Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Chương 216:
Nói rồi anh ấy cố ý nhìn sang ‘Lâm Tử Lạp’: “Cô Lâm nói có phải không?”
‘Lâm Tử Lạp’ căn bản không dám lên tiếng.
Hà Khiếu Ninh có chỗ dựa là nhà họ Hà mà còn rơi vào kết cục này, vậy cô ta không có bất kỳ chỗ dựa nào mà bị phát hiện không phải Lâm Tử Lạp thật sự, vậy thì…
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Hà Khiếu Ninh bị đạp một phát nằm bò ra đất mãi không nói một câu.
Toàn thân cô ta đau đớn, một phát đạp vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta.
Cô ta chật vật như này, bị người khác sỉ nhục thế này mà Lâm Vũ Hàm – một người giả mạo lại được hai người bạn mà Tông Triển Bạch tín nhiệm nhất ủng hộ và tôn kính.
Cô ta tức giận, buồn bực, dựa vào đâu mà mọi điều tốt đều dành cho Lâm Vũ Hàm?
Cô ta không cam lòng!
Hự!
Giận sôi máu, Hà Khiếu Ninh phun ra một ngụm máu, vừa hay trúng chân ‘Lâm Tử Lạp’.
Chất lỏng ấm nóng như một bàn tay có nhiệt độ vuốt ve làn da Lâm Vũ Hàm, tê dại, ngứa ngứa, cô ta giật nảy mình “a” lên miệng tiếng, sợ hãi hét lên.
“Đi chết đi, chết đi.” ‘Lâm Tử Lạp’ có tâm cơ đạp liên tục lên đầu Hà Khiếu Ninh, ý đồ đánh chết cô ta.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật cho cô ta.
Cô ta không thể để Hà Khiếu Ninh sống sót.
Không thể!
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn cô ta đạp liên tục lên đầu Hà Khiếu Ninh không ngừng, khi Hà Khiếu Ninh sắp hôn mê mới kéo ‘Lâm Tử Lạp’ ra.
“Các người buông ra, để tôi đánh cô ta, cô ta hại tôi, cô ta phải chết, các người mau giúp tôi giết chết cô ta, mau lên…”
Mấy ngày nay Hà Khiếu Ninh đã chịu mọi sự tra tấn, chưa chết nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, căn bản không có sức đánh trả, nếu Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kéo Lâm Vũ Hàm ra muộn vài phút nữa thì có lẽ cô ta sẽ chết.
Người phụ nữ này muốn giết cô ta để diệt khẩu sao?
Có lẽ là oán niệm dâng lên khiến ý chí cầu mong sống sót của Hà Khiếu Ninh vô cùng mãnh liệt, cô ta dựa vào chút sức lực cuối cùng hét lên: “Cô ta căn bản không phải Lâm Tử Lạp!”
Ánh mắt ‘Lâm Tử Lạp’ bỗng giật mình, sau đó lại tràn đầy ý lạnh: “Đã sắp chết rồi mà vẫn dám ăn nói linh tinh, xem tôi có đánh chết cô hay không.”
Nói rồi ‘Lâm Tử Lạp’ nhào về phía Hà Khiếu Ninh, Tô Trạm kéo cô ta lại: “Cô gấp cái gì, miệng mọc trên người cô ta mà cô còn không cho cô ta nói, hơn nữa tôi cảm thấy rất thú vị, cô ta nói cô không phải Lâm Tử Lạp.” Tô Trạm tới gần mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới, đùa cợt nói: “Lẽ nào khuôn mặt này đã được phẫu thuật thẩm mỹ?”
Toàn thân ‘Lâm Tử Lạp’ khẽ run: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi chỉ đùa thôi mà, đừng coi là thật.” Tô Trạm cười.
Hà Khiếu Ninh nắm chặt tay, sợ Tô Trạm tin lời Lâm Vũ Hàm: “Cô ta thật sự không phải Lâm Tử Lạp…”
Giọng nói lại im bặt.
Cô ta lại khó khăn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông yên lặng ngồi nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng bên ngoài bức tường thủy tinh, dường như mọi thứ đều được anh nắm trong lòng bàn tay.
Thời khắc này cô ta mới biết mục đích của anh.
Cô ta vừa vào đã bị Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay, đau đớn khiến cô ta mất khả năng suy nghĩ, sao cô ta có thể quên Tông Triển Bạch đã sớm phát hiện Lâm Tử Lạp này căn bản không phải Lâm Tử Lạp thật.
Để cô ta tới chỉ là muốn khiêu khích quan hệ hai người.
Nhưng ý muốn cô ta chết của Lâm Vũ Hàm lại rõ ràng là thật.
Cô ta cười, cười đến thê lương: “Tôi theo anh lâu như vậy, sao có thể quên thủ đoạn của anh?”
Nước mắt cô ta chảy xuống, lẫn vào trong vết máu, máu đặc sệt bị dung hòa.
“Tôi nói, tôi nói Lâm Tử Lạp đang ở đâu, nhưng tôi có một điều kiện.”
Lúc này cuối cùng Tông Triển Bạch cũng không xem kịch nữa, anh đứng lên rồi bước đi, nhìn như không nhanh không chậm nhưng thật ra đã không có trật tự.
‘Lâm Tử Lạp’ đứng bên cạnh đã sớm trợn tròn mắt, cô ta, cô ta, lời cô ta nói có ý gì?
Tô Trạm hờ hững nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta rồi hừ lạnh một tiếng.
‘Lâm Tử Lạp’ run lẩy bẩy, lẽ nào Hà Khiếu Ninh đã bán đứng cô ta từ sớm?
Nói rồi anh ấy cố ý nhìn sang ‘Lâm Tử Lạp’: “Cô Lâm nói có phải không?”
‘Lâm Tử Lạp’ căn bản không dám lên tiếng.
Hà Khiếu Ninh có chỗ dựa là nhà họ Hà mà còn rơi vào kết cục này, vậy cô ta không có bất kỳ chỗ dựa nào mà bị phát hiện không phải Lâm Tử Lạp thật sự, vậy thì…
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Hà Khiếu Ninh bị đạp một phát nằm bò ra đất mãi không nói một câu.
Toàn thân cô ta đau đớn, một phát đạp vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta.
Cô ta chật vật như này, bị người khác sỉ nhục thế này mà Lâm Vũ Hàm – một người giả mạo lại được hai người bạn mà Tông Triển Bạch tín nhiệm nhất ủng hộ và tôn kính.
Cô ta tức giận, buồn bực, dựa vào đâu mà mọi điều tốt đều dành cho Lâm Vũ Hàm?
Cô ta không cam lòng!
Hự!
Giận sôi máu, Hà Khiếu Ninh phun ra một ngụm máu, vừa hay trúng chân ‘Lâm Tử Lạp’.
Chất lỏng ấm nóng như một bàn tay có nhiệt độ vuốt ve làn da Lâm Vũ Hàm, tê dại, ngứa ngứa, cô ta giật nảy mình “a” lên miệng tiếng, sợ hãi hét lên.
“Đi chết đi, chết đi.” ‘Lâm Tử Lạp’ có tâm cơ đạp liên tục lên đầu Hà Khiếu Ninh, ý đồ đánh chết cô ta.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật cho cô ta.
Cô ta không thể để Hà Khiếu Ninh sống sót.
Không thể!
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn cô ta đạp liên tục lên đầu Hà Khiếu Ninh không ngừng, khi Hà Khiếu Ninh sắp hôn mê mới kéo ‘Lâm Tử Lạp’ ra.
“Các người buông ra, để tôi đánh cô ta, cô ta hại tôi, cô ta phải chết, các người mau giúp tôi giết chết cô ta, mau lên…”
Mấy ngày nay Hà Khiếu Ninh đã chịu mọi sự tra tấn, chưa chết nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, căn bản không có sức đánh trả, nếu Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kéo Lâm Vũ Hàm ra muộn vài phút nữa thì có lẽ cô ta sẽ chết.
Người phụ nữ này muốn giết cô ta để diệt khẩu sao?
Có lẽ là oán niệm dâng lên khiến ý chí cầu mong sống sót của Hà Khiếu Ninh vô cùng mãnh liệt, cô ta dựa vào chút sức lực cuối cùng hét lên: “Cô ta căn bản không phải Lâm Tử Lạp!”
Ánh mắt ‘Lâm Tử Lạp’ bỗng giật mình, sau đó lại tràn đầy ý lạnh: “Đã sắp chết rồi mà vẫn dám ăn nói linh tinh, xem tôi có đánh chết cô hay không.”
Nói rồi ‘Lâm Tử Lạp’ nhào về phía Hà Khiếu Ninh, Tô Trạm kéo cô ta lại: “Cô gấp cái gì, miệng mọc trên người cô ta mà cô còn không cho cô ta nói, hơn nữa tôi cảm thấy rất thú vị, cô ta nói cô không phải Lâm Tử Lạp.” Tô Trạm tới gần mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới, đùa cợt nói: “Lẽ nào khuôn mặt này đã được phẫu thuật thẩm mỹ?”
Toàn thân ‘Lâm Tử Lạp’ khẽ run: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi chỉ đùa thôi mà, đừng coi là thật.” Tô Trạm cười.
Hà Khiếu Ninh nắm chặt tay, sợ Tô Trạm tin lời Lâm Vũ Hàm: “Cô ta thật sự không phải Lâm Tử Lạp…”
Giọng nói lại im bặt.
Cô ta lại khó khăn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông yên lặng ngồi nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng bên ngoài bức tường thủy tinh, dường như mọi thứ đều được anh nắm trong lòng bàn tay.
Thời khắc này cô ta mới biết mục đích của anh.
Cô ta vừa vào đã bị Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay, đau đớn khiến cô ta mất khả năng suy nghĩ, sao cô ta có thể quên Tông Triển Bạch đã sớm phát hiện Lâm Tử Lạp này căn bản không phải Lâm Tử Lạp thật.
Để cô ta tới chỉ là muốn khiêu khích quan hệ hai người.
Nhưng ý muốn cô ta chết của Lâm Vũ Hàm lại rõ ràng là thật.
Cô ta cười, cười đến thê lương: “Tôi theo anh lâu như vậy, sao có thể quên thủ đoạn của anh?”
Nước mắt cô ta chảy xuống, lẫn vào trong vết máu, máu đặc sệt bị dung hòa.
“Tôi nói, tôi nói Lâm Tử Lạp đang ở đâu, nhưng tôi có một điều kiện.”
Lúc này cuối cùng Tông Triển Bạch cũng không xem kịch nữa, anh đứng lên rồi bước đi, nhìn như không nhanh không chậm nhưng thật ra đã không có trật tự.
‘Lâm Tử Lạp’ đứng bên cạnh đã sớm trợn tròn mắt, cô ta, cô ta, lời cô ta nói có ý gì?
Tô Trạm hờ hững nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta rồi hừ lạnh một tiếng.
‘Lâm Tử Lạp’ run lẩy bẩy, lẽ nào Hà Khiếu Ninh đã bán đứng cô ta từ sớm?