Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-491
Chương 491
Chuyện này gây nên sự chú ý của những cổ đông khác, ngay lập tức đã khiến lòng người hoang mang.
Không chỉ vậy, những cửa hàng bán mỹ phẩm của tập đoàn Phúc Kiến lại tra ra tồn tại các thành phần cấm có trong sản phẩm nên đã bị niêm phong. Đả kích này giáng mạnh xuống tập đoàn khiến mọi người trong công ty đều vô cùng sợ hãi.
Cổ phiếu của tập đoàn Phúc Kiến đã xuống giả, toàn bộ mọi người trên dưới trong công ty đều lo lắng, thậm chí còn có người từ chức, các cổ đông góp vốn cũng dần dần rút lui.
Tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng vốn là tập đoàn anh em nhưng bây giờ cả hai công ty đều xảy ra vấn đề, có thể nói rằng tự lo bản thân còn không xong.
Mỗi ngày, Phan Huỳnh Bảo bắt đầu làm thêm giờ mãi đến tận khuya mới trở về nhà. Đương nhiên, anh ấy và Trần Quân Phi cũng không nói chuyện này cho đám người Trần Thanh Thảo biết.
Lê Châu Sa chỉ biết rằng gần đây công ty của Phan Huỳnh Bảo bận rộn rất nhiều việc, thường xuyên về nhà rất khuya nhưng không biết rốt cuộc công ty của anh ấy đã xảy ra vấn đề gì.
Chuyện này kéo dài hơn một tuần lễ thì tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng vẫn không thể giải quyết được, Trương Thiên Toàn đã làm đóng băng cổ phiếu của tập đoàn Phúc Kiến trên thị trường chứng khoán.
Cuối cùng, đến khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư biết được chuyện này chính là vào buổi tối hôm Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa kết hôn.
Mặc dù chuyện của công ty khiến Phan Huỳnh Bảo bận rộn đến mức sứt đầu bể trán nhưng anh ấy vẫn không quên việc muốn kết hôn với Lê Châu Sa.
Ngày kết hôn, cũng giống như dự tính đã mời rất nhiều người đến. Tất cả những người đứng đầu của các công ty nổi tiếng ở thành phố và những người có danh tiếng trong giới chính trị cũng đến tham dự hôn lễ.
Phan Huỳnh Bảo đã chuẩn bị một hôn lễ vô cùng long trọng cho Lê Châu Sa.
Hôm tổ chức hôn lễ, Lê Châu Sa mặc một bộ váy cưới trắng tinh cầm bó hoa trong tay, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc đi về phía Phan Huỳnh Bảo.
Hiện tại, cả người Phan Huỳnh Bảo đang mặc âu phục, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười dịu dàng.
Anh ấy dắt tay Lê Châu Sa đứng trước mặt cha xứ.
Sau khi cha xứ đọc xong thì Phan Huỳnh Bảo lập tức đeo nhẫn vào ngón tay Lê Châu Sa, ngược lại cô ấy cũng đeo nhẫn vào tay Phan Huỳnh Bảo.
Hai người hoàn toàn nghi thức, kế đó Phan Huỳnh Bảo vén khăn voan trên đầu Lê Châu Sa lên, hôn một cái thật sâu lên môi cô ấy.
Bốn phía vang lên từng câu chúc phúc, Trương Thiên Toàn cũng xuất hiện trong hôn lễ này.
Sự xuất hiện của anh ta khiến cho Phan Huỳnh Bảo rất bất ngờ, dù sao thì anh ấy cũng không hề mời Trương Thiên Toàn đến tham dự.
“Chúc mừng cậu chủ Bảo và cô Châu Sa.” Trương Thiên Toàn cầm một ly rượu lên, thái độ vô cùng lạnh nhạt cười nói với Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa.
Phan Huỳnh Bảo nhìn anh ta rồi lãnh đạm nói: “Sao anh lại rảnh rỗi đến đây thế? Gần đây tôi thấy anh khá bận rộn đấy.”
Phan Huỳnh Bảo nói một câu hai nghĩa như thế muốn đâm chọc chuyện Trương Thiên Toàn đã giở trò với tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng.
Trương Thiên Toàn buông tay xuống, cười nhẹ nói: “Chỉ là không biết cậu chủ Bảo có thể chống đỡ được hay không mà thôi, nhưng mà tôi đoán chắc anh sắp trụ không nổi nữa rồi. Nghe nói thị trường chứng khoán của tập đoàn Phúc Kiến đã đóng băng, thế mà cậu chủ Bảo lại còn có tâm tình kết hôn. Tôi cũng khâm phục sự dũng cảm của anh đấy.”
“Trương Thiên Toàn, anh nói vậy là có ý gì?”
Nghe được mấy lời nói bóng gió của Trương Thiên Toàn, gương mặt Lê Châu Sa lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Trương Thiên Toàn trào phúng nhìn Lê Châu Sa rồi nhướng mày nói: “Tại sao tôi phải nói cho em biết tôi đang nói chuyện gì chứ?”
Nói xong, Trương Thiên Toàn lười biếng rời khỏi đó.
Nhìn thấy dáng vẻ khinh người của Trương Thiên Toàn, đột nhiên trong lòng Lê Châu Sa dâng lên một cảm giác bất an.
“Phan Huỳnh Bảo, có phải anh gạt em chuyện gì không?”
Những lời nói vừa rồi của Trương Thiên Toàn rõ ràng là đang nhằm vào Phan Huỳnh Bảo, chắc chắn anh ấy đã giấu cô ấy chuyện gì rồi.
“Không có.” Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa tức giận bèn trấn an nói.
“Anh lừa em.” Làm sao Lê Châu Sa có thể tin những lời này của Phan Huỳnh Bảo cơ chứ, cô ấy tức giận nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi giận dữ hét lớn lên.
Trong phút chốc, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy hơi đau đầu.
Anh ấy bất đắc dĩ đè lên huyệt thái dương rồi nói với Lê Châu Sa: “Anh không có mà, ngoan đi, bây giờ em còn đang mang thai đấy. Đợi đến khi chúng ta trở về nhà rồi thì anh sẽ giải thích với em sau được không?”
Thấy Phan Huỳnh Bảo đã thỏa hiệp, Lê Châu Sa mới thu lại lửa giận của bản thân.
Cô ấy không hy vọng Phan Huỳnh Bảo ôm hết tất cả mọi chuyện vào người, không nói cho cô ấy biết.
Cô ấy và Phan Huỳnh Bảo là vợ chồng, đã là vợ chồng thì phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm mới đúng.
Buổi tối, vốn là đêm tân hôn nhưng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo lại ngồi đối diện nhau giống như đang xét xử vậy.
Phan Huỳnh Bảo khẽ chuyển động, dở khóc dở cười đưa tay tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lê Châu Sa.
“Châu Sa, tối hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà. Chúng ta đừng làm loạn nữa, ngủ trước đã có được không?”
Sau khi tiến hết khách khứa về, vốn dĩ Phan Huỳnh Bảo đang ôm tâm lý may mắn trong lòng, nghĩ rằng nhất định Lê Châu Sa sẽ quên những lời nói của Trương Thiên Toàn nhưng ai ngờ đầu trí nhớ của cô ấy lại tốt như thế.
“Anh nói đi, những lời Trương Thiên Toàn nói là có ý gì? Công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lê Châu Sa không hề để ý đến câu nói của Phan Huỳnh Bảo mà chỉ dùng đôi mắt đen láy đe dọa nhìn anh ấy, vẻ mặt vô cùng cố chấp.
Phan Huỳnh Bảo nhức đầu nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ thở dài một hơi.
“Thật không có gì mà… ngoan đi, chúng ta ngủ được không?”
“Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa rất tức giận đẩy bàn tay của Phan Huỳnh Bảo ra, hiển nhiên tỏ ý lúc này bản thân không hề muốn ngủ.
“Nếu như hôm nay anh không nói hết tất cả những chuyện gần đây cho em nghe thì em sẽ tự đến hỏi anh hai, mấy ngày nay em và chị dâu cũng có cảm giác hai người các anh luôn xì xào bàn tán không biết đang nói chuyện gì. Mỗi lần bọn em hỏi tới thì hai người lại bảo không có gì cả, anh đang gạt em đúng không?”
Đối mặt với chất vấn của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo cũng không biết phải làm sao. Không nói cho cô ấy biết chỉ đơn giản là không muốn Lê Châu Sa lo lắng thêm mà thôi.
Một lúc lâu sau, Phan Huỳnh Bảo mới thản nhiên nói: “Trương Thiên Toàn bắt đầu công kích tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng, hai công ty của bọn anh đều gặp phải rất nhiều loại công kích khác nhau.”
“Vậy… phải làm sao đây?” Trong lòng Lê Châu Sa chợt trầm xuống, đột nhiên cô ấy cảm thấy vô cùng oán hận bản thân mình đã không biết cách giúp đỡ Phan Huỳnh Bảo.
“Tin tưởng anh đi, sẽ ổn thôi mà.”
Phan Huỳnh Bảo tiến lên ôm lấy mặt Lê Châu Sa rồi nhẹ nhàng hôn lên khỏe mắt cô ấy.
“Tại sao anh phải gạt em? Chẳng lẽ em không phải là vợ của anh sao?”
Lê Châu Sa hơi tức giận nắm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo, hốc mắt ứng đỏ tố cáo anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo khẽ cười khổ, khàn giọng nói: “Người phụ nữ ngốc này, tại sao anh lại không xem em là vợ chứ? Anh chỉ không muốn em lo lắng hơn mà thôi, bây giờ em cũng không phải chỉ có một mình, nếu như con của chúng ta xảy ra chuyện thì phải làm sao? Lê Châu Sa, em nghe cho rõ đây, cho dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải bảo vệ đứa bé này đấy, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.”
Lê Châu Sa ôm chặt lấy eo Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt đen láy hiện lên chút lạnh lùng.
Trương Thiên Toàn…
Tập đoàn Phúc Kiến phải chịu rất nhiều công kích nên đã bắt đầu lảo đảo sắp ngã, bên ngoài có lời đồn nói rằng công ty của Phan Huỳnh Bảo sẽ lập tức phá sản.
Mấy ngày nay, tâm trạng Lê Châu Sa luôn không được yên ổn nhưng cô ấy cũng không nói với ai chuyện này, nhất là Phan Huỳnh Bảo.
Bây giờ vì chuyện của công ty nên Phan Huỳnh Bảo đã rất phiền rồi, Lê Châu Sa không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy nữa.
Hiện tại mỗi ngày cô ấy đều ở lại nhà họ Trần, nếu như vậy thì sẽ có người ở bên cạnh chăm sóc Lê Châu Sa, cô ấy cũng không cần phải suy nghĩ bậy bạ nữa.
Hoàng Song Thư cũng biết một chút về chuyện của công ty, vì thế cô cũng rất lo lắng nhưng Hoàng Song Thư cũng hiểu rõ cho dù mình có lo lắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào giúp Trần Quân Phi giải quyết vấn đề này được.
“Châu Sa, đến đây uống hết chén này đi, như vậy sẽ tốt cho em bé trong bụng, khi sinh ra cũng thuận lợi hơn”
Thấy vẻ mặt Lê Châu Sa vô cùng hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ thì Hoàng Song Thư bưng một chén cháo gà đặt trước mặt cô ấy.
Lê Châu Sa lấy lại tinh thần nhìn Hoàng Song Thư rồi nhếch môi nói: “Chị dâu, hôm nay mắt em vẫn luôn giật giật không yên”
“Sao vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?” Sau khi nghe xong thì Hoàng Song Thư hơi hốt hoảng hỏi lại.
“Không biết nữa, em cảm thấy hình như có chuyện không hay sắp xảy ra đấy.”
Lê Châu Sa che mắt mình lại rồi nói với Hoàng Song Thư.
“Đừng đoán mò nữa, có thể có chuyện gì chứ? Chuyện của công ty giao cho anh hai em và Huỳnh Bảo cả rồi, chúng ta nên tin tưởng bọn họ đúng không?”
“Trương Thiên Toàn không phải dễ đối phó đâu.”
Làm sao Lê Châu Sa lại không lo lắng cho được, từ lúc bắt đầu thì Trương Thiên Toàn đã trăm phương ngàn kế giở hết trò này đến trò khác, thậm chí còn liên thủ với Vũ Phương Thùy.
Từ đó có thể nhận ra được lòng dạ người đàn ông này độc ác đến mức nào.
“Cho dù Trương Thiên Toàn khó đối phó thì chúng ta cũng nên tin tưởng Phi và Huỳnh Bảo chứ?”
Hoàng Song Thư hỏi ngược lại.
Sau khi nghe xong lời nói của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa mới chậm rãi đè xuống sự lo lắng tận đáy lòng.
“Hôm nay thời tiết không tệ, chị dâu, | chúng ta đi dạo một chút đi.”
Sau khi Lê Châu Sa uống cháo gà xong thì nói với Hoàng Song Thư.
Mấy ngày nay, vì những chuyện phiền lòng gần đầy mà Lê Châu Sa vẫn luôn khó chịu trong người, cứ ở mãi trong nhà họ Trần mà không đi ra ngoài.
Hôm nay Lê Châu Sa muốn ra ngoài giải sâu một chút.
Hoàng Song Thư cũng không từ chối, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa rồi khẽ gật đầu.
“Được… chúng ta ra ngoài giải sầu một chút.
Hoàng Song Thư bảo quản gia chuẩn bị xe rồi đi lên lâu cầm một chiếc áo khoác đưa cho Lê Châu Sa.
“Bây giờ em còn đang mang thai, không thể bị cảm lạnh được, hiện tại là mùa thu rồi nên phải mặc nhiều một chút.”
Đối mặt với sự quan tâm của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa vô cùng cảm kích nói: “Em biết rồi.”
Hoàng Song Thư đưa Lê Châu Sa đến trung tâm thương mại dạo, cô muốn mua cho đứa bé trong bụng Lê Châu Sa một vài thứ.
Lê Châu Sa cười nói: “Đứa trẻ còn chưa ra đời mà, cũng không biết là con trai hay con gái nữa.”
“Cho dù là trai hay gái gì thì cũng đều phải mua mà.”
Hoàng Song Thư khẽ cười sờ sờ lên bụng Lê Châu Sa: “Chị cũng muốn sanh một đứa bé nhưng làm thế nào thì Phi cũng không đồng ý.”
Vốn dĩ Bánh Quy đã lớn như thế rồi, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng có thể sinh thêm một đứa nữa nhưng mà mỗi lần Hoàng Song Thư nói muốn sinh em bé thì sắc mặt Trần Quân Phi sẽ rất khó coi.
“Anh hai lo lắng cho sức khỏe của chị đây.
Làm sao Lê Châu Sa không biết Trân Quân Phi rất thương Hoàng Song Thư chứ, anh không phải không muốn có thêm một đứa bé nữa nhưng mà bởi vì trước đây do sanh non nên cơ thể Hoàng Song Thư bị tổn hại rất nhiều, vì thế Trần Quân Phi mới không chịu đồng ý mà thôi.
“Thật ra thì sức khỏe chị đã tốt hơn rất nhiều rồi, mấy ngày nay vẫn còn điều dưỡng nên cơ thể càng ngày càng tốt lên. Nếu như sinh thêm một đứa nữa thì cũng không thành vấn đề đâu.”
“Anh hai sợ chị chịu khổ, suy cho cùng thì tất cả đều muốn tốt cho chị thôi mà. Bánh Quy là một đứa trẻ ngoan, nếu như chị thật sự muốn có thêm một đứa nữa như vậy thì có thể thương lượng lại với anh hai nhưng mà em nghĩ rằng anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Lê Châu Sa sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói.
Phụ nữ sanh con sau ba mươi tuổi thì quả thật có chút nguy hiểm, đoán chừng Trần Quân Phi sẽ không đồng ý.
“Cho dù anh ấy có đồng ý hay không thì chị đã quyết định muốn sanh thêm một đứa nữa rồi, bằng không chỉ có một mình Bánh Quy thì cô đơn quá.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư vô cùng thành thật nói với Lê Châu Sa.
Chuyện này gây nên sự chú ý của những cổ đông khác, ngay lập tức đã khiến lòng người hoang mang.
Không chỉ vậy, những cửa hàng bán mỹ phẩm của tập đoàn Phúc Kiến lại tra ra tồn tại các thành phần cấm có trong sản phẩm nên đã bị niêm phong. Đả kích này giáng mạnh xuống tập đoàn khiến mọi người trong công ty đều vô cùng sợ hãi.
Cổ phiếu của tập đoàn Phúc Kiến đã xuống giả, toàn bộ mọi người trên dưới trong công ty đều lo lắng, thậm chí còn có người từ chức, các cổ đông góp vốn cũng dần dần rút lui.
Tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng vốn là tập đoàn anh em nhưng bây giờ cả hai công ty đều xảy ra vấn đề, có thể nói rằng tự lo bản thân còn không xong.
Mỗi ngày, Phan Huỳnh Bảo bắt đầu làm thêm giờ mãi đến tận khuya mới trở về nhà. Đương nhiên, anh ấy và Trần Quân Phi cũng không nói chuyện này cho đám người Trần Thanh Thảo biết.
Lê Châu Sa chỉ biết rằng gần đây công ty của Phan Huỳnh Bảo bận rộn rất nhiều việc, thường xuyên về nhà rất khuya nhưng không biết rốt cuộc công ty của anh ấy đã xảy ra vấn đề gì.
Chuyện này kéo dài hơn một tuần lễ thì tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng vẫn không thể giải quyết được, Trương Thiên Toàn đã làm đóng băng cổ phiếu của tập đoàn Phúc Kiến trên thị trường chứng khoán.
Cuối cùng, đến khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư biết được chuyện này chính là vào buổi tối hôm Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa kết hôn.
Mặc dù chuyện của công ty khiến Phan Huỳnh Bảo bận rộn đến mức sứt đầu bể trán nhưng anh ấy vẫn không quên việc muốn kết hôn với Lê Châu Sa.
Ngày kết hôn, cũng giống như dự tính đã mời rất nhiều người đến. Tất cả những người đứng đầu của các công ty nổi tiếng ở thành phố và những người có danh tiếng trong giới chính trị cũng đến tham dự hôn lễ.
Phan Huỳnh Bảo đã chuẩn bị một hôn lễ vô cùng long trọng cho Lê Châu Sa.
Hôm tổ chức hôn lễ, Lê Châu Sa mặc một bộ váy cưới trắng tinh cầm bó hoa trong tay, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc đi về phía Phan Huỳnh Bảo.
Hiện tại, cả người Phan Huỳnh Bảo đang mặc âu phục, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười dịu dàng.
Anh ấy dắt tay Lê Châu Sa đứng trước mặt cha xứ.
Sau khi cha xứ đọc xong thì Phan Huỳnh Bảo lập tức đeo nhẫn vào ngón tay Lê Châu Sa, ngược lại cô ấy cũng đeo nhẫn vào tay Phan Huỳnh Bảo.
Hai người hoàn toàn nghi thức, kế đó Phan Huỳnh Bảo vén khăn voan trên đầu Lê Châu Sa lên, hôn một cái thật sâu lên môi cô ấy.
Bốn phía vang lên từng câu chúc phúc, Trương Thiên Toàn cũng xuất hiện trong hôn lễ này.
Sự xuất hiện của anh ta khiến cho Phan Huỳnh Bảo rất bất ngờ, dù sao thì anh ấy cũng không hề mời Trương Thiên Toàn đến tham dự.
“Chúc mừng cậu chủ Bảo và cô Châu Sa.” Trương Thiên Toàn cầm một ly rượu lên, thái độ vô cùng lạnh nhạt cười nói với Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa.
Phan Huỳnh Bảo nhìn anh ta rồi lãnh đạm nói: “Sao anh lại rảnh rỗi đến đây thế? Gần đây tôi thấy anh khá bận rộn đấy.”
Phan Huỳnh Bảo nói một câu hai nghĩa như thế muốn đâm chọc chuyện Trương Thiên Toàn đã giở trò với tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng.
Trương Thiên Toàn buông tay xuống, cười nhẹ nói: “Chỉ là không biết cậu chủ Bảo có thể chống đỡ được hay không mà thôi, nhưng mà tôi đoán chắc anh sắp trụ không nổi nữa rồi. Nghe nói thị trường chứng khoán của tập đoàn Phúc Kiến đã đóng băng, thế mà cậu chủ Bảo lại còn có tâm tình kết hôn. Tôi cũng khâm phục sự dũng cảm của anh đấy.”
“Trương Thiên Toàn, anh nói vậy là có ý gì?”
Nghe được mấy lời nói bóng gió của Trương Thiên Toàn, gương mặt Lê Châu Sa lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Trương Thiên Toàn trào phúng nhìn Lê Châu Sa rồi nhướng mày nói: “Tại sao tôi phải nói cho em biết tôi đang nói chuyện gì chứ?”
Nói xong, Trương Thiên Toàn lười biếng rời khỏi đó.
Nhìn thấy dáng vẻ khinh người của Trương Thiên Toàn, đột nhiên trong lòng Lê Châu Sa dâng lên một cảm giác bất an.
“Phan Huỳnh Bảo, có phải anh gạt em chuyện gì không?”
Những lời nói vừa rồi của Trương Thiên Toàn rõ ràng là đang nhằm vào Phan Huỳnh Bảo, chắc chắn anh ấy đã giấu cô ấy chuyện gì rồi.
“Không có.” Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa tức giận bèn trấn an nói.
“Anh lừa em.” Làm sao Lê Châu Sa có thể tin những lời này của Phan Huỳnh Bảo cơ chứ, cô ấy tức giận nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi giận dữ hét lớn lên.
Trong phút chốc, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy hơi đau đầu.
Anh ấy bất đắc dĩ đè lên huyệt thái dương rồi nói với Lê Châu Sa: “Anh không có mà, ngoan đi, bây giờ em còn đang mang thai đấy. Đợi đến khi chúng ta trở về nhà rồi thì anh sẽ giải thích với em sau được không?”
Thấy Phan Huỳnh Bảo đã thỏa hiệp, Lê Châu Sa mới thu lại lửa giận của bản thân.
Cô ấy không hy vọng Phan Huỳnh Bảo ôm hết tất cả mọi chuyện vào người, không nói cho cô ấy biết.
Cô ấy và Phan Huỳnh Bảo là vợ chồng, đã là vợ chồng thì phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm mới đúng.
Buổi tối, vốn là đêm tân hôn nhưng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo lại ngồi đối diện nhau giống như đang xét xử vậy.
Phan Huỳnh Bảo khẽ chuyển động, dở khóc dở cười đưa tay tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lê Châu Sa.
“Châu Sa, tối hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà. Chúng ta đừng làm loạn nữa, ngủ trước đã có được không?”
Sau khi tiến hết khách khứa về, vốn dĩ Phan Huỳnh Bảo đang ôm tâm lý may mắn trong lòng, nghĩ rằng nhất định Lê Châu Sa sẽ quên những lời nói của Trương Thiên Toàn nhưng ai ngờ đầu trí nhớ của cô ấy lại tốt như thế.
“Anh nói đi, những lời Trương Thiên Toàn nói là có ý gì? Công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lê Châu Sa không hề để ý đến câu nói của Phan Huỳnh Bảo mà chỉ dùng đôi mắt đen láy đe dọa nhìn anh ấy, vẻ mặt vô cùng cố chấp.
Phan Huỳnh Bảo nhức đầu nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ thở dài một hơi.
“Thật không có gì mà… ngoan đi, chúng ta ngủ được không?”
“Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa rất tức giận đẩy bàn tay của Phan Huỳnh Bảo ra, hiển nhiên tỏ ý lúc này bản thân không hề muốn ngủ.
“Nếu như hôm nay anh không nói hết tất cả những chuyện gần đây cho em nghe thì em sẽ tự đến hỏi anh hai, mấy ngày nay em và chị dâu cũng có cảm giác hai người các anh luôn xì xào bàn tán không biết đang nói chuyện gì. Mỗi lần bọn em hỏi tới thì hai người lại bảo không có gì cả, anh đang gạt em đúng không?”
Đối mặt với chất vấn của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo cũng không biết phải làm sao. Không nói cho cô ấy biết chỉ đơn giản là không muốn Lê Châu Sa lo lắng thêm mà thôi.
Một lúc lâu sau, Phan Huỳnh Bảo mới thản nhiên nói: “Trương Thiên Toàn bắt đầu công kích tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng, hai công ty của bọn anh đều gặp phải rất nhiều loại công kích khác nhau.”
“Vậy… phải làm sao đây?” Trong lòng Lê Châu Sa chợt trầm xuống, đột nhiên cô ấy cảm thấy vô cùng oán hận bản thân mình đã không biết cách giúp đỡ Phan Huỳnh Bảo.
“Tin tưởng anh đi, sẽ ổn thôi mà.”
Phan Huỳnh Bảo tiến lên ôm lấy mặt Lê Châu Sa rồi nhẹ nhàng hôn lên khỏe mắt cô ấy.
“Tại sao anh phải gạt em? Chẳng lẽ em không phải là vợ của anh sao?”
Lê Châu Sa hơi tức giận nắm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo, hốc mắt ứng đỏ tố cáo anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo khẽ cười khổ, khàn giọng nói: “Người phụ nữ ngốc này, tại sao anh lại không xem em là vợ chứ? Anh chỉ không muốn em lo lắng hơn mà thôi, bây giờ em cũng không phải chỉ có một mình, nếu như con của chúng ta xảy ra chuyện thì phải làm sao? Lê Châu Sa, em nghe cho rõ đây, cho dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải bảo vệ đứa bé này đấy, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.”
Lê Châu Sa ôm chặt lấy eo Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt đen láy hiện lên chút lạnh lùng.
Trương Thiên Toàn…
Tập đoàn Phúc Kiến phải chịu rất nhiều công kích nên đã bắt đầu lảo đảo sắp ngã, bên ngoài có lời đồn nói rằng công ty của Phan Huỳnh Bảo sẽ lập tức phá sản.
Mấy ngày nay, tâm trạng Lê Châu Sa luôn không được yên ổn nhưng cô ấy cũng không nói với ai chuyện này, nhất là Phan Huỳnh Bảo.
Bây giờ vì chuyện của công ty nên Phan Huỳnh Bảo đã rất phiền rồi, Lê Châu Sa không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy nữa.
Hiện tại mỗi ngày cô ấy đều ở lại nhà họ Trần, nếu như vậy thì sẽ có người ở bên cạnh chăm sóc Lê Châu Sa, cô ấy cũng không cần phải suy nghĩ bậy bạ nữa.
Hoàng Song Thư cũng biết một chút về chuyện của công ty, vì thế cô cũng rất lo lắng nhưng Hoàng Song Thư cũng hiểu rõ cho dù mình có lo lắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào giúp Trần Quân Phi giải quyết vấn đề này được.
“Châu Sa, đến đây uống hết chén này đi, như vậy sẽ tốt cho em bé trong bụng, khi sinh ra cũng thuận lợi hơn”
Thấy vẻ mặt Lê Châu Sa vô cùng hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ thì Hoàng Song Thư bưng một chén cháo gà đặt trước mặt cô ấy.
Lê Châu Sa lấy lại tinh thần nhìn Hoàng Song Thư rồi nhếch môi nói: “Chị dâu, hôm nay mắt em vẫn luôn giật giật không yên”
“Sao vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?” Sau khi nghe xong thì Hoàng Song Thư hơi hốt hoảng hỏi lại.
“Không biết nữa, em cảm thấy hình như có chuyện không hay sắp xảy ra đấy.”
Lê Châu Sa che mắt mình lại rồi nói với Hoàng Song Thư.
“Đừng đoán mò nữa, có thể có chuyện gì chứ? Chuyện của công ty giao cho anh hai em và Huỳnh Bảo cả rồi, chúng ta nên tin tưởng bọn họ đúng không?”
“Trương Thiên Toàn không phải dễ đối phó đâu.”
Làm sao Lê Châu Sa lại không lo lắng cho được, từ lúc bắt đầu thì Trương Thiên Toàn đã trăm phương ngàn kế giở hết trò này đến trò khác, thậm chí còn liên thủ với Vũ Phương Thùy.
Từ đó có thể nhận ra được lòng dạ người đàn ông này độc ác đến mức nào.
“Cho dù Trương Thiên Toàn khó đối phó thì chúng ta cũng nên tin tưởng Phi và Huỳnh Bảo chứ?”
Hoàng Song Thư hỏi ngược lại.
Sau khi nghe xong lời nói của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa mới chậm rãi đè xuống sự lo lắng tận đáy lòng.
“Hôm nay thời tiết không tệ, chị dâu, | chúng ta đi dạo một chút đi.”
Sau khi Lê Châu Sa uống cháo gà xong thì nói với Hoàng Song Thư.
Mấy ngày nay, vì những chuyện phiền lòng gần đầy mà Lê Châu Sa vẫn luôn khó chịu trong người, cứ ở mãi trong nhà họ Trần mà không đi ra ngoài.
Hôm nay Lê Châu Sa muốn ra ngoài giải sâu một chút.
Hoàng Song Thư cũng không từ chối, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa rồi khẽ gật đầu.
“Được… chúng ta ra ngoài giải sầu một chút.
Hoàng Song Thư bảo quản gia chuẩn bị xe rồi đi lên lâu cầm một chiếc áo khoác đưa cho Lê Châu Sa.
“Bây giờ em còn đang mang thai, không thể bị cảm lạnh được, hiện tại là mùa thu rồi nên phải mặc nhiều một chút.”
Đối mặt với sự quan tâm của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa vô cùng cảm kích nói: “Em biết rồi.”
Hoàng Song Thư đưa Lê Châu Sa đến trung tâm thương mại dạo, cô muốn mua cho đứa bé trong bụng Lê Châu Sa một vài thứ.
Lê Châu Sa cười nói: “Đứa trẻ còn chưa ra đời mà, cũng không biết là con trai hay con gái nữa.”
“Cho dù là trai hay gái gì thì cũng đều phải mua mà.”
Hoàng Song Thư khẽ cười sờ sờ lên bụng Lê Châu Sa: “Chị cũng muốn sanh một đứa bé nhưng làm thế nào thì Phi cũng không đồng ý.”
Vốn dĩ Bánh Quy đã lớn như thế rồi, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng có thể sinh thêm một đứa nữa nhưng mà mỗi lần Hoàng Song Thư nói muốn sinh em bé thì sắc mặt Trần Quân Phi sẽ rất khó coi.
“Anh hai lo lắng cho sức khỏe của chị đây.
Làm sao Lê Châu Sa không biết Trân Quân Phi rất thương Hoàng Song Thư chứ, anh không phải không muốn có thêm một đứa bé nữa nhưng mà bởi vì trước đây do sanh non nên cơ thể Hoàng Song Thư bị tổn hại rất nhiều, vì thế Trần Quân Phi mới không chịu đồng ý mà thôi.
“Thật ra thì sức khỏe chị đã tốt hơn rất nhiều rồi, mấy ngày nay vẫn còn điều dưỡng nên cơ thể càng ngày càng tốt lên. Nếu như sinh thêm một đứa nữa thì cũng không thành vấn đề đâu.”
“Anh hai sợ chị chịu khổ, suy cho cùng thì tất cả đều muốn tốt cho chị thôi mà. Bánh Quy là một đứa trẻ ngoan, nếu như chị thật sự muốn có thêm một đứa nữa như vậy thì có thể thương lượng lại với anh hai nhưng mà em nghĩ rằng anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Lê Châu Sa sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói.
Phụ nữ sanh con sau ba mươi tuổi thì quả thật có chút nguy hiểm, đoán chừng Trần Quân Phi sẽ không đồng ý.
“Cho dù anh ấy có đồng ý hay không thì chị đã quyết định muốn sanh thêm một đứa nữa rồi, bằng không chỉ có một mình Bánh Quy thì cô đơn quá.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư vô cùng thành thật nói với Lê Châu Sa.
Bình luận facebook