Giọng điệu của nàng mang theo chỉ thị bá đạo, khiến cho Bách Lý Hội không thoải mái lắc đầu: "Ngươi đã cứu mạng ta, phần ân tình này ta sẽ nhớ kĩ, đường của chúng ta khác biệt, hơn nữa ta sẽ không đi Nam Triều."
Ngu Nương lấy khăn gấm trong tay áo ra, khẽ che khóe miệng: "Mạng của ngươi là của ta, sau này, ngươi là một thành viên của đoàn chúng ta."
"Ta sẽ không lưu lại." Bách Lý Hội kiên quyết cự tuyệt, trên mặt, đã có vài phần không kiên nhẫn.
"Nếu không phải là khuôn mặt này của ngươi, khi đó ta cũng sẽ không cứu ngươi." Ngu nương buông khăn gấm trong tay, gọi mấy người bên cạnh: "Xuân Hạ Thu Đông."
"Ban chủ." Mấy người tiến lên, khuôn mặt khúm núm.
"Các ngươi đem người này canh giữ kĩ cho ta, nếu như để mất, cẩn thận lão nương lột da các ngươi." Nàng liếc mắt nhìn Bách Lý Hội một cái, tự nhiên trở về phòng.
"Bách Hội, ngươi liền lưu lại đi, ban chủ không tha cho ngươi, vô luận thế nào ngươi cũng trốn không thoát đâu."
"Đúng vậy, ngươi xem chúng ta đi."
"Bị bắt trở về một lần, cũng sẽ bị đánh gần chết, huống chi, chúng ta cũng không hề có lối thoát, chạy trốn mấy lần, cũng đành cam chịu số phận."
Bách Lý Hội nhìn bọn họ không nói gì.
Quả thật, nếu muốn chạy trốn căn bản là không có khả năng, Bách Lý Hội cứ như vậy đi theo đoàn biểu diễn, một đường hướng về phía Nam.
Bốn người Xuân Hạ Thu Đông đều là diễn viên chính của đoàn, một khi tìm được điểm dừng chân, bọn họ sẽ cùng nhau tập luyện, đứng đầu, là điệu múa Nghê Thường mềm mại uyển chuyển.
Ngu nương mỗi ngày đều cùng với Bách Lý Hội ở một bên, chỉ thị bốn người truyền thụ cho nàng kĩ thuật nhảy múa.
Đối với múa, Bách Lý Hội tận lực cất giấu, chỉ sợ một khi bị bại lộ, lại càng không thể đào thoát.
Cuộc sống, một ngày lại một ngày trôi qua.
Đêm, tối tăm.
Bách Lý Hội nửa nằm trên giường trong khách điếm, lòng bàn tay, thoáng hiện lên vết sẹo, mang theo màu trắng ngà nhàn nhạt, đưa một ngón tay nhẹ vỗ về, vết lồi lõm truyền đến cảm giác chết lặng.
Cố gắng không muốn suy nghĩ, thậm chí đã quên đi.
Nàng nằm xuống, mờ mờ ảo ảo, mộng cảnh mơ hồ.
Rất nhiều người. Liễu Duyệt người đầy máu, nói với nàng: "Bách Lý Hội, ta rốt cuộc cũng hủy được ngươi."
Liễu Nhứ vẻ mặt ung dung, cười duyên, thích thú xoay quanh nàng: "Bách Lý Hội, rốt cuộc, ta lại được sủng ái rồi, ngươi, không cần trở về nữa."
Còn có, người của Liễu Gia, mang theo hận ý, mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, lần lượt kêu gào ở bên tai: "Bách Lý Hội, trả mạng Tường nhi cho ta................"
Thủy Cơ người đầy máu, đứng ở nơi cao..........
Vì sao cả Gia Luật Thức, trên người cũng đều là máu.
Bách Lý Hội sợ hãi từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt chôn thật sâu vào lòng bàn tay, Gia Luật Thức...............
Khóc hồi lâu, nàng mới phản ứng kịp, đây là một giấc mộng.
Vì sao, nàng lại có giấc mộng kì quái đến như vậy.
Trong đầu Bách Lý Hội bỗng chốc nổ tung, nàng từ trước đến nay đều là cái đinh trong mắt Liễu gia, lần đầu tiên, Liễu Nhứ làm hại nàng, đi đến nơi đất khách quê người. Lần thứ hai, lại là người của Liễu gia, làm hại nàng dạo một vòng quỷ môn quan.
Nếu, nàng đã không còn chỗ nào để đi, vậy tại sao không trở lại Nam Triều, tìm bọn họ đòi lại tất cả, dù sao, đối với Tập Ám, cũng đã không còn yêu.
Bách Lý Hội ngẩng đầu, trong ánh mắt là một mảnh bình tĩnh, giống như dòng suối phẳng lặng, không hề có một chút gợn sóng.
Nhờ vào sức mạnh của nam nhân, một bước lên trời, diệt trừ kẻ thù.
Bởi vì hồng nhan, là tai họa.
Lúc trước, mặc dù Tập Ám nhận định chính nàng đã giết Liễu Duyệt, mặc dù nàng có cùng Gia Luật Thức chạy trốn, hắn lại đuổi theo, phải chăng, là vì còn có chút tình cảm?
Đời người đều như một ván bài, vậy Bách Lý Hội ta cũng sẽ lấy mạng mình, đánh cuộc lần này.
Ngày hôm sau, Bách Lý Hội vẫn theo thường lệ cùng bọn họ tập luyện, Ngu nương nhàm chán ở một bên, một tay chỉ huy: "Nhảy tới nhảy lui, cũng sắp xếp lâu như vậy, trình độ này, làm sao đi Nam Triều hả?"
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ngừng động tác trên tay.
Đây, là một cơ hội.
Bách Lý Hội tiến lên một bước, hôm nay, nàng cố ý mang một bộ trang sức trang nhã: "Ban chủ, ta cho rằng, chúng ta bố trí kĩ thuật nhảy múa quá mức đơn giản, một khi muốn bước vào cánh cửa Nam Triều, chỉ dựa vào cái này, là không đủ."
"A?" Nữ tử bị khơi mào một chút hứng thú: "Nói một chút xem, đề nghị của ngươi."
Bách Lý Hội cười rạng rỡ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: "Trong vòng ba ngày, giúp ta chuẩn bị một bộ vũ y, ngươi chỉ cần tìm một chuyên gia cắt may đến là được."
Giọng điệu của nàng, mang theo tự tin không cho phép xem nhẹ, quanh thân, lại càng dấy lên một ngọn lửa được trọng sinh, rạng rỡ phát sáng.
Giống như người đời đã nói, Phượng Hoàng Niết Bàn, Dục Hỏa Trọng Sinh.
Ngu nương cười gật đầu: "Ta quả nhiên là không nhìn lầm ngươi."
Nếu muốn trở lại Nam Triều, nếu muốn gặp lại Tập Ám, chỉ có, biện pháp này.
Dùng múa, danh chấn thiên hạ.
Một điệu múa hồng mai, Thủy Cơ, ngươi chết đi, để cho ta, làm hai chân của ngươi.
Ba ngày sau, vũ y đã làm xong, cùng với bộ lúc trước của Thủy Cơ, giống nhau như đúc.
Lúc Bách Lý Hội mặc vào bước lên vũ đài, miệng của Ngu nương, cười đến không thể khép lại được.
Một khúc múa, dồn hết tâm hồn, dáng người xinh đẹp, giống như độc vũ trên núi cao kia, Tuyết Hồ, lộ rõ vẻ quyến rũ.
Bốn người Xuân Hạ Thu Đông ở dưới đài, vui vẻ ôm nhau, xung quanh, vây quanh nước không ngấm qua được.
"Tốt........" Một khúc hoàn tất, Ngu nương vỗ tay đầu tiên, chỉ bằng điệu múa này, Mẫu Đan phường liền có thể danh chấn thiên hạ.
Bách Lý Hội thu hồi thân mình, chậm rãi đi xuống đài: "Ngu nương, lập tức sắp đến Nam Triều rồi, để càng có lợi, ta đề nghị vừa đến Nam Triều, chúng ta liền tổ chức một tiệc múa long trọng. Nơi phồn thịnh như vậy, chắc chắn là chúng ta sẽ thu vào rất nhiều."
Ngu nương tán dương gật đầu, phân phó hạ nhân vài câu, liền bắt đầu chuẩn bị.
Bách Lý Hội cứ trôi qua mỗi ngày như vậy, thậm chí ngóng trông.
Cách Nam Triều, càng lúc càng gần rồi.
Trong lòng không có ràng buộc, tâm nàng, đã không còn cảm giác.
Đúng như lời Bách Lý Hội nói, vừa đến Nam Triều, liền trở thành hoa thơm cỏ lạ được ái mộ, mọi người đều biết, có một Mẫu Đan phường.
Đường phố Trường An, không hề thay đổi, vẫn phồn hoa rực rỡ như trước.
Ở, là khách điếm tốt nhất, mặc, là tơ lụa tốt nhất.
Ở chỗ này, cũng nửa tháng có thừa.
Đẩy cửa sổ, liền đối mặt về hướng Nam, Tây Quận phủ. Hiện nay, cũng không còn một người.
Cánh cửa, gõ hai tiếng, Bách Lý Hội thu lại tâm trạng, lui về trước bàn: "Vào đi."
Ngu nương cầm trên tay một thiếp mời đỏ thẫm, lắc mông đi vào: "Bách Hội, lúc này a, Ngu nương ta thật đúng là nhận được một món tiền lớn."
"A?" Bách Lý Hội rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng: "Là ai?"
"Này a, ngày mai đi sẽ biết." Một tay Ngu nương nâng cằm, ngón tay gõ nhẹ trên má: "Xem ra, Nam Triều này quả thật là một nơi trù phú."
Nàng tự nhiên uống trà: "Nếu có thể tiến cung, một khi được ban thưởng, vậy chính là cả đời đều vô lo rồi."
Đôi mắt nhìn chằm chằm Ngu nương, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, hiện tại chỉ còn cùng nhau vào trong thâm cung.
"Nói không sai, có thể tính toán thời cơ, người ta nói gần vua như gần cọp, hơn nữa, quân vương của Nam Triều kia luôn luôn tàn nhẫn hung ác, chỉ sợ............"
"Ngu nương." Nàng để chén trong tay xuống: "Ngươi không tin tưởng ta sao?"
"Đương nhiên là không phải." Ngu nương cười gượng giơ thiếp mời trong tay: "Sáng sớm ngày mai, phía bên kia sẽ phái người qua đây đón chúng ta, đến lúc đó, toàn bộ đều dựa vào ngươi rồi."
Bách Lý Hội đứng lên, hướng về phương Bắc: "Đã biết."
Nữ tử cười đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, nhuyễn kiệu liền sớm đợi ở bên ngoài, mấy người thu thập qua loa một chút, liền xuất phát.
Bách Lý Hội mặc vũ y, trên mặt, lụa trắng che mặt, màn kiệu bị xốc lên một góc, vẫn không mảy may cảm nhận được chút cảnh tượng náo nhiệt nào.
Cỗ kiệu không bao lâu liền dừng lại, mấy người họ xuống xe, xung quanh, một mảnh yên tĩnh. Trước cửa phủ, hai hàng thị vệ canh giữ hai bên, có thêm vài phần trang nghiêm.
Theo bản năng ngẩng đầu, nữ tử nở nụ cười, Minh Vương phủ.
Bên trong phủ cùng Tây quận phủ giống nhau, hào hoa xa xỉ, quản gia ở phía trước dẫn đường, đoàn người đi đến đại sảnh.
Minh Vương gia mặc trường sam màu sáng, vừa thấy bọn họ đi vào, liền đứng lên.
"Các ngươi, chính là người của Mẫu Đan phường?"
"Tham kiến Minh Vương gia.'' Ngu nương dẫn đầu tiến lên vài bước hành lễ, đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử, một đôi mắt đẹp, muốn cự tuyệt lại xấu hổ, mang theo nũng nịu thưởng thức.
Không hổ là vương gia, không chỉ có dung mạo xuất chúng, toàn thân lại tản ra khí chất tôn quý mà người bình thường không thể sánh được.
"Đều đứng lên đi." Hắn tiến lên vài bước, một tay ngả ngớn nâng cằm Ngu nương, "Đều nói ban chủ của Mẫu Đan phường là báu vật ưu tú, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không làm cho bổn vương thất vọng."
"Minh vương gia." Nàng nhẹ thở ra một hơi, một tay chụp lên tay hắn, lấy ngón tay trượt nhẹ qua lòng bàn tay hắn.
"Không bằng, chúng ta ngồi xuống, một bên cùng nhau thưởng thức, một bên............."
"Được." Minh vương gia lấy tay ôm eo nàng, mang đến chỗ chủ vị.
Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Lý Hội đi ra ngoài sảnh, nhất thời tiếng nhạc nổi lên, bộ dáng đỏ tươi uyển chuyển, bên trong, một mảnh ái muội.
Hai tay nữ tử quấn lấy cổ Minh vương gia, giang chân qua hai bên người hắn, nủa người trên căng chặt, nam tử cúi đầu cực kì thấp, mơ hồ, truyền đến một hồi âm thanh hỗn loạn.
Một điệu múa đã hoàn tất, Bách Lý Hội thu hồi thân mình, trên mặt, càng đổ nhiều mồ hôi, đôi mắt, rét lạnh liếc nhìn nam tử trong sảnh.
Bách Lý Hội bước vào tiền sảnh, một âm thanh mát lạnh nhẵn nhụi rơi xuống: "Minh vương gia, ngài còn nhớ ta không?"
Nam tử từ giữa ngực Ngu nương ngẩng đầu lên, đôi mắt, mang theo vài phần mê ly, vài phân tìm tòi nghiên cứu.
Bách Lý Hội vươn một tay, bóc xuống mạng che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế, kinh diễm tứ phía.
"Là ngươi!" Minh vương gia buông Ngu nương, đi đến bên cạnh Bách Lý Hội, một tay, đặt trên vai nàng.
"Ta muốn nói chuyện với ngươi." Nàng cũng không thối lui, một góc khăn che mặt, rủ xuống một bên.
Minh vương gia hướng về phía quản gia liếc mắt ra hiệu: "Trước mang theo các nàng đi xuống nghỉ ngơi."
"Dạ." Quản gia ở phía trước dẫn đường: "Ngu cô nương, mời."
Mọi người khó hiểu đi theo phía sau, lúc đi qua hai người, mắt Ngu nương, liếc nhìn hai người.
Cho đến khi bọn họ đã đi xa, Minh vương gia mới mở miệng, "Ngươi, không phải đi cùng Gia Luật Thức rồi sao?"
Bách Lý Hội nghiêng đầu, cười liếc nhìn hắn, "Chuyện này, Minh vương gia ngài không cần bận tâm." Nàng tiến lên vài bước, ngắm nhìn bốn phía: "Xem ra, Minh vương gia thực sự là bị giam giữ rồi."
"Ha ha........" Hắn tiến lên, một tay nắm lấy cằm nàng, để cho nàng đối diện với mình: "Cũng là do ngươi ban tặng."
"Ta?" Bách Lý Hội cười chống lại hắn: "Ta cũng không có bản lĩnh lớn đến như vậy."
Minh Vương gia tiến sát lại, xung quanh, chỉ có hơi thở của hai người giao nhau.
Lấy ngón tay nhẹ vẽ lên môi mềm mại của nàng, cảm xúc dưới hạ thân, khiến hắn không nhịn được run lên.
"Mục đích ngươi tới tìm bổn vương là?"
"Dẫn ta tiến cung."
"Tiến cung?" Đôi mắt của Minh vương gia thủy chung vẫn không buông tha nàng, mang theo sắc bén như muốn nhìn thấu: "Một vị nương nương như ngươi, nếu muốn tiến cung, ai có thể ngăn cản a?"
Bách Lý Hội cười thối lui thân mình, thoát khỏi kiềm chế của hắn, sợ là, còn chưa vào cung, đã mất mạng rồi.
"Minh vương gia, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?"
"A? Nói một chút xem." Nam tử mang theo vài phần nghiền ngẫm, bóng dáng cao lớn bao phủ nửa người Bách Lý Hội.
"Ngươi đưa ta vào cung, ta sẽ làm cho ngươi thoát khỏi giam giữ, trả lại tự do cho ngươi, thế nào?"
Bách Lý Hội xoay người, lại vì khoảng cách quá gần, mà ngã vào lòng ngực hắn.
"Ta làm sao tin ngươi? Ngươi không sợ, một ngày kia, thả hổ về rừng sẽ trở thành tai họa sao?" Minh vương gia thuận thế ôm nàng, ép vào người mình.
Thanh âm mang theo vài phần trêu ghẹo trắng trợn, vang lên bên tai nàng.
Hai tay Bách Lý Hội để trước ngực hắn, tay hơi dùng sức: "Ngươi chỉ có thể tin ta, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi cũng không muốn suốt đời ở trong vương phủ này chứ."
Minh vương gia lui về bên cạnh, sau một lức nghiêm túc cân nhắc: "Được, bổn vương đồng ý."
Bách Lý Hội mang lại khăn che mặt, xoay người về phía bên ngoài phòng, ánh mặt trời lười biếng, chỉ chiếu vào một bên. Tô vẽ đầy màu sắc lên người nàng.
"Bổn vương sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi ở vương phủ, chờ thời cơ thích hợp, sẽ đưa ngươi vào cung." Minh vương gia lập tức liền bước ra khỏi đại sảnh, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Vương phủ cấp vài gian phòng cho người Mẫu Đan phường ở lại, Bách Lý Hội một người một phòng, ở cách vách Ngu nương.
Thổi tắt đèn, Bách Lý Hội cũng không lên giường, chỉ là ngồi một bên, trên tay, cầm một chén trà thơm ngon.
Không biết là độ nóng của trà đã hết, lòng bàn tay lại cứ lạnh lẽo như màn đêm.
Một hồi tiếng mở cửa khả nghi, kèm với "Chi" một tiếng, từ phòng bên cạnh truyền đến.
Mơ hồ còn truyền đến, âm thanh cấp bách đụng phải vật cứng, làm cho, đêm ấm áp hẳn lên.
Bình luận facebook