Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa! - Chương 54: Rời Đi.
Tần Tâm Ly ở trong bệnh viện 2 ngày, hai ngày này cô vẫn sinh hoạt như thường lệ.
Mỗi ngày Tần Tâm Ly được bác sĩ đẩy đi chụp X - Quang kiểm tra, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tần Tâm Ly nằm trên băng ca, ngó mắt nhìn Diêu Trì thật lâu, cô muốn ngắm thêm một chút nữa... ngắm khuôn mặt người đàn ông này....
Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, cô nhắm mắt để y ta đẩy đi, cô khóc, bởi vì cô biết lần này là lần cuối cô gặp Diêu Trì.
Trong tâm không hiểu sao lại buồn bã đến như thế ...
Mộc Tiểu giữ đúng lời hứa, Tần Tâm Ly nắm chặt mẫu giấy mà khi nãy trong lúc chỉnh kim truyền dịch y tá đã nhét cho cô.
Vĩnh biệt.... chắc sẽ không còn gặp lại... cũng sống cho tốt....
" Đừng sợ". Trước khi cô được đẩy vào phòng, ngày nào hắn cũng ăn ủi cô như thế cả.
Diêu Trì thấy Tần Tâm Ly nhắm chặt hai mắt, cũng chỉ nghĩ cô còn giận, hắn khẽ hôn lên trán cô. Nhìn cô được đưa vào, còn hắn ngồi ở ghế chờ đợi cô, phía trước toàn là vệ sĩ canh gác.
Phòng kiểm tra này có cửa sau, sau khi Tần Tâm Ly được đẩy vào thì y ta lại mở một cánh cửa khác đem cô ra ngoài, nhóm người giả danh bác sĩ này làm việc rất có chuyên môn, chỉ một chốc đã hộ tống được Tần Tâm Ly lên xe rời đi, âm thầm lặng lẽ.
Vì để đề phòng Diêu Trì, Tiêu Mặc Hiên quyết định cắt hết đường lui cho hắn. Phía bên kia, Đào Khương thành công chuyển viện cho mẹ cô.
Diêu Trì ngồi trước cửa phòng, đột nhiên tim khẽ nhói, bất an lan tràn.
Lâu như vậy... cô không có chuyện gì chứ. Bình thường rất nhanh đã xong, sau hôm nay lại lâu đến như thế.
Diêu Trì vẫn đợi, vài phút sau, khi không đợi nổi nữa, hắn cho người gọi.
Bên trong im lặng đến đáng sợ, Diêu Trì phá cửa bước vào, bên trong lại trống không.
Tần Tâm Ly đi đâu rồi, Diêu Trì sắp phát điên, cô biến mất rồi, giống như không khí bốc hơi mất khỏi tầm mắt của hắn.
Là do hắn sơ suất....
Diêu Trì điên cuồng tìm kiếm, vệ sĩ cũng hớt hải, cả khu bệnh viện lúc đó bị xáo trộn hết lên, hắn cho người phong tỏa cổng ra, mọi ngóc ngách trong bệnh viện đều lực soát hết nhưng lại không hề thấy.
Hai mắt Diêu Trì đỏ ngầu... hắn không cho phép cô biến mất...
Viện trưởng cũng hớt hải chạy xuống, sau đó xác định rằng hôm nay không có sắp xếp ca nào kiểm tra cho cô cả. Nghe như thế, sắc mặt của Diêu Trì ngày càng dữ tợn.
Hắn bỏ mặc viện trưởng, sau đó phóng xe ra khỏi bệnh viện.
------------
Tần Tâm Ly và mẹ cô vừa được Tiêu Mặc Hiên đưa lên sân bay vài phút trước, máy bay cất cánh được 10 phút thì Mộc Tiểu nhận được thông tin Diêu Trì cho lệnh tìm kiếm ra phạm vi rộng. Đến cả sân bay cũng không tha.
Mộc Tiểu thở ra nhẹ nhõm, cũng may Cô và chồng cô làm hộ chiếu giả khi mua vé, cũng may Tần Tâm Ly đã rời khỏi Trung quốc.
Cô và chồng chỉ giúp được như thế thôi, còn lại thì do hai người bọn họ, Mộc Tiểu nghĩ, trong thời gian này, Tần Tâm Ly rời đi cũng là quyết định tốt.
Mà cho dù có tốt hay không, cũng là quyết định của Tần Tâm Ly, cô cũng không thể nào chen vào được.
Trên máy bay, Tần Tâm Ly được ngồi một khoang riêng, cô ngồi cạnh giường bệnh của bà, lâm vào suy tư...
Diêu Trì hiện tại như thế nào? Cô không chắc, nhưng tình hình có lẽ sẽ không khả quan mấy, nhưng cô phải rời đi.
Không hẹn gặp lại....
-----------------
Hà Lan lúc 9 giờ tối.
Ngồi máy bay gần nửa ngày trời, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống, sau đó theo sự sắp xếp của Tiêu Mặc Hiên, bác sĩ đã chờ sẵn tại đó, khi vừa xuống sân bay, mẹ cô liền được chuyển đi chăm sóc.
Phẫu thuật thành công, nhưng người vẫn chưa hồi phục, lại đi máy bay dài như thế, e là cũng không chịu nổi.
Cô vô cùng cảm kích Mộc Tiểu, nhờ có họ, nhờ có Đào Khương, cô không biết phải báo đáp họ như thế nào cho phải.
Tần Tâm Ly được sắp xếp chỗ ở, cuộc sống mới lại bắt đầu, cô sống một mình, ban ngày, Tần Tâm Ly đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ, buổi chiều cô đến cửa hàng bán hoa làm việc, tối đến thì trở lại nơi ở.
Mỗi ngày bận rộn, có lúc rất nhớ Diêu Trì, nhớ lại những khoảng thời gian chung đụng.
Tần Tâm Ly khẽ cười, hy vọng người vẫn sống tốt, hợp đồng trong tay hắn, chỉ cần hắn kí tên, cô và hắn cũng không còn gì cả.
Cũng nên như thế, cô hiểu rõ thân phận của mình, Diêu Trì thuộc hào môn, mà cô thì giống như nàng lọ lem không có hồi kết tốt đẹp... chỉ là trước khi đi không tạm biệt ông cụ Diêu gia gia....
Có nhiều lúc Tần Tâm Ly hối hận về quyết định của bản thân, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, cô lại nhớ Diêu Trì.
Cô vốn hối tiếc tại sao trước đó không giữ lại chút kỉ niệm gì của Diêu Trì cả.. nhưng mà không phải...
Một tháng sau đó... cô mang thai...
Con của Diêu Trì luôn mong ngóng, sau khi biết, cô cầm giấy khám thai khóc rất nhiều, không phải vì ghét bỏ mà bởi vì cô cảm thấy may mắn.
Ít ra còn có thứ gì ràng buộc giữa hai người còn tồn tại....
Diêu Trì... anh có biết, mình có con không?....
Mỗi ngày Tần Tâm Ly được bác sĩ đẩy đi chụp X - Quang kiểm tra, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tần Tâm Ly nằm trên băng ca, ngó mắt nhìn Diêu Trì thật lâu, cô muốn ngắm thêm một chút nữa... ngắm khuôn mặt người đàn ông này....
Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, cô nhắm mắt để y ta đẩy đi, cô khóc, bởi vì cô biết lần này là lần cuối cô gặp Diêu Trì.
Trong tâm không hiểu sao lại buồn bã đến như thế ...
Mộc Tiểu giữ đúng lời hứa, Tần Tâm Ly nắm chặt mẫu giấy mà khi nãy trong lúc chỉnh kim truyền dịch y tá đã nhét cho cô.
Vĩnh biệt.... chắc sẽ không còn gặp lại... cũng sống cho tốt....
" Đừng sợ". Trước khi cô được đẩy vào phòng, ngày nào hắn cũng ăn ủi cô như thế cả.
Diêu Trì thấy Tần Tâm Ly nhắm chặt hai mắt, cũng chỉ nghĩ cô còn giận, hắn khẽ hôn lên trán cô. Nhìn cô được đưa vào, còn hắn ngồi ở ghế chờ đợi cô, phía trước toàn là vệ sĩ canh gác.
Phòng kiểm tra này có cửa sau, sau khi Tần Tâm Ly được đẩy vào thì y ta lại mở một cánh cửa khác đem cô ra ngoài, nhóm người giả danh bác sĩ này làm việc rất có chuyên môn, chỉ một chốc đã hộ tống được Tần Tâm Ly lên xe rời đi, âm thầm lặng lẽ.
Vì để đề phòng Diêu Trì, Tiêu Mặc Hiên quyết định cắt hết đường lui cho hắn. Phía bên kia, Đào Khương thành công chuyển viện cho mẹ cô.
Diêu Trì ngồi trước cửa phòng, đột nhiên tim khẽ nhói, bất an lan tràn.
Lâu như vậy... cô không có chuyện gì chứ. Bình thường rất nhanh đã xong, sau hôm nay lại lâu đến như thế.
Diêu Trì vẫn đợi, vài phút sau, khi không đợi nổi nữa, hắn cho người gọi.
Bên trong im lặng đến đáng sợ, Diêu Trì phá cửa bước vào, bên trong lại trống không.
Tần Tâm Ly đi đâu rồi, Diêu Trì sắp phát điên, cô biến mất rồi, giống như không khí bốc hơi mất khỏi tầm mắt của hắn.
Là do hắn sơ suất....
Diêu Trì điên cuồng tìm kiếm, vệ sĩ cũng hớt hải, cả khu bệnh viện lúc đó bị xáo trộn hết lên, hắn cho người phong tỏa cổng ra, mọi ngóc ngách trong bệnh viện đều lực soát hết nhưng lại không hề thấy.
Hai mắt Diêu Trì đỏ ngầu... hắn không cho phép cô biến mất...
Viện trưởng cũng hớt hải chạy xuống, sau đó xác định rằng hôm nay không có sắp xếp ca nào kiểm tra cho cô cả. Nghe như thế, sắc mặt của Diêu Trì ngày càng dữ tợn.
Hắn bỏ mặc viện trưởng, sau đó phóng xe ra khỏi bệnh viện.
------------
Tần Tâm Ly và mẹ cô vừa được Tiêu Mặc Hiên đưa lên sân bay vài phút trước, máy bay cất cánh được 10 phút thì Mộc Tiểu nhận được thông tin Diêu Trì cho lệnh tìm kiếm ra phạm vi rộng. Đến cả sân bay cũng không tha.
Mộc Tiểu thở ra nhẹ nhõm, cũng may Cô và chồng cô làm hộ chiếu giả khi mua vé, cũng may Tần Tâm Ly đã rời khỏi Trung quốc.
Cô và chồng chỉ giúp được như thế thôi, còn lại thì do hai người bọn họ, Mộc Tiểu nghĩ, trong thời gian này, Tần Tâm Ly rời đi cũng là quyết định tốt.
Mà cho dù có tốt hay không, cũng là quyết định của Tần Tâm Ly, cô cũng không thể nào chen vào được.
Trên máy bay, Tần Tâm Ly được ngồi một khoang riêng, cô ngồi cạnh giường bệnh của bà, lâm vào suy tư...
Diêu Trì hiện tại như thế nào? Cô không chắc, nhưng tình hình có lẽ sẽ không khả quan mấy, nhưng cô phải rời đi.
Không hẹn gặp lại....
-----------------
Hà Lan lúc 9 giờ tối.
Ngồi máy bay gần nửa ngày trời, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống, sau đó theo sự sắp xếp của Tiêu Mặc Hiên, bác sĩ đã chờ sẵn tại đó, khi vừa xuống sân bay, mẹ cô liền được chuyển đi chăm sóc.
Phẫu thuật thành công, nhưng người vẫn chưa hồi phục, lại đi máy bay dài như thế, e là cũng không chịu nổi.
Cô vô cùng cảm kích Mộc Tiểu, nhờ có họ, nhờ có Đào Khương, cô không biết phải báo đáp họ như thế nào cho phải.
Tần Tâm Ly được sắp xếp chỗ ở, cuộc sống mới lại bắt đầu, cô sống một mình, ban ngày, Tần Tâm Ly đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ, buổi chiều cô đến cửa hàng bán hoa làm việc, tối đến thì trở lại nơi ở.
Mỗi ngày bận rộn, có lúc rất nhớ Diêu Trì, nhớ lại những khoảng thời gian chung đụng.
Tần Tâm Ly khẽ cười, hy vọng người vẫn sống tốt, hợp đồng trong tay hắn, chỉ cần hắn kí tên, cô và hắn cũng không còn gì cả.
Cũng nên như thế, cô hiểu rõ thân phận của mình, Diêu Trì thuộc hào môn, mà cô thì giống như nàng lọ lem không có hồi kết tốt đẹp... chỉ là trước khi đi không tạm biệt ông cụ Diêu gia gia....
Có nhiều lúc Tần Tâm Ly hối hận về quyết định của bản thân, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, cô lại nhớ Diêu Trì.
Cô vốn hối tiếc tại sao trước đó không giữ lại chút kỉ niệm gì của Diêu Trì cả.. nhưng mà không phải...
Một tháng sau đó... cô mang thai...
Con của Diêu Trì luôn mong ngóng, sau khi biết, cô cầm giấy khám thai khóc rất nhiều, không phải vì ghét bỏ mà bởi vì cô cảm thấy may mắn.
Ít ra còn có thứ gì ràng buộc giữa hai người còn tồn tại....
Diêu Trì... anh có biết, mình có con không?....
Bình luận facebook