"Vương" Cánh cửa bị nhẹ nhàng mở ra, Hàn Hữu Thiên tiến vào: "Nếu không đi sẽ không kịp."
Gia Luật Thức lúc này mới thu hồi thần trí, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đều tràn ngập thương tiếc.
Nhún chân một cái, hai người liền nhảy lên mái nhà, bên ngoài Vương phủ, sớm đã có người tiếp ứng.
Vì không có thời gian, người tới đều cưỡi ngựa, Gia Luật Thức ôm nàng ngồi ở trước thân mình, chân lướt như bay, lại một lần nữa, rời xa Tây Quận phủ.
Bách Lý Hội tựa ở trước ngực hắn, vì sao, càng rời xa, tâm lại càng đau đớn đến như thế?
Gió, rít gào, một vòm trời xanh, tà dương đạm nhạt.
Không cầm được phiền muộn, giữa ngực, càng thêm đau đớn khó nhịn, thì ra, muốn từ bỏ, lại đúng là đau triệt nội tâm.
Con ngựa khỏe mạnh một đường phi nước đại, chạy nhanh trên thảo nguyên vùng ngoại ô, tuy là tối tăm, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thơm của một vài cây lâu năm đứng tách biệt, này, chính là chỗ lần trước Tập Ám đã đưa mình tới.
Hắn nói, "Sinh cho ta một tiểu Vương gia đi."
Nhưng hiện tại, ngươi đã không cần nữa rồi.
Hồ nước yên tĩnh kia vẫn còn ở đó, càng nhớ rõ, hắn đem mình nâng lên, ở trong nước, nụ hôn nóng bỏng lưu luyến.
Tiếng vang rầm rầm chợt từ bốn phía mà đến, dưới ánh trăng âm u lạnh lẽo, hiện ra từng mảnh ánh sáng.
Tập Ám vẫn một thân trường sam màu đen như cũ, trên mặt tuấn tà không có chút biểu cảm, ánh mắt, càng giống như lưỡi đao đã rút khỏi vỏ: "Gia Luật Thức, chúng ta lại gặp nhau."
Gia Luật Thức ghìm chặt cương ngựa, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đạm mạt: "Tập Ám, đã lâu không gặp."
Ánh mắt chuyển tới trên người Bách Lý Hội trong ngực hắn: "Hội nhi, theo ta trở về.............."
Nàng yếu ớt ngẩng đầu, nam tử này, bất kể là lúc nào, đều mang theo âm điệu độc tài.
"Trở về? Trở về cho ngươi giết ta sao?" Nói xong không dám chảy nước mắt, nhưng vẫn là không có tiền đồ, tâm lại đau đớn.
Tập Ám không nói, xà tiên trên trên tay cuộn tròn một chỗ, vận sức chờ phát động.
"Thừa nhận rồi à? Tập Ám, trong lòng ngươi đã không hề có ta, vậy thì buông tha cho ta đi." Còn có gì, so bì được với nỗi đau này.
"Buông tha ngươi? Hiện tại ngươi là trọng phạm của triều đình, bổn vương đương nhiên muốn bắt ngươi trở về." Một tay hắn cầm chặt roi da trong tay, nàng cư nhiên, lại muốn đi?
Uổng công mình mỗi ngày vì nàng mà bôn ba, uổng công mình mỗi ngày cầu xin mẫu hậu, uổng công mình bỏ qua tự trọng, ở trước điện Kim Loan, vì một nữ tử, quỳ gối đến không đứng dậy nổi.
Uổng công mình, đối địch với quan viên cả triều, uổng công mình, rốt cuộc, thành tâm là vô ích.
"Là vì ta giết Liễu Duyệt sao?" Bách Lý Hội yếu ớt mở miệng, chỉ cần một câu nói, tin, hay là không tin.
Tập Ám nhìn nàng, không nói được lý do khác: "Đúng."
"Ha ha ha..........." Bách Lý Hội đột nhiên nở nụ cười: "Tập Ám, ngươi biết không? Ngươi đối với ta, vĩnh viễn không bao giờ tin tưởng, mọi người đều nói, người là do ta giết, ngươi, cũng như thế."
"Làm nữ nhân của ngươi, quá mệt mỏi." Bách Lý Hội thoát khỏi người Gia Luật Thức, xuống ngựa.
Tập Ám nhìn chằm chằm nữ tử bước từng bước một đến gần, ánh mắt, rơi vào chỗ cổ áo rộng mở, hiện ra dấu ấn xấu xí kia.
Bách Lý Hội theo tầm mắt của hắn, dừng trước ngực mình: "Ấn ký của ngươi, đã lột bỏ khỏi người ta, cho nên sau này, để cho chúng ta cùng quên lãng đi."
"Hay cho câu cùng quên lãng." Tập Ám nhìn Gia Luật Thức phía sau Bách Lý Hội: "Ngươi chính là muốn đi cùng hắn?"
"Đúng." Nàng quyết tuyệt ngẩng đầu lên, độ cong như vậy, vừa vặn thấy được khí thế ngạo nghễ của nam tử, thu hết vào đáy mắt.
"Hừ, Bách Lý Hội, ngươi cho rằng các ngươi đi là xong? Ngươi nợ ta hai mạng, ngươi làm sao trả lại đây?" Lời nói Tập Ám lạnh lẽo, mắt nhìn lên bầu trời, mang theo hận ý như muốn đem người ta lăng trì.
"Trả? Tập Ám, ngươi muốn chúng ta trả sao?" Bách Lý Hội đi đến trước ngựa của hắn, ngân giáp của kỵ mã phản chiếu ánh sáng lạnh, khiến người ta không rét mà run.
Chúng ta? Tập Ám cười lạnh liếc nhìn Gia Luật Thức sau lưng nàng, hai người lại thân mật đến như vậy.
"Theo ta trở về."
"Nếu đã ra đi, ý ta đã quyết." Bách Lý Hội ngẩng dầu lên, ánh mắt lạnh nhạt kiên định.
Tập Ám trầm tĩnh liếc nhìn nữ tử phía dưới: "Ngươi không đi được."
"Tập Ám, ngươi cho rằng ta nợ ngươi hai mạng, hứa hẹn của ngươi quá nhiều, ngươi gánh vác quá nhiều, mà ta muốn, chỉ là tình yêu của ngươi, ngươi có sao? Ngươi cho được không?'' Mấy chữ sau cùng, rõ ràng như mang theo tức giận chỉ trích, từng tiếng dồn ép vào tim của Tập Ám.
"Yêu? Ngươi xứng sao?" Ngay lập tức nam tử, cao ngạo như xưa, lời nói ra, thật sự khiến cho người ta lạnh lẽo tận đáy lòng.
Bách Lý Hội, chính ngươi đã không thể yêu ta, dựa vào cái gì lại yêu cầu ta?"
Thân thể nàng cứng ngắc, bước chân loạng choạng lui về sau mấy bước: "Tốt, tốt................."
Một tiếng đoạn tuyệt, bóng dáng âm trầm, trong đôi mắt như nước, vỡ tan thành một mảnh, một mảnh.
Một tay mò mẫm vào trong cổ tay áo, Bách Lý Hội đứng ở giữa Tập Ám và Gia Luật Thức, tóc buông xuống, bay tán loạn, không có một chút điểm xuyết, lại phô bày đúng mức.
Đôi môi, không tô mà đỏ, trong bóng đen của bầu trời đêm, càng lộ ra vẻ mỹ lệ.
"Tập Ám, nếu ta không xứng với tình yêu của ngươi." Bách Lý Hội hướng về phía nam tử, đôi mắt quyến rũ như tơ: "Ta đây nợ mạng của ngươi, hôm nay liền trả đi.''
"Hừ, trả? Hai cái mạng, bổn vương cũng muốn nhìn xem, ngươi trả thế nào?" Tập Ám như một cây tùng mạnh mẽ, văn phong bất động cưỡi trên lưng ngựa.
"Đơng nhiên là được, lấy mạng đền mạng." Quả nhiên, hắn ngay cả hài tử của chính mình, đều không để ý.
Một tay xoa nhẹ lên bụng vẫn bằng phẳng như cũ của mình, vuốt ve qua lại, môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi nói thầm: "Con à, không nên trách nương, mạng của ngươi, là hắn cho, hiện nay, liền cùng nhau trả lại đi."
"Tập Ám, ta nợ ngươi hai mạng, hôm nay, tính cả hài nhi trong bụng ta, ta cuối cùng cũng không còn nợ ngươi nữa." Trong tay áo bộ quần áo trắng hơn tuyết, thanh chủy thủ của Gia Luật Thức, mang theo đường vân tỉ mỉ của chim thương ưng, chớp động, ánh sáng u ám đến cực độ.
"Không............." Tập Ám vươn một tay, muốn ngăn cản nàng, hài nhi, chẳng lẽ................
"Hội nhi............" Gia Luật Thức ở gần nhất xông lên trước, cũng chỉ kịp đỡ được, thân thể nàng ngã xuống mà thôi.
Mỹ ngọc sáng long lanh rũ xuống bụng của nàng, toàn bộ thân đao, biến mất trong bụng, tụ thành một dòng máu nóng diễm lệ, ồ ạt chảy ra ngoài.
Thân thể Bách Lý Hội run rẩy, mạnh mẽ đem chủy thủ rút ra, trong đôi mắt, chỉ có hận ý đỏ thẫm, lan ra tới tay: "Tập Ám, Liễu Duyệt trúng hai đao, ta, cũng trả lại ngươi hai đao."
Khóe mắt chua xót dâng trào, trên tay, cả chuôi đao, bị nhuộm thành một mảnh.
Hung hăng đâm xuống, lại không cảm thấy đau đớn.
Đao, bị ngăn cản ở giữa hai người: "Hội nhi, một đao này, ta thay ngươi nhận."
Một tay Gia Luật Thức cầm chặt chủy thủ, máu ấm áp, theo kẽ tay chảy ra.
"Hội nhi............" Tập Ám vội vàng xuống ngựa, hắn chỉ muốn mang nàng trở về, không nghĩ tới, nàng lại quyết tuyệt như thế.
Có quá nhiều nghi vấn, muốn hỏi cho rõ ràng. Hài nhi trong bụng? Tại sao, chính mình một chút cũng không biết.
"Ngươi đừng qua đây." Một tay Bách Lý Hội ôm chặt bụng, cả thân thể cuộn tròn trong lòng Gia Luật Thức, phủ lên bàn tay không ngừng chảy máu của hắn, máu tương dung: "Gia Luật Thức, nếu như, ta không chết, ngươi nhất định phải........đem ta....rời khỏi Nam Triều." Nữ tử nâng ánh mắt, nhìn về phía Tập Ám, mang theo tuyệt vọng: "Ta không muốn ở đây, thấy bất kì kẻ nào."
Tập Ám đứng tại chỗ, trong đôi mắt tràn ngập hận ý của Bách Lý Hội, chỉ nhìn thấy cả người nàng đầy máu.
"Người tới, vây lại." Hắn thu hồi thần trí, dù nói gì, hắn cũng không cho phép nàng rời đi một lần nữa.
Gia Luật Thức đứng lên, hai người, đã không phải là lần đầu tiên đối chiến.
Hàn Hữu Thiên bên cạnh vội vàng xuống ngựa, đem Bách Lý Hội đỡ lên cỏ mềm mại, trước mắt, việc duy nhất có thể làm, chỉ là cầm máu thôi.
Hai bên, chuẩn bị chờ tấn công.
"Vương gia............." Một con ngựa toàn thân sáng như tuyết nổi trội, ngoan ngoãn dừng lại ở trước mặt bọn họ, một gã thị vệ lập tức ngã xuống.
Tập Ám nhìn nam tử trên mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng: "Chuyện gì?"
"Minh, Minh Vương gia tạo phản, hoàng thượng cùng hoàng hậu, lệnh cho trăm tử sĩ trong cung dốc toàn bộ lực lượng, đi tìm Vương gia, hiện tại, chỉ mỗi thuộc hạ còn sống."
Tập Ám xoay người, nhìn Bách Lý Hội: "Hội nhi, theo ta trở về."
Cuối cùng, một cơ hội duy nhất.
"Tập Ám, Hội nhi, ta sẽ không buông tay, nếu như ngươi khăng khăng muốn dẫn về, đêm nay, chúng ta liền chiến đấu tới cùng đi." Giọng điệu Gia Luật Thức trước sau như một mang theo lạnh nhạt, lại tuyên thị, quyết tâm nhất định chiến đấu.
"Vương gia............." thị về quỳ tiến lên, một tay níu chặt vạt áo dưới của hắn: "Nhân mã của Minh Vương gia đã áp sát Kim Loan điện, nếu còn không đi, sẽ không kịp nữa."
Cuối cùng Tập Ám cũng thu hồi thân mình, một tay nắm chặt xà tiên trong tay, bóng dáng tà mị màu đen, xoải bước leo lên tuấn mã: "Vào cung."
Bách Lý Hội không nói gì nhắm mắt lại, Tập Ám, sợ là kiếp này, không thể nào gặp nhau nữa rồi.
Cuối cùng, nhìn một lần cuối cùng, cũng không muốn gặp lại nữa.
Nàng cư nhiên lại hận hắn đến nước này, hận đến mức đem hài nhi trong bụng tự tay bóp chết, hận đến mức, cô độc đến thê lương, vĩnh viễn không cần gặp lại.
Bách Lý Hội, ngươi quyết tuyệt như vậy, đi theo một nam nhân, giết chết cốt nhục của mình, liền không còn gánh nặng sao?
Hừ, mạng của ngươi, dù muốn hay không muốn, sẽ do ta, thu hồi.
"Giá." Nam tử mạnh mẽ vung roi da trong tay, giống như gió lốc, xông phá huyên náo, kỵ mã ngân giáp phía sau bám đuôi theo, lưu lại, chỉ có bụi mù đầy trời. Cùng với, nơi bị nghiền đạp qua, mùi hoa tàn nhàn nhạt.
Bách Lý Hội mở mắt ra, chỉ nhìn thấy, một bóng lưng.
Tập Ám, cuối cùng ngươi lựa chọn quyền lực.
Tất cả ân oán, sẽ theo sự vứt bỏ của ngươi, mà quên đi.
Từ nay về sau, ngươi, ta, không ai nợ ai.
Gia Luật Thức tiến lên ôm lấy nàng: "Hàn Hữu Thiên, đi tìm một chiếc xe ngựa tới đây."
"Dạ." Quả thực, thương thế hiện tại không thích hợp để cưỡi ngựa, hơn nữa, cho dù Tập Ám lại đuổi theo, cũng không phải chuyện trong chốc lát.
Không lâu sau, Hàn Hữu Thiên từ khách sạn tìm được một chiếc xe ngựa, Gia Luật Thức ôm nàng lên xe, nam tử phía sau theo sát lên, lấy ra thuốc mỡ cùng thảo dược mang theo bên người.
Bách Lý Hội đau đến quên cả hô hấp, một tay, cầm chặt tay Gia Luật Thức.
"Hàn Hữu Thiên, cho nàng chút thuốc mê." Gia Luật Thức ôm nàng đến trước ngực: "Hội nhi, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa."
"Không." Bách Lý Hôi mạnh mẽ lắc đầu: "Hài tử đang từ từ biến mất, ta, muốn ở cùng hắn, không để cho hắn một mình, cô đơn mà đi."
Máu ở miệng vết thương đã ngừng chảy, chỉ là, hài tử đã không còn.
Thân thể Bách Lý Hội ở trong lòng hắn rung động, tóc xõa bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lời nói càng ngày càng run rẩy không dứt: "Gia Luật Thức, ta đau quá."
Nam tử vươn ra một tay, gắt gao dán lên bụng nàng, lòng bàn tay hữu lực tản ra luồn nhiệt mạnh mẽ, ấm áp làm tiêu tan vài phần đau đớn.
"Gia Luật Thức, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Bách Lý Hội ngẩng đầu, trên mặt một mảnh trong suốt.
"Thảo nguyên." Chỉ đơn giản hai chữ, đã từng, nàng muốn, có thể cùng Tập Ám cùng nhau, sống cuộc sống như thế.
"Thảo nguyên?" Nàng thấp giọng lặp lại một lần, trong mắt, hướng về một nơi không nói rõ.
"Đúng, nơi chỉ có hai chúng ta." Gia Luật Thức gối cằm trên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt, tràn đầy thương tiếc.
"Nhưng là, người như ta, đáng giá sao?" Bách Lý Hội yếu ớt dựa vào, cho dù, cùng hắn rời đi, lòng của nàng, lại vẫn không quên được Tập Ám, không quên được thương tổn của chính mình, không quên được, đối với bản thân mình sủng ái, không quên được, bóng lưng cô đơn đến cực điểm của nam tử kia.
"Đáng giá." Chỉ một từ, so với bất kì hứa hẹn nào đều cảm thấy cảm động hơn cả.
Còn nhớ, hứa hẹn của Tập Ám, Hội nhi, sau này, ta sẽ luôn ở cùng ngươi.....luôn luôn...............
Đau đớn lại lần nữa kéo tới, chỗ bụng dưới căng lên thật chặt, nàng thế mới biết, ham muốn được sống của đứa nhỏ mạnh mẽ cỡ nào, như một lớp da, bị bóc tách ra đau đớn.
Bách Lý Hội cong người lên, hai tay che chặt bụng, hài nhi, nương đã không cần ngươi, ngươi còn cố chấp như vậy sao?
Nước mắt lạnh lẽo chua xót, chứa đầy hốc mắt, nàng không có tư cách làm mẫu thân, dưới bụng một trận co rút, cảm giác được rõ ràng, dường như có một thứ gì đó đang lưu động.
Trẻ em mới hai tháng, không biết thành hình chưa, bản thân muốn kéo tay bé nhỏ của hắn, nói với hắn, tha thứ cho nương, tha thứ.............
Một cỗ dòng nước ấm tụ lại một chỗ, cùng với đau đớn như cắt tim khoét thịt, dồn về một chỗ.
Cùng với sự ẩm ướt ở hạ thân, Bách Lý Hội liền biết, đứa nhỏ cùng bản thân mình, đã tách rời.
Dù sao vẫn còn nhỏ, sinh mệnh yếu ớt, cuối cùng nhịn không được, nhẫn tâm.
Tâm như bị rút đi, kèm với chất lỏng không ngừng tuôn ra, chua xót khó nhịn.
Cực kì mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu gục xuống, khuỷu tay của hắn rất ấm áp, chính là cảm giác, an toàn yên lòng.
Xe ngựa dọc đường xóc nảy, bấp bênh rời khỏi Nam Triều.
Bình luận facebook