Liễu Nhứ tựa hồ cũng không có tận hứng, vẫn là tự nhiên nói ra.
"Nhứ nhi. . . . . ." , một thanh âm mềm mại tự phía sau hai người truyền đến, Vân Khinh bước lên bậc thềm, đi vào trong lương đình.
"Vân vương phi" . Hai người khẽ cúi người phúc thân, Vân Khinh ở hai người bên cạnh ngồi vào chỗ của mình.
"Nhứ nhi, cùng là thê thiếp của Vương Gia, ta tất nhiên hi vọng có thể hòa hợp chung sống với nhau, ta bất kể ngươi cùng với ân oán gì trước đây, ta chỉ cầu xin sau này có thể thái thái bình bình . Gia Hưng mà nước vượng, ngươi, hiểu chưa?" lời của Vân Khinh tuy là bày ra ôn hòa, nhưng, lại bí mật mang theo một chút cảnh cáo.
"Ta hiểu" . Liễu Nhứ không cam lòng nhưng là bất đắc dĩ đáp ứng, dù sao, Vân vương phi không phải Bách Lý Hội, nàng có thân thế hơn người.
Vân Khinh hài lòng gật đầu một cái, nhìn nữ tử bên cạnh một cái, "Thân thể khá hơn chút nào không?"
Bách Lý Hội cười yếu ớt gật đầu, "Tốt hơn nhiều, vốn cũng không nghiêm trọng" .
Liễu Nhứ thấy hai người đã bắt đầu nói chuyện, liền không thú vị thối lui ra khỏi lương đình, nàng không hiểu Vân vương phi tại sao luôn che chở cho Bách Lý Hội.
Nhìn bong lưng Liễu Nhứ đi xa, Vân Khinh mới nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Nàng chính là như vậy, chính ngươi cẩn thận một chút là được" .
Bách Hội cười gật đầu, "Ta biết rồi" .
"Lần sau, lúcVương Gia không có ở đây, ngươi cũng có thể tới tìm ta, ta xem, nàng hẳn là không dám đối với ta như thế nào cả" . Lời nói của Vân Khinh không phải là không có đạo lý, nhưng lúc này Bách Lý Hội, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một cuộc kết thân chính trị, đau khổ không phải là nữ nhân sao?
Huống chi, nàng lại không tranh như vậy, có chuyện của quá khứ, Bách Lý Hội vốn không nguyện tin tưởng các nàng, nhưng là nàng cùng Vân Khinh chung sống lâu như vậy, cũng không phát hiện khác thường. Dần dần, liền cũng thoải mái rồi.
Liễu Nhứ trở lại bên trong nhà, thấy trong viện không có một bóng người, giống như trước đây, liền rón ra rón rén đi tới thư phòng của Tập Ám.
Tập Ám lâm triều còn chưa có trở về, nhẹ nhàng đẩy cửa liền dễ dàng mở ra.
Bên trong thư phòng, trên án kỷ Văn Phòng Tứ Bảo chỉnh tề xếp chồng chất , bên trong nhà khói hương lượn quanh, tiếng bước chân nhỏ giẫm trên thảm lông quý, không nghe thấy một tiếng vang nào.
Liễu Nhứ tìm kiếm kĩ càng, không bỏ sót một góc nhỏ. Thật ra thì, trước nàng đã qua hai lần rồi, chỉ là cũng không có kết quả.
Nhắc tới chủy thủ không thể ở trong tay Bách Lý Hội, Vương Gia không thể nào trả lại cho nàng, chỗ khác cũng tìm rồi, chỉ là thư phòng có cơ hội lớn nhất.
Chậm rãi tìm kiếm ở từng kệ sách , trên mặt không chỉ là bởi vì kích động mà còn là sợ, đổ một tầng tầng mồ hôi mịn.
Nhanh chóng tìm một lần cuối cùng, vẫn không có phát hiện bong dáng của chủy thủ, Liễu Nhứ nhìn nhìn trời bên ngoài, cũng là thời điểm Vương gia trở về rồi, vẫn là lần sau trở lại thôi.
Nữ tử nhẹ đóng cửa thư phòng lại, nhìn bốn phía cũng không có phát hiện người khác, liền an tâm trở lại phòng mình.
"Tiểu Lục , thanh chủy thủ kia trong nhất thời cũng tìm không được, mà ta thật sự không muốn nhìn thấy Bách Lý Hội một chút nào nữa" . Liễu Nhứ ngồi ở trước bàn hung hãn nói.
"Liễu Phi, vậy chúng ta liền hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, hạ độc" . Tiểu Lục đứng ở một bên ra chủ ý, trên mặt trẻ tuổi chỉ có âm lãnh.
"Hạ độc? Lần trước ở đình nghỉ mát ngươi không có nhìn thấy sao? Nàng hiện tại cũng đã đề phòng a" . Liễu Nhứ ấp úng mở miệng, đã dùng độc lần thứ nhất, Bách Hội sẽ không lại như vậy không đề phòng người khác.
"Liễu Phi, theo Tiểu Lục mấy ngày này quan sát, thử độc đều là Tiểu Lam, không biết Liễu Phi có dám đánh cuộc một phen hay không, ta cùng với Tiểu Lam sống cùng nhau đã mười năm, đối với tính cáchcủa nàng đã sớm rất rõ ràng. Đến lúc đó chúng ta liền đem độc đặt trước mặt nàng cũng không chạm vào, ta nghĩ mọi người đều có tiềm thức, chúng ta liền đánh cuộc, lúc nàng hạ châm sẽ là bỏ qua loại thức ăn này.” Tiểu Lục nói liên tục, cặp mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Liễu Nhứ.
Nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, một lúc sau ngẩng đầu lên, "Chủ ý của ngươi mặc dù rất mạo hiểm, nhưng vẫn là đáng giá thử một lần, nếu như về sau chuyện bại lộ, trước tiên ngươi phải tiêu hủy tất cả chứng cớ, biết không?"
"Tiểu Lục biết" , Tiểu Lục khẽ gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy tự tin.
"Tốt, chuyện này ngươi liền đi làm đi, nhớ, nếu là xảy ra chuyện, ta không sẽ không bảo vệ ngươi" . Liễu Nhứ nhìn tiểu Lục một cái, ánh mắt bao hàm tìm tòi nghiên cứu.
Tiểu Lục nghe vậy, hai đầu gối cùng nhau quỳ xuống, nàng hiểu Liễu Nhứ nói như vậy có dụng ý gì, "Liễu Phi xin yên tâm, bất kể như thế nào, Tiểu Lục cũng sẽ không bán đứng người, đây đều là chuyện của một mình ta" .
"Tốt" , Liễu Nhứ hài lòng đỡ nàng lên, "Nhớ kỹ, nếu là ngươi thật giúp ta gạt bỏ được cái họa trong lòng này, cuộc sống về sau. . . . . ." , nàng đúng lúc dừng lời, hơi có thâm ý nhìn tiểu Lục một cái.
"Tạ Liễu Phi, Tiểu Lục chắc chắn toàn tâm toàn ý vì Liễu Phi dốc sức." Tiểu Lục thụ sủng nhược kinh theo sức Liễu Nhứ đứng lên, trên mặt không giấu được nụ cười.
Một cuộc âm mưu, ở ngay dưới ánh sang mặt trời, lặng lẽ nảy sinh.
Tiểu Lục ngay hôm đó liền đi ra ngoài, tốn mấy lượng bạc, thuê một người đi đường đến tiệm thuốc mua thuốc, qua ngày hôm nay, ai còn tìm được bóng dáng của hắn?
Chuyện ở phòng bếp thì càng dễ xử lý rồi, thừa dịp không chú ý, đem điểm tâm ở một bên tách ra, rắc bột màu trắng vào bên trong, trong nháy mắt liền bị hòa tan đi, đâu còn vết tích gì.
Vốn là định bỏ trong thức ăn, nhưng nghĩ lại, thuốc bột sau khi hòa tan sẽ lan ra khắp nơi, thử một lần sẽ bị lộ.
Tiểu nha hoàn phòng bếp cầm điểm tâm trong tay mang đến trong phòng Bách Lý Hội, liền đi ra ngoài.
Tiểu Lam cùng tiểu Mai ngừng ầm ĩ, đều bị hương thơm phiêu tán làm cho hấp dẫn.
"Oa, là bánh Hoa Quế" , Tiểu Lam tiến lên vài bước, quan sát kĩ càng .
"Đúng, còn có bánh mai hoa, bánh vải, bánh đậu xanh" , Bách Lý cười ý bảo hai người ngồi xuống, bản thân cũng không phải muốn ăn.
"Đợi chút, trước để ta thử đã" , Tiểu Lam làm như có thật từ trong tóc rút ra ngân châm, đâm về phía một khối bánh đậu xanh, ngân châm toàn thân sáng như tuyết, không có một chút ố đen. Vì an toàn, thử thêm mấy khối nữa, duy chỉ có, không có thử bánh vải phía dưới, bởi vì, nàng bẩm sinh ghét vị vải.
Tiểu Lam cầm lên một khối bánh đậu xanh thả vào trong miệng, "Ừ, ăn ngon thật, tiểu Mai ngươi cũng nếm thử đi" .
Tiểu Mai cười cũng cầm lên một khối bánh đậu xanh thả vào trong miệng, nhìn Bách Lý Hội một cái, "Tiểu thư, ngài thế nào lại không ăn?"
Bách Lý Hội nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhưng nhìn hai người ăn vui vẻ như vậy , cũng cầm một khối bánh ngọt .
"Hội phi thích vị vải, ta từ nhỏ thì ghét ăn vải" , Tiểu Lam nuốt nửa cái bánh ngọt vào trong cổ, lại cầm lên một khối.
Lý Bách Hội chỉ chỉ nước trà một bên, "Làm sao lại mau quên vậy, ăn cái gì vẫn còn nghẹn đó" .
Mặt Tiểu Lam đỏ lên, cầm trà trên bàn uống một ngụm, "Bởi vì ăn quá ngon đi."
Tiểu Mai cười bác bỏ nàng, "Ngươi nha, kiếp trước nhất định là tên quỷ tham ăn" .
"Quỷ tham ăn có cái gì không tốt? Có thể ăn rất nhiều thứ a" . Tiểu Lam nhăn nhăn mũi, tiếp tục ăn.
Bách Lý Hội ăn xong một khối, liền không muốn ăn nữa, “Bánh ngọt hôm nay, dường như có chút đắng" .
“Đắng? Nhất định là vải này bị hỏng rồi" . Tiểu Mai cũng nâng một chén trà để tới trước mặt nàng, "Uống nước đi" .
Ai cũng không nghĩ tới, vị đắng này, chính là độc dược thẩm thấu vào ruột gan.
Một lát sau, tiểu nha hoàn phòng bếp liền đem khay đựng mấy cái bánh ngọt bưng ra ngoài.
Trở lại phòng bếp, đem cái khay đặt qua một bên, tiểu nha hoàn liền vội vàng đi ra ngoài làm việc.
Tiểu Lục lặng lẽ tiến lên, sau khi nhìn điểm tâm trên bàn, nụ cười trên mặt đột nhiên sâu hơn.
Vội từ trong tay áo lấy ra mấy khối bánh ngọt thả vào trong mâm, như vậy đổi trắng thay đen, cho dù có trở lại điều tra, cũng sẽ không có bất kỳ manh mối nào.
Chỉ cần đem bánh ngọt đã đổi ra ngoài hủy bỏ, lần này, liền coi như thành công.
Vừa về tới phòng Liễu Nhứ , liền thấy nàng đang sốt ruột bước chân đi qua đi lại, nhìn thấy tiểu Lục, vội nghênh đón, "Như thế nào?"
"Hồi bẩm Liễu Phi, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của chúng ta " , tiểu Lục đắc ý nhìn Liễu Nhứ, "Nương nương ngài hôm nay hảo hảo ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai, nàng nhất định là một thi thể cứng rắn" .
"Thật?" nàng dường như lập tức không phản ứng kịp, sau khi nhìn thấy trong mắt Tiểu Lục quét xuống một ánh nhìn kiên định, mới phá lên cười, "Ha ha, Bách Lý Hội, rốt cuộc cũng có ngày này sao, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội" .
Hưng phấn đi qua, Liễu Nhứ vẫn là không yên lòng hỏi thăm, "Ngươi thật sự có nắm chắc là nàng đã ăn, nếu là người khác ăn, hậu quả không thể lường được" .
"Liễu Phi, ngài yên tâm, Tiểu Lam và ta cùng nhau lớn lên, ta hiểu rõ nhất. Bên cạnh Hội phi còn có một nha hoàn tiểu Mai, coi như hôm nay họ cùng nhau dùng, chúng ta cũng không cần gấp, nha hoàn làm cùng tiểu Mai đều nói, nàng chưa bao giờ đụng vào bánh vải." mặt của Tiểu Lục bởi vì kích động mà hơi ửng hồng , ở dưới ánh nến làm nổi bật , lộ ra mấy phần dữ tợn.
"Tốt" Liễu Nhứ lúc này mới yên tâm ngồi xuống, "Sáng sớm ngày mai, chúng ta đến hảo hảo diễn một cái tuồng vui, đưa tiễn ‘muội muội’ bạc mệnh này của ta" .
Lòng người sâu tựa thâm cung âm lãnh.
Ban đêm, Bách Lý Hội trong giấc mộng thân thể bất xê dịch mấy cái, cùng với một cỗ đau đớn, từ trong mộng tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn từ từ tăng lên, nàng không kiềm chế được đôi tay phủ trên bụng, trên trán đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Hội nhi, sao vậy?" Tập Ám cảm thấy sự khác thường của nàng, thân mình từ phía sau thăm dò.
"Bụng thật là đau" , Lý Bách Hội nói không ra lời, nhả từng chữ khàn khàn.
"Người đâu, thắp đèn" . Tập Ám vội vàng ngồi dậy đem nàng ôm vào trong ngực, một tay lau trán của nàng.
Theo mấy tiếng bước chân hoảng loạn, đèn đuốc bên trong phòng sang trưng, Tập Ám vừa thấy, người trong ngực áo ướt đẫm, ngũ quan thống khổ rối rắm cùng một chỗ.
"Nhanh đi tìm đại phu. . . . . ." ,Tập Ám kinh hãi, đôi tay dính sát đặt ở trên bụng nàng, "Hội nhi, Hội nhi” .
Không bao lâu, đại phu liền tìm tới, nàng đau đớn cuộn tròn một chỗ, thân thể mềm nhũn.
Đại phu không dám trì hoãn, vội vàng tiến lên bắt mạch.
Nhìn gương mặt Bách Lý Hội phi thường thống khổ , đại phu do dự nói cho biết sự thật, "Hồi vương gia, Hội phi, Hội phi mạch tượng tất cả đều bình thường. . . . . ." .
"Tất cả bình thường?" Tập Ám lạnh lùng lặp lại một lần nữa, mang theo âm thanh nghiến răng.
"Hồi Vương Gia, nhưng, có thể là do ăn đồ bị hỏng, dẫn tới bệnh dạ dày. . . . . , quả thật không có gì khác thường." Đại phu vừa thấy con ngươi Tập Ám lãnh như băng sương, vội vàng quỳ xuống.
"Vương Gia, đừng làm khó hắn, ta đã tốt hơn nhiều rồi" . Bách Lý Hội nhẹ nhàng kéo quần áo ngủ Tập Ám, trên mặt thật khôi phục mấy phần đỏ ửng.
"Cút. . . . . ." Tập Ám thu hồi ánh mắt, đôi tay nâng lên gương mặt Bách Lý Hội.
Những người bên cạnh vội lui ra ngoài, một khắc cũng không dám nán lại.
"Hội nhi, như thế nào?" Tập Ám trên mặt viết đầy lo âu, một tay nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc ướt rối tinh trên mặt nàng.
"Không đau" . Lý Bách Hội ngồi thẳng người, "Nhất định là ăn đồ bị hỏng rồi." .
Trên mặt mất đi sự thống khổ rối rắm, ra mồ hôi cả người, ngược lại người có không ít nhẹ nhõm, đau đớn cũng hoàn toàn biến mất rồi.
“Tập Ám” Bách Lý Hội đột nhiên ôm chặt lấy nam tử, ngay ở một khắc kia, nàng thật ra thì cực kì sợ.
Thân thể Tập Ám nằm xuống, đem nữ tử ôm vào trước ngực, trong lòng, lúc này mới bình phục.
Có lần thứ nhất, về sau, sẽ mang theo e ngại thật sâu, ăn sâu vào linh hồn.
Hai người cũng không ngủ được nữa, chỉ là ôm nhau, nghe tiếng hít thở của nhau, ít nhất, là gần trong gang tấc.
Ngày hôm sau, Liễu Nhứ liền dậy thật sớm, thay bộ quần áo lụa xanh nhạt nàng thích nhất, chải búi tóc rắc rối nhưng là mười phần xinh đẹp, hài lòng xoay người qua, "Tiểu Lục, đi thôi" .
"Vâng" , Tiểu Lục bên cạnh vội vàng đuổi theo, chủ tử khó có được tâm tình tốt, làm hạ nhân tự nhiên cũng là vui mừng không dứt.
Vừa đến tiền sảnh, chỉ thấy Vân vương phi sai bảo bọn nha hoàn bày xong đồ ăn sáng, thấy Liễu Nhứ đi vào, động tác của Vân Khinh cũng không giảm, "Nhứ nhi, hôm nay thế nào lại dậy sớm như thế?"
"Khí trời quang đãng, người cũng không phải là rất thư thái sao, di, Vương Gia và Hội Phi muội muội đâu?" Liễu Nhứ nhìn quanh, cũng không có cái gì khác thường.
"Trời còn sớm mà" . Vân vương phi quái dị nhìn Liễu Nhứ một cái, lúc nào lại quan tâm người khác như vậy?
“A, cũng đúng.” Liễu Nhứ kiềm chế tâm trạng vui sướng, ra vẻ thờ ơ nhìn quanh.
"Vương Gia. . . . . ." Nha hoàn bên ngoài phòng kêu lên một tiếng, khiến thần khí Liễu Nhứ thu hồi mấy phần.
Quần áo Tập Ám màu sắc trang nhã, có vẻ mặt có hơi mỏi mệt nhưng không mất đi vẻ tà mị, vẫn như cũ phô trương tùy ý.
Trên mặt Liễu Nhứ cười quyến rũ, nhìn thấy nữ tử phía sau hắn, phịch một tiếng ầm ầm lụi bại, không hề chớp mắt hết sức nhìn chằm chằm vào Bách Lý Hội.
Tiểu Lục ở sau lưng mặt xám như tro tàn, thân thể cứng còng không thể động đậy, làm sao có thể. Cùng nhau theo vào, còn có Tiểu Lam cùng tiểu Mai.
Bách Lý Hội ngồi xuống bên cạnh Tập Ám, sắc mặt đỏ thắm, dáng vẻ này là của người trúng độc? Liễu Nhứ quay đầu, không để lại dấu vết , hung hăng trợn mắt nhìn tiểu Lục một cái, ánh mắt như vậy, lộ ra hàn ý ngàn năm. Nữ tử chợt run lên, như rơi vào hang ổ của địch.
Bình luận facebook