Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Bạn trai của sếp
Sếp, việc quảng bá sản phẩm mới đã thành công rồi, sản phẩm rất được chú ý và thu hút không ít khách nữ liên hệ về công ty của chúng ta hỏi chi tiết về loại nước hoa này. Chị định khi nào thì chính thức ra mắt?
Đường Nguyệt Nhi đưa cho Tống Vi một số tạp chí đăng tin về nước hoa Charming Soul là sản phẩm sắp được ra mắt của Hạ Vi công ty do Tống Vi thành lập gần đây.
Khóe môi căng mọng nở nụ cười tươi tắn, Tống Vi cầm lấy mấy quyển tập chí rồi đi qua sô pha ngồi.
- Sáng nay chị đã xem rồi. Nếu không xảy ra vấn đề gì thì cuối tuần này sẽ tung Charming Soul ra thị trường.
- Hôm nay là thứ tư rồi, còn ba ngày nữa vậy em thông báo với mọi người chuẩn bị cho tốt.
- Ừ em ra ngoài làm việc đi.
- Dạ.
[ Ting ]
Điện thoại có thông báo mới Tống Vi đi qua bàn làm việc lấy điện thoại mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Hàn Bách gửi đến.
[ Bảo bối em đang làm gì? Có muốn ăn gì không?]
Nhận được một tin nhắn vô cùng ngọt ngào của "tình nhân" khiến đôi môi nhỏ nhắn chẳng thể khép lại nụ cười hạnh phúc mà vui vẻ trả lời..
[ Em đang chuẩn bị đi khảo sát lại sản phẩm. Em muốn ăn gì hả? Để em suy nghĩ cái nha.. chè khúc bạch đi được không? hihi..]
Đính kèm thêm một icon mặt cười nhăn răng cuối tin nhắn rồi cô mới gửi tin đi.
[ Ting]
Chưa đầy 2 phút sau đã có tín hiệu trả lời từ đầu dây phía bên kia..
Tống Vi ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc hí hửng mở tin nhắn ra xem..
[ Anh kêu dì Nham làm ngay, bảo bối chờ chút một tiếng nữa anh tới]
Cuối tin nhắn của Hàn Bách là một icon hôn đáp trả cho cô.
Tống Vi lại bật cười, cô nhấn ngắn gọn một chữ "Dạ" trả lời cho anh rồi đứng dậy cầm theo áo vest chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại lại truyền đến tin nhắn mới, lúc đầu cô còn tưởng là Hàn Bách nhưng khi mở ra xem thì lại là một số máy lạ..
[ Vi Vi.. là anh, Đình Thâm đây. Tối nay anh xuống sân bay S em có thể đến đón anh được không?]
Nội dung tin nhắn khiến Tống Vi thoáng bất ngờ người gửi là Lục Đình Thâm, cũng đã gần một năm rồi anh và cô không gặp lại, lần này anh trở về là vì tìm cô hay vì công việc đây?
[ Dạ, tối nay em sẽ đến đón anh.]
Trả lời xong tin nhắn Tống Vi mang gương mặt vui vẻ rời khỏi phòng làm việc. Cô cần giải quyết xong công việc trước khi Hàn Bách tới và không muốn bất cứ ai làm phiền lúc cô và anh ở bên nhau.
...----------------...
Hàn Bách vừa rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe anh mang gương mặt lạnh lùng nhớ lại cuộc trò chuyện với bác sĩ Từ vừa diễn ra.
......................
- Hàn Tổng theo như kết quả xét nghiệm cho thấy khối u trong não ngài đã lớn hơn so với khoảng thời gian trước đó. Nếu tiếp tục kéo dài thì chỉ có thể dùng phương pháp xạ trị, uống thuốc để tạm thời ngăn khối u phát triển nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn nữa thôi.
Nghe bác sĩ Từ nói xong, nét mặt anh vẫn không chút lo lắng hay sợ hãi mà vẫn chăm chú nhắn tin với Tống Vi..
- Chính xác là bao lâu?
Câu hỏi không thể nào lạnh hơn nữa từ Hàn Bách khiến bác sĩ Từ toát mồ hôi hột, sau vài giây ông mới chần chừ lên tiếng
- Dài nhất chỉ được 8 tháng nữa thôi.
- Được. Vậy khi nào bắt đầu xạ trị thì phiền ông báo trước cho tôi một ngày.
Nói xong Hàn Bách đứng dậy vừa xoay lưng đi thì bác sĩ Từ cũng đứng dậy nhanh chóng nhắc nhở anh thêm một lần nữa.
- Hàn tổng, ngài vẫn nên nhanh chóng phẫu thuật tuy khả năng thành công không cao nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục kéo dài.
Hàn Bách không quay lại đối đáp mà chỉ đứng đó ung dung hỏi lại với thái độ vô cùng thoải mái.
- Nếu phẫu thuật không thành công tôi sẽ thế nào?
Lại một câu hỏi khó dành cho bác sĩ Từ, ông khó khăn nói
- Nhẹ thì lâm vào hôn mê sâu, nặng thì..
Nghe đến đây anh cũng hiểu được phần còn lại của câu trả lời đó là gì.
Gương mặt trầm ổn chỉ hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo rồi nhanh chân rời đi.
...----------------...
Hàn Bách day nhẹ trán tựa đầu vào ghế da nhắm hờ mắt rồi trầm giọng nói với tài xế
- Về dinh thự lấy ít đồ rồi qua công ty Hạ Vi, lái nhanh một chút đừng để phu nhân chờ lâu.
- Dạ.
Tài xế Lý gật đầu trả lời rồi đạp ga tăng thêm tốc độ hướng về dinh thự.
Chiếc xe mang theo tâm trạng nặng nề của Hàn Bách không ngừng lao nhanh về phía trước.
Ngày anh biết trong đầu mình mang một khối u ác tính, đó là ngày vô cùng khủng khiếp..
Cái chết đối với anh không đáng sợ nhưng thứ anh sợ nhất là không được ở bên cạnh Tống Vi nữa. Cả hai chỉ vừa trùng phùng hạnh phúc không bao lâu thì sóng gió lại ập tới.
Anh trách ông trời ban cho anh mọi thứ nhưng lại tạo cho anh một đường tình trắc trở, đến khi trắc trở qua đi cứ tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười chào đón nhưng một lần nữa lại gieo lên người anh căn bệnh quái ác nó có thể mang anh rời xa cõi đời này mãi mãi.
Nếu phẫu thuật cắt bỏ khối u thành công thì mọi chuyện không có gì để nói, nhưng tỉ lệ thành công lại vô cùng thấp vì khối u đã chèn ép lên rất nhiều dây thần kinh não chỉ một sơ suất nhỏ thôi anh có thể lâm vào hôn mê sâu hoặc là sống thực vật suốt quãng đời còn lại..
Chính vì thế mà anh muốn kéo dài thời gian trì quãng phẫu thuật để thực hiện những chuyện quan trọng có thể làm lần cuối cùng cho Hàn gia và được ở bên cạnh người con gái quan trọng nhất đời mình lâu hơn chút nữa.
...----------------...
Xe dừng trước cổng công ty Hạ Vi, Hàn Bách mang thức ăn đi vào trong để tài xế lái xe vào bãi đậu.
Từ ngày bệnh tình chuyển biến nặng anh không dám lái xe một mình, nhất là khi đi cùng Tống Vi anh cũng chọn những chiếc xe tân tiến có màn che hoặc là vách ngăn cách âm để tái xế đưa đi.
Sự xuất hiện của Hàn Bách ngay lập tức thu trọn sự chú ý của tất cả nhân viên trong công ty.
Lướt qua những ánh mắt thèm thuồng kia anh vào thang máy đi thẳng lên phòng làm việc của Tống Vi.
Một nữ nhân viên nhìn thang máy vừa khép lại, cô đi đến bàn lễ tân hỏi..
- Đó là ai vậy? Sao cô không ngăn lại?
- Anh ấy là bạn trai của sếp.
Nữ tiếp tân thản nhiên trả lời làm cô gái bên cạnh thoáng giật mình.
Công ty mới thành lập không lâu thời gian làm việc của mỗi người ở đây đều chênh lệch chỉ một hai ngày nhưng nhìn cách nói chuyện thoải mái của Hồng Lam khi nói về sếp mình khiến nữ nhân viên không khỏi tò mò.
- Sao cô biết? Cô cũng mới tới như tôi mà?
Hồng Lam nhìn chị bạn của mình cười một cái rồi nói
- Tôi không phải người mới, trước đây tôi đã từng là nhân viên của sếp lúc còn ở bên Mỹ, nên đã từng gặp qua anh ấy rồi.
Nói cho cô biết, lúc đầu chỉ có hai ba người cũ đến thôi nhưng sau này chính anh ấy là người đã âm thầm đưa ra một cái giá không hề nhỏ mời tất cả các nhân viên cũ lúc trước sang đây tiếp tục làm việc cho sếp đó.
- Thật sao? Sếp chúng ta thật là sướng. Vừa tài giỏi vừa có được bạn trai là tổng tài siêu cấp đẹp trai nữa chứ, ngưỡng mộ quá đi mất.
Nữ nhân viên chấp hai tay đặt trước cằm đôi mắt đã long lanh hình trái tim.
Hồng Lam chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi khẽ nhắc nhở.
- 11 giờ trưa rồi. Cô không có ý định đi ăn?
- Ờ ờ. Quên mất.. Đi đi chúng ta cùng đi ăn.
Câu nói của Hồng Lam lôi nữ nhân viên quay về thực tại, cô vội kéo Hồng Lam ra ngoài vừa đi vừa luyên thuyên không ngớt lời..
- Cô còn biết chuyện gì về sếp nữa không kể tôi nghe đi, sao chị ấy lại giỏi thế nhỉ? Tôi thật sự rất khâm phục đó..
Đường Nguyệt Nhi đưa cho Tống Vi một số tạp chí đăng tin về nước hoa Charming Soul là sản phẩm sắp được ra mắt của Hạ Vi công ty do Tống Vi thành lập gần đây.
Khóe môi căng mọng nở nụ cười tươi tắn, Tống Vi cầm lấy mấy quyển tập chí rồi đi qua sô pha ngồi.
- Sáng nay chị đã xem rồi. Nếu không xảy ra vấn đề gì thì cuối tuần này sẽ tung Charming Soul ra thị trường.
- Hôm nay là thứ tư rồi, còn ba ngày nữa vậy em thông báo với mọi người chuẩn bị cho tốt.
- Ừ em ra ngoài làm việc đi.
- Dạ.
[ Ting ]
Điện thoại có thông báo mới Tống Vi đi qua bàn làm việc lấy điện thoại mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Hàn Bách gửi đến.
[ Bảo bối em đang làm gì? Có muốn ăn gì không?]
Nhận được một tin nhắn vô cùng ngọt ngào của "tình nhân" khiến đôi môi nhỏ nhắn chẳng thể khép lại nụ cười hạnh phúc mà vui vẻ trả lời..
[ Em đang chuẩn bị đi khảo sát lại sản phẩm. Em muốn ăn gì hả? Để em suy nghĩ cái nha.. chè khúc bạch đi được không? hihi..]
Đính kèm thêm một icon mặt cười nhăn răng cuối tin nhắn rồi cô mới gửi tin đi.
[ Ting]
Chưa đầy 2 phút sau đã có tín hiệu trả lời từ đầu dây phía bên kia..
Tống Vi ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc hí hửng mở tin nhắn ra xem..
[ Anh kêu dì Nham làm ngay, bảo bối chờ chút một tiếng nữa anh tới]
Cuối tin nhắn của Hàn Bách là một icon hôn đáp trả cho cô.
Tống Vi lại bật cười, cô nhấn ngắn gọn một chữ "Dạ" trả lời cho anh rồi đứng dậy cầm theo áo vest chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại lại truyền đến tin nhắn mới, lúc đầu cô còn tưởng là Hàn Bách nhưng khi mở ra xem thì lại là một số máy lạ..
[ Vi Vi.. là anh, Đình Thâm đây. Tối nay anh xuống sân bay S em có thể đến đón anh được không?]
Nội dung tin nhắn khiến Tống Vi thoáng bất ngờ người gửi là Lục Đình Thâm, cũng đã gần một năm rồi anh và cô không gặp lại, lần này anh trở về là vì tìm cô hay vì công việc đây?
[ Dạ, tối nay em sẽ đến đón anh.]
Trả lời xong tin nhắn Tống Vi mang gương mặt vui vẻ rời khỏi phòng làm việc. Cô cần giải quyết xong công việc trước khi Hàn Bách tới và không muốn bất cứ ai làm phiền lúc cô và anh ở bên nhau.
...----------------...
Hàn Bách vừa rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe anh mang gương mặt lạnh lùng nhớ lại cuộc trò chuyện với bác sĩ Từ vừa diễn ra.
......................
- Hàn Tổng theo như kết quả xét nghiệm cho thấy khối u trong não ngài đã lớn hơn so với khoảng thời gian trước đó. Nếu tiếp tục kéo dài thì chỉ có thể dùng phương pháp xạ trị, uống thuốc để tạm thời ngăn khối u phát triển nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn nữa thôi.
Nghe bác sĩ Từ nói xong, nét mặt anh vẫn không chút lo lắng hay sợ hãi mà vẫn chăm chú nhắn tin với Tống Vi..
- Chính xác là bao lâu?
Câu hỏi không thể nào lạnh hơn nữa từ Hàn Bách khiến bác sĩ Từ toát mồ hôi hột, sau vài giây ông mới chần chừ lên tiếng
- Dài nhất chỉ được 8 tháng nữa thôi.
- Được. Vậy khi nào bắt đầu xạ trị thì phiền ông báo trước cho tôi một ngày.
Nói xong Hàn Bách đứng dậy vừa xoay lưng đi thì bác sĩ Từ cũng đứng dậy nhanh chóng nhắc nhở anh thêm một lần nữa.
- Hàn tổng, ngài vẫn nên nhanh chóng phẫu thuật tuy khả năng thành công không cao nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục kéo dài.
Hàn Bách không quay lại đối đáp mà chỉ đứng đó ung dung hỏi lại với thái độ vô cùng thoải mái.
- Nếu phẫu thuật không thành công tôi sẽ thế nào?
Lại một câu hỏi khó dành cho bác sĩ Từ, ông khó khăn nói
- Nhẹ thì lâm vào hôn mê sâu, nặng thì..
Nghe đến đây anh cũng hiểu được phần còn lại của câu trả lời đó là gì.
Gương mặt trầm ổn chỉ hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo rồi nhanh chân rời đi.
...----------------...
Hàn Bách day nhẹ trán tựa đầu vào ghế da nhắm hờ mắt rồi trầm giọng nói với tài xế
- Về dinh thự lấy ít đồ rồi qua công ty Hạ Vi, lái nhanh một chút đừng để phu nhân chờ lâu.
- Dạ.
Tài xế Lý gật đầu trả lời rồi đạp ga tăng thêm tốc độ hướng về dinh thự.
Chiếc xe mang theo tâm trạng nặng nề của Hàn Bách không ngừng lao nhanh về phía trước.
Ngày anh biết trong đầu mình mang một khối u ác tính, đó là ngày vô cùng khủng khiếp..
Cái chết đối với anh không đáng sợ nhưng thứ anh sợ nhất là không được ở bên cạnh Tống Vi nữa. Cả hai chỉ vừa trùng phùng hạnh phúc không bao lâu thì sóng gió lại ập tới.
Anh trách ông trời ban cho anh mọi thứ nhưng lại tạo cho anh một đường tình trắc trở, đến khi trắc trở qua đi cứ tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười chào đón nhưng một lần nữa lại gieo lên người anh căn bệnh quái ác nó có thể mang anh rời xa cõi đời này mãi mãi.
Nếu phẫu thuật cắt bỏ khối u thành công thì mọi chuyện không có gì để nói, nhưng tỉ lệ thành công lại vô cùng thấp vì khối u đã chèn ép lên rất nhiều dây thần kinh não chỉ một sơ suất nhỏ thôi anh có thể lâm vào hôn mê sâu hoặc là sống thực vật suốt quãng đời còn lại..
Chính vì thế mà anh muốn kéo dài thời gian trì quãng phẫu thuật để thực hiện những chuyện quan trọng có thể làm lần cuối cùng cho Hàn gia và được ở bên cạnh người con gái quan trọng nhất đời mình lâu hơn chút nữa.
...----------------...
Xe dừng trước cổng công ty Hạ Vi, Hàn Bách mang thức ăn đi vào trong để tài xế lái xe vào bãi đậu.
Từ ngày bệnh tình chuyển biến nặng anh không dám lái xe một mình, nhất là khi đi cùng Tống Vi anh cũng chọn những chiếc xe tân tiến có màn che hoặc là vách ngăn cách âm để tái xế đưa đi.
Sự xuất hiện của Hàn Bách ngay lập tức thu trọn sự chú ý của tất cả nhân viên trong công ty.
Lướt qua những ánh mắt thèm thuồng kia anh vào thang máy đi thẳng lên phòng làm việc của Tống Vi.
Một nữ nhân viên nhìn thang máy vừa khép lại, cô đi đến bàn lễ tân hỏi..
- Đó là ai vậy? Sao cô không ngăn lại?
- Anh ấy là bạn trai của sếp.
Nữ tiếp tân thản nhiên trả lời làm cô gái bên cạnh thoáng giật mình.
Công ty mới thành lập không lâu thời gian làm việc của mỗi người ở đây đều chênh lệch chỉ một hai ngày nhưng nhìn cách nói chuyện thoải mái của Hồng Lam khi nói về sếp mình khiến nữ nhân viên không khỏi tò mò.
- Sao cô biết? Cô cũng mới tới như tôi mà?
Hồng Lam nhìn chị bạn của mình cười một cái rồi nói
- Tôi không phải người mới, trước đây tôi đã từng là nhân viên của sếp lúc còn ở bên Mỹ, nên đã từng gặp qua anh ấy rồi.
Nói cho cô biết, lúc đầu chỉ có hai ba người cũ đến thôi nhưng sau này chính anh ấy là người đã âm thầm đưa ra một cái giá không hề nhỏ mời tất cả các nhân viên cũ lúc trước sang đây tiếp tục làm việc cho sếp đó.
- Thật sao? Sếp chúng ta thật là sướng. Vừa tài giỏi vừa có được bạn trai là tổng tài siêu cấp đẹp trai nữa chứ, ngưỡng mộ quá đi mất.
Nữ nhân viên chấp hai tay đặt trước cằm đôi mắt đã long lanh hình trái tim.
Hồng Lam chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi khẽ nhắc nhở.
- 11 giờ trưa rồi. Cô không có ý định đi ăn?
- Ờ ờ. Quên mất.. Đi đi chúng ta cùng đi ăn.
Câu nói của Hồng Lam lôi nữ nhân viên quay về thực tại, cô vội kéo Hồng Lam ra ngoài vừa đi vừa luyên thuyên không ngớt lời..
- Cô còn biết chuyện gì về sếp nữa không kể tôi nghe đi, sao chị ấy lại giỏi thế nhỉ? Tôi thật sự rất khâm phục đó..
Bình luận facebook