Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Kế! Anh Yêu Em - Chương 73: Nói chuyện
- Nói, trong số các người ai đã biết chuyện này?
Một câu nói của Đường Nhẫm khiến cho cả Đường gia rơi vào sự hoảng sợ. Đường Nhẫm thấy sự im lặng này liền đập mạnh tay xuống thành ghế:
- Bị câm hết rồi à? Mồm đâu?
Mộc Hàm từ dưới nền đất, ngẩng mặt lên giọng lắp bắp:
- L....lão...gia, ngài bình tĩnh lại được không?
- Bình tĩnh? Bà nói thử tôi xem bình tĩnh như thế nào khi con trai lại yêu mẹ kế của mình hả?
Ái Nhược Lam đến bây giờ vẫn không thể tin được những chuyện vừa xảy ra. Chính bà còn không thể tin được, người con gái bà luôn xem như là con ruột lại đi yêu con trai của bà. Bây giờ thì khó rồi, hai người họ phải làm sao đây?
Nhìn thẳng vào Ái Nhược Lam, Đường Nhẫm bước xuống, đứng trước mặt bà, đưa tay bóp chặt lấy cằm bà:
- Có phải bà đã biết chuyện này từ lâu rồi không?
Nhìn khuôn mặt đau đớn của Ái Nhược Lam, Mộc Hàm tròn mắt, tiến lại gần hai người, hai tay giữ chặt tay Đường Nhẫm, miệng không ngừng van xin:
- Lão gia, tôi xin ông. Ái Nhược Lam chắc chắn sẽ không biết chuyện gì đâu? Ông tha cho bà ấy đi mà.
Đường Nhẫm nhíu chặt đôi lông mày, hất tay Mộc Hàm ra khiến bà ta ngã nhào xuống nền đất. Rồi quay sang nhìn chằm chằm Ái Nhược Lam, quát lớn:
- Nói.
Ái Nhược Lam đôi vai hơi run nhẹ:
- Ông tha cho hai đứa nó được không? Tôi sẽ khuyên nhủ hai đứa nó.
- Tốt hơn hết là nên giải quyết cho nhanh gọn đi. Nếu Đường gia có tai tiếng gì đừng trách tôi.
Sau khi rời đi, Đường Nhẫm không quên dặn dò các vệ sĩ ở bên cạnh:
- Chặt một cánh tay của tất cả những người làm ở Đường gia xem như là cảnh cáo. Nếu ai dám hé răng truyền tin này ra bên ngoài thì đừng mong sống sót.
Nghe câu nói này, ai lấy đều run sợ, có nhiều người còn khóc lóc, cầu xin:
- Lão gia, xin ngài tha cho chúng tôi.....lão gia.....
Nhưng Đường Nhẫm nào để lọt tai, cứ vậy mà rời đi. Ái Nhược Lam đứng dậy, bước đến đỡ Mộc Hàm đang ở dưới đất dậy. Bà nhẹ nhàng cất tiếng:
- Sao chị lại làm vậy?
Mộc Hàm đưa tay nắm lấy tay Ái Nhược Lam, đôi mắt nhìn bà có chút thay đổi:
- Em hiểu sao chị làm vậy mà.
- Tôi không hiểu. Lần sau đừng làm vậy nữa.
Dứt lời, Ái Nhược Lam liền rời đi. Từ Kim chứng kiến một cảnh này liền khó hiểu, bước đến:
- Có chuyện gì sao?
Mộc Hàm không hề để ý đến lời hỏi han của Từ Kim cứ vậy mà rời đi. Bị sự phũ phàng của Mộc Hàm làm cho lòng tự trọng của Từ Kim có một chút tổn thương. Bà ta nắm chặt tay. Không vì muốn xây dựng quan hệ tốt để lấy được nhiều tiền bach của Đường gia thì đừng mong bà ta phải hạ mình trước mặt Mộc Hàm. Liếc nhìn đám người làm đang khóc lóc cầu xin ở dưới nền đất, Từ Kim chỉ tay quát:
- Các người còn đứng đấy làm gì? Không nghe thấy lão gia dặn dò gì sao? Còn không mau thực hiện đi.
Đám vệ sĩ nghe Từ Kim nói liền cúi đầu:
- Vâng, tam phu nhân.
........
Sáng hôm sau, tại một quán cafe. Nhấp một ngụm càe, Ái Nhược Lam quay ra phía ngoài cửa nhìn. Một lúc sau, Đường Gia Thiên một thân vest đen, tay nắm chặt tay Bạch Tử Hoa bước vào:
- Mẹ có chuyện gì sao?
Bạch Tử Hoa đứng bên cạnh, liền cúi đầu, lễ phép chào hỏi. Dù bây giờ chuyện của cô và Đường Gia Thiên có thể khiến cô bị Ái Nhược Lam căm ghét nhưng trong lòng cô, bà vẫn như một người mẹ hiền dịu của cô vậy:
- Nhị phu nhân.
Ái Nhược Lam gật nhẹ đầu, tay chỉ xuống hai chiếc ghế ở phía đối diện:
- Ừm. Hai đứa ngồi đi.
Đường Gia Thiên bước đến, kéo một chiếc ghế ra rồi dìu Bạch Tử Hoa ngồi xuống sau đó anh mới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn một màn ân ái này, Ái Nhược Lam phải tròn mắt kinh ngạc. Con trai của bà nay lại biết quan tâm một người con gái sao? Sự lạnh lùng, đáng sợ của anh đâu hết rồi?
- Mẹ.
Thấy bà dường như mất tập trung, Đường Gia Thiên khẽ cất tiếng gọi. Ái Nhược Lam giật mình, nhìn hai người trước mặt, bà khẽ thở dài:
- Hai đứa bắt đầu từ lúc nào?
Đường Gia Thiên khẽ mỉm cười:
- Mẹ, bọn con là thật lòng. Mẹ có thể ủng hộ bọn con không?
Bạch Tử Hoa cũng gật đầu, nói thêm:
- Đúng vậy, chị......
Như biết mình sử dụng từ ngữ không phải phép cho lắm, Bạch Tử Hoa liền vội vàng sửa lại:
- Nhị phu nhân, ngươi có thể ủng hộ bọn con không? Bọn con thật sự không thể xa nhau được.
Ái Nhược Lam tiếp xúc với Bạch Tử Hoa cũng rất lâu rồi, bà còn không hiểu tính cách của cô sao? Nếu nói thật thì bà cũng từng ao ước có được người con dâu như Bạch Tử Hoa vậy.
- Ta ủng hộ vậy hai đứa định tính như thế nào để đối phó với lão gia? Ông ấy sẽ không tha cho hai đứa đâu. Bây giờ cả Đường gia như là địa ngục rồi. Mọi thứ dần đi xa quỹ đạo, hai đứa tính sao?
Đường Gia Thiên nhìn thẳng vào mắt Ái Nhược Lam, kiên định nói:
- Chỉ cần mẹ ủng hộ bọn con, con sẽ tự có cách đối phó với Đường Nhẫm. Chắc chắn sẽ không để mẹ và Tử Hoa phải chịu gánh nặng này đâu.
Một câu nói của Đường Nhẫm khiến cho cả Đường gia rơi vào sự hoảng sợ. Đường Nhẫm thấy sự im lặng này liền đập mạnh tay xuống thành ghế:
- Bị câm hết rồi à? Mồm đâu?
Mộc Hàm từ dưới nền đất, ngẩng mặt lên giọng lắp bắp:
- L....lão...gia, ngài bình tĩnh lại được không?
- Bình tĩnh? Bà nói thử tôi xem bình tĩnh như thế nào khi con trai lại yêu mẹ kế của mình hả?
Ái Nhược Lam đến bây giờ vẫn không thể tin được những chuyện vừa xảy ra. Chính bà còn không thể tin được, người con gái bà luôn xem như là con ruột lại đi yêu con trai của bà. Bây giờ thì khó rồi, hai người họ phải làm sao đây?
Nhìn thẳng vào Ái Nhược Lam, Đường Nhẫm bước xuống, đứng trước mặt bà, đưa tay bóp chặt lấy cằm bà:
- Có phải bà đã biết chuyện này từ lâu rồi không?
Nhìn khuôn mặt đau đớn của Ái Nhược Lam, Mộc Hàm tròn mắt, tiến lại gần hai người, hai tay giữ chặt tay Đường Nhẫm, miệng không ngừng van xin:
- Lão gia, tôi xin ông. Ái Nhược Lam chắc chắn sẽ không biết chuyện gì đâu? Ông tha cho bà ấy đi mà.
Đường Nhẫm nhíu chặt đôi lông mày, hất tay Mộc Hàm ra khiến bà ta ngã nhào xuống nền đất. Rồi quay sang nhìn chằm chằm Ái Nhược Lam, quát lớn:
- Nói.
Ái Nhược Lam đôi vai hơi run nhẹ:
- Ông tha cho hai đứa nó được không? Tôi sẽ khuyên nhủ hai đứa nó.
- Tốt hơn hết là nên giải quyết cho nhanh gọn đi. Nếu Đường gia có tai tiếng gì đừng trách tôi.
Sau khi rời đi, Đường Nhẫm không quên dặn dò các vệ sĩ ở bên cạnh:
- Chặt một cánh tay của tất cả những người làm ở Đường gia xem như là cảnh cáo. Nếu ai dám hé răng truyền tin này ra bên ngoài thì đừng mong sống sót.
Nghe câu nói này, ai lấy đều run sợ, có nhiều người còn khóc lóc, cầu xin:
- Lão gia, xin ngài tha cho chúng tôi.....lão gia.....
Nhưng Đường Nhẫm nào để lọt tai, cứ vậy mà rời đi. Ái Nhược Lam đứng dậy, bước đến đỡ Mộc Hàm đang ở dưới đất dậy. Bà nhẹ nhàng cất tiếng:
- Sao chị lại làm vậy?
Mộc Hàm đưa tay nắm lấy tay Ái Nhược Lam, đôi mắt nhìn bà có chút thay đổi:
- Em hiểu sao chị làm vậy mà.
- Tôi không hiểu. Lần sau đừng làm vậy nữa.
Dứt lời, Ái Nhược Lam liền rời đi. Từ Kim chứng kiến một cảnh này liền khó hiểu, bước đến:
- Có chuyện gì sao?
Mộc Hàm không hề để ý đến lời hỏi han của Từ Kim cứ vậy mà rời đi. Bị sự phũ phàng của Mộc Hàm làm cho lòng tự trọng của Từ Kim có một chút tổn thương. Bà ta nắm chặt tay. Không vì muốn xây dựng quan hệ tốt để lấy được nhiều tiền bach của Đường gia thì đừng mong bà ta phải hạ mình trước mặt Mộc Hàm. Liếc nhìn đám người làm đang khóc lóc cầu xin ở dưới nền đất, Từ Kim chỉ tay quát:
- Các người còn đứng đấy làm gì? Không nghe thấy lão gia dặn dò gì sao? Còn không mau thực hiện đi.
Đám vệ sĩ nghe Từ Kim nói liền cúi đầu:
- Vâng, tam phu nhân.
........
Sáng hôm sau, tại một quán cafe. Nhấp một ngụm càe, Ái Nhược Lam quay ra phía ngoài cửa nhìn. Một lúc sau, Đường Gia Thiên một thân vest đen, tay nắm chặt tay Bạch Tử Hoa bước vào:
- Mẹ có chuyện gì sao?
Bạch Tử Hoa đứng bên cạnh, liền cúi đầu, lễ phép chào hỏi. Dù bây giờ chuyện của cô và Đường Gia Thiên có thể khiến cô bị Ái Nhược Lam căm ghét nhưng trong lòng cô, bà vẫn như một người mẹ hiền dịu của cô vậy:
- Nhị phu nhân.
Ái Nhược Lam gật nhẹ đầu, tay chỉ xuống hai chiếc ghế ở phía đối diện:
- Ừm. Hai đứa ngồi đi.
Đường Gia Thiên bước đến, kéo một chiếc ghế ra rồi dìu Bạch Tử Hoa ngồi xuống sau đó anh mới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn một màn ân ái này, Ái Nhược Lam phải tròn mắt kinh ngạc. Con trai của bà nay lại biết quan tâm một người con gái sao? Sự lạnh lùng, đáng sợ của anh đâu hết rồi?
- Mẹ.
Thấy bà dường như mất tập trung, Đường Gia Thiên khẽ cất tiếng gọi. Ái Nhược Lam giật mình, nhìn hai người trước mặt, bà khẽ thở dài:
- Hai đứa bắt đầu từ lúc nào?
Đường Gia Thiên khẽ mỉm cười:
- Mẹ, bọn con là thật lòng. Mẹ có thể ủng hộ bọn con không?
Bạch Tử Hoa cũng gật đầu, nói thêm:
- Đúng vậy, chị......
Như biết mình sử dụng từ ngữ không phải phép cho lắm, Bạch Tử Hoa liền vội vàng sửa lại:
- Nhị phu nhân, ngươi có thể ủng hộ bọn con không? Bọn con thật sự không thể xa nhau được.
Ái Nhược Lam tiếp xúc với Bạch Tử Hoa cũng rất lâu rồi, bà còn không hiểu tính cách của cô sao? Nếu nói thật thì bà cũng từng ao ước có được người con dâu như Bạch Tử Hoa vậy.
- Ta ủng hộ vậy hai đứa định tính như thế nào để đối phó với lão gia? Ông ấy sẽ không tha cho hai đứa đâu. Bây giờ cả Đường gia như là địa ngục rồi. Mọi thứ dần đi xa quỹ đạo, hai đứa tính sao?
Đường Gia Thiên nhìn thẳng vào mắt Ái Nhược Lam, kiên định nói:
- Chỉ cần mẹ ủng hộ bọn con, con sẽ tự có cách đối phó với Đường Nhẫm. Chắc chắn sẽ không để mẹ và Tử Hoa phải chịu gánh nặng này đâu.
Bình luận facebook