• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát (2 Viewers)

  • Chương 212

Chương 212:





Hôm nay Hà Thụy Hành chủ động đến tìm anh, chính là đến lấy lòng, nhà họ Hà nếu như dám nhúng tay vào việc của Hà Khiếu Ninh, ngay cả nhà họ Hà anh cũng sẽ hủy theo.





Từ lúc anh biết Lâm Tử Lạp mất tích có liên quan đến Hà Khiếu Ninh, liền làm rất nhiều thứ, đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất chính là nhà họ Hạ.





Dù sao thì Hà Khiếu Ninh cũng là người nhà họ Hà, ai mà biết được bọn họ có vì giữ thể diện mà chống đối anh.





Bây giờ Hà Thụy Hành tỏ ra yếu kém, anh có thể buông tay giao Hà Khiếu Ninh cho Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm, anh cần thời gian điều tra tung tích của Lâm Tử Lạp.





Hiện tại thời gian để càng lâu anh sẽ càng bất lợi trong việc tìm ra Lâm Tử Lạp.





Anh không có thời gian dây dưa với nhà họ Hà.





“Chiến thuật chơi cờ, thật đúng là vô tình.” Tô Trạm khinh thường một tiếng: “Cái gia tộc quyền thế này, đúng thật là không có tình người?”





Lúc nói chuyện, Tô Trạm lén nhìn trộm Tông Triển Bạch.





Mẹ của Tông Triển Bạch cũng là một gia tộc lớn, gả cho Tông Khải Phong, có thể nói là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng trên phương diện tình cảm lại không hề làm cho người khác có điểm nào ngưỡng mộ.





Bà qua đời không được bao lâu, Tông Khải Phong liền cưới vợ mới.





Điều này luôn là cái gai cản trở giữa hai người họ.





Tông Triển Bạch liếc anh.





Tô Trạm ho khan một tiếng, không nên nói chuyện này vào lúc này, anh điều chỉnh lại nét mặt: “Tôi và Bồi Xuyên đã lên kế hoạch xong hết rồi, chuyện này, cậu không cần quan tâm đến, giao cho tôi với Bồi Xuyên là được. Bồi Xuyên cũng không rảnh rỗi, tính moi từ miệng cô ta tung tích của cô Lâm, nhưng mà cô ta vẫn rất mạnh miệng.”





Thẩm Bồi Xuyên sử dụng rất nhiều phương pháp.





Trong long Tô Trạm nghĩ, lòng đố kỵ của phụ nữ thật sự có thể kinh khủng như vậy sao?





Anh không biết, Hà Khiếu Ninh nào chỉ có đố kỵ.





Cô cảm thấy là Lâm Tử Lạp cướp đi Tông Triển Bạch, cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về cô, cô không cam lòng, cô rất oán hận.





Reng reng—–





Lúc này điện thoại di động đặt trên bàn của Tông Triển Bạch bỗng vang lên, Tô Trạm nhìn một cái, nói với Tông Triển Bạch: “Là Quan Kình.”





Vừa nói anh vừa cầm lên đưa cho anh.





Tông Triển Bạch nhận lấy, ấn nút nghe: “Tổng giám đốc Tông—–” Quan Kình còn chưa kịp nói, điện thoại đã bị người khác dành lấy: “Tông Triển Bạch anh đang ở đâu?”





Giọng của “Lâm Tử Lạp” lập tức truyền đến.





Tô Trạm ngẩng đầu, muốn thăm dò người ở đầu dây bên kia nói cái gì.





Tông Triển Bạch nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, đưa điện thoại di động: “Cậu nghe đi.”





Tô Trạm thở một hơi thật mạnh, vội vã lắc đầu, ngượng ngùng nòi: “Cậu nghe đi, cậu nghe đi.”





Vì chứng minh bản thân không tiếp tục nghe lén nữa, liền lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.





“Lúc nào anh về? Em nhớ anh.” Lúc này “Lâm Tử Lạp” đứng ở trong phòng của một quán rượu, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn lên trên bàn, uất ức nói: “Quan Kình không cho em ra ngoài tìm anh, anh ta là có ý gì vậy?”





Tông Triển Bạch ngoài mặt không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng: “Để anh ta nghe máy đi.”





“Lâm Tử Lạp” tưởng Tông Triển Bạch muốn khiển trách Quan Kình, không kiềm được có vài phần đắc ý, đưa điện thoại di động cho anh: “Này, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đắc tội với tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”





Quan Kình nhìn cô chằm chằm, mặt vẫn như cũ, nhân phẩm sao lại chênh lệch nhiều như vậy?





Quả nhiên là giả mạo, chất lượng không đủ đảm bảo.





Anh đưa tay nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Tổng giám đốc Tông.”





Bên đó không biết nói cái gì, vẻ mặt của anh bắt đầu nghiêm túc: “Vâng, tôi biết rồi.”





Mà sắc mặt của anh thay đổi trước mắt “Lâm Tử Lạp” chứng tỏ Tông Triển Bạch vừa trách anh, xoay eo thon ngồi xuống ghế sofa: “Nhìn đi, tôi nói với anh rồi, Tông Triển Bạch rất quan tâm tôi, anh đối xử bất kính với tôi, đợi tôi gặp anh ấy, nhất định sẽ nói với anh ấy.”





Quan Kình cúp điện thoại, thản nhiên nói: “Cô muốn nói, tôi không cản cô, bây giờ thì đi với tôi.”





Thực ra Quan Kình không một chút mảy may quan tâm những lời cô nói.





Một thứ hàng giả, còn dám ở đây kênh kiệu huênh hoang, cũng không sợ bị bắt sống.





“Lâm Tử Lạp” tưởng phải đi Tông Triển Bạch, vui mừng phấn khởi, bất chấp chân đang đau, nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên: “Có phải anh ấy đang đợi tôi?”





Quan Kình căng môi: “Ừm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom