Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1779
“Á…”
Mộ Diên Nhi giật mình, khi lấy lại tinh thần thì cơ thể đã nằm trong vòng tay của Tông Ngôn Thần: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đương nhiên là phần thưởng dành cho anh.” Tông Ngôn Thần ôm chặt lấy vòng eo của Mộ Diên Nhi, dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da trên eo cô ấy qua lớp vải.
Nhịp tim của Mộ Diên Nhi trở nên nhanh hơn, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Anh… anh muốn phần thưởng gì?”
Bình thường Mộ Diên Nhi rất nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng đáng yêu, nhưng lúc này Tông Ngôn Thần không thể nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Diên Nhi nhưng vẫn cảm nhận được rằng cô ấy đang ngượng ngùng.
Tông Ngôn Thần tưởng tượng dáng vẻ đỏ mặt của cô, nhất định là rất đáng yêu.
Anh ấy bật cười: “Một nụ hôn.”
Mộ Diên Nhi: “…”
Cô ấy nói khẽ: “Có phải anh lừa em mắc mưu hay không?”
“Một người mù như anh thì làm sao có thể lừa được em chứ?” Tông Ngôn Thần không chịu thừa nhận: “Có chơi thì có chịu.”
… Vậy nếu em không đồng ý thì sao?” Mộ Diên Nhi lặng lẽ nhìn anh.
Khoảng cách gần đến mức cô ấy có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ rất nhỏ trên gương mặt Tông Ngôn Thần, vết thương trên trán gần như đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt. Mặc dù ở khoảng cách gần như vậy nhưng cô ấy cũng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào cả, vô cùng đẹp mắt.
Đôi mắt của Tông Ngôn Thần không thể nhìn thấy, nhưng thính giác của anh ấy lại rất nhạy bén, chỉ dựa vào tiếng hít thở nhẹ nhàng mà đã có thể phân biệt được hướng mặt của cô ấy: “Cho em cơ hội để chiếm tiện nghi của anh, đã vậy thì…
Trong khi nói, Tông Ngôn Thần dùng lòng bàn tay ôm đầu Mộ Diên Nhi, sau đó tìm được môi cô ấy một cách chính xác và cúi xuống hôn.
Mộ Diên Nhi không hề giãy dụa, cũng không nhắm mắt mà chỉ nhìn Tông Ngôn Thần như vậy, sau đó từ từ đáp lại nụ hôn của anh ấy…
Sau một hồi nháo loạn, vốn dĩ thuốc được sắc trong vòng hai tiếng nhưng phải mất tận bốn tiếng mới sắc xong.
Mộ Diên Nhi nói với giọng trách móc: “Đều tại anh, làm mất thời gian.”
Cô ấy vừa nói vừa đổ thuốc đã sắc xong vào trong chén.
Bởi vì vừa được đổ từ trong ấm sắc thuốc ra nên bên trên vẫn đang bốc hơi trắng, trong không khí cũng tràn ngập mùi các vị thuốc cổ truyền.
Mộ Diên Nhi định đặt trên bàn một lát để cho nguội, tranh thủ lúc này cô ấy đi lấy kẹo ra.
Thuốc do Mộ Diên Nhi tự pha nên trong lòng cô ấy biết rõ rằng rất đắng.
Vì vậy cô ấy đã cố ý chuẩn bị kẹo.
Đợi chút nữa có thể loại bỏ vị đắng trong miệng.
“Anh phải tin tưởng em.” Mộ Diên Nhi bưng chén thuốc đế trước mặt Tông Ngôn Thần: “Em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
“Anh tin em.” Tông Ngôn Thần nói, những gì anh ấy nói là sự thật, anh ấy tin tưởng cô gái này, nếu như cô ấy có ý đồ hại mình thì e rằng mình đã không thể sống yên ổn cho đến tận bây giờ.
Trong quá trình ở chung, anh ấy có thể cảm nhận được rằng Mộ Diên Nhi là một cô gái lương thiện, hơn nữa còn có năng lực đánh đấm rất lớn.
Anh ấy chưa từng gặp một cô gái nào như vậy.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết về y học cổ truyền.
Mộ Diên Nhi bưng chén đựng thuốc đặt ở bên môi để kiểm tra nhiệt độ, sau khi chắc chắn rằng thuốc không còn nóng nữa mới đưa đến bên miệng Tông Ngôn Thần: “Uống thuốc đi, có hơi đắng đó, em đã chuẩn bị kẹo cho anh rồi.”
Tông Ngôn Thần cảm nhận được hơi nóng quanh quẩn nơi đầu mũi, cùng với mùi thảo dược nồng nặc.
Anh ấy hé miệng, Mộ Diên Nhi cũng nghiêng miệng bát theo tốc độ uống thuốc của anh ấy một cách ăn ý.
Quả thực không hề dễ ngửi, hơn nữa hương vị còn rất đắng.
Nhưng hàng lông mày của Tông Ngôn Thần không hề nhíu mày chút nào.
Rất nhanh đã uống thuốc xong, Mộ Diên Nhi đặt chén thuốc xuống, đưa cho Tông Ngôn Thần một ly nước ấm, sau đó lại bóc một viên kẹo cho vào miệng anh ấy.
Cô ấy rất cẩn thận, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Đến bữa tối, Mộ Diên Nhi làm món sủi cảo nhân rau tề thái.
Mộ Diên Nhi giật mình, khi lấy lại tinh thần thì cơ thể đã nằm trong vòng tay của Tông Ngôn Thần: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đương nhiên là phần thưởng dành cho anh.” Tông Ngôn Thần ôm chặt lấy vòng eo của Mộ Diên Nhi, dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da trên eo cô ấy qua lớp vải.
Nhịp tim của Mộ Diên Nhi trở nên nhanh hơn, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Anh… anh muốn phần thưởng gì?”
Bình thường Mộ Diên Nhi rất nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng đáng yêu, nhưng lúc này Tông Ngôn Thần không thể nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Diên Nhi nhưng vẫn cảm nhận được rằng cô ấy đang ngượng ngùng.
Tông Ngôn Thần tưởng tượng dáng vẻ đỏ mặt của cô, nhất định là rất đáng yêu.
Anh ấy bật cười: “Một nụ hôn.”
Mộ Diên Nhi: “…”
Cô ấy nói khẽ: “Có phải anh lừa em mắc mưu hay không?”
“Một người mù như anh thì làm sao có thể lừa được em chứ?” Tông Ngôn Thần không chịu thừa nhận: “Có chơi thì có chịu.”
… Vậy nếu em không đồng ý thì sao?” Mộ Diên Nhi lặng lẽ nhìn anh.
Khoảng cách gần đến mức cô ấy có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ rất nhỏ trên gương mặt Tông Ngôn Thần, vết thương trên trán gần như đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt. Mặc dù ở khoảng cách gần như vậy nhưng cô ấy cũng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào cả, vô cùng đẹp mắt.
Đôi mắt của Tông Ngôn Thần không thể nhìn thấy, nhưng thính giác của anh ấy lại rất nhạy bén, chỉ dựa vào tiếng hít thở nhẹ nhàng mà đã có thể phân biệt được hướng mặt của cô ấy: “Cho em cơ hội để chiếm tiện nghi của anh, đã vậy thì…
Trong khi nói, Tông Ngôn Thần dùng lòng bàn tay ôm đầu Mộ Diên Nhi, sau đó tìm được môi cô ấy một cách chính xác và cúi xuống hôn.
Mộ Diên Nhi không hề giãy dụa, cũng không nhắm mắt mà chỉ nhìn Tông Ngôn Thần như vậy, sau đó từ từ đáp lại nụ hôn của anh ấy…
Sau một hồi nháo loạn, vốn dĩ thuốc được sắc trong vòng hai tiếng nhưng phải mất tận bốn tiếng mới sắc xong.
Mộ Diên Nhi nói với giọng trách móc: “Đều tại anh, làm mất thời gian.”
Cô ấy vừa nói vừa đổ thuốc đã sắc xong vào trong chén.
Bởi vì vừa được đổ từ trong ấm sắc thuốc ra nên bên trên vẫn đang bốc hơi trắng, trong không khí cũng tràn ngập mùi các vị thuốc cổ truyền.
Mộ Diên Nhi định đặt trên bàn một lát để cho nguội, tranh thủ lúc này cô ấy đi lấy kẹo ra.
Thuốc do Mộ Diên Nhi tự pha nên trong lòng cô ấy biết rõ rằng rất đắng.
Vì vậy cô ấy đã cố ý chuẩn bị kẹo.
Đợi chút nữa có thể loại bỏ vị đắng trong miệng.
“Anh phải tin tưởng em.” Mộ Diên Nhi bưng chén thuốc đế trước mặt Tông Ngôn Thần: “Em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
“Anh tin em.” Tông Ngôn Thần nói, những gì anh ấy nói là sự thật, anh ấy tin tưởng cô gái này, nếu như cô ấy có ý đồ hại mình thì e rằng mình đã không thể sống yên ổn cho đến tận bây giờ.
Trong quá trình ở chung, anh ấy có thể cảm nhận được rằng Mộ Diên Nhi là một cô gái lương thiện, hơn nữa còn có năng lực đánh đấm rất lớn.
Anh ấy chưa từng gặp một cô gái nào như vậy.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết về y học cổ truyền.
Mộ Diên Nhi bưng chén đựng thuốc đặt ở bên môi để kiểm tra nhiệt độ, sau khi chắc chắn rằng thuốc không còn nóng nữa mới đưa đến bên miệng Tông Ngôn Thần: “Uống thuốc đi, có hơi đắng đó, em đã chuẩn bị kẹo cho anh rồi.”
Tông Ngôn Thần cảm nhận được hơi nóng quanh quẩn nơi đầu mũi, cùng với mùi thảo dược nồng nặc.
Anh ấy hé miệng, Mộ Diên Nhi cũng nghiêng miệng bát theo tốc độ uống thuốc của anh ấy một cách ăn ý.
Quả thực không hề dễ ngửi, hơn nữa hương vị còn rất đắng.
Nhưng hàng lông mày của Tông Ngôn Thần không hề nhíu mày chút nào.
Rất nhanh đã uống thuốc xong, Mộ Diên Nhi đặt chén thuốc xuống, đưa cho Tông Ngôn Thần một ly nước ấm, sau đó lại bóc một viên kẹo cho vào miệng anh ấy.
Cô ấy rất cẩn thận, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Đến bữa tối, Mộ Diên Nhi làm món sủi cảo nhân rau tề thái.
Bình luận facebook