Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
CHƯƠNG 1: TÔI KHÔNG HỐI HẬN
Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên
tai: “Sợ không?”
Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến
không dám lên tiếng.
Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau
đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hổi hận…”
Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…
Một đêm này đau đớn mà dài lâu…..
Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào
phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi
phòng.
Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công
việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa
cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”
Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh.
chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới
thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất
trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng
tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có
tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…“ Cô nghẹn ngào đưa tiền trong
tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau
đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu
thuật.
Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội
nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu
thằng bé đi…”
Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được.
nữa rồi…”
“Không cứu được nữa?!
Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp,
khiến trước mắt cô đen lại.
Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến
run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba
ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài
xa lạ.
Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự
kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp
nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể
sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài
không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô
cảm nhận được cái gì là cùng đường.
Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu.
em trai về.
Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta
cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám
xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô
còn mẹ.
Mẹ cần cô.
Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng
khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi.
Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống
tốt vì con đi.”
Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên
ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu
không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm
sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến
tốt đẹp.
Cô xách đồ ăn đĩ vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi
cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong…
Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ
dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình.
Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ
một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì?
“Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị
em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà.
quyết định phải do con gái bà lấy chồng…”
“Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!“ Thân hình Trang Kha Nguyệt
gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng
lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao?
Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa
từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà
lập gia đình?
“Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa
nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có
hưởng phúc thôi..” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại.
Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch
sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc.
cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm
chuyện kia.
Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả.
“Tôi lấy”
Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay
lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được,
nhưng tôi có một điều kiện.”
Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không
gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mẩy giây. Lúc đưa cô đết
cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn
da cô trắng ngần , lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn
bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như
không được phát triển tốt v:
Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà.
Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô
cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được.
chuyện kia cũng không quá uất ức.
Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt:
“Điều kiện gì, nói đi.!
“Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho.
chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.“ Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay,
dần dần mới bình tĩnh lại được.
Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe
nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc
triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử
Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói
không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có
chỗ khiếm khuyết.
Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với
cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ.
“Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như
cưới xin không thể đùa giỡn.
Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa
cả hôn nhân vào được.
Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trai
Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ
cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.“
“Của hổi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba
trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều
của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên
Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ.
“Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt
hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả
đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên
trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.”
Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô.
Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người
không vẹn toàn?
Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi.
Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường,
Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.”
Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một
người đàn ông không làm được chuyện kia chứ?
Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác
gì một người tàn phế đâu?
Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa.
Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn
nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta.
Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không
dạy dỗ cô đàng hoàng, không hể biết lễ phép chút nào!”
Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách
nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm.
Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc
giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô.
“Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.” Lâm Viên Trung vung tay
áo rời khỏi phòng bệnh.
Bình luận facebook