Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 159
Lâm Khả Nhân gật đầu một cái, chấp nhận, "Cám ơn anh, còn có. . . . . . Chúc phúc cho anh. . . . . ." Còn câu thật xin lỗi, bất luận như thế nào cô cũng thấy thật khó khăn mà nói ra khỏi miệng.
Bởi vì yêu, yêu khắc cốt ghi tâm, tình yêu này đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để mà diễn ta được nữa, vậy mà, lại không thể không buông tay.
Cô hiểu rõ tình thế hiện tại của mình, anh và cô vĩnh viễn không thể được nữa rồi, cảm thấy buồn xót xa nhưng cùng có một chút niềm vui an ủi, vui vì anh không ngại thân thế Khả Khả. . . . . . Có lẽ bởi vì anh không muốn tổn thương tâm hồn thơ ngây của Khả Khả.
"Cám ơn. . . . . . Ngày mai tôi sẽ trở lại thăm Khả Khả. . . . . ." Trình Quân Hạo gật đầu một cái, giống như trong lòng cũng có chút bối rối, vội vã rời đi.
Lâm Khả Nhân nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khoản thời gian tuổi trẻ của bản thân, từ lúc bị Vương lão an bài làm tình nhân bên cạnh Trình lão rồi tâm trạng kinh ngạc khi lần đầu cô nhìn thấy Trình Quân Hạo.
Khi đó là thời kỳ đỉnh cao tuổi trẻ của cô, tươi trẻ tràn đầy sắc xuân, mà Trình Quân Hạo khi đó, thì hăng hái, kiêu ngao bất tuần, cô chỉ vừa nhìn thấy anh liền bị anh hấp dẫn, tình yêu sâu đậm của một thiếu nữ chính vào lúc đó đã nở rộ tràn đày. . . . . .
Vì vậy, cô đã đi câu dẫn anh.
Nghĩ đến đó, nước mắt liền rơi đầy mặt, khi đó cô không hề kìm hãm, ngay từ ban đầu đã thẳng thắng bộc lộ tình cảm, cô đối với anh là yêu, yêu rất nhiều, nhưng, Trình Quân Hạo đối với cô, có lẽ chỉ cảm thấy như là thiếu cô một món nợ, có lẽ một phần cũng là vì muốn đối nghịch với Trình lão mà chấp nhận ở chung một chỗ với cô, cái tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu vốn đã rất phức tạp.
Nếu như không có An Tâm Á, có lẽ Quân Hạo thật sự sẽ kết hôn với mình, trải qua cuộc sống hôn nhân bình thản, rồi đến một lúc nào đó, anh cũng sẽ phát sinh tình yêu với cô.
Cô không cam lòng, rất không cam tâm, nhưng cho dù có cố gắng nữa cũng thua, thua ở chỗ ngay từ ban đầu cô đã mang một suy nghĩ không thuần khiết mà đến bên cạnh anh, chính vì nguyên nhân đó, mới có thể bị Trình Quân Hoa lợi dụng mà chen vào.
Trình lão đáng ghê tởm, cho dù đã biết, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ. Đối với lão, cô cũng chỉ là một con cờ, con cờ để kiềm hãm Trình Quân Hạo. Khả Khả cũng thế, Khả Khả, đã bị cô làm liên lụy.
Chính vì nguyên nhân này mà Khả Khả đã vô cùng thiếu hụt tình thân, cho nên, hiện tại mới cực kỳ khát vọng.
Cô cũng không biết, rốt cuộc về sau sẽ làm cách nào để giải thích với Khả Khả. . . . . . Giải thích mối quan hệ của nó với Trình Quân Hạo, bao gồm cả chính bản thân cô.
Tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã không đứng đắn, nếu cô với anh chỉ là ở chung một chỗ thì cũng không bị mọi người chú ý, nhưng nếu kết hôn, chắc chắn sẽ đưa tới chuyện bị người khác nói linh tinh, cho nên, trời ới trừng phạt cô như vậy, trừng phạt cô vì đã ảo tưởng chuyện không thực tế.
Lần đầu tiên Lâm Khả Nhân cảm thấy mình thật vô dụng, cô cảm thấy thật có lỗi với Khả Khả, làm sao cô có thể để con mình sau này gánh trên lưng cái danh tiếng loạn luân, mà về sau sau khi nó lớn lên làm thế nào có thể đối mặt với sự thật này được chứ? !
Lâm Khả Nhân vỡ mộng, mà thức tỉnh.
Cô trầm tư suy tư thật sâu, có lẽ rời đi, mới là con đường duy nhất mà cô nên đi.
Chỉ có Khả Khả, Khả Khả khiến cho cô thực khó xử. . . . . .
Khả Khả của mẹ. . . . . .
*
Trình Quân Hạo lái xe một mạch đến lầu dưới nhà mới của An Tâm Á, liền gọi điện thoại cho An Tâm Á, ngang ngược gầm nhẹ, "Xuống. . . . . ."
o(╯□╰)o
An Tâm Á rất buồn bực, chết tiệt, cái tên Trình tổng này, anh có thể không cần phải ngang ngược ra lệnh như vậy có được hay không? !
Cô bĩu môi, liếc mắt nhìn An Tĩnh đang ngủ thiếp đi, nhỏ giọng nói: "Này, cũng đã đến giờ ngủ rồi, anh còn muốn làm gì vậy hả? Không về nhà còn chạy đến đây làm cái gì? Đừng ngang bướng nữa Trữ Trữ với Lẳng Lặng đang ngủ. . . . . ."
Trình Quân Hạo vẫn như cũ hỏi, "Không xuống? Vậy anh đi lên. . . . . ."
An Tâm Á nổi đóa, "Được được, em lập tức xuống ngay, vậy được chưa. . . . . ." Cái tên đại tổ tông này, cô thật muốn hét thật to vào mặt anh, quá khó hầu hạ, chỉ một chữ, đáng ghét (tiếng Trung chỉ có một chữ thôi không biết chử gì nên mình dịch đại ^^). An Tâm Á vô cùng khó chịu cúp điện thoại, khoác một cái áo ngoài áo ngủ rồi chạy xuống dưới, khuôn mặt mộc mạc, tóc tai rối bời, hơi có vẻ lười biếng.
Cô vừa xuống tới nơi liền rống giận, "Trình tổng, cầu xin anh nhìn thời điểm một chút có được hay không? Hiện tại khuya lắm rồi, rất khuya đó, không thấy nhà em đèn cũng đã tắt rồi a, đã khuya vậy anh còn gọi điện thoại gọi em xuống, anh rỗi rãnh sinh lắm chuyện phải không? !"
Trình Quân Hạo kiên quyết một chữ cũng không nói, trực tiếp bày tỏ bằng hành động, tiến lên ôm chằm lấy An Tâm Á, thật chặt, vững vàng , ôm đầu nhỏ của cô áp vào trong lồng ngực của mình, rất bá đạo, rất có tính chiếm hữu.
(⊙_⊙)
An Tâm Á nhăn mặt, đây là như thế nào ? ! Lý trí nói cho cô biết nên an tĩnh một chút thì tốt hơn, vì vậy, tuy mặt cô đỏ lên, cũng thấp thỏm, nhưng vẫn để Trình Quân Hạo lẳng lặng ôm thật lâu, tay Trình Quân Hạo dùng sức càng ngày càng lớn, siết An Tâm Á đến nỗi phải nói là khó chịu vô cùng. Mãi cho đến khi sức lực không chịu nỗi nữa, An Tâm Á rốt cuộc ho hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Buông lỏng ra một chút. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Trình Quân Hạo lúng túng 囧, vì nhất thời nhịn không được mà đã cô ôm thật chặt, nên anh quả quyết buông lỏng ra, nhìn khuôn mặt cô không biết là vì xấu hổ hay là vì bị anh siết mà hồng rực, hơi có vẻ xấu hổ nói: "Có phải siết đau em rồi hay không? !"
An Tâm Á liếc mắt, "Sao anh lại như thế vậy hả ? ! Cái gì cũng không nói cứ xông lên ôm như vậy, bị cái gì kích thích sao? !"
"Anh muốn kết hôn với em. . . . . ." Trình Quân Hạo lại một lần nữa ngang ngược nói ra một câu có sức tàn phá như bão tố, khiến An Tâm Á hung hăng ho một hồi, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn bối rồi, bất đắc dĩ nói: "Không phải em đã nói cho em suy nghĩ một chút sao? Tại sao lại hỏi nữa. . . . . ."
"Đã qua một ngày rồi, còn chưa suy nghĩ xong sao. . . . . ." Trình Quân Hạo rõ ràng không vui, nhìn chằm chằm cô, "Bé con, có phải không muốn gả hay không, sẽ không nghĩ tới chuyện đào hôn chứ? Em nên suy nghĩ thật tốt, nếu không. . . . . ." Anh cười bi thương, làm An Tâm Á nổi da gà cả người.
"Không có, bảo đảm không có. . . . . ." An Tâm Á oán thầm trong nội tâm, hơn nữa, về phần cô, cho dù muốn cự hôn cũng là đường đường chánh chánh nói ra, "Em vẫn chưa suy tính được thật tốt, cần thêm thời gian mới suy nghĩ tốt được . . . . ."
Trình Quân Hạo không nói lời nào, lại ôm An Tâm Á, ôm thật chặt.
An Tâm Á không nói gì nữa, mặc dù cô chậm chạp, nhưng cũng không phải là người ngu, cô cảm thấy Trình Quân Hạo có điểm không đúng, nhưng mà, cô cũng không tính hỏi tới mấy chuyện riêng tư của anh, loại thời điểm này, cô quả quyết an phận để anh tiếp tục ôm cô, nhưng mà lần này Trình Quân Hạo đã khống chế bớt lực ôm lại còn khiến cô thở gấp mấy hơi thở.
Một người đàn ông quần áo ưu nhã, một cô gái khả ái mặc đồ ngủ, ôm nhau dưới ngọn đèn mờ ảo, hơi có vẻ ái muội, nhưng lại vô cùng hài hòa.
Hai người thật là tuyệt phối.
Trình Quân Hạo vuôt ve mái tóc mềm mại của cô, cô gái này, hôm nay thật biết nghe lời, vốn tâm tình đang buồn bực, hiện tại đã thoải mái hơn nhiều. Đối với mèo con mềm mại trong ngực, anh cực kỳ yêu thích.
Trình Quân Hạo đột nhiên bật cười, "Bé con, em nên mập lên chút đi, ôm thật cứng. . . . . . Có phải bình thường không ăn cơm hay không hả, sao lại gầy như vậy? !" Một mặt nói, một mặt thì móng vuốt sắc sói lại hướng giải đất trước ngực của cô mà sờ, chậc chậc nói: ". . . . . . Ừ, nơi này thì không cần phải tăng nữa, đủ đầy đặn, rất tốt. . . . . ."
Anh còn thuận thế xoa nắn hai bên, khiến lửa giận của An Tâm Á bốc lên tới đầu.
Trình Quân Hạo không nhận thấy mà nói tiếp, "Nhưng mà những chỗ khác thì kỳ thật hơi gầy, chậc chậc, thật mong em tăng cân, ôm ngủ thoải mái. . . . . ."
An Tâm Á nổi giận, cái tên đáng ghét. Bây giờ lão nương còn chưa có gả cho anh, mà cho dù có gả, cũng không phải là gả cho anh để dùng làm ôm gối à nha, với lại người ta còn phải suy nghĩ ba lần bốn lượt, chứ ai như anh. . . . . .
Bởi vì yêu, yêu khắc cốt ghi tâm, tình yêu này đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để mà diễn ta được nữa, vậy mà, lại không thể không buông tay.
Cô hiểu rõ tình thế hiện tại của mình, anh và cô vĩnh viễn không thể được nữa rồi, cảm thấy buồn xót xa nhưng cùng có một chút niềm vui an ủi, vui vì anh không ngại thân thế Khả Khả. . . . . . Có lẽ bởi vì anh không muốn tổn thương tâm hồn thơ ngây của Khả Khả.
"Cám ơn. . . . . . Ngày mai tôi sẽ trở lại thăm Khả Khả. . . . . ." Trình Quân Hạo gật đầu một cái, giống như trong lòng cũng có chút bối rối, vội vã rời đi.
Lâm Khả Nhân nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khoản thời gian tuổi trẻ của bản thân, từ lúc bị Vương lão an bài làm tình nhân bên cạnh Trình lão rồi tâm trạng kinh ngạc khi lần đầu cô nhìn thấy Trình Quân Hạo.
Khi đó là thời kỳ đỉnh cao tuổi trẻ của cô, tươi trẻ tràn đầy sắc xuân, mà Trình Quân Hạo khi đó, thì hăng hái, kiêu ngao bất tuần, cô chỉ vừa nhìn thấy anh liền bị anh hấp dẫn, tình yêu sâu đậm của một thiếu nữ chính vào lúc đó đã nở rộ tràn đày. . . . . .
Vì vậy, cô đã đi câu dẫn anh.
Nghĩ đến đó, nước mắt liền rơi đầy mặt, khi đó cô không hề kìm hãm, ngay từ ban đầu đã thẳng thắng bộc lộ tình cảm, cô đối với anh là yêu, yêu rất nhiều, nhưng, Trình Quân Hạo đối với cô, có lẽ chỉ cảm thấy như là thiếu cô một món nợ, có lẽ một phần cũng là vì muốn đối nghịch với Trình lão mà chấp nhận ở chung một chỗ với cô, cái tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu vốn đã rất phức tạp.
Nếu như không có An Tâm Á, có lẽ Quân Hạo thật sự sẽ kết hôn với mình, trải qua cuộc sống hôn nhân bình thản, rồi đến một lúc nào đó, anh cũng sẽ phát sinh tình yêu với cô.
Cô không cam lòng, rất không cam tâm, nhưng cho dù có cố gắng nữa cũng thua, thua ở chỗ ngay từ ban đầu cô đã mang một suy nghĩ không thuần khiết mà đến bên cạnh anh, chính vì nguyên nhân đó, mới có thể bị Trình Quân Hoa lợi dụng mà chen vào.
Trình lão đáng ghê tởm, cho dù đã biết, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ. Đối với lão, cô cũng chỉ là một con cờ, con cờ để kiềm hãm Trình Quân Hạo. Khả Khả cũng thế, Khả Khả, đã bị cô làm liên lụy.
Chính vì nguyên nhân này mà Khả Khả đã vô cùng thiếu hụt tình thân, cho nên, hiện tại mới cực kỳ khát vọng.
Cô cũng không biết, rốt cuộc về sau sẽ làm cách nào để giải thích với Khả Khả. . . . . . Giải thích mối quan hệ của nó với Trình Quân Hạo, bao gồm cả chính bản thân cô.
Tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã không đứng đắn, nếu cô với anh chỉ là ở chung một chỗ thì cũng không bị mọi người chú ý, nhưng nếu kết hôn, chắc chắn sẽ đưa tới chuyện bị người khác nói linh tinh, cho nên, trời ới trừng phạt cô như vậy, trừng phạt cô vì đã ảo tưởng chuyện không thực tế.
Lần đầu tiên Lâm Khả Nhân cảm thấy mình thật vô dụng, cô cảm thấy thật có lỗi với Khả Khả, làm sao cô có thể để con mình sau này gánh trên lưng cái danh tiếng loạn luân, mà về sau sau khi nó lớn lên làm thế nào có thể đối mặt với sự thật này được chứ? !
Lâm Khả Nhân vỡ mộng, mà thức tỉnh.
Cô trầm tư suy tư thật sâu, có lẽ rời đi, mới là con đường duy nhất mà cô nên đi.
Chỉ có Khả Khả, Khả Khả khiến cho cô thực khó xử. . . . . .
Khả Khả của mẹ. . . . . .
*
Trình Quân Hạo lái xe một mạch đến lầu dưới nhà mới của An Tâm Á, liền gọi điện thoại cho An Tâm Á, ngang ngược gầm nhẹ, "Xuống. . . . . ."
o(╯□╰)o
An Tâm Á rất buồn bực, chết tiệt, cái tên Trình tổng này, anh có thể không cần phải ngang ngược ra lệnh như vậy có được hay không? !
Cô bĩu môi, liếc mắt nhìn An Tĩnh đang ngủ thiếp đi, nhỏ giọng nói: "Này, cũng đã đến giờ ngủ rồi, anh còn muốn làm gì vậy hả? Không về nhà còn chạy đến đây làm cái gì? Đừng ngang bướng nữa Trữ Trữ với Lẳng Lặng đang ngủ. . . . . ."
Trình Quân Hạo vẫn như cũ hỏi, "Không xuống? Vậy anh đi lên. . . . . ."
An Tâm Á nổi đóa, "Được được, em lập tức xuống ngay, vậy được chưa. . . . . ." Cái tên đại tổ tông này, cô thật muốn hét thật to vào mặt anh, quá khó hầu hạ, chỉ một chữ, đáng ghét (tiếng Trung chỉ có một chữ thôi không biết chử gì nên mình dịch đại ^^). An Tâm Á vô cùng khó chịu cúp điện thoại, khoác một cái áo ngoài áo ngủ rồi chạy xuống dưới, khuôn mặt mộc mạc, tóc tai rối bời, hơi có vẻ lười biếng.
Cô vừa xuống tới nơi liền rống giận, "Trình tổng, cầu xin anh nhìn thời điểm một chút có được hay không? Hiện tại khuya lắm rồi, rất khuya đó, không thấy nhà em đèn cũng đã tắt rồi a, đã khuya vậy anh còn gọi điện thoại gọi em xuống, anh rỗi rãnh sinh lắm chuyện phải không? !"
Trình Quân Hạo kiên quyết một chữ cũng không nói, trực tiếp bày tỏ bằng hành động, tiến lên ôm chằm lấy An Tâm Á, thật chặt, vững vàng , ôm đầu nhỏ của cô áp vào trong lồng ngực của mình, rất bá đạo, rất có tính chiếm hữu.
(⊙_⊙)
An Tâm Á nhăn mặt, đây là như thế nào ? ! Lý trí nói cho cô biết nên an tĩnh một chút thì tốt hơn, vì vậy, tuy mặt cô đỏ lên, cũng thấp thỏm, nhưng vẫn để Trình Quân Hạo lẳng lặng ôm thật lâu, tay Trình Quân Hạo dùng sức càng ngày càng lớn, siết An Tâm Á đến nỗi phải nói là khó chịu vô cùng. Mãi cho đến khi sức lực không chịu nỗi nữa, An Tâm Á rốt cuộc ho hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Buông lỏng ra một chút. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Trình Quân Hạo lúng túng 囧, vì nhất thời nhịn không được mà đã cô ôm thật chặt, nên anh quả quyết buông lỏng ra, nhìn khuôn mặt cô không biết là vì xấu hổ hay là vì bị anh siết mà hồng rực, hơi có vẻ xấu hổ nói: "Có phải siết đau em rồi hay không? !"
An Tâm Á liếc mắt, "Sao anh lại như thế vậy hả ? ! Cái gì cũng không nói cứ xông lên ôm như vậy, bị cái gì kích thích sao? !"
"Anh muốn kết hôn với em. . . . . ." Trình Quân Hạo lại một lần nữa ngang ngược nói ra một câu có sức tàn phá như bão tố, khiến An Tâm Á hung hăng ho một hồi, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn bối rồi, bất đắc dĩ nói: "Không phải em đã nói cho em suy nghĩ một chút sao? Tại sao lại hỏi nữa. . . . . ."
"Đã qua một ngày rồi, còn chưa suy nghĩ xong sao. . . . . ." Trình Quân Hạo rõ ràng không vui, nhìn chằm chằm cô, "Bé con, có phải không muốn gả hay không, sẽ không nghĩ tới chuyện đào hôn chứ? Em nên suy nghĩ thật tốt, nếu không. . . . . ." Anh cười bi thương, làm An Tâm Á nổi da gà cả người.
"Không có, bảo đảm không có. . . . . ." An Tâm Á oán thầm trong nội tâm, hơn nữa, về phần cô, cho dù muốn cự hôn cũng là đường đường chánh chánh nói ra, "Em vẫn chưa suy tính được thật tốt, cần thêm thời gian mới suy nghĩ tốt được . . . . ."
Trình Quân Hạo không nói lời nào, lại ôm An Tâm Á, ôm thật chặt.
An Tâm Á không nói gì nữa, mặc dù cô chậm chạp, nhưng cũng không phải là người ngu, cô cảm thấy Trình Quân Hạo có điểm không đúng, nhưng mà, cô cũng không tính hỏi tới mấy chuyện riêng tư của anh, loại thời điểm này, cô quả quyết an phận để anh tiếp tục ôm cô, nhưng mà lần này Trình Quân Hạo đã khống chế bớt lực ôm lại còn khiến cô thở gấp mấy hơi thở.
Một người đàn ông quần áo ưu nhã, một cô gái khả ái mặc đồ ngủ, ôm nhau dưới ngọn đèn mờ ảo, hơi có vẻ ái muội, nhưng lại vô cùng hài hòa.
Hai người thật là tuyệt phối.
Trình Quân Hạo vuôt ve mái tóc mềm mại của cô, cô gái này, hôm nay thật biết nghe lời, vốn tâm tình đang buồn bực, hiện tại đã thoải mái hơn nhiều. Đối với mèo con mềm mại trong ngực, anh cực kỳ yêu thích.
Trình Quân Hạo đột nhiên bật cười, "Bé con, em nên mập lên chút đi, ôm thật cứng. . . . . . Có phải bình thường không ăn cơm hay không hả, sao lại gầy như vậy? !" Một mặt nói, một mặt thì móng vuốt sắc sói lại hướng giải đất trước ngực của cô mà sờ, chậc chậc nói: ". . . . . . Ừ, nơi này thì không cần phải tăng nữa, đủ đầy đặn, rất tốt. . . . . ."
Anh còn thuận thế xoa nắn hai bên, khiến lửa giận của An Tâm Á bốc lên tới đầu.
Trình Quân Hạo không nhận thấy mà nói tiếp, "Nhưng mà những chỗ khác thì kỳ thật hơi gầy, chậc chậc, thật mong em tăng cân, ôm ngủ thoải mái. . . . . ."
An Tâm Á nổi giận, cái tên đáng ghét. Bây giờ lão nương còn chưa có gả cho anh, mà cho dù có gả, cũng không phải là gả cho anh để dùng làm ôm gối à nha, với lại người ta còn phải suy nghĩ ba lần bốn lượt, chứ ai như anh. . . . . .
Bình luận facebook