Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Chương 215:
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn ‘Lâm Tử Lạp’ đang ngồi trước mặt mình.
‘Lâm Tử Lạp’ lập tức quay đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đầu tơ máu của cô ta, trong lòng lại hoảng loạn, sợ cô ta sẽ không chịu nổi cực hình này mà khai ra mình không phải Lâm Tử Lạp.
‘Lâm Tử Lạp’ không muốn nhìn nhưng Thẩm Bồi Xuyên lại không để cô ta được như ý nguyện, đưa móng tay đã rút tới trước mặt cô ta: “Cô Lâm, cô nhìn xem có đẹp không?”
Trong khay sắt màu trắng chỉ có một chiếc móng tay, phía trên vẫn còn dính máu.
Buồn nôn lại khiến người khác sợ hãi.
“Mang đi đi.” ‘Lâm Tử Lạp’ rụt người lại, vô cùng sợ hãi.
“Thứ đồ đẹp thế này, sao cô Lâm lại sợ như thế?” Tô Trạm phụ họa, còn đưa tay xoay đầu cô ta lại để cô ta nhìn thứ trong khay.
“Tôi không nhìn, tôi không nhìn.” Quá đáng sợ, cô ta muốn rời khỏi đây.
Rõ ràng ‘Lâm Tử Lạp’ đã chịu kích thích.
Tô Trạm cố ý lại gần tai cô ta: “Đây chỉ là món khai vị thôi, kịch hay còn ở phía sau. Cô phải biết, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả giá đắt, nhất là những người không biết trời cao đất dày muốn giả mạo người khác, kết cục còn thảm hơn cô ta ngàn lần vạn lần.”
“Đúng thế, đây có là gì đâu? Hai bàn tay tôi có thể lột da người khác mà không để lại vết rách đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kẻ xướng người họa khiến cho ‘Lâm Tử Lạp’ sợ hãi mồ hôi đầm đìa, hai chân không ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc, cổ họng khàn đặc: “Hai anh, hai anh…”
Không phải là người.
Vế sau cô ta nói không ra lời.
Tô Trạm bĩu môi nghĩ thầm, thế này mà đã không chịu nổi rồi?
Màn kịch giết gà dọa khỉ còn chưa chính thức diễn mà.
Mục đích của Tông Triển Bạch là một mũi tên trúng hai đích, một là khiến ‘Lâm Tử Lạp’ nhìn rõ kết cục lừa anh, hai là để Hà Khiếu Ninh nhìn rõ, khi cô ta chịu cực hình thì Lâm Vũ Hàm lại yên lành ngồi đây nhìn cô ta chịu tội.
Tra tấm về mặt tinh thần còn phá hủy ý chí con người hơn thể xác.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của anh là moi ra tung tích của Lâm Tử Lạp từ miệng hai người.”
Cô phải tập quen đi.” Tô Trạm cười rồi nháy mắt với Thẩm Bồi Xuyên: “Mau biểu diễn cho cô Lâm mở mang tầm mắt đi.”
“Muốn mở mang tầm mắt, không bằng cô Lâm theo tôi vào, đến gần có thể nhìn rõ hơn, như vậy mới kích thích.”
“Tôi không muốn.” ‘Lâm Tử Lạp’ quơ hai tay, từ chối sự đụng chạm của họ.
Bây giờ cô ta nói không muốn là không muốn được sao?
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, mặc kệ sự phản kháng của cô ta mà nhấc cô ta từ ghế lên sau đó kéo đi.
“Các người biết tôi là ai không mà lại dám làm vậy với tôi?” ‘Lâm Tử Lạp’ ra sức giãy giụa: “Mau thả tôi ra.”
“Đương nhiên chúng tôi biết cô là ai, chính vì biết nên mới phải rèn luyện lá gan cho cô, bên cạnh Cảnh Hạo không cần người phụ nữ nhu nhược nhát gan.”
Một câu của Tô Trạm đã chặn toàn bộ lời ‘Lâm Tử Lạp’ muốn nói.
Cô ta bị cứng rắn kéo vào phòng thẩm vấn, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cố ý kéo cô ta tới trước mặt Hà Khiếu Ninh, giày dính máu, khi cô ta muốn rút chân về thì Hà Khiếu Ninh đã túm lấy cổ chân cô ta, rõ ràng nhìn vô cùng yếu ớt nhưng lúc này lực nắm chân cô ta lại lớn lạ thường.
“Thả tôi ra, thả tôi ra.” ‘Lâm Tử Lạp’ hoảng hốt đá loạn hai chân. Cô ta quá căng thẳng đã đá trúng đầu Hà Khiếu Ninh một phát.
Trước mắt Hà Khiếu Ninh bỗng tối đi hai giây.
“Cô dám đá tôi?” Cô ta nhe răng, trong kẽ răng vẫn còn sót lại tơ máu, khuôn mặt tái nhợt, dữ tợn như lệ quỷ bò ra từ Địa ngục.
“Tôi không có, không phải, tôi không cố ý, là cô túm lấy tôi trước.” ‘Lâm Tử Lạp’ sợ hãi nói năng lộn xộn.
Hà Khiếu Ninh lúc này đã không còn hình người.
Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh đạp cô ta một phát: “Cô Lâm đá cô một cái thì thế nào?”
“Đúng thế, cũng không xem xem cô ấy là ai, cô tưởng cô là người nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô sao? Dám động vào cô Lâm, chán sống rồi à?” Tô Trạm bày ra dáng vẻ ngồi chém gió tự kỷ: “Cô cho rằng cô có chỗ dựa là nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô ư? Không phải tôi mạnh miệng, nhưng dù nhà họ Hà dám tới cầu xin tha thứ thì chúng tôi cũng hủy diệt nhà họ Hà, cô có tin không?”
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn ‘Lâm Tử Lạp’ đang ngồi trước mặt mình.
‘Lâm Tử Lạp’ lập tức quay đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đầu tơ máu của cô ta, trong lòng lại hoảng loạn, sợ cô ta sẽ không chịu nổi cực hình này mà khai ra mình không phải Lâm Tử Lạp.
‘Lâm Tử Lạp’ không muốn nhìn nhưng Thẩm Bồi Xuyên lại không để cô ta được như ý nguyện, đưa móng tay đã rút tới trước mặt cô ta: “Cô Lâm, cô nhìn xem có đẹp không?”
Trong khay sắt màu trắng chỉ có một chiếc móng tay, phía trên vẫn còn dính máu.
Buồn nôn lại khiến người khác sợ hãi.
“Mang đi đi.” ‘Lâm Tử Lạp’ rụt người lại, vô cùng sợ hãi.
“Thứ đồ đẹp thế này, sao cô Lâm lại sợ như thế?” Tô Trạm phụ họa, còn đưa tay xoay đầu cô ta lại để cô ta nhìn thứ trong khay.
“Tôi không nhìn, tôi không nhìn.” Quá đáng sợ, cô ta muốn rời khỏi đây.
Rõ ràng ‘Lâm Tử Lạp’ đã chịu kích thích.
Tô Trạm cố ý lại gần tai cô ta: “Đây chỉ là món khai vị thôi, kịch hay còn ở phía sau. Cô phải biết, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả giá đắt, nhất là những người không biết trời cao đất dày muốn giả mạo người khác, kết cục còn thảm hơn cô ta ngàn lần vạn lần.”
“Đúng thế, đây có là gì đâu? Hai bàn tay tôi có thể lột da người khác mà không để lại vết rách đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kẻ xướng người họa khiến cho ‘Lâm Tử Lạp’ sợ hãi mồ hôi đầm đìa, hai chân không ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc, cổ họng khàn đặc: “Hai anh, hai anh…”
Không phải là người.
Vế sau cô ta nói không ra lời.
Tô Trạm bĩu môi nghĩ thầm, thế này mà đã không chịu nổi rồi?
Màn kịch giết gà dọa khỉ còn chưa chính thức diễn mà.
Mục đích của Tông Triển Bạch là một mũi tên trúng hai đích, một là khiến ‘Lâm Tử Lạp’ nhìn rõ kết cục lừa anh, hai là để Hà Khiếu Ninh nhìn rõ, khi cô ta chịu cực hình thì Lâm Vũ Hàm lại yên lành ngồi đây nhìn cô ta chịu tội.
Tra tấm về mặt tinh thần còn phá hủy ý chí con người hơn thể xác.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của anh là moi ra tung tích của Lâm Tử Lạp từ miệng hai người.”
Cô phải tập quen đi.” Tô Trạm cười rồi nháy mắt với Thẩm Bồi Xuyên: “Mau biểu diễn cho cô Lâm mở mang tầm mắt đi.”
“Muốn mở mang tầm mắt, không bằng cô Lâm theo tôi vào, đến gần có thể nhìn rõ hơn, như vậy mới kích thích.”
“Tôi không muốn.” ‘Lâm Tử Lạp’ quơ hai tay, từ chối sự đụng chạm của họ.
Bây giờ cô ta nói không muốn là không muốn được sao?
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, mặc kệ sự phản kháng của cô ta mà nhấc cô ta từ ghế lên sau đó kéo đi.
“Các người biết tôi là ai không mà lại dám làm vậy với tôi?” ‘Lâm Tử Lạp’ ra sức giãy giụa: “Mau thả tôi ra.”
“Đương nhiên chúng tôi biết cô là ai, chính vì biết nên mới phải rèn luyện lá gan cho cô, bên cạnh Cảnh Hạo không cần người phụ nữ nhu nhược nhát gan.”
Một câu của Tô Trạm đã chặn toàn bộ lời ‘Lâm Tử Lạp’ muốn nói.
Cô ta bị cứng rắn kéo vào phòng thẩm vấn, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cố ý kéo cô ta tới trước mặt Hà Khiếu Ninh, giày dính máu, khi cô ta muốn rút chân về thì Hà Khiếu Ninh đã túm lấy cổ chân cô ta, rõ ràng nhìn vô cùng yếu ớt nhưng lúc này lực nắm chân cô ta lại lớn lạ thường.
“Thả tôi ra, thả tôi ra.” ‘Lâm Tử Lạp’ hoảng hốt đá loạn hai chân. Cô ta quá căng thẳng đã đá trúng đầu Hà Khiếu Ninh một phát.
Trước mắt Hà Khiếu Ninh bỗng tối đi hai giây.
“Cô dám đá tôi?” Cô ta nhe răng, trong kẽ răng vẫn còn sót lại tơ máu, khuôn mặt tái nhợt, dữ tợn như lệ quỷ bò ra từ Địa ngục.
“Tôi không có, không phải, tôi không cố ý, là cô túm lấy tôi trước.” ‘Lâm Tử Lạp’ sợ hãi nói năng lộn xộn.
Hà Khiếu Ninh lúc này đã không còn hình người.
Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh đạp cô ta một phát: “Cô Lâm đá cô một cái thì thế nào?”
“Đúng thế, cũng không xem xem cô ấy là ai, cô tưởng cô là người nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô sao? Dám động vào cô Lâm, chán sống rồi à?” Tô Trạm bày ra dáng vẻ ngồi chém gió tự kỷ: “Cô cho rằng cô có chỗ dựa là nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô ư? Không phải tôi mạnh miệng, nhưng dù nhà họ Hà dám tới cầu xin tha thứ thì chúng tôi cũng hủy diệt nhà họ Hà, cô có tin không?”
Bình luận facebook