Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 72
". . . . . ." An Tâm Á hết ý kiến. Bị anh làm cho thẩn thờ, người đàn ông này rốt cuộc đang có chủ ý gì, cảm giác tựa hồ căn bản không thể nào đơn giản như vậy. . . . . . Bản thân như bị lấy ra làm vật đỡ đạn, nhất là khi nhớ tới anh mắt ghen tỵ đáng sợ như muốn ăn thịt người của Ôn Tâm. Anh căn bản không quan tâm cô có kỹ năng diễn xuất hay không, anh vốn dĩ không quan tâm. . . . . .
Người đàn ông này đang suy nghĩ gì, làm An Tâm Á toát mồ hôi lạnh.
*
Ôn Tâm giận muốn bốc hỏa, ở trong sảnh lớn phim trường mà phát tiết, cô gái An Tâm Á kia, dùng chút thủ đoạn mờ ám liền nghĩ có thể uy hiếp cô, cô Ôn Tâm sẽ không dễ bị uy hiếp như vậy, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. . . . .
Địa vị ảnh hậu của cô sẽ không bị cô ta cướp đi dễ dàng như vậy.
Trình Quân Hạo, anh điên rồi. Nhất định phải làm cho anh phải trả giá thật đắt.
*
"Thư ký Lâm, chuẩn bị hợp đồng. . . . . ." Trình Quân Hạo trực tiếp phân phó.
"Vâng . . . . ." Chuyện này khiến thư ký Lâm cũng khó hiểu, liếc An Tâm Á một cái, lập tức đi thảo hợp đồng.
Cái nhìn này, làm An Tâm Á cảm thấy rất không thoải mái.
Cô là một người đâm ngang mới vào a, tự nhiên bị bao vây tứ phía, cũng là chuyện bình thường, ánh mắt ám muội của mọi người buổi sáng cũng biến thành ý vị không rõ, An Tâm Á biết, cô đang trong một tình huống chẳng tốt chút nào.
Cô liếc nhìn qua Trình Quân Hạo, liền chửi thầm anh: đồ âm hiểm, đại biến thái.
"Ký. . . . . ." Trình Quân Hạo ném tập hợp đồng cho cô, động tác kia giống như chủ nhân nếm xương cho chó ăn, làm An Tâm Á rất bi phẫn.
"Tôi vì cái gì mà phải ký? !" An Tâm Á giận muốn bốc hỏa.
Trình Quân Hạo nguy hiểm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, "Cô xác định mình không muốn ký. . . . . ."
An Tâm Á cả người run lên, nhưng vẫn muốn giữ lập trường của mình, quả thật đối với chuyện mèo mù vở phải cá ràn này không nên không nắm lấy, cô không phải là vì nổi tiếng sao, ư, giờ sao lại đột nhiên kiểu cách , cuối cùng thở dài một hơi, nhận mệnh.
Ký tên, đồng ý bán mình! !
Về sau trên người của cô sẽ không thể nào xóa được các mác dựa vào Trịnh Quân Hạo mà nổi tiếng, cái nhãn hiệu gặp may, thật là đau đầu a. . . . . .
Nhưng Trữ Trữ nói rất hay, nổi tiếng như thế nào không quan trọng, quan trọng là nổi tiếng.
Trình Quân Hạo nheo mắt lại, hài lòng nhếch miệng khẽ mỉm cười, đem hợp đồng thu hồi, bình tĩnh hỏi cô, "Bây giờ đã chính thức trở thành nữ diễn viên chính rồi, cảm giác như thế nào? Mục đích của cô đã đạt được, bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao nhất định phải nổi tiếng? Chẳng lẽ. . . . . . Là bởi vì nuôi trai? !"
Vẻ mặt thật rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất đáng sợ.
An Tâm Á chột dạ, ". . . . . . Không phải."
Trình Quân Hạo thế nhưng lại cười một tiếng, thái độ mưa nắng thất thường làm An Tâm Á hoa mắt, oán hận thầm mắng chửi.
Không phải trai là tốt rồi, nuôi hai đứa con trai đúng là cần một số tiền lớn, đột nhiên tâm tình Trình Quân Hạo tương đối tốt.
"Cô ở đâu? !" Trình Quân Hạo lại đột nhiên đặt câu hỏi.
Hả? !
An Tâm Á không có kịp phản ứng, há to miệng, không hiều câu hỏi này của anh là hỏi đến chỗ ở nào.
Kéo ra ngăn kéo, móc ra một cái chìa khóa, ném cho cô, "Đây là chìa khóa căn hộ riêng của tôi, về sau cho cô ở, lập tức chuyển đến. . . . . ."
". . . . . . Không cần, tôi ở nhà tôi." An Tâm Á đỏ mặt phản bác, ngộ nhỡ bị phát hiện ra sự tồn tại của An Bình An Tĩnh phải làm thế nào? ! Huống chi ở chỗ của anh, anh chẳng phải là tùy lúc có thể cầm chìa khóa mở cửa vào nhà sao? !
Người đàn ông này đang suy nghĩ gì, làm An Tâm Á toát mồ hôi lạnh.
*
Ôn Tâm giận muốn bốc hỏa, ở trong sảnh lớn phim trường mà phát tiết, cô gái An Tâm Á kia, dùng chút thủ đoạn mờ ám liền nghĩ có thể uy hiếp cô, cô Ôn Tâm sẽ không dễ bị uy hiếp như vậy, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. . . . .
Địa vị ảnh hậu của cô sẽ không bị cô ta cướp đi dễ dàng như vậy.
Trình Quân Hạo, anh điên rồi. Nhất định phải làm cho anh phải trả giá thật đắt.
*
"Thư ký Lâm, chuẩn bị hợp đồng. . . . . ." Trình Quân Hạo trực tiếp phân phó.
"Vâng . . . . ." Chuyện này khiến thư ký Lâm cũng khó hiểu, liếc An Tâm Á một cái, lập tức đi thảo hợp đồng.
Cái nhìn này, làm An Tâm Á cảm thấy rất không thoải mái.
Cô là một người đâm ngang mới vào a, tự nhiên bị bao vây tứ phía, cũng là chuyện bình thường, ánh mắt ám muội của mọi người buổi sáng cũng biến thành ý vị không rõ, An Tâm Á biết, cô đang trong một tình huống chẳng tốt chút nào.
Cô liếc nhìn qua Trình Quân Hạo, liền chửi thầm anh: đồ âm hiểm, đại biến thái.
"Ký. . . . . ." Trình Quân Hạo ném tập hợp đồng cho cô, động tác kia giống như chủ nhân nếm xương cho chó ăn, làm An Tâm Á rất bi phẫn.
"Tôi vì cái gì mà phải ký? !" An Tâm Á giận muốn bốc hỏa.
Trình Quân Hạo nguy hiểm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, "Cô xác định mình không muốn ký. . . . . ."
An Tâm Á cả người run lên, nhưng vẫn muốn giữ lập trường của mình, quả thật đối với chuyện mèo mù vở phải cá ràn này không nên không nắm lấy, cô không phải là vì nổi tiếng sao, ư, giờ sao lại đột nhiên kiểu cách , cuối cùng thở dài một hơi, nhận mệnh.
Ký tên, đồng ý bán mình! !
Về sau trên người của cô sẽ không thể nào xóa được các mác dựa vào Trịnh Quân Hạo mà nổi tiếng, cái nhãn hiệu gặp may, thật là đau đầu a. . . . . .
Nhưng Trữ Trữ nói rất hay, nổi tiếng như thế nào không quan trọng, quan trọng là nổi tiếng.
Trình Quân Hạo nheo mắt lại, hài lòng nhếch miệng khẽ mỉm cười, đem hợp đồng thu hồi, bình tĩnh hỏi cô, "Bây giờ đã chính thức trở thành nữ diễn viên chính rồi, cảm giác như thế nào? Mục đích của cô đã đạt được, bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao nhất định phải nổi tiếng? Chẳng lẽ. . . . . . Là bởi vì nuôi trai? !"
Vẻ mặt thật rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất đáng sợ.
An Tâm Á chột dạ, ". . . . . . Không phải."
Trình Quân Hạo thế nhưng lại cười một tiếng, thái độ mưa nắng thất thường làm An Tâm Á hoa mắt, oán hận thầm mắng chửi.
Không phải trai là tốt rồi, nuôi hai đứa con trai đúng là cần một số tiền lớn, đột nhiên tâm tình Trình Quân Hạo tương đối tốt.
"Cô ở đâu? !" Trình Quân Hạo lại đột nhiên đặt câu hỏi.
Hả? !
An Tâm Á không có kịp phản ứng, há to miệng, không hiều câu hỏi này của anh là hỏi đến chỗ ở nào.
Kéo ra ngăn kéo, móc ra một cái chìa khóa, ném cho cô, "Đây là chìa khóa căn hộ riêng của tôi, về sau cho cô ở, lập tức chuyển đến. . . . . ."
". . . . . . Không cần, tôi ở nhà tôi." An Tâm Á đỏ mặt phản bác, ngộ nhỡ bị phát hiện ra sự tồn tại của An Bình An Tĩnh phải làm thế nào? ! Huống chi ở chỗ của anh, anh chẳng phải là tùy lúc có thể cầm chìa khóa mở cửa vào nhà sao? !
Bình luận facebook