Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Chương 103, Giữa eo cô bị cái gì cứng chắc đâm vào
“,”Bước vào phòng, Tông Triển Bạch đặt cô lên giường.
Sau đó, anh đến nhà tắm giặt một cái khăn mặt đưa cho cô lau mặt, anh càng nhìn bộ dạng của cô thì càng tức giận, anh vứt khăn mặt xuống đứng trước mặt cô, sao cô lại bị làm ra bộ dạng như thế này?”
Nhớ đến hành động của Hà Thuỵ Trạch đối với mình thì toàn thân Lâm Tử Lạp lại run rẩy.
Cô không biết nói như thế nào và có thể nói cái gì.
“Nói chuyện.” Đột nhiên anh giữ chặt hai vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Nói cho tôi biết, cô đã bị làm gì chưa?”
Có một cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt anh.
Lâm Tử Lạp lắc đầu.
Nếu như cô không tỉnh lại, cô không dám nghĩ tiếp.
Cô không hề nghĩ rằng Hà Thuỵ Trạch sẽ làm ra chuyện như vậy với cô.
Cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt Tông Triển Bạch kia vẫn chưa tan đi, vẫn đang lượn vòng trong đáy mắt anh, “Ai làm như vậy với cô?”
Lâm Tử Lạp cắn môi không nói chuyện.
Cô chỉ ôm lấy cơ thể mình run lẩy bẩy.
Tông Triển Bạch, “Tôi đang hỏi cô đấy!” Anh cắn hàm răng sau, không khống chế được sự tức giận của mình.
Lâm Tử Lạp mở mắt ra, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra.
Cô vẫn không lên tiếng, nước mắt vẫn im lặng rơi xuống, từng giọt từng giọt theo má lăn xuống.
Tông Triển Bạch đi đi lại lại ở bên cạnh giường.
Anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy bao giờ.
Lâm Tử Lạp nhắm mắt, động tác của anh rất nhanh sau đó liền dừng lại, trong phòng chỉ nghe thấy hơi thở của anh và tiếng khóc nức nở của cô.
Một bóng đen có mùi vị nồng nặc nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể vì bất an và run lẩy bẩy của cô, lòng bàn tay nóng bỏng mịn màng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thương yêu mà đau xót, cuối cùng hôn lên đầu mũi cô.
Cả quá trình này Lâm Tử Lạp hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy chấn động, kinh ngạc, cũng cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận được tình ý mà Tông Triển Bạch chưa từng biểu đạt.
“Cô đi tắm đi.” Tông Triển Bạch ôm cô lên đặt vào trong nhà tắm.
Anh xả một bồn nước ấm, vẫn còn đang bốc khói.
Lâm Tử Lạp ngớ người nhìn anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông kiêu ngạo như thần lại làm những việc như vậy vì cô.
Tông Triển Bạch quay người nhìn cô, “Cô muốn tôi tắm cho cô sao?”
Cái gì?
Lâm Tử Lạp nhanh chóng lắc đầu, nhanh chóng từ chối, “Không cần, không cần đâu.”
Tông Triển Bạch, “Tôi ở bên ngoài đợi cô, cần cái gì thì gọi tôi.” Anh căn dặn.
Lâm Tử Lạp, “Ok.”
Cửa nhà tắm đóng lại, Lâm Tử Lạp khoá ngược từ bên trong, sau khi xác định là không mở được thì cô mới dám cởi quần áo bẩn thỉu trên người.
Hành động của Hà Thuỵ Trạch khiến cô bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình.
Cô bước vào trong nước, nhiệt độ vừa đủ, cô còn chưa chìm xuống đáy bồn thì tóc đã giống như rong biển nổi trên mặt nước, giống như hiếm lắm mới có thể thấy được một cơ thể tuyệt đẹp đang ngâm mình trong nước vậy.
Cô xoa bóp từng tấc da thịt trên người, cô không dám nghĩ đến việc khi cô hôn mê thì Hà Thuỵ Trạch đã làm những chuyện gì với cô.
Cô dùng sức kì cọ, cô muốn rửa sạch những phần da thịt bị chạm vào.
Ở bên ngoài nhà tắm, Tông Triển Bạch cảm nhận rõ được Lâm Tử Lạp chưa nói thật, sao cô có thể không biết người đó là ai?
Cô không nói, chắc chắn là không muốn nói.
Tông Triển Bạch nhấc máy bàn trên đầu giường lên gọi cho Quan Kình, “Cậu đi điều tra xem hôm nay Lâm Tử Lạp đi cùng ai đến câu lạc bộ tư nhân KS.”
“Vâng.” Tông Triển Bạch trả lời.
Tông Triển Bạch ngắt máy, anh ngồi ở cảnh giường day day mi tâm.
Được một lúc lâu sau, Lâm Tử Lạp vẫn chưa vào, anh đến gõ cửa, “Cô vẫn chưa tắm xong sao?”
“Xong rồi.” Lâm Tử Lạpg đang quấn khăn tắm, bên trong không có quần áo để cô có thể thay.
Ngâm mình hơn một tiếng, cô rất tỉnh táo, cũng bình tĩnh lại được.
Cô mở cửa ra, Tông Triển Bạch đang đứng ở cửa, anh mặc áo sơ mi mặc phía trên, cổ áo hơi phanh ra, quần âu màu đen ôm lấy đôi chân to dài thẳng tắp đang nhìn cô.
Tóc của cô vẫn còn ướt, trên vai cô vẫn có giọt nước ở trên làn da trắng nõn của cô sáng long lanh.
Hai tay Lâm Tử Lạp giữ lấy khăn tắm, cô sợ khăn tắm sẽ rơi xuống, “Tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
“Ừm.” Tông Triển Bạch thu lại ánh mắt nhàn nhạt nhận lời.
Lâm Tử Lạp, “Anh có thể ra ngoài mua cho tôi một bộ quần áo được không, có thể mặc được là được.”
Tông Triển Bạch nhìn cô một lúc, “Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Cô lắc đầu.
Tông Triển Bạch, “Một giờ hơn rồi, nửa đêm rồi cô bảo tôi đi đâu mua quần áo cho cô vậy?” Cho dù là trung tâm thương mại thì đến giờ này cũng đóng cửa rồi.
Tông Triển Bạch tìm một cái áo sơ mi của anh đưa cho cô, “Cô mặc tạm đi, sáng mai tôi sẽ đi mua cho cô.”
Lâm Tử Lạp cầm lấy áo nhưng không mặc vào, cô lần lựa mãi, “Tôi muốn về nhà.”
Mặt của Tông Triển Bạch dần dần lạnh xuống, “Cô không nhớ thân phận của mình sao?”
Lần trước cô đã đồng ý rồi, sao lại muốn chối bay đi sao?
Cánh tay dài của Tông Triển Bạch ôm lấy eo cô, hai cơ thể dính chặt lại với nhai, cô định muốn phản kháng thì bị Tông Triển Bạch giữ lấy tay, nhìn vào mắt cô, “Cô phải quen với việc tôi chạm vào cô như vậy.”
Lâm Tử Lạp cụp mắt xuống, cô yên lặng tựa vào trong lòng anh.
Lâm Tử Lạp, “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Tông Triển Bạch…” “Tôi ôm cô ngủ.” Anh ôm cô lại đặt xuống giường sau đó cũng chui vào giường và ôm cô từ phía sau.
Lâm Tử Lạp không quen bị ôm như vậy.
Cô động đậy người, muốn thoát ra khỏi lòng anh.
Tông Triển Bạch chau mày, cảnh cáo nói, “Đừng cử động.”
Lâm Tử Lạp lập tức cương cứng lại, cô dường như cảm nhận được thân hình cứng chắc của anh, càng ngày càng nóng bỏng, eo cô bị thứ gì đó cứng chắc đâm vào.
Cô không phải là cô gái chưa trải đời, đương nhiên cô biết đó là cái gì.
Cô không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất chậm, cô chỉ sợ kích thích người đàn ông phía sau.
Tuy cô đồng ý giữ quan hệ vợ chồng với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý việc có chuyện vợ chồng.
Tông Triển Bạch, “Thả lỏng ra, cô cương cứng như vậy, tôi giống như đang ôm hòn đá vậy.” Tông Triển Bạch nhắm mắt lại che giấu đi luồng hơi nóng rực kia.
Cơ thể Lâm Tử Lạp không chịu sự điều khiển của cô.
Cô vốn không thể thả lỏng được.
Cô không mặc quần áo bị anh ôm như vậy, sao cô có thể yên tâm anh sẽ ngoan ngoãn.
Hơn nữa, anh đã có phản ứng.
Dường như còn rất mãnh liệt.
“Ngoan.” Anh hôn tóc cô ở phía sau.
Lâm Tử Lạp nuốt một ngụm nước bọt, “Tuy tôi đã đồng ý với anh, nhưng, nhưng, anh phải được tôi đồng ý mới—-”
Tông Triển Bạch, “Có thể cái gì?” Anh đột nhiên mở mắt ra, khoé môi nở ra một nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt Lâm Tử Lạp vùi trong gối, “Anh biết mà.”
Tông Triển Bạch, “Tôi không biết.”
Nụ cười trên khoé miệng anh càng lúc càng sâu.
Lâm Tử Lạp giả vờ ngủ, không lên tiếng nữa.
Rất rõ ràng là Tông Triển Bạch cố ý, rõ ràng là anh biết mà vẫn cố ý.
Khiến cô khó xử.
Tông Triển Bạch nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà, hỏi, “Khi nào thì cô mới có thể đồng ý?”
Bằng lòng làm chuyện vợ chồng với anh?
Lâm Tử Lạp chớp chớp mắt, cô không biết, ít nhất bây giờ cô đang bài xích.
Cô không muốn cứ như vậy giao bản thân mình ra.
Lần đầu tiên là bất đắc dĩ.
Lần này, cô nhất định phải tự mình làm chủ.
Lâm Tử Lạp, “Đợi đến khi tôi có thể tiếp nhận đàn ông.”
Tông Triển Bạch, “….”
Nếu cả đời cô không tiếp nhận thì cả đời anh không được chạm vào cô sao?
Thật là nói linh tinh!
Lẽ nào cô muốn anh đi làm hoà thượng?
Lâm Tử Lạp lại nhắm mắt lại, cô không nói bất kì câu gì nữa, làm ra vẻ đã ngủ say rồi.
Cơ thể cô vẫn cương cứng, không hề thả lỏng như khi ngủ say.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô, sau đó bật cười, anh lật người lại ôm cô ngủ.
Lâm Tử Lạp ngủ rất say đến hơn 6 giờ sáng mới tỉnh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, Lâm Tử Lạp vén chăn ra nhẹ nhàng xuống giường, sợ làm anh tỉnh giấc, cô không để ý khi cô ngủ thì khăn tắm quấn quanh người đã bị lỏng và bị Tông Triển Bạch nằm đè lên, cô đứng dậy, cơ thể đột nhiên bị lạnh, lúc này cô mới phát hiện khăn tắm đã bị tuột mất.
Khi cô đưa tay ra muốn kéo lại thì Tông Triển Bạch lại động đậy.
Lâm Tử Lạp sợ anh tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô đang không mặc gì, thế là cô lại quay lại trong chăn.
Tông Triển Bạch lật người, chân anh đè lên người cô, ôm lấy cô tiếp tục ngủ.”
“,”Bước vào phòng, Tông Triển Bạch đặt cô lên giường.
Sau đó, anh đến nhà tắm giặt một cái khăn mặt đưa cho cô lau mặt, anh càng nhìn bộ dạng của cô thì càng tức giận, anh vứt khăn mặt xuống đứng trước mặt cô, sao cô lại bị làm ra bộ dạng như thế này?”
Nhớ đến hành động của Hà Thuỵ Trạch đối với mình thì toàn thân Lâm Tử Lạp lại run rẩy.
Cô không biết nói như thế nào và có thể nói cái gì.
“Nói chuyện.” Đột nhiên anh giữ chặt hai vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Nói cho tôi biết, cô đã bị làm gì chưa?”
Có một cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt anh.
Lâm Tử Lạp lắc đầu.
Nếu như cô không tỉnh lại, cô không dám nghĩ tiếp.
Cô không hề nghĩ rằng Hà Thuỵ Trạch sẽ làm ra chuyện như vậy với cô.
Cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt Tông Triển Bạch kia vẫn chưa tan đi, vẫn đang lượn vòng trong đáy mắt anh, “Ai làm như vậy với cô?”
Lâm Tử Lạp cắn môi không nói chuyện.
Cô chỉ ôm lấy cơ thể mình run lẩy bẩy.
Tông Triển Bạch, “Tôi đang hỏi cô đấy!” Anh cắn hàm răng sau, không khống chế được sự tức giận của mình.
Lâm Tử Lạp mở mắt ra, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra.
Cô vẫn không lên tiếng, nước mắt vẫn im lặng rơi xuống, từng giọt từng giọt theo má lăn xuống.
Tông Triển Bạch đi đi lại lại ở bên cạnh giường.
Anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy bao giờ.
Lâm Tử Lạp nhắm mắt, động tác của anh rất nhanh sau đó liền dừng lại, trong phòng chỉ nghe thấy hơi thở của anh và tiếng khóc nức nở của cô.
Một bóng đen có mùi vị nồng nặc nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể vì bất an và run lẩy bẩy của cô, lòng bàn tay nóng bỏng mịn màng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thương yêu mà đau xót, cuối cùng hôn lên đầu mũi cô.
Cả quá trình này Lâm Tử Lạp hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy chấn động, kinh ngạc, cũng cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận được tình ý mà Tông Triển Bạch chưa từng biểu đạt.
“Cô đi tắm đi.” Tông Triển Bạch ôm cô lên đặt vào trong nhà tắm.
Anh xả một bồn nước ấm, vẫn còn đang bốc khói.
Lâm Tử Lạp ngớ người nhìn anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông kiêu ngạo như thần lại làm những việc như vậy vì cô.
Tông Triển Bạch quay người nhìn cô, “Cô muốn tôi tắm cho cô sao?”
Cái gì?
Lâm Tử Lạp nhanh chóng lắc đầu, nhanh chóng từ chối, “Không cần, không cần đâu.”
Tông Triển Bạch, “Tôi ở bên ngoài đợi cô, cần cái gì thì gọi tôi.” Anh căn dặn.
Lâm Tử Lạp, “Ok.”
Cửa nhà tắm đóng lại, Lâm Tử Lạp khoá ngược từ bên trong, sau khi xác định là không mở được thì cô mới dám cởi quần áo bẩn thỉu trên người.
Hành động của Hà Thuỵ Trạch khiến cô bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình.
Cô bước vào trong nước, nhiệt độ vừa đủ, cô còn chưa chìm xuống đáy bồn thì tóc đã giống như rong biển nổi trên mặt nước, giống như hiếm lắm mới có thể thấy được một cơ thể tuyệt đẹp đang ngâm mình trong nước vậy.
Cô xoa bóp từng tấc da thịt trên người, cô không dám nghĩ đến việc khi cô hôn mê thì Hà Thuỵ Trạch đã làm những chuyện gì với cô.
Cô dùng sức kì cọ, cô muốn rửa sạch những phần da thịt bị chạm vào.
Ở bên ngoài nhà tắm, Tông Triển Bạch cảm nhận rõ được Lâm Tử Lạp chưa nói thật, sao cô có thể không biết người đó là ai?
Cô không nói, chắc chắn là không muốn nói.
Tông Triển Bạch nhấc máy bàn trên đầu giường lên gọi cho Quan Kình, “Cậu đi điều tra xem hôm nay Lâm Tử Lạp đi cùng ai đến câu lạc bộ tư nhân KS.”
“Vâng.” Tông Triển Bạch trả lời.
Tông Triển Bạch ngắt máy, anh ngồi ở cảnh giường day day mi tâm.
Được một lúc lâu sau, Lâm Tử Lạp vẫn chưa vào, anh đến gõ cửa, “Cô vẫn chưa tắm xong sao?”
“Xong rồi.” Lâm Tử Lạpg đang quấn khăn tắm, bên trong không có quần áo để cô có thể thay.
Ngâm mình hơn một tiếng, cô rất tỉnh táo, cũng bình tĩnh lại được.
Cô mở cửa ra, Tông Triển Bạch đang đứng ở cửa, anh mặc áo sơ mi mặc phía trên, cổ áo hơi phanh ra, quần âu màu đen ôm lấy đôi chân to dài thẳng tắp đang nhìn cô.
Tóc của cô vẫn còn ướt, trên vai cô vẫn có giọt nước ở trên làn da trắng nõn của cô sáng long lanh.
Hai tay Lâm Tử Lạp giữ lấy khăn tắm, cô sợ khăn tắm sẽ rơi xuống, “Tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
“Ừm.” Tông Triển Bạch thu lại ánh mắt nhàn nhạt nhận lời.
Lâm Tử Lạp, “Anh có thể ra ngoài mua cho tôi một bộ quần áo được không, có thể mặc được là được.”
Tông Triển Bạch nhìn cô một lúc, “Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Cô lắc đầu.
Tông Triển Bạch, “Một giờ hơn rồi, nửa đêm rồi cô bảo tôi đi đâu mua quần áo cho cô vậy?” Cho dù là trung tâm thương mại thì đến giờ này cũng đóng cửa rồi.
Tông Triển Bạch tìm một cái áo sơ mi của anh đưa cho cô, “Cô mặc tạm đi, sáng mai tôi sẽ đi mua cho cô.”
Lâm Tử Lạp cầm lấy áo nhưng không mặc vào, cô lần lựa mãi, “Tôi muốn về nhà.”
Mặt của Tông Triển Bạch dần dần lạnh xuống, “Cô không nhớ thân phận của mình sao?”
Lần trước cô đã đồng ý rồi, sao lại muốn chối bay đi sao?
Cánh tay dài của Tông Triển Bạch ôm lấy eo cô, hai cơ thể dính chặt lại với nhai, cô định muốn phản kháng thì bị Tông Triển Bạch giữ lấy tay, nhìn vào mắt cô, “Cô phải quen với việc tôi chạm vào cô như vậy.”
Lâm Tử Lạp cụp mắt xuống, cô yên lặng tựa vào trong lòng anh.
Lâm Tử Lạp, “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Tông Triển Bạch…” “Tôi ôm cô ngủ.” Anh ôm cô lại đặt xuống giường sau đó cũng chui vào giường và ôm cô từ phía sau.
Lâm Tử Lạp không quen bị ôm như vậy.
Cô động đậy người, muốn thoát ra khỏi lòng anh.
Tông Triển Bạch chau mày, cảnh cáo nói, “Đừng cử động.”
Lâm Tử Lạp lập tức cương cứng lại, cô dường như cảm nhận được thân hình cứng chắc của anh, càng ngày càng nóng bỏng, eo cô bị thứ gì đó cứng chắc đâm vào.
Cô không phải là cô gái chưa trải đời, đương nhiên cô biết đó là cái gì.
Cô không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất chậm, cô chỉ sợ kích thích người đàn ông phía sau.
Tuy cô đồng ý giữ quan hệ vợ chồng với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý việc có chuyện vợ chồng.
Tông Triển Bạch, “Thả lỏng ra, cô cương cứng như vậy, tôi giống như đang ôm hòn đá vậy.” Tông Triển Bạch nhắm mắt lại che giấu đi luồng hơi nóng rực kia.
Cơ thể Lâm Tử Lạp không chịu sự điều khiển của cô.
Cô vốn không thể thả lỏng được.
Cô không mặc quần áo bị anh ôm như vậy, sao cô có thể yên tâm anh sẽ ngoan ngoãn.
Hơn nữa, anh đã có phản ứng.
Dường như còn rất mãnh liệt.
“Ngoan.” Anh hôn tóc cô ở phía sau.
Lâm Tử Lạp nuốt một ngụm nước bọt, “Tuy tôi đã đồng ý với anh, nhưng, nhưng, anh phải được tôi đồng ý mới—-”
Tông Triển Bạch, “Có thể cái gì?” Anh đột nhiên mở mắt ra, khoé môi nở ra một nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt Lâm Tử Lạp vùi trong gối, “Anh biết mà.”
Tông Triển Bạch, “Tôi không biết.”
Nụ cười trên khoé miệng anh càng lúc càng sâu.
Lâm Tử Lạp giả vờ ngủ, không lên tiếng nữa.
Rất rõ ràng là Tông Triển Bạch cố ý, rõ ràng là anh biết mà vẫn cố ý.
Khiến cô khó xử.
Tông Triển Bạch nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà, hỏi, “Khi nào thì cô mới có thể đồng ý?”
Bằng lòng làm chuyện vợ chồng với anh?
Lâm Tử Lạp chớp chớp mắt, cô không biết, ít nhất bây giờ cô đang bài xích.
Cô không muốn cứ như vậy giao bản thân mình ra.
Lần đầu tiên là bất đắc dĩ.
Lần này, cô nhất định phải tự mình làm chủ.
Lâm Tử Lạp, “Đợi đến khi tôi có thể tiếp nhận đàn ông.”
Tông Triển Bạch, “….”
Nếu cả đời cô không tiếp nhận thì cả đời anh không được chạm vào cô sao?
Thật là nói linh tinh!
Lẽ nào cô muốn anh đi làm hoà thượng?
Lâm Tử Lạp lại nhắm mắt lại, cô không nói bất kì câu gì nữa, làm ra vẻ đã ngủ say rồi.
Cơ thể cô vẫn cương cứng, không hề thả lỏng như khi ngủ say.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô, sau đó bật cười, anh lật người lại ôm cô ngủ.
Lâm Tử Lạp ngủ rất say đến hơn 6 giờ sáng mới tỉnh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, Lâm Tử Lạp vén chăn ra nhẹ nhàng xuống giường, sợ làm anh tỉnh giấc, cô không để ý khi cô ngủ thì khăn tắm quấn quanh người đã bị lỏng và bị Tông Triển Bạch nằm đè lên, cô đứng dậy, cơ thể đột nhiên bị lạnh, lúc này cô mới phát hiện khăn tắm đã bị tuột mất.
Khi cô đưa tay ra muốn kéo lại thì Tông Triển Bạch lại động đậy.
Lâm Tử Lạp sợ anh tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô đang không mặc gì, thế là cô lại quay lại trong chăn.
Tông Triển Bạch lật người, chân anh đè lên người cô, ôm lấy cô tiếp tục ngủ.”
Bình luận facebook