Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Chương 210:
Thấy Tân Na thực sự tức giận, vẻ mặt Tô Trạm mới đứng đắn hơn, nghiêm túc nói: “ Cô Lâm mất tích hai ngày rồi, không có bất kỳ tin tức gì, còn ở thành phố B hay không còn rất khó nói, cô tin hay không thì tùy.” Nói xong Tô Trạm đi về phía quầy tiếp tân, tay lau lên cái bàn có thể soi gương, nhìn nhân viên tiếp tân: “Sau này phải có mắt nhìn.”
Tô Trạm mặc dù không phải thường xuyên đến công ty, nhưng mà có quan hệ với Tông Triển Bạch, mọi người đều biết, vừa nãy anh cùng Tân Na đấu đá nhau, nhân viên sớm đã nhìn thấy.
Tô Trạm quen cô ấy.
Cô khả năng tìm tổng giám đốc Tông có chuyện thật.
Chỉ là từ trước đến nay chưa từng gặp người phụ nữ này, lai lịch như thế nào?
Không kiềm được hỏi một câu: “Cô ấy là ai vậy?”
Tô Trạm cau mày: “Không phải điều cô nên biết, hóng ít thôi, làm tốt việc của cô đi.”
Nhân viên lễ tân bĩu môi, không thèm đếm xỉa trả lời: “Biết rồi, không hóng chuyện.”
“Như thế mới nghe lời.” Tô Trạm nhìn cô cười, còn ném cho cô một ‘cái nhìn quyến rũ’
Nhân viên lễ tân nuốt từng ngụm nước bọt, tuy nói Tô Trạm không hấp dẫn bằng Tông Triển Bạch, nhưng đặt giữa đám người bình thường, cũng được coi là ‘cực phẩm’.
Nguyên nhân chính là do vừa nãy anh nháy mắt với cô.
Trong mắt của nhân viên lễ tân tràn ngập ‘yêu thương’, dáng vẻ đa tình nhìn Tô Trạm, bản thân lại không biết nước miếng của mình cũng sắp chảy xuống.
Tô Trạm chán ghét hừ một tiếng.
Lâm Tử Lạp mất tích rồi?
Thật hay giả?
Tân Na nhìn Tô Trạm, tâm trạng rất hỗn loạn, lo lắng cho Lâm Tử Lạp, run rẩy chán ghét nhìn anh: “Chị Lâm, thật sự xảy ra chuyện sao?”
Đúng là hai ngày trước không liên lạc được với Lâm Tử Lạp.
Tô Trạm dùng biểu cảm của kẻ ngu ngốc nhìn cô: “Chuyện này có thể đùa được ư, hơn nữa, tôi lừa cô làm cái gì?”
“Thế bây giờ nên làm gì?” Tân Na lo lắng đến mức sắp khóc: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy phải làm sao?”
Tô Trạm nhất thời không phản ứng kịp: “Tiểu Nhụy, Tiểu Hi là ai?”
“Con trai và con gái của chị Lâm.”
“Đợi một chút—-” Tô Trạm đi tới, kéo cô đến bên cạnh, Lâm Tử Lạp trước đây từng kết hôn với Tông Triển Bạch, thời gian không lâu, lại kết hôn ngầm, không có nhiều người biết, chỉ có vài người thân quen mới biết.
Nhưng mà bây giờ có người nói với anh, Lâm Tử Lạp từng sinh con.
Đứa con đó là của ai?
Tông Triển Bạch?
Hay là…
Dù sao thì xa cách nhiều năm như vậy, có phải Tông Triển Bạch hay không cũng khó nói.
Hơn nữa, Tông Triển Bạch có biết Lâm Tử Lạp có con hay không?
“Cô nói, cô Lâm sinh hai đứa con, bao tuổi rồi?”
“Cả tuổi mụ là sáu tuổi, tuổi chẵn là năm tuổi, bởi vì sinh đôi nên giống nhau y sì đúc, sao vậy?” Nhìn ánh mắt cẩn thận của Tô Trạm, Tân Na cũng bắt đầu cảnh giác, anh hỏi những thứ này là có ý gì?
“Cô có biết cô Lâm từng kết hôn không?” Tô Trạm hỏi.
“Biết.”
Thực ra Lâm Tử Lạp chưa bao giờ nói với ai chuyện riêng của mình, cũng chưa nhắc tới đoạn hôn nhân ngắn ngủi đấy với Tân Na, cô nói như vậy, hoàn toàn là đoán.
Bởi vì Lâm Tử Lạp căn bản không phải là cái loại người phụ nữa tùy tiện, cô đi theo chị ấy cũng đã lâu, biết nhân cách cùng cách đối nhân xử thế của cô, trừ phi cô từng kết hôn, nếu không thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sinh con.
Hơn nữa, theo quan sát của cô, người đàn ông đã từng kết hôn kia chính là Tông Triển Bạch, cô không biết lúc đầu hai người họ tại sao lại ly hôn, cô không đoán được, Tông Triển Bạch còn có tình cảm với Lâm Tử Lạp.
Tô Trạm chậc chậc hai tiếng: “Những cái này cô đều biết, xem ra quan hệ giữa cô và cô Lâm rất tốt, vậy cô biết bố của hai đứa nhỏ…”
“Hừ, anh muốn nói cái gì?” Tân Na hừ lạnh, rõ ràng cảm nhận được, anh cảm giác Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh có khả năng không phải con của Tông Triển Bạch.
“Chị Lâm không phải người phụ nữ tùy tiện, không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ người ta là người xấu như vậy.” Tân Na lại lần nữa tức giận, bởi vì Tô Trạm nghi ngờ Lâm Tử Lạp, nghi ngờ hai đứa trẻ kia.
Thấy Tân Na thực sự tức giận, vẻ mặt Tô Trạm mới đứng đắn hơn, nghiêm túc nói: “ Cô Lâm mất tích hai ngày rồi, không có bất kỳ tin tức gì, còn ở thành phố B hay không còn rất khó nói, cô tin hay không thì tùy.” Nói xong Tô Trạm đi về phía quầy tiếp tân, tay lau lên cái bàn có thể soi gương, nhìn nhân viên tiếp tân: “Sau này phải có mắt nhìn.”
Tô Trạm mặc dù không phải thường xuyên đến công ty, nhưng mà có quan hệ với Tông Triển Bạch, mọi người đều biết, vừa nãy anh cùng Tân Na đấu đá nhau, nhân viên sớm đã nhìn thấy.
Tô Trạm quen cô ấy.
Cô khả năng tìm tổng giám đốc Tông có chuyện thật.
Chỉ là từ trước đến nay chưa từng gặp người phụ nữ này, lai lịch như thế nào?
Không kiềm được hỏi một câu: “Cô ấy là ai vậy?”
Tô Trạm cau mày: “Không phải điều cô nên biết, hóng ít thôi, làm tốt việc của cô đi.”
Nhân viên lễ tân bĩu môi, không thèm đếm xỉa trả lời: “Biết rồi, không hóng chuyện.”
“Như thế mới nghe lời.” Tô Trạm nhìn cô cười, còn ném cho cô một ‘cái nhìn quyến rũ’
Nhân viên lễ tân nuốt từng ngụm nước bọt, tuy nói Tô Trạm không hấp dẫn bằng Tông Triển Bạch, nhưng đặt giữa đám người bình thường, cũng được coi là ‘cực phẩm’.
Nguyên nhân chính là do vừa nãy anh nháy mắt với cô.
Trong mắt của nhân viên lễ tân tràn ngập ‘yêu thương’, dáng vẻ đa tình nhìn Tô Trạm, bản thân lại không biết nước miếng của mình cũng sắp chảy xuống.
Tô Trạm chán ghét hừ một tiếng.
Lâm Tử Lạp mất tích rồi?
Thật hay giả?
Tân Na nhìn Tô Trạm, tâm trạng rất hỗn loạn, lo lắng cho Lâm Tử Lạp, run rẩy chán ghét nhìn anh: “Chị Lâm, thật sự xảy ra chuyện sao?”
Đúng là hai ngày trước không liên lạc được với Lâm Tử Lạp.
Tô Trạm dùng biểu cảm của kẻ ngu ngốc nhìn cô: “Chuyện này có thể đùa được ư, hơn nữa, tôi lừa cô làm cái gì?”
“Thế bây giờ nên làm gì?” Tân Na lo lắng đến mức sắp khóc: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy phải làm sao?”
Tô Trạm nhất thời không phản ứng kịp: “Tiểu Nhụy, Tiểu Hi là ai?”
“Con trai và con gái của chị Lâm.”
“Đợi một chút—-” Tô Trạm đi tới, kéo cô đến bên cạnh, Lâm Tử Lạp trước đây từng kết hôn với Tông Triển Bạch, thời gian không lâu, lại kết hôn ngầm, không có nhiều người biết, chỉ có vài người thân quen mới biết.
Nhưng mà bây giờ có người nói với anh, Lâm Tử Lạp từng sinh con.
Đứa con đó là của ai?
Tông Triển Bạch?
Hay là…
Dù sao thì xa cách nhiều năm như vậy, có phải Tông Triển Bạch hay không cũng khó nói.
Hơn nữa, Tông Triển Bạch có biết Lâm Tử Lạp có con hay không?
“Cô nói, cô Lâm sinh hai đứa con, bao tuổi rồi?”
“Cả tuổi mụ là sáu tuổi, tuổi chẵn là năm tuổi, bởi vì sinh đôi nên giống nhau y sì đúc, sao vậy?” Nhìn ánh mắt cẩn thận của Tô Trạm, Tân Na cũng bắt đầu cảnh giác, anh hỏi những thứ này là có ý gì?
“Cô có biết cô Lâm từng kết hôn không?” Tô Trạm hỏi.
“Biết.”
Thực ra Lâm Tử Lạp chưa bao giờ nói với ai chuyện riêng của mình, cũng chưa nhắc tới đoạn hôn nhân ngắn ngủi đấy với Tân Na, cô nói như vậy, hoàn toàn là đoán.
Bởi vì Lâm Tử Lạp căn bản không phải là cái loại người phụ nữa tùy tiện, cô đi theo chị ấy cũng đã lâu, biết nhân cách cùng cách đối nhân xử thế của cô, trừ phi cô từng kết hôn, nếu không thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sinh con.
Hơn nữa, theo quan sát của cô, người đàn ông đã từng kết hôn kia chính là Tông Triển Bạch, cô không biết lúc đầu hai người họ tại sao lại ly hôn, cô không đoán được, Tông Triển Bạch còn có tình cảm với Lâm Tử Lạp.
Tô Trạm chậc chậc hai tiếng: “Những cái này cô đều biết, xem ra quan hệ giữa cô và cô Lâm rất tốt, vậy cô biết bố của hai đứa nhỏ…”
“Hừ, anh muốn nói cái gì?” Tân Na hừ lạnh, rõ ràng cảm nhận được, anh cảm giác Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh có khả năng không phải con của Tông Triển Bạch.
“Chị Lâm không phải người phụ nữ tùy tiện, không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ người ta là người xấu như vậy.” Tân Na lại lần nữa tức giận, bởi vì Tô Trạm nghi ngờ Lâm Tử Lạp, nghi ngờ hai đứa trẻ kia.