Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1678
“Anh biết trước kia tôi ham chơi, không chăm chỉ học hành, không có văn bằng, mà tìm việc thì có đơn giản đâu.” Giang Hữu Khiêm đẩy anh đi vào trong: “Tôi còn muốn chơi thêm hai năm nữa.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi đưa cậu đi du học.” Cũng bất giác, anh dùng đến giọng điệu của anh trai: “Cậu không còn nhỏ, chơi bời như vậy sẽ phá hủy cuộc đời, liệu mà đi học đi.”
Giang Mạt Hàn thay đổi quá đột ngột, đột nhiên khiến một gã đàn ông như Giang Hữu Khiêm chợt đỏ cả vành mắt, anh ta ra vẻ nhẹ nhõm: “Trông tôi vẫn còn rất trẻ, ha ha.”
Giang Mạt Hàn không để anh ta phải trả lời ngay lúc đó, mà nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ.”
“Được.” Giang Hữu Khiêm một lời đáp ứng.
Đẩy đến trước cửa, Giang Hữu Khiêm đi lên trước: “Tôi mở cửa.”
Anh ta đẩy cửa phòng ra, Khâu Minh Diễm đang chuẩn bị đồ ăn nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp thò đầu ra nhìn về phía cửa, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn tiến đến, trên mặt bà ta lập tức cười phơi phới, đi tới: “Đến rồi sao?”
Giang Mạt Hàn trầm mặc không đáp.
Giang Hữu Khiêm biết Giang Mạt Hàn trong lòng khó chịu, nói: “Đồ ăn chuẩn bị xong chưa? Con đói rồi.”
“Con là quỷ chết đói đầu thai sao? Chỉ có biết ăn, đi rửa tay đi, đồ ăn xong rồi.”
Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn đi toilet.
Rất mau đã trở lại.
Khâu Minh Diễm bưng lên món ăn cuối cùng: “Không biết có hợp khẩu vị của con không, nhớ lúc còn bé con thích ăn thịt kho tàu nên mẹ làm.”
Nói xong thì bà ta đặt đĩa thịt kho tàu trước mặt Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn mặt không biểu tình, cũng không động đậy đũa.
Khâu Minh Diễm cũng không xấu hổ nói tiếp: “Mạt Hàn à, mẹ muốn xin lỗi với con chuyện trước kia, còn có chuyện lần trước ở bệnh viện, con bị thương mà chúng ta không quan tâm con, chỉ muốn lấy lợi ích từ con, đều là lỗi của mẹ.”
Nói xong bà ta nháy mắt với ông chồng Giang Tuấn để ông ta nói chuyện.
Giang Tuấn cảm thấy bản thân không hề có uy nghiêm của một người cha trước mặt con, vẫn còn đang không vui vì chuyện lần trước ở bệnh viện, cảm thấy anh không chịu nể mặt ông ta.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Lần trước bố nói chuyện hơi nặng lời.”
Giang Mạt Hàn từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì.
Khâu Minh Diễm vội vàng hoà giải: “Mạt Hàn, con đừng chấp nhất với bố của con.”
Giang Tuấn nghe xong giống như đều là lỗi của ông ta, con mắt lập tức trợn to trừng về bà ta.”
Khâu Minh Diễm liếc mắt.
Giang Tuấn im miệng.
“Thật vất vả anh hai mới trở về, chúng ta hẳn nên thật vui vẻ.” Giang Hữu Khiêm cầm lấy đũa gắp thức ăn: “Xương sườn mà bố thích đây, giao bạch xào mà mẹ thích đây, thịt kho tàu mà anh hai thích đây.”
“Cảm ơn con trai.” Khâu Minh Diễm trên mặt nở nụ cười, một nụ cười thật lòng dành cho con trai bà ta, không phải nụ cười giả vờ khi xin lỗi lúc nãy.
“Hôm nay hiếm khi người một nhà ngồi chung với nhau, chúng ta uống một chén đi.” Khâu Minh Diễm đi lấy một bình rượu tới.
Bà ta rót rượu cho Giang Mạt Hàn: “Trước kia đều là lỗi của mẹ, mong con đừng chấp nhặt với mẹ.”
“Mẹ, vết thương trên chân đùi anh hai còn chưa lành đâu, không thể uống rượu?” Giang Hữu Khiêm giật lấy chén rượu: “Vẫn là đừng uống.”
Khâu Minh Diễm biểu lộ hơi cứng ngắc, quát lớn con trai: “Tại sao con không lễ phép như vậy? Đó là mẹ rót cho anh hai của con.”
“Anh hai bị thương.” Giang Hữu Khiêm nhìn Khâu Minh Diễm nói.
Khâu Minh Diễm nhìn con trai, trong lòng nghĩ thằng ngu này!
Trên mặt duy trì nụ cười, miễn cưỡng nói: “… Vậy thì không uống.”
Ngược lại Giang Hữu Khiêm cầm lấy chén rượu mà Khâu Minh Diễm rót: “Không uống đổ đi thật đáng tiếc, con uống không lãng phí.”
Nói xong liền kề miệng vào chén rượu, Khâu Minh Diễm vội vàng ngăn anh ta lại.
“Hữu Khiêm!”
Giang Hữu Khiêm không hiểu cái vẹo gì, hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Khâu Minh Diễm giằng lấy chén rượu trong tay anh ta ra: “Anh hai của con đã không uống thì đừng uống.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi đưa cậu đi du học.” Cũng bất giác, anh dùng đến giọng điệu của anh trai: “Cậu không còn nhỏ, chơi bời như vậy sẽ phá hủy cuộc đời, liệu mà đi học đi.”
Giang Mạt Hàn thay đổi quá đột ngột, đột nhiên khiến một gã đàn ông như Giang Hữu Khiêm chợt đỏ cả vành mắt, anh ta ra vẻ nhẹ nhõm: “Trông tôi vẫn còn rất trẻ, ha ha.”
Giang Mạt Hàn không để anh ta phải trả lời ngay lúc đó, mà nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ.”
“Được.” Giang Hữu Khiêm một lời đáp ứng.
Đẩy đến trước cửa, Giang Hữu Khiêm đi lên trước: “Tôi mở cửa.”
Anh ta đẩy cửa phòng ra, Khâu Minh Diễm đang chuẩn bị đồ ăn nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp thò đầu ra nhìn về phía cửa, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn tiến đến, trên mặt bà ta lập tức cười phơi phới, đi tới: “Đến rồi sao?”
Giang Mạt Hàn trầm mặc không đáp.
Giang Hữu Khiêm biết Giang Mạt Hàn trong lòng khó chịu, nói: “Đồ ăn chuẩn bị xong chưa? Con đói rồi.”
“Con là quỷ chết đói đầu thai sao? Chỉ có biết ăn, đi rửa tay đi, đồ ăn xong rồi.”
Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn đi toilet.
Rất mau đã trở lại.
Khâu Minh Diễm bưng lên món ăn cuối cùng: “Không biết có hợp khẩu vị của con không, nhớ lúc còn bé con thích ăn thịt kho tàu nên mẹ làm.”
Nói xong thì bà ta đặt đĩa thịt kho tàu trước mặt Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn mặt không biểu tình, cũng không động đậy đũa.
Khâu Minh Diễm cũng không xấu hổ nói tiếp: “Mạt Hàn à, mẹ muốn xin lỗi với con chuyện trước kia, còn có chuyện lần trước ở bệnh viện, con bị thương mà chúng ta không quan tâm con, chỉ muốn lấy lợi ích từ con, đều là lỗi của mẹ.”
Nói xong bà ta nháy mắt với ông chồng Giang Tuấn để ông ta nói chuyện.
Giang Tuấn cảm thấy bản thân không hề có uy nghiêm của một người cha trước mặt con, vẫn còn đang không vui vì chuyện lần trước ở bệnh viện, cảm thấy anh không chịu nể mặt ông ta.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Lần trước bố nói chuyện hơi nặng lời.”
Giang Mạt Hàn từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì.
Khâu Minh Diễm vội vàng hoà giải: “Mạt Hàn, con đừng chấp nhất với bố của con.”
Giang Tuấn nghe xong giống như đều là lỗi của ông ta, con mắt lập tức trợn to trừng về bà ta.”
Khâu Minh Diễm liếc mắt.
Giang Tuấn im miệng.
“Thật vất vả anh hai mới trở về, chúng ta hẳn nên thật vui vẻ.” Giang Hữu Khiêm cầm lấy đũa gắp thức ăn: “Xương sườn mà bố thích đây, giao bạch xào mà mẹ thích đây, thịt kho tàu mà anh hai thích đây.”
“Cảm ơn con trai.” Khâu Minh Diễm trên mặt nở nụ cười, một nụ cười thật lòng dành cho con trai bà ta, không phải nụ cười giả vờ khi xin lỗi lúc nãy.
“Hôm nay hiếm khi người một nhà ngồi chung với nhau, chúng ta uống một chén đi.” Khâu Minh Diễm đi lấy một bình rượu tới.
Bà ta rót rượu cho Giang Mạt Hàn: “Trước kia đều là lỗi của mẹ, mong con đừng chấp nhặt với mẹ.”
“Mẹ, vết thương trên chân đùi anh hai còn chưa lành đâu, không thể uống rượu?” Giang Hữu Khiêm giật lấy chén rượu: “Vẫn là đừng uống.”
Khâu Minh Diễm biểu lộ hơi cứng ngắc, quát lớn con trai: “Tại sao con không lễ phép như vậy? Đó là mẹ rót cho anh hai của con.”
“Anh hai bị thương.” Giang Hữu Khiêm nhìn Khâu Minh Diễm nói.
Khâu Minh Diễm nhìn con trai, trong lòng nghĩ thằng ngu này!
Trên mặt duy trì nụ cười, miễn cưỡng nói: “… Vậy thì không uống.”
Ngược lại Giang Hữu Khiêm cầm lấy chén rượu mà Khâu Minh Diễm rót: “Không uống đổ đi thật đáng tiếc, con uống không lãng phí.”
Nói xong liền kề miệng vào chén rượu, Khâu Minh Diễm vội vàng ngăn anh ta lại.
“Hữu Khiêm!”
Giang Hữu Khiêm không hiểu cái vẹo gì, hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Khâu Minh Diễm giằng lấy chén rượu trong tay anh ta ra: “Anh hai của con đã không uống thì đừng uống.”
Bình luận facebook