Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Ân Ân trải qua cuộc sống nghỉ đông vui vẻ trong biệt thự Nam Hồ.
Bầu không khí trong nhà vô cùng ấm áp, đương nhiên cũng sẽ có chút phiền não, chẳng hạn như mỗi sáng sớm bị Ân Cẩn Du kéo rời giường tập thể dục buổi sáng.
Sau khi chờ cậu của mình đi làm, cô lại đến phòng của Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô phá bọn họ, đạp Tạ Văn Thanh xuống giường, sau đó bước vào chăn, ôm lấy cơ thể thơm thơm mềm mềm của mẹ ngủ tiếp.
Đến khi mặt trời lên cao, Tạ Văn Thanh chuẩn bị xong bữa sáng, gọi bọn họ dậy ăn cơm.
Tạ Văn Thanh hoàn toàn gánh vác công việc nội trợ trong nhà, giống như rất am hiểu phương diện này, dựa theo lời nói của Ân Ân chính là vô cùng có tiềm năng ăn bám, làm siêu sao chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Anh ấy biến khu vườn nhỏ ở sân sau thành thế giới cổ tích với muôn hoa khoe sắc, đến khi cuối xuân đầu hè, nơi này là thế giới của hoa và bướm.
Ân Ân đi đến sân sau, cùng anh trồng cây hoa cẩm tú cầu xuống đất.
Cô ngắm nhìn Ân Lưu Tô tập yoga trên sân thượng, đến gần Tạ Văn Thanh, chọc anh, nhỏ giọng nói: “Này, anh và mẹ em không thể luôn ở bên cạnh nhau được, mẹ sẽ ngày càng trẻ tuổi.”
“Anh biết, không cần em cố ý nhắc nhở.” “Vậy làm sao bây giờ?”
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Tạ Văn Thanh chôn đất, tùy ý nói: “Bây giờ cô ấy là vợ anh, sau hai mươi hai tuổi, cô ấy là bạn gái của anh, sau mười tám tuổi, cô ấy là đứa trẻ nhà chúng ta... Anh sẽ luôn chăm sóc cho cô ấy.”
“Em muốn khóc quá, anh trai em thật là đáng thương.” Ân Ân ôm lấy eo anh: “Người đàn ông vĩ đại.”
Tạ Văn Thanh đẩy đầu cô ra: “Đi đi đi.”
“Anh, anh cũng không có con của mình.”
“Ai nói anh không có con, em không phải là con của anh sao?”
Ân Ân cười ngọt ngào, ôm lấy anh không buông tay: “Có phải em nên gọi anh là ba không?”
“Ừm, gọi một tiếng đi.”
“Ba...” Ân Ân còn chưa nói xong, rất không quen miệng mà “ọe” một cái: “Không biết sao thấy hơi buồn nôn.”
Tạ Văn Thanh đưa tay trét bùn lên mặt cô.
“A, đáng ghét!”
Ân Ân cầm bùn lên ném về phía anh, không ngờ là Tạ Văn Thanh lại nhanh nhẹn tránh được, bùn giống như hạt mưa rơi lên người của Ân Lưu Tô đang tập yoga bên cạnh.
“...”
Ân Lưu Tô nổi giận, không thể nhịn được, đi tới nhổ cây hoa cẩm tú cầu mà Tạ Văn Thanh vừa trồng: “Anh bao tuổi rồi mà còn chơi bùn!”
“Đừng đừng đừng...” Tạ Văn Thanh dỗ dành, cầm lấy cây hoa cẩm tú cầu: “Hoa hoa có lỗi gì đâu, tìm con gái của em đi.”
Ân Ân đã sớm trốn mất tăm.
Cô đi bộ đến quảng trường, Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô không có quá nhiều thời gian, mỗi một phút đều vô cùng quý giá, cô cũng không nên ở nhà làm bóng đèn sáng trưng.
Ân Ân đút tay vào túi, đi bộ quanh Quảng Thành.
Ân Ân đi ngang qua cửa hàng cá cảnh mà mẹ đã mua cá vàng, sau đó dừng lại nhìn cá vàng nhỏ.
Cá cảnh nhỏ nhiệt đới bơi qua các thực vật thủy sinh, đối diện bể nước gợn sóng, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, qua ánh nước dập dờn, anh dịu dàng nhìn qua cô.
Trái tim Ân Ân bỗng nhiên đập nhanh, vô thức trốn ra phía sau bể nước.
Sau đó cô nghe giọng nói trầm thấp gợi cảm của Lưu Văn Anh vang lên: “Ông chủ, tôi muốn con này.”
Ông chủ đi tới, dùng lưới vớt một con cá vàng màu đen mắt lồi, dùng túi nhựa màu trắng gói lại cho anh.
“Bao nhiêu tiền?”
“Mười đồng.”
Ân Ân thấy anh trả tiền, đi khỏi cửa hàng, cô mới lén lút đi ra ngoài.
Không ngờ là chàng trai cũng không rời đi, cơ thể cao lớn dựa vào đèn đường, nhíu mày nhìn qua cô.
Ánh nắng chiếu lên trên người anh, mang theo sự ấm áp của mùa đông, trong áo lông màu đen là áo len trắng, hai màu đen trắng phác họa khí chất kiên cường cứng rắn của anh.
Ân Ân bị dọa đến mức lưng dính sát vào tường, khiếp sợ nhìn anh, đốm lửa nhỏ lốp bốp khẽ bùng cháy trong lòng.
“Giống như gặp quỷ.” Lưu Văn Anh xoa mũi: “Anh là quỷ sao?”
Ân Ân lắc đầu, lỗ tai đỏ lên, chuyển chủ đề: “Anh... mua cá vàng sao?”
“Này.” Anh đưa túi nhựa chứa cá vàng nhỏ màu đen cho cô: “Cho em.”
“Sao lại cho em?” Ân Ân không nhận.
“Trước đó thấy em đăng hình cá vàng màu đỏ lên khoảnh khắc, có chút cô đơn, mua bạn trai cho nó.”
Ân Ân bị anh chọc cười, cố gắng nhịn xuống, cúi đầu nhìn túi nhựa: “Con này quá xấu, sao được làm bạn trai của Tiểu Hồng chứ.”
“Nói không chừng Tiểu Hồng thích như vậy, em nhìn nó rất đen, vô cùng mạnh mẽ.”
“Anh cũng đen, làm gì mạnh mẽ chứ.”
Lưu Văn Anh đưa túi nhựa cho cô: “Nếu vậy thì để nó giúp em thay anh.”
Ân Ân cầm túi nhựa, lại nghĩ tới gì đó, buồn bực nói: “Sao anh không đưa cho Mạc Lị Lị?”
“Anh và cậu ta không có gì cả.”
Ân Ân nghĩ đến đoạn thời gian đó Mạc Lị Lị thường xuyên qua đêm bên ngoài, nhất thời xấu hổ lại tức giận, trừng mắt liếc anh một cái: “Đồ sở khanh!”
“Này, anh nói thật...”
Không chờ anh nói xong, Ân Ân mang theo cá vàng tức giận rời đi, trong lòng mắng Lưu Văn Anh một trận, lại thấy hơi buồn buồn.
Cô thả cá mắt lồi màu đen vô cùng xấu này vào chậu, để nó làm bạn với Tiểu Hồng.
“Tiểu Hắc, không cho phép bắt nạt Tiểu Hồng đó.”
“Hừ, xấu muốn chết.”
“Hai mắt vừa lớn lại xấu, đúng là đồ xấu xa.”
Tạ Văn Thanh khoanh tay nhìn Ân Ân trên ban công, nói với Ân Lưu Tô bên cạnh: “Con bé thì thà thì thầm với cá vàng, đầu óc có bệnh hay sao ấy nhỉ?”
Ân Lưu Tô ngồi bên quầy bar, bỏ túi trà vào ly nước, khuấy lên: “Tình cảm của thiếu nữ rất phức tạp, cậu sẽ không hiểu được.”
...
Nghỉ đông trôi qua rất nhanh, quay về trường học chưa được hai ngày, Mạc Lị Lị và Diêu Lệ Linh lại ồn ào.
Diêu Lệ Linh không cẩn thận đụng vào hộp phấn của Mạc Lị Lị, hộp phấn rơi xuống đất bể nát.
“Không phải chỉ có một hộp phấn sao, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu là được.”
“Đây là quà của chị tôi tặng, sao cậu bồi thường được!”
“Ai bảo cậu để ở bàn nhỏ bên cạnh lối đi, đây là khu vực công cộng.” “Cậu làm rơi hộp phấn của tôi mà cậu còn tranh cãi sao?”
Ân Ân đang vẽ “Ngày xưa có ngọn núi”, nghe hai người cãi lộn, vô cùng buồn bực: “Hai người có thể ra ngoài cãi nhau không?”
Diêu Lệ Linh thấy bây giờ Ân Ân cũng không giúp Mạc Lị Lị, nhếch miệng cười đắc ý: “Có câu nói sống lâu mới biết rõ lòng người, Ân Ân, giờ chắc cậu đã biết rõ bạn thân của cậu là loại người nào rồi.”
Mạc Lị Lị tức giận đến nước mắt chảy ra.
Ân Ân đặt bảng vẽ xuống, thản nhiên nói: “Tôi chưa từng phán xét cậu ấy là loại người gì.”
“Có ai không nhìn ra chứ, hai người cùng thích một nam sinh!” Diêu Lệ Linh lạnh lùng chế giễu nói: “Thời gian Mạc Lị Lị không về ngủ, cậu vô cùng hậm hực, giả vờ cái gì.”
Ân Ân nghe Diêu Lệ Linh nói thì tức giận, tiện tay cầm hộp phấn trên bàn đưa cho Mạc Lị Lị: “Cậu ta làm rơi hộp phấn của cậu, cậu cũng làm bể hộp phấn của cậu ta, coi như hòa nhau.”
“Vì sao!” Diêu Lệ Linh gấp gáp: “Phấn của tôi hơn mấy trăm! Hàng giá rẻ mấy chục của cậu ấy... không thể so sánh được!”
Mạc Lị Lị vốn không muốn ăn miếng trả miếng, nhưng nghe Diêu Lệ Linh sỉ nhục người khác như vậy thì không do dự nữa, đập hộp phấn của cô ta xuống đất.
Diêu Lệ Linh tức giận đến run người, đi tới muốn đánh Mạc Lị Lị, Ân Ân nắm chặt tay cô ta, không khách sáo hất ra.
“Ân Ân, cậu ta cướp người cậu thích, cậu còn giúp lấy cậu ta, quá hèn hạ.”
Cô ta còn chưa nói xong, lại nghe Mạc Lị Lị cắn răng, run giọng nói: “Tôi không cướp người Ân Ân thích, tôi muốn cướp, nhưng không được. Là của cậu ấy thì sẽ thuộc về cậu ấy, không ai cướp đi được!”
Ân Ân kinh ngạc nhìn về phía Mạc Lị Lị, Mạc Lị Lị bị Diêu Lệ Linh đánh... Dứt khoát nói thẳng: “Thời gian đó tớ và Lưu Văn Anh chỉ diễn kịch mà thôi, Lưu Văn Anh luôn thích cậu, thích rất nhiều. Tớ... tớ muốn đùa giả làm thật, tớ
còn muốn phá các cậu, nhưng trong lòng của cậu ấy chỉ có cậu, không ai cướp đi được.”
“Vậy cậu và anh ấy...”
“Phải, tớ và anh ấy không làm gì, thời gian đó tớ về nhà ngủ.” Cảm xúc Ân Ân luôn căng thẳng, bỗng nhiên thả lỏng.
Thì... thì ra không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lời nói tiếp theo của Mạc Lị Lị lại đẩy cô xuống hầm băng: “Lưu Văn Anh đã xin làm sinh viên trao đổi đến đại học Maryland trong hai năm, có lẽ tháng này sẽ phải xuất phát.”
Trong đầu Ân Ân “ầm” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới khi anh đưa cá vàng cho cô, anh đã nói: “Nếu như vậy thì để nó giúp em thay anh.”
Đầu óc cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì, quay người chạy ra ngoài ký túc xá.
Mạc Lị Lị rưng rưng nước mắt, cố gắng không cho nó chảy xuống, không ngờ mấy giây sau, Ân Ân lại chạy về, ôm cô ấy một cái: “Cảm ơn cậu!”
...
Lưu Văn Anh và mấy chàng trai mồ hôi đầm đìa đi ra sân bóng rổ, đồ chơi bóng màu đỏ rực chói mắt, giống như ánh nắng mặt trời nóng bỏng vào buổi chiều.
Anh thấy Ân Ân vội vã chạy tới, nghĩ cô có chuyện gì gấp, ném bóng rổ cho bạn cùng phòng, đi tới đón: “Sao lúc này...”
Anh còn chưa nói xong, cô gái đã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo gầy của anh.
Đầu góc Lưu Văn Anh trống rỗng, trái tim đập thình thịch, giống như đoàn tàu chạy qua đường ray.
Anh cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy, hoảng loạn không biết đặt tay vào đâu, chỉ có thể giơ lên giống như đầu hàng: “Làm, làm gì vậy?”
“Em không muốn anh đi.” Ân Ân mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không muốn anh đi, không muốn anh đi, không muốn anh đi...”
Lưu Văn Anh cảm giác trái tim mình đã mềm nhũn rồi: “Em biết rồi à.”
“Em không muốn anh đi.”
“Vậy... vậy anh sẽ không đi.” Lưu Văn Anh gãi đầu, cũng không dám ôm lấy cô, lúng túng gãi đầu: “Mặc dù đơn đăng ký đã thông qua, không muốn đi cũng có thể không đi.”
Cô chôn mặt vào người anh, buồn bực một lát, nhẹ nhàng hỏi: “Trường học kia rất tốt sao?”
“Ừm, tâm lý học tội phạm cũng không tệ lắm.”
“Em không phải không muốn anh đi, em chỉ không nỡ...” Ân Ân cũng không nghĩ đến việc xấu hổ nữa, chân thành nói: “Đặc biệt không nỡ, Tiểu Văn Tử, cực kỳ, vô cùng không nỡ.”
“Em như vậy làm cho anh có hơi không hiểu.” Lưu Văn Anh bị cô làm cho căng thẳng: “Không nỡ thế nào?”
Ân Ân nhón chân, hôn lên chiếc cằm lún phún râu đen của anh: “Chính là không nỡ này.”
Một tiếng sét đánh trúng Lưu Văn Anh, yết hầu di chuyển, khó tin nhìn về phía cô gái trong lòng —— “Anh... lau?”
Ân Ân vất vả lắm mới lấy được dũng khí, lại bị phản ứng của anh làm cho xấu hổ: “Anh có bệnh à!”
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Lưu Văn Anh vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, dùng sức đến mức bắp thịt cũng run rẩy theo.
Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi. Hạnh phúc đến sắp ngất đi.
Ân Ân trải qua cuộc sống nghỉ đông vui vẻ trong biệt thự Nam Hồ.
Bầu không khí trong nhà vô cùng ấm áp, đương nhiên cũng sẽ có chút phiền não, chẳng hạn như mỗi sáng sớm bị Ân Cẩn Du kéo rời giường tập thể dục buổi sáng.
Sau khi chờ cậu của mình đi làm, cô lại đến phòng của Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô phá bọn họ, đạp Tạ Văn Thanh xuống giường, sau đó bước vào chăn, ôm lấy cơ thể thơm thơm mềm mềm của mẹ ngủ tiếp.
Đến khi mặt trời lên cao, Tạ Văn Thanh chuẩn bị xong bữa sáng, gọi bọn họ dậy ăn cơm.
Tạ Văn Thanh hoàn toàn gánh vác công việc nội trợ trong nhà, giống như rất am hiểu phương diện này, dựa theo lời nói của Ân Ân chính là vô cùng có tiềm năng ăn bám, làm siêu sao chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Anh ấy biến khu vườn nhỏ ở sân sau thành thế giới cổ tích với muôn hoa khoe sắc, đến khi cuối xuân đầu hè, nơi này là thế giới của hoa và bướm.
Ân Ân đi đến sân sau, cùng anh trồng cây hoa cẩm tú cầu xuống đất.
Cô ngắm nhìn Ân Lưu Tô tập yoga trên sân thượng, đến gần Tạ Văn Thanh, chọc anh, nhỏ giọng nói: “Này, anh và mẹ em không thể luôn ở bên cạnh nhau được, mẹ sẽ ngày càng trẻ tuổi.”
“Anh biết, không cần em cố ý nhắc nhở.” “Vậy làm sao bây giờ?”
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Tạ Văn Thanh chôn đất, tùy ý nói: “Bây giờ cô ấy là vợ anh, sau hai mươi hai tuổi, cô ấy là bạn gái của anh, sau mười tám tuổi, cô ấy là đứa trẻ nhà chúng ta... Anh sẽ luôn chăm sóc cho cô ấy.”
“Em muốn khóc quá, anh trai em thật là đáng thương.” Ân Ân ôm lấy eo anh: “Người đàn ông vĩ đại.”
Tạ Văn Thanh đẩy đầu cô ra: “Đi đi đi.”
“Anh, anh cũng không có con của mình.”
“Ai nói anh không có con, em không phải là con của anh sao?”
Ân Ân cười ngọt ngào, ôm lấy anh không buông tay: “Có phải em nên gọi anh là ba không?”
“Ừm, gọi một tiếng đi.”
“Ba...” Ân Ân còn chưa nói xong, rất không quen miệng mà “ọe” một cái: “Không biết sao thấy hơi buồn nôn.”
Tạ Văn Thanh đưa tay trét bùn lên mặt cô.
“A, đáng ghét!”
Ân Ân cầm bùn lên ném về phía anh, không ngờ là Tạ Văn Thanh lại nhanh nhẹn tránh được, bùn giống như hạt mưa rơi lên người của Ân Lưu Tô đang tập yoga bên cạnh.
“...”
Ân Lưu Tô nổi giận, không thể nhịn được, đi tới nhổ cây hoa cẩm tú cầu mà Tạ Văn Thanh vừa trồng: “Anh bao tuổi rồi mà còn chơi bùn!”
“Đừng đừng đừng...” Tạ Văn Thanh dỗ dành, cầm lấy cây hoa cẩm tú cầu: “Hoa hoa có lỗi gì đâu, tìm con gái của em đi.”
Ân Ân đã sớm trốn mất tăm.
Cô đi bộ đến quảng trường, Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô không có quá nhiều thời gian, mỗi một phút đều vô cùng quý giá, cô cũng không nên ở nhà làm bóng đèn sáng trưng.
Ân Ân đút tay vào túi, đi bộ quanh Quảng Thành.
Ân Ân đi ngang qua cửa hàng cá cảnh mà mẹ đã mua cá vàng, sau đó dừng lại nhìn cá vàng nhỏ.
Cá cảnh nhỏ nhiệt đới bơi qua các thực vật thủy sinh, đối diện bể nước gợn sóng, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, qua ánh nước dập dờn, anh dịu dàng nhìn qua cô.
Trái tim Ân Ân bỗng nhiên đập nhanh, vô thức trốn ra phía sau bể nước.
Sau đó cô nghe giọng nói trầm thấp gợi cảm của Lưu Văn Anh vang lên: “Ông chủ, tôi muốn con này.”
Ông chủ đi tới, dùng lưới vớt một con cá vàng màu đen mắt lồi, dùng túi nhựa màu trắng gói lại cho anh.
“Bao nhiêu tiền?”
“Mười đồng.”
Ân Ân thấy anh trả tiền, đi khỏi cửa hàng, cô mới lén lút đi ra ngoài.
Không ngờ là chàng trai cũng không rời đi, cơ thể cao lớn dựa vào đèn đường, nhíu mày nhìn qua cô.
Ánh nắng chiếu lên trên người anh, mang theo sự ấm áp của mùa đông, trong áo lông màu đen là áo len trắng, hai màu đen trắng phác họa khí chất kiên cường cứng rắn của anh.
Ân Ân bị dọa đến mức lưng dính sát vào tường, khiếp sợ nhìn anh, đốm lửa nhỏ lốp bốp khẽ bùng cháy trong lòng.
“Giống như gặp quỷ.” Lưu Văn Anh xoa mũi: “Anh là quỷ sao?”
Ân Ân lắc đầu, lỗ tai đỏ lên, chuyển chủ đề: “Anh... mua cá vàng sao?”
“Này.” Anh đưa túi nhựa chứa cá vàng nhỏ màu đen cho cô: “Cho em.”
“Sao lại cho em?” Ân Ân không nhận.
“Trước đó thấy em đăng hình cá vàng màu đỏ lên khoảnh khắc, có chút cô đơn, mua bạn trai cho nó.”
Ân Ân bị anh chọc cười, cố gắng nhịn xuống, cúi đầu nhìn túi nhựa: “Con này quá xấu, sao được làm bạn trai của Tiểu Hồng chứ.”
“Nói không chừng Tiểu Hồng thích như vậy, em nhìn nó rất đen, vô cùng mạnh mẽ.”
“Anh cũng đen, làm gì mạnh mẽ chứ.”
Lưu Văn Anh đưa túi nhựa cho cô: “Nếu vậy thì để nó giúp em thay anh.”
Ân Ân cầm túi nhựa, lại nghĩ tới gì đó, buồn bực nói: “Sao anh không đưa cho Mạc Lị Lị?”
“Anh và cậu ta không có gì cả.”
Ân Ân nghĩ đến đoạn thời gian đó Mạc Lị Lị thường xuyên qua đêm bên ngoài, nhất thời xấu hổ lại tức giận, trừng mắt liếc anh một cái: “Đồ sở khanh!”
“Này, anh nói thật...”
Không chờ anh nói xong, Ân Ân mang theo cá vàng tức giận rời đi, trong lòng mắng Lưu Văn Anh một trận, lại thấy hơi buồn buồn.
Cô thả cá mắt lồi màu đen vô cùng xấu này vào chậu, để nó làm bạn với Tiểu Hồng.
“Tiểu Hắc, không cho phép bắt nạt Tiểu Hồng đó.”
“Hừ, xấu muốn chết.”
“Hai mắt vừa lớn lại xấu, đúng là đồ xấu xa.”
Tạ Văn Thanh khoanh tay nhìn Ân Ân trên ban công, nói với Ân Lưu Tô bên cạnh: “Con bé thì thà thì thầm với cá vàng, đầu óc có bệnh hay sao ấy nhỉ?”
Ân Lưu Tô ngồi bên quầy bar, bỏ túi trà vào ly nước, khuấy lên: “Tình cảm của thiếu nữ rất phức tạp, cậu sẽ không hiểu được.”
...
Nghỉ đông trôi qua rất nhanh, quay về trường học chưa được hai ngày, Mạc Lị Lị và Diêu Lệ Linh lại ồn ào.
Diêu Lệ Linh không cẩn thận đụng vào hộp phấn của Mạc Lị Lị, hộp phấn rơi xuống đất bể nát.
“Không phải chỉ có một hộp phấn sao, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu là được.”
“Đây là quà của chị tôi tặng, sao cậu bồi thường được!”
“Ai bảo cậu để ở bàn nhỏ bên cạnh lối đi, đây là khu vực công cộng.” “Cậu làm rơi hộp phấn của tôi mà cậu còn tranh cãi sao?”
Ân Ân đang vẽ “Ngày xưa có ngọn núi”, nghe hai người cãi lộn, vô cùng buồn bực: “Hai người có thể ra ngoài cãi nhau không?”
Diêu Lệ Linh thấy bây giờ Ân Ân cũng không giúp Mạc Lị Lị, nhếch miệng cười đắc ý: “Có câu nói sống lâu mới biết rõ lòng người, Ân Ân, giờ chắc cậu đã biết rõ bạn thân của cậu là loại người nào rồi.”
Mạc Lị Lị tức giận đến nước mắt chảy ra.
Ân Ân đặt bảng vẽ xuống, thản nhiên nói: “Tôi chưa từng phán xét cậu ấy là loại người gì.”
“Có ai không nhìn ra chứ, hai người cùng thích một nam sinh!” Diêu Lệ Linh lạnh lùng chế giễu nói: “Thời gian Mạc Lị Lị không về ngủ, cậu vô cùng hậm hực, giả vờ cái gì.”
Ân Ân nghe Diêu Lệ Linh nói thì tức giận, tiện tay cầm hộp phấn trên bàn đưa cho Mạc Lị Lị: “Cậu ta làm rơi hộp phấn của cậu, cậu cũng làm bể hộp phấn của cậu ta, coi như hòa nhau.”
“Vì sao!” Diêu Lệ Linh gấp gáp: “Phấn của tôi hơn mấy trăm! Hàng giá rẻ mấy chục của cậu ấy... không thể so sánh được!”
Mạc Lị Lị vốn không muốn ăn miếng trả miếng, nhưng nghe Diêu Lệ Linh sỉ nhục người khác như vậy thì không do dự nữa, đập hộp phấn của cô ta xuống đất.
Diêu Lệ Linh tức giận đến run người, đi tới muốn đánh Mạc Lị Lị, Ân Ân nắm chặt tay cô ta, không khách sáo hất ra.
“Ân Ân, cậu ta cướp người cậu thích, cậu còn giúp lấy cậu ta, quá hèn hạ.”
Cô ta còn chưa nói xong, lại nghe Mạc Lị Lị cắn răng, run giọng nói: “Tôi không cướp người Ân Ân thích, tôi muốn cướp, nhưng không được. Là của cậu ấy thì sẽ thuộc về cậu ấy, không ai cướp đi được!”
Ân Ân kinh ngạc nhìn về phía Mạc Lị Lị, Mạc Lị Lị bị Diêu Lệ Linh đánh... Dứt khoát nói thẳng: “Thời gian đó tớ và Lưu Văn Anh chỉ diễn kịch mà thôi, Lưu Văn Anh luôn thích cậu, thích rất nhiều. Tớ... tớ muốn đùa giả làm thật, tớ
còn muốn phá các cậu, nhưng trong lòng của cậu ấy chỉ có cậu, không ai cướp đi được.”
“Vậy cậu và anh ấy...”
“Phải, tớ và anh ấy không làm gì, thời gian đó tớ về nhà ngủ.” Cảm xúc Ân Ân luôn căng thẳng, bỗng nhiên thả lỏng.
Thì... thì ra không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lời nói tiếp theo của Mạc Lị Lị lại đẩy cô xuống hầm băng: “Lưu Văn Anh đã xin làm sinh viên trao đổi đến đại học Maryland trong hai năm, có lẽ tháng này sẽ phải xuất phát.”
Trong đầu Ân Ân “ầm” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới khi anh đưa cá vàng cho cô, anh đã nói: “Nếu như vậy thì để nó giúp em thay anh.”
Đầu óc cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì, quay người chạy ra ngoài ký túc xá.
Mạc Lị Lị rưng rưng nước mắt, cố gắng không cho nó chảy xuống, không ngờ mấy giây sau, Ân Ân lại chạy về, ôm cô ấy một cái: “Cảm ơn cậu!”
...
Lưu Văn Anh và mấy chàng trai mồ hôi đầm đìa đi ra sân bóng rổ, đồ chơi bóng màu đỏ rực chói mắt, giống như ánh nắng mặt trời nóng bỏng vào buổi chiều.
Anh thấy Ân Ân vội vã chạy tới, nghĩ cô có chuyện gì gấp, ném bóng rổ cho bạn cùng phòng, đi tới đón: “Sao lúc này...”
Anh còn chưa nói xong, cô gái đã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo gầy của anh.
Đầu góc Lưu Văn Anh trống rỗng, trái tim đập thình thịch, giống như đoàn tàu chạy qua đường ray.
Anh cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy, hoảng loạn không biết đặt tay vào đâu, chỉ có thể giơ lên giống như đầu hàng: “Làm, làm gì vậy?”
“Em không muốn anh đi.” Ân Ân mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không muốn anh đi, không muốn anh đi, không muốn anh đi...”
Lưu Văn Anh cảm giác trái tim mình đã mềm nhũn rồi: “Em biết rồi à.”
“Em không muốn anh đi.”
“Vậy... vậy anh sẽ không đi.” Lưu Văn Anh gãi đầu, cũng không dám ôm lấy cô, lúng túng gãi đầu: “Mặc dù đơn đăng ký đã thông qua, không muốn đi cũng có thể không đi.”
Cô chôn mặt vào người anh, buồn bực một lát, nhẹ nhàng hỏi: “Trường học kia rất tốt sao?”
“Ừm, tâm lý học tội phạm cũng không tệ lắm.”
“Em không phải không muốn anh đi, em chỉ không nỡ...” Ân Ân cũng không nghĩ đến việc xấu hổ nữa, chân thành nói: “Đặc biệt không nỡ, Tiểu Văn Tử, cực kỳ, vô cùng không nỡ.”
“Em như vậy làm cho anh có hơi không hiểu.” Lưu Văn Anh bị cô làm cho căng thẳng: “Không nỡ thế nào?”
Ân Ân nhón chân, hôn lên chiếc cằm lún phún râu đen của anh: “Chính là không nỡ này.”
Một tiếng sét đánh trúng Lưu Văn Anh, yết hầu di chuyển, khó tin nhìn về phía cô gái trong lòng —— “Anh... lau?”
Ân Ân vất vả lắm mới lấy được dũng khí, lại bị phản ứng của anh làm cho xấu hổ: “Anh có bệnh à!”
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Lưu Văn Anh vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, dùng sức đến mức bắp thịt cũng run rẩy theo.
Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi. Hạnh phúc đến sắp ngất đi.
Bình luận facebook