Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 99
"Thông minh cái đầu anh. . . . . ." An Tâm Á giận, cô uốn éo, cả mặt bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp động lòng người, "Anh định ở chỗ này làm loạn. . . . . ."
"Làm loạn? !" Trình Quân Hạo vui vẻ, "Ở chỗ này coi là làm loạn? Vậy có ai đó lột sạch quần áo đến phòng anh câu dẫn anh thì không gọi làm loạn? !"
An Tâm Á sắc mặt đỏ như trái gấc, cô khẽ giằng co, "Ai lột sạch quần áo, dù sao cũng không phải là ý em. . . . . ."
Trình Quân Hạo tâm tình đột nhiên lại tốt, anh cúi đầu xuống, môi để gần sát tai của cô, thân ái lướt qua một cái, nhẹ nhàng giống như lông vũ làm lúng túng An Tâm Á hồ nhỏ, cả người cô ngẩn ra, này choáng nha, chạm ở đâu không chạm, nơi đó là nơi cực kỳ mẫn cảm của cô a a a. . . . . .
Cô cắn môi nhẫn nại không phản ứng, chọc vui Trình Quân Hạo, cô nhắm mắt lại nhưng tai vẫn có thể nghe tiếng cười nhẹ nhàng của anh.
Không khí mờ ám này làm An Tâm Á không biết làm sao, cô đang không biết phải cự tuyệt con dã thú này như thế nào thì giọng nói có chút đùa cợt của Trình Quân Hạo vang ở bên tai, ", chẳng lẽ em rất muốn câu dẫn anh làm chuyện đó ở chỗ này sao? !"
". . . . . ." An Tâm Á cắn răng, người này bản lãnh đổi trắng thay đen thật sự là khiến cho người ta sinh chán ghét.
Trình Quân Hạo tâm tình nhất thời rất tốt, anh không biết rõ mình tại sao sẽ bởi vì cô mà bất chợt lúc giận lúc vui, mặc dù có chút giống như bị khống chế, nhưng tâm tình của anh trước nay chưa có trầm bổng thất thường, kinh tâm động phách một chút cũng không có gì không tốt.
Cô gái này, dù sao cũng là của anh, chịu khống chế chút cũng không sao cả.
Anh lại gần lỗ tai của cô,trong lúc cô đang sững sờ nói, "Không được rồi, anh thật sự muốn cởi quần áo rồi. . . . . ."
An Tâm Á kinh hãi, vội vàng nhảy dựng lên, đỏ mặt chạy như điên ra khỏi phòng, kéo tay Trình Quân Hạo đi thẳng vào thang máy, "Em muốn về rồi, hôm nay hơi mệt. . . . . . Sáng mai còn phải quay ngoại cảnh. . . . . ."
Trong lòng An Tâm Á nghĩ có lẽ tên dã thú này sẽ không tha cho cô về. Trình Quân Hạo chưa kịp trả lời, điện thoại của anh vang lên.
Trình Quân Hạo nhìn cô một cái, xoay người nghe điện thoại, ý nghĩa lời nói chuyển lạnh.
"Đại ca, đã tìm được Trình Quân Hoa. . . . . ." giọng nói lo lắng của Con Muỗi xuyên thấu qua điện thoại truyền tới, còn mang theo vội vàng, "Mất chút hơi sức mới dụ hắn ra ngoài được, cuối cùng cũng bắt được hắn. . . . . ."
Trình nhị thiếu trong nháy mắt cả người trở nên lạnh, lạnh lẽo mở miệng, "Coi chừng hắn, tôi lập tức trở về. . . . . ."
Giọng nói lạnh lẽ này giống như là từ trong địa ngục truyền ra.
An Tâm Á hơi sửng sốt trong nháy mắt, Trình Quân Hạo đã quay mặt lại, chỉ là sắc mặt rất cứng ngắc, hướng về phía cô, "Ở đâu vậy? Anh đưa em về. . . . . ."
"Ách, không cần, tự em về nhà được rồi, anh còn có việc của anh mà. . . . . ." An Tâm Á liên tiếp khoát tay cự tuyệt.
Trình Quân Hạo mấp máy môi, cuối cùng không cự tuyệt cô..., "Vậy gọi xe về nhà, anh có chút chuyện gấp phải xử lý. . . . . ."
"A a, em biết rồi. . . . . ." An Tâm Á rời khỏi thang máy, giông như con thỏ chạy trốn chạy như điên ra ngoài.
Trình Quân Hạo nhìn bóng lưng chạy hối hả của cô âm thầm vạch đen đầy đầu, cô gái này bộ cô coi anh như thú dữ hay sao? ! Không thể chờ thêm một phút nào mà vội vàng muốn chạy về nhà như vậy? ! Sợ cùng anh chung đụng? ! Nhưng lại nghĩ đến, trong nhà còn có hai bảo bối, anh thấy ấm lòng, nha đầu này thật làm người ta không biết nói gì, nhìn cô yêu thương hai đứa bé hơn cả anh như vậy, anh cũng không so đo, hào phóng quyết định bỏ qua chuyện cũ. . . . . .
Lạnh mặt, nhanh chóng lên xe, chạy đi.
*
An Tâm Á làm sao chịu thuê xe, bây giờ còn sớm, xe bus vẫn còn, cô thở dài một tiếng, may mà không bị con thú hoang như anh bắt ngủ lại, nếu không tối nay cô nhất định mệt chết, còn không biết về nhà thế nào.
Cô ngàn lần không thể nào ngủ ở nhà anh, cho nên, vừa nghe anh có chuyện phải đi, trong lòng cô không ức chế được mừng như điên, chạy như điên lên xe bus, cảm giác bị áp bức trong lòng rốt cuộc biến mất.
Trình Quân Hạo người này có khí thế rất đáng sợ, bị anh trực tiếp chất vấn cũng là rất khó khăn, không biết phải trả lời như thế nào, cô cực kỳ ao ước anh bận muốn chết, không đếm xỉa tới cô thì không còn gì tốt hơn được nửa, cô thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về nhà, chỉ là còn phải hóa trang thật kỹ.
Người đi bộ vội vã trên đường, trên xe dòng người đông đúc, cũng không có chú ý tới cô.
Chỉ là một chiếc xe chợt lướt qua trong nháy mắt, liếc thấy một gương mặt, cô ta nhíu chân mày, nhanh chóng quay đầu, đi theo An Tâm Á. . . . . .
*
Xích. . . . . .
Xe hơi sang trọng quẹo cua đi vào tổng bộ Ưng Môn, sớm đã có đàn em ra đón mở cửa, cung kính nói: "Anh hai, anh Con Muỗi đang đợi rồi. . . . . ."
Trình Quân Hạo mặt lạnh, đi vào. Con Muỗi đi tới, nói: "Thật không dễ bắt được Trình Quân Hoa, lão hồ ly đem hắn giấu rất kỹ, tốn hơi sức mất một phen mới bắt được. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười lên, "Vậy sao? ! Hắn trốn đi đâu vậy? !"
Anh một mặt dẫn đầu hướng địa lao đi, một mặt hỏi Con Muỗi.
"Trình Quân Hạo đem hắn giấu đến Hổ Bang, bọn đàn em cũng là vô tình nghe một tên đàn em trong Hổ Bang nói cho biết, nó phải liều cả cái mạng, lúc này mới tìm được dấu vết của hắn. . . . . ." Con Muỗi giận dữ nói.
"Hổ Bang? !" Trình Quân Hạo lạnh mặt, ánh mắt sắc bén, "Lão già thật là thủ đoạn, nói như vậy, hắn cùng với Hổ Bang coi như đã liên minh rồi hả ? !"
"Em đoán mười phần là đúng vậy. . . . . ." Con Muỗi gật đầu một cái, "Trình lão nhất định đã cùng Phó Vũ Hoàng trao đổi ích lợi, nếu không, theo tính tình của Bang chủ Hổ Bang,làm sao lại chịu chứa chấp Trình Quân Hoa, cùng với Ưng Môn chúng ta đối nghịch chứ? !"
Trình Quân Hạo không có lên tiếng, nhăn mày suy tư. Phó Vũ Hoàng, người này, cũng là một năm này từ tay không mà nổi lên, trong lúc nội bộ Hổ Bang tranh đấu hắn bất chợt nhảy vào xử lý, nhất thống Hổ Bang, một năm nay, Hổ Bang được hắn dẫn dắt cũng dần dần từ chia năm xẻ bảy liền biến thành Đệ Nhị Đại bang ở thành phố A. Người này, ngược lại là người rất có lực ảnh hưởng, Trình Quân Hạo có chút tò mò, trong một năm người có thể làm một bang phái phát dương quang đại, tuyệt đối không đơn giản.
Mà Trình Quân Hạo tự nhiên cũng biết, bọn họ đối với Ưng bang đoán chừng cũng chỉ có thái độ đối địch, quá khứ là không thể, hiện tại rốt cuộc vây cánh cứng cáp rồi, muốn công khai ra mặt rồi sao? !
Quá khứ anh phái con muỗi phái người đi trà trộn vào nội bộ Hổ Bang đấu tranh, cũng bị hắn từng chút từng chút bình ổn lại, hơn nữa, không cùng Ưng Môn đối kháng, lúc này lại thu dụng Trình Quân Hoa, như vậy. . . . . .
Trình Quân Hạo nheo mắt lại, phân tích tình thế, "Tăng cường đề phòng, lão hồ ly cùng Phó Vũ Hoàng nhất định sẽ có hành động. . . . . ."
Con Muỗi vội vàng vâng lời, Trình Quân Hạo nheo mắt ngẫm nghĩ, bật cười một tiếng, một lão hồ ly hợp với một Hổ Bang Bang chủ muốn đấu tới cùng với anh, anh cũng không phải là ăn cơm không lớn lên.
Sắc mặt anh không vui vẻ, Con Muỗi đã nhìn ra, "Hổ Bang bên trong có người của chúng ta, anh hai yên tâm đi, theo lý thuyết, sẽ không có cái gì phải lo. . . . . ."
Huống chi hiện tại Trình Quân Hoa ở trong tay bọn họ, bọn họ có lợi thế.
"Làm loạn? !" Trình Quân Hạo vui vẻ, "Ở chỗ này coi là làm loạn? Vậy có ai đó lột sạch quần áo đến phòng anh câu dẫn anh thì không gọi làm loạn? !"
An Tâm Á sắc mặt đỏ như trái gấc, cô khẽ giằng co, "Ai lột sạch quần áo, dù sao cũng không phải là ý em. . . . . ."
Trình Quân Hạo tâm tình đột nhiên lại tốt, anh cúi đầu xuống, môi để gần sát tai của cô, thân ái lướt qua một cái, nhẹ nhàng giống như lông vũ làm lúng túng An Tâm Á hồ nhỏ, cả người cô ngẩn ra, này choáng nha, chạm ở đâu không chạm, nơi đó là nơi cực kỳ mẫn cảm của cô a a a. . . . . .
Cô cắn môi nhẫn nại không phản ứng, chọc vui Trình Quân Hạo, cô nhắm mắt lại nhưng tai vẫn có thể nghe tiếng cười nhẹ nhàng của anh.
Không khí mờ ám này làm An Tâm Á không biết làm sao, cô đang không biết phải cự tuyệt con dã thú này như thế nào thì giọng nói có chút đùa cợt của Trình Quân Hạo vang ở bên tai, ", chẳng lẽ em rất muốn câu dẫn anh làm chuyện đó ở chỗ này sao? !"
". . . . . ." An Tâm Á cắn răng, người này bản lãnh đổi trắng thay đen thật sự là khiến cho người ta sinh chán ghét.
Trình Quân Hạo tâm tình nhất thời rất tốt, anh không biết rõ mình tại sao sẽ bởi vì cô mà bất chợt lúc giận lúc vui, mặc dù có chút giống như bị khống chế, nhưng tâm tình của anh trước nay chưa có trầm bổng thất thường, kinh tâm động phách một chút cũng không có gì không tốt.
Cô gái này, dù sao cũng là của anh, chịu khống chế chút cũng không sao cả.
Anh lại gần lỗ tai của cô,trong lúc cô đang sững sờ nói, "Không được rồi, anh thật sự muốn cởi quần áo rồi. . . . . ."
An Tâm Á kinh hãi, vội vàng nhảy dựng lên, đỏ mặt chạy như điên ra khỏi phòng, kéo tay Trình Quân Hạo đi thẳng vào thang máy, "Em muốn về rồi, hôm nay hơi mệt. . . . . . Sáng mai còn phải quay ngoại cảnh. . . . . ."
Trong lòng An Tâm Á nghĩ có lẽ tên dã thú này sẽ không tha cho cô về. Trình Quân Hạo chưa kịp trả lời, điện thoại của anh vang lên.
Trình Quân Hạo nhìn cô một cái, xoay người nghe điện thoại, ý nghĩa lời nói chuyển lạnh.
"Đại ca, đã tìm được Trình Quân Hoa. . . . . ." giọng nói lo lắng của Con Muỗi xuyên thấu qua điện thoại truyền tới, còn mang theo vội vàng, "Mất chút hơi sức mới dụ hắn ra ngoài được, cuối cùng cũng bắt được hắn. . . . . ."
Trình nhị thiếu trong nháy mắt cả người trở nên lạnh, lạnh lẽo mở miệng, "Coi chừng hắn, tôi lập tức trở về. . . . . ."
Giọng nói lạnh lẽ này giống như là từ trong địa ngục truyền ra.
An Tâm Á hơi sửng sốt trong nháy mắt, Trình Quân Hạo đã quay mặt lại, chỉ là sắc mặt rất cứng ngắc, hướng về phía cô, "Ở đâu vậy? Anh đưa em về. . . . . ."
"Ách, không cần, tự em về nhà được rồi, anh còn có việc của anh mà. . . . . ." An Tâm Á liên tiếp khoát tay cự tuyệt.
Trình Quân Hạo mấp máy môi, cuối cùng không cự tuyệt cô..., "Vậy gọi xe về nhà, anh có chút chuyện gấp phải xử lý. . . . . ."
"A a, em biết rồi. . . . . ." An Tâm Á rời khỏi thang máy, giông như con thỏ chạy trốn chạy như điên ra ngoài.
Trình Quân Hạo nhìn bóng lưng chạy hối hả của cô âm thầm vạch đen đầy đầu, cô gái này bộ cô coi anh như thú dữ hay sao? ! Không thể chờ thêm một phút nào mà vội vàng muốn chạy về nhà như vậy? ! Sợ cùng anh chung đụng? ! Nhưng lại nghĩ đến, trong nhà còn có hai bảo bối, anh thấy ấm lòng, nha đầu này thật làm người ta không biết nói gì, nhìn cô yêu thương hai đứa bé hơn cả anh như vậy, anh cũng không so đo, hào phóng quyết định bỏ qua chuyện cũ. . . . . .
Lạnh mặt, nhanh chóng lên xe, chạy đi.
*
An Tâm Á làm sao chịu thuê xe, bây giờ còn sớm, xe bus vẫn còn, cô thở dài một tiếng, may mà không bị con thú hoang như anh bắt ngủ lại, nếu không tối nay cô nhất định mệt chết, còn không biết về nhà thế nào.
Cô ngàn lần không thể nào ngủ ở nhà anh, cho nên, vừa nghe anh có chuyện phải đi, trong lòng cô không ức chế được mừng như điên, chạy như điên lên xe bus, cảm giác bị áp bức trong lòng rốt cuộc biến mất.
Trình Quân Hạo người này có khí thế rất đáng sợ, bị anh trực tiếp chất vấn cũng là rất khó khăn, không biết phải trả lời như thế nào, cô cực kỳ ao ước anh bận muốn chết, không đếm xỉa tới cô thì không còn gì tốt hơn được nửa, cô thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về nhà, chỉ là còn phải hóa trang thật kỹ.
Người đi bộ vội vã trên đường, trên xe dòng người đông đúc, cũng không có chú ý tới cô.
Chỉ là một chiếc xe chợt lướt qua trong nháy mắt, liếc thấy một gương mặt, cô ta nhíu chân mày, nhanh chóng quay đầu, đi theo An Tâm Á. . . . . .
*
Xích. . . . . .
Xe hơi sang trọng quẹo cua đi vào tổng bộ Ưng Môn, sớm đã có đàn em ra đón mở cửa, cung kính nói: "Anh hai, anh Con Muỗi đang đợi rồi. . . . . ."
Trình Quân Hạo mặt lạnh, đi vào. Con Muỗi đi tới, nói: "Thật không dễ bắt được Trình Quân Hoa, lão hồ ly đem hắn giấu rất kỹ, tốn hơi sức mất một phen mới bắt được. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười lên, "Vậy sao? ! Hắn trốn đi đâu vậy? !"
Anh một mặt dẫn đầu hướng địa lao đi, một mặt hỏi Con Muỗi.
"Trình Quân Hạo đem hắn giấu đến Hổ Bang, bọn đàn em cũng là vô tình nghe một tên đàn em trong Hổ Bang nói cho biết, nó phải liều cả cái mạng, lúc này mới tìm được dấu vết của hắn. . . . . ." Con Muỗi giận dữ nói.
"Hổ Bang? !" Trình Quân Hạo lạnh mặt, ánh mắt sắc bén, "Lão già thật là thủ đoạn, nói như vậy, hắn cùng với Hổ Bang coi như đã liên minh rồi hả ? !"
"Em đoán mười phần là đúng vậy. . . . . ." Con Muỗi gật đầu một cái, "Trình lão nhất định đã cùng Phó Vũ Hoàng trao đổi ích lợi, nếu không, theo tính tình của Bang chủ Hổ Bang,làm sao lại chịu chứa chấp Trình Quân Hoa, cùng với Ưng Môn chúng ta đối nghịch chứ? !"
Trình Quân Hạo không có lên tiếng, nhăn mày suy tư. Phó Vũ Hoàng, người này, cũng là một năm này từ tay không mà nổi lên, trong lúc nội bộ Hổ Bang tranh đấu hắn bất chợt nhảy vào xử lý, nhất thống Hổ Bang, một năm nay, Hổ Bang được hắn dẫn dắt cũng dần dần từ chia năm xẻ bảy liền biến thành Đệ Nhị Đại bang ở thành phố A. Người này, ngược lại là người rất có lực ảnh hưởng, Trình Quân Hạo có chút tò mò, trong một năm người có thể làm một bang phái phát dương quang đại, tuyệt đối không đơn giản.
Mà Trình Quân Hạo tự nhiên cũng biết, bọn họ đối với Ưng bang đoán chừng cũng chỉ có thái độ đối địch, quá khứ là không thể, hiện tại rốt cuộc vây cánh cứng cáp rồi, muốn công khai ra mặt rồi sao? !
Quá khứ anh phái con muỗi phái người đi trà trộn vào nội bộ Hổ Bang đấu tranh, cũng bị hắn từng chút từng chút bình ổn lại, hơn nữa, không cùng Ưng Môn đối kháng, lúc này lại thu dụng Trình Quân Hoa, như vậy. . . . . .
Trình Quân Hạo nheo mắt lại, phân tích tình thế, "Tăng cường đề phòng, lão hồ ly cùng Phó Vũ Hoàng nhất định sẽ có hành động. . . . . ."
Con Muỗi vội vàng vâng lời, Trình Quân Hạo nheo mắt ngẫm nghĩ, bật cười một tiếng, một lão hồ ly hợp với một Hổ Bang Bang chủ muốn đấu tới cùng với anh, anh cũng không phải là ăn cơm không lớn lên.
Sắc mặt anh không vui vẻ, Con Muỗi đã nhìn ra, "Hổ Bang bên trong có người của chúng ta, anh hai yên tâm đi, theo lý thuyết, sẽ không có cái gì phải lo. . . . . ."
Huống chi hiện tại Trình Quân Hoa ở trong tay bọn họ, bọn họ có lợi thế.
Bình luận facebook