tim gan.
"Bách Lý." Một âm thanh kiêu căng từ phía sau truyền đến, không cần quay đầu lại cũng biết là ai rồi.
"Liễu Nhứ, không ngờ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Bách Lý tránh Tiểu Lam ở một bên, thân mình vẫn như cũ thẳng đứng đối với ánh trăng.
"Ta cũng không nghĩ tới, mạng của ngươi thật đúng là lớn." Liễu Nhứ đi tới trước mặt nàng, ánh trăng đột nhiên lộ vẻ ảm đạm, hai nữ tử đứng đối diện nhau, ánh mắt như bùng lên ngọn lửa, phát ra tiếng phá hủy răng rắc, như một đốm lửa nhỏ, không hạn chế lan tràn, lan tràn..............
"Hừ." Bách Lý cười lạnh, gặp lại thì, chỉ cảm thấy đối mặt nhau chẳng nói được gì, nữ tử có lòng mưu tính như thế, không phải chỉ phòng ngừa là có thể tránh được.
"Sống ở nước Liêu không tốt sao, một nam tử như Gia Luật Thức, ngươi cự tuyệt sao? Hay là............" Liễu Nhứ cười khẽ giống như muốn đem Bách Lý nhìn thấu, ánh mắt vô cùng thâm sâu.
"Xem ra, xương cốt của Liễu tướng quân rất cường tráng, bị thương nặng như vậy, vẫn không quên đem chuyện một năm qua của ta kể cho ngươi nghe, không giống như sắp chết nha." Bách Lý dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp lại tiếp tục: "Bảo vệ phải không, ngày nào đó ngươi cũng sẽ có may mắn được đi Đại Mạc đấy."
Liễu Nhứ trước đó phải đi qua chỗ ở của Liễu Vân Tường, cũng từ chỗ hắn mới biết đại khái, một phần hận Bách Lý quay trở về, một phần hận Liễu Vân Tường không tốt.
"Ta cũng không nghĩ rằng mình có loại may mắn này đâu."
"Liễu Nhứ, ta không muốn nói thêm với ngươi điều gì nữa, ngươi nợ ta, ta sẽ từ từ đòi lại, còn có, đêm nay nằm mơ, Tiểu Liên cùng Lý Như sẽ đến tìm ngươi đấy." Bách Lý cũng không muốn ở lại, xoay người trở về doanh trướng.
Chỉ để lại một mình Liễu Nhứ, trăng mờ gió lớn, xen lẫn với một cái bóng quỷ mị, gió không lớn, nhưng lại gào thét.
Liễu Nhứ kinh hãi xoay người, liền thấy khuôn mặt tái nhợt của một nữ tử đứng trước mặt mình: "A....................."
Nữ tử thấy thế vội vàng quỳ xuống, giọng nói run run: "Liễu phi bớt giận, nô tỳ là tới để giúp ngài một tay."
Bình luận facebook