Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-556
Chương 556: Vũ Vĩnh Kỳ là ai?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra tình cảm của anh với Lý Mộc Hoa trước đây không phải là yêu, điều đáng cười chính là đến tận bây giờ Đinh Kiến Quốc mới biết được điều đó.
"Em nghe nói anh vào viện nên tới thăm anh, thật không ngờ... lại làm phiền anh và cô Thanh Thảo." Lý Mộc Hoa dịu dàng bước vào phòng bệnh, khàn giọng nói với Đinh Kiến Quốc.
"Sức khoẻ của em vẫn chưa ổn, đừng đi lung tung. Anh không sao đâu, chỉ là bệnh tim tái phát mà thôi."
"Sao lại tái phát thể? Có đau không?" Lý Mộc Hoa lo lắng nhìn Đinh Kiến Quốc, bối rối bước đến gần, định chạm vào ngực anh nhưng lại bị Trần Thanh Thảo ngăn cản.
"Anh ấy đã ổn rồi."
Đây là tim của Vĩnh Kỳ, Trần Thanh Thảo sẽ không để bất cứ ai chạm vào trái tim của anh ấy.
Thái độ này của Trần Thanh Thảo đã kích thích Lý Mộc Hoa, cô ta sầm mặt nhìn Trần Thanh Thảo, giữa lông mày thoảng xuất hiện sự u ám: "Cô Thanh Thảo, cô có ý gì? Cô chỉ là bạn giường của Đinh Kiến Quốc mà thôi, còn tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy. Sao nào, bây giờ tôi còn không được chạm vào Đinh Kiến Quốc ư?"
Đinh Kiến Quốc nhướng mày, nhìn khuôn mặt sa sầm của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo đúng là hay ghen, nhưng anh thích.
"Cô không được chạm vào anh ấy." Trần Thanh Thảo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lý Mộc Hoa.
"Cô..." Lý Mộc Hoa chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa, Trần Thanh Thảo mới là kẻ thứ ba đã cướp mất Đinh Kiến Quốc, bây giờ còn ra lệnh cho cô ta, trên đời này có loại phụ nữ kiêu ngạo đến thế à? Điều này càng khiến Lý Mộc Hoa cảm thấy khó chịu.
Cô ta nhéo lòng bàn tay mình, nhìn Đinh Kiến Quốc bằng đôi mắt rớm lệ: "Kiến Quốc."
Cho dù Đinh Kiến Quốc chơi bời bên ngoài thế nào thì cũng sẽ không bao giờ tổn thương cô ta vì người phụ nữ khác, Lý Mộc Hoa cực kỳ tin vào điều này.
"Minh Triết." Đinh Kiến Quốc hơi nhíu mày, nhìn Lý Mộc Hoa rồi nói với về phía cửa ra vào.
Minh Triết là vệ sĩ của Đinh Kiến Quốc. Nghe thấy anh gọi, Minh Triết mặc đồ đen bước vào, bình thản cúi chào anh.
"Kiến Quốc... anh... định làm gì?" Lý Mộc Hoa thấy Đinh Kiến Quốc gọi Minh Triết chứ không định an ủi mình thì mở to mắt với vẻ không dám tin.
"Mộc Hoa, em vẫn chưa khoẻ hẳn, cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa anh sẽ sang thăm em, ngoan." Đinh Kiến Quốc chăm chú nhìn Lý Mộc Hoa, dịu dàng nói.
Lý Mộc Hoa nhìn Đinh Kiến Quốc, dường như không ngờ anh lại đối xử với mình như thế.
"Kiến Quốc, em muốn ở đây với anh." Lý Mộc Hoa trừng mắt nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt âm u ấy như muốn nuốt sống cô.
Nếu Đinh Kiến Quốc không ở đây, cô ta sẽ cho Trần Thanh Thảo biết mặt.
"Đừng gây chuyện nữa, vết thương của em vẫn chưa lành. Minh Triết, đưa Mộc Hoa về phòng bệnh đi."
Đinh Kiến Quốc nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho Lý Mộc Hoa.
Lý Mộc Hoa há to miệng, nhìn anh với vẻ không dám tin.
Trước đây Đinh Kiến Quốc luôn nhỏ nhẹ với cô ta, chưa bao giờ có dáng vẻ này. Chắc chắn là do Trần Thanh Thảo.
Cô ta sẽ không bao giờ tha cho con ả đê tiện này, những người phụ nữ cướp đàn ông với cô ta đều phải chết mà không có chỗ chôn.
"Vậy được rồi. Kiến Quốc, anh tự chăm sóc mình cho tốt nhé, em về trước đây." Lý Mộc Hoa che giấu tâm trạng của mình, nhìn Đinh Kiến Quốc với vẻ đáng thương rồi mới rời đi theo Minh Triết.
Khi thấy ánh mắt hung ác khác thường của Lý Mộc Hoa trước khi đi, Trần Thanh Thảo kiêu ngạo hếch cằm, đáp lại cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng và ngạo mạn. Ý cô là, Lý Mộc Hoa có chiêu gì thì cứ dùng đi, Trần Thanh Thảo cô cũng không phải hổ giấy.
"Trần Thanh Thảo, xin lỗi em." Trong lúc Trần Thanh Thảo nhíu mày, ngẩn người nhìn cửa ra vào, Đinh Kiến Quốc bỗng ôm lấy cô, gác cằm lên vai Trần Thanh Thảo rồi khàn giọng nói.
Trần Thanh Thảo rất bất ngờ khi thấy Đinh Kiến Quốc xin lỗi. Cô cũng không biết tại sao anh phải xin lỗi mình.
"Mộc Hoa tự đập đầu vào bồn hoa, anh không biết nên cứ tưởng..." Sau đó Đinh Kiến Quốc đã bảo Minh Triết điều tra, phát hiện tất cả đều do Lý Mộc Hoa tự làm. Khi biết rõ chuyện này, anh rất tức giận. Anh không ngờ Lý Mộc Hoa trong sáng lương thiện lại làm như thế, điều đó khiến anh rất thất vọng.
"Người phụ nữ Lý Mộc Hoa này... không đơn giản như bề ngoài đâu."
"Cô ấy... chỉ lo em sẽ cướp mất anh thôi, em đừng hận cô ấy." Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, không khỏi lên tiếng giải thích thay cô ta.
Trần Thanh Thảo nhíu mày, dường như rất không thích anh nói đỡ cho Lý Mộc Hoa. Khuôn mặt vốn dịu dàng của cô lập tức lạnh đi.
"Đinh Kiến Quốc, anh nghe rõ cho em, chỉ cần Lý Mộc Hoa không trêu vào em, em sẽ không làm gì cô ta. Còn nếu cô ta động đến em, em sẽ không nương tình đầu." Trần Thanh Thảo lạnh lùng nhìn Đinh Kiến Quốc, mỉa mai nói.
Nghe thấy thế, Đinh Kiến Quốc nhíu mày, giữa lông mày hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Anh biết rồi."
"Chết tiệt, Trần Thanh Thảo. Con ả đê tiện, khốn kiếp." Sau khi quay về phòng bệnh của mình, Lý Mộc Hoa như phát điên. Cô ta ném hết đồ ra ngoài, các y tá cũng không dám bước vào, chẳng biết sao cô ta lại như thế.
Người giúp việc của Lý Mộc Hoa tên là Minh Ngọc. Thấy khuôn mặt cô ta méo mó dữ tợn thì Minh Ngọc bèn ngồi xổm xuống, nhặt những thứ mà cô ta ném ra lên rồi lo lắng nói: "Cô chủ, cô đừng giận, sức khoẻ quan trọng hơn."
"Cô đã điều tra chuyện mà tôi bảo chưa?" Lý Mộc Hoa thở phì phò, ngồi xuống giường, ổn định tâm trạng của mình rồi lạnh lùng nói với Minh Ngọc.
Minh Ngọc đặt đồ trong tay xuống, gật đầu: "Một khi có tin tức thì sẽ nhanh chóng được truyền tới thôi."
Trong lúc họ nói chuyện, quản gia của Lý Mộc Hoa bước vào. Khi thấy đống đồ trên mặt đất, ông ta biết Lý Mộc Hoa vừa nổi giận.
Người nhà họ Lý đều biết Lý Mộc Hoa nóng nảy. Chỉ khi ở trước mặt Đinh Kiến Quốc, cô ta mới như chú chim nhỏ nép vào người anh.
"Cô chủ, đây là tài liệu về Trần Thanh Thảo mà cô cần. Mọi chuyện về cô ta đều có trong này."
Quản gia đưa tài liệu cho Lý Mộc Hoa. Cô ta đọc qua rồi lạnh lùng nói: "Vũ Vĩnh Kỳ trong này là ai? Có quan hệ gì với Trần Thanh Thảo?"
"Theo tư liệu, Vũ Vĩnh Kỳ là con trai của Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam, thanh mai trúc mã với Trần Thanh Thảo. Nghe nói tình cảm giữa họ rất tốt nhưng một năm trước, Vũ Vĩnh Kỳ đã chết vì tai nạn ngoài ý muốn."
Vũ Vĩnh Kỳ đã chết rồi ư? Sau đó Trần Thanh Thảo đến Phú Quốc, ở bên Đinh Kiến Quốc? Rốt cuộc cô ta có âm mưu gì?
"Còn tìm được gì không?" Lý Mộc Hoa nhìn tài liệu trong tay, u ám hỏi.
Quản gia thận trọng nhìn cô ta rồi mới nói: "Chúng tôi còn điều tra được rằng nội tạng của Vũ Vĩnh Kỳ đã được quyền tặng, còn trái tim thì được ghép cho Đinh Kiến Quốc."
Tim của Vũ Vĩnh Kỳ đã được cấy cho Đinh Kiến Quốc? Đây là mục đích của Trần Thanh Thảo ư?
Tốt lắm, rốt cuộc cô ta cũng tóm được nhược điểm của con ả đê tiện đó rồii.
"Tốt lắm, các người xử lý chuyện này rất tốt, ra ngoài đi." Lý Mộc Hoa cong môi, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu trở nên u ám và kỳ lạ khác thường, khiến người ta hơi không rét mà run.
Ánh sáng loé lên trong mắt Lý Mộc Hoa khiến quản gia khiếp sợ. Ông ta nhìn Minh Ngọc rồi không dám ở lại nữa, lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Lý Mộc Hoa.
"Hắt xì." Trần Thanh Thảo xoa mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi. Thời tiết ở Phú Quốc thất thường hơn ở Hà Nội nhiều, chẳng biết bây giờ ở Hà Nội có ấm áp không.
"Em bị cảm à?" Đinh Kiến Quốc vốn đang đọc tài liệu. Nghe thấy tiếng hắt hơi của Trần Thanh Thảo thì anh nhìn sang khuôn mặt quyến rũ của cô, giữa lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
Trần Thanh Thảo vuốt mũi, chớp mắt nhìn anh: "Có lẽ em hơi bị cảm."
"Lại đây." Đinh Kiến Quốc đặt tài liệu trong tay xuống, vẫy tay với cô.
Trần Thanh Thảo chớp mắt, sau khi nhìn Đinh Kiến Quốc thì chủ động đi về phía anh.
Đinh Kiến Quốc ôm cô vào lòng bằng một tay, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng áp lên mí mắt Trần Thanh Thảo.
"Trần Thanh Thảo, tối nay chúng ta ra ngoài ăn được không?"
"Được." Trần Thanh Thảo lười biếng dụi vào ngực Đinh Kiến Quốc, không từ chối.
"Cậu chủ, điện thoại của cô Mộc Hoa." Đúng lúc đó, quản gia cầm điện thoại bước đến, lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Thảo đang được Đinh Kiến Quốc ôm vào lòng.
Trong lòng quản gia, lai lịch của Trần Thanh Thảo không rõ ràng, vốn không xứng với Đinh Kiến Quốc.
Người xứng với Đinh Kiến Quốc chỉ có mình Lý Mộc Hoa mà thôi.
Nghe thấy lời quản gia, mắt Đinh Kiến Quốc hơi tối lại, trong mắt Trần Thanh Thảo cũng xuất hiện sự không vui.
Theo Trần Thanh Thảo, Lý Mộc Hoa là người rất mưu mô. Loại phụ nữ này không thích hợp đi theo Đinh Kiến Quốc.
"Mang đến đây." Đinh Kiến Quốc cúi đầu, nhìn Trần Thanh Thảo trong lòng mình rồi mới lạnh nhạt ra lệnh.
Thấy Đinh Kiến Quốc tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, ngón tay quản gia run bần bật.
Ông ta cung kính đưa điện thoại cho anh. Đinh Kiến Quốc cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua rồi mới nặng nề nói: "Mộc Hoa, sao vậy?"
"Kiến Quốc, hôm nay anh đi dạo phố với em được không?" Lý Mộc Hoa nói bằng giọng yếu ớt.
Trước đây, chỉ cần Lý Mộc Hoa nói bằng giọng điệu như đang làm nũng này thì Đinh Kiến Quốc sẽ lập tức đồng ý yêu cầu của cô ta.
"E là hôm nay không được, anh phải xử lý vài chuyện." Mắt Đinh Kiến Quốc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra tình cảm của anh với Lý Mộc Hoa trước đây không phải là yêu, điều đáng cười chính là đến tận bây giờ Đinh Kiến Quốc mới biết được điều đó.
"Em nghe nói anh vào viện nên tới thăm anh, thật không ngờ... lại làm phiền anh và cô Thanh Thảo." Lý Mộc Hoa dịu dàng bước vào phòng bệnh, khàn giọng nói với Đinh Kiến Quốc.
"Sức khoẻ của em vẫn chưa ổn, đừng đi lung tung. Anh không sao đâu, chỉ là bệnh tim tái phát mà thôi."
"Sao lại tái phát thể? Có đau không?" Lý Mộc Hoa lo lắng nhìn Đinh Kiến Quốc, bối rối bước đến gần, định chạm vào ngực anh nhưng lại bị Trần Thanh Thảo ngăn cản.
"Anh ấy đã ổn rồi."
Đây là tim của Vĩnh Kỳ, Trần Thanh Thảo sẽ không để bất cứ ai chạm vào trái tim của anh ấy.
Thái độ này của Trần Thanh Thảo đã kích thích Lý Mộc Hoa, cô ta sầm mặt nhìn Trần Thanh Thảo, giữa lông mày thoảng xuất hiện sự u ám: "Cô Thanh Thảo, cô có ý gì? Cô chỉ là bạn giường của Đinh Kiến Quốc mà thôi, còn tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy. Sao nào, bây giờ tôi còn không được chạm vào Đinh Kiến Quốc ư?"
Đinh Kiến Quốc nhướng mày, nhìn khuôn mặt sa sầm của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo đúng là hay ghen, nhưng anh thích.
"Cô không được chạm vào anh ấy." Trần Thanh Thảo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lý Mộc Hoa.
"Cô..." Lý Mộc Hoa chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa, Trần Thanh Thảo mới là kẻ thứ ba đã cướp mất Đinh Kiến Quốc, bây giờ còn ra lệnh cho cô ta, trên đời này có loại phụ nữ kiêu ngạo đến thế à? Điều này càng khiến Lý Mộc Hoa cảm thấy khó chịu.
Cô ta nhéo lòng bàn tay mình, nhìn Đinh Kiến Quốc bằng đôi mắt rớm lệ: "Kiến Quốc."
Cho dù Đinh Kiến Quốc chơi bời bên ngoài thế nào thì cũng sẽ không bao giờ tổn thương cô ta vì người phụ nữ khác, Lý Mộc Hoa cực kỳ tin vào điều này.
"Minh Triết." Đinh Kiến Quốc hơi nhíu mày, nhìn Lý Mộc Hoa rồi nói với về phía cửa ra vào.
Minh Triết là vệ sĩ của Đinh Kiến Quốc. Nghe thấy anh gọi, Minh Triết mặc đồ đen bước vào, bình thản cúi chào anh.
"Kiến Quốc... anh... định làm gì?" Lý Mộc Hoa thấy Đinh Kiến Quốc gọi Minh Triết chứ không định an ủi mình thì mở to mắt với vẻ không dám tin.
"Mộc Hoa, em vẫn chưa khoẻ hẳn, cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa anh sẽ sang thăm em, ngoan." Đinh Kiến Quốc chăm chú nhìn Lý Mộc Hoa, dịu dàng nói.
Lý Mộc Hoa nhìn Đinh Kiến Quốc, dường như không ngờ anh lại đối xử với mình như thế.
"Kiến Quốc, em muốn ở đây với anh." Lý Mộc Hoa trừng mắt nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt âm u ấy như muốn nuốt sống cô.
Nếu Đinh Kiến Quốc không ở đây, cô ta sẽ cho Trần Thanh Thảo biết mặt.
"Đừng gây chuyện nữa, vết thương của em vẫn chưa lành. Minh Triết, đưa Mộc Hoa về phòng bệnh đi."
Đinh Kiến Quốc nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho Lý Mộc Hoa.
Lý Mộc Hoa há to miệng, nhìn anh với vẻ không dám tin.
Trước đây Đinh Kiến Quốc luôn nhỏ nhẹ với cô ta, chưa bao giờ có dáng vẻ này. Chắc chắn là do Trần Thanh Thảo.
Cô ta sẽ không bao giờ tha cho con ả đê tiện này, những người phụ nữ cướp đàn ông với cô ta đều phải chết mà không có chỗ chôn.
"Vậy được rồi. Kiến Quốc, anh tự chăm sóc mình cho tốt nhé, em về trước đây." Lý Mộc Hoa che giấu tâm trạng của mình, nhìn Đinh Kiến Quốc với vẻ đáng thương rồi mới rời đi theo Minh Triết.
Khi thấy ánh mắt hung ác khác thường của Lý Mộc Hoa trước khi đi, Trần Thanh Thảo kiêu ngạo hếch cằm, đáp lại cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng và ngạo mạn. Ý cô là, Lý Mộc Hoa có chiêu gì thì cứ dùng đi, Trần Thanh Thảo cô cũng không phải hổ giấy.
"Trần Thanh Thảo, xin lỗi em." Trong lúc Trần Thanh Thảo nhíu mày, ngẩn người nhìn cửa ra vào, Đinh Kiến Quốc bỗng ôm lấy cô, gác cằm lên vai Trần Thanh Thảo rồi khàn giọng nói.
Trần Thanh Thảo rất bất ngờ khi thấy Đinh Kiến Quốc xin lỗi. Cô cũng không biết tại sao anh phải xin lỗi mình.
"Mộc Hoa tự đập đầu vào bồn hoa, anh không biết nên cứ tưởng..." Sau đó Đinh Kiến Quốc đã bảo Minh Triết điều tra, phát hiện tất cả đều do Lý Mộc Hoa tự làm. Khi biết rõ chuyện này, anh rất tức giận. Anh không ngờ Lý Mộc Hoa trong sáng lương thiện lại làm như thế, điều đó khiến anh rất thất vọng.
"Người phụ nữ Lý Mộc Hoa này... không đơn giản như bề ngoài đâu."
"Cô ấy... chỉ lo em sẽ cướp mất anh thôi, em đừng hận cô ấy." Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, không khỏi lên tiếng giải thích thay cô ta.
Trần Thanh Thảo nhíu mày, dường như rất không thích anh nói đỡ cho Lý Mộc Hoa. Khuôn mặt vốn dịu dàng của cô lập tức lạnh đi.
"Đinh Kiến Quốc, anh nghe rõ cho em, chỉ cần Lý Mộc Hoa không trêu vào em, em sẽ không làm gì cô ta. Còn nếu cô ta động đến em, em sẽ không nương tình đầu." Trần Thanh Thảo lạnh lùng nhìn Đinh Kiến Quốc, mỉa mai nói.
Nghe thấy thế, Đinh Kiến Quốc nhíu mày, giữa lông mày hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Anh biết rồi."
"Chết tiệt, Trần Thanh Thảo. Con ả đê tiện, khốn kiếp." Sau khi quay về phòng bệnh của mình, Lý Mộc Hoa như phát điên. Cô ta ném hết đồ ra ngoài, các y tá cũng không dám bước vào, chẳng biết sao cô ta lại như thế.
Người giúp việc của Lý Mộc Hoa tên là Minh Ngọc. Thấy khuôn mặt cô ta méo mó dữ tợn thì Minh Ngọc bèn ngồi xổm xuống, nhặt những thứ mà cô ta ném ra lên rồi lo lắng nói: "Cô chủ, cô đừng giận, sức khoẻ quan trọng hơn."
"Cô đã điều tra chuyện mà tôi bảo chưa?" Lý Mộc Hoa thở phì phò, ngồi xuống giường, ổn định tâm trạng của mình rồi lạnh lùng nói với Minh Ngọc.
Minh Ngọc đặt đồ trong tay xuống, gật đầu: "Một khi có tin tức thì sẽ nhanh chóng được truyền tới thôi."
Trong lúc họ nói chuyện, quản gia của Lý Mộc Hoa bước vào. Khi thấy đống đồ trên mặt đất, ông ta biết Lý Mộc Hoa vừa nổi giận.
Người nhà họ Lý đều biết Lý Mộc Hoa nóng nảy. Chỉ khi ở trước mặt Đinh Kiến Quốc, cô ta mới như chú chim nhỏ nép vào người anh.
"Cô chủ, đây là tài liệu về Trần Thanh Thảo mà cô cần. Mọi chuyện về cô ta đều có trong này."
Quản gia đưa tài liệu cho Lý Mộc Hoa. Cô ta đọc qua rồi lạnh lùng nói: "Vũ Vĩnh Kỳ trong này là ai? Có quan hệ gì với Trần Thanh Thảo?"
"Theo tư liệu, Vũ Vĩnh Kỳ là con trai của Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam, thanh mai trúc mã với Trần Thanh Thảo. Nghe nói tình cảm giữa họ rất tốt nhưng một năm trước, Vũ Vĩnh Kỳ đã chết vì tai nạn ngoài ý muốn."
Vũ Vĩnh Kỳ đã chết rồi ư? Sau đó Trần Thanh Thảo đến Phú Quốc, ở bên Đinh Kiến Quốc? Rốt cuộc cô ta có âm mưu gì?
"Còn tìm được gì không?" Lý Mộc Hoa nhìn tài liệu trong tay, u ám hỏi.
Quản gia thận trọng nhìn cô ta rồi mới nói: "Chúng tôi còn điều tra được rằng nội tạng của Vũ Vĩnh Kỳ đã được quyền tặng, còn trái tim thì được ghép cho Đinh Kiến Quốc."
Tim của Vũ Vĩnh Kỳ đã được cấy cho Đinh Kiến Quốc? Đây là mục đích của Trần Thanh Thảo ư?
Tốt lắm, rốt cuộc cô ta cũng tóm được nhược điểm của con ả đê tiện đó rồii.
"Tốt lắm, các người xử lý chuyện này rất tốt, ra ngoài đi." Lý Mộc Hoa cong môi, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu trở nên u ám và kỳ lạ khác thường, khiến người ta hơi không rét mà run.
Ánh sáng loé lên trong mắt Lý Mộc Hoa khiến quản gia khiếp sợ. Ông ta nhìn Minh Ngọc rồi không dám ở lại nữa, lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Lý Mộc Hoa.
"Hắt xì." Trần Thanh Thảo xoa mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi. Thời tiết ở Phú Quốc thất thường hơn ở Hà Nội nhiều, chẳng biết bây giờ ở Hà Nội có ấm áp không.
"Em bị cảm à?" Đinh Kiến Quốc vốn đang đọc tài liệu. Nghe thấy tiếng hắt hơi của Trần Thanh Thảo thì anh nhìn sang khuôn mặt quyến rũ của cô, giữa lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
Trần Thanh Thảo vuốt mũi, chớp mắt nhìn anh: "Có lẽ em hơi bị cảm."
"Lại đây." Đinh Kiến Quốc đặt tài liệu trong tay xuống, vẫy tay với cô.
Trần Thanh Thảo chớp mắt, sau khi nhìn Đinh Kiến Quốc thì chủ động đi về phía anh.
Đinh Kiến Quốc ôm cô vào lòng bằng một tay, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng áp lên mí mắt Trần Thanh Thảo.
"Trần Thanh Thảo, tối nay chúng ta ra ngoài ăn được không?"
"Được." Trần Thanh Thảo lười biếng dụi vào ngực Đinh Kiến Quốc, không từ chối.
"Cậu chủ, điện thoại của cô Mộc Hoa." Đúng lúc đó, quản gia cầm điện thoại bước đến, lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Thảo đang được Đinh Kiến Quốc ôm vào lòng.
Trong lòng quản gia, lai lịch của Trần Thanh Thảo không rõ ràng, vốn không xứng với Đinh Kiến Quốc.
Người xứng với Đinh Kiến Quốc chỉ có mình Lý Mộc Hoa mà thôi.
Nghe thấy lời quản gia, mắt Đinh Kiến Quốc hơi tối lại, trong mắt Trần Thanh Thảo cũng xuất hiện sự không vui.
Theo Trần Thanh Thảo, Lý Mộc Hoa là người rất mưu mô. Loại phụ nữ này không thích hợp đi theo Đinh Kiến Quốc.
"Mang đến đây." Đinh Kiến Quốc cúi đầu, nhìn Trần Thanh Thảo trong lòng mình rồi mới lạnh nhạt ra lệnh.
Thấy Đinh Kiến Quốc tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, ngón tay quản gia run bần bật.
Ông ta cung kính đưa điện thoại cho anh. Đinh Kiến Quốc cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua rồi mới nặng nề nói: "Mộc Hoa, sao vậy?"
"Kiến Quốc, hôm nay anh đi dạo phố với em được không?" Lý Mộc Hoa nói bằng giọng yếu ớt.
Trước đây, chỉ cần Lý Mộc Hoa nói bằng giọng điệu như đang làm nũng này thì Đinh Kiến Quốc sẽ lập tức đồng ý yêu cầu của cô ta.
"E là hôm nay không được, anh phải xử lý vài chuyện." Mắt Đinh Kiến Quốc
Bình luận facebook