Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-582
Chương 582: Không liên quan gì đến cô
"Tôi và Vũ Vĩnh Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ của chúng tôi thật sự rất tốt, nhưng khi tôi còn nhỏ, tôi đã bị người khác làm hại và người nhà thì nghĩ tôi đã chết, nhưng mà lúc đó tôi đã được có người cứu, thời điểm tôi gặp lại Vũ Vĩnh Kỳ, tôi đã không nhận ra anh ấy, lúc trước Vũ Vĩnh Kỳ vẫn chỉ là một cậu bé, nhưng anh ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra tôi, mọi người đều nói rằng tôi đã chết, chỉ có Vũ Vĩnh Kỳ biết rằng tôi chưa chết."
"Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh ấy gọi tôi là Gạo Tẻ, tôi nói, tôi không biết anh ấy, nhưng anh ấy lại nói là chỉ cần anh ấy biết tôi là đủ rồi, anh ấy nhận ra tôi, cho dù tôi không nhớ anh ấy, Vũ Vĩnh Kỳ vẫn nhận ra tôi."
“Thanh Thảo, cô có yêu Kiến Quốc không?” Ánh mắt Hoàng Mạnh Cường có chút thương cảm nhìn Trần Thanh Thảo, nhẹ nhàng nói.
Tình cảm của Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo, Hoàng Mạnh Cường cũng nhìn thấy.
Anh ấy biết Trần Thanh Thảo rất yêu Vũ Vĩnh Kỳ, sau khi Vũ Vĩnh Kỳ chết quá lâu, Trần Thanh Thảo vẫn không thể quên được, thậm chí... để tìm được trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, cô đã một mình đi đến Phú Quốc, Trần Thanh Thảo cổ chấp đến mức nào, Hoàng Mạnh Cường có thể cảm nhận được.
"Cậu ấy thật sự rất yêu cô.” Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo không nói lời nào, thật tâm nói.
"Mặc kệ cô có tin hay không, tôi cũng phải nói cho cô rằng Đinh Kiến Quốc yêu cô rất nhiều, cậu ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô."
“Mạnh Cường, anh đã có cảm giác dù có chết cũng chỉ muốn yêu một người chưa?” Trần Thanh Thảo buồn bã và đau đớn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng tử của Hoàng Mạnh Cường co lại vì những lời của Trần Thanh Thảo.
"Trong những ngày Vũ Vĩnh Kỳ chết, tôi không muốn tin tưởng Vũ Vĩnh Kỳ đã chết, tôi nghĩ rằng chắc không có chuyện gì đâu, trước đây, anh hai và anh ba của tôi cũng gặp tai nạn, mọi người đều nói là cả hai đều đã chết, chị dâu của tôi lúc đó cũng rất đau khổ nhưng chị ấy vẫn kiên trì, chị nói là anh hai sẽ không nhẫn tâm để chị ấy một mình, tôi cũng giống vậy tin rằng Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không chết, nhưng đến khi thi thể của Vũ Vĩnh Kỳ được vận chuyển về, tôi mới nhận ra rằng Vũ Vĩnh Kỳ thực sự đã chết."
“Tôi trước đây vì muốn đi cùng Vũ Vĩnh Kỳ nên đã từng tự tử. Trần Thanh Thảo lặng lẽ nhìn Hoàng Mạnh Cường, chậm rãi và đau đớn nói.
Những lời của Trần Thanh Thảo khiến hơi thở của Hoàng Mạnh Cường run lên.
Ánh mắt anh ấy trầm xuống hơi nheo mắt lại nhìn Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo vậy mà đã tự tử vì Vũ Vĩnh Kỳ.
"Anh nói xem, làm sao tôi có thể từ bỏ yêu Vũ Vĩnh Kỳ được chứ? Làm sao tôi có thể?"
"Đủ rồi, Thanh Thảo, thật sự...đủ rồi."
Hoàng Mạnh Cường không muốn tiếp tục nghe nữa, Trần Thanh Thảo đã yêu Vũ Vĩnh Kỳ rất lâu rồi, tình yêu cô ấy khiến mọi người ghen tị.
"Xin lỗi, anh có thể đưa tôi về được không?"
Trần Thanh Thảo nở một nụ cười nhẹ nhàng, giờ phút này, nét mặt vốn đang yếu ớt lại lộ ra vẻ dịu dàng cùng buồn rầu.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng của người cô gái này, Hoàng Mạnh Cường cảm thấy có một nỗi buồn khó tả bao trùm khắp cơ thể cô.
Kiến Quốc, cậu thực sự có thể khiến Trần Thanh Thảo... yêu cậu không?
Trần Thanh Thảo... nguyện ý yêu cậu không?
Trần Thanh Thảo đã khép kín trái tim của cô... không còn cách nào để chạm vào nó nữa, và cũng không có ai có thể chạm vào trái tim của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo từ bệnh viện trở về biệt thự và nhốt mình trong phòng.
Sau khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đi làm về, nghe được quản gia lo lắng nói ra, đôi mắt của họ hơi tối sầm lại.
“Mợ hai, mợ ba làm sao bây giờ? Tôi thật sự lo lắng cô chủ sẽ buồn phiền mà sinh bệnh.” Quản gia vẻ mặt rầu rĩ nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư.
“Phan Huỳnh Bảo và anh cả đều chưa về sao?” Lê Châu Sa liếc nhìn quản gia, khuôn mặt xinh đẹp từ từ nói.
"Cả hai cậu chủ hôm nay có bữa tiệc, vừa gọi điện thoại nói là tối nay mới trở về, tôi cũng không dám nói ra tình hình của cô chủ cho hai cậu chủ, nếu để hai cậu chủ biết chuyện, chỉ sợ..." Quản gia nói lời này rồi lắc đầu.
“Ông đi làm bữa tối đi, chuyện của Gạo Tẻ giao cho chúng tôi.” Lê Châu Sa mím môi vung tay ý bảo quản gia đi xuống.
Sau khi quản gia rời đi, Hoàng Song Thư nhìn về phía Lê Châu Sa ánh mắt sáng ngời, nói: "Chúng ta làm gì bây giờ?" "Gạo Tẻ tính tình bướng bỉnh, không biết là ai làm cho em ấy thành ra như vậy?"
Lê Châu Sa buông lỏng tay và nói với Hoàng Song Thư một cách bất đắc dĩ.
Hoàng Song Thư có chút buồn cười nhìn bộ dạng của Lê Châu Sa, thờ ơ nói: "Có lẽ đó là đặc điểm của nhà họ Trần."
"Mợ hai, mợ ba, ở bên ngoài có một người tên là Lý Khánh Thiên nói muốn gặp cô chủ."
Ngay khi Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đang trò chuyện, một người giúp việc bước tới và kính cẩn nói với họ.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau, trong mắt họ có một tia sáng kỳ lạ.
Lý Khánh Thiên đã chủ động tới đây sao? Có vẻ như...có một số việc vẫn cần phải ép buộc một chút, nếu không ép buộc thì sẽ không bao giờ tiến triển.
Khi Lê Châu Sa bảo người giúp việc đưa Lý Khánh Thiên vào, cô ấy nhìn thấy Lý Khánh Thiên gọn gàn sạch sẽ đứng trước mắt mình, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Anh là con trai út của giám đốc Lý!"
“Đúng vậy.” Lý Khánh Thiên nhìn Lê Châu Sa, lịch sự trả lời.
Lê Châu Sa nhìn Lý Khánh Thiên và nở nụ cười nói: "Gạo Tẻ gần đây tâm trạng rất tệ. Hôm nay em ấy lại đóng cửa nhốt mình trong phòng, không biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy, em ấy không hề nói cho chúng tôi biết, anh Hoài Nam, anh có thể khuyên bảo em ấy một chút được không?"
"Cô ấy... làm sao vậy? Cô ấy bị ốm à?"Lý Khánh Thiên lo lắng nói.
Lần trước cùng Trần Thanh Thảo dùng bữa trong nhà hàng, Trần Thanh Thảo đã bị Đinh Kiến Quốc kéo đi, vì lý do này, Lý Khánh Thiên đã cố ý điều tra một chút về Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc, biết rằng trước đây họ có mối quan hệ nào đó, Lý Khánh Thiên có phần thất vọng và cô đơn, anh ấy nghĩ, nếu Trần Thanh Thảo thích Đinh Kiến Quốc, anh có thể buông tay, miễn là Trần Thanh Thảo cảm thấy hạnh phúc là được.
Khi nghe tin Trần Thanh Thảo bị bệnh nhẹ, cuối cùng thì Lý Khánh Thiên cũng không nhịn được mà đến đây xem Trần Thanh Thảo như thế nào.
Lê Châu Sa sờ cằm, cười nhẹ: "Xem như vậy đi, Gạo Tẻ bây giờ đang ở trong phòng ngủ, tôi sẽ bảo người giúp việc đưa anh Hoài Nam lên."
“Được rồi.” Lý Khánh Thiên đầy cảm kích nhìn Lê Châu Sa. Một người giúp việc bước đến và đưa Lý Khánh Thiên lên lầu, Lý Khánh Thiên cúi chào Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa rồi đi lên lầu.
Nhìn thấy bóng lưng Lý Khánh Thiên, Hoàng Song Thư không khỏi dùng tay đập vào Lê Châu Sa, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng có chút đen lại nói: "Lê Châu Sa, em bây giờ lại đang muốn làm gì vậy?"
Hoàng Song Thư nhìn thấy nụ cười tinh quái trên mặt Lê Châu Sa, chắc hẳn Lê Châu Sa lại nghĩ ra chuyện gì vui nên mới thế này, nếu để Trần Thanh Thảo biết được, chắc chắn sẽ diễn ra một cuộc chiến gia đình.
"Em không làm gì cả."
Lê Châu Sa dang hai tay và nói với vẻ mặt rất vô tội.
Hoàng Song Thư liếc nhìn Lê Châu Sa, đương nhiên không tin những lời của Lê Châu Sa.
"Đôi khi, cần phải ép buộc mới được."
Lê Châu Sa sờ cằm, mỉm cười nói với Hoàng Song Thư.
“Em đấy.” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa vui đùa, lắc đầu, ngồi đọc sách trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đúng như những gì Lê Châu Sa đã nói, cuối cùng vấn đề của Trần Thanh Thảo phụ thuộc vào chính Trần Thanh Thảo, không ai có thể giúp được Trần Thanh Thảo, chỉ có bản thân Trần
Thanh Thảo mới có thể giúp được Trần Thanh Thảo.
“Thanh Thảo.” Từ sau khi gặp Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường hết lần này tới lần khác vẫn không ngủ được, trong đầu có ngoại trừ Vũ Vĩnh Kỳ, chính là Đinh Kiến Quốc và sau đó là Đinh Cảnh Duy.
Đứa trẻ mà cô từ khi sinh ra đã không chăm sóc tốt lại gọi Lý Mộc Hoa là mẹ, nếu Trần Thanh Thảo đứng trước đứa trẻ đó, sợ rằng đứa trẻ đó cũng sẽ không biết Trần Thanh Thảo.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thảo không khỏi nở một nụ cười khổ, khi cô đang mơ màng nghĩ đến Đinh Kiến Quốc thì cửa phòng ngủ được mở ra, Lý Khánh Thiên từ bên ngoài bước vào, đã làm cho Trần Thanh Thảo vô cùng kinh ngạc.
Trần Thanh Thảo mở to mắt nhìn Lý Khánh Thiên đang đẩy cửa đi vào.
“Anh... anh... sao lại ở đây?” Trần Thanh Thảo nhìn Lý Khánh Thiên lắp bắp nói.
Lý Khánh Thiên ánh mắt dịu dàng nói: "Thế nào? Nhìn thấy tôi ở đây làm em ngạc nhiên sao? Tôi nghe nói gần đây em không được khỏe, cho nên tôi tới đây để thăm em."
“Chị dâu, bọn họ cho anh vào sao?” Trần Thanh Thảo từ trên giường đứng dậy, buộc tóc lại, xấu hổ nhìn Lý Khánh Thiên.
“Đúng vậy, họ nói gần đây sức khỏe của em không được tốt. Để tôi đi vào hỏi thăm em:” Lý Khánh Thiên cười nhẹ với Trần Thanh Thảo với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn Lý Khánh Thiên, trong lòng Trần Thanh Thảo càng thêm xấu hổ.
Lý Khánh Thiên cho người khác cảm thấy anh ấy là một người đàn ông tốt.
Sau khi Trần Thanh Thảo hít một hơi thật sâu, cô chỉnh sửa mái tóc của mình rồi thở một hơi dài nói: "Cùng tôi đi dạo một chút."
Đúng lúc Trần Thanh Thảo cũng muốn có người cùng mình đi dạo, nếu Lý Khánh Thiên đến đây rồi thì nên để Lý Khánh Thiên đi cùng.
Lý Khánh Thiên nghe xong, đôi môi ấm áp khẽ nhếch lên nói: "Rất vui lòng"
“Đi chơi à?" Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đang dựa sát vào nhau, không biết họ đang nói gì, có lẽ họ đang nói về mỹ phẩm, túi xách và những thứ tương tự.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên đi xuống lầu, Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đồng thanh nói.
Khóe mắt Trần Thanh Thảo co giật, cô liếc nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư rồi nói: "Đúng vậy, đúng lúc đang không có việc gì, em muốn ra ngoài xem phim với Lý Khánh Thiên."
"Xem phim là là tốt, em có mang theo tiền không? Nếu không mang thì em cầm thẻ này đi." Lê Châu Sa nghe Trần Thanh Thảo nói đi xem phim với Lý Khánh Thiên, hai mắt sáng lên, vẻ mặt như đang nhìn Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên giống như có gian tình. Trần Thanh Thảo bị Lê Châu Sa nhìn với ánh mắt kỳ lạ này, đột nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy lạnh cả cổ.
Cô không khỏi co rúm cổ, mặt đen lại.
"Không cần đâu, em có tiền rồi."
Nói xong, cô mang theo Lý Khánh Thiên rời khỏi đây.
Lê Châu Sa mỉm cười nhìn bóng lưng Trần Thanh Thảo vẫy tay: "Hai người đi chơi vui vẻ, nhất định phải vui vẻ."
Cảm giác này thì dù nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy là có gì đó không đúng.
Chân của Trần Thanh Thảo loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Lý Khánh Thiên nhìn Trần Thanh Thảo hai má ửng hồng, cũng thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không nói gì.
Trần Thanh Thảo thấy Lý Khánh Thiên đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm, đỏ bừng cả tại, nói: "Lý Khánh Thiên, anh cười cái gì vậy?"
"Không, không có gì, tôi chỉ nghĩ em rất đáng yêu."
Lý Khánh Thiên vô tội chớp mắt, sâu lắng nói với Trần Thanh Thảo.
“Anh mà cứ như vậy...tôi... tôi sẽ giận đấy." Sắc mặt Trần Thanh Thảo đen lại, có chút không nói nên lời.
Lý Khánh Thiên cười khúc khích, đưa tay vuốt mái tóc của Trần Thanh Thảo một cách tự nhiên và nói: "Em đúng là giống một đứa trẻ.
Trên mặt Trần Thanh Thảo thoáng ửng hồng, bởi vì có chút tức giận nên cô không đẩy tay Lý Khánh Thiên ra.
Hai người không biết là hành động thân thiết của họ đã được một cái camera quay lại.
Trong phòng bệnh, Đinh Kiến Quốc lạnh lùng nằm trên giường, làn da trắng bệch, mím chặt môi nhìn về phía cửa.
Không biết anh đã duy trì động tác này bao lâu rồi, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì ở cửa, cả người Đinh Kiến Quốc giống như muốn nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa mà lần nào cũng thất vọng.
Ở ngoài cửa, anh không chút nào nhìn thấy hình bóng mà anh muốn thấy, Trần Thanh Thảo... thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Vậy mà lại.. không chịu đến và nhìn Đinh Kiến Quốc một cái.
"Kiến Quốc." Lý Mộc Hoa bưng canh gà lắc lư đi tới chỗ Đinh Kiến Quốc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, Lý Mộc Hoa có chút lo lắng.
“Anh đã nói rồi, em không được phép tới đây." Đinh kiến Quốc thấy người đi vào là Lý Mộc Hoa, trong mắt có chút lạnh lùng nói.
"Em biết anh muốn chờ ai đến đây, nhưng mà...Trần Thanh Thảo sẽ không đến gặp anh."
“Câm miệng" Đinh Kiến Quốc nghe vậy, tim như bị bóp chặt, hô hấp dần trở nên rất gấp gáp.,
Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng quát Lý Mộc Hoa.
Nghe thấy lời mắng mỏ lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt Lý Mộc Hoa có chút buồn bã.
"Kiến Quốc, đừng nghĩ đến Trần Thanh Thảo nữa, anh có biết rằng hiện tại Trần Thanh Thảo tình tứ với một người đàn ông tên là Lý Khánh Thiên, đương nhiên cô ta không nhớ rằng anh vẫn đang bị thương nằm trong bệnh viện."
“Cút đi." Đinh Kiến Quốc bị lời nói của | Lý Mộc Hoa làm cho phát cáu, anh như phát điên, gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Người đàn ông này biểu hiện ra sự hung ác và thô bạo.
Lý Mộc Hoa bị biểu cảm tàn bạo trên mặt Đinh Kiến Quốc làm cho hoảng sợ, cả người như nhũn ra.
"Anh không tin những gì em nói đúng không? Kiến Quốc, trên đời này, chỉ có em là yêu anh nhất thôi, anh nghĩ về Trần Thanh Thảo nhiều như vậy thì sao? Hãy nhìn xem bây giờ Trần Thanh Thảo đang làm gì? Cô ta không yêu anh, hoàn toàn không yêu anh!" Lý Mộc Hoa hít sâu một hơi, lấy trong túi ra mấy tấm ảnh, đưa cho Đinh Kiến Quốc xem.
Đinh Kiến Quốc nhìn bức ảnh mà Lý Mộc Hoa đang cầm trong tay, đôi mắt đỏ rực, lộ ra một chút thù địch.
Anh mím môi, lạnh lùng nói: "Em phải người theo dõi cô ấy?"
"Em làm điều đó là vì anh, em không muốn anh bị Trần Thanh Thảo lừa dối. Cô ta không xứng đáng với tình yêu của anh, anh nhìn xem Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên này thân thiết thế nào?" Nét mặt Lý Mộc Hoa méo mó, thậm chí tức giận với Đinh Kiến Quốc nói.
Đinh Kiến Quốc cau mày, nhìn Lý Mộc Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.
Ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng nói ra: "Lý Mộc Hoa, chuyện giữa anh và Trần Thanh Thảo không liên quan gì đến em."
“Cho dù có nhìn thấy những bức ảnh này, anh có phải vẫn nhớ nhung Trần Thanh Thảo đúng không?" Lý Mộc Hoa mở to mắt, không ngờ rằng Đinh Kiến Quốc lại kiên trì với Trần Thanh Thảo như thế này.
Cô ta nghĩ rằng khi nhìn thấy những bức ảnh này, Đinh Kiến Quốc sẽ từ bỏ Trần Thanh Thảo, ít nhất thì anh sẽ không nghĩ về Trần Thanh Thảo nữa.
Rốt cuộc, Lý Mộc Hoa đã đánh giá thấp vị trí của Trần Thanh Thảo trong lòng Đinh Kiến Quốc.
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy, Đinh Kiến Quốc vẫn sẽ không tin những gì trong bức ảnh.
"Việc của anh không liên quan gì đến em hết, cút đi."
Đinh Kiến Quốc lạnh lùng liếc nhìn những bức ảnh, sắc mặt anh hiện ra một chút hung ác, anh đạp mạnh vào bàn uống nước, tiếng động lớn phát ra ở trong phòng bệnh yên tĩnh này nghe thật kinh khủng.
Lý Mộc Hoa bị âm thanh làm cho sợ hãi mà cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, không động đậy nhìn anh, cuối cùng, cô ta che miệng giống như thất vọng rời khỏi phòng bệnh của Đinh Kiến Quốc.,
Sau khi Lý Mộc Hoa rời đi, Đinh Kiến Quốc một tay bịp lại miệng vết thương, chậm rãi quỳ xuống đất, nhặt những tấm ảnh trên mặt đất lên.
"Tôi và Vũ Vĩnh Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ của chúng tôi thật sự rất tốt, nhưng khi tôi còn nhỏ, tôi đã bị người khác làm hại và người nhà thì nghĩ tôi đã chết, nhưng mà lúc đó tôi đã được có người cứu, thời điểm tôi gặp lại Vũ Vĩnh Kỳ, tôi đã không nhận ra anh ấy, lúc trước Vũ Vĩnh Kỳ vẫn chỉ là một cậu bé, nhưng anh ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra tôi, mọi người đều nói rằng tôi đã chết, chỉ có Vũ Vĩnh Kỳ biết rằng tôi chưa chết."
"Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh ấy gọi tôi là Gạo Tẻ, tôi nói, tôi không biết anh ấy, nhưng anh ấy lại nói là chỉ cần anh ấy biết tôi là đủ rồi, anh ấy nhận ra tôi, cho dù tôi không nhớ anh ấy, Vũ Vĩnh Kỳ vẫn nhận ra tôi."
“Thanh Thảo, cô có yêu Kiến Quốc không?” Ánh mắt Hoàng Mạnh Cường có chút thương cảm nhìn Trần Thanh Thảo, nhẹ nhàng nói.
Tình cảm của Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo, Hoàng Mạnh Cường cũng nhìn thấy.
Anh ấy biết Trần Thanh Thảo rất yêu Vũ Vĩnh Kỳ, sau khi Vũ Vĩnh Kỳ chết quá lâu, Trần Thanh Thảo vẫn không thể quên được, thậm chí... để tìm được trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, cô đã một mình đi đến Phú Quốc, Trần Thanh Thảo cổ chấp đến mức nào, Hoàng Mạnh Cường có thể cảm nhận được.
"Cậu ấy thật sự rất yêu cô.” Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo không nói lời nào, thật tâm nói.
"Mặc kệ cô có tin hay không, tôi cũng phải nói cho cô rằng Đinh Kiến Quốc yêu cô rất nhiều, cậu ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô."
“Mạnh Cường, anh đã có cảm giác dù có chết cũng chỉ muốn yêu một người chưa?” Trần Thanh Thảo buồn bã và đau đớn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng tử của Hoàng Mạnh Cường co lại vì những lời của Trần Thanh Thảo.
"Trong những ngày Vũ Vĩnh Kỳ chết, tôi không muốn tin tưởng Vũ Vĩnh Kỳ đã chết, tôi nghĩ rằng chắc không có chuyện gì đâu, trước đây, anh hai và anh ba của tôi cũng gặp tai nạn, mọi người đều nói là cả hai đều đã chết, chị dâu của tôi lúc đó cũng rất đau khổ nhưng chị ấy vẫn kiên trì, chị nói là anh hai sẽ không nhẫn tâm để chị ấy một mình, tôi cũng giống vậy tin rằng Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không chết, nhưng đến khi thi thể của Vũ Vĩnh Kỳ được vận chuyển về, tôi mới nhận ra rằng Vũ Vĩnh Kỳ thực sự đã chết."
“Tôi trước đây vì muốn đi cùng Vũ Vĩnh Kỳ nên đã từng tự tử. Trần Thanh Thảo lặng lẽ nhìn Hoàng Mạnh Cường, chậm rãi và đau đớn nói.
Những lời của Trần Thanh Thảo khiến hơi thở của Hoàng Mạnh Cường run lên.
Ánh mắt anh ấy trầm xuống hơi nheo mắt lại nhìn Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo vậy mà đã tự tử vì Vũ Vĩnh Kỳ.
"Anh nói xem, làm sao tôi có thể từ bỏ yêu Vũ Vĩnh Kỳ được chứ? Làm sao tôi có thể?"
"Đủ rồi, Thanh Thảo, thật sự...đủ rồi."
Hoàng Mạnh Cường không muốn tiếp tục nghe nữa, Trần Thanh Thảo đã yêu Vũ Vĩnh Kỳ rất lâu rồi, tình yêu cô ấy khiến mọi người ghen tị.
"Xin lỗi, anh có thể đưa tôi về được không?"
Trần Thanh Thảo nở một nụ cười nhẹ nhàng, giờ phút này, nét mặt vốn đang yếu ớt lại lộ ra vẻ dịu dàng cùng buồn rầu.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng của người cô gái này, Hoàng Mạnh Cường cảm thấy có một nỗi buồn khó tả bao trùm khắp cơ thể cô.
Kiến Quốc, cậu thực sự có thể khiến Trần Thanh Thảo... yêu cậu không?
Trần Thanh Thảo... nguyện ý yêu cậu không?
Trần Thanh Thảo đã khép kín trái tim của cô... không còn cách nào để chạm vào nó nữa, và cũng không có ai có thể chạm vào trái tim của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo từ bệnh viện trở về biệt thự và nhốt mình trong phòng.
Sau khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đi làm về, nghe được quản gia lo lắng nói ra, đôi mắt của họ hơi tối sầm lại.
“Mợ hai, mợ ba làm sao bây giờ? Tôi thật sự lo lắng cô chủ sẽ buồn phiền mà sinh bệnh.” Quản gia vẻ mặt rầu rĩ nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư.
“Phan Huỳnh Bảo và anh cả đều chưa về sao?” Lê Châu Sa liếc nhìn quản gia, khuôn mặt xinh đẹp từ từ nói.
"Cả hai cậu chủ hôm nay có bữa tiệc, vừa gọi điện thoại nói là tối nay mới trở về, tôi cũng không dám nói ra tình hình của cô chủ cho hai cậu chủ, nếu để hai cậu chủ biết chuyện, chỉ sợ..." Quản gia nói lời này rồi lắc đầu.
“Ông đi làm bữa tối đi, chuyện của Gạo Tẻ giao cho chúng tôi.” Lê Châu Sa mím môi vung tay ý bảo quản gia đi xuống.
Sau khi quản gia rời đi, Hoàng Song Thư nhìn về phía Lê Châu Sa ánh mắt sáng ngời, nói: "Chúng ta làm gì bây giờ?" "Gạo Tẻ tính tình bướng bỉnh, không biết là ai làm cho em ấy thành ra như vậy?"
Lê Châu Sa buông lỏng tay và nói với Hoàng Song Thư một cách bất đắc dĩ.
Hoàng Song Thư có chút buồn cười nhìn bộ dạng của Lê Châu Sa, thờ ơ nói: "Có lẽ đó là đặc điểm của nhà họ Trần."
"Mợ hai, mợ ba, ở bên ngoài có một người tên là Lý Khánh Thiên nói muốn gặp cô chủ."
Ngay khi Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đang trò chuyện, một người giúp việc bước tới và kính cẩn nói với họ.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau, trong mắt họ có một tia sáng kỳ lạ.
Lý Khánh Thiên đã chủ động tới đây sao? Có vẻ như...có một số việc vẫn cần phải ép buộc một chút, nếu không ép buộc thì sẽ không bao giờ tiến triển.
Khi Lê Châu Sa bảo người giúp việc đưa Lý Khánh Thiên vào, cô ấy nhìn thấy Lý Khánh Thiên gọn gàn sạch sẽ đứng trước mắt mình, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Anh là con trai út của giám đốc Lý!"
“Đúng vậy.” Lý Khánh Thiên nhìn Lê Châu Sa, lịch sự trả lời.
Lê Châu Sa nhìn Lý Khánh Thiên và nở nụ cười nói: "Gạo Tẻ gần đây tâm trạng rất tệ. Hôm nay em ấy lại đóng cửa nhốt mình trong phòng, không biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy, em ấy không hề nói cho chúng tôi biết, anh Hoài Nam, anh có thể khuyên bảo em ấy một chút được không?"
"Cô ấy... làm sao vậy? Cô ấy bị ốm à?"Lý Khánh Thiên lo lắng nói.
Lần trước cùng Trần Thanh Thảo dùng bữa trong nhà hàng, Trần Thanh Thảo đã bị Đinh Kiến Quốc kéo đi, vì lý do này, Lý Khánh Thiên đã cố ý điều tra một chút về Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc, biết rằng trước đây họ có mối quan hệ nào đó, Lý Khánh Thiên có phần thất vọng và cô đơn, anh ấy nghĩ, nếu Trần Thanh Thảo thích Đinh Kiến Quốc, anh có thể buông tay, miễn là Trần Thanh Thảo cảm thấy hạnh phúc là được.
Khi nghe tin Trần Thanh Thảo bị bệnh nhẹ, cuối cùng thì Lý Khánh Thiên cũng không nhịn được mà đến đây xem Trần Thanh Thảo như thế nào.
Lê Châu Sa sờ cằm, cười nhẹ: "Xem như vậy đi, Gạo Tẻ bây giờ đang ở trong phòng ngủ, tôi sẽ bảo người giúp việc đưa anh Hoài Nam lên."
“Được rồi.” Lý Khánh Thiên đầy cảm kích nhìn Lê Châu Sa. Một người giúp việc bước đến và đưa Lý Khánh Thiên lên lầu, Lý Khánh Thiên cúi chào Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa rồi đi lên lầu.
Nhìn thấy bóng lưng Lý Khánh Thiên, Hoàng Song Thư không khỏi dùng tay đập vào Lê Châu Sa, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng có chút đen lại nói: "Lê Châu Sa, em bây giờ lại đang muốn làm gì vậy?"
Hoàng Song Thư nhìn thấy nụ cười tinh quái trên mặt Lê Châu Sa, chắc hẳn Lê Châu Sa lại nghĩ ra chuyện gì vui nên mới thế này, nếu để Trần Thanh Thảo biết được, chắc chắn sẽ diễn ra một cuộc chiến gia đình.
"Em không làm gì cả."
Lê Châu Sa dang hai tay và nói với vẻ mặt rất vô tội.
Hoàng Song Thư liếc nhìn Lê Châu Sa, đương nhiên không tin những lời của Lê Châu Sa.
"Đôi khi, cần phải ép buộc mới được."
Lê Châu Sa sờ cằm, mỉm cười nói với Hoàng Song Thư.
“Em đấy.” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa vui đùa, lắc đầu, ngồi đọc sách trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đúng như những gì Lê Châu Sa đã nói, cuối cùng vấn đề của Trần Thanh Thảo phụ thuộc vào chính Trần Thanh Thảo, không ai có thể giúp được Trần Thanh Thảo, chỉ có bản thân Trần
Thanh Thảo mới có thể giúp được Trần Thanh Thảo.
“Thanh Thảo.” Từ sau khi gặp Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường hết lần này tới lần khác vẫn không ngủ được, trong đầu có ngoại trừ Vũ Vĩnh Kỳ, chính là Đinh Kiến Quốc và sau đó là Đinh Cảnh Duy.
Đứa trẻ mà cô từ khi sinh ra đã không chăm sóc tốt lại gọi Lý Mộc Hoa là mẹ, nếu Trần Thanh Thảo đứng trước đứa trẻ đó, sợ rằng đứa trẻ đó cũng sẽ không biết Trần Thanh Thảo.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thảo không khỏi nở một nụ cười khổ, khi cô đang mơ màng nghĩ đến Đinh Kiến Quốc thì cửa phòng ngủ được mở ra, Lý Khánh Thiên từ bên ngoài bước vào, đã làm cho Trần Thanh Thảo vô cùng kinh ngạc.
Trần Thanh Thảo mở to mắt nhìn Lý Khánh Thiên đang đẩy cửa đi vào.
“Anh... anh... sao lại ở đây?” Trần Thanh Thảo nhìn Lý Khánh Thiên lắp bắp nói.
Lý Khánh Thiên ánh mắt dịu dàng nói: "Thế nào? Nhìn thấy tôi ở đây làm em ngạc nhiên sao? Tôi nghe nói gần đây em không được khỏe, cho nên tôi tới đây để thăm em."
“Chị dâu, bọn họ cho anh vào sao?” Trần Thanh Thảo từ trên giường đứng dậy, buộc tóc lại, xấu hổ nhìn Lý Khánh Thiên.
“Đúng vậy, họ nói gần đây sức khỏe của em không được tốt. Để tôi đi vào hỏi thăm em:” Lý Khánh Thiên cười nhẹ với Trần Thanh Thảo với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn Lý Khánh Thiên, trong lòng Trần Thanh Thảo càng thêm xấu hổ.
Lý Khánh Thiên cho người khác cảm thấy anh ấy là một người đàn ông tốt.
Sau khi Trần Thanh Thảo hít một hơi thật sâu, cô chỉnh sửa mái tóc của mình rồi thở một hơi dài nói: "Cùng tôi đi dạo một chút."
Đúng lúc Trần Thanh Thảo cũng muốn có người cùng mình đi dạo, nếu Lý Khánh Thiên đến đây rồi thì nên để Lý Khánh Thiên đi cùng.
Lý Khánh Thiên nghe xong, đôi môi ấm áp khẽ nhếch lên nói: "Rất vui lòng"
“Đi chơi à?" Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đang dựa sát vào nhau, không biết họ đang nói gì, có lẽ họ đang nói về mỹ phẩm, túi xách và những thứ tương tự.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên đi xuống lầu, Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đồng thanh nói.
Khóe mắt Trần Thanh Thảo co giật, cô liếc nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư rồi nói: "Đúng vậy, đúng lúc đang không có việc gì, em muốn ra ngoài xem phim với Lý Khánh Thiên."
"Xem phim là là tốt, em có mang theo tiền không? Nếu không mang thì em cầm thẻ này đi." Lê Châu Sa nghe Trần Thanh Thảo nói đi xem phim với Lý Khánh Thiên, hai mắt sáng lên, vẻ mặt như đang nhìn Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên giống như có gian tình. Trần Thanh Thảo bị Lê Châu Sa nhìn với ánh mắt kỳ lạ này, đột nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy lạnh cả cổ.
Cô không khỏi co rúm cổ, mặt đen lại.
"Không cần đâu, em có tiền rồi."
Nói xong, cô mang theo Lý Khánh Thiên rời khỏi đây.
Lê Châu Sa mỉm cười nhìn bóng lưng Trần Thanh Thảo vẫy tay: "Hai người đi chơi vui vẻ, nhất định phải vui vẻ."
Cảm giác này thì dù nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy là có gì đó không đúng.
Chân của Trần Thanh Thảo loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Lý Khánh Thiên nhìn Trần Thanh Thảo hai má ửng hồng, cũng thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không nói gì.
Trần Thanh Thảo thấy Lý Khánh Thiên đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm, đỏ bừng cả tại, nói: "Lý Khánh Thiên, anh cười cái gì vậy?"
"Không, không có gì, tôi chỉ nghĩ em rất đáng yêu."
Lý Khánh Thiên vô tội chớp mắt, sâu lắng nói với Trần Thanh Thảo.
“Anh mà cứ như vậy...tôi... tôi sẽ giận đấy." Sắc mặt Trần Thanh Thảo đen lại, có chút không nói nên lời.
Lý Khánh Thiên cười khúc khích, đưa tay vuốt mái tóc của Trần Thanh Thảo một cách tự nhiên và nói: "Em đúng là giống một đứa trẻ.
Trên mặt Trần Thanh Thảo thoáng ửng hồng, bởi vì có chút tức giận nên cô không đẩy tay Lý Khánh Thiên ra.
Hai người không biết là hành động thân thiết của họ đã được một cái camera quay lại.
Trong phòng bệnh, Đinh Kiến Quốc lạnh lùng nằm trên giường, làn da trắng bệch, mím chặt môi nhìn về phía cửa.
Không biết anh đã duy trì động tác này bao lâu rồi, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì ở cửa, cả người Đinh Kiến Quốc giống như muốn nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa mà lần nào cũng thất vọng.
Ở ngoài cửa, anh không chút nào nhìn thấy hình bóng mà anh muốn thấy, Trần Thanh Thảo... thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Vậy mà lại.. không chịu đến và nhìn Đinh Kiến Quốc một cái.
"Kiến Quốc." Lý Mộc Hoa bưng canh gà lắc lư đi tới chỗ Đinh Kiến Quốc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, Lý Mộc Hoa có chút lo lắng.
“Anh đã nói rồi, em không được phép tới đây." Đinh kiến Quốc thấy người đi vào là Lý Mộc Hoa, trong mắt có chút lạnh lùng nói.
"Em biết anh muốn chờ ai đến đây, nhưng mà...Trần Thanh Thảo sẽ không đến gặp anh."
“Câm miệng" Đinh Kiến Quốc nghe vậy, tim như bị bóp chặt, hô hấp dần trở nên rất gấp gáp.,
Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng quát Lý Mộc Hoa.
Nghe thấy lời mắng mỏ lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt Lý Mộc Hoa có chút buồn bã.
"Kiến Quốc, đừng nghĩ đến Trần Thanh Thảo nữa, anh có biết rằng hiện tại Trần Thanh Thảo tình tứ với một người đàn ông tên là Lý Khánh Thiên, đương nhiên cô ta không nhớ rằng anh vẫn đang bị thương nằm trong bệnh viện."
“Cút đi." Đinh Kiến Quốc bị lời nói của | Lý Mộc Hoa làm cho phát cáu, anh như phát điên, gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Người đàn ông này biểu hiện ra sự hung ác và thô bạo.
Lý Mộc Hoa bị biểu cảm tàn bạo trên mặt Đinh Kiến Quốc làm cho hoảng sợ, cả người như nhũn ra.
"Anh không tin những gì em nói đúng không? Kiến Quốc, trên đời này, chỉ có em là yêu anh nhất thôi, anh nghĩ về Trần Thanh Thảo nhiều như vậy thì sao? Hãy nhìn xem bây giờ Trần Thanh Thảo đang làm gì? Cô ta không yêu anh, hoàn toàn không yêu anh!" Lý Mộc Hoa hít sâu một hơi, lấy trong túi ra mấy tấm ảnh, đưa cho Đinh Kiến Quốc xem.
Đinh Kiến Quốc nhìn bức ảnh mà Lý Mộc Hoa đang cầm trong tay, đôi mắt đỏ rực, lộ ra một chút thù địch.
Anh mím môi, lạnh lùng nói: "Em phải người theo dõi cô ấy?"
"Em làm điều đó là vì anh, em không muốn anh bị Trần Thanh Thảo lừa dối. Cô ta không xứng đáng với tình yêu của anh, anh nhìn xem Trần Thanh Thảo và Lý Khánh Thiên này thân thiết thế nào?" Nét mặt Lý Mộc Hoa méo mó, thậm chí tức giận với Đinh Kiến Quốc nói.
Đinh Kiến Quốc cau mày, nhìn Lý Mộc Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.
Ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng nói ra: "Lý Mộc Hoa, chuyện giữa anh và Trần Thanh Thảo không liên quan gì đến em."
“Cho dù có nhìn thấy những bức ảnh này, anh có phải vẫn nhớ nhung Trần Thanh Thảo đúng không?" Lý Mộc Hoa mở to mắt, không ngờ rằng Đinh Kiến Quốc lại kiên trì với Trần Thanh Thảo như thế này.
Cô ta nghĩ rằng khi nhìn thấy những bức ảnh này, Đinh Kiến Quốc sẽ từ bỏ Trần Thanh Thảo, ít nhất thì anh sẽ không nghĩ về Trần Thanh Thảo nữa.
Rốt cuộc, Lý Mộc Hoa đã đánh giá thấp vị trí của Trần Thanh Thảo trong lòng Đinh Kiến Quốc.
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy, Đinh Kiến Quốc vẫn sẽ không tin những gì trong bức ảnh.
"Việc của anh không liên quan gì đến em hết, cút đi."
Đinh Kiến Quốc lạnh lùng liếc nhìn những bức ảnh, sắc mặt anh hiện ra một chút hung ác, anh đạp mạnh vào bàn uống nước, tiếng động lớn phát ra ở trong phòng bệnh yên tĩnh này nghe thật kinh khủng.
Lý Mộc Hoa bị âm thanh làm cho sợ hãi mà cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, không động đậy nhìn anh, cuối cùng, cô ta che miệng giống như thất vọng rời khỏi phòng bệnh của Đinh Kiến Quốc.,
Sau khi Lý Mộc Hoa rời đi, Đinh Kiến Quốc một tay bịp lại miệng vết thương, chậm rãi quỳ xuống đất, nhặt những tấm ảnh trên mặt đất lên.
Bình luận facebook