Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-498
Chương 498
“Mẹ ơi… Bánh Quy tưởng mẹ không cần Bánh Quy nữa, hu hu hu.” Bánh Quy ôm lấy hai chân Hoàng Song Thư, gân cổ lên khóc lớn.
Nhìn gương mặt đáng yêu của Bánh Quy đỏ ửng lên, Hoàng Song Thư đau lòng không chịu nổi.
Cô ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt trắng nõn đáng yêu của Bánh Quy, đau lòng nói: “Đứa nhỏ ngốc, sao mẹ lại không cần Bánh Quy chứ? Bánh Quy ngoan như vậy mà? Tại sao mẹ lại không cần Bánh Quy được.”
“Nhưng mà không thấy mẹ đâu, bố đang ở chỗ này, những người đó nói bố sẽ chết, cũng không thấy chủ ba đâu cả, Bánh Quy sợ.”
Bánh Quy hít hít mũi, đôi mắt phượng giống Trần Quân Phi y như đúc giờ phút này đang ngập trong một tầng nước mắt.
“Không đâu, bố và chủ ba sẽ không sao đâu, không phải mẹ đã quay lại sao?” Lời nói nơi nớt của Bánh Quy đã xé rách trái tim Hoàng Song Thư, cô ôm chặt lấy Bánh Quy vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành trấn an thắng bé.
Bánh Quy dựa vào trong lòng ngực Hoàng Song Thư, im lặng không nói chuyện.
Ảnh mặt Hoàng Song Thư mang theo sầu lo và đau lòng nhìn về phía phòng phẫu thuật cách đó không xa. Quân Phi, vì em và con, xin anh nhất định phải cố gắng, xin anh.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi xuyên qua khe cửa kính, tạo thành những tiếng động nho nhỏ.
Trần Thanh Thảo và mấy người Hoảng Song Thư ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, yên lặng chờ Trần Quân Phi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thời gian trôi qua từng chút, chỉ có bác sĩ đi tới đi lui, nhưng từ đầu đến cuối không có bác sĩ nào đến nói chuyện với mấy người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư “Lẹp xẹp lẹp xẹp. Trong lúc lòng Hoàng Song Thư đang rối lại thành một cục, vang lên một tổ hợp tiếng bước chân đi về phía bọn họ.
Bây giờ Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều không còn tâm trạng để ý đến tiếng bước chân này rốt cuộc là của ai. Vào ngay lúc này lại nghe thấy giọng nói của Lê
Châu Sa.
Chị Hai, Gao Tẻ, tình hình của anh hai thế nào?” Giọng nói của Lê Châu Sa làm cho hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư ngắng đầu lên
Nhìn thấy Lê Châu Sa bình an vô sự đi tới, nước mắt Hoàng Song Thư nhịn không được chảy ra.
“Châu Sa, em không sao cả đúng không, không sao thì tốt rồi.”
“Tình hình của anh hai thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lê Châu Sa tái nhợt đi lên trước, nắm chặt lấy tay Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa nắm lấy bàn tay của mình, nhưng không nói nổi một câu nào.
Dù sao bây giờ bác sĩ vẫn chưa nói gì với cô, cô thật sự không biết tình huống hiện tại của Trần Quân Phi như thế nào.
“Tôi có dẫn theo bác sĩ đến đây, có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi.” Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Lúc này Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo mới nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, Hoàng Song Thư không của
Hoàng Hai người các cô dếu không quen biết Lâm Thanh Tùng, sau khi nhìn thấy anh ấy, trong mắt họ đều là sự nghi ngờ,
Vị này là?”.
“Tôi tên là Lâm Thanh Tùng, là bạn bè của Lê Châu Sa.” Thái độ Lâm Thanh Tùng rất lịch thiệp giới thiệu.
Nghe thấy là bạn bè của Lê Châu Sa, hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ảnh mắt hai người lại một lần nữa nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, trôi qua nửa tiếng đồng hồ, của phòng phẫu thuật được mở ra lần nữa.
Hoàng Song Thư không rảnh lo thêm chuyện gì cả, sốt ruột đi lên dò hỏi bệnh tình của Trần Quân Phi.
Bác sĩ cởi khẩu trang, nhìn Hoàng Song Thư vừa nghiêm trang vừa tiếc nuối nói: “Bệnh tình của cậu Phi tuy rằng đã được kiểm soát, nhưng mà chỉ sợ “Bác sĩ, xin hãy nói thẳng đi. Nghe thấy bác sĩ nói ra hai chữ chỉ sợ, Hoàng Song Thư đã biết bệnh tình của Trần Quân Phi không đơn giản.
Chỉ cần mạng còn giữ được, Hoàng Song Thư không còn sợ gì cả. Có lẽ cả đời sẽ không tỉnh lại” Bác sĩ dùng một cách thức uyển chuyển nói với mấy người Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.
Mọi người đều hoảng sợ trước lời nói của bác sĩ, tất cả đều mở to hai mắt, nhìn bác sĩ với sắc mặt trắng bêch.
Cả đời không tỉnh lại, không phải là người thực vật sao?
Tức là ý bác sĩ muốn nói, Trần Quân Phi có khả năng trở thành người thực vật cả đời sao?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Hoàng Song Thư lùi lại một bước, cuối cùng ngất xỉu.
“Chị hai.” Nhìn thấy Hoàng Song Thư ngất xỉu, hai người Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo hoảng sợ hết lên một tiếng, đi lên muốn đỡ lấy Hoàng Song Thư, nhưng Lâm Thanh Tùng đã ôm chặt lấy cô, vẻ mặt trầm ngưng nói: “Đưa cô ấy đến phòng bệnh nằm đi.”
“Cảm ơn.” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, trên mặt là vẻ phiền muộn và yếu ớt.
“Không cần khách sảo với anh như vậy.” Lâm Thanh Tùng cho người đưa Hoàng Song Thư đến phòng bệnh, rồi nhận nhạt nói với Lê Châu Sa. Lâm Thanh Tùng Trương Thiên Toàn rất thuận lợi khiến Trấn Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo thường tích đầy mình, thậm chí còn làm cho Phan Huỳnh Bảo sống chết không rõ, hại Trần Quân Phi thành ra như vậy, trong lòng anh ta tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu
Lúc biết Lâm Thanh Tùng đưa Lê Châu Sa bình an đến bệnh viện mà Trần Quân Phi đang nằm, gương mặt của Trương Thiên Toàn khẽ trầm xuống.
“Đúng vậy, người đàn ông kia chính là Lâm Thanh Tùng, là người vừa mới phất lên ở nước Ý, thủ lĩnh Khiếu Lục môn, có thể nói là một tay che trời, nuôi anh ta từng là ông trùm giới Mafia. Sau khi bố nuôi của anh ta chết đã giao Mafia cho Lâm Thanh Tùng, anh ta đã sáng lập ra một môn phái khác gọi là Khiếu Lạc môn.
Trên cấp dưới cung kính trình báo lại với Trương Thiên Toàn.
“Làm sao anh ta lại quen biết được với Lê Châu
Sa?”
Bàn tay Trường Thiên Toàn cố hết sức siết chặt cái ly trong tay, vẻ mặt âm hiểm tàn bạo hỏi.
Lâm Thanh Tùng vẫn luôn phát triển ở Italy, đang em đẹp như thế tại sao lại cứu Lê Châu Sa? Với lại… giống như kiểu anh ta đã quen biết Lê Châu Sa từ trước nói.
Nghe câu hỏi của Trương Thiên Toàn, vẻ mặt của tên cấp dưới có hơi chắn chử, nhưng lại không nói gì ca.
“Chuyện này, tôi cũng không biết.” Cuối cùng, anh ta cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói với Trương Thiên Toàn.
Trương Thiên Toàn âm u nhìn tên đàn ông trước mặt, vẻ mặt có hơi âm trầm và lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi đã biết, cậu đi xuống trước đi.
“Dạ!” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Trương Thiên Toàn uống hết ly rượu vang đỏ, anh ta lặng lẽ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này chắc chắn là Phan Huỳnh Bảo đã chết rồi, nhà họ Trần đã không còn, Trần Quân Phi lại trở thành người thực vật, cuối cùng nhà họ Trần… vẫn thua trong tay anh ta đúng không?
Sắc mặt Trương Thiên Toàn hung ác nham hiểm nhìn về cửa sổ cười nhạt.
Bây giờ anh ta dường như đã gấp đến mức không chở nổi Lê Châu Sa đi đến đây cầu xin mình.
Trong lúc đám người nhà họ Trần rơi vào đường cùng, người Lê Châu Sa có thể cầu xin duy nhất cũng chỉ có một người chính là Trương Thiên Toàn
Có điều, người đàn ông tên là Lâm Thanh Tùng kia, rốt cuộc có quan hệ gì với Lê Châu Sa?
Nếu người đàn ông kia vẫn luôn phát triển ở Italy, vậy thì rốt cuộc là vì sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Là vì mục đích gì?
Tinh thần của Lê Châu Sa khá hoảng hốt ngồi ở mép giường Hoàng Song Thư, ngần người nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư.
Trần Thanh Thảo đặt canh gà đã được quản gia mình kỹ trước mặt Lê Châu Sa, bày ra vẻ mặt ưu sầu nói: “Chị ba, chị đừng lo lắng, anh ba nhất định sẽ không sao đâu.
“Vẫn… chưa tìm được Huỳnh Bảo sao?”
Bản tay vuốt bụng của Lê Châu Sa khẽ ngừng lại, đôi mắt cô ấy là sự trống rỗng và mơ màng hỏi Trần Thanh Thảo.
Đôi mắt Trần Thanh Thảo phủ một đảm sương mờ nhàn nhạt, cô bé cũng rất lo lắng cho Phan Huỳnh Bảo, hiện tại những người đó vẫn chưa tìm ra được Phan Huỳnh Bảo Một ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy Phan Huỳnh Bảo, có thể nói đó là hy vọng… mà cũng có thể nói, đó là một sự tuyệt vọng.
“Sẽ tìm được thôi, làm sao anh ba có thể để lại chỉ ba và con ở lại được chứ? Anh ba sẽ không tàn nhẫn như vậy đầu, chị ba yên tâm đi.”
Trần Thanh Thảo nắm lấy ngón tay lạnh như băng của Lê Châu Sa, họ khan lấy lại giọng, rồi nỉ non với cô áy.
“Anh ấy sẽ không sao, anh ấy đã đồng ý với chị, sẽ cùng chị bảo vệ tốt đứa trẻ trong bụng, anh ấy không thể nuốt lời, không thể.” Lê Châu Sa cố chấp nhìn Trần Thanh Thảo, giọng nói đầy nghẹn ngào, làm cho người khác cảm thấy thật sự đau lòng.
“Chị ba, bây giờ chị nhất định phải giữ gìn cơ thể mình, đừng quên bây giờ chị không phải chỉ có một mình, trong bụng chị còn có đứa trẻ, chính là đứa trẻ mà hai người đã trông đợi rất lâu, chị biết không?”
Trần Thanh Thảo rất lo lắng Lê Châu Sa sẽ không chịu nổi, chỉ có thể dùng đứa trẻ để nhắc nhở cô ấy hiện tại cần phải giữ vững tinh thần.
Lê Châu Sa ôm lấy bụng mình, ánh mắt trống rỗng nhìn Trần Thanh Thảo: “Đúng vậy, chỉ còn có đứa trẻ, chỉ còn có đứa trẻ Trần Thanh Thảo thấy tinh thần Lê Châu Sa đấy hốt hoảng, hơi lo lắng nhìn Lê Châu Sa nói: “Em và trước nấu canh rồi đem đến đây cho chị với chị hai, chị ba ở đây chăm sóc tốt cho chị hai được chứ?”
“Được.” Lê Châu Sa miễn cưỡng kiên định nhìn Trần Thanh Thảo rồi gật đầu.
Trần Thanh Thảo nói không sai, bây giờ cô ấy cần phải lấy lại bình tĩnh, dù sao bây giờ các cô đều cần phải tỉnh táo lại.
Trần Thanh Thảo rời đi chưa bao lâu, Hoàng Song Thư đã tỉnh dậy.
Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư tỉnh lại, cuối cùng vẻ mặt cũng nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cô ấy cầm lấy tay Hoàng Song Thư, rồi nói: “Chị hai, anh hai sẽ khá lên thôi, Huỳnh Bảo cũng sẽ có tin tức thôi.”
Hoàng Song Thư nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp phù một lớp sương mờ, cô đưa tay ra ôm lấy Lê Châu Sa hai người phụ nữ bị tổn thương ôm chặt lấy nhau.
Cơ thể Hoàng Song Thư vẫn còn rất yếu, không lâu sau đã ngủ thiếp đi lần nữa.
Sau khi Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư ngủ, cô ấy mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh Hoàng Song Thư
Cô ấy đi đến cửa thang máy, ngần người nhìn số tầng lầu trên bàng hiển thị dần tăng lên. Lúc đến tầng mà cô ấy muốn vào, thang máy dừng lại mở cửa lại, khí Lê Châu Sa vừa định đi vào, một bàn tay đè cửa thang máy lại.
Lê Châu Sa hơi giật mình quay đầu lại, thấy được gương mặt lạnh lùng bắt cần đời của Lâm Thanh Tùng.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa nhợt nhạt hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”
“Không yên tâm về em” Con người Lâm Thanh Tùng dừng trên bụng Lê Châu Sa, vẻ lạnh lùng trên mặt dần trở nên phức tạp.
Anh ấy và Phan Huỳnh Bảo đều là cùng một loại người, nhìn qua cứ như lạnh bằng vô tình, nhưng mà Lê Châu Sa biết, Lâm Thanh Tùng thật ra cũng là một người đàn ông rất tốt.
Lê Châu Sa vuốt bụng, nhàn nhạt nói: “Em có gì mà không yên tâm, em bây giờ rất tốt.”
“Em muốn đi đâu?” Nghe thấy Lê Châu Sa nói như vậy, đôi mày Lâm Thanh Tùng lập tức nhíu lại, đôi mắt u ám nhìn chăm chăm vào cô ấy rồi hỏi.
Ngón tay Lê Châu Sa có hơi khựng lại, thật lâu sau, cô mới nhìn Lâm Thanh Tùng rồi chậm rãi nói: Em… muốn đến tập đoàn Phúc Kiến
Hiện tại tập đoàn Phúc Kiến đã biến thành một bãi phê tích, bị cảnh sát kéo dây ngăn cách.
Thi thể Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa được tìm thấy, không một ai biết được rốt cuộc là Phan Huỳnh Bảo còn sống hay đã chết.
Một tòa cao ốc xảy ra vụ nổ mạnh như vậy, mọi người vẫn còn phải tiếp tục đào bởi “Anh đưa em đến đó.” Lâm Thanh Tùng không an tâm để Lê Châu Sa đi đến đó một mình, vì thế anh ấy muốn đi cùng với Lê Châu Sa.
Với yêu cầu của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa cũng không có từ chối, cùng đi vào thang máy với anh ấy.
Hai người đứng trong thang máy, không người nào nói chuyện với nhau, hơi thờ phập phồng quỷ quái làm cho người ta có cảm giác sờn tóc gáy.
Lâm Thanh Tùng dẫn Lê Châu Sa đến tập đoàn Phúc Kiến, trước khi bọn họ đến, nơi đó đã là một đống hoang tàn, sau khi nơi này xảy ra vụ nổ mạnh thì không còn người nào đến đây nữa
“Mẹ ơi… Bánh Quy tưởng mẹ không cần Bánh Quy nữa, hu hu hu.” Bánh Quy ôm lấy hai chân Hoàng Song Thư, gân cổ lên khóc lớn.
Nhìn gương mặt đáng yêu của Bánh Quy đỏ ửng lên, Hoàng Song Thư đau lòng không chịu nổi.
Cô ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt trắng nõn đáng yêu của Bánh Quy, đau lòng nói: “Đứa nhỏ ngốc, sao mẹ lại không cần Bánh Quy chứ? Bánh Quy ngoan như vậy mà? Tại sao mẹ lại không cần Bánh Quy được.”
“Nhưng mà không thấy mẹ đâu, bố đang ở chỗ này, những người đó nói bố sẽ chết, cũng không thấy chủ ba đâu cả, Bánh Quy sợ.”
Bánh Quy hít hít mũi, đôi mắt phượng giống Trần Quân Phi y như đúc giờ phút này đang ngập trong một tầng nước mắt.
“Không đâu, bố và chủ ba sẽ không sao đâu, không phải mẹ đã quay lại sao?” Lời nói nơi nớt của Bánh Quy đã xé rách trái tim Hoàng Song Thư, cô ôm chặt lấy Bánh Quy vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành trấn an thắng bé.
Bánh Quy dựa vào trong lòng ngực Hoàng Song Thư, im lặng không nói chuyện.
Ảnh mặt Hoàng Song Thư mang theo sầu lo và đau lòng nhìn về phía phòng phẫu thuật cách đó không xa. Quân Phi, vì em và con, xin anh nhất định phải cố gắng, xin anh.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi xuyên qua khe cửa kính, tạo thành những tiếng động nho nhỏ.
Trần Thanh Thảo và mấy người Hoảng Song Thư ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, yên lặng chờ Trần Quân Phi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thời gian trôi qua từng chút, chỉ có bác sĩ đi tới đi lui, nhưng từ đầu đến cuối không có bác sĩ nào đến nói chuyện với mấy người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư “Lẹp xẹp lẹp xẹp. Trong lúc lòng Hoàng Song Thư đang rối lại thành một cục, vang lên một tổ hợp tiếng bước chân đi về phía bọn họ.
Bây giờ Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều không còn tâm trạng để ý đến tiếng bước chân này rốt cuộc là của ai. Vào ngay lúc này lại nghe thấy giọng nói của Lê
Châu Sa.
Chị Hai, Gao Tẻ, tình hình của anh hai thế nào?” Giọng nói của Lê Châu Sa làm cho hai người Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư ngắng đầu lên
Nhìn thấy Lê Châu Sa bình an vô sự đi tới, nước mắt Hoàng Song Thư nhịn không được chảy ra.
“Châu Sa, em không sao cả đúng không, không sao thì tốt rồi.”
“Tình hình của anh hai thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lê Châu Sa tái nhợt đi lên trước, nắm chặt lấy tay Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa nắm lấy bàn tay của mình, nhưng không nói nổi một câu nào.
Dù sao bây giờ bác sĩ vẫn chưa nói gì với cô, cô thật sự không biết tình huống hiện tại của Trần Quân Phi như thế nào.
“Tôi có dẫn theo bác sĩ đến đây, có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi.” Lâm Thanh Tùng nhàn nhạt nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Lúc này Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo mới nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, Hoàng Song Thư không của
Hoàng Hai người các cô dếu không quen biết Lâm Thanh Tùng, sau khi nhìn thấy anh ấy, trong mắt họ đều là sự nghi ngờ,
Vị này là?”.
“Tôi tên là Lâm Thanh Tùng, là bạn bè của Lê Châu Sa.” Thái độ Lâm Thanh Tùng rất lịch thiệp giới thiệu.
Nghe thấy là bạn bè của Lê Châu Sa, hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ảnh mắt hai người lại một lần nữa nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, trôi qua nửa tiếng đồng hồ, của phòng phẫu thuật được mở ra lần nữa.
Hoàng Song Thư không rảnh lo thêm chuyện gì cả, sốt ruột đi lên dò hỏi bệnh tình của Trần Quân Phi.
Bác sĩ cởi khẩu trang, nhìn Hoàng Song Thư vừa nghiêm trang vừa tiếc nuối nói: “Bệnh tình của cậu Phi tuy rằng đã được kiểm soát, nhưng mà chỉ sợ “Bác sĩ, xin hãy nói thẳng đi. Nghe thấy bác sĩ nói ra hai chữ chỉ sợ, Hoàng Song Thư đã biết bệnh tình của Trần Quân Phi không đơn giản.
Chỉ cần mạng còn giữ được, Hoàng Song Thư không còn sợ gì cả. Có lẽ cả đời sẽ không tỉnh lại” Bác sĩ dùng một cách thức uyển chuyển nói với mấy người Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.
Mọi người đều hoảng sợ trước lời nói của bác sĩ, tất cả đều mở to hai mắt, nhìn bác sĩ với sắc mặt trắng bêch.
Cả đời không tỉnh lại, không phải là người thực vật sao?
Tức là ý bác sĩ muốn nói, Trần Quân Phi có khả năng trở thành người thực vật cả đời sao?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Hoàng Song Thư lùi lại một bước, cuối cùng ngất xỉu.
“Chị hai.” Nhìn thấy Hoàng Song Thư ngất xỉu, hai người Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo hoảng sợ hết lên một tiếng, đi lên muốn đỡ lấy Hoàng Song Thư, nhưng Lâm Thanh Tùng đã ôm chặt lấy cô, vẻ mặt trầm ngưng nói: “Đưa cô ấy đến phòng bệnh nằm đi.”
“Cảm ơn.” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, trên mặt là vẻ phiền muộn và yếu ớt.
“Không cần khách sảo với anh như vậy.” Lâm Thanh Tùng cho người đưa Hoàng Song Thư đến phòng bệnh, rồi nhận nhạt nói với Lê Châu Sa. Lâm Thanh Tùng Trương Thiên Toàn rất thuận lợi khiến Trấn Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo thường tích đầy mình, thậm chí còn làm cho Phan Huỳnh Bảo sống chết không rõ, hại Trần Quân Phi thành ra như vậy, trong lòng anh ta tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu
Lúc biết Lâm Thanh Tùng đưa Lê Châu Sa bình an đến bệnh viện mà Trần Quân Phi đang nằm, gương mặt của Trương Thiên Toàn khẽ trầm xuống.
“Đúng vậy, người đàn ông kia chính là Lâm Thanh Tùng, là người vừa mới phất lên ở nước Ý, thủ lĩnh Khiếu Lục môn, có thể nói là một tay che trời, nuôi anh ta từng là ông trùm giới Mafia. Sau khi bố nuôi của anh ta chết đã giao Mafia cho Lâm Thanh Tùng, anh ta đã sáng lập ra một môn phái khác gọi là Khiếu Lạc môn.
Trên cấp dưới cung kính trình báo lại với Trương Thiên Toàn.
“Làm sao anh ta lại quen biết được với Lê Châu
Sa?”
Bàn tay Trường Thiên Toàn cố hết sức siết chặt cái ly trong tay, vẻ mặt âm hiểm tàn bạo hỏi.
Lâm Thanh Tùng vẫn luôn phát triển ở Italy, đang em đẹp như thế tại sao lại cứu Lê Châu Sa? Với lại… giống như kiểu anh ta đã quen biết Lê Châu Sa từ trước nói.
Nghe câu hỏi của Trương Thiên Toàn, vẻ mặt của tên cấp dưới có hơi chắn chử, nhưng lại không nói gì ca.
“Chuyện này, tôi cũng không biết.” Cuối cùng, anh ta cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói với Trương Thiên Toàn.
Trương Thiên Toàn âm u nhìn tên đàn ông trước mặt, vẻ mặt có hơi âm trầm và lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi đã biết, cậu đi xuống trước đi.
“Dạ!” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Trương Thiên Toàn uống hết ly rượu vang đỏ, anh ta lặng lẽ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này chắc chắn là Phan Huỳnh Bảo đã chết rồi, nhà họ Trần đã không còn, Trần Quân Phi lại trở thành người thực vật, cuối cùng nhà họ Trần… vẫn thua trong tay anh ta đúng không?
Sắc mặt Trương Thiên Toàn hung ác nham hiểm nhìn về cửa sổ cười nhạt.
Bây giờ anh ta dường như đã gấp đến mức không chở nổi Lê Châu Sa đi đến đây cầu xin mình.
Trong lúc đám người nhà họ Trần rơi vào đường cùng, người Lê Châu Sa có thể cầu xin duy nhất cũng chỉ có một người chính là Trương Thiên Toàn
Có điều, người đàn ông tên là Lâm Thanh Tùng kia, rốt cuộc có quan hệ gì với Lê Châu Sa?
Nếu người đàn ông kia vẫn luôn phát triển ở Italy, vậy thì rốt cuộc là vì sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Là vì mục đích gì?
Tinh thần của Lê Châu Sa khá hoảng hốt ngồi ở mép giường Hoàng Song Thư, ngần người nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư.
Trần Thanh Thảo đặt canh gà đã được quản gia mình kỹ trước mặt Lê Châu Sa, bày ra vẻ mặt ưu sầu nói: “Chị ba, chị đừng lo lắng, anh ba nhất định sẽ không sao đâu.
“Vẫn… chưa tìm được Huỳnh Bảo sao?”
Bản tay vuốt bụng của Lê Châu Sa khẽ ngừng lại, đôi mắt cô ấy là sự trống rỗng và mơ màng hỏi Trần Thanh Thảo.
Đôi mắt Trần Thanh Thảo phủ một đảm sương mờ nhàn nhạt, cô bé cũng rất lo lắng cho Phan Huỳnh Bảo, hiện tại những người đó vẫn chưa tìm ra được Phan Huỳnh Bảo Một ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy Phan Huỳnh Bảo, có thể nói đó là hy vọng… mà cũng có thể nói, đó là một sự tuyệt vọng.
“Sẽ tìm được thôi, làm sao anh ba có thể để lại chỉ ba và con ở lại được chứ? Anh ba sẽ không tàn nhẫn như vậy đầu, chị ba yên tâm đi.”
Trần Thanh Thảo nắm lấy ngón tay lạnh như băng của Lê Châu Sa, họ khan lấy lại giọng, rồi nỉ non với cô áy.
“Anh ấy sẽ không sao, anh ấy đã đồng ý với chị, sẽ cùng chị bảo vệ tốt đứa trẻ trong bụng, anh ấy không thể nuốt lời, không thể.” Lê Châu Sa cố chấp nhìn Trần Thanh Thảo, giọng nói đầy nghẹn ngào, làm cho người khác cảm thấy thật sự đau lòng.
“Chị ba, bây giờ chị nhất định phải giữ gìn cơ thể mình, đừng quên bây giờ chị không phải chỉ có một mình, trong bụng chị còn có đứa trẻ, chính là đứa trẻ mà hai người đã trông đợi rất lâu, chị biết không?”
Trần Thanh Thảo rất lo lắng Lê Châu Sa sẽ không chịu nổi, chỉ có thể dùng đứa trẻ để nhắc nhở cô ấy hiện tại cần phải giữ vững tinh thần.
Lê Châu Sa ôm lấy bụng mình, ánh mắt trống rỗng nhìn Trần Thanh Thảo: “Đúng vậy, chỉ còn có đứa trẻ, chỉ còn có đứa trẻ Trần Thanh Thảo thấy tinh thần Lê Châu Sa đấy hốt hoảng, hơi lo lắng nhìn Lê Châu Sa nói: “Em và trước nấu canh rồi đem đến đây cho chị với chị hai, chị ba ở đây chăm sóc tốt cho chị hai được chứ?”
“Được.” Lê Châu Sa miễn cưỡng kiên định nhìn Trần Thanh Thảo rồi gật đầu.
Trần Thanh Thảo nói không sai, bây giờ cô ấy cần phải lấy lại bình tĩnh, dù sao bây giờ các cô đều cần phải tỉnh táo lại.
Trần Thanh Thảo rời đi chưa bao lâu, Hoàng Song Thư đã tỉnh dậy.
Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư tỉnh lại, cuối cùng vẻ mặt cũng nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cô ấy cầm lấy tay Hoàng Song Thư, rồi nói: “Chị hai, anh hai sẽ khá lên thôi, Huỳnh Bảo cũng sẽ có tin tức thôi.”
Hoàng Song Thư nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp phù một lớp sương mờ, cô đưa tay ra ôm lấy Lê Châu Sa hai người phụ nữ bị tổn thương ôm chặt lấy nhau.
Cơ thể Hoàng Song Thư vẫn còn rất yếu, không lâu sau đã ngủ thiếp đi lần nữa.
Sau khi Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư ngủ, cô ấy mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh Hoàng Song Thư
Cô ấy đi đến cửa thang máy, ngần người nhìn số tầng lầu trên bàng hiển thị dần tăng lên. Lúc đến tầng mà cô ấy muốn vào, thang máy dừng lại mở cửa lại, khí Lê Châu Sa vừa định đi vào, một bàn tay đè cửa thang máy lại.
Lê Châu Sa hơi giật mình quay đầu lại, thấy được gương mặt lạnh lùng bắt cần đời của Lâm Thanh Tùng.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa nhợt nhạt hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”
“Không yên tâm về em” Con người Lâm Thanh Tùng dừng trên bụng Lê Châu Sa, vẻ lạnh lùng trên mặt dần trở nên phức tạp.
Anh ấy và Phan Huỳnh Bảo đều là cùng một loại người, nhìn qua cứ như lạnh bằng vô tình, nhưng mà Lê Châu Sa biết, Lâm Thanh Tùng thật ra cũng là một người đàn ông rất tốt.
Lê Châu Sa vuốt bụng, nhàn nhạt nói: “Em có gì mà không yên tâm, em bây giờ rất tốt.”
“Em muốn đi đâu?” Nghe thấy Lê Châu Sa nói như vậy, đôi mày Lâm Thanh Tùng lập tức nhíu lại, đôi mắt u ám nhìn chăm chăm vào cô ấy rồi hỏi.
Ngón tay Lê Châu Sa có hơi khựng lại, thật lâu sau, cô mới nhìn Lâm Thanh Tùng rồi chậm rãi nói: Em… muốn đến tập đoàn Phúc Kiến
Hiện tại tập đoàn Phúc Kiến đã biến thành một bãi phê tích, bị cảnh sát kéo dây ngăn cách.
Thi thể Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa được tìm thấy, không một ai biết được rốt cuộc là Phan Huỳnh Bảo còn sống hay đã chết.
Một tòa cao ốc xảy ra vụ nổ mạnh như vậy, mọi người vẫn còn phải tiếp tục đào bởi “Anh đưa em đến đó.” Lâm Thanh Tùng không an tâm để Lê Châu Sa đi đến đó một mình, vì thế anh ấy muốn đi cùng với Lê Châu Sa.
Với yêu cầu của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa cũng không có từ chối, cùng đi vào thang máy với anh ấy.
Hai người đứng trong thang máy, không người nào nói chuyện với nhau, hơi thờ phập phồng quỷ quái làm cho người ta có cảm giác sờn tóc gáy.
Lâm Thanh Tùng dẫn Lê Châu Sa đến tập đoàn Phúc Kiến, trước khi bọn họ đến, nơi đó đã là một đống hoang tàn, sau khi nơi này xảy ra vụ nổ mạnh thì không còn người nào đến đây nữa
Bình luận facebook