• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mê Tình Loạn Ý (107 Viewers)

  • Chương 411-420

Chương 411
Thấy Bánh Quy kích động như vậy, Trần Quân Phi lập tức cau mày đuổi theo.
Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông đang chọn quần áo, hai người còn định mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt để dùng sau khi kết hôn nhưng không ngờ rằng vào lúc này Bánh Quy lại chạy tới ôm chặt lấy chân cô. “Mẹ đi… mẹ di…” Bánh Quy mong đợi nhìn cô, gương mặt xinh đẹp non nớt ngập tràn sự phấn khích. “Bánh Quy, ai cho con chạy tới đây hả!” Trần Quân Phi một mạch đuổi theo thắng bé, may mà cuối cùng cũng tìm được. Sau khi nhìn thấy thằng bé ôm lấy chân Lê Trúc Phương, gương mặt anh lập tức đen lại. “Mẹ.. Bố ơi, là mẹ đó!”
Thằng bé lắc lắc người nhìn cô tùi thân.
Anh từ từ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy nửa gương mặt của Lê Trúc Phương, long ngực anh lập tức này lên mãnh liệt.
Song Thư ư? Là cô quay về rổi sao? “Song Thư… Hoàng Song Thư..” Trần Quân Phi như phát điên chóm toi giữ chặt lấy vai cô.
Ban đầu cô đang cảm thấy đột ngột trước hành động của Bánh Quy, nay lại thêm Trần Quân Phi xông tới khiến cả người cô giống như rơi vào tình trạng chết máy không hề kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Trần Quân Phi lại rất hưng phấn, anh ôm chầm lấy Lê Trúc Phương, đôi mắt nhìn cô chứa đứng sự nghiêm túc và kích động.
Huỳnh Khánh Đông nhẹ nhàng bước tới kéo cô ra phía sau lưng mình rồi lich sự nói: “Anh này, cô ấy không phải là Hoàng Song Thư. Cô ấy là vợ tôi tên Lê Trúc Phương.” “Tránh ra, cậu là cái thá gi? Cô ấy là vợ tôi.”
Trần Quân Phi hung dữ nhìn Huỳnh Khánh Đông, giọng nói lạnh lùng cất lên.
Anh ấy nghe Trần Quân Phi nói như thế nhưng vẫn giữ nguyên phép lịch sự đáp: “Tôi nghĩ là anh có chút nhầm lẫn rồi, cô ấy thật sự là vợ tôi tên Lê Trúc Phương mà, chứ không phải là Hoàng Song Thư” “Hoàng Song Thư, anh là Trần Quân Phi đây. Em làm sao vậy?”
Ảnh mắt đỏ rực của anh lướt qua người Huỳnh Khánh Đông rói hướng tới bên Lê Trúc Phương đang đứng ở phía sau, anh cảm thấy như cô thật sự không nhận ra mình, dáng về cô cực kỳ nhút nhát nên anh lập tức giận dữ lên tiếng.
Tại sao Hoàng Song Thư lại không nhận ra anh chứ? Rõ ràng cô chính là Hoàng Song Thư mà, tại sao lại… không nhận ra anh?
Trần Quân Phi cuộn chặt nắm tay lại, lồng ngực anh dẫn dâng lên một cảm giác đau khổ khó nói thành loi.
Khuôn mặt anh căng cứng nhìn chằm chằm lấy cô, còn cô lại căng thẳng nắm lấy tay Huỳnh Khánh Đông, sự ý lại và tín nhiệm ấy chọc vào tim anh đau nhức. “Hoàng Song Thư… rốt cuộc em bị làm sao vậy? Anh là Trần Quân Phi đây. Em rốt cuộc bị gì rồi? Tại sao lại không nhận ra anh, chẳng lẽ cả con của chúng ta em cũng không cần nữa sao?”
Thấy Lê Trúc Phương vẫn không nói chuyện, lòng anh tựa như bị một con dao cắm vào thật đau, anh ôm lấy Bánh Quy rồi nhìn cô nghiêm giọng chỉ trich.
Cô mơ màng nhìn gương mặt anh tuần quen thuộc của anh, khóe mắt dẫn đỏ hoe rồi lại nhìn sang Bánh Quy của minh.
Cô không mờ lời mà cố kéo thật chặt lòng bàn tay mình. Nhìn thấy Lê Trúc Phương như thế, đôi mắt của Trần Quân Phi lại càng lạnh lùng hơn.
Anh giờ một tay ra muốn kéo cô vào lồng ngực mình nhưng lại bị Huỳnh Khánh Đông chặn lại. “Anh này, nếu anh còn như thế thì tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!” “Cậu dựa vào gì chứ? Trả vợ tôi lại cho tôi.”
Anh miệt thị nhìn sang Huỳnh Khánh Đông, nhất quyết đòi tủm lây cô.
Nhưng mà cô chỉ nhìn anh rồi liên tục lùi ra sau.
Cặp mắt vốn hung ác của anh giờ đây lại càng thêm nguy hiểm.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Huỳnh Khánh Đông cũng dần mang theo vẻ phẫn nộ.
Anh ấy nắm lấy bàn tay của cô rồi nhìn sang Trần Quân Phi lanh lùng nói: “Có lẽ trước khi ra ngoài anh quên uống thuốc rồi thì phải. Lê Trúc Phương, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh ấy lập tức kéo theo cô rời khỏi đó. “Hoàng Song Thư!” “Đứng lại, Hoàng Song Thư Em đứng lại cho anh!” Trần Quân Phi ôm theo Bánh Quy đuổi theo hai người ho nhưng Huỳnh Khánh Đông di rất nhanh còn trùng hợp có chuyển xe bus thế nên anh ấy nhanh chóng kẻo cô lên xe, Trần Quân Phi không thể đuổi kịp hai người, chỉ đành mở to mắt nhìn họ rời đi. “Bổ di… mẹ không cần chúng ta nữa sao?” Thắng bé nhìn thấy mẹ không để ý đến mình nên không nhịn được bật khóc.
Anh hoàn hồn nhìn Bánh Quy đang nức nở rồi ôm lấy thằng bé đáp: “Không đâu, mẹ sẽ không bỏ chúng ta đâu. Là do bố làm sai một số chuyện, bây giờ mẹ vẫn đang giận, cho mẹ hết giận rồi sẽ quay về với chúng ta thôi.” “Thật sao ạ?” Thằng bé chớp mắt nhìn anh hỏi lại. “Ừ, thật mà.” Trần Quân Phi ôm thẳng bé lên xe rồi lải xe quay về.
Dù có thể nào thì anh cũng không tin chuyện người phụ nữ kia không phải Hoàng Song Thư, cô chắc chắn là cô ấy. Nhất định chính là Hoàng Song Thư.
Nhưng mà tại sao cô lại không nhận ra anh? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Đáy mắt anh dần phủ lên một lớp âm u, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lại càng rét lạnh hơn bao giờ hết.
Sau khi quay về nhà, anh để quản gia chăm sóc Bảnh Quy còn minh đi vào phòng sách và gọi người gửi hết những tài liệu về hai người họ tới.
Sau khi Minh Cường giao tài liệu cho anh, cậu ta hơi ngập ngừng nói: “Cậu hai, cậu ba cũng đã từng điều tra về người này. Lẽ nào hai người đều nghi ngờ người phụ nữ này là cô Hoàng Song Thư sao?”
Ban đầu, lúc Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông, anh ấy cũng đã từng cho người đi điểu tra. Bây giờ Trần Quân Phi cũng thế, có lẽ nào họ đều nghĩ rằng người tên Lê Trúc Phương đó chính là Hoàng Song Thư? “Không phải là nghi ngờ, tôi có thể khẳng định chắc chắn.” Anh ngước đầu lên lạnh lùng nói.
Cậu ta nghe xong thì không dám nói gì nữa, “Tôi biết cô ấy chính là Hoàng Song Thư, sẽ không sai được đâu, chính là cô ấy.”
Anh giống như đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của chính mình, nhỏ giọng lầm bẩm.
Minh Cường thương xót nhìn anh, cậu ta lắc đầu rồi khẽ thở dài bước ra khỏi phòng.
Lúc chưa dính vào ái tình, anh là một người vô cùng lý trí và máu lạnh.
Nhưng sau khi yêu một người, tất cả đều đã thay đổi.
Trần Quân Phi chính là người như thế, trước đây anh là người phóng đăng trụy lạc nhưng sau khi biết mình đã yêu cô thì lại vì cô mà sống do chết dở.
Có lẽ đây chính là tình yêu nhi? .. “Lê Trúc Phương, chúng ta phải rời khỏi đây đến một nơi khác sinh sống. Em có đồng ý đi với anh không?”
Tối hôm đó Huỳnh Khánh Đông nắm lấy tay cô rồi Cô chớp mắt nhìn anh rồi nhìn anh ấy gật đầu.
Cô không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nhưng mà cô nhay bén cảm giác được từ lúc quay về tâm trạng của Huỳnh Khánh Đông đột nhiên thay đổi trở nên rất kỳ lạ, giống như anh đang rất sợ hãi. Cô cũng biết điều này là do người đàn ông và đứa trẻ ban sáng.
Đứa trẻ đó cô không lạ lẫm gì bởi vì trước đây cũng đã từng gặp, duyên phận có lúc thật kỳ diệu, không ngờ lại có thể gặp thêm lần nữa nhưng mà người đàn ông đi cùng đứa trẻ kia lại không phải là hỏi. người có đôi mắt màu xanh lá đỏ, Nhưng… người đàn ông hôm nay cô gặp sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ như thế chứ? Tại sao lại nhìn cô như thế?
Đầy mắt của Lê Trúc Phương dan phù lên một dáng về mơ màng.
Huỳnh Khánh Đông nhìn ra được sự mông lung trong ánh mắt cô, nhất thời đáy lòng anh dần có một cảm giác bất an. Anh ấy nắm chặt lấy tay cô, gương mặt điển trai của anh ấy toát lên một vẻ kiên định: “Lê Trúc Phương, em là Lê Trúc Phương của anh. Chúng ta đã hứa với nhau sẽ cùng nhau trải qua những tháng ngày bình dị thể này cả một đời, đúng không?”
Lê Trúc Phương nhẹ nhàng nhìn Huỳnh Khánh Đông rồi gật đầu thật mạnh.
Anh ấy ôm chẩm lấy cô, cả người vẫn còn đang run lên. Anh nhẹ giọng hỏi: “Lê Trúc Phương, anh sẽ đối xử với em thật tốt. Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, sau này còn sinh thật nhiều con, thật nhiều thật nhiều..”
Huỳnh Khánh Đông thả hồn mình mơ tường về tương lai của hai người họ, anh ấy nhất định sẽ không để người kia cướp Lê Trúc Phương đi đâu, Anh ấy đã cô độc rất lâu, cuối cùng cũng có thể chờ được cô, anh ấy tuyệt đối không cho phép người khác hủy hoại tất cả.
Anh ấy có một trực giác đó là người đàn ông hôm nay gặp chắc chắn có quen biết với Lê Trúc Phương, cô thật sự là vợ của người đó.
Khí chất, cách ăn mặc của người đó không hề bình thường, vừa nhìn là biết một kẻ có tiển nhưng mà Huỳnh Khánh Đông sống hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên anh ấy muốn ich kỷ một lần, chì một lần mà thôi. …
Ngày hôm sau anh ấy dậy rất sớm, Huỳnh Khánh Đông muốn đưa Lê Trúc Phương về quê của mình.
Quê của anh ấy là một thôn nhỏ ở khu vực phía tây bắc, ban đầu khi anh ấy tới thành phố này thì không còn định quay về nữa nhưng lần này Huỳnh Khánh Đông lại muốn đưa cô về đó, ở đó bình yên như thế chắc chắn sẽ không có ai làm phiền tới bọn họ.
Huỳnh Khánh Đông vốn nghĩ như thế.
Lúc anh ấy thu xếp xong hết mọi chuyện định đưa cô đi thì đột nhiên có một chiếc siêu xe màu đen dừng lại trước cửa nhà, Lúc nhìn thấy chiếc siêu xe đắt đỏ kia, những ngón tay của anh ấy đột nhiên tro nên lạnh lẽo, gưong mặt điển trai của anh ấy dần hiện lên vẻ nguy hiểm và lạnh lùng.
Lê Trúc Phương cảm nhận ra sự thay đổi của Huỳnh Khánh Đông, cô sững người nhìn theo chiếc xe kia.
Sau khi cảnh cửa xe bật mờ, Lê Trúc Phương lập tức nhìn thấy người đàn ông hôm nọ bước xuống, người đó vẫn mặc một thân vest thẳng thớm.
Ngũ quan đẹp đẽ của anh lúc này lại càng trở nên đẹp hơn.
Hơi thở của cô dần run lên nhè nhẹ.
Cô chắn răng thật chặt không nói gì nhìn Trần Quân Phi.
Anh bước tới trước mặt Huỳnh Khánh Đông, anh ấy kéo cô ra sau theo phản xạ, dây thần kinh của anh ấy đang căng cứng lên cảnh giác nhìn Trần Quân Phi. “Anh này, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Tôi chỉ cần Hoàng Song Thư”
Trần Quân Phi ho hững nhìn Huỳnh Khánh Đông rồi lạnh giọng đáp.
Hô hấp của anh ấy dần trở nên hỗn loạn, anh ấy bầu vào lòng bàn tay mình rối hít một hơi thật sâu bình tĩnh đáp: “Chi sợ là anh nhẩm rối, Lê Trúc Phương không phải Hoàng Song Thư Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, mong anh đừng đeo bám lấy cô ấy nữa” “Cô ấy thật sự tên là Lê Trúc Phương sao? Năm năm trước cậu cứu được cô ấy về từ chỗ núi Phượng Hoàng có đúng không?”
Anh đã điều tra rõ ràng rồi, Lê Trúc Phương là người được Huỳnh Khánh Đông cứu về từ núi Phương Hoàng.
Việc này thật trùng hợp biết bao, lúc ấy Hoàng Song Thư rơi từ vách núi cao xuống, chỗ đó chính là núi Phượng Hoàng. Mà Lê Trúc Phương lại là người mà Huỳnh Khánh Đông cứu được vào lúc ấy, chắc chắn cô chính là Hoàng Song Thư, điểm này anh không hề nghi ngờ gì nữa. “Cô ấy tên là Lê Trúc Phương.”
Anh ấy không hề trả lời lại câu hỏi của anh mà chỉ nhìn Trần Quân Phi bằng đôi mắt kiên định và lạnh lùng đáp trà.
Lê Trúc Phương nhìn Huỳnh Khánh Đông sau đó lại nhìn về phía Trần Quân Phi.
Chương 412

Lê Phương Trúc bước ra từ sau lưng Huỳnh Khánh Đông. Và hành động này của cô đã khiến Huỳnh Khánh Đông thoáng chốc sợ hãi.

Anh ấy nghĩ Lê Phương Trúc sẽ bỏ mình thôi. Vì đi theo anh ấy, Lê Phương Trúc sẽ phải chịu khổ. Còn nếu đi theo người đàn ông khác, có khi Lê Phương Trúc sẽ được sống một cuộc sống sung túc đủ đầy.

Nhưng mà Lê Phương Trúc chỉ đưa tay ra dấu, con người trong suốt nhìn chằm chằm Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi không hiểu động tác tay của Lê Phương Trúc, mà anh biết Lê Phương Trúc không nói được. Bằng đôi mắt đầy nỗi bi thương, Trần Quân Phi nhìn Lê Phương Trúc, nghẹn ngào bảo: “Hoàng Song Thư, em… có nhận ra anh không? Anh là Trần Quân Phi… Em nói anh nghe đi, em thật sự không nhận ra anh sao?”

Trong mắt Trần Quân Phi là muôn vàn sầu muộn và đau khổ, Anh cứ nhìn Lê Phương Trúc và lẩm bẩm bằng chất giọng khản đặc.

Trước biểu cảm cô đơn và khổ sở của người đàn ông, Lê Phương Trúc không biết làm thế nào. Nhưng mà cô không phải Hoàng Song Thư, cô là Lê Phương Trúc.

Là Lê Phương Trúc của Huỳnh Khánh Đông.

Lê Phương Trúc quay đầu, ôm lấy Huỳnh Khánh Đông như thể đang nói với Trần Quân Phi rằng cô sẽ không rời xa Huỳnh Khánh Đông đâu.

Trần Quân Phi lào đảo lùi về sau một bước.

Hành động dứt khoát và kiên định của Lê Phương Trúc đã chứng minh cho Trần Quân Phi thấy cô muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông. “O bên cậu ta em có hạnh phúc không?”

“Lê Phương Trúc rất hạnh phúc.” Huỳnh Khánh Đông lạnh nhạt nhìn Trần Quân Phi, sau đó đưa tầm nhìn ra hướng cây cỏ ở ngoài sân, “Mặc dù tôi không biết thân phận thật sự của anh, nhưng tôi vẫn biết anh rất có tiền. Song có tiền không hẳn là hạnh phúc. Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có một Lê Phương Trúc thật lòng với tôi. Lê Phương Trúc đã quên hết mọi thứ rồi, quên hết những gì đã qua. Lê Phương Trúc của bây giờ không buồn, không lo. Cô ấy rất hạnh phúc.”

Huỳnh Khánh Đông biết Trần Quân Phi có thể nghe hiểu lời mình nói có ý gì.

Nhìn Lê Phương Trúc bằng ánh mắt xót xa, Trấn Quân Phi khàn giọng nói: “Cậu và cô ấy không can don đến chỗ khác đâu. Tôi sẽ không tới quấy rầy cô ấy nữa.”

“Này, cô ấy chi là Lê Phương Trúc thôi.”

Thấy dáng vẻ cô độc và đau khổ của Trần Quân Phí, trong lòng Huỳnh Khánh Đông cũng hơi khó chịu, nhưng anh ấy không muốn nhượng bộ, Vất và lắm anh ấy mới nắm được hạnh phúc thuộc về mình, làm sao mà nhượng bộ được chứ?

Trần Quân Phi nghe vây thì đánh ánh mắt sâu thẳm nhìn sang Huỳnh Khánh Đông. Mà Huỳnh Khánh Đông cũng nhìn lại anh một cách chẳng hề sợ hãi.

Trần Quân Phi cô đơn lắc đầu, anh cất giọng khàn khàn: “Tôi biết.”

Trần Quân Phi lào đào rời khỏi đây. Bóng lung người đàn ông ấy trông vô cùng lẻ loi và khổ sở.

Lê Phương Trúc nhìn bóng lưng Trần Quân Phi, rồi chẳng hiểu sao, hốc mắt cô bỗng đỏ lên.

Cô đưa tay, dường như muốn giữ Trần Quân Phi lại, nhưng rồi lại ngắm kìm ý định đó xuông.

Huỳnh Khánh Đông nhìn Lê Phương Trúc, nhẹ giọng hỏi: “Phương Trúc, em thấy đau lòng cho người đàn ông đó ư?”

Đau lòng?

Lê Phương Trúc lắc đầu, cô cầm tay Huỳnh Khánh Đông, rồi viết vào lòng bàn tay anh ấy mấy chữ với nụ cười vui vẻ lạ thường.

Cô đang nói cho Huỳnh Khánh Đông biết rằng cô muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông, chỉ muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông thôi.

Huỳnh Khánh Đông cầm tay Lê Phương Trúc thật chặt, sau đó dang tay ra, ôm chầm lấy cô. Anh ấy tựa cằm vào bà vai Lê Phương Trúc, tự lẩm bẩm rằng: “Phương Trúc, chúng ta ở bên nhau cả đời được không em? Anh sẽ đổi xử tốt với em, anh chỉ đối xử tốt với một mình em.”

“Vậy nên em đừng rời xa anh được không? Anh không có người thân, không có gì cả. Anh chỉ muốn có một mái ấm và không phải sống một mình nữa thôi.” Huỳnh Khánh Đông vùi đầu vào lòng Lê Phương Trúc, những giọt nước mắt không biết đã rơi xuống từ bao giờ.

Anh ấy rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. Từ ảnh mắt mà người đàn ông vừa tới nhìn Lê Phương Trúc, anh ấy có thể nhận ra người đó thực sự rất yêu cô, vậy Lê Phương Trúc đúng thật là vợ của người đó ư? Anh ấy dùng thủ đoạn hèn hạ giữ Lê Phương Trúc ở lại bên mình khi Lê Phương Trúc không nhớ không nhớ gì cả, anh ấy làm đúng hay sai đây?

Loại thủ đoạn đáng khinh này thật sự là ổn chứ?

Huỳnh Khánh Đông không biết… Anh ấy cũng không biết rốt cuộc phải làm gi bây giờ.

Cuối cùng, Huỳnh Khánh Đông không đưa Lê Phương Trúc rời khỏi đây, Ho chỉ tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của mình, một cuộc sống bình thường như trước, ở vùng ngoại ô cách xa thành phố. … “Anh biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi đang ngồi trên bàn ăn với sắc mặt năng nề. Minh Cường đã báo với anh ấy việc Trần Quân Phi đã biết chuyện về Hoàng Song Thư.

Phan Huỳnh Bảo đau lòng nhìn Trần Quân Phi, anh ấy nhẹ giọng nói: “Không phải em cố ý giấu giếm anh, chỉ là tình trạng hiện tại của Song Thư vô cùng phức tạp. Em đã cho người đi đieu tra rồi. Song Thư không chi bị huỷ khuôn mặt, mà còn bị phá cả giọng nói, bây giờ cô ấy đã trở thành người câm. Mà điều quan trọng nhất là hiện tại Song Thư rất hạnh phúc. Cô ấy và Huỳnh Khánh Đông ở bên nhau rất vui vẻ ! Có thể quên hết lửa hận tình thủ trước kia, đối với Hoàng Song Thư mà nói có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Phan Huỳnh Bảo không muốn phá hỏng niềm hạnh phúc và sự bình yên không dễ có được của Hoàng Song Thư. “Nhưng mà cô ấy là vợ anh.” Trần Quân Phi bình tĩnh nhìn Phan Huỳnh Bảo, lẩm bẩm.

Nghe vậy, con ngươi Phan Huỳnh Bào hơi tối lại.

Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cô ấy là mẹ của Bánh Quy, là cô chủ nhà họ Trần. Nhưng mà thầy dáng vẻ ngây thơ, không buồn không lo của cô ấy, em lại không đành lòng.”

Mặc dù Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đều đã buông bỏ những chuyện trước kia, song chuyện gì đã xảy ra chính là đã xảy ra, căn bản không có cách nào thay đổi.

Trần Quân Phi không ngờ Phan Huỳnh Bảo cũng không muốn, “Để cô ấy tự lựa chọn đi.” Phan Huỳnh Bảo bỗng nhìn Trần Quân Phi với vẻ kiên định rồi nói.

Cơ thể Tran Quân Phi bắt ngo cứng lại, anh nhìn Phan Huỳnh Bảo, gật đầu, tiếp đó cất giọng khàn khàn: “Anh biết, anh sẽ để cô ấy tự chọn.”

Nếu như sau này, Hoàng Song Thư vẫn lựa chọn đi theo Huỳnh Khánh Đông, Trần Quân Phi sẽ chúc phúc cho cô.

Quả giữa trưa, ảnh mặt trời trờ nên gay gắt, Hoàng Song Thư xách một bọc đổ lớn, giao hàng cho từng cửa tiệm như mọi ngày.

Bà chù mìm cười chào hỏi, đồng thời cảm ơn Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư chỉ cười ngương, gãi đầu, rồi lại tiếp tục đi giao hàng.

Sau khi nhận được tiền, cô suy nghĩ đôi chút, rồi đến siêu thị mua ít hài sàn để chuẩn bị cho việc làm tiệc hài sản vào bữa trưa.

Mua xong đâu vào đây, cô trở lại cửa tiệm thì thấy bóng người cao ngất của Trần Quân Phi đang ngồi trong đó ngay khi vừa bước vào.

Thấy Lê Phương Trúc về, Võ Thanh Ngân lập tức tiến lên nằm tay cô bảo: “Phương Trúc, anh này nói muốn mua tất cả quần áo trong tiệm chúng ta đấy.”

Trước giờ, Võ Thanh Ngân chưa từng gặp ông chủ nào giàu có như vậy, thành ra có hơi dè chừng. Cô ấy cũng chẳng biết phải làm sao, vậy nên không thể làm gi khác hơn là chờ Hoàng Song Thư vé.

Hoàng Song Thư chớp mắt, rối vỗ vào tay Võ Thanh Ngân, ý bảo Võ Thanh Ngân cảm hài sản trong tay mình về trước đi. Võ Thanh Ngân gật đầu, cầm hải sàn ra về. Hoàng Song Thư ngồi đối diện Trần Quân Phi, cô cẩm một cuốn sổ tay ra, viết lên đó: “Anh đây chắc chắn muốn mua lại toàn bộ quần áo trong tiệm chúng tôi sao?”

Mua những bộ đồ này rốt cuộc là để làm gi? Quần áo ở đây đều dành cho phái nữ mà.

Trần Quân Phi gật đầu với ánh mắt cứ tham lam nhìn gương mặt Hoàng Song Thư. Anh đưa tay ra, vén sợi tóc che khuất gò má cô. Hoàng Song Thư như bị cái gì kích thích, cơ thể bỗng run rẩy kịch liệt.

Thấy cơ thể run rẩy của Hoàng Song Thư, con người Trần Quân Phi hơi tối đi. “Em sợ anh ư?” Giọng Trần Quân Phi nghên nghen.

Hoàng Song Thư che gương mặt đầy sự so hãi của mình.

Hoàng Song Thư biết nửa khuôn mặt đã bị huỷ của mình rất đáng sợ, thế nên cô hiểm khi lộ nó ra trước mặt người khác. Nhìn Hoàng Song Thư che mặt một cách căng thằng như vậy, một nỗi bị thương xẹt qua con người Trần Quân Phi. “Anh thích quần áo của tiệm em, vậy nên anh muốn toàn bộ quần áo ở đây.” Trần Quân Phi chậm rãi nói.

Hoàng Song Thư gật đầu, viết lên sổ: “Được, tôi sẽ giúp anh đóng gói. Giá quần áo trong này không cao lắm nên tôi lấy giá sỉ cho anh. Tôi tính tổng giá trị khoảng là…”

“Một tỷ rưỡi đủ chưa?” Trần Quân Phi lấy một tờ séc ra, hòi Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nghe vậy, lập tức lắc đầu.

Tiệm này của cô rất nhỏ, mặc dù nhiều quần áo, nhưng thật ra đều là hàng giá rẻ, một bộ quần áo đắt nhất cũng mới có mấy trăm, cộng toàn bộ lại đâu đến tỷ rưỡi chứ? “Anh mua một tuần của em, số tiền này đủ chưa?” Trần Quân Phi cổ chấp nhìn Hoàng Song Thư khẽ cười.

Hoàng Song Thư mờ mịt nhìn Trần Quân Phi, không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.

Trần Quân Phi tho dài, anh đứng dậy đi đến gần Hoàng Song Thư, Âm thanh trầm thấp, dễ nghe được cất lên: “Anh… muốn em đi đến một nơi với anh. Em yên tâm, anh bảo đảm sẽ không làm gì em. Anh chị muốn đưa em đến chỗ đó, chỉ vậy mà thôi.”

Hoàng Song Thư nhìn con mắt phương đấy thành khẩn của người đàn ông này, thế rối không tự chủ được gật đầu.

Trực giác nói cho cô biết anh không phải người xấu.

Huỳnh Khánh Đông tan trường quay về, nghe thấy có tiếng động trong bếp thì tường Hoàng Song Thư đang nấu cơm ở đó.

Nở một nụ cười dịu dàng đến lạ, anh ấy cất bước vào trong. Đang định nói chuyện thì lại nhìn thấy Võ Thanh Ngân bận rộn với bếp núc, nụ cười mim trên mặt Huỳnh Khánh Đông bỗng vut tắt.

Mà Võ Thanh Ngân làm sao lại không biết anh đang nghĩ gì được.

Cô ấy hơi áy náy nhìn Huỳnh Khánh Đông, ấp úng bảo: “Có phải thấy tôi nên anh bất ngờ không?”

“Lê Phương Trúc đâu?” Huỳnh Khánh Đông thu lại cảm xúc vừa rồi, đồng thời no nụ cười ôn hoà nói. “Lê Phương Trúc đang ở tiệm. Có một ông chủ lộn tự nhiên đến tiệm chúng tôi, trông có tien lam. Anh ta muốn mua tất cả quần áo trong tiệm, nhưng tôi lại không biết làm thế nào. Đúng lúc đó, Lê Phương Trúc quay về, bây giờ chắc cô ấy đang thương lượng giá cả với ông chủ ấy rồi.”

“Ông chủ lớn nào?” Huỳnh Khánh Đông nghe vậy, ấn đường anh tuấn đang giãn rất lịch sự bất giác cau lại.

Võ Thanh Ngân chớp mắt, nói với Huỳnh Khánh Đông: “Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà nhìn bể ngoài của ông chủ lớn đó, chắc chắn anh ta là người có tiền. Dù sao anh ta cũng muốn mua tất cả quần áo trong tiệm chúng tôi cơ mà.”

“Huỳnh Khánh Đông, anh đi đâu đó.” Huỳnh Khánh Đông nghe vậy, gương mặt tuấn tú chợt đanh lại. Anh ấy đi khỏi nhà bếp với vẻ mặt kỳ lạ.

Võ Thanh Ngân nhìn phản ứng đó của Huỳnh Khánh Đông, bèn số ruột gọi tên anh ấy.

Huỳnh Khánh Đông quay đầu nhìn Võ Thanh Ngân, sau đó cất giọng lạnh băng: “Tôi có chút việc phải đến tiệm.”

Chương 413

Đây là lần đầu tiên Huỳnh Khánh Đông dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Võ Thanh Ngân, cô ấy ngây người nhìn bóng lưng Huỳnh Khánh Đông, cho đến tận khi không thể nhìn thấy anh ấy nữa mới thôi, Võ Thanh Ngân lập tức cởi tạp dễ trên người ra, cô ấy thấy biểu cảm trên mặt Huỳnh Khánh Đông vừa rồi rất kỳ quái, thật sự lo lắng Huỳnh Khánh Đông đã gây ra chuyện gì đó rồi.

Lúc Huỳnh Khánh Đông đi vào cửa hàng quần áo, cửa hàng đã đóng cửa, anh ấy đi hỏi những cửa hàng xung quanh. Những chủ cửa hàng ở đó nói cho Huỳnh Khánh Đông biết, Lê Phương Trúc đã đi theo một người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp trai, bọn họ còn nói, người kia là một ông chủ có tiền.

Mặt Huỳnh Khánh Đông xám như tro tàn, anh ấy lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Phương Trúc.

Lúc Hoàng Song Thư nghe thấy tiếng di động vang lên, chuyện đó đã là một tiếng sau rồi, cô vừa thức dậy đã nghe thấy điện thoại mình đang reo. Hoàng Song Thư cầm lấy di động, sau khi nhìn tên người gọi, cô lập tức nhận cuộc gọi.

Phương Trúc, em ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe thấy giọng nói sốt ruột đến lạ thường của Huỳnh Khánh Đông.

Chỉ cần không nhìn thấy Hoàng Song Thư, Huỳnh Khánh Đông sẽ luôn khuẩn trương như vậy. Hoàng Song Thư nhìn người đàn ông đang lái xe, ngón tay gỗ nhẹ lên di động.

Đây là cách Hoàng Song Thư trả lời Huỳnh Khánh Đông, trước kia bọn họ đã thống nhất ám hiệu với nhau.

Huỳnh Khánh Đông nghe thấy Hoàng Song Thư nói mình không có vấn đề gì, trong lòng anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Em gửi định vị cho anh, nói cho anh biết giờ em đang ở đâu.” Huỳnh Khánh Đông nói xong liền cúp máy Hoàng Song Thư nhắn lại hai chữ “đừng lo”.

Huỳnh Khánh Đông nhìn chằm chằm hai chữ kia, nhìn hối lâu, sau đó mới cô đơn đi về nhà.

Hoàng Song Thư nói không có việc gì, han là sẽ không có viec gi dâu nhi? Huỳnh Khánh Đông biết ro, bây giờ Hoàng Song Thư đang ở bên cạnh ai. “Mẹ, bố, chủ, con dẫn Song Thư đến đây thăm mọi người, có phải đã rất lâu rồi mọi người không gặp cô ấy đúng không?” Trần Quân Phi không đến chỗ nào khác, anh dẫn Hoàng Song Thư đến nghĩa trang nhà họ Trần, Anh ấy đưa Hoàng Song Thư đến trước bia mộ Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi, còn có Phan Huỳnh Đức và nói với bọn họ.

Hoàng Song Thư đứng phía sau Trần Quân Phi, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh, không hiểu sao trái tim của cô lại hơi khó chiu. “Bố mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, Quân Phi đã trường thành, không còn là đứa bé tùy hứng trước đây nữa, nếu Song Thư cảm thấy hạnh phúc, con sẽ để cô ấy toại nguyên. Con vẫn luôn rất hâm mộ tình yêu của chủ dành cho mẹ, con cũng hy vọng mình có thể làm được như chủ, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì cho dù bản thân thế nào cũng không oán không hối hận.”

Trần Quân Phi nhỏ giọng nói xong, nhin chăm chú vào bia mộ một hồi lâu rồi đứng dậy, nắm lấy tay Hoàng Song Thư nói: “Đi cùng với anh đi.”

Hoàng Song Thư ngơ ngẩn nhìn Tran Quân Phi, há miệng nhưng không nói nên lời.

Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư đi khỏi chỗ này. Sau khi ngồi lên xe, anh lập tức lái xe đến biệt thự cạnh biển, Ngôi biệt thự này rất tinh xảo, Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư ngồi trên bãi biển, cười nhẹ nói : “Chỗ này có đẹp không? Trước kia anh đã mua cho em, anh còn từng nói sau này lúc nào nghỉ phép chúng ta sẽ đến đây nghỉ mát, còn đưa theo con trai của chúng ta.”

Vốn dĩ Trần Quân Phi rất đẹp trai, khi cười rộ lên như thế này, càng làm cho người ta thấy hơi động lòng.

Hoàng Song Thư ngẩn người nhìn vẻ mặt đau khổ của Trần Quân Phi, hơi chân chừ, rồi cắn mạnh đôi môi, dùng di động gõ từng chữ. “Tôi không phài vợ anh.”

Trần Quân Phi đối xử với cô như vậy, đơn giản chỉ vì anh coi cô là vợ anh mà thôi. Nhưng mà, tên của cô là Lê Phương Trúc, không phải vợ Trần Quân Phi mà.

Cơ thể Trần Quân Phi thoảng chốc hơi căng thẳng.

Anh chăm chú nhìn Hoàng Song Thư, nhìn lâu thật lâu, sau đó vẻ mặt anh mang theo một chút cô đơn nói: “Đúng vậy, em không phải.”

Bởi vì em không muốn nhớ ra chuyện em là vợ của anh.

Song Thư, nếu đây là điều em hy vọng… Nếu.. toàn bộ những chuyên này đều là điều em muốn, vậy… anh sẽ cho em toại nguyện.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, vầng sáng nhàn nhạt dừng ở trên mi mắt Hoàng Song Thư, làm cho cô nhịn không được mà che đôi mắt lại. Ngay lúc này Trần Quân Phi lại ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Song Thư, hơi thở nam tính nóng rực làm cho bờ lưng của cô cũng cứng lại.

Đôi môi mỏng lại càng run rẩy kịch liệt.

Trần Quân Phi kề sát tai Hoàng Song Thư, thấp giọng nói: “Hoàng Song Thư, em hạnh phúc không?”

Nếu như cô thật sự vui vẻ, vậy thì, quên đi cũng không sao.

Trái tim Hoàng Song Thư có chút khổ so, không biết qua bao lâu, Hoàng Song Thư mới nhin Trần Quân Phí, nhẹ nhàng gật đầu, Cô và Huỳnh Khánh Đông ở bên nhau rất vui vè, mỗi ngày tuy rằng rất bình thường và cũng rất bận rộn, nhưng mà lại rất vui vẻ hạnh phúc.

Cô không có kỷ ức, không có cái gì cả, những ngày ở bên cạnh Huỳnh Khánh Đông, cứ giống như là thiên đường vậy.

Đôi mắt Trần Quân Phi lộ ra những tia bi thương và bất lực.

Anh che phủ gương mặt Hoàng Song Thư, cười nhẹ một tiếng, đứng dậy rồi kéo Hoàng Song Thư lên, nói: “Vui vẻ là được.”

Em vui vẻ, anh cũng sẽ… vui vẻ!

Trên đường trở về, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi không ai nói chuyện với nhau.

Hoàng Song Thư vẫn luôn lặng lẽ quan sát vè mặt Trần Quân Phi, phát hiện ngũ quan của người đàn ông lộ ra hơi thở u ám kỳ lạ, mà hơi thờ kia không hiểu sao lại khiến cho Hoàng Song Thư cảm thấy đau đớn.

Rõ ràng chưa bao giờ gặp người đàn ông này, vì sao cô lại đau khổ? Rốt cuộc là… vì sao? “Đi thôi” Trần Quân Phi cho Hoàng Song Thư đến trước hèm nhỏ bên ngoài nhà Huỳnh Khánh Đông, mở cửa xe, dùng giọng điệu nặng nề nói với Hoàng Song Thu.

Nhìn Trần Quân Phi mở cửa xe, Hoàng Song Thư ngồi trên xe có hơi hoàng hốt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư không xuống xe, con người hơi u ám, tiếp tục nói: “Em muốn ở với anh sao?”

Giống như là bị lời nói bất ngờ của Trần Quân Phi kích thích, Hoàng Song Thư hơi hoàng loạn đi xuống xe.

Nhìn cô xuống xe, Trần Quân Phi ngồi lại vào trong xe, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Đi rồi thì đừng quay đầu lại, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại.”

Giọng nói người đàn ông rất nhỏ, nhưng mà Hoàng Song Thư vẫn nghe thấy được.

Cả người cô cực kỳ căng thẳng, cô cô gồng mình cho đến tận khi… nghe thấy phía sau vang lên âm thanh của động cơ.

Hoàng Song Thư chậm rãi quay đầu lại, nhìn chiếc xe lúc trước đâu ở nơi đó đã biển mất không còn dấu vết.

Trong mắt cô bỗng hiện lên và bi thưong.

Cô cố hết sức nắm chặt tay, can môi thật mạnh, nặng nề đi về cho ở của Huỳnh Khánh Đông. Huỳnh Khánh Đông vẫn luôn chờ Hoàng Song Thư trở về, chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy cô về tới, Sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư, rốt cuộc Huỳnh Khánh Đông đã không thể khống chế được cảm xúc của mình, đứng dậy nhào về phía cô. “Phương Trúc, Phương Trúc. Đôi tay Huỳnh Khánh Đông run rầy, ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nhận thấy Huỳnh Khánh Đông đang run rẩy, cô đưa tay ra, cong môi nờ một nụ cười cực kỳ xinh đẹp ngọt ngào nhìn Huỳnh Khánh Đông.

Con mắt Huỳnh Khánh Đông ửng hồng, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt của cô.

Nhìn bộ dạng của người đàn ông trước mặt mình, Hoàng Song Thư khẽ nắm lấy bàn tay của anh ấy, kiên định nhìn anh ấy. “Em sẽ không đi.” Hoàng Song Thư há mồm, dùng khẩu hình miệng nói với Huỳnh Khánh Đông, cô sẽ không rời xa anh. Có lẽ, người đàn ông kia, thật sự chính là chồng mình.

Nhưng mà, Hoàng Song Thư văn muốn… được ở bên cạnh Huỳnh Khánh Đông.

Cô không biết vì sao mình lại bị thương, vì sao lại thành ra như vậy, nếu ông trời muốn cô quên mọi chuyện, có lẽ đây là số mệnh của cô rồi. “Phương Trúc, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, nhất định sẽ đổi xử thật tốt với em.” Huỳnh Khánh Đông vuốt ve tóc Hoàng Song Thư, gương mặt tuần tú tràn đẩy dịu dàng nói.

Hoàng Song Thư cười, gió nổi lên thổi bay tóc cô, lộ ra một nửa gương mặt xấu xí của cô. Nhìn nửa khuôn mặt bên kia của Hoàng Song Thư, Huỳnh Khánh Đông đau lòng đặt tay lên trên má cô, ánh mắt kiên định nói: “Anh thích em, Phương Trúc.”

Hoàng Song Thư cũng cầm tay Huỳnh Khánh Đông, hai người đi vào sân, ánh đèn đường kéo dài hình bóng của hai người, kéo rất dài rất dài.

Quán bar The Radio, Trần Quân Phi ngồi trên sô pha, uống một ly rồi lại tiếp một ly nữa, Lê Hoàng An ngồi bên canh liếc mắt nhìn mấy người bạn tốt khác, một đám nhìn nhau, nhưng không một người nào dám đi lên ngăn cản Tran Quân Phi.

Đám người bọn họ đều là thường hay choi với nhau, trong nhà cũng có một vài xi nghiệp lớn công ty nho. “Anh Phi, đủ rồi chứ?” Lê Hoàng An thấy Trần Quân Phi uống nhiều như vây, nhin không được đưa tay ra, nằm lấy tay anh.

Trần Quân Phi nhìn Lê Hoàng An, giọng nói nghen ngào u ám nói: “Lòng tôi… khó chịu.”

Trần Quân Phi nói xong thì đẩy tay Lê Hoàng An ra, tiếp tục uống rượu, Lê Hoàng An bảo những người khác đi về, còn anh ta đi đến cạnh Trần Quân Phi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi tìm được… Hoàng Song Thư rối.”

“Gi? Tìm được rồi? Có thật không? Vậy đây không phải là chuyện rất vui về sao?” Lê Hoàng An nghe thấy Trần Quân Phi tìm được Hoàng Song Thư, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Nhưng mà, ánh mắt Trần Quân Phi vô cùng hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lê Hoàng An, giọng nói lạnh lẽo có hơi đáng sợ. “Nhưng mà, cô ấy không nhớ tôi, bên cạnh cô ấy có một người đàn ông, vẫn luôn ở cạnh cô ấy, anh ta là người cửu Hoàng Song Thư”

“Cứu Hoàng Song Thư thì sao? Đừng quên Hoàng Song Thư là vợ anh, anh phải cướp Hoàng Song Thư về, ký ức không có thì liên quan gi? Hai người yêu nhau như vậy, cho dù không có ký ức thì hai người vẫn là vợ chống, chang lẽ anh muốn Bánh Quy vĩnh viễn không có mẹ sao?”

Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi, hơi khó hiểu nói, Nếu đổi thành Trần Quân Phi trước kia, tuyệt đối sẽ không uất ức ngồi ở đây uống rượu như thế này.

Nhưng mà, bây giờ rốt cuộc Trần Quân Phi đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh thật sự không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn cưỡng ép Hoàng Song Thư về sao? “Nhưng mà cô ấy rất vui vẻ.” Con mắt Trần Quân Phi ứng đỏ, giống như một đứa trẻ yếu ớt nhìn Lê Hoàng An.

Lê Hoàng An nghe vậy, nhất thời không biết nói gì. Anh ấy nhìn Trần Quân Phi, trong mắt mang theo một chút phức tạp và khổ sở. “Anh Phi, anh rất yêu Song Thư, không phải sao?”

“Tôi không muốn ích kỷ như vậy, tôi biết Song Thư không ngại trước kia tôi đã làm những chuyện đó với cô ấy. Nhưng mà, những thương tổn đó, tôi không cách nào xóa bỏ được, nếu ông trời cho Hoàng Song Thư cơ hội sống lại, thì làm sao tôi lại có thể tàn nhẫn phá nát nó chứ?”

“Haiz, cái chữ yêu này, thật sự.., tổn thương người ta quá.” Lê Hoàng An nhìn dáng vẻ dau khổ của Trần Quân Phi, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu, Anh ấy đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vay Trần Quân Phi, lắc đầu, im lặng uống rượu với Trần Quân Phi.

Hai người nhìn nhau không nói gì mà chỉ uống rượu, cho đến tận khi quản gia gọi điện thoại tới, nói vừa rồi Bánh Quy không cần thận bị ngã từ trên cầu thang xuống, vết thương rất nghiêm trọng, hy vọng Trần Quân Phi có thể lập tức đến bệnh viên.


Chương 414
Lê Hoàng An và Trần Quân Phi không quan tâm đến chuyện khác. Bọn họ chạy thẳng đến bệnh viện sau khí ra khỏi quán The Radio.
Quản gia và người giúp việc đang chờ bác sĩ ở cửa phòng phẫu thuật.
Thời gian trôi đi từng chút một, ai cũng nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa. Trần Quần Phi bước tới với cơ thể đầy mùi rượu, quàn gia lập tức chào anh. “Cậu chủ, cậu qua đây đi.” Giọng nói của quản gia khàn đặc, có thể thấy ông ấy rất đau lòng vì chuyện của Bánh Quy. “Bánh Quy thế nào rồi?” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, hỏi quản gia bằng giọng nặng nề.
Trong mắt quản gia thoáng xuất hiện sự lo lắng: “Tôi cũng không biết, bác sĩ đã vào đó một tiếng rồi nhưng vẫn chưa có ai ra, tạm thời không rõ tình hình cụ thể.” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật với vẻ căng thắng.
Chẳng biết bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Trần Quân Phi là người lao về phía bác sĩ đầu tiên. “Bánh Quy sao rồi? Nói!” Ánh mắt của Trần Quân Phi vô cùng hung ác. Anh nắm chặt áo bác sĩ, khiến bác sĩ giật mình hoàng sợ.
Bác sĩ nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt ôn hòa: “Cậu Quân Phi bình tĩnh, nghe tôi nói đã.”
Ngón tay Trần Quân Phi run rẩy, anh nhìn chằm chằm vào bác sĩ bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Trước ảnh mắt này của anh, bác sĩ giải thích tình hình của Bánh Quy với vẻ bất đắc dĩ. “Cậu chủ nhỏ ngã từ trên tầng xuống, vết thương ở chân khá nghiêm trọng, tôi đoán là đã trật xương. Chúng tôi cần nắn lại cho cậu ấy, nhưng cậu chủ nhỏ không phối hợp, cứ không cho chúng tôi đụng vào, thế nên…”
“Hu hu hu… Không muốn… Bánh Quy không muốn… Bánh Quy muốn mẹ c… Không muon…” Tiền khóc dữ dội của Bánh Quy truyền đến từ phòng phu thuật. Trần Quân Phi nhìn Bánh Quy vừa được bác sĩ đẩy ra, thằng bé đã khóc đến mức mặt đỏ tia tai.
Anh cảm thấy trái tim mình đang thắt lại, thậm chí là biến dạng. Mắt Trần Quân Phi đỏ hoe. Anh bước đến, ôm Bánh Quy đang khóc thét vào lòng. “Bánh Quy ngoan, nghe lời bác sĩ nhé, nếu không sau này sẽ không thể đi bộ nữa đâu.”
“Hu hu hu, Bánh Quy muốn mẹ, muốn mẹ.” Bánh Quy vẫn khóc. Trước đây, chỉ cần Trần Quân Phi khuyên, thằng bé sẽ nghe lời.
Nhưng lần này, chẳng biết có phải do chân quá đau nên Bánh Quy lại nhớ sự quan tâm của mẹ, không ngừng khóc rống lên.
Khi thấy Bánh Quy khóc, tâm trạng của Trần Quân Phi cũng xấu theo.
Anh bắt đầu không biết phải làm gì, cứ bế Bánh Quy, nét mặt vô cùng cô đơn và bất lực. “Anh hai, Bánh Quy sao rồi?” Sau khi biết tin Bánh Quy bị thương, Phan Huỳnh Bào chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất.
Bánh Quy khóc đến mức sưng cả mắt. Khi thấy Phan Huynh Bảo, thang bé thút thit: “Chú ba, Bánh Quy muốn mẹ, chủ đưa mẹ về được không?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ buốn bã của Bánh Quy rồi nhìn Trần Quân Phi, sau đó thờ dài. Anh ấy bước đến bế thắng bé rồi bảo Trần Quân Phi: “Anh hai, anh đi tìm Song Thư đi. Tuy cô ấy không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng thắng bé cần mẹ, anh bảo cô ấy đến đây một lát.”
“Có đôi khi quan hệ máu mủ rất kỳ diệu, bây giờ Bánh Quy bị thương, rất nhớ mẹ.”
“Huỳnh Bảo, em… trông Bánh Quy một lát giúp anh, anh lập tức đi tìm cô ấy.” Trần Quân Phi nặng nề nói với Phan Huỳnh Bảo. “Được.” Phan Huỳnh Bảo vỗ vai Bánh Quy, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ dịu dàng: “Bảnh Quy ngoan, mẹ cháu sẽ đến thăm cháu nhanh thôi.”
“Thật ạ?” Nghe thấy thế, Bánh Quy quay đầu nhìn Trần Quân Phi với đôi mắt lấp lánh. “Ừ, bố sẽ đón mẹ về, Bánh Quy phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
“Bánh Quy sẽ ngoan, bổ phài đón mẹ về đầy nhé.” Bánh Quy nhìn Trần Quân Phi với vẻ vô cùng đáng thương, khuôn mặt đáng yêu tràn ngập sự tùi thân. Trần Quân Phi hôn lên trán Bánh Quy một cái rồi mới rời khỏi bệnh viện, Phan Huỳnh Bảo bào bác sĩ xử lý vết thương cho Bánh Quy. Nếu không xử lý, sau này sẽ rất phiền phức. Lần này Bánh Quy không quấy nữa, có lẽ thằng bé biết Hoàng Song Thư sắp đến thăm mình. “Chú ba, mẹ sẽ về nhà chứ ạ?” Bánh Quy dui mắt, vì khóc quá lâu nên thằng bé cũng thấy hơi mệt mỏi.
Nghe thấy thế, Phan Huỳnh Bảo sờ vào vầng trán trắng trẻo của Bánh Quy, gật nhẹ đầu: “Bánh Quy ngoan như thế, sao mẹ cháu lai không về được chứ.”
“Nhưng mẹ không nhận ra Bánh Quy nữa, Bánh Quy gọi mẹ, mẹ cũng chẳng thèm bế Bánh Quy. Có phải Bánh Quy đã bị mẹ bỏ rơi rồi không ạ? Tại Bánh Quy hư nên mẹ không cần Bánh Quy nữa đúng không?” Những lời ngây ngô và buồn bã của đứa trẻ khiến đôi mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo tối lại.
Phan Huỳnh Bảo nhớ mình cũng từng hỏi Điện Thanh Mây vấn đề này khi còn bé.
Anh ấy hỏi tại sao mẹ không quay về bên mình, những đứa trẻ khác đều có mẹ, chỉ mình anh ấy là không. Những lúc anh ấy đổ bệnh hay bị thương, người chăm sóc anh ấy luôn là Điển Thanh Mây.
Có lần anh ấy gào khóc, đòi đi tìm mẹ. Điển Thanh Mây bảo, chi cán anh ấy ngoan, chẳng mấy chốc mẹ së vé.
Sau này Phan Huỳnh Bảo mới biết, không phải là mẹ không muốn về, chi là bà không biết đến Sự tổn tại của anh ấy mà thôi… “Chủ ba, có phải Bánh Quy nói sai gì không a?” Thấy Phan Huỳnh Bào im lặng, Bánh Quy sơ sêt túm áo anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo hoàn hồn, nhìn Bánh Quy bằng ánh mắt dịu dàng: “Bé ngốc, Bánh Quy ngoan như vậy, có nói sai chỗ nào đâu.”
Bánh Quy nhìn Phan Huỳnh Bảo, tựa vào lòng anh ấy rồi dụi mạnh. … “Anh Trần Quân Phí?” Khi thấy tiếng gõ cửa, Huỳnh Khánh Đông còn bảo không biết là ai đến muôn như vậy, nào ngờ lại là Trần Quân Phi.
Khi nhìn thấy Trần Quân Phi, sắc mặt anh ấy trở nên hơi khó coi.
Huỳnh Khánh Đông siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đến muộn như vậy, xin hỏi có chuyện gì thé?”
Huỳnh Khánh Đông và Trần Quân Phi đều không ưa gi nhau. Bây giờ vợ Trần Quân Phi không biết anh, hơn nữa còn sống chung với Huỳnh Khánh Đông.
Trần Quân Phi có thể thành toàn cho Hoàng Song Thư, nhưng bây giờ con bị thương, anh không buồn quan tâm đến những chuyện khác nữa. Có lẽ đây cũng là lòng ích kỷ của Trần Quân Phi. “Tôi muốn tìm Hoàng Song Thư.” Khuôn mặt của Trần Quân Phi căng thẳng, trở nên lạnh lùng, thậm chí là đáng sợ trong bóng tối.
Nghe thấy thế, Huỳnh Khánh Đông khẽ nhíu mày. Anh ấy chắn ở cửa, không cho Trần Quân Phi bước vào, giọng nói nhẹ nhàng cũng trở nên hơi lạnh lùng. “Hoàng Song Thư không ở nhà tôi, e là tổng giám đốc Quân Phi tìm nhầm chỗ rồi. Đã muộn lắm rồi, tổng giám đốc Quân Phi nên rời khỏi đây thì hơn.” Huỳnh Khánh Đông nói rồi định đóng cửa, nhưng lại bị Trần Quân Phi ngăn lại. “Huỳnh Khánh Đông, đừng chọc giận tôi.” Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Khánh Đông bằng ánh mắt lạnh lùng và u ám, khí thế đáng sợ tràn về phía anh ấy.
Huỳnh Khánh Đông không hề sợ hãi, lạnh lùng chế nhạo: “Chọc giận ư? Tôi quên mất anh đây có địa vị hien hách ở thủ đô đấy, đương nhiên những người dân bình thưong như tôi không thể chống lại các anh rồi.”
Lời nói từ miệng Huỳnh Khánh Đông khiến đôi mắt lạnh lùng của Trần Quân Phi dần tối lại. Anh nhìn chằm chằm vào Huỳnh Khánh Đông voi về u ám, đẩy mạnh anh ấy ra.
Sau khi bị Trần Quân Phi đẩy ra, sắc mặt Huỳnh Khánh Đông cũng không tốt lắm.
Anh ấy giận tải mặt, định tóm lấy tay Trần Quân Phi, nhưng Trần Quân Phi đã bước về phía phòng của Hoàng Song Thư rồi. “Trần Quân Phi, anh đừng quá đáng. Đêm hôm khuya khoắt, anh xông vào nơi ở của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện anh về tội tự ý xông vào nhà dân đây.” Cho dù tính cách của Huỳnh Khánh Đông tốt đến mấy thì cũng không nhịn được trong tình huống này.
Trần Quân Phi không quan tâm đến Huỳnh Khánh Đông. Anh giờ tay, định gõ cửa phòng Hoàng Song Thư, đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Thật ra Hoàng Song Thư cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô không biết đã xày ra chuyện gì nên mới mở cửa.
Khi thấy Trần Quân Phi đang đứng ở cửa, rõ ràng Hoàng Song Thư chơi kinh ngạc. Tóc cô vừa khéo dưoc vén lên. Trần Quân Phi trông thấy vết sẹo trên mặt Hoàng Song Thư, trái tim không khỏi run rẩy.
Anh siết chặt nắm đấm, vô thức vươn tay, sờ nhẹ lên vết sẹo trên mặt cổ. “Không sao đâu, Song Thư.” Trần Quân Phi thấp giọng gọi tên Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư thoáng cảm thấy khó chịu.
Cô nhéo lòng bàn tay, nhìn khuôn mặt tuần tú của Trần Quân Phi, trong mắt đầy vẻ mê man.
Hoàng Song Thư không biết rốt cuộc mình bị làm sao khi đứng trước người đàn ông tuấn tú nhưng tiểu tuy này.
Tại sao cô lại cảm thấy xót thương và không nỡ chứ? “Trần Quân Phi, anh không được động đến Phương Trúc.” Khi thấy Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đối mặt với nhau, Huỳnh Khánh Đông như bị cải gì đó kích thích.
Anh ấy lao đến trước mặt Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, kéo cô ra sau, cả người căng lên như dã thủ đang chống lại kẻ xâm lược vùng đất của mình.
Cơ thể Trần Quân Phi bong cứng đờ. Anh sầm mặt: “Đến bệnh viện với anh.”
Bệnh viện? Tại sao phải đến bệnh viện?
Câu nói không đầu không đuôi của Trần Quân Phi khiến Hoàng Song Thư và Huỳnh Khánh Đông cảm thấy khó hiểu.
Huỳnh Khánh Đông nhìn Trần Quân Phi, lạnh nhạt nói: “Anh định dẫn Phương Trúc đến bệnh viện để làm gi?”
“Bánh Quy bị thương, cứ liên tục gọi mẹ. Anh mong em… có thể chăm sóc thăng bé thay mẹ nó.”
Đứa bé đáng yêu kia… bị thương rồi sao?
Hoàng Song Thư cũng không biết mình bị làm sao. Khi nghe tin Bánh Quy bị thương, trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu.
Trái tim Huỳnh Khánh Đông run lên. Anh ấy quay đầu nhìn Hoàng Song Thư, thấy đôi mắt cô mê man, đành kìm nén sự đau khổ trong lòng, nắm chặt tay Hoàng Song Thư: “Phương Trúc, em muốn đến thăm đứa bé kia à?”
Cuối cùng anh ấy vẫn mềm lòng.
Tuy Huỳnh Khánh Đông không muon Lê Phương Trúc đi cùng Trần Quân Phi, nhưng suy cho cùng, dua bé kia vẫn rất đáng thương. Anh ấy đã động lòng trắc án.
Hoàng Song Thư chớp mắt, nhìn Huỳnh Khánh Đông, dường như đang hỏi ý kiến của anh.
Huỳnh Khánh Đông dịu dàng vuốt tóc cô: “Nếu là vì đứa bé kia, chúng ta đến bệnh viện thăm nó xem sao.”
Mắt Hoàng Song Thư sáng lên, cô nắm chặt ngón tay sạch sẽ của Huỳnh Khánh Đông, mạnh mẽ gật đầu.
Trần Quân Phi đứng bên cạnh với vẻ lạc lõng, nhìn Hoàng Song Thư và Huỳnh Khánh Đông nói chuyện với nhau, trái tim anh như bị xé rách.
Anh kìm nén sự đau khổ trong lòng, gưong cười: “Cảm ơn.” Bàn tay đang được Huỳnh Khánh Đông nắm chặt của Hoàng Song Thư không khỏi run lên.
Dường như cô nhìn thấy sự cô đơn trong mắt người đàn ông kiêu ngạo này.

Chương 415
Cô đang ảo giác sao? Sao người đàn ông này có thể lộ ra dáng vẻ cô đơn yếu ớt như vậy chứ?
Một cậu ấm như anh muốn gi mà không có? Tại sao lại.
Chẳng lẽ bởi vì người vợ đã chết của anh?
Cô đã lén tìm hiểu một ít tin tức, biết Trần Quân Phi rất yêu một người vợ, nhưng sau đó cô ấy đã gặp chuyện rồi mất đi. Cho nên lúc trước Trần Quân Phi mới trờ nên mất khổng chế như vậy sao? Bởi vì cô rất giống cô gái kia?
Có thể được một người đàn ông tốt như Trần Quân Phi thích, cô gái kia… thật hạnh phúc.
Lúc Hoàng Song Thư và Huỳnh Khánh Đông ngồi trên xe, cô vẫn luôn nhìn Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây loang lổ bên ven đường chiếu lên khuôn mặt anh trông có vẻ rất nhu hòa.
Hoàn toàn không sự lạnh lùng thường ngày mà chỉ giống như một đứa trẻ yếu ớt. “Phưong Trúc, em đang nhìn gì vậy?” Huỳnh Khánh Đông thấy ánh mắt của Hoàng Song Thư vẫn luôn đặt trên người Trần Quân Phi, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy hiện lên một tia hoảng loạn, anh ấy dùng sức nắm lấy tay Hoàng Song Thư, sợ hãi hỏi.
Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, biết nãy giờ mình vẫn luôn nhìn Trần Quân Phi thì có chút ảo não, thậm chí là khổ sở, cô càm thấy mình thật quá đáng vì đã ngơ ngẩn nhìn người đàn ông khác. Thật sự càm thấy có lỗi với Huỳnh Khánh Đông.
Thấy vẻ mặt áy náy của Hoàng Song Thư, Huỳnh Khánh Đông nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay của cô và nói: “Xin lỗi, Phương Trúc.”
Hoàng Song Thư ngẩng mặt, lắc đầu với Huỳnh Khánh Đông rồi dựa vào trong lòng anh ấy, ngây thơ giống như thiếu nữ mới lớn.
Hoàng Song Thư như vậy, thật hạnh phúc, cũng thật vui vẻ.
Trần Quân Phi cảm thấy trái tim thật khó chịu, anh nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi mới từ từ thở ra.
Mẹ đã từng nói, yêu một người là hy vọng người đó được hạnh phúc, bây giờ Song Thư ở bên Huỳnh Khánh Đông rất hạnh phúc, Song Thư thich cảm giác khi ở bên Huỳnh Khánh Đông, anh không nên xen vào hạnh phúc của hai người, không phải sao?
Nhưng mẹ à, trong lòng con cũng rất khổ sở, con biết sai rồi, rốt cuộc con phải làm sao để bớt khó chịu dây? “Mẹ, mẹ…” Bánh Quy mở to mắt ra thì thấy Hoàng Song Thư đang ngồi bên mép giường.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Bánh Quy tràn đầy hưng phấn, thằng bé vươn tay ra ôm chặt người Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn Bánh Quy, diu dàng vuốt trán thắng bé. “Mẹ, mẹ đã trở lại rồi sao? Có phải mẹ sẽ không rời xa Bánh Quy và bồ nữa không?” Giọng nói của Bánh Quy khiến Hoàng Song Thư có chút cô đơn, thậm chí cô còn không biết nên trà lời như thế nào. “Bánh Quy ngoan, cô họng của mẹ bị thương, tạm thời không nói được. Bánh Quy phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không mẹ sẽ đi đáy.” Trần Quân Phi dựa vào vách tường nhìn dáng vè vui mừng của Bảnh Quy.
Lúc này Bánh Quy mới ngoan ngoãn ôm Hoàng Song Thư, mở to cặp mắt phượng gióng Trán Quân Phi, cần thận nói: “Mẹ, Bánh Quy không đau, có mẹ ở đây, Bảnh Quy không dau chút nào.”
Lời nói ngây thơ của thằng bé làm Hoàng Song Thư cảm thấy xúc động muốn rơi lệ.
Thật ra, nước mắt đã vô tình chày ra, tràn đầy trong hốc mắt cô.
Thấy Hoàng Song Thư đột nhiên khóc, Trần Quân Phi hoàng loạn đứng thằng người. “Đang yên lành sao lại khóc?” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư, muốn đi đến ôm cô nhưng không dám.
Hoàng Song Thư không nói gì mà chi củi đầu yên lặng rơi lệ.
Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là khi nhìn thấy Bánh Quy, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu. “Bánh Quy không đau, mẹ đừng khóc.” Bánh Quy thấy Hoàng Song Thư khóc lập tức vươn bàn tay bụ bẫm lau nước mắt cho cô, Bàn tay mềm mại của thằng bé làm Hoàng Song Thư càng không kìm được nước mắt.
Cô ôm Bánh Quy thơm mùi sữa vào trong lòng, vùi đầu vào bả vai thằng bé.
Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư bằng ánh mắt nhu hòa, anh giơ tay lên muốn chạm vào Hoàng Song Thư rồi lại không dám.
Anh rất muốn ôm Hoàng Song Thư, nhưng lại sự nhìn thấy ảnh mắt căm hận của cô.
Bây giờ Hoàng Song Thư đang rất hạnh phúc.
Trần Quân Phi cô đơn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh dựa vào vách tường trong hành lang bệnh viện hút thuốc.
Làn khói trắng xám lượn lờ quanh người anh.
Khuôn mặt của người đàn ông lại càng trở nên mông lung.
Phan Huỳnh Bảo nhìn bóng dáng cô đơn của Trần Quân Phi, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Anh ấy đi đến bên cạnh Trần Quân Phi, vỗ vai anh và nói: “Làm sao vậy? Buồn lắm sao?”
“Anh muốn giữ Hoàng Song Thư, muốn dùng thủ đoạn cưỡng ép nhốt cô ấy trong biệt thự, anh muốn nói với mọi người, Hoàng Song Thư là của mình.” Trần Quân Phi bóp chắt mầu thuốc trong tay.
Phan Huỳnh Bảo vuốt cằm, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. “Sau đó thì sao?”
Ngón tay Trần Quân Phi cứng đo, anh rau rĩ tựa đầu lên vách tường, khuôn mặt đẹp trai mang theo một tia thống khổ. “Anh không chịu được nữa.” Một lúc lâu sau, Trần Quân Phi mới nhìn Phan Huỳnh Bảo lẩm bẩm nói, Phan Huỳnh Bảo mím đôi môi mỏng lại, nhẹ giọng nói: “Cho dù chị ấy hận anh, thì cũng không sao à?”
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm cả người Trần Quân Phi đều cứng lại.
Thậm chí ngay cả việc hít thở anh cũng quên mất.
Hận? Sao có thể? Anh chỉ muốn ở bên Hoàng Song Thư, chỉ muốn trở thành một cặp vợ chồng bình thường, vì sao ngay cả yêu cầu này cũng khó khăn như vậy? “Anh, nếu chị dâu yêu anh, hai người sẽ ở bên nhau. Nếu chị ấy muốn quên thì chi có thể hiểu rằng hai người có duyên mà không có phận.”
Phan Huỳnh Bảo nói không sai, nêu Hoàng Song Thư yêu Trần Quân Phi thi cô nhất định sẽ nhớ lại, còn nếu Hoàng Song Thư cố tình muốn quên tất cả, th… chi có thể hiểu Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư có duyên không có phận. Bánh Quy bị thương khá nghiêm trọng nên cậu bé phải ở lại bệnh viện, không đi đâu được.
Phải ở một nơi nhàm chán như bệnh viện, tất nhiên Bánh Quy sẽ không chịu được, luôn muốn quậy phá, nhưng những lúc Hoàng Song Thư đến thăm thì Bánh Quy lại không náo loạn nữa.
Huỳnh Khánh Đông cũng không ngăn cản Hoàng Song Thư chăm sóc Bánh Quy, mỗi ngày cô đều đến đây thăm Bánh Quy.
Nhiều lúc Trần Quân Phi chỉ im lặng không nói gì nhìn Hoàng Song Thư, dáng vẻ rất cô đơn lẻ loi. “Mẹ, Bánh Quy muốn đi đu quay ngựa gỗ.” Bánh Quy nằm viện hai tuần, miệng vết thương đã khép lại, nhưng vẫn cần quan sát một thời gian nữa mới có thể xuất viện.
Bánh Quy không chịu được sự nhàm chán, thằng bé nắm lấy tay Hoàng Song Thư nói với vẻ mặt khát vọng.
Hoàng Song Thư do dự một chút, nhìn về phía Trấn Quân Phi đang ngôi làm việc cách đó không xa.
Trần Quân Phi vì muốn ở chung với Hoàng Song Thư và Bánh Quy mà ngay cả công việc cũng mang tới phòng bệnh.
Sau khi nhìn thấy ảnh mắt của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi đóng máy tính lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàng Song Thư và Bánh Quy. “Bố, Bánh Quy muốn ngồi đu quay ngựa gỗ. Bánh Quy mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Quân Phi. Trần Quân Phi ôm Bánh Quy lên: “Được.”
“Bổ tuyệt vời nhất.” Thấy Trần Quân Phi đồng ý, cả khuôn mặt Bánh Quy trở nên hớn hở, vô cùng đáng yêu động lòng người.
Thấy Bánh Quy vui vẻ, khuôn mặt lạnh lùng của Trần Quân Phi cũng dịu dàng hơn.
Hoàng Song Thư ngây ngốc nhìn Trần Quân Phi, dường như không ngờ Trần Quân Phi sẽ cưng chiều con trai như vậy.
Trần Quân Phi cúi đầu, thấy Hoàng Song Thư đang thẫn thờ nhìn mình, giải thích nói: “Trước kia anh có một người em gái, anh và em trai cùng nhau chăm sóc em ấy. Lúc đó anh nhận ra trẻ con rất đáng yêu, Bánh Quy là con của anh và cô ấy, là đứa con quỷ giá nhất của anh.”
Hoàng Song Thư nhìn sự dịu dàng và cưng chiều trong ánh mắt của người đàn ông, trong lòng tự nhiên thấy hơi phiền muộn, Bỗng nhiên cô cảm thấy hâm mộ cô gái kia, người có thể làm cho Trần Quân Phi trờ nên dịu dàng như vậy, thật sự vô cùng hâm mộ.
Bánh Quy ở trong bệnh viện hai tuần, bây giờ vất và lắm mới có thể ra ngoài, nên cả người phấn khích giống như một con ngựa thoát cương.
Trần Quân Phi vẫn luôn ôm Bánh Quy, không cho Bánh Quy chạy loạn, dù sao trên người Bánh Quy còn có thương tích, sao có thể xắng bây được.
Bánh Quy chép miệng, đáng thương nhìn Trần Quân Phi. “Bố, Bánh Quy muốn đi cùng me.” Bánh Quy nhìn về phía Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư chần cho một chút rồi vươn tay ôm lấy Bánh Quy.
Đứa bé năm sáu tuổi cũng hơi nặng, ôm một lúc, Hoàng Song Thư đã bắt đầu thở dốc.
Trần Quân Phi thấy thế thì lập tức bế Bảnh Quy lại, nói với Hoàng Song Thư: “Nhóc con có hơi nặng, để anh bể đi.”
Hoàng Song Thư then thùng nhìn Trần Quân Phi, khuôn mặt hiện lên một rặng mây đỏ.
Trần Quân Phi nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư bằng ảnh mắt sâu thẳm, một lúc lâu sau, người đàn ông mới rời ánh mắt đi, làm trái tim cô không tự chủ được mà nhày lên. “Mẹ, chúng ta đi đu quay ngựa gỗ được không?” Lúc Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đang nhìn nhau, Bánh Quy đột nhiên kéo áo Hoàng Song Thư, chớp đôi mắt nhìn cô nói.
Hoàng Song Thư vừa định lắc đầu thì bàn tay ấm áp của Trần Quân Phi đã bắt được cánh tay của Hoàng Song Thư. “Đi cùng nhau đi.” Trần Quân Phi bình tĩnh nhìn Hoàng Song Thư nói.
Hoàng Song Thư cảm nhận được độ ẩm từ lòng bàn tay của người đàn ông, giống như muốn đốt cháy cô, lúc đổi diện với ánh mắt của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư không thể nói nên lời từ chối.
Cô và Trần Quân Phi ôm Bánh Quy ngồi lên đu quay ngựa gỗ, Bánh Quy ngồi giữa hai người. Trong nháy mắt, Hoàng Song Thư cảm thấy mình giống như mẹ của Bánh Quy.
Trần Quân Phi vẫn luôn nhìn Bánh Quy bằng ánh mắt dịu dàng, thấy thằng bé vui vè, người đàn ông vốn it khi nói cười cũng nở một nụ cười nhạt.
Trần Quân Phi như vậy thật sự rất đẹp, cũng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, thậm chí còn có người chụp ảnh.
Gương mặt Hoàng Song Thư chiếu lên một chút ảnh sáng, cô muốn rút tay từ trong tay Trần Quân Phi về.
Vừa rồi Trần Quân Phi vẫn luôn nằm tay Hoàng Song Thư, khiến cô ngượng ngùng nhưng lại không rút tay về được. “Đừng sợ anh.” Trần Quân Phi nhẹ nhàng ôm Hoàng Song Thư, nói vào bên tai cô.
Cơ thể người đàn ông vẫn luôn run rẩy, anh muốn thân mật với Hoàng Song Thư, nhưng lại sợ hành động của mình sẽ dọa đến cô.
Anh rất sợ… “Phương Trúc, em làm sao vậy? Sao không ăn Cơm? Đồ ăn hôm nay khó ăn lắm sao?”
Group facebook truyen one
Chương 416
Sau khi quay về từ khu vui chơi, Hoàng Song Thư uyển chuyển từ chối lời để nghị cùng Bánh Quy trở lại phòng bệnh của Trần Quân Phi.
Cô trở về nơi ở của Huỳnh Khánh Đông, tối hôm đó sau khi làm cơm xong anh ấy gọi cô ra cùng ăn nhưng cô chỉ ngơ ngẩn nhìn bàn ăn mà chẳng nói câu nào.
Thấy cô như vậy gương mặt của Huỳnh Khánh Đông dần hiện lên một vẻ u sầu nhàn nhạt. “Có phải là em đang nghĩ đến Trần Quân Phi không?” Anh ấy chỉ hòi một câu thăm dò đơn thuần ấy nhưng cô nghe xong lại làm rơi đũa lên bàn.
Nhin đôi đũa rdi xuống, lồng ngực Huỳnh Khánh Đông lại âm i một cảm giác đau đớn.
Anh ấy củi đầu rồi đặt cái chén trong tay xuống, sau đó đứng dậy định cất chân bước khỏi phòng ăn. Dường như cô nhìn ra được những điều anh ấy suy nghĩ trong lòng, cô lập tức chạy tới nắm lấy tay anh, dảy mắt toát lên một về khẩn cấu. “Phương Trúc, có một chuyện này anh vẫn luôn giấu em. Anh xin lỗi.”
Đến cuối cùng anh ấy vẫn không thể chịu đựng nổi những dằn vặt, khiển trách của lương tâm.
Anh ấy thật sự không thể ích kỷ như thế.
Nhìn ảnh mắt mong mọi người mẹ của Bánh Quy, đột nhiên Huỳnh Khánh Đông càm thấy nếu minh làm như vậy thì đúng là đáng ghê tởm.
Hoàng Song Thư sững sờ nhìn anh ấy không lên tiếng.
Anh ấy nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, giọng nói của anh ấy vừa dịu dàng lại mang theo âm khản khàn nhè nhe. “Anh đã điều tra rồi, Năm xưa vợ của Trần Quân Phi là Hoàng Song Thư bị người ta đẩy từ vách núi xuống rơi xuống núi Phượng Hoàng. Năm đó anh cũng cứu được em ở đấy, thời gian trùng khớp. Anh đã nhìn tấm ảnh của Hoàng Song Thư, cô ấy giống hệt em. Em cũng nên quay trở về nhà mình rồi.”
“Anh… anh rất thích em, nhưng anh cũng không thể ích kỷ như thế. Em nên quay về mái ẩm của chính mình, chỉ cần em hạnh phúc thì anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Nghe anh ấy nói xong, gương mặt cô không hé hiện lên về chấn động.
Thực ra thì trong những ngày ở bên Trần Quân Phi và Bánh Quy này, Hoàng Song Thư đã biết được một số chuyện rồi. Cô biết có lẽ mình chính là vợ của anh nhưng mà cô vẫn luôn không muốn nghĩ về chuyện đó. “Phương Trúc, ả không… nên gọi em là Song Thư. Em trở về đi, lát nữa anh sẽ đưa em qua đó.” Huỳnh Khánh Đông nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nhìn cô nói.
Nghe những lời đó, đôi mắt của cô dần đỏ lên. Cô nắm lấy tay Huỳnh Khánh Đông rồi kiên định nhìn anh ấy. “Em không muốn quay về sao?” Anh ấy ở bên cô lâu như thế sao có thể không nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt cô chử. Hoàng Song Thư không muốn trở về nhà họ Trần sao? Không muốn quay về bên Trần Quân Phi và con trai mình sao?
Cô cắn chặt răng rồi nhìn anh cực kỳ chắc chắn, cô viết lên lòng bàn tay Huỳnh Khánh Đông mấy chữ: “Em muốn ở bên anh.”
Con trai đã có Trần Quân Phi rổi, anh nhất định sẽ tìm cho thằng bé một người mẹ tốt.
Nhưng mà Huỳnh Khánh Đông chỉ có một minh cô thôi, hơn nữa cô cũng đã mất đi ký ức trước đây, càng không biết làm sao để chung sống với Trần Quân Phi.
Người phụ nữ anh yêu là người trước kia, chứ không phải cô của hiện tại.
Cô đã bị hủy nhan sắc giờ lại là người câm, cô không xứng với anh. “Song Thư… Em chắc chắn sao? Em nên… về nhà thôi.”
Huỳnh Khánh Đông nhìn theo cô, đáy mắt anh đã dần phủ lên một lớp nước mỏng manh.
Quyết định này của cô thật sự là một điều ngạc nhiên lớn đối với Huỳnh Khánh Đông.
Anh ấy cuộn tay thật chặt, đôi mắt còn chất chứa cả sự bất đắc dĩ và bi thương.
Huỳnh Khánh Đông cũng muốn cô ở bên mình, nhưng mà sao anh ấy có thể ích kỷ thế được.
Cô vẫn cố chấp túm lấy cánh tay Huỳnh Khánh Đồng, sau đó chủ động ôm lấy anh ấy giống như đang an úi. “Em không muốn quay về mà muốn ở cùng anh sao?” Ngón tay của anh ấy đang run lên không ngừng, vốn di anh ấy còn nghĩ rằng sau khi nói ra hết sự thật cho cô thì cô nhất định sẽ vội vàng rời xa mình, thể nhưng cô không hề như thế, cô vẫn muốn chung sống cùng anh ấy. Cô nắm lấy tay Huỳnh Khánh Đông rồi nhìn anh bằng đôi mắt chắc nịch. “Song Thư, anh sẽ đối xử thật tốt với em. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em được sống qua những tháng ngày thanh thàn.”
Cả người Huỳnh Khánh Đông đang run lên bắn bật, anh ấy ôm lấy cô xoay một vòng quanh phòng.
Hoàng Song Thư vui vẻ nhin Huỳnh Khánh Đông rồi nở một nụ cười.
Nụ cười của cô được chiếu sáng dưới ảnh đèn mờ nhạt, thật sự rất đẹp.
Hai người ôm lấy nhau một lúc, cảnh tượng đó thật hạnh phúc.
Nhưng họ không biết rằng Trần Quân Phi đang mặc một bộ đồ màu đen đứng ở trước cửa. Lúc nhìn thấy bọn họ ôm chầm lấy nhau, đôi mắt của anh lộ ra một vẻ đẩy bị thương và đau khổ.
Vốn dĩ anh chỉ muốn qua thăm cô một lát nhưng lại vô ý nghe được lời nói của Huỳnh Khánh Đông. Cậu ta đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe nhưng cô không có ý định quay về nhà họ Trần.
Cô nói muốn được sống bên cạnh Huỳnh Khánh Đông, cô thích sống bên cạnh cậu ta. “Song Thư!” Anh dẫn dán khuy người xuống ôm lấy vị trí trái tim mình. Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông giờ đây phủ lên một nỗi đau khổ vô cùng tận.
Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt anh khiến cả khuôn mặt âm trầm lộ ra một vè yếu ớt.
Không biết đã qua bao lâu, một bóng đen bước tới phía anh nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình chim đắm trong đau khổ kia, Phan Huỳnh Bảo cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Anh… chúng ta về nhà thôi.”
“Cô ấy muốn sống với Huỳnh Khánh Đông.” Trần Quân Phi ngầng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng đôi mắt đã lấp lánh vệt nước.
Anh ấy nghe xong, trong lòng ngập tràn sự trầm mặc và thương xót. “Đây là lựa chọn của Song Thư, chi cần cô ấy vui là được rồi.”
“Nhưng mà… anh rất đau khổ. Chỗ này của anh… rất khó chịu.” Trần Quân Phi chi vào vị trí trái tim mình rối đáp, gương mặt trang đen nhợt nhạt.
Phan Huỳnh Bảo ôm anh thấp giọng đáp: “Nếu cảm thấy đau khổ thì anh phải nói với chị dâu, còn nếu muốn được sống với chị dâu thì di cầu xin chị ấy quay lai Nếu Trần Quân Phi nói ra thì chắc chắn sẽ thành công. Cô lương thiện đến thế, trước đây dù anh có làm chuyên gì thì cuối cùng cô đều sẽ tha thứ cho anh. Nếu Trần Quân Phi đi cầu xin cô có lẽ cô sẽ đồng ý. “Không đâu… Song Thư thích được ở bên Huỳnh Khánh Đông. Cô ấy sẽ không về nhà họ Trần với anh, sẽ không như thế…”
Anh nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi lầm bẩm, nhìn gương mặt đau khổ của anh, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy rất khó chịu.
Trần Quân Phi mà anh ấy quen trước giờ chưa ene, e nho ann từng lộ ra biểu cảm như thế, từ nhỏ anh đã bướng bình ngỗ ngược. Ban đầu vì hiểu nhầm Trần Thanh Vũ có lỗi với Huỳnh Bảo Nhi cho nên càng trở nên phàn nghịch và cực đoan. Sau khi lớn lên, lại bắt đầu giao du ăn chơi với đảm con nhà giàu, mãi cho tới khi quen Hoàng Song Thư anh mới dần trở nên trưởng thành.
Người kiêu ngạo như anh chưa từng có lộ ra biểu cảm bất lực, thế nhưng hiện tại anh lại đau đớn đến vậy.. “Bánh Quy đang chờ anh. Anh ấy nhấn chặt vùng thái dương, cuối cùng không nhịn được mở miệng. Nghe thấy tên Bánh Quy, sắc mặt vốn diên cuồng của anh dần dần trở nên yếu ớt, Anh mở to mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo rối nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh còn có Bánh Quy, thằng bé cần có anh. Chúng ta về nhà thôi.”
Phan Huỳnh Bảo đỡ lấy anh bước khỏi nơi của Huỳnh Khánh Đông.
Trước khi rời đi, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn cảnh cửa đang đóng im im, không kìm được cất một tiếng thờ dài. Nếu tất cả điều này là sự lựa chọn của Hoàng Song Thư, vậy thì anh sẽ tôn trọng cô.
Mẹ từng nói với anh yêu một người chính là muốn người đỏ được vui vẻ.
Nếu cô ấy vui vẻ thì tất cả đều đáng giá. … “Bố ơi!” Lúc Trần Quân Phi cùng Phan Huỳnh Bảo quay về biệt thự, Bánh Quy còn đang ngồi chơi đồ chơi Ở phòng khách.
Nhìn thấy hai người trở về, thằng bé lập tức bỏ món đồ chơi trong tay xuống rồi nhào về phía anh.
Thấy khuôn mặt giống mình như đúc của thằng bé, gương mặt anh dẫn toát lên vẻ dịu dàng.
Anh giơ tay ra ôm chặt lấy người Bánh Quy rối vuốt ve đình đầu thắng bé: “Con còn chưa ngủ sao?”
“Con muốn chờ bố về cung ngủ.” Thằng bé dựa vào người anh cất giọng non nớt đáp lại.
Nghe thấy thằng bé nói vậy anh không nhịn được nở nụ cười dịu dàng.
Anh âu yếm hôn lên vầng trán của Bánh Quy rồi ôm thằng bé bước lên tầng. “Chúc chủ ngủ ngon a.” Trước khi đi thằng bé còn không quên ngoái lại vẫy tay với Phan Huỳnh Bảo, trên gương mặt trắng nõn của thằng bé là vẻ vô lo vô nghĩ.
Phan Huỳnh Bảo cũng dần thấy ấm lòng, anh ấy vẫy tay với thằng bé rồi lái xe về nhà.
Lúc về tới nhà họ Phan, anh ấy lập tức nhìn thấy Lê Châu Sa người đầy mùi rượu đang mặc một chiếc váy da màu đỏ, nhìn cô ấy có một cảm giác không giống con gái nhà lành.
Hàng lông mày của Phan Huỳnh Bào không nhịn đưoc cau lại.
Phan Huỳnh Bảo bước tới gần Lê Châu Sa rồi vỗ vỗ lên mặt cô ấy và cất giọng âm trắm: “Lê Châu Sa, tôi cành cáo em không được uống rượu, không được đua xe, có phải em lại vừa toi hẻm đen đua xe không hà?”
Trước giờ Lê Châu Sa luôn là người khá phản nghịch, dù cô là con gái của gia đình giàu có nhưng lại thích giao du với mấy kẻ lưu manh.
Sau khi quen Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa đã có thể xem là đỡ hơn rất nhiều. Nhưng gần đây cô ấy lại hay lai vãng tới mấy chỗ ăn chơi uống rượu khiêu vũ, đã mấy lần anh ấy nhìn thấy cô ấy ôm một người đàn ông khác đẩy ám muội. “Cuối cùng anh cũng về rồi.” Lê Châu Sa mở to mắt, sau khi nhìn thấy anh cô ấy lập tức mim cười ngây ngốc. “Đứng dậy về phòng ngủ.”
Nhìn thấy cô ấy như vậy, lông mày của Phan Huỳnh Bảo lập tức cau lại, anh lạnh lùng nói với Lê Châu Sa.
Cô ấy nhìn theo Phan Huỳnh Bảo rồi mim cười hỏi: “Phan Huỳnh Bào… anh có yêu em không?”
Ngón tay của anh ấy hơi run lên, bờ môi mỏng cũng mím chặt, anh ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa.
Vẻ đẹp của cô ấy không phô trương cũng chẳng tầm thường, chân mày của cô ấy còn có về tuấn tú mà người phụ nữ khác không có được, hơi giống với Vũ Khả Hân lúc còn trẻ.
Nhưng cô ấy lại là một người có lòng tự tôn võ cùng cao, tâm tư cũng hết sức nhay bén và yếu ớt. “Đừng làm loạn nữa.” Phan Huỳnh Bảo kiên nhẫn đáp rồi đỡ cô ấy lên tầng.
Lê Châu Sa giơ tay ra sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, ngón tay cô ấy trượt từ gương mặt xuống dây thắt lưng của Phan Huỳnh Bảo. “Phan Huỳnh Bảo, anh yêu em thi phải muốn em.”
Lời nói to gan của cô ấy khiến ánh mắt Phan Huỳnh Bào đột nhiên trầm xuống.
Anh ấy bắt lấy bàn tay đang từ từ trượt xuống của Lê Châu Sa, đôi môi mòng cất tiếng: “Không được làm bậy.”
“Anh không yêu em có đúng không? Phan Huỳnh Bảo, anh không yêu em.”
Lê Châu Sa bị thương nhìn anh ấy rồi gầm lên.
Đầu anh ấy dần cảm thấy đau nhức, Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa kiên nhẫn lặp lại: “Đừng làm loạn nữa, đã nghe thấy chưa?”
Nhưng cô ấy vẫn không thèm để ý, Lê Châu Sa ép anh ấy xuống san quần lấy người anh như một con rắn. Cô hét lên: “Phan Huỳnh Bảo, em rất yêu anh. Thật sự rất yêu anh, cho nên em muốn anh.”
Chương 417

“Lê Châu Sa” Phan Huỳnh Bào chật vật ôm Lê Châu Sa, đám người giúp việc đứng dưới lầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Phan Huỳnh Bảo nhìn lướt qua, những người đó không dám tiếp tục nhìn nữa, cả đám nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Sau khi nhìn thấy đám người giúp việc rời đi, Phan Huỳnh Bảo thấy hơi khó chịu ấn nhẹ lên huyệt thái dương, anh ấy vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt tủi thân của Lê Châu Sa nói: “Ngoan, không phải anh không cần em, mà bây giờ đang ở bên ngoài. Nếu em muốn anh, chúng ta về phòng đi, được không?”

Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói, Lê Châu Sa bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bào. “Anh thật sự không cần em.”

“Anh đâu có nói không cần em?” Phan Huỳnh Bảo bật cười giống như một đứa trẻ nhìn Lê Châu Sa.

Anh ấy ôm Lê Châu Sa đi về phòng. Muốn tìm cho Lê Châu Sa chút nước lạnh, nhưng mà cô ấy lại đè Phan Huỳnh Bào lên lớp gạch men sứ, giống như là con chó nhỏ, cắn cổ Phan Huỳnh Bảo. “Em muốn anh, anh dùng sức một chút cũng không sao, em chỉ muốn anh.” Lê Châu Sa vội vã đẩy ngã Phan Huỳnh Bảo, ngồi đè lên anh.

Không một chút dự báo trước, Lê Châu Sa đang rất khó chịu, Phan Huỳnh Bào cũng không thể chạy đi đâu được.

Anh ấy nhìn khuôn mặt Lê Châu Sa đã nhăn nhúm lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ấy ôm lấy vòng eo của cô, thong thả thúc đây. “Huỳnh Bào… nữa đi… Huỳnh Bảo…” Con mắt Lê Châu Sa đỏ ửng, lắc lư điên cuồng, nũng nịu nói với Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nhìn dảng vẻ điên cuồng của Lê Châu Sa, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên.

Anh ấy đè Lê Châu Sa trên sàn nhà, hai người điên cuồng vận động trong phòng tắm, mãi cho đến khi cả hai không còn chút sức lực nào, Phan Huỳnh Bảo mới tắm rửa cho cô.

Lê Châu Sa lười biển nheo đôi mắt lại, bàn tay chạm lên bụng Phan Huỳnh Bào, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phan Huỳnh Bảo nhìn tay của Lê Châu Sa, giọng nói khàn khàn: “Đừng quậy nữa, thân thể em không chịu nổi đâu.”

Vừa rồi anh ấy có hơi quá mức, lại còn dùng nhiều loại tư thế. Có điều hiện tại Phan Huỳnh Bảo cũng muốn thường thức thêm. “Vi sao em lại không mang thai?” Lê Châu Sa rút tay về, im lặng nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.

Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, thân thể cao lớn đột nhiên căng thẳng, anh mím đôi môi mỏng nhìn Lê Châu Sa, đuôi lông mày cũng nhướng lên khó hiểu. “Em muốn mang thai sao?” Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm vào đôi mắt người phụ nữ xinh đẹp, giọng nói đẩy nặng nề. “Em muốn mang thai con anh, nhưng mà, rõ ràng mỗi ngày chúng ta đều làm, nhưng vì sao em vẫn không mang thai? Anh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cơ thể em không có vấn đề gì, chúng ta chưa bao giờ dùng biện pháp an toàn, em cũng không uống thuốc tránh thai, vì sao em lại không mang thai?” Lê Châu Sa mờ mit nhìn Phan Huỳnh Bào, khổ sở hỏi.

Đây là nguyên nhân khiến cho hôm nay Lê Châu Sa trở nên khác thường sao?

Phan Huỳnh Bảo thở dài một hơi, anh ấy ôm lấy cơ thể Lê Châu Sa, tựa đầu vào höm cổ của cô, nhỏ giọng nỉ non nói: “Chúng ta như bây giờ vẫn rất tốt, không cần có con cái.”

“Có phải là anh dã… làm gì đó roi không?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nỗi bi thương.

Nếu như cơ thể cô không có vấn đề gì, thì nguyên nhân không phải là do cơ thể của cô ấy, mà khả năng duy nhất chính là trong lúc Lê Châu Sa không có cảm giác, Phan Huỳnh Bảo đã làm chuyện gì đó rồi. “Đúng.” Phan Huỳnh Bảo không giấu giếm, điểm tĩnh nhìn Lê Châu Sa.

Vẻ mặt Lê Châu Sa đột nhiên tải nhợt, cô ấy nắm chặt tay, giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bào: “Vì sao lại muốn làm như vậy?”

“Anh không muốn có con.” Phan Huỳnh Bào cụp mắt, lạnh nhạt nói. “Phan Huỳnh Bảo, anh yêu em không?” Lê Châu Sa đẩy Phan Huỳnh Bảo ra, từ trên giường đứng dậy.

Cô ấy không mặc quần áo, nhưng không thấy ngượng ngùng chút nào, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, giận dữ hét lên với anh ấy. Phan Huỳnh Bảo không nói gì cà, chi xoa đầu, che giấu sự đau khổ “Tôi hận anh, Phan Huỳnh Bảo, tôi hận anh.” Lê Châu Sa thấy người đàn ông không nói lời nào, cho rằng anh ấy đang thừa nhận.

Sau khi cô ấy nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng cánh cửa bi đóng lạ thật mạnh, vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo mang theo một tầng bi ai và đau khổ.

Hai tay của anh ấy chồng trên trán, nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Đồ ngốc, Lê Châu Sa, nếu anh không yêu em, làm sao lại có thể ở cùng em chứ? … “Cãi nhau với Lê Châu Sa sao?” Ngày hôm sau, Trần Quân Phi dẫn theo Bánh Quy đến nhà họ Phan ăn cơm, nhìn vè mặt vô cảm của Phan Huỳnh Bảo, anh nhịn không được cười nhạt hỏi. “Anh đã biết rồi à?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, trên mặt mang theo và xấu hồ. “Tối hôm qua Lê Châu Sa gọi điện thoại cho anh, nói muốn anh chuyển loi cho em, cô ấy muốn chia tay với em.” Trần Quân Phí chống cảm, to vẻ dù bận nhưng vẫn thong dong, dùng giọng điệu thâm sâu nói với Phan Huỳnh Bảo.

Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bảo, mà anh ấy cũng giống vậy, chỉ là Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông không giòi biểu đạt cảm xúc của bàn thân mà thôi. “Anh thấy, ngày thường em rất nhanh nhạy trong những chuyện khác, nhưng mà sao trong vấn để tình cảm vẫn luôn ngu ngốc vậy?”

Lời nói của Trần Quân Phi làm cho Phan Huỳnh Bào không phản bác nổi một câu.

Khuôn mặt anh ấy căng thẳng, bờ môi khẽ giật giật, nhưng vẫn luôn không nói gì.

Thấy dáng vè này của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi chỉ có thể thở dài một hơi. “Bố… con muốn tìm mẹ” Bánh Quy ngậm đay đồ ăn trong miệng, cơ bản là không hiểu ưu sầu của người lớn.

Thằng bé chép miệng, tủi thân đáng thương nói với Trần Quân Phi.

Vốn đội mắt Trần Quân Phi vẫn còn sự vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy Bánh Quy nói, đôi mắt dần nhuốm màu tối tăm dau khổ.

Phan Huỳnh Bảo thấy thế, nhịn không được nói: “Hôm nay trùng hợp em cũng muốn qua bên kia, nếu không thì cùng đi nhìn xem.”

“Được.” Trần Quân Phi gật gật đầu, ôm chặt Bánh Quy vào trong lòng ngực.

Buổi chiều, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đến bên ngoài cửa hàng của Hoàng Song Thư, So với trong trung tâm thành phố, chỗ này có vẻ càng náo nhiệt hơn, dù sao cả con phố này đều là phố buôn bán, trên via hè chỗ nào cũng có bày bán quần áo và các thử khác.

Những mùi hương đó thoang thoảng trong không khí, Bánh Quy hít hít mũi, vė mặt giống con mèo nhỏ thèm ăn. “Bố ơi… Bánh Quy muốn ăn.” Bánh Quy lắc lắc cánh tay Trần Quân Phi, tỏ vè cực kỳ đáng thương nhìn anh nói.

Trần Quân Phi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Bánh Quy, nhin không được nở nụ cười. “Ăn những thứ đó vào sẽ đau bụng, Bánh Quy vẫn muốn ăn sao?”

Bánh Quy gật đầu thật mạnh, nhìn Trần Quân Phi đấy nghiêm túc roi nói: “Bánh Quy đói bụng rối.”

Trần Quân Phi nhướng mày, dát tay Bánh Quy đi mua que nướng, loại đồ ăn vặt này Trần Quân Phi không thích lắm, nhưng mà có vẻ như Bánh Quy rất thích.

Trần Quân Phi cũng không mua quá nhiều, chi mua một xâu, anh vừa mới chuẩn bị đưa xâu thức ăn đã được nướng xong cho Bánh Quy, Bánh Quy đột nhiên đầy Trần Quân Phi ra, chạy sang một chỗ cách đỏ không xa. “Bánh Quy.”

Thấy Bánh Quy đột nhiên chay mất, Trần Quân Phi lập tức đuổi theo, nhưng ở chỗ này tương đối đông người, cơ thể Bánh Quy lại nhỏ, rất nhanh đã không biết thằng bé chạy đi chỗ nào.

Phan Huỳnh Bảo nghe thấy giọng nói đầy sốt ruột của Trần Quân Phi, bèn đi về phía anh. “Anh hai, có chuyện gì vậy? Bánh Quy đâu?”

“Vừa rồi không biết Bánh Quy nghe thấy tieng gì mà đột nhiên chạy đi mất.” Trần Quân Phi sầm mặt, sai cấp dưới lập lức tìm Bánh Quy về.

Tất cả mọi người đeu tan ra đi tìm Bánh Quy, nhưng vẫn không tìm được cậu bé. Trần Quân Phi lo lång không thôi, suốt dọc đường khuôn mặt luôn sẩm si. Cho đến khi Huỳnh Khánh Đông gọi điện đến, Trần Quân Phi với Phan Huỳnh Bảo mới di đến cửa tiệm của Hoàng Song Thư, thấy Bánh Quy vẫn luôn quần lấy cô.

Nhìn thấy Bánh Quy quần lầy Hoàng Song Thư, đội mắt Trần Quân Phi dần trở nên đau đớn nhức nhối.

Anh đi đến, im lặng không nói gì ôm Bánh Quy lên.

Bánh Quy văn veo cơ thể nhỏ bé, từ trước đến nay thằng bé đều rất ngoan ngoãn, nhưng giờ phút này lại có vẻ vô cùng nghịch ngom. “Con muốn mẹ, bổ nhanh thả con xuống đi.” Gương mặt bé xinh của Bánh Quy đò lên, tỏ vẻ rất tức giận khi Trần Quân Phi đối xử với mình như vậy.

Trần Quân Phi tức giận híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Im lặng cho bố.”

Bánh Quy nghe vậy, nhịn không được rụt cổ lại, tủi thân nhìn Trần Quân Phi.

Khuôn mặt Trần Quân Phi đầy căng thẳng, cổ giấu nỗi đau đớn trong lòng, lạnh nhạt nói với Hoàng Song Thư: “Xin lỗi, thằng bé đột nhiên chạy đến chỗ của cô.”

Trần Quân Phi giấu di vè thân mật, trở nên hoi xa cách, thậm chỉ là lạnh nhạt với cô. Hoàng Song Thư giật mình nhìn Trần Quân Phi, hơi mấp máy môi, sau đó nhìn anh lắc đầu. “Bố ơi, vì sao mẹ không muốn về nhà với chúng ta?” Trần Quân Phi tham lam nhìn chằm chằm gương mặt Hoàng Song Thư, dường như muốn nhìn cho rõ gương mặt của cô.

Nhưng mà, anh không dám, cũng không thấy đủ. Anh lo lắng bản thân sẽ không kim chế được.

Rơi vào đường cùng, Trần Quân Phi đành phải đè nén nỗi xúc động trong lòng, ôm Bánh Quy rồi đi về phía cửa.

Bánh Quy tựa lên vai Trần Quân Phi, mở to đôi mắt lớn, nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư rồi gọi mẹ, trong mắt ngập tràn khát vọng.

Trần Quân Phi nghe thấy Bánh Quy gọi mẹ, ngón tay anh hơi run rấy, con người cũng dẫn trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú cũng đã khá căng thẳng. “Bánh Quy muốn ở với mẹ, hu hu hu.” Bánh Quy đột nhiên đưa tay ra, dường như nhất định phải nằm lấy Hoàng Song Thư, nhìn dáng vẻ này của Bánh Quy, trái tim Trần Quân Phi cũng nhói lên một sự đau đớn không tên.

Anh ôm chặt con trai vào lòng, giọng nói đấy nặng nể vang lên: “Nếu còn khóc bố sẽ ném con ra đường day.”

“Hu hu hu. Bổ hư, Bảnh Quy ghét bố.” Bánh Quy gần cổ khóc rống lên.

Phan Huỳnh Bào bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Bánh Quy, anh ấy nhìn về phía Hoàng Song Thư, cô vẫn luôn không dám tiếp xúc quá gần với Trần Quân Phi và Bánh Quy. Bây giờ nghe thấy Bánh Quy khóc lớn, cơ thể Hoàng Song Thư cực kỳ căng thẳng.

Cô hơi hồi hộp nhìn Trần Quân Phi, sau khi nhìn thấy Bánh Quy khóc đến mức đôi mắt trở nên đỏ bừng, Hoàng Song Thư cũng không còn rành mà lo nghĩ gì cả, lập tức đi về phía Bảnh Quy.

Cô ôm Bánh Quy từ trong lòng Trần Quân Phi, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng Bánh Quy, thắng bé sut sit müi, dùng sức cọ co khuôn mặt vào trong ngực Hoàng Song Thư. “Mẹ.. mẹ.” Đôi mắt phượng to tròn mang theo vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Hoàng Song Thư.

Nhìn dáng vẻ tủi thân tội nghiệp của thằng bé, Hoàng Song Thư cảm thấy cả trái tim mình tràn ngập cảm giác khổ sở khó tà.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trang nôn của Bản Quy, hôn nhẹ lên cái trán thắng bé. “Anh hai, để cho Bánh Quy ở lại đây chơi đi.” Phan Huỳnh Bào thở dài một hơi, vỗ bả vai Trần Quân Phi nói.

Ảnh mắt tối tăm của Trần Quân Phi nhìn dáng vẻ Hoàng Song Thư ôm Bánh Quy, ngón tay vẫn luôn run rầy.

Thật lâu sau đó, Trần Quân Phi mới dùng giọng khàn đặc, nói với Hoàng Song Thư: “Phiến cô chăm sóc thằng bé.”

Nói xong, Trần Quân Phi liền quay đầu rời đi.

Hoàng Song Thư nghe vậy, cả người đều cứng đời lại. Bánh Quy ở trong lòng ngực cô ngầng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trần Quân Phi.

Nhìn Trần Quân Phi rời đi, hốc mắt Hoàng Song Thư rơm rớm nước mắt. “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Chương 418

Bánh Quy nhìn thấy Hoàng Song Thư đang khóc, thẳng bé lo lắng hỏi.

Hoàng Song Thư cắn môi, cô cố gắng che giấu càm giác khó chịu ở trong lòng rồi mới lắc đầu, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Bánh Quy như muốn nói với thằng bé rằng mình không có chuyện gì cả.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư thật lâu, rồi lại nhìn Bánh Quy, sau đó thàn nhiên nói: “Có phải cô muốn mọi chuyện sẽ như thế này không?”

Đầu ngón tay Hoàng Song Thư run lên, cô nhíu mày, cũng không biết có nghe được Phan Huỳnh Bào nói hay không.

Phan Huỳnh Bảo tho dài một hơi, sau đó tiến lên vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bánh Quy nói: “Bánh Quy ngoan ngoãn ở đây nhé, đừng làm phiền mẹ cháu, tối nay chủ và bố cháu sẽ tới đón cháu. Được không?”

“Được a” Bánh Quy ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, Hoàng Song Thư ôm lấy bé Bánh Quy ngô đến ngẩn người, Trong đầu của cô bây giờ không ngừng hiện lên dáng về cô đơn của Trần Quân Phi. “Mẹ, bố nhớ mẹ lắm đấy. Lúc nào thì mẹ về nhà cùng con và bố vậy?”

Bánh Quy nghịch ngợm mái tóc dài của Hoàng Song Thư, cười hì hì với cô.

Rõ ràng là vừa rồi còn khóc lóc om sòm nhưng sau khi được Hoàng Song Thư ôm, Bánh Quy đã ngoan ngoãn, thậm chí còn cười đùa.

Hoàng Song Thư trìu mến vuốt ve mái tóc của Bánh Quy, cô không biết trả lời thằng bé như thế nào.

Bảnh Quy nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt của Hoàng Song Thư, thằng bé khổ sở hỏi: “Mẹ, mẹ bị thương phải không? Mẹ có thây đau không?”

Lòng bàn tay bé nhỏ mềm min sờ lên gương mặt của cô.

Hoàng Song Thư giống như bị thứ gì đó dọa cho kinh sợ, cả người không ngừng phát run.

Cô cắn môi, lắc đầu với bé Bánh Quy. “Bố con nói bây giờ mẹ không thể nói chuyện được. Có điều mẹ đừng lo, Bánh Quy sẽ giúp mẹ nói chuyện, me muốn nói cái gì Bánh Quy đều giúp mẹ.” Câu nói trẻ con của thằng bé khiến khóe môi vốn di nhợt nhạt của Hoàng Song Thư không khỏi mim cười.

Sau khi Huỳnh Khánh Đông tan làm trở về, nhìn thầy Bánh Quy đang ngồi chơi ở trên sàn, khuôn mặt điển trai của anh ấy có vẻ hơi giật mình.

Đúng lúc đó thì Hoàng Song Thư từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cô bưng một chén canh. Sau khi thấy Huỳnh Khánh Đông đã trở về, cô lập tức mim cười.

Huỳnh Khánh Đông buông chiếc cặp trên tay xuống, anh ấy bước tới giúp Hoàng Song Thư dọn đồ ăn lên bàn.

Sau khi bưng hết đồ ăn lên, Hoàng Song Thư mới ôm lấy Bánh Quy lên để giỗ thằng bé ăn cơm.

Bánh Quy vừa mới ăn được mấy miếng đã bắt đầu mếu máo: “Bánh Quy muốn bổ.”

Hoàng Song Thư nhìn thấy Bánh Quy như thế này, dường như vẻ mặt toát lên một sự cô đơn, Huỳnh Khánh Đông không nhịn được nắm chặt bàn tay đặt dưới bàn, anh ấy mim môi nói: “Đề anh đưa thằng bé tro vẻ”

Huỳnh Khánh Đông cũng không biết tại sao Bánh Quy lại ở chỗ này, chắc có lẽ là Trần Quân Phi đưa đến. Bánh Quy là một đứa bé rất xinh đẹp thông minh, bất kỳ ai đối mặt với đứa trẻ xinh đẹp này, chi so là không có cách nào thờ d đượC.

Nghe thấy Huỳnh Khánh Đông muốn đưa Bánh Quy trở về, dường như Hoàng Song Thư khá hoảng hốt, cô vô thức ôm chặt lấy thằng bé.

Dáng vẻ này của Hoàng Song Thư khiến đáy lòng của Huỳnh Khánh Đông dâng lên một dòng cảm xúc rất khó chịu. “Phương Trúc.” Giọng nói nhợt nhạt của Huỳnh Khánh Đông làm đôi tay đang ôm chặt lấy Bánh Quy đột nhiên cứng lại.

Cô chậm rãi buông thằng bé ra, đúng lúc Huỳnh Khánh Đông ôm lấy Bánh Quy muốn đứng dậy rời đi thì ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Huỳnh Khánh Đông rất kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Song Thư, mà Hoàng Song Thư cũng rất ngạc nhiên.

Huỳnh Khánh Đông mở cửa, mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Phan Huỳnh Bảo đang đứng ở đó. “Anh qua đón Bánh Quy phải không?” Ảnh mắt Huỳnh Khánh Đông ôn hòa nhìn Phan Huỳnh Bào hỏi.

Phan Huỳnh Bảo vuon tay ra đón lấy Bánh Quy, thằng bé ấm ức gọi một tiếng “chú ba” rất gắt gao ôm lấy cổ anh ấy.

Phan Huỳnh Bảo âm trầm vuốt ve mái tóc của Bánh Quy, sau đó lướt mắt về phía Hoàng Song Thu. Nhìn thấy ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo, cơ thể của Hoàng Song Thư bỗng dưng run rẩy. “Song Thư, anh hai bị tai nạn xe, bây giờ đang phải cấp cứu trong bệnh viện.” Cái gì? Trần Quân Phi bị tai nạn?

Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm cả người Hoàng Song Thư cứng ngắc.

Cô mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được nhìn Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hoài nghi. “Cô có thể đến bệnh viện cùng với tôi không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói rất nặng nề.

Hoàng Song Thư nhìn về phía Huỳnh Khánh Đông, dường như muốn hỏi anh ấy bây giờ cô phài làm thế nào.

Huỳnh Khánh Đông mím chặt môi, anh ấy sâu sắc nhìn cô sau đó bước tới nắm lấy tay Hoàng Song Thư nói: “Nếu anh ấy đã xảy ra chuyện thì chúng ta cũng nên đi thăm anh ấy thôi.” Thấy Huỳnh Khánh Đông nói như thế này, Hoàng Song Thư mới mạnh mẽ gật đầu. Cô cùng với Huỳnh Khánh Đông lên xe của Phan Huỳnh Bảo tới bệnh viện.

Trên đường đi, Phan Huỳnh Bảo có giải thích SƠ qua tình hình, hình như Trần Quân Phi say rượu, anh xảy ra tai nạn ở trên đoạn đường cao cấp, tình hình bây giờ vẫn chưa biết cụ thể.

Mặc dù Bánh Quy không hiểu Phan Huỳnh Bào và những người khác đang nói gì, nhưng thắng bé nghe thấy tên bố mình, rồi có gì nguy hiểm này nọ.

Thằng bé đột nhiên giật giật ông tay áo của Phan Huỳnh Bào, ủy khuất nói: “Chủ ba, bổ con làm sao?”

“Sẽ không có chuyện gì cả.” Phan Huỳnh Bảo ôn nhu trả lời Bánh Quy.

Sau đó thằng bé lại nhìn về phía Hoàng Song Thư, vươn tay ra như thể muốn được ôm.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bánh Quy, đôi mắt dịu dàng của Hoàng Song Thư mờ mờ hơi nước.

Cô cũng dang tay ra, ôm lấy bé Bánh Quy vào lòng.

Bánh Quy tựa đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Song Thư, ra vẻ an úi cô: “Mẹ, bố nhất định sẽ không sao đâu, mẹ đừng sợ, có Bánh Quy ở dây cùng với me.”

Những lời nói non nớt ngây thơ của thằng bé khiến mọi người ở trong xe đều phải lặng người.

Đặc biệt là Huỳnh Khánh Đông.

Huỳnh Khánh Đông nhìn thấy Bánh Quy đang tựa đầu vào lòng Hoàng Song Thư, trong mắt anh ấy chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt.

Anh ấy cô đơn gục đầu xuống. Hoàng Song Thư mẫn cảm nhìn thấy được sự thay đổi của Huỳnh Khánh Đông, cô vươn một tay ra, nắm lấy bàn tay của anh ấy.

Huỳnh Khánh Đông nhìn Hoàng Song Thư, ôn mim môi lại.

Mà những hành động này của Huỳnh Khánh Đông và Hoàng Song Thư đều nằm trong tầm mắt của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy khẽ cau mày lại.

Sau khi đến bệnh viện, Phan Huỳnh Bảo lo lắng Bảnh Quy quá nặng, Hoàng Song Thư ôm không nổi nên đã bế thằng bé chạy thẳng đến phòng phẫu thuật.

Khi đến phòng mổ, các bác sĩ bận rộn chạy ra chạy vào, cũng không ai có thời gian giải thích tình trạng của Trần Quân Phi cho Phan Huỳnh Bào.

Thời gian từng chút một trôi qua, mãi cho đến ba tiếng sau, phòng phẫu thuật mới được mở ra. Hoàng Song Thư nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, cơ thể không khỏi run lên, vẻ mặt khẩn trương lo lắng nhìn vị bác sĩ từ trong đó đi ra.

Huỳnh Khánh Đông ở một bên nhìn thấy dáng vẻ bất an này của Hoàng Song Thư, đôi mắt u ám trầm xuống. Anh ấy nhẹ nhàng vỗ vào tay cô, an ủi nói: “Đừng lo lắng, Trần Quân Phi sẽ có đẳng trên che chở, chắc chắn không có việc gì dâu.”

“Ừm.” Hoàng Song Thư gật đầu, lại nhìn về vị bác sĩ vừa đi ra. “Lần này cậu Phi bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ đã phẫu thuật xong nhưng chưa qua khỏi cơn nguy hiểm. Chúng tôi cần quan sát thêm một đêm.”

Rất nguy hiểm?

Cơ thể Hoàng Song Thư lào đào, những ngón tay run lẩy bẩy vo tròn lấy một cục.

Huỳnh Khánh Đông nhìn thấy hành động của Hoàng Song Thư vị trí khóe môi không ngừng giật giật, vẻ mặt chất chứa sự cô đơn.

Quả nhiên Hoàng Song Thư đã nho ra rồi, chi là không muốn anh ấy khổ sở cho nên mới không thể hiện ra ngoài.

Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi là một đôi, anh ấy nên thành toàn cho họ không?

Hoàng Song Thư vẫn mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bàn thân, không hề nhìn thấy những biểu càm trên gương mặt của Huỳnh Khánh Đông.

Đêm nay cả Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư đều không trờ về, tất cả mọi người đều ở ngoài phòng phẫu thuật chờ Trần Quân Phi thoát khỏi cơn nguy hiểm. Thời gian lại từng chút từng chút một qua đi, Bánh Quy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đã sớm không thể nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Phan Huỳnh Bảo cho người đưa thằng bé về biệt thự, thậm chí anh ấy còn khuyên Hoàng Song Thư cũng nên trở về nghỉ ngơi.

Nhưng Hoàng Song Thư lại cố chấp lắc đầu, dinh ninh rằng mình phải ở lại đây chờ Trần Quân Phi tinh lại.

Đối với sự cố chấp của Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo cũng không thể nói được gì cả. Chỉ là ảnh mắt nhìn cô có chút phức tạp.

Ngày hôm sau, đồng hồ chỉ vào vị trí sáu giờ sáng, phòng phẫu thuật lại lần nữa được mo ra.

Tất cà ánh mắt đều đổ dồn về vị bác sĩ đang đi tới. Phan Huynh Bảo gấp gáp tiến lên, khuôn mặt tuần tủ vô cùng căng thẳng hỏi han tình hình: “Tình hình của anh trai tôi như thế nào rồi?”

“Cậu yên tâm, câu Phi đã qua khỏi cơn nguy kich, bây giờ đã chuyển qua phòng bệnh, chi cần nghi ngơi cho tốt là không sao cả.”

Nghe tin Trần Quân Phi đã qua khỏi cơn nguy kịch, thần kinh đang căng thẳng của Hoàng Song Thư mới dần dẫn bình tĩnh lại.

Huỳnh Khánh Đông bình tĩnh bước tới đỡ lấy thân thể của cô, ánh mắt dịu dàng ôn hòa mang theo một chút đau lòng nhìn cô.

Hoàng Song Thư sững sờ nhìn Huỳnh Khánh Đông, khuôn mặt bị tóc che mất một nửa vẫn có thể nhìn ra sự bị thương ở trong đó. “Em đã mệt quá rồi, chúng ta tới phòng nghi ngay bên cạnh nghỉ ngơi một lát được không, đợi chút nữa rồi tới thăm anh ấy” Huỳnh Khánh Đông nắm lấy tay Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng nói.

Hoàng Song Thư gật đầu. Huỳnh Khánh Đông nói với Phan Huỳnh Bào một tiếng rồi đo Hoàng Song Thư rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Huỳnh Khánh Đông và Hoàng Song Thư, ánh mắt của Phan Huỳnh Bào lộ ra một chút ảm đạm, Sau khi Huỳnh Khánh Đông đỡ Hoàng Song Thư ngồi xuống giường ở trong phòng nghi, anh ấy rót một ly nưoc âm, mang tới trước mặt cô.

Hoàng Song Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, mỉm mím môi. “Song Thư, em có phải đã nhớ hết mọi chuyện rồi không?” Huỳnh Khánh Đông ngồi vào một chiếc ghế gần đó, anh ấy thản nhiên hỏi cô.

Hoàng Song Thư dùng sức nằm chặt lấy những ngón tay, cô không dám nhìn vào mắt của Huỳnh Khánh Đông, chỉ nhìn vào ly nước trong tay đến ngần người.

Huỳnh Khánh Đông thấy thể thì cười khổ nói: “Em nên quay về bên anh ấy đi.”

Quà nhiên là Huỳnh Khánh Đông đã đoán chính xác, Hoàng Song Thư thực sự đã nhớ hết mọi chuyện rồi.

Chỉ là, Hoàng Song Thư lương thiện như vậy, cô không muốn Huỳnh Khánh Đông phải khổ sở đau lòng. Cho nên cô lựa chọn giấu giếm, làm cho mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Song Thư cô cơ bản không hề nhớ gì đến chuyện trước kia.

Hoàng Song Thư nghe thấy nụ cười của Huỳnh Khánh Đông đã mang theo sự chua xót, cô khan trường lắc đầu với anh ấy, như thế muốn nói với Huỳnh Khánh Đông, cô và Trần Quân Phi không thể ở bên nhau được.

Cô trở thành như thế này làm sao có thể xứng đáng với Trần Quân Phi được nữa. Cô không muốn nhận Trần Quân Phi, thậm chí cũng không muốn ở bên cạnh anh.

Trần Quân Phi xứng đáng với những người phụ nữ tốt đẹp chứ không phải loại phụ nữ như cô. “Song Thư, anh nghe nói anh ấy rất yêu em.” Mặc dù Huỳnh Khánh Đông rất muốn Hoàng Song Thư ở bên mình, nhưng anh ấy không thể ich kỷ như vậy được. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trần Quân Phi, anh không thờ ở được.

Hoàng Song Thư đã là hơi thở của Trần Quân Phi, làm sao anh ấy có thể khôn nạn như thế được nữa chứ? Làm sao có thể lợi dụng sự lương thiện của cô đề cướp cô đi chứ? “Hai người nên ở bên nhau, không phải em rất nhở con trai của em sao? Nếu cử trốn tránh không chịu nhận con trai của chính mình như thế này, trong lòng em chắc chắn sẽ rất đau khổ đúng không?” Huỳnh Khánh Đông nhe nhàng cảm lấy tay cô, âm thanh thủ thi, ánh mắt ôn nhu nói. Hoàng Song Thư ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Huỳnh Khánh Đông Cô hả miệng, muốn nói gì đó với anh ấy nhưng cổ họng cô khàn đặc, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh gì cả.

Chương 419

Lúc Hoàng Song Thư bị rơi xuống núi, cổ họng bị cành cây đâm xuyên qua, ảnh hưởng đến dây thanh quản của cô.

Cũng chính vì chuyên này mới làm cho Hoàng Song Thư từ đó đến bây giờ không có cách nào mở miệng nói chuyện được. “Anh biết em đang để tâm đến em của hiện tại. Em cho rằng bây giờ bản thân em không xứng với anh ấy có đúng không?”

Huỳnh Khánh Đông rất hiểu Hoàng Song Thư, anh ấy vô cùng hiệu Hoàng Song Thư rốt cuộc là đang đề ý chuyện gì.

Hoàng Song Thư rút điện thoại di động ra, viết lên đó dòng chữ: “Em bây giờ hoàn toàn không có tư cách bên cạnh Trần Quân Phi.”

Nhìn thấy những dòng chữ này, ánh mắt của Huỳnh Khánh Đông chùng xuống. “Vậy còn đứa trẻ thì sao? Có phải là em không nguyên lý chăm sóc thằng bé không? Bánh Quy không thể sợ vết sẹo trên mặt em một chút nào, Song Thư, em phải dũng cảm lên. Hoàng Song Thư mà anh biết không phải là một người yêu đuối nhu nhược như thế, không phải sao?”

Những lời nói của Huỳnh Khánh Đông làm hốc mắt của cô ừng đò lên.

Bé Bánh Quy.. con trai của cô…

Thằng bé đã lớn như vậy rồi, cô thực sự rất hạnh phúc. “Song Thư, anh về nhà đây.” Huỳnh Khánh Đông nhìn những giọt nước mắt của Hoàng Song Thư, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.

Anh ấy thở dài một hơi sau đó đứng lên, lắc đầu rồi rời khỏi đây.

Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Huỳnh Khánh Đông, Hoàng Song Thư ngơ ngác nhìn vào điện thoại di động, cô không biết phải làm sao. “Từ trước tới nay chị vẫn rất kiên cường, tôi tin chuyện lần này cũng không cách nào đánh gục được chị” Cũng không biết Phan Huỳnh Bào đã đứng trước cửa phòng nghỉ của Hoàng Song Thư từ khi nào, anh ấy thân nhiên nói với cô.

Hoàng Song Thư nhìn thấy khuôn mặt điển trai tuan tú kia cùa Phan Huỳnh Bảo, sau đó tự chỉ vào mặt mình, chua xót mim cười.

Dường như cô muốn nói với Phan Huỳnh Bảo, cô rất sợ cái dáng vẻ này của chính cô. “Anh trai tôi từ trước đến nay chưa bao giờ ban tâm đến chuyện này. Nếu anh ấy để ý đến vết seo trên mặt của chi, vậy thì anh ấy không đáng để chị thích, không phải sao?” Phan Huỳnh Bào nhướng mày, thong thả nói với Hoàng Song Thư.

Những lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm hốc mắt của Hoàng Song Thư càng đỏ thêm. “Ngày đó sau khi chị rớt xuống vách núi, anh tôi đã tìm cô rất lâu. Tất cả mọi người đều nói cô đã chết nhưng chỉ anh ấy tin chị vẫn còn sống. Anh ấy đã thay đổi rồi, mà người khiến anh ấy thay đổi, không ai khác, chính là chị.”

“Tôi cứ nghĩ đến những chuyện mà hai người đã trài qua, có lẽ ông trời cũng đã cố ý an bài. Anh hai từ nhỏ đến lớn tình tính quái gở, mãi đến lúc yêu chi, anh ấy mới từ từ nhận ra cái dáng vẻ, cái tính khi trước đó của mình hoàn toàn là sai lầm, cũng chỉ có chi, chi có chị mới có thể thay đổi được anh ấy.”

“Về nhà đi.” Phan Huỳnh Bảo nói xong, anh ấy dừng một chút lại tiếp tục ném ra ba chữ rồi nhanh chóng xoay lưng rời đi.

Hoàng Song Thư nhìn về phía cửa phòng, cô đứng dậy đi tới phòng bệnh mà Trắn Quân Phi đang nằm.

Vệ sĩ ở trước cửa dường như cũng nhận ra Hoàng Song Thư là ai, anh ta nhìn thấy Hoàng Song Thư đi tới thì lập tức cúi đầu hành lễ, cũng không dám ngăn cản cô tiền vào phòng bệnh.

Hoàng Song Thư bước vào phòng bệnh của Trần Quân Phi, bác sĩ đang tiêm cho anh. Sau khi mọi việc xong xuôi, bác sĩ củi chào Hoàng Song Thư rồi rời đi. Căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Hoàng Song Thư chậm rãi bước tới bên giường Trần Quân Phi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người đang nằm trên giường. Cô không kìm được nước mắt, những giọt lệ này cứ vô thức chảy dài ra.

Cô vươn tay ra, có chút sợ hãi, thậm chí là run rẩy chạm vào khuôn mặt của anh. Làn da của người đàn ông rất lạnh, không biết là do nhiệt độ của điều hòa hay là do bệnh tình của anh nữa. Hoàng Song Thư sụt sịt một tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng bàn tay người đàn ông khóc nức nở.

Trần Quân Phi, Trần Quân Phi.

Cô cung rất nhớ anh, nhưng mà cô chỉ có thể ẩn nhẫn, chỉ có thể vờ như không nhận ra anh.

Cô cho rằng như thế này mới thực sự tốt cho Trấn Quản Phi. Có điều nhìn thấy dáng vẻ cô don của anh, nghe thấy tiếng gọi mẹ của Bánh Quy, Hoàng Song Thư càm thấy minh không thể khống chế được nữa, Làm sao cô có thể tàn nhẫn như vậy được? Làm sao cô có thể đối mặt với Trần Quân Phi với bộ dạng này?

Cơ thể mảnh mai của Hoàng Song Thư run rẩy liên tục, còn Phan Huỳnh Bảo đang đứng ngoài cửa lại nở một nụ cười nhợt nhạt.

Anh biết Hoàng Song Thư sẽ không yếu đuối chờ chết như thế, chắc chắn cô sẽ đứng lên một lần nữa.

Phan Huỳnh Bào quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đang dựa lưng vào bức tường bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự cô đơn chua xót.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư khóc rất lâu, sau đó anh ấy mới sải bước tới trước mặt Huỳnh Khánh Đông. “Thật sự muốn rời khỏi nơi này sao?”

Phan Huỳnh Bảo lấy ra một bao thuốc, lại rút ra một điều muốn dua cho Huynh Khánh Đông nhưng Huỳnh Khánh Đông lại mím mim môi, lắc đầu. “Tôi đã quyết định rời đi, tôi hy vọng Hoàng Song Thứ sẽ hạnh phúc”

Huỳnh Khánh Đông thàn nhiên nhìn Phan Huỳnh Bảo, dường như muốn khẳng định với Phan Huỳnh Bảo là anh ấy rất ổn.

Phan Huỳnh Bảo gất đầu, nói: “Anh yên tâm đi, Hoàng Song Thư chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

“Như thế thì tôi có thể yên tâm rồi.” Huỳnh Khánh Đông nói xong thì nở một nụ cười phóng khoảng “Trước đây tôi vẫn luôn ích kỷ muốn giữ Hoàng Song Thư lại bên mình. Nhưng tôi biết rằng hết thảy mọi thứ đều hư ảo, cho dù cô ấy có đồng ý ở lại bên cạnh tôi thì cũng chỉ là thể xác thôi, trái tim cô ấy mãi mãi không thuộc về tôi. Tôi không muốn cô ấy như vậy, cô ấy nên có được hạnh phúc.”

Lời nói của Huỳnh Khánh Đông khiến ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo trầm hằn xuống.

Sẽ rất hạnh phúc.”

Tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc?

Vây còn anh ấy thì sao?

Phan Huỳnh Bảo tiễn Huỳnh Khánh Đông rời đi, vốn dĩ muốn đón Bánh Quy qua đây nhưng lại vừa vặn nhận được điện thoại của Lê Châu Sa. “Anh Huỳnh Bào, anh nhanh tới đây cứu chị Châu Sa di.”

Giọng nói lạ ở đầu dây bên kia rất vội vàng, hình như là Lê Châu Sa đã xảy ra chuyện gì đó.

Khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên có chút hốt hoàng nói: “Lê Châu Sa xày ra chuyện gì?”

Tính cách Lê Châu Sa khá ngỗ ngược, lâu lâu lại bộc phát, so với đàn ông có khi còn mạnh mẽ hơn.

Phan Huỳnh Bào bình thường đều nuông chiều tính cách của Lê Châu Sa. Cô ấy thích trà trộn vào chợ đêm, quán bar, mặc dù Phan Huỳnh Bảo không thích nhưng cũng không cấm cản sự tự do của cô ấy. Chi cần cô ấy không chơi quá trớn là tốt rồi. “Không biết hôm nay chị ấy bị làm sao, tự nhiên đi cá cược với mấy đám người hồ bảo, nếu thua thì sẽ ngủ cùng bọn họ.”

“Cô nói cái gì?” Những từ mà đầu dây bên kia vừa nói khiến cho sắc mặt của Phan Huỳnh Bào lạnh hẳn di.

Anh ấy cúp ngang điện thoại, cầm lấy chia khóa, lái xe với tốc độ điên cuồng chạy đến quán bar mà mà Lê Châu Sa dang náo loạn.

Ở thủ đô, không ai là không biết Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Bào vừa xuất hiện ở quán bar, quản lý đã củi đầu khom lưng với anh.

Phan Huỳnh Bảo trực tiếp lướt qua tên quản lý, đi thẳng đến chỗ Lê Châu Sa.

Lúc anh ấy đến thì đã nhìn thấy Lê Châu Sa cùng hai người đàn ông diện mạo tục tiu đang ngồi uống rượu. Trên người Lê Châu Sa lúc này nói thoát y cũng không sai biệt lắm, chỉ còn trừ lại mỗi nội y. Mà cô ấy hoàn toàn không có một chút xấu hổ thẹn thùng nào cà, cô ấy cầm ly rượu ngây ngốc nói: “Xem ra hôm nay tôi thua rồi, hai người muốn thể nào thì tôi làm như the.”

“Cô Sa quả nhiên là hào phóng, chúng tôi đương nhiên muốn…” Ngưoi đàn ông ở đối diện nhìn bộ ngực của Lê Châu Sa đến nhỏ dãi, ánh mắt ao ước di thường. Lê Châu Sa cười cười, đưa tay đặt ở cúc áo ngực đang định cởi ra. Phan Huỳnh Bảo bỗng nhiên lạnh mặt bước đến bên cạnh Lê Châu Sa ôm lấy cô ấy, một tay cởi áo khoác ngoài bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.

Hành động rất dứt khoát, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Phan Huỳnh Bảo nhưng không ai dám hé răng nói lời nào, “Cút ra hết cho tôi” Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo phát ra từng đợt rét lạnh, tàn nhẫn nói với mấy người đàn ông ở đây.

Mấy người đàn ông vốn dĩ đang muốn đưa Lê Châu Sa lên giường, không ngờ răng Phan Huỳnh Bảo lại xuất hiện sớm như vậy.

Bọn họ nhìn nhau, biểu tình rất không cam tâm.

Nhìn thấy về mặt không cam tâm của mấy người này, Phan Huỳnh Bào cúi mặt xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Làm sao? Không muốn đi phải không?”

Khí lạnh trên người đàn ông dọa tới bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cười gượng một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Sau khi tất cả mọi người ở đây đều rời đi, Phan Huỳnh Bảo tức giận đây Lê Châu Sa vào trong góc tường. “Lê Châu Sa, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Trong ngực Phan Huỳnh Bào nghẹn một cơn lửa giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm khuôn mặt ứng hồng kia của Lê Châu Sa.

Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Phan Huỳnh Bảo tức muốn nổ phổi, Lê Châu Sa này lại dám còi quần áo trước mặt đàn ông, cô ấy đúng là muốn tìm cải chết rối.

Lê Châu Sa nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bào thì chỉ cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ quyến rũ: “Làm sao thế? Anh tức giận đấy à? Phan Huỳnh Bảo, anh có tư cách gì để tức giận với em?”

Lê Châu Sa đầy cái áo khoác đang phủ trên người minh ra, nở nụ cười lạnh nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Mặt Phan Huỳnh Bảo căng cứng, anh ấy vươn tay ra, bóp mạnh cằm của Lê Châu Sa, ép cô ấy nhìn vào mắt mình, sau đó nhả từng chữ một: “Chết tiệt, rốt cuộc là em muốn như thế nào?”

Tất cả mọi chuyện anh ấy đều có thể xử lý một cách dễ dàng, duy chỉ có liên quan đến Lê Châu Sa là không biết phải làm như thế nào.

Lê Châu Sa luôn có khả năng này, phá hủy mọi sự tỉnh táo của anh ấy. “Chuyện của em không cần anh quản. Cút đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa nổi lên một tầng lửa giận, cô ấy hét thằng vào mặt Phan Huỳnh Bào.

Thấy được sự tức giận của Lê Châu Sa, đôi mắt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo dần dần hiện ra một lớp sương mù. “Được, chuyện của Lê Châu Sa, từ bây giờ trở đi sẽ không còn liên quan gì đến tôi. Chuyện em muốn cùng người đàn ông khác lên giường, hay chơi mấy cái trò chơi nguy hiểm cũng tốt, đều không liên quan đến tôi.”

“Lê Châu Sa, khốn kiếp, em cứ tiếp tục ăn choi sa doa di.”

Phan Huỳnh Bảo từ trước đến nay luôn lạnh lùng lịch lãm, chưa bao giờ nói mấy lời thô tục, cũng chỉ có bên Lê Châu Sa, anh ấy mới không kiểm chế được lửa giận của mình.

Lê Châu Sa yên lặng nghe mấy lời rống giận của Phan Huỳnh Bào, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên nhưng cô ấy cứ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của chính mình, dường như có gì đó không bình thường. “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, căn phòng trước đó vốn dĩ đã âm u, bây giờ lại càng âm u hon.

Lê Châu Sa đứng ở giữa căn phòng, bỗng nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, cô ấy che mặt và bắt đầu khóc nức nờ. “Đồ khốn kiếp Phan Huỳnh Bảo, anh là tên khổn kiếp. Tại sao tôi lại phải yêu một tên khon kiếp không tim không phối như anh, tại sao tôi lại yêu anh?”

Nếu như cô ấy yêu người đàn ông khác, có lẽ sẽ không đau đớn như bây gio. Tại sao cô lại phải yêu cái tên khốn kiếp Phan Huỳnh Bảo này, rốt cuộc là tại sao? “Đứng lên!” Ngay lúc Lê Châu Sa đang ngồi ôm lấy đầu gối khóc lóc thảm thiết thì không biết cánh cửa được mở ra từ khi nào, giọng nói không kiên nhẫn của Phan Huỳnh Bảo vang lên trên đỉnh đầu của cô ấy.

Chương 420

Hai mắt Lê Châu Sa đẫm lệ nhìn Phan Huỳnh Bảo xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt đỏ bừng, nói: “Chẳng phải anh đã đi rồi sao?”

“Đứng dậy đi.” Phan Huỳnh Bào giống như không nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, anh ấy bực dọc mở miệng nói với cô một lần nữa.

Lê Châu Sa hít hít mũi rồi từ từ đứng lên. Nhưng bởi vì ngồi ở dưới đất quá lâu, hai chân đã bắt đầu tê dai.

Cơ thể của cô ấy lắc lư một chập, cả người ngã nhào về phía Phan Huỳnh Bảo.

Thấy Lê Châu Sa như thế, Phan Huỳnh Bào lập tức vươn tay ra ôm chặt lấy cơ thể của cô. “Huỳnh Bảo, anh đừng rời xa em. Em thật sự yêu anh mà.” Lê Châu Sa ôm chặt lấy cổ của Phan Huỳnh Bảo giống như một đứa bé đang bị tủi thân. “Về nhà trước đã.” Vốn dĩ Phan Huỳnh Bảo rất tue giận vi cái tính cách ngang bướng không nghe lời này của Lê Châu Sa, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt túi thân của người phụ nữ, anh ấy nặng nề thở dài một hoi.

Anh ấy sờ vào đôi mắt của Lê Châu Sa, sắc mặt không chút biểu cảm cất lời nói với cô ấy.

Lê Châu Sa khó khăn hít hít mũi và nhìn Phan Huỳnh Bảo, cả cơ thể dính chặt vào người anh, không ngừng cựa nguậy. “Huỳnh Bảo, em muốn làm.” Ở trước mặt Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, muốn cái gì thi sẽ biểu hiện ra.

Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo sâu thẳm, anh ấy lau khô nước mắt của Lê Châu Sa rồi cất giọng thâm trầm, nói: “Về rồi sẽ cho em.”

“Vâng.” Thấy Phan Huỳnh Bảo nói như thế, trong lòng Lê Châu Sa dễ chịu hơn một chút.

Cô ấy vùi mặt vào trong cô của Phan Huỳnh Bảo, nhẹ giọng nói: “Huỳnh Bảo, lúc nãy là em sai. Em không có gì với hai người đàn ông đó cả, em chi muốn chọc tức anh mà thôi, em không có để người khác chạm vào em. Em là người phụ nữ của anh, chỉ một minh anh.”

Lê Châu Sa cuống cuống giài thích như một đứa trẻ, nhưng Phan Huỳnh Bảo lại chang nói lời nào cả. Phan Huỳnh Bảo càng như vậy thì Lê Châu Sa càng lo lắng hơn.

Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi môi cắn chặt lại với nhau. Trông giống như một đứa trẻ ủy khuất.

Phan Huỳnh Bảo ôm cơ thể của Lê Châu Sa lên rối rời khỏi gian phòng.

Sau khi hai người họ rời khỏi quán bar, Lê Châu Sa được Phan Huỳnh Bào đặt vào trong xe, cô ấy xoay người, đè anh ở trên xe.

Đột nhiên cơ thể bị Lê Châu Sa đè trên ghế ngồi, đôi mắt xanh biếc ấy của Phan Huỳnh Bào nổi lên vài phần sâu thẳm.

Anh ấy nhìn Lê Châu Sa trong dáng vẻ mạnh dạn phóng đãng này, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một lớp hào quang nhàn nhạt. “Huỳnh Bảo, em là người phụ nữ của anh, có đúng không?”

Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, giọng nói mang theo vài phần lo lắng và cuống cuồng kéo áo sơ mi của anh ra.

Phan Huỳnh Bảo biết rằng Lê Châu Sa không có cảm giác an toàn. Anh ấy năm lấy tay của cô, ánh mắt binh thân, nói: “Cô gái ngốc.”

“Em ngốc, nhưng mà em yêu anh. Phan Huỳnh Bảo, anh không được phụ lòng em, không được bỏ rơi em.” Lê Châu Sa củi đầu xuống hôn lên cầm của Phan Huỳnh Bào.

Cổ họng Phan Huỳnh Bào cuốn cuộn một hồi. Anh ấy thờ dài một hơi rồi đè Lê Châu Sa xuống dưới thân, mở thắt lưng ra và mãnh liệt xông vào bên trong.

Khỏe mắt Lê Châu Sa rươm rướm một ít nước mắt nhưng cơ thể lại vặn vẹo một cách thoải mái. “Huỳnh Bảo, dùng sức để yêu em đi, Huỳnh Bảo.”

“Được.” Nhìn Lê Châu Sa buông thả vì mình, Phan Huỳnh Bào càng ra sức cử động mạnh hơn.

Hai người họ mặc sức phóng túng bên trong khoang xe nhỏ hẹp. Mãi cho đến khi hết can sức lực, Phan Huỳnh Bảo mới đưa Lê Châu Sa trở về nhà họ Phan.

Anh ấy tắm rửa một lượt cho Lê Châu Sa. Cô vẫn không ngừng ra sức kéo áo của anh, dường như chì có làm việc này mới có thể khiến cô ấy yên tâm. “Đừng quậy phá nữa.” Lúc nãy ở trên xe, hai người ho dã quá điên cuồng. Phan Huỳnh Bảo thật sự lo lắng cho cơ thể của Lê Châu Sa, sợ rằng cô ấy sẽ không chống cự được. “Em so anh rời xa em.” Gương mặt nhỏ nhắn của Lê Châu Sa mang theo vài phần sợ hãi nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo và nói. “Cô gái ngốc, anh nói là anh muốn rời xa em khi nào chứ?” Nhìn Lê Châu Sa trước giờ vẫn luôn kiêu căng bưởng binh, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ không có càm giác an toàn. Phan Huỳnh Bảo vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô và nói. Lê Châu Sa chớp chớp mắt, áp khuôn mặt xinh đẹp sát vào người Phan Huỳnh Bào. “Huỳnh Bảo, em thật sự rất yêu anh, anh đừng thích người phụ nữ khác có được không?”

Người phụ nữ cẩn thận dè dặt hôn lên cằm của Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo vươn tay ra vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Lê Châu Sa. Anh ấy củi đầu xuống hôn lên khỏe môi của cô và nói: “Anh sẽ không rời xa em đầu, anh yêu em.”

“Thật không?” Đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo thừa nhận yêu Lê Châu Sa. Trái tim cô ấy chot run lên, nắm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bào, vẻ mặt mang theo sự khẩn thiết, nói.

Ảnh mắt dịu dàng của Phan Huỳnh Bảo nhìn vào Lê Châu Sa, giống như là chim vào hồi ức, anh nói: “Chắc là em biết bố của anh đúng chứ?”

“Um, em từng nghe về chuyện của bố anh rồi. Bố anh và Trần Thanh Vũ là anh em sinh đôi phải không?”

“Ừm, khi bố của anh ra đời, bởi vì đôi mắt khác màu nên đã bị nhà họ Trần vứt bỏ. Sau khi ông ấy trường thành, có được thế lực của riêng mình và trở thành đại ca của băng đàng xã hội đen. Ông ấy là một người đàn ông rất vĩ đại.”

“Ngưoi đàn ông có thể sinh ra anh, chắc chắn rất giỏi giang. Tuy rằng em chưa từng gặp bố của anh, nhưng mà em nghe nói bố của anh cũng là một người đàn ông rất khôi ngô.”

“Đúng vậy, bố của anh rất đẹp trai, bên cạnh ông ấy có rất nhiều phụ nữ. Trước khi gặp được mẹ anh, ông ấy rất đào hoa. Đối với sự ham muốn của chính mình, ông ấy chưa từng kiểm chế và nhẫn nhịn, vì vậy ông ấy có rất nhiều phụ nữ. Nhưng mà, sau khi gặp được mẹ, ông ấy đã thay đổi.”

“Mẹ của các anh là một người phụ nữ rất tài giỏi.” Lê Châu Sa vùi ngưoi vào trong lòng của Phan Huỳnh Bảo, nhẹ giọng nói. “Đúng vậy, bà ấy là một người phụ nữ rất tài giỏi, cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp và kiên cường.”

“Bố anh vì mẹ mà ngay cả trái tim cũng hiến tặng cho bà ấy. Ông ấy không muốn mẹ biết được chuyện này nên kêu tất cả mọi người giấu mẹ. Trải qua mười mấy năm sau, mẹ mới biết được tim của bà ấy là do bổ hiến tặng.”

“Tinh yêu mà bổ anh dành cho mẹ anh, thật sự khiến người khác phài ngưỡng mộ.” Lê Châu Sa nghe xong, đáy mắt mang theo vài phần thẫn thờ, nói. “Đúng thế, vì vậy từ nhỏ anh đã thể rằng nếu như anh yêu một người phụ nữ thì cả đời này sẽ chi yêu một mình cô ấy.”

“Vậy… anh yêu em, đúng không?” Lê Châu Sa nhìn gương mặt anh tuấn ấy của người đàn ông, có chút cần thận rut rẻ hỏi. “Đúng, anh yêu em.” Phan Huỳnh Bảo nâng khuôn mặt của Lê Châu Sa lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô ấy. “Vậy… tại sao em lại không thể mang thai con của anh?”

Lê Châu Sa muốn có một đứa con, một đứa con thuộc về cô ấy và Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bào nghe thấy chữ “con”, cả khuôn mặt căng cứng lại. Ngón tay của anh ấy ra sức níu chặt khăn trải giường bên dưới thân, ánh mắt âm u và đáng Sau khi Lê Châu Sa phát giác ra được sự thay đổi trong cảm xúc của Phan Huỳnh Bảo, mũi cô ấy thoang thoảng vài phần chua chát.

Cô ấy khó khăn cắn chặt môi, hít sâu một hoi và bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phan Huỳnh Bảo, nói: “Không được ư? Anh không thật sự yêu em có phải không? Anh chi đong càm với em mà thôi đúng không? Phan Huỳnh Bảo, anh vốn dĩ chẳng hề yêu em.”

Nếu như yêu cô ấy, tại sao Phan Huỳnh Bảo không chịu để cô mang thai? Nếu như Phan Huỳnh Bào yêu cô ấy thì sẽ không phản đối việc cô ấy sinh con đến như thế. Lời nói của Lê Châu Sa khiến Phan Huỳnh Bào không có cách nào phản bác lại. Bầu không khí vốn dĩ đang ấm áp giữa hai người bỗng chốc bị hủy hoại mất.

Lê Châu Sa đầy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo ra, nhặt quần áo ở dưới sàn lên, nhanh chóng mặc vào rồi lạnh lùng nói với anh: “Nếu anh đã không yêu em, em cũng sẽ không cưỡng ép đâu. Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ cho em. Lê Châu Sa em đây, cũng chẳng phải là không có anh thì không sống được.” Lê Châu Sa chính là một người phụ nữ như thế, dám yêu dám hận. Tính cách của cô ấy ngay thẳng, chang he lệch lạc. Phan Huỳnh Bảo nhìn bóng lưng của Lê Châu Sa, sắc mặt uể oài, giọng điệu thoang thoảng mang theo sự uy hiếp, nói: “Nếu như bây giờ em rời khỏi chỗ này, anh sẽ không đi tìm em về nữa. Lê Châu Sa, em có nghe thấy không?”

Lời nói của Phan Huỳnh Bảo kích thích đến thần kinh của Lê Châu Sa. Cô ấy bất giác ra sức siết chặt nằm đấm.

Lời nói của Phan Huỳnh Bảo có nghĩa là nếu như hôm nay rời khỏi nơi đây, thì hai người bọn họ thật sự kết thúc rồi ư?

Nghĩ đến đây, trái tim của Lê Châu Sa thấp thoáng dâng lên một cơn đau khỏ nói thành lời.

Cô ấy hít sâu một hơi, chằng hề quay đầu, chi ngang bướng ngẩng cằm lên và lạnh nhạt nói: “Chia tay thì chia tay, Lê Châu Sa tôi đây không sợ không tìm được đàn ông.”

Nói xong, Lê Châu Sa rời khỏi căn phòng, ra sức đóng sầm cửa lại.

Sau khi nhìn thấy Lê Châu Sa rời đi, Phan Huỳnh Bảo gắng sức siết chặt nắm đấm.

Anh khoác một chiếc áo ngủ lên người và rời khỏi phòng ngủ. Quản gia đứng ở phòng khách than ngắn thở dài. Sau khi nhìn thấy Phan Huỳnh Bào xuống lầu, quản gia lập tức bước đến và nói: “Cậu chủ, cậu lại cãi nhau với cô Châu Sa rồi à?”

Quản gia vẫn luôn muốn tác hợp Phan Huynh Bảo và Lễ Châu Sa đến với nhau, ông cũng rất thích Lê Châu Sa, cảm thấy Lê Châu Sa có thể thay đổi được Phan Huỳnh Bảo.

Ai mà ngờ, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào lại thường xuyên cãi nhau, quàn gia nhìn đến nỗi mà trong lòng sốt ruột không thôi. “Cô ấy đi rồi à?” Phan Huỳnh Bảo siết chặt quả đấm, trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì.

Quản gia ngầng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi khẽ gật đầu, nói: “Lúc nãy cô ấy đã rời đi rồi, cũng không cho tài xế đưa đón luôn.”

“Tôi biết rồi.” Phan Huynh Bào nghe xong, trái tim chợt run lên, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự lạnh lùng thường ngày. “Cậu chủ…” Quản gia thấy dường như Phan Huỳnh Bảo chẳng có một chút phản ứng nào cả, ông hơi lo lắng nói.

Nhưng Phan Huỳnh Bảo lại giống như không muốn để tâm đến lời nói của quản gia nữa, anh ấy chi ngắng cắm lên và dặn dò quan gia: “Quàn gia, ngày mai hám một noi canh gà mang đến bệnh viện.”

“Vâng.” Quản gia thấy Phan Huỳnh Bảo hoàn toàn không muốn để tâm đến việc Lê Châu Sa rời đi, ông chỉ đành thở dài một hơi.

Sau khi quản gia đi khỏi, Phan Huỳnh Bảo nhìn về một nơi không xa, đáy mắt toàn là một màng mông lung Lê Châu Sa đi rồi sao?

Như vậy cũng tốt. Vốn dĩ anh cũng không thể cho Lê Châu Sa những điều mà cô ấy muốn, chỉ mỗi một tinh yêu thì có ích gì cơ chứ? w.. “Bố đi, bồ tỉnh rồi.” Lúc Trần Quân Phi mở mắt ra thì nhìn thấy Bánh Quy đang dựa sát vào người anh.

Khuôn mặt xinh xắn của Bảnh Quy áp sát vào Trần Quân Phi. Anh vừa mới tình lại, đầu óc vẫn còn chút mơ hổ. Sau khi nhìn thấy Bánh Quy, anh mệt nhọc giờ tay lên, giọng nói thô kệch thấp thoáng mang theo vài phần khản đặc. “Bánh Quy…”

“Bố đi, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi. Hu hu hu.” Bánh Quy giơ tay ra ôm chặt lấy cơ thể của Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi nhìn Bánh Quy đang nằm trên người mình, anh gắng sức vươn tay ra nhưng vẫn không có chút sức lực nào. “Bổ di, mẹ đi lấy nước cho bố rối, sẽ trở về nhanh thôi.”

Hoàng Song Thư? Cô ở cùng với anh ư?

Trên gương mặt vốn dĩ giống như tro tàn của Trần Quân Phi thấp thoáng hiện lên chút tia sáng.

Bánh Quy ngoan ngoãn bưng một ly nước đưa đến bên miệng Trần Quân Phi. Trần Quân Phi vừa uống xong, Hoàng Song Thư mang ấm nước nóng đến. Nhìn thấy Trần Quân Phi đã tỉnh lại, ẩm nước đang năm trong tay của cô trượt xuống dưới đất.

Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư. Đôi mắt phượng đẹp đẽ tràn ngập sự si mê.

Hoàng Song Thư run môi và bước về phía anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom