Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Chương 135:
Lâm Nhụy Nhi đứng ở trước cửa, trợn tròn mắt, đôi mắt còn đỏ rực, ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tông Triển Bạch thì lập tức chảy nước mắt, tủi thân nói: “Ba.”
Cô bé nhẹ giọng nức nở: “Con tưởng là ba không cần con nữa.”
Tông Triển Bạch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Ba không hề không cần con.”
Lâm Huệ Tinh nhào thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt cổ hắn.
Trên da thịt đều là cảm giác ẩm ướt nhớp nhúa, nước mắt của cô bé.
Tông Triển Bạch yên lặng nhìn trời: “Con thích khóc như thế có phải là do mẹ con không?”
Lâm Tử Lạp rúc vào trong chăn, lẳng lặng nghe động tĩnh ở cửa.
Tông Triển Bạch kiên nhẫn dỗ dành Lâm Huệ Tinh như thế, Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Cười chát chúa một tiếng.
Hắn bằng lòng cho con gái cô một chút ấm áp, cũng đáng.”
Khi Hà Khiếu Ninh tỉnh lại, toàn thân không một mảnh vải, chiếc giường rộng lớn vô cùng lộn xộn.
Đưa mắt nhìn quanh không một bóng người.
Cô ta ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy cơ thể trần trụi của mình, nhớ lại chuyện tối qua, cô ta lợi dụng video Lâm Tử Lạp bị coi thường để dụ Tông Triển Bạch tới đây, vốn định dùng video đó để đổi lấy cơ hội sống sót cho nhà họ Hà nhưng sau đó cô ta còn chưa kịp nói với anh thì hai người đã uống rượu.
Rồi cô ta say.
Cô ta nhớ mình đã tự cởi quần áo.
Khi ấy trong phòng chỉ có hai người là cô ta và Tông Triển Bạch.
Lẽ nào tối qua Tông Triển Bạch và cô ta đã phát sinh quan hệ?
Cô ta không phải đứa trẻ chưa trải sự đời đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã có chuyện gì.
Mặt thoáng chốc đỏ lên.
Tông Triển Bạch thật sự hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Cô ta kích động đến độ suýt thì nhảy lên.
Cô ta cảm thấy đúng là như vậy, Tông Triển Bạch đã muốn mình vào đêm hôm qua.
Cô ta rất hiểu Tông Triển Bạch, ban đầu khi biết cô ta là người phụ nữ đêm đó, anh đã đối xử với cô ta rất tốt.
Nếu sau này không phải cô ta giả vờ có thai rồi bị tai nạn bị anh biết thì anh cũng không ghét cô ta đến thế.
Bây giờ anh muốn mình cũng có nghĩa là anh đồng ý quay lại với cô ta.
Hà Khiếu Ninh vui vẻ vén chăn xuống giường rồi mặc quần áo vào.
Cô ta nhất định phải mau chóng nói chuyện này cho Hà Văn Hoài, Tông Triển Bạch đã đồng ý quay lại với cô ta, như vậy sẽ còn dựa mãi vào tin tức đó không tha sao?
Mặc quần áo xong Hà Khiếu Ninh mau chóng rời khỏi khách sạn.
Xe đỗ ở cửa chính nhà họ Hà, khi xuống xe, cô ta nhìn thấy xe của Quan Kình đỗ ở nơi không xa.
Quan Kình tới nhà họ Hà?
Phải biết Quan Kình là người bên cạnh Tông Triển Bạch.
Cũng là người được anh rất tín nhiệm.
Lẽ nào anh ta tới nói với người nhà chuyện cô ta đã làm lành với Tông Triển Bạch?
Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, bước chân đi cũng nhanh hơn.
Đẩy cửa ra, người nhà họ Hà đều có mặt, Hà Văn Hoài ngồi chính giữa sắc mặt tái xanh, Hà Thụy Hành và Hà Thụy Trạch sắc mặt cũng không tốt, Hạ Trân Du ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nghẹn ngào nức nở, không dám khóc ra tiếng.
Hà Khiếu Ninh hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này đều vì mình.
Cô ta nhìn Quan Kình rồi cười hỏi: “Là A Hạo bảo anh tới đây sao?”
Quan Kình bỏ lỡ ánh mắt cô ta, hờ hững đáp: “Đúng.”
Anh từng làm việc cùng Hà Khiếu Ninh, hơn nữa trước đây cũng rất có tình cảm tốt, sau này cô ta trở thành người nhà họ Hà, có thân phận, con người cũng thay đổi.
Anh không biết cô ta đã làm gì nhưng anh biết Tông Triển Bạch không để lại đất dung thân như này, chắc chắn là do cô ta quá phận.
Quả nhiên Hà Khiếu Ninh suýt nữa thì cười lớn ra tiếng.
Cô ta đi tới trước mặt Hà Văn Hoài: “Ba…”
Bốp!
Hà Khiếu Ninh bị đánh một cái trọng tâm không ổn định nên ngã xuống, cô ta quỳ trên đất, không dám tin Hà Văn Hoài lại bỗng dưng đánh mình.
Cô ta ôm má bị đánh đau tới mức tê dại: “Ba, vì sao ba lại đánh con?”
“Vì sao?” Hà Văn Hoài bị chuyện này nối tiếp chuyện kia làm cho không thở nổi, chuyện tin tức còn chưa giải quyết, bây giờ lại thêm một vụ bê bối nữa, ông sắp bị tức chết rồi.
Còn hỏi ông vì sao lại đánh cô ta?
Toàn thân ông run rẩy, chỉ vào Hà Khiếu Ninh: “Con còn có mặt mũi hỏi vì sao?”
“Ba đánh con thì phải có lý do, nếu không con sẽ không tha thứ cho ba!” Hà Khiếu Ninh hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Hạ Trân Du.
Hạ Trân Du cũng không dám cầu xin tha thứ cho cô ta.
Hà Khiếu Ninh lại chuyển ánh mắt sang Hà Thụy Trạch, anh ta cũng đỏ mắt, không nói giúp cô ta.
Cô ta trở về nhà họ Hà, Hạ Trân Du và Hà Thụy Trạch đối xử với cô ta rất tốt.
Lâm Nhụy Nhi đứng ở trước cửa, trợn tròn mắt, đôi mắt còn đỏ rực, ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tông Triển Bạch thì lập tức chảy nước mắt, tủi thân nói: “Ba.”
Cô bé nhẹ giọng nức nở: “Con tưởng là ba không cần con nữa.”
Tông Triển Bạch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Ba không hề không cần con.”
Lâm Huệ Tinh nhào thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt cổ hắn.
Trên da thịt đều là cảm giác ẩm ướt nhớp nhúa, nước mắt của cô bé.
Tông Triển Bạch yên lặng nhìn trời: “Con thích khóc như thế có phải là do mẹ con không?”
Lâm Tử Lạp rúc vào trong chăn, lẳng lặng nghe động tĩnh ở cửa.
Tông Triển Bạch kiên nhẫn dỗ dành Lâm Huệ Tinh như thế, Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Cười chát chúa một tiếng.
Hắn bằng lòng cho con gái cô một chút ấm áp, cũng đáng.”
Khi Hà Khiếu Ninh tỉnh lại, toàn thân không một mảnh vải, chiếc giường rộng lớn vô cùng lộn xộn.
Đưa mắt nhìn quanh không một bóng người.
Cô ta ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy cơ thể trần trụi của mình, nhớ lại chuyện tối qua, cô ta lợi dụng video Lâm Tử Lạp bị coi thường để dụ Tông Triển Bạch tới đây, vốn định dùng video đó để đổi lấy cơ hội sống sót cho nhà họ Hà nhưng sau đó cô ta còn chưa kịp nói với anh thì hai người đã uống rượu.
Rồi cô ta say.
Cô ta nhớ mình đã tự cởi quần áo.
Khi ấy trong phòng chỉ có hai người là cô ta và Tông Triển Bạch.
Lẽ nào tối qua Tông Triển Bạch và cô ta đã phát sinh quan hệ?
Cô ta không phải đứa trẻ chưa trải sự đời đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã có chuyện gì.
Mặt thoáng chốc đỏ lên.
Tông Triển Bạch thật sự hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Cô ta kích động đến độ suýt thì nhảy lên.
Cô ta cảm thấy đúng là như vậy, Tông Triển Bạch đã muốn mình vào đêm hôm qua.
Cô ta rất hiểu Tông Triển Bạch, ban đầu khi biết cô ta là người phụ nữ đêm đó, anh đã đối xử với cô ta rất tốt.
Nếu sau này không phải cô ta giả vờ có thai rồi bị tai nạn bị anh biết thì anh cũng không ghét cô ta đến thế.
Bây giờ anh muốn mình cũng có nghĩa là anh đồng ý quay lại với cô ta.
Hà Khiếu Ninh vui vẻ vén chăn xuống giường rồi mặc quần áo vào.
Cô ta nhất định phải mau chóng nói chuyện này cho Hà Văn Hoài, Tông Triển Bạch đã đồng ý quay lại với cô ta, như vậy sẽ còn dựa mãi vào tin tức đó không tha sao?
Mặc quần áo xong Hà Khiếu Ninh mau chóng rời khỏi khách sạn.
Xe đỗ ở cửa chính nhà họ Hà, khi xuống xe, cô ta nhìn thấy xe của Quan Kình đỗ ở nơi không xa.
Quan Kình tới nhà họ Hà?
Phải biết Quan Kình là người bên cạnh Tông Triển Bạch.
Cũng là người được anh rất tín nhiệm.
Lẽ nào anh ta tới nói với người nhà chuyện cô ta đã làm lành với Tông Triển Bạch?
Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, bước chân đi cũng nhanh hơn.
Đẩy cửa ra, người nhà họ Hà đều có mặt, Hà Văn Hoài ngồi chính giữa sắc mặt tái xanh, Hà Thụy Hành và Hà Thụy Trạch sắc mặt cũng không tốt, Hạ Trân Du ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nghẹn ngào nức nở, không dám khóc ra tiếng.
Hà Khiếu Ninh hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này đều vì mình.
Cô ta nhìn Quan Kình rồi cười hỏi: “Là A Hạo bảo anh tới đây sao?”
Quan Kình bỏ lỡ ánh mắt cô ta, hờ hững đáp: “Đúng.”
Anh từng làm việc cùng Hà Khiếu Ninh, hơn nữa trước đây cũng rất có tình cảm tốt, sau này cô ta trở thành người nhà họ Hà, có thân phận, con người cũng thay đổi.
Anh không biết cô ta đã làm gì nhưng anh biết Tông Triển Bạch không để lại đất dung thân như này, chắc chắn là do cô ta quá phận.
Quả nhiên Hà Khiếu Ninh suýt nữa thì cười lớn ra tiếng.
Cô ta đi tới trước mặt Hà Văn Hoài: “Ba…”
Bốp!
Hà Khiếu Ninh bị đánh một cái trọng tâm không ổn định nên ngã xuống, cô ta quỳ trên đất, không dám tin Hà Văn Hoài lại bỗng dưng đánh mình.
Cô ta ôm má bị đánh đau tới mức tê dại: “Ba, vì sao ba lại đánh con?”
“Vì sao?” Hà Văn Hoài bị chuyện này nối tiếp chuyện kia làm cho không thở nổi, chuyện tin tức còn chưa giải quyết, bây giờ lại thêm một vụ bê bối nữa, ông sắp bị tức chết rồi.
Còn hỏi ông vì sao lại đánh cô ta?
Toàn thân ông run rẩy, chỉ vào Hà Khiếu Ninh: “Con còn có mặt mũi hỏi vì sao?”
“Ba đánh con thì phải có lý do, nếu không con sẽ không tha thứ cho ba!” Hà Khiếu Ninh hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Hạ Trân Du.
Hạ Trân Du cũng không dám cầu xin tha thứ cho cô ta.
Hà Khiếu Ninh lại chuyển ánh mắt sang Hà Thụy Trạch, anh ta cũng đỏ mắt, không nói giúp cô ta.
Cô ta trở về nhà họ Hà, Hạ Trân Du và Hà Thụy Trạch đối xử với cô ta rất tốt.
Bình luận facebook