Gia Luật Thức cười nhạo nói: "Hội nhi, đừng khẩn trương."
Thân mình quả nhiên thoải mái hơn một chút, ngay khi tay hắn sắp cởi xuống dây lưng, thân mình nàng lại lần nữa cong lên: "Khụ khụ............."
Một ít chất lỏng ấm áp bắn trên mặt hắn, hai tay che trên mắt, trong giây phút này, cũng vô lực buông thỏng xuống.
Bách Lý Hội đau đớn ho lên, thân thể theo đó cong lên, không ngừng phun ra máu tươi, trên cái yếm màu trắng, nở đầy những đóa hoa đỏ thẫm, xinh đẹp lụi tàn.
"Hội nhi............" Gia Luật Thức vội vàng ôm lấy nàng, đem quần áo mặc lại cho nàng.
"Ta không sao, chỉ là cổ họng có hơi ngứa." Bách Lý Hội nằm trong ngực hắn, khóe môi, dính đầy vết máu.
"Đi, ta mang ngươi đi tìm Hàn Hữu Thiên." Nam tử vội vàng ôm nàng lên, bước về phía tuấn mã bên cạnh.
Hàn Hữu Thiên ở trong phòng nghiên cứu sách thuốc, cánh cửa liền bị một tiếng "phịch" phá vỡ.
Gia Luật Thức ôm nàng vội vàng xông vào, vết máu trên khóe miệng Bách Lý Hội đã khô cạn, người cũng không thở hổn hển như trước kia nữa.
Đặt nàng xuống giường bên cạnh, Hàn Hữu Thiên bước lên phía trước, một tay ấn lên cổ tay nàng.
Qua một hồi lâu, mới đứng dậy, sắc mặt ảm đạm.
Lòng Gia Luật Thức trầm xuống, xoay người: "Đi ra bên ngoài."
"Không." Bách Lý Hội ngồi dậy ngăn cản: "Gia Luật Thức, chuyện gì cũng đều không được giấu diếm ta."
Cuối cùng nam tử dừng bước, cân nhắc một lát sau gật đầu.
"Nói đi." Gia Luật Thức đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống trước giường.
"Đây là một loại bệnh khó chữa có tên là cô đĩnh, người mắc bệnh, triệu chứng ban đầu là ho ra máu." Sắc mặt Hàn Hữu Thiên ngưng trọng đứng một bên: "Theo mạch tượng cho thấy, bệnh này cũng đã được mấy tháng rồi."
"Cô đĩnh? Làm sao có thể mắc loại bệnh này?" Một tay Gia Luật Thức đặt trên vai nàng, xoay người nhìn Hàn Hữu Thiên.
Hắn tiến lên vài bước, nhìn Bách Lý Hội: "Trong nhà đã từng có người mắc loại bệnh này sao?"
Nàng khẽ lắc đầu, bỗng nhiên nâng lên hai tròng mắt, liếc nhìn hai người: "Có."
Trong đôi mắt Hàn Hữu Thiên hiện lên một tia bối rối: "Hiện tại như thế nào?"
Bách Lý Hội không hiểu chuyện gì, nhưng, lại có cảm giác sợ hãi: "Đã chết."
Tay Gia Luật Thức ở trên vai nàng, nắm thật chặt: "Hàn Hữu Thiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hắn lắc đầu, lần nữa nhìn nàng: "Vậy, ngươi có hay không đã từng cùng nàng tiếp xúc, tỷ như, máu tương dung."
Làm sao có thể quên, nàng kéo tay mình, đâm vào bụng, cả lòng bàn tay của mình, cũng cắt đứt một đoạn.
Bách Lý Hội đem tay bên phải, duỗi về phía Hàn Hữu Thiên, mở ra.
Vết sẹo mờ nhạt từ eo bàn tay, xuyên qua cả bàn tay.
"Hàn Hữu Thiên" Âm thanh của Gia Luật Thức, mang theo một chút run rẩy mà chính mình cũng không cảm thấy được, " Nên triều trị thế nào?"
Thân thể hắn bước ra, vì sao, vẫn cứ là bệnh này.
"Không có thuốc chữa, từ lúc còn nhẹ ho ra máu đến khi nghiêm trọng hôn mê, tối đa cũng chỉ sống được ba năm. Nguyên nhân lây bệnh duy nhất, đó là máu tương dung."
Trong nhất thời, trong phòng im lặng, không nghe được bất cứ âm thanh nào.
"Nàng, không phải là bách độc bất xâm sao?" Gia Luật Thức dùng sức ôm lấy nàng, sợ không cẩn thận, sẽ lại biến mất lần nữa.
"Đây không phải là độc, cho nên............." Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, không có biện pháp.
"Chẳng lẽ, một chút hy vọng cũng không có?" Nam tử chưa từ bỏ ý đồ đặt câu hỏi, dù là, một chút cũng được.
Hàn Hữu Thiên ngây ngốc một lát, vẫn là quả quyết lắc đầu.
Liễu Duyệt, ngươi thực sự đã làm được, không nghĩ ra, lại quyết tuyệt như vậy.
Bách Lý Hội chua xót cụp mắt xuống, một tay khẽ nhấc tay áo của Gia Luật Thức: "Thôi, do trời định, không phải là vẫn còn thời gian sao.?"
Hắn thương tiếc ôm chặt nàng: "Cho dù là thật, ta cũng muốn chống lại ý trời, tìm cho ngươi một con đường sống."
Bách Lý Hội nhẹ ngẩng đầu: "Có những lời này của ngươi là đủ rồi, Gia Luật Thức, ta phát hiện ra đã quá muộn, hóa ra, quý trọng ta nhất, thương yêu ta nhất, vẫn luôn, chỉ có ngươi."
Không hề có Tập Ám, vài chữ này, lặng lẽ giữ ở trong cổ.
Hàn Hữu Thiên xoay người, soải bước đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lưu lại hai người.
Đem Bách Lý Hội ôm trở về phòng, nhìn nàng ngủ, Gia Luật Thức mới đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, khuôn mặt hắn u ám đến cực độ, nhìn lòng bàn tay trái, thoáng hiện một vết sẹo giống như vậy, rõ ràng trước mắt.
Đêm đó, lấy tay chắn đao, thay Bách Lý Hội trả một mạng.
Một tay nắm chặt, cuối hành lang, Hàn Hữu Thiên đã ở một bên đợi từ lâu.
Gia Luật Thức đi đến bên cạnh hắn, ngước mắt, nhìn sang chỗ khác.
"Vương" Hàn Hữu Thiên chần chừ một chút, cuối cùng nói ra miệng: "Ta nhớ không lầm, đêm đó, ngài cũng bị thương."
Gia Luật Thức xoay người, đối mặt với hắn: "Không cần nói việc này với Hội nhi."
"Lừa không được." Hàn Hữu Thiên đau lòng lắc đầu: "Đêm nay, nàng chỉ là quá hoảng loạn, không thể nhớ lại, đêm đó, ngươi là vì nàng chắn một đao kia, nói không chừng, ngày mai sẽ đến truy hỏi."
Gia Luật Thức trầm mặc tựa vào một bên, cực kì mệt mỏi.
"Không bao lâu, triệu chứng của ngươi cũng sẽ biểu hiện ra, đến lúc đó, thì càng không thể giấu diếm được." Hàn Hữu Thiên lo lắng ngồi xuống bên cạnh, vườn cây sâu trong đình lâu, vẫn buồn thương lạnh lẽo.
Trong phòng, Bách Lý Hội mông lung mở mắt ra, đem chăn kéo cao lên, đến dưới cằm.
Xung quanh tối tăm như vậy, một người một chỗ, mới thấy trống vắng.
Ai đã từng nói, nữ nhi của Hoa Yêu, ắt phải trải qua ngàn đời kiếp nạn?
Cô đĩnh? Tên đặc biệt, cô đơn, một người gắng gượng chịu đựng.
Bách Lý Hội xòe bàn tay ra, nhìn kỹ càng, đột nhiên, trong lòng cả kinh, vội vàng xốc chăn xuống giường.
Cuối hành lang, Gia Luật Thức đứng cùng Hàn Hữu Thiên, trên mặt, ngưng trọng không nói nên lời.
Rất xa, chỉ nhìn thấy quét xuống một bóng dáng màu trắng chạy vội đến, không ngừng thu vào mắt, nặng nề nện vào ngực Gia Luật Thức.
"Hội nhi." Một tay hắn vuốt tóc nàng: "Làm sao vậy?"
Thân thể Bách Lý Hội lùi về sau, hai tay đem bàn tay Gia Luật Thức mở ra, quả nhiên.
"Gia Luật Thức.........." Nàng ngẩng đầu, mang theo tiếng khóc khe khẽ: "Làm sao bây giờ?"
"Ta không sao." Gia Luật Thức thu tay, cố nén bình tĩnh.
"Làm sao có thể không có việc gì." Bách Lý Hội chưa từ bỏ ý định tách bàn tay hắn ra: "Đêm đó, máu chúng ta, đã tương dung rồi."
Gia Luật Thức cười lắc đầu: "Ta thật sự không có việc gì, không tin, ngươi cứ hỏi Hàn Hữu Thiên."
Nàng quả thực chớp mắt nghi ngờ, nhìn về phía Hàn Hữu Thiên phía sau.
"Này.........." Ánh mắt hắn ở giữa hai người dò xét, cuối cùng, dừng trên người Bách Lý Hội: "Đúng vậy, cô đĩnh, chỉ nhằm vào nữ nhân mà thôi, bệnh này cùng âm khí sẽ hấp dẫn nhau, đối với nam nhân, không có bất kì uy hiếp nào."
Nếu thật là như thế, vậy thì tốt rồi.
Bách Lý Hội tuy là mang theo nghi ngờ, nhưng vẫn là lựa chọn tin tưởng.
Gia Luật Thức nhẹ nhàng ôm nàng, bên tai nàng khẽ nói: "Không phải sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Bách Lý Hội từ trong ngực hắn tránh thoát, đôi mắt thấm đầy nước mắt, nhưng vẫn mang theo tâm nguyện vui vẻ: "Gia Luật thức, ta không sợ, cho dù là khó khăn, ta đều sẽ không phí hoài mạng sống của mình, lại càng không để bản thân cứ như vậy ngồi chờ chết. Ngươi không phải nói, cho dù là ý trời, cũng muốn chống lại, cho ta một con đường sống sao? Nàng cười một tay chỉ lên trên không: "Ông trời không muốn cho ta sống, ta lại càng muốn sống, ý trời? Ta cứ không tin, thời gian ba năm, cho dù là không thể thoát khỏi cái chết, ta cũng muốn, có hy vọng mà sống."
Ngón tay của nàng hướng về một chỗ, thật lâu vẫn chưa thu về, khóe miệng khẽ câu lên, trong đôi mắt dấy lên một ngọn lửa, cháy đôm đốp vang dội.
Thói quen không búi tóc, tóc như mực buông thả tôn lên áo mỏng trắng tuyền, thanh thoát, không một tia dơ bẩn.
Ánh trăng sáng rực, rọi trên khuôn mặt nữ tử, vỡ thành một đường cong cong, hiện ra vẻ cứng cỏi khác biệt.
Gia Luật Thức cười khẽ gật đầu, Hàn Hữu Thiên bên cạnh, yên lặng lui ra, cho đến một hồi sau ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng nữ tử, vẫn là kiên định đứng ở chỗ cũ.
Có thể là giai đoạn đầu phát bệnh, Bách Lý Hội cũng không phải như Liễu Duyệt, chỉ là thỉnh thoảng ho ra máu, thừa dịp không ai chú ý, liền đem khăn gấm vụng trộm giấu đi, nhìn thấy được, cũng chỉ là lo lắng vô nghĩa mà thôi.
Tinh Không cùng Tinh La lại càng từng bước bảo hộ không rời, mỗi ngày, cưỡi ngựa ra bên ngoài một hồi, đã thành thói quen.
Tràng huấn luyện phía Bắc, nàng đã không còn qua đó nữa.
Tội gì, tự quấy nhiễu tinh thần a?
Mệt mỏi ngay trên thảo nguyên, ngồi xuống thảm cỏ.
Hơi thở phì phò, Bách Lý Hội nhẹ nhàng đấm vài cái vào lồng ngực, nằm ngửa trên mặt đất.
Cách đó không xa, truyền đến âm thanh khẩn thiết của hai nha hoàn: "Nhứ phi, không thể đi qua đó."
Bách Lý Hội vẫn nhắm mắt như cũ, không quan tâm.
"Các ngươi làm phản sao?" Ôn Nhứ nhìn nữ tử nằm trên mặt đất, nàng dĩ nhiên là không chết.
"Đây là mệnh lệnh của vương." Tinh Không một tay che trước người nàng, không cho nàng vượt qua hai người.
"Ngươi......." Tính cách kiêu căng của Ôn Nhứ vẫn không thay đổi "Ngươi dám chống đối ta?"
"Nô tỳ không dám." Giọng điệu âm vang, không chút nào sợ hãi.
Ôn Nhứ, Liễu Nhứ, thật sự khiến người ta đau đầu.
"Bốp" một tiếng, một cái tát vang dội đánh vào trên mặt Tinh Không, nửa bên mặt, tức thì ửng lên năm dấu tay hồng hồng.
Tinh Không không nói gì, tay vẫn như trước vươn ra không hề thu hồi: "Ngài không thể đi qua."
"Bốp" một tiếng, Liễu Nhứ vung ra một cái tát, đánh cùng một vị trí.
"Ngươi một nha hoàn nho nhỏ, dù sao vẫn không đến nỗi dám đánh lại ta chứ." Cái tát thứ ba lần nữa vung xuống, đánh đến tay mình đau rát.
"Nô tỳ không dám." Tinh Không đem khuôn mặt sưng tấy quay lại, vẫn duy trì tư thế như vậy.
"Ngươi........." Ôn Nhứ tức giận đến cực điểm, lại lần nữa giơ tay lên.
"Dừng tay." Bách Lý Hội ngồi dậy, giọng điệu mệt mỏi, mang theo vài phần lười nhác.
"Thế nào, ngươi rốt cuộc cũng chịu nói chuyện." Ôn Nhứ khiêu khích liếc nhìn nàng, muốn tiến lên.
"Nhứ phi, ngài không thể đi qua." Vẫn là câu nói kia, tràn đầy ý chí ngang ngược.
Nàng chỉ đành phải đứng ở xa xa, "Ngươi thế nào lại không chết?"
Bách Lý Hội cũng không muốn trả lời: "Ngươi trở về đi, ta không muốn gặp ngươi."
"Hừ." Nàng đột nhiên hung hăng đẩy hai người phía trước ra, sắp sửa tiến lên.
Tinh Không cùng Tinh Lam tiến lên ngăn cản, liền bị Bách Lý Hội ngăn trở lại.
Ôn Nhứ bước nhanh đi về phía trước, hận không thể tự tay xé nát nữ tử này.
"Đứng lại, không cần bước tới nữa." Bách Lý Hội lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói, lạnh lẽo mang theo cảnh cáo.
Nàng dừng bước chân, bị khí thế lạnh thấu xương này làm hoảng sợ, lập tức lấy lại tinh thần, tiến lên vài bước.
"Ôn Nhứ, ta nói, không cần tiến lên nữa." Bách Lý Hội nhìn về mắt nàng, một ngọn lửa, cấp tốc vọt lên.
"Ngươi còn có thể giết ta hay sao?" cằm ngẩng lên cao, tràn đầy khiêu khích.
Ai ngờ, một tay nữ tử cầm lấy cung tên bên cạnh, nhắm chuẩn: "Ai nói ta không dám, ngươi lại tiến lên một bước thử xem.?"
Ôn Nhứ ngây ngốc tại chỗ, mũi tên tràn ngập sát khí, thẳng tắp hướng về mình. Chỉ cần nàng buông tay, sẽ bay thẳng đến đây.
Tưởng rằng nàng cùng chính mình giống nhau, nữ tử người Hán, mảnh mai như nước, làm sao kéo được cây cung này.
Nàng thử tiến lên một bước, thấy tay kéo cây cung của Bách Lý Hội, không hề động đậy. Liền có thêm vài phần can đảm, cất bước tiến lên.
Đầu tên màu bạc, biến ảo thành cái đuôi rắn độc, chờ bắn ra.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng thả ra, sưu một tiếng, chấn động bên tay phải có vài phần tê dại.
Màu trắng rít gào đi, thế như chẻ tre, nhìn thấy tên bắn ra, mang theo vài phần rung động sảng khoái.
Xuyên qua sát bên tai Ôn Nhứ, thật sâu, cắm vào thảm cỏ xanh phía sau.
Nữ tử thẳng tắp nhìn về phía trước, hai tròng mắt nhất thời ngây ngốc, "A................"
Chợt phản ứng kịp, một tay vội vàng che gò má.
Máu đỏ tươi, theo kẽ tay bạch ngọc của nàng, chảy ra.
"Mặt ta, mặt ta thế nào?" Ôn Nhứ lo lắng đứng tại chỗ không ngừng hét lên, trên mặt, đau nhức đến tê dại.
Trên mũi tên bên cạnh, vẫn còn mang theo vài sợi tóc của nàng.
"Ôn Nhứ, vết thương đó, sẽ không hủy dung mạo của ngươi." Bách Lý Hội thu hồi cung, để sang bên cạnh.
"Ngươi..........." Nàng gấp đến độ dậm dậm chân: "Ta sẽ đi nói với mẫu phi, ngươi cứ chờ đi."
Bách Lý Hội nhắm mắt lại, nằm xuống, nàng, cả chết còn không sợ, thì sợ gì?
Bầu trời ở phương Bắc, đích xác là xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh, giống như đứa nhỏ thuần khiết mới ra đời vậy.
"Tinh Không, Tinh Lam." Bách Lý Hội khẽ gọi, đôi mắt vẫn khép chặt.
"Dạ." Hai người tiến lên, đứng bên người nàng.
"Về sau, đừng để cho người như nàng khi dễ, nàng nếu như còn dám ra tay, dựa vào các ngươi, dù sao cũng có thể làm, bị thương bên trong, mà không lộ ra bên ngoài chứ?" Bách Lý Hội mở miệng gằn từng chữ, giống một loại lôi kéo phải nghe theo.
"Dạ." Hai người liếc nhìn nhau, gật đầu.
"Tinh Không, trở về bôi chút thuốc đi."
"Dạ." Nữ tử nhu thuận đáp lời, lại không hề di chuyển.
Bách Lý Hội mở mắt ra, thấy hai người vẫn đứng bên cạnh nàng: "Như thế nào còn chưa đi?"
"Chúng ta phải một tấc cũng không được rời chủ tử."
Nàng nhịn không được mỉm cười, bò dậy: "Đi thôi, ra ngoài lâu như vậy, cũng mệt rồi."
Ba người cưỡi ngựa, về đình viện.
Bình luận facebook