Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 128
"Trữ Trữ, cậu vừa gặp phải chuyện liên quan đến mẹ mình thì trí lực cùng tài nghệ thật sự giảm xút không ít a. . . . . ." Bộ Phi Yên cười khẽ, một mặt khởi động xe đạp chân ga chạy như bay, không nói gì nữa.
Đêm 13 nhận lấy đề tài, cười nói, "Nếu bây giờ mà mẹ cậu lại vẫn còn đang nằm trong tay Lâm Khả Nhân thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu không phải trong tay cô ta ngược lại sẽ không còn nguy hiểm nữa, bởi vì cô ta cũng sợ Trình nhị thiếu hoài nghi, hiện tại nếu cô ta quả thật có mặt trong biệt thự, đã nói lên rằng cô ta cũng còn sợ cơn gió này thổi qua đỉnh đầu mình lại lộ ra manh mối, làm Trình nhị thiếu hoài nghi, nếu mẹ cậu không ở trong tay cô ta, vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là cô ta giam lỏng mẹ cậu, dấu riêng ột mình cô ta, chuyện này cũng rất có khả năng. Hoặc là, tìm người giam lỏng mẹ cậu, nhưng ở thành phố A, ai lại dám có ý định này, mặc dù là có tiền có thể sui ma khiến quỷ, cho dù cô ta có tốn nhiều tiền hơn nữa để thuê người cũng không có ai dám đối nghịch với Trình nhị thiếu đúng không? ! Cho nên. . . . . ."
"Cho nên, phía sau ả ta còn có người, đem mẹ ta giao ột người khác rồi. . . . . ." An Bình kinh ngạc nói.
"È hèm, thông minh. . . . . ." Đêm 13 giơ ngón tay cái lên, "Trí lực cuối cùng cũng khôi phục, ha ha, chỉ có loại khả năng lớn nhất này thôi, cho nên ta mới nói sẽ câu ra con cá lớn đang ẩn núp ở thành phố A, nếu con cá lớn này để mắt tới mẹ cậu, vậy thì mục đích của hắn là cái gì chứ? ! Tiền sao? Không thể nào, chỉ có thể là thù thôi. . . . . ."
"Thù? !" An Bình nhíu mày , "Có thể, nếu không sẽ không động can qua lớn như vậy, chỉ là ta không ngờ Lâm Khả Nhân lại cũng là một con cờ, nếu ngay cả con cờ ẩn hình Lâm Khả Nhân này cũng vận dụng, chuyện này xem ra không đơn giản. . . . . ."
"Chính xác. . . . . ." Đêm 13 cười híp mắt, "Cho nên mới nói mẹ cậu mới tạm thời vô sự. . . . . ."
Cậu đưa tay qua sờ đầu nhỏ An Tĩnh một cái giống như an ủi từ khi lên xe đến giờ cậu bé chỉ biết ngơ ngác lắng nghe, "Lẳng Lặng, yên tâm. . . . . ." An Tĩnh khéo léo gật đầu một cái.
"Thù, chắc chắn là với Trình nhị thiếu rồi. . . . . ." An Bình hừ lạnh , "Kể từ khi công khai quan hệ với hắn tới nay, vẫn không có chuyện gì là tốt, ta cùng Lẳng Lặng cũng gặp qua hai lần bắt cóc, nếu không phải có anh ở đây, ta với Lẳng Lặng có khi cũng không phúc lớn mạng lớn như vậy mỗi một lần lại một lần tránh được. . . . . ."
Đêm 13 an ủi vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình, "Cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện bất đắc dĩ của người lớn, ta tin tưởng Trình Quân Hạo nếu làm gì để có thể bảo vệ mẹ con các cậu, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực , không cần trách cứ hắn. . . . . ."
"Nếu như mẹ vô sự thì tốt, nếu không. . . . . ." An Bình trở nên hiếu chiến, giống như muốn đánh; muốn gây gỗ cậu hừ lạnh một tiếng, "Ta tuyệt sẽ không tha thứ cho bất cứ ai. . . . . ."
Đêm 13 cười khổ trong lòng, nghĩ muốn khuyên, nhưng cái gì cũng không nói ra được, đứa nhỏ này yêu ghét quá mức rõ ràng, lại cực kỳ bảo thủ . Thật sự là. . . . . . Chỉ sợ cho dù có kỳ vọng được ở bên cạnh người cha này, nhưng chỉ cần làm thương tổn mẹ cậu nhóc, người nào cũng sẽ giết không tha, đứa bé này thật. . . . . .
So ra mà nói, Lẳng Lặng ngược lại lại bình thường một chút. Nhưng mà rốt cuộc thì Trữ Trữ vẫn là anh trai, chỉ nghĩ tới chuyện mình phải là trụ cột cho em trai và mẹ dựa vào, làm sao cậu có thể không kiên cường chứ, cho dù nhìn qua như thế này làm cho ai cũng đau lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói ra một câu, "Ta cùng Phi Yên nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu mẹ cậu ra. . . . . ."
Vì không muốn để tư tưởng của đứa bé này đi vào con đường cực đoan, bọn họ thật sự sợ, sợ rằng Trữ Trữ sẽ đi theo vết xe đổ của bọn họ lúc xưa.
*
Trong tâm tình phức tạp Trình Quân Hạo trở lại khu biệt thự ở sườn đồi, Trình Khả Khả cùng Lâm Khả Nhân đang ngồi ở trong phòng ăn trái cây, xem TV mà trên TV đang phát bộ phim hoạt hình mới nhất.
Trình Quân Hạo đột nhiên mất hồn trong chốc lát, là cô ta sao? ! Vẻ mặt cô ta rõ ràng trông rất bình tĩnh, làm sao lại như vậy? !
Nhưng trong hệ thống của Bộ Phi Yên rõ ràng nghi phạm có khả năng cao nhất chính là cô ta, Trình Quân Hạo khó tránh khỏi bị mất hứng. Trình Khả Khả tinh mắt, liền nhìn thấy Trình Quân Hạo, cặp mắt lập tức sáng lên rồi nhào tới, chạy đến bên cạnh anh, lấy lòng cười nói, "Cha, rốt cuộc cha cũng trở lại, mấy ngày rồi cha không có gặp Khả Khả rồi, không có cùng Khả Khả ăn cơm, cũng không có đưa Khả Khả đi học. . . . . ."
Trình Quân Hạo ôm lấy cậu bé, trong lòng có chút đau nhói, anh hôn gò má của Khả Khả một cái, "Không phải là cha đã trở về rồi sao? !"
Trình Khả Khả vô cùng vui vẻ, cậu bé hôn vào mặt Trình Quân Hạo một cái, cười híp mắt, "Mẹ cũng rất nhớ cha, ngày nào cũng ngẩn người. . . . . ."
Những lời này là Khả Khả tự mình nói, hay là Lâm Khả Nhân dạy nó nói chứ? ! Một khi hoài nghi đã hiện lên trong đầu, tất cả tất cả, tất cả mọi lời nói cũng đều sẽ làm khơi gợi lên sự hoài nghi, càng không thể quay lại. . . . . .
Dù là ai một khi đã mất đi tin tưởng đối với người, bất cứ điều gì cũng sẽ dẫn đến sự hoài nghi . . . . . . Không bị khống chế.
Trong lòng Trình Quân Hạo trực nhảy, không biến sắc hỏi, "Vậy sao? Cả tối hôm nay Khả Khả vẫn ở cùng mẹ sao? !"
Trình Khả Khả gật đầu một cái, "Đúng vậy, muốn chờ cha trở lại, không nghĩ rằng cha thật trở lại. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười nhạt, nhìn lướt qua Lâm Khả Nhân, vẻ mặt cô ta vẫn bình thường, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi dị thường nào.
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân mừng rỡ gọi anh một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ cùng mừng rỡ, quả nhiên anh còn là nhớ tới cô, vốn cho rằng đến ngày mai mới có thể gặp anh. . . . . . Nghĩ như vậy, thân thể có chút nóng lên.
Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười một tiếng, dịu dàng nói với Trình Khả Khả: "Bảo bối ngoan, hiện tại cha muốn nói chuyện một chút với mẹ con, con đi ra ngoài trước chơi có được hay không? !"
Trình Khả Khả quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Khả Nhân, do dự một chút, lưu luyến mà nói: ". . . . . . Dạ được."
Trình Quân Hạo buông cậu xuống, Trình Khả Khả trở về chỗ TV tiếp tục xem hoạt họa.
Khuôn mặt Trình Quân Hạo khôi phục sự lạnh lùng, "Cô theo tới tôi vào thư phòng. . . . . ."
Lâm Khả Nhân có chút kinh ngạc, lúc trước anh chưa bao giờ gọi cô vào trong thư phòng, lần này. . . . . . Sao lại? ! Đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, "Quân Hạo, gọi em đến thư phòng làm cái gì? !"
Mặt dù vậy vẫn tràn đầy mong đợi bước chân đi theo phía sau anh, nhìn anh tuấn lãng có bản lĩnh lại hấp dẫn, người đàn ông này, thật sự làm cho cô như khát như say, như si như điên, cô làm tất cả đều là đáng giá, tất cả tất cả. . . . . .
Trình Quân Hạo không nói lời nào, sắc mặt âm trầm đi lên lầu hai, mở cửa thư phòng ra, đẩy Lâm Khả Nhân vào, "Phanh. . . . . ." Cửa bị anh đóng, khóa chốt.
Lâm Khả Nhân giật mình, ngay lập tức vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Quân Hạo, anh . . . . . ." Lâm Khả Nhân lời còn chưa nói hết, tính nhẫn nại của Trình Quân Hạo rốt cuộc cũng dùng hết, nhưng vẫn là điềm tĩnh gọn gàng dứt khoát hỏi cô ta, "Nói đi, An Tâm Á ở đâu? !"
Anh híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, tay vòng trước ngực, mang đến không khí như đang thẩm vấn hỏi cung nghi phạm.
"Cái gì. . . . . ." Lâm Khả Nhân giật mình, nhảy dựng lên tim đập thình thịch, vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, đầu ngón tay khẽ run lên, chuyện này, làm sao sẽ, làm sao lại bị anh biết được chứ? !"Anh nói cái gì, em nghe không hiểu. . . . . ."
Đêm 13 nhận lấy đề tài, cười nói, "Nếu bây giờ mà mẹ cậu lại vẫn còn đang nằm trong tay Lâm Khả Nhân thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu không phải trong tay cô ta ngược lại sẽ không còn nguy hiểm nữa, bởi vì cô ta cũng sợ Trình nhị thiếu hoài nghi, hiện tại nếu cô ta quả thật có mặt trong biệt thự, đã nói lên rằng cô ta cũng còn sợ cơn gió này thổi qua đỉnh đầu mình lại lộ ra manh mối, làm Trình nhị thiếu hoài nghi, nếu mẹ cậu không ở trong tay cô ta, vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là cô ta giam lỏng mẹ cậu, dấu riêng ột mình cô ta, chuyện này cũng rất có khả năng. Hoặc là, tìm người giam lỏng mẹ cậu, nhưng ở thành phố A, ai lại dám có ý định này, mặc dù là có tiền có thể sui ma khiến quỷ, cho dù cô ta có tốn nhiều tiền hơn nữa để thuê người cũng không có ai dám đối nghịch với Trình nhị thiếu đúng không? ! Cho nên. . . . . ."
"Cho nên, phía sau ả ta còn có người, đem mẹ ta giao ột người khác rồi. . . . . ." An Bình kinh ngạc nói.
"È hèm, thông minh. . . . . ." Đêm 13 giơ ngón tay cái lên, "Trí lực cuối cùng cũng khôi phục, ha ha, chỉ có loại khả năng lớn nhất này thôi, cho nên ta mới nói sẽ câu ra con cá lớn đang ẩn núp ở thành phố A, nếu con cá lớn này để mắt tới mẹ cậu, vậy thì mục đích của hắn là cái gì chứ? ! Tiền sao? Không thể nào, chỉ có thể là thù thôi. . . . . ."
"Thù? !" An Bình nhíu mày , "Có thể, nếu không sẽ không động can qua lớn như vậy, chỉ là ta không ngờ Lâm Khả Nhân lại cũng là một con cờ, nếu ngay cả con cờ ẩn hình Lâm Khả Nhân này cũng vận dụng, chuyện này xem ra không đơn giản. . . . . ."
"Chính xác. . . . . ." Đêm 13 cười híp mắt, "Cho nên mới nói mẹ cậu mới tạm thời vô sự. . . . . ."
Cậu đưa tay qua sờ đầu nhỏ An Tĩnh một cái giống như an ủi từ khi lên xe đến giờ cậu bé chỉ biết ngơ ngác lắng nghe, "Lẳng Lặng, yên tâm. . . . . ." An Tĩnh khéo léo gật đầu một cái.
"Thù, chắc chắn là với Trình nhị thiếu rồi. . . . . ." An Bình hừ lạnh , "Kể từ khi công khai quan hệ với hắn tới nay, vẫn không có chuyện gì là tốt, ta cùng Lẳng Lặng cũng gặp qua hai lần bắt cóc, nếu không phải có anh ở đây, ta với Lẳng Lặng có khi cũng không phúc lớn mạng lớn như vậy mỗi một lần lại một lần tránh được. . . . . ."
Đêm 13 an ủi vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình, "Cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện bất đắc dĩ của người lớn, ta tin tưởng Trình Quân Hạo nếu làm gì để có thể bảo vệ mẹ con các cậu, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực , không cần trách cứ hắn. . . . . ."
"Nếu như mẹ vô sự thì tốt, nếu không. . . . . ." An Bình trở nên hiếu chiến, giống như muốn đánh; muốn gây gỗ cậu hừ lạnh một tiếng, "Ta tuyệt sẽ không tha thứ cho bất cứ ai. . . . . ."
Đêm 13 cười khổ trong lòng, nghĩ muốn khuyên, nhưng cái gì cũng không nói ra được, đứa nhỏ này yêu ghét quá mức rõ ràng, lại cực kỳ bảo thủ . Thật sự là. . . . . . Chỉ sợ cho dù có kỳ vọng được ở bên cạnh người cha này, nhưng chỉ cần làm thương tổn mẹ cậu nhóc, người nào cũng sẽ giết không tha, đứa bé này thật. . . . . .
So ra mà nói, Lẳng Lặng ngược lại lại bình thường một chút. Nhưng mà rốt cuộc thì Trữ Trữ vẫn là anh trai, chỉ nghĩ tới chuyện mình phải là trụ cột cho em trai và mẹ dựa vào, làm sao cậu có thể không kiên cường chứ, cho dù nhìn qua như thế này làm cho ai cũng đau lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói ra một câu, "Ta cùng Phi Yên nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu mẹ cậu ra. . . . . ."
Vì không muốn để tư tưởng của đứa bé này đi vào con đường cực đoan, bọn họ thật sự sợ, sợ rằng Trữ Trữ sẽ đi theo vết xe đổ của bọn họ lúc xưa.
*
Trong tâm tình phức tạp Trình Quân Hạo trở lại khu biệt thự ở sườn đồi, Trình Khả Khả cùng Lâm Khả Nhân đang ngồi ở trong phòng ăn trái cây, xem TV mà trên TV đang phát bộ phim hoạt hình mới nhất.
Trình Quân Hạo đột nhiên mất hồn trong chốc lát, là cô ta sao? ! Vẻ mặt cô ta rõ ràng trông rất bình tĩnh, làm sao lại như vậy? !
Nhưng trong hệ thống của Bộ Phi Yên rõ ràng nghi phạm có khả năng cao nhất chính là cô ta, Trình Quân Hạo khó tránh khỏi bị mất hứng. Trình Khả Khả tinh mắt, liền nhìn thấy Trình Quân Hạo, cặp mắt lập tức sáng lên rồi nhào tới, chạy đến bên cạnh anh, lấy lòng cười nói, "Cha, rốt cuộc cha cũng trở lại, mấy ngày rồi cha không có gặp Khả Khả rồi, không có cùng Khả Khả ăn cơm, cũng không có đưa Khả Khả đi học. . . . . ."
Trình Quân Hạo ôm lấy cậu bé, trong lòng có chút đau nhói, anh hôn gò má của Khả Khả một cái, "Không phải là cha đã trở về rồi sao? !"
Trình Khả Khả vô cùng vui vẻ, cậu bé hôn vào mặt Trình Quân Hạo một cái, cười híp mắt, "Mẹ cũng rất nhớ cha, ngày nào cũng ngẩn người. . . . . ."
Những lời này là Khả Khả tự mình nói, hay là Lâm Khả Nhân dạy nó nói chứ? ! Một khi hoài nghi đã hiện lên trong đầu, tất cả tất cả, tất cả mọi lời nói cũng đều sẽ làm khơi gợi lên sự hoài nghi, càng không thể quay lại. . . . . .
Dù là ai một khi đã mất đi tin tưởng đối với người, bất cứ điều gì cũng sẽ dẫn đến sự hoài nghi . . . . . . Không bị khống chế.
Trong lòng Trình Quân Hạo trực nhảy, không biến sắc hỏi, "Vậy sao? Cả tối hôm nay Khả Khả vẫn ở cùng mẹ sao? !"
Trình Khả Khả gật đầu một cái, "Đúng vậy, muốn chờ cha trở lại, không nghĩ rằng cha thật trở lại. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười nhạt, nhìn lướt qua Lâm Khả Nhân, vẻ mặt cô ta vẫn bình thường, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi dị thường nào.
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân mừng rỡ gọi anh một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ cùng mừng rỡ, quả nhiên anh còn là nhớ tới cô, vốn cho rằng đến ngày mai mới có thể gặp anh. . . . . . Nghĩ như vậy, thân thể có chút nóng lên.
Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười một tiếng, dịu dàng nói với Trình Khả Khả: "Bảo bối ngoan, hiện tại cha muốn nói chuyện một chút với mẹ con, con đi ra ngoài trước chơi có được hay không? !"
Trình Khả Khả quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Khả Nhân, do dự một chút, lưu luyến mà nói: ". . . . . . Dạ được."
Trình Quân Hạo buông cậu xuống, Trình Khả Khả trở về chỗ TV tiếp tục xem hoạt họa.
Khuôn mặt Trình Quân Hạo khôi phục sự lạnh lùng, "Cô theo tới tôi vào thư phòng. . . . . ."
Lâm Khả Nhân có chút kinh ngạc, lúc trước anh chưa bao giờ gọi cô vào trong thư phòng, lần này. . . . . . Sao lại? ! Đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, "Quân Hạo, gọi em đến thư phòng làm cái gì? !"
Mặt dù vậy vẫn tràn đầy mong đợi bước chân đi theo phía sau anh, nhìn anh tuấn lãng có bản lĩnh lại hấp dẫn, người đàn ông này, thật sự làm cho cô như khát như say, như si như điên, cô làm tất cả đều là đáng giá, tất cả tất cả. . . . . .
Trình Quân Hạo không nói lời nào, sắc mặt âm trầm đi lên lầu hai, mở cửa thư phòng ra, đẩy Lâm Khả Nhân vào, "Phanh. . . . . ." Cửa bị anh đóng, khóa chốt.
Lâm Khả Nhân giật mình, ngay lập tức vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Quân Hạo, anh . . . . . ." Lâm Khả Nhân lời còn chưa nói hết, tính nhẫn nại của Trình Quân Hạo rốt cuộc cũng dùng hết, nhưng vẫn là điềm tĩnh gọn gàng dứt khoát hỏi cô ta, "Nói đi, An Tâm Á ở đâu? !"
Anh híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, tay vòng trước ngực, mang đến không khí như đang thẩm vấn hỏi cung nghi phạm.
"Cái gì. . . . . ." Lâm Khả Nhân giật mình, nhảy dựng lên tim đập thình thịch, vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, đầu ngón tay khẽ run lên, chuyện này, làm sao sẽ, làm sao lại bị anh biết được chứ? !"Anh nói cái gì, em nghe không hiểu. . . . . ."
Bình luận facebook