Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 122
Trình Quân Hạo nhỏ giọng bật cười, nghĩ lại thì thời gian xác thực đã không còn sớm nữa, hôm nay tạm tha cho cô vậy, nhưng anh biết trong lòng vẫn còn rất lưu luyến hương vị này, vẫn còn rất muốn, nếu anh còn dính lấy cô một lúc nữa, sợ rằng sẽ tự khắc chế không được nữa, liền lui lại cố gắng rút ra trở thân qua, hồi lâu, vẫn lưu luyến hôn tai cô, nói thầm , "Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, ngày mai phải cho anh ăn no. . . . . . Buổi tối, không. . . . . ."
Anh nghĩ nghĩ một hồi, thở gấp lại càng đậm, anh rất quý trọng thời gian vào buổi tối khi anh ở bên cạnh hai tiểu bảo bối, anh rất muốn bù lại thời gian bảy năm xa cách trước kia, "Sáng sớm ngày mai. . . . . . Chúng ta tới công ty sớm một chút. . . . . ."
An Tâm Á biết ý của anh là muốn gì, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, "Đồ quỷ sứ đáng ghét, cuồng phát dục. . . . . ."
Giọng nói này rõ ràng là muốn mắng, nhưng nghe giống như là nũng nịu, Trình Quân Hạo nghe được lại càng muốn nổi dậy thêm lần nữa, anh vội vàng lui ra một bước nhỏ, sợ mình đại phát thú tính thêm lần nữa, làm trễ nãi công việc của cô. . . . . .
An Tâm Á tức giận, lườm anh một cái, vội vàng nhặt y phục mặc vào, đưa lưng về phía anh, tay có chút run rẩy, chân có chút rụng rời, vẻ mặt có chút hốt hoảng, thấy vậy Trình Quân Hạo liền nhíu mày khó chịu, anh cũng không thèm gấp gáp, cứ thong thả ung dung mặc quần áo, động tác rất ưu nhã. An Tâm Á thấy vậy oán thầm rất muốn mắng to.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phớt hồng, nhìn ái dịch từ trên bàn chảy xuống, có chút ngượng ngùng, chạy vào phòng nghỉ phía sau, lấy khăn lông, yên lặng dọn dẹp, trong lòng đem Trình Quân Hạo mắng không dưới 20 lần. . . . . .
Cái tên Trình Quân Hạo ghê tởm này, đoán chắc đây cũng không phải là lần đầu ở trong phòng làm việc mà làm cái chuyện như vậy, nghĩ tới đây, tay dừng lại một chút, lòng có chút hoảng hốt, lại có chút buồn bã, mất hồn trong chốc lát.
Cô không thể nào tưởng tượng được hình ảnh anh cùng với người phụ nữ khác cùng ở chỗ này, rất quái dị, trong lòng rất không thoải mái.
An Tâm Á lấy lại tinh thần cắn cắn môi, thầm mắng mình đúng là điên rồi, anh với cô cũng chỉ có thể là quan hệ trên giường, quan hệ giao dịch, không có gì khác. . . . . .
Cô cũng chỉ là cùng anh trãi qua vài đêm tình mà thôi, không có cái gì khác, không cần để ý, không cần để ý. . . . . .
Anh có thể có người phụ nữ khác, cô cũng có thể có người đàn ông khác, hai người cũng không phải là vợ chồng, đúng vậy, không sai. . . . . .
Thật ra trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, tổng giám đốc của một công ty giải trí lớn như anh, cô biết anh không có khả năng ôm ấp yêu thương chỉ duy nhất một người phụ nữ, vô số người phụ nữ trước đó chính là minh chứng rõ nhất. . . . . .
Vị chua dâng trào, cô suy nghĩ miên man, ghen tuông không giải thích được.
Không được, không thể để bản thân dao động như vậy, tình cảm này không nên tồn tại, anh với cô cũng chỉ là có duyên không phận, không thể coi như thật, nghĩ như vậy, trong lòng bình tĩnh lại.
An Tâm Á mỉm môi, sau khi đã dọn dẹp tất cả xong xui từ phòng vệ sinh trong phòng nghỉ đi ra, lúc này Trình Quân Hạo đã áo mũ chỉnh tề khuôn mặt điềm tĩnh ngồi ở trước bàn làm việc nhìn cô.
Toàn thân cô cứng đờ, âm thầm mắng to cái đồ mặt người dạ thú, ai. . . . . .
"Tới dùng cơm. . . . . ." Trình Quân Hạo nhíu mày nhìn cô, thông thả nói.
Hai phần cơm hộp thật to đã xuất hiện trên bàn làm việc, không biết là thư ký đưa vào, hay là tự anh ra ngoài cầm vào, thật là, nếu có người nào khác nhìn thấy tàn cảnh mới vừa này, cô thật lòng muốn chết, hơn nữa, hiện tại lại ăn cơm trên cái bàn mới vừa làm việc kia xong, dù thế nào thì trong lòng An Tâm Á cũng có chút khó xử, cô cằm lấy đĩa rồi ngồi trên ghế sa lon, "Em ăn chỗ này. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhíu mày bật cười, cô gái này.
Trải qua sự khai phá của anh, cô càng ngày càng thanh tao quyến rũ rồi, rất đẹp, lại hấp dẫn vô cùng làm tinh thần anh lay động không thôi, khuôn mặt hồng hào trắng nỏn, trơn mềm khiến người ta rất muốn hôn một cái.
Trình Quân Hạo nhíu mày, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, rồi cũng cầm đĩa lên, một mặt ăn cơm, một mặt đùa giỡn mỹ nhân, buổi trưa cứ như vậy mà thư thả đi qua.
An Tâm Á sợ đến nghẹn, cơm nước xong, nhếch nhác chạy trốn, vừa ra tới cửa liền chạy thẳng tới thang máy, chột dạ liền cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm bí thư, An Tâm Á thật sự là muốn chết quắt đi cho rồi. Sau lưng còn truyền đến tiếng cười gian của một con sói nào đó.
Mang theo bi phẫn xuống lầu. . . . . .
Vừa xuống tới nơi liền đụng phải Phó Vũ Hằng cũng vừa ra khỏi thang máy, anh ta nhìn thấy cô, sắc mặt vui mừng, đi tới chào hỏi, "Ăn cơm xong rồi sao? Mới nãy buổi trưa vừa tan việc cũng muốn gọi cô cùng nhau ăn cơm, mới vừa quay đi liền không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. . . . . ."
"A, tôi tự đi ăn. . . . . ." An Tâm Á cười gượng hai tiếng ứng phó, cô đối với Phó Vũ Hằng cũng không phải ghét, chỉ là, hiện tại xì căng đan của cô với Trình Quân Hạo vẫn còn xôn xao loan truyền, anh ta cũng không ngại lại quá mức nhiệt tâm, làm cho cô rất khẩn trương, cô cũng không muốn mình cùng người trong vai nam chính này truyền ra bất cứ xì căng đan nào, nếu không cô chắc đi nhảy sông tự vận mất thôi.
Cô xoay người muốn đi hướng phòng chụp ảnh, lại kéo dãn ra khoảng cách với anh ta, Phó Vũ Hằng đi theo phía sau cô không tự chủ nói, "Vậy lần sau đi ăn chung. . . . . ."
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng của cô đến ngẩn người, cô gái này. . . . . . Thật rất đẹp, đẹp đến mức khó quên, không trách được Trình tổng lại yêu thích cô như vậy, ngay cả anh cũng có chút động lòng.
Trình Quân Hạo gọi điện thoại cho Con Muỗi, hỏi hắn, "Tìm được người đàn bà Ôn Tâm đó chưa? !"
Con Muỗi buồn bực nói: "Vốn là đã biết được cô ta đang trốn tại Hổ Bang, cuối cùng khi tìm đến được đó, lại nhận được tin tức nói, Phó Vũ Hoàng đã đuổi cô ta ra khỏi Hổ Bang, bây giờ không rõ đi về đâu. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhíu mày, không vui nói: "Ở thành phố A này, Phó Vũ Hoàng cũng không muốn chứa chấp cô ta, cô ta còn có thể đi đâu tránh nạn nữa chứ? !"
Chuột chạy qua đường, ai ai cũng đuổi đánh thôi, anh hừ lạnh một tiếng, còn sợ không tìm được sao? !
"Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao Phó Vũ Hoàng lại đuổi cô đi? !" Trình Quân Hạo buồn bực hỏi Con Muỗi.
"Em đoán có lẽ là bởi vì sợ như vậy sẽ chính diện giao phong với chúng ta, vụ nổ lần trước, hắn bị tổn thương cũng không nhẹ đâu. . . . . ." Con Muỗi lại nhớ tới một chuyện nói: "Đúng rồi, em còn nghe được một tin tức trong giới nói, Bộ Phi Yên đến thành phố A, hình như có người đã ra giá một triệu muốn mua một chân của Ôn Tâm. . . . . ."
Trong lòng Trình Quân Hạo máy động, "Là ai? !"
Trừ anh ra còn có ai có muốn xuống tay với cô ta nửa chứ? !
Con Muỗi không lên tiếng, lưỡng lự muốn nói lại thôi, có khi nào là tiểu thiếu gia hay không.
Trình Quân Hạo nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, "Ngươi tiếp tục tra đi, ta hỏi An Bình một chút. . . . . ."
Con Muỗi quả thật muốn hoan hô, anh hai của hắn anh minh nhất. . . . . . Quả nhiên có nghĩ cùng rất giống hắn.
Trình Quân Hạo cúp điện thoại, vẻ mặt hơi u buồn, đứa nhỏ này, tốt nhất ngàn vạn đừng là nó, lúc trước anh đã chịu kích thích không nhỏ, chỉ bởi vì Đêm 13, hiện tại nếu nó lại có quan hệ với Bộ Phi Yên tên ôn thần này, anh chắc nổi điên mất.
Âm thanh truyền đến từ điện thoại, nhắc nhở anh là đang gọi điện thoại. . . . .
Trình Quân Hạo yên lặng cúp máy, tính để lát nữa gọi lại.
An Bình đang cùng Đêm 13 nói chuyện qua điện thoại, chuẩn bị cho buổi tối cùng Bộ Phi Yên gặp mặt, không có biện pháp, có chuyện phải nhờ vả người ta mà, nhìn thông tin trên màn hình điện thoại di động, thì biết Trình Quân Hạo đã gọi tới.
"Trình nhị thiếu, chuyện gì? !" An Bình hỏi thẳng vào chuyện chính.
Trình Quân Hạo nghẹn lời, mẹ nó, cái tên nhóc chết tiệt này, cách gọi Trình nhị thiếu này thật làm cho anh cảm thấy buồn bã.
"Cha muốn hỏi con, chuyện của Ôn Tâm con có nhúng tay vào phải không? Con có quan hệ gì với Bộ Phi Yên? !" Trình Quân Hạo cau mày, giọng nói có chút lo lắng.
Anh nghĩ nghĩ một hồi, thở gấp lại càng đậm, anh rất quý trọng thời gian vào buổi tối khi anh ở bên cạnh hai tiểu bảo bối, anh rất muốn bù lại thời gian bảy năm xa cách trước kia, "Sáng sớm ngày mai. . . . . . Chúng ta tới công ty sớm một chút. . . . . ."
An Tâm Á biết ý của anh là muốn gì, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, "Đồ quỷ sứ đáng ghét, cuồng phát dục. . . . . ."
Giọng nói này rõ ràng là muốn mắng, nhưng nghe giống như là nũng nịu, Trình Quân Hạo nghe được lại càng muốn nổi dậy thêm lần nữa, anh vội vàng lui ra một bước nhỏ, sợ mình đại phát thú tính thêm lần nữa, làm trễ nãi công việc của cô. . . . . .
An Tâm Á tức giận, lườm anh một cái, vội vàng nhặt y phục mặc vào, đưa lưng về phía anh, tay có chút run rẩy, chân có chút rụng rời, vẻ mặt có chút hốt hoảng, thấy vậy Trình Quân Hạo liền nhíu mày khó chịu, anh cũng không thèm gấp gáp, cứ thong thả ung dung mặc quần áo, động tác rất ưu nhã. An Tâm Á thấy vậy oán thầm rất muốn mắng to.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phớt hồng, nhìn ái dịch từ trên bàn chảy xuống, có chút ngượng ngùng, chạy vào phòng nghỉ phía sau, lấy khăn lông, yên lặng dọn dẹp, trong lòng đem Trình Quân Hạo mắng không dưới 20 lần. . . . . .
Cái tên Trình Quân Hạo ghê tởm này, đoán chắc đây cũng không phải là lần đầu ở trong phòng làm việc mà làm cái chuyện như vậy, nghĩ tới đây, tay dừng lại một chút, lòng có chút hoảng hốt, lại có chút buồn bã, mất hồn trong chốc lát.
Cô không thể nào tưởng tượng được hình ảnh anh cùng với người phụ nữ khác cùng ở chỗ này, rất quái dị, trong lòng rất không thoải mái.
An Tâm Á lấy lại tinh thần cắn cắn môi, thầm mắng mình đúng là điên rồi, anh với cô cũng chỉ có thể là quan hệ trên giường, quan hệ giao dịch, không có gì khác. . . . . .
Cô cũng chỉ là cùng anh trãi qua vài đêm tình mà thôi, không có cái gì khác, không cần để ý, không cần để ý. . . . . .
Anh có thể có người phụ nữ khác, cô cũng có thể có người đàn ông khác, hai người cũng không phải là vợ chồng, đúng vậy, không sai. . . . . .
Thật ra trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, tổng giám đốc của một công ty giải trí lớn như anh, cô biết anh không có khả năng ôm ấp yêu thương chỉ duy nhất một người phụ nữ, vô số người phụ nữ trước đó chính là minh chứng rõ nhất. . . . . .
Vị chua dâng trào, cô suy nghĩ miên man, ghen tuông không giải thích được.
Không được, không thể để bản thân dao động như vậy, tình cảm này không nên tồn tại, anh với cô cũng chỉ là có duyên không phận, không thể coi như thật, nghĩ như vậy, trong lòng bình tĩnh lại.
An Tâm Á mỉm môi, sau khi đã dọn dẹp tất cả xong xui từ phòng vệ sinh trong phòng nghỉ đi ra, lúc này Trình Quân Hạo đã áo mũ chỉnh tề khuôn mặt điềm tĩnh ngồi ở trước bàn làm việc nhìn cô.
Toàn thân cô cứng đờ, âm thầm mắng to cái đồ mặt người dạ thú, ai. . . . . .
"Tới dùng cơm. . . . . ." Trình Quân Hạo nhíu mày nhìn cô, thông thả nói.
Hai phần cơm hộp thật to đã xuất hiện trên bàn làm việc, không biết là thư ký đưa vào, hay là tự anh ra ngoài cầm vào, thật là, nếu có người nào khác nhìn thấy tàn cảnh mới vừa này, cô thật lòng muốn chết, hơn nữa, hiện tại lại ăn cơm trên cái bàn mới vừa làm việc kia xong, dù thế nào thì trong lòng An Tâm Á cũng có chút khó xử, cô cằm lấy đĩa rồi ngồi trên ghế sa lon, "Em ăn chỗ này. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhíu mày bật cười, cô gái này.
Trải qua sự khai phá của anh, cô càng ngày càng thanh tao quyến rũ rồi, rất đẹp, lại hấp dẫn vô cùng làm tinh thần anh lay động không thôi, khuôn mặt hồng hào trắng nỏn, trơn mềm khiến người ta rất muốn hôn một cái.
Trình Quân Hạo nhíu mày, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, rồi cũng cầm đĩa lên, một mặt ăn cơm, một mặt đùa giỡn mỹ nhân, buổi trưa cứ như vậy mà thư thả đi qua.
An Tâm Á sợ đến nghẹn, cơm nước xong, nhếch nhác chạy trốn, vừa ra tới cửa liền chạy thẳng tới thang máy, chột dạ liền cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm bí thư, An Tâm Á thật sự là muốn chết quắt đi cho rồi. Sau lưng còn truyền đến tiếng cười gian của một con sói nào đó.
Mang theo bi phẫn xuống lầu. . . . . .
Vừa xuống tới nơi liền đụng phải Phó Vũ Hằng cũng vừa ra khỏi thang máy, anh ta nhìn thấy cô, sắc mặt vui mừng, đi tới chào hỏi, "Ăn cơm xong rồi sao? Mới nãy buổi trưa vừa tan việc cũng muốn gọi cô cùng nhau ăn cơm, mới vừa quay đi liền không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. . . . . ."
"A, tôi tự đi ăn. . . . . ." An Tâm Á cười gượng hai tiếng ứng phó, cô đối với Phó Vũ Hằng cũng không phải ghét, chỉ là, hiện tại xì căng đan của cô với Trình Quân Hạo vẫn còn xôn xao loan truyền, anh ta cũng không ngại lại quá mức nhiệt tâm, làm cho cô rất khẩn trương, cô cũng không muốn mình cùng người trong vai nam chính này truyền ra bất cứ xì căng đan nào, nếu không cô chắc đi nhảy sông tự vận mất thôi.
Cô xoay người muốn đi hướng phòng chụp ảnh, lại kéo dãn ra khoảng cách với anh ta, Phó Vũ Hằng đi theo phía sau cô không tự chủ nói, "Vậy lần sau đi ăn chung. . . . . ."
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng của cô đến ngẩn người, cô gái này. . . . . . Thật rất đẹp, đẹp đến mức khó quên, không trách được Trình tổng lại yêu thích cô như vậy, ngay cả anh cũng có chút động lòng.
Trình Quân Hạo gọi điện thoại cho Con Muỗi, hỏi hắn, "Tìm được người đàn bà Ôn Tâm đó chưa? !"
Con Muỗi buồn bực nói: "Vốn là đã biết được cô ta đang trốn tại Hổ Bang, cuối cùng khi tìm đến được đó, lại nhận được tin tức nói, Phó Vũ Hoàng đã đuổi cô ta ra khỏi Hổ Bang, bây giờ không rõ đi về đâu. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhíu mày, không vui nói: "Ở thành phố A này, Phó Vũ Hoàng cũng không muốn chứa chấp cô ta, cô ta còn có thể đi đâu tránh nạn nữa chứ? !"
Chuột chạy qua đường, ai ai cũng đuổi đánh thôi, anh hừ lạnh một tiếng, còn sợ không tìm được sao? !
"Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao Phó Vũ Hoàng lại đuổi cô đi? !" Trình Quân Hạo buồn bực hỏi Con Muỗi.
"Em đoán có lẽ là bởi vì sợ như vậy sẽ chính diện giao phong với chúng ta, vụ nổ lần trước, hắn bị tổn thương cũng không nhẹ đâu. . . . . ." Con Muỗi lại nhớ tới một chuyện nói: "Đúng rồi, em còn nghe được một tin tức trong giới nói, Bộ Phi Yên đến thành phố A, hình như có người đã ra giá một triệu muốn mua một chân của Ôn Tâm. . . . . ."
Trong lòng Trình Quân Hạo máy động, "Là ai? !"
Trừ anh ra còn có ai có muốn xuống tay với cô ta nửa chứ? !
Con Muỗi không lên tiếng, lưỡng lự muốn nói lại thôi, có khi nào là tiểu thiếu gia hay không.
Trình Quân Hạo nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, "Ngươi tiếp tục tra đi, ta hỏi An Bình một chút. . . . . ."
Con Muỗi quả thật muốn hoan hô, anh hai của hắn anh minh nhất. . . . . . Quả nhiên có nghĩ cùng rất giống hắn.
Trình Quân Hạo cúp điện thoại, vẻ mặt hơi u buồn, đứa nhỏ này, tốt nhất ngàn vạn đừng là nó, lúc trước anh đã chịu kích thích không nhỏ, chỉ bởi vì Đêm 13, hiện tại nếu nó lại có quan hệ với Bộ Phi Yên tên ôn thần này, anh chắc nổi điên mất.
Âm thanh truyền đến từ điện thoại, nhắc nhở anh là đang gọi điện thoại. . . . .
Trình Quân Hạo yên lặng cúp máy, tính để lát nữa gọi lại.
An Bình đang cùng Đêm 13 nói chuyện qua điện thoại, chuẩn bị cho buổi tối cùng Bộ Phi Yên gặp mặt, không có biện pháp, có chuyện phải nhờ vả người ta mà, nhìn thông tin trên màn hình điện thoại di động, thì biết Trình Quân Hạo đã gọi tới.
"Trình nhị thiếu, chuyện gì? !" An Bình hỏi thẳng vào chuyện chính.
Trình Quân Hạo nghẹn lời, mẹ nó, cái tên nhóc chết tiệt này, cách gọi Trình nhị thiếu này thật làm cho anh cảm thấy buồn bã.
"Cha muốn hỏi con, chuyện của Ôn Tâm con có nhúng tay vào phải không? Con có quan hệ gì với Bộ Phi Yên? !" Trình Quân Hạo cau mày, giọng nói có chút lo lắng.
Bình luận facebook