Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
CHƯƠNG 95: QUAN HỆ HỢP TÁC
Giám đốc liếc nhìn mấy nhân viên tư vấn khu nghỉ ngơi không có ai đi ra, lông mày nhíu lại, có khách không phục vụ, không muốn lấy thành tích nữa sao?
Đầu chứa shit sao?
Bị giám đốc nhìn, mấy nhân viên tư vấn cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
“Bọn họ khả năng trong tay có khách hàng, không có thời gian, không phục vụ chu đáo, đều là giám đốc tôi bình thường quản giáo không nghiêm, vẫn mong tha thứ, tôi nhất định sẽ bù đắp có được hay không?” Giám đốc mỉm cười ái ngại.
Vu Đậu Đậu còn muốn nói, Lâm Tử Lạp kéo anh ta, giám đốc con người rất tốt, không thể được lý mà làm khó người.
“Khụ.” Vu Đậu Đậu cũng cảm thấy mình quá kích động rồi, nói có hơi quá.
“Tôi gọi điện thoại hỏi cho cô xe lái thử khi nào về, mẫu xe này bán rất chạy.” Giám đốc rút điện thoại ra ấn.
“Như vậy đi, tôi lần sau lại đến xem.” Lâm Tử Lạp đứng dậy, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, Trang Kha Nguyệt dẫn bọn trẻ chắc sắp trở về rồi, ra ngoài chơi một vòng chắc cũng mệt, cô phải về nấu cơm, không thể lãng phí thời gian ở đây được nữa.
Trán giám đốc toát mồ hôi, giờ phải làm sao đây, ông ta nhìn về văn phòng, Quang Kình ngồi trên ghế vắt chân, xuyên qua cửa sổ nhìn về bên này.
Giám đốc cảm thấy bất lực, mới đầu phục vụ không chu đáo, bây giờ không có xe lái thử, ông ta còn có thể nói gì?
Giám đốc đưa danh thiếp: “Vậy cô lần sau đến thì gọi điện cho tôi, tôi tiếp cô.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy: “Được.”
Giám đốc tiễn bọn họ ra cửa.
Đi đến chỗ đỗ xe Vu Đậu Đậu mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp: “Không ngờ giám đốc của salon này lại ‘ôn hòa đáng yêu’ như thế.”
So sánh với mấy nhân viên tư vấn kia, tốt hơn không chỉ một ít.
Lâm Tử Lạp mặt mày không có biểu cảm gì, cảm thấy vị giám đốc này nhiệt tình hơi quá.
Lúc này, một chiếc xe khác dừng bên cạnh xe của bọn họ, Lâm Tử Lạp tùy ý liếc nhìn, kết quả, nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Anh đứng ở đầu xe, chiếc quần tây màu đen che đôi chân dài, sơ mi trên người hơi tùy ý, lúc này xuất hiện ở đây, có dáng vẻ trộm lười ở đây.
Thần sắc của anh lạnh nhạt, vô ý nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tử Lạp lại kinh ngạc, anh sao lại xuất hiện ở đây?
Anh không thiếu xe.
Gara của biệt thự đỗ mấy chiếc, đều là phiên bản giới hạn, chưa từng thấy anh lái, có lẽ đàn ông đều thích xe, cho dù không lái cũng muốn mua.
Ánh mắt của Tông Triển Bạch nhìn Vu Đậu Đậu mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp, sau đó khóa chặt trên người Lâm Tử Lạp, nhìn chằm chằm cô, đồng tử co rút lại tỏa ra khí lạnh, tơ máu từ từ lan ra từ khóe mắt, tụ lại chính giữa.
Lâm Tử Lạp tự nhiên run rẩy, cô chưa từng thấy anh trong lúc bình tĩnh lại toát ra vẻ hung bạo dữ dằn như thế.
“Anh, anh sao lại đến đây?” Giọng nói không biết sao lại thay đổi, nói chuyện cũng không mạch lạc.
“Xuống.” Anh mím môi.
Lâm Tử Lạp ngồi đó không nhúc nhích: “Anh muốn nói cái gì, nói ở đây.”
Dáng vẻ của anh rõ ràng đã tức giận rồi, cô không muốn tiếp xúc với anh vào lúc này.
Tông Triển Bạch híp mắt: “Em chắc chắn?”
“…”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Lâm Tử Lạp lườm anh.
Cô chọc giận anh rồi sao?
Vừa gặp mặt cứ như cô nợ anh tiền vậy?
Vu Đậu Đậu cảm nhận được sự bài xích của Lâm Tử Lạp, tiến tới: “Có cần giúp đỡ không?”
Tông Triển Bạch bước tới, kéo Vu Đậu Đậu ra, lật tay đấm một cú vào mặt của anh ta, ở trước mặt của anh còn sát gần như vậy?
Vu Đậu Đậu bị đánh không kịp phòng bị, lùi lại mấy bước, trong miệng có mùi máu tanh mằn mặn, anh ta lau khóe môi, trên mu bàn tay dính máu.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đánh mình.
Đầu có hơi khựng lại, trong nhớ trí anh ta với người này chưa từng tiếp xúc, nhưng nhìn quen mắt giống như đã gặp ở đâu đó, đột nhiên Vu Đậu Đậu nhớ ra đã nhìn thấy anh ở đâu rồi.
Tin tức tài chính kinh tế, anh là khách mời thường xuyên.
Nhà giàu trẻ tuổi nhất.
Nhưng anh ta đắc tội gì với anh sao?
Có tiền thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao?
Vu Đậu Đậu siết chặt hai tay.
Lâm Tử Lạp tuyệt đối không ngờ anh lại đột nhiên động thủ, vội vàng bước xuống đi xem Vu Đậu Đậu, khóe môi rách da, rớm máu.
“Anh không sao chứ?” Lâm Tử Lạp quan tâm hỏi.
Vu Đậu Đậu lắc đầu.
Lâm Tử Lạp quay người trừng mắt với Tông Triển Bạch: “Anh bị bệnh thần kinh à? Dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ đánh người?”
“Chúng ta còn chưa làm thủ tục ly hôn đâu, em vẫn là vợ của tôi, ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác, coi tôi bị mù sao?”
“Anh đang nói cái gì?” Lâm Tử Lạp nhíu mày, đầu óc mờ mịt.
Cô ôm ôm ấp ấp ai?
“Anh nói rõ đi.” Lâm Tử Lạp cũng lạnh mặt, bên cạnh cô không thể có ai sao.
Anh cũng quá bá đạo rồi.
Quang Kình nấp ở một bên, rút điện thoại ra, đưa bức ảnh anh ta chụp cho Lâm Tử Lạp: “Xe của tôi bảo dưỡng ở đây, làm việc đi qua, thuận tiện đến lấy xe, kết quả nhìn thấy cô và…”
Anh ta chỉ vào Vu Đậu Đậu: “Tôi thuận tay chụp một bức.”
Lâm Tử Lạp nhìn bức ảnh, sắc mặt sa sầm, bởi vì cô lúc đó biết Vu Đậu Đậu nói chuyện với cô, nhưng từ góc độ của Quang Kình nhìn vào, giống như Vu Đậu Đậu đang hôn lên mặt của cô.
Lạnh lùng giễu cợt: “Bắt góc không tệ.”
Quang Kình thở hắt, cái gì gọi là anh ta bắt góc không tệ, anh ta nhìn thấy chính là như thế.
Động tĩnh của bọn họ dường như quá lớn, thu hút không ít người đến xem, thân phận của Tông Triển Bạch mọi người biết, vì tránh truyền ra tin tức gì, Quang Kình đề nghị, bước tới: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Lâm Tử Lạp cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như thấy mà nổi cáu.
“Tôi biết có một nơi.” Quang Kình nói.
Lâm Tử Lạp vừa muốn lên xe của Vu Đậu Đậu thì lại bị Tông Triển Bạch nắm chặt cổ tay, kéo cô nhét vào trong xe của mình.
Cô muốn phản kháng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tông Triển Bạch: “Thành thật một chút không được sao, còn muốn ở đây nháo với tôi?”
Mặt mày Lâm Tử Lạp đều nhăn nhó, không phải có người, cô cũng muốn nháo với anh rồi.
Ai nháo?
Anh không phân hoàn cảnh mà đến quấn người, còn có mặt mũi nói cô nháo?
Cô kìm nén sự tức giận trong lòng, ngồi không nhúc nhích.
Địa điểm là một căn bất động sản của Quang Kình, đã tu sửa, nhưng anh ta không ở, có người định kỳ đến quét dọn, chỗ này rất sạch sẽ, chủ yếu yên tĩnh, thích hợp nói chuyện.
Một đám người đi vào trong phòng, Quang Kình kêu Vu Đậu Đậu ngồi trên sô pha: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tống Triển Bạch nắm chặt tay của Lâm Tử Lạp, dựa vào chiếc kệ thấp một bên, cúi đầu cẩn thận nhìn, nhẹ nhàng đùa nghịch trong tay.
Giống như tay của cô là vật hiếm có gì đó, có thể nhìn ra hoa.
Lâm Tử Lạp muốn giằng ra, vừa mới động đậy thì anh nắm chặt: “Đừng động đậy.”
Vu Đậu Đậu chớp chớp mắt, muốn anh ta nói cái gì?
Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp cầu cứu.
“Nói với bọn họ anh và tôi có quan hệ gì.” Lâm Tử Lạp không giằng được trói buộc của Tông Triển Bạch, chỉ có thể mặc anh, nhưng ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn anh.
Vu Đậu Đậu thành thật nói: “Tôi và cô Lâm có quan hệ hợp tác.”
Quang Kình cảm thấy mới mẻ, hỏi: “Hai người hợp tác gì?”
Giám đốc liếc nhìn mấy nhân viên tư vấn khu nghỉ ngơi không có ai đi ra, lông mày nhíu lại, có khách không phục vụ, không muốn lấy thành tích nữa sao?
Đầu chứa shit sao?
Bị giám đốc nhìn, mấy nhân viên tư vấn cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
“Bọn họ khả năng trong tay có khách hàng, không có thời gian, không phục vụ chu đáo, đều là giám đốc tôi bình thường quản giáo không nghiêm, vẫn mong tha thứ, tôi nhất định sẽ bù đắp có được hay không?” Giám đốc mỉm cười ái ngại.
Vu Đậu Đậu còn muốn nói, Lâm Tử Lạp kéo anh ta, giám đốc con người rất tốt, không thể được lý mà làm khó người.
“Khụ.” Vu Đậu Đậu cũng cảm thấy mình quá kích động rồi, nói có hơi quá.
“Tôi gọi điện thoại hỏi cho cô xe lái thử khi nào về, mẫu xe này bán rất chạy.” Giám đốc rút điện thoại ra ấn.
“Như vậy đi, tôi lần sau lại đến xem.” Lâm Tử Lạp đứng dậy, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, Trang Kha Nguyệt dẫn bọn trẻ chắc sắp trở về rồi, ra ngoài chơi một vòng chắc cũng mệt, cô phải về nấu cơm, không thể lãng phí thời gian ở đây được nữa.
Trán giám đốc toát mồ hôi, giờ phải làm sao đây, ông ta nhìn về văn phòng, Quang Kình ngồi trên ghế vắt chân, xuyên qua cửa sổ nhìn về bên này.
Giám đốc cảm thấy bất lực, mới đầu phục vụ không chu đáo, bây giờ không có xe lái thử, ông ta còn có thể nói gì?
Giám đốc đưa danh thiếp: “Vậy cô lần sau đến thì gọi điện cho tôi, tôi tiếp cô.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy: “Được.”
Giám đốc tiễn bọn họ ra cửa.
Đi đến chỗ đỗ xe Vu Đậu Đậu mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp: “Không ngờ giám đốc của salon này lại ‘ôn hòa đáng yêu’ như thế.”
So sánh với mấy nhân viên tư vấn kia, tốt hơn không chỉ một ít.
Lâm Tử Lạp mặt mày không có biểu cảm gì, cảm thấy vị giám đốc này nhiệt tình hơi quá.
Lúc này, một chiếc xe khác dừng bên cạnh xe của bọn họ, Lâm Tử Lạp tùy ý liếc nhìn, kết quả, nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Anh đứng ở đầu xe, chiếc quần tây màu đen che đôi chân dài, sơ mi trên người hơi tùy ý, lúc này xuất hiện ở đây, có dáng vẻ trộm lười ở đây.
Thần sắc của anh lạnh nhạt, vô ý nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tử Lạp lại kinh ngạc, anh sao lại xuất hiện ở đây?
Anh không thiếu xe.
Gara của biệt thự đỗ mấy chiếc, đều là phiên bản giới hạn, chưa từng thấy anh lái, có lẽ đàn ông đều thích xe, cho dù không lái cũng muốn mua.
Ánh mắt của Tông Triển Bạch nhìn Vu Đậu Đậu mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp, sau đó khóa chặt trên người Lâm Tử Lạp, nhìn chằm chằm cô, đồng tử co rút lại tỏa ra khí lạnh, tơ máu từ từ lan ra từ khóe mắt, tụ lại chính giữa.
Lâm Tử Lạp tự nhiên run rẩy, cô chưa từng thấy anh trong lúc bình tĩnh lại toát ra vẻ hung bạo dữ dằn như thế.
“Anh, anh sao lại đến đây?” Giọng nói không biết sao lại thay đổi, nói chuyện cũng không mạch lạc.
“Xuống.” Anh mím môi.
Lâm Tử Lạp ngồi đó không nhúc nhích: “Anh muốn nói cái gì, nói ở đây.”
Dáng vẻ của anh rõ ràng đã tức giận rồi, cô không muốn tiếp xúc với anh vào lúc này.
Tông Triển Bạch híp mắt: “Em chắc chắn?”
“…”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Lâm Tử Lạp lườm anh.
Cô chọc giận anh rồi sao?
Vừa gặp mặt cứ như cô nợ anh tiền vậy?
Vu Đậu Đậu cảm nhận được sự bài xích của Lâm Tử Lạp, tiến tới: “Có cần giúp đỡ không?”
Tông Triển Bạch bước tới, kéo Vu Đậu Đậu ra, lật tay đấm một cú vào mặt của anh ta, ở trước mặt của anh còn sát gần như vậy?
Vu Đậu Đậu bị đánh không kịp phòng bị, lùi lại mấy bước, trong miệng có mùi máu tanh mằn mặn, anh ta lau khóe môi, trên mu bàn tay dính máu.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đánh mình.
Đầu có hơi khựng lại, trong nhớ trí anh ta với người này chưa từng tiếp xúc, nhưng nhìn quen mắt giống như đã gặp ở đâu đó, đột nhiên Vu Đậu Đậu nhớ ra đã nhìn thấy anh ở đâu rồi.
Tin tức tài chính kinh tế, anh là khách mời thường xuyên.
Nhà giàu trẻ tuổi nhất.
Nhưng anh ta đắc tội gì với anh sao?
Có tiền thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao?
Vu Đậu Đậu siết chặt hai tay.
Lâm Tử Lạp tuyệt đối không ngờ anh lại đột nhiên động thủ, vội vàng bước xuống đi xem Vu Đậu Đậu, khóe môi rách da, rớm máu.
“Anh không sao chứ?” Lâm Tử Lạp quan tâm hỏi.
Vu Đậu Đậu lắc đầu.
Lâm Tử Lạp quay người trừng mắt với Tông Triển Bạch: “Anh bị bệnh thần kinh à? Dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ đánh người?”
“Chúng ta còn chưa làm thủ tục ly hôn đâu, em vẫn là vợ của tôi, ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác, coi tôi bị mù sao?”
“Anh đang nói cái gì?” Lâm Tử Lạp nhíu mày, đầu óc mờ mịt.
Cô ôm ôm ấp ấp ai?
“Anh nói rõ đi.” Lâm Tử Lạp cũng lạnh mặt, bên cạnh cô không thể có ai sao.
Anh cũng quá bá đạo rồi.
Quang Kình nấp ở một bên, rút điện thoại ra, đưa bức ảnh anh ta chụp cho Lâm Tử Lạp: “Xe của tôi bảo dưỡng ở đây, làm việc đi qua, thuận tiện đến lấy xe, kết quả nhìn thấy cô và…”
Anh ta chỉ vào Vu Đậu Đậu: “Tôi thuận tay chụp một bức.”
Lâm Tử Lạp nhìn bức ảnh, sắc mặt sa sầm, bởi vì cô lúc đó biết Vu Đậu Đậu nói chuyện với cô, nhưng từ góc độ của Quang Kình nhìn vào, giống như Vu Đậu Đậu đang hôn lên mặt của cô.
Lạnh lùng giễu cợt: “Bắt góc không tệ.”
Quang Kình thở hắt, cái gì gọi là anh ta bắt góc không tệ, anh ta nhìn thấy chính là như thế.
Động tĩnh của bọn họ dường như quá lớn, thu hút không ít người đến xem, thân phận của Tông Triển Bạch mọi người biết, vì tránh truyền ra tin tức gì, Quang Kình đề nghị, bước tới: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Lâm Tử Lạp cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như thấy mà nổi cáu.
“Tôi biết có một nơi.” Quang Kình nói.
Lâm Tử Lạp vừa muốn lên xe của Vu Đậu Đậu thì lại bị Tông Triển Bạch nắm chặt cổ tay, kéo cô nhét vào trong xe của mình.
Cô muốn phản kháng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tông Triển Bạch: “Thành thật một chút không được sao, còn muốn ở đây nháo với tôi?”
Mặt mày Lâm Tử Lạp đều nhăn nhó, không phải có người, cô cũng muốn nháo với anh rồi.
Ai nháo?
Anh không phân hoàn cảnh mà đến quấn người, còn có mặt mũi nói cô nháo?
Cô kìm nén sự tức giận trong lòng, ngồi không nhúc nhích.
Địa điểm là một căn bất động sản của Quang Kình, đã tu sửa, nhưng anh ta không ở, có người định kỳ đến quét dọn, chỗ này rất sạch sẽ, chủ yếu yên tĩnh, thích hợp nói chuyện.
Một đám người đi vào trong phòng, Quang Kình kêu Vu Đậu Đậu ngồi trên sô pha: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tống Triển Bạch nắm chặt tay của Lâm Tử Lạp, dựa vào chiếc kệ thấp một bên, cúi đầu cẩn thận nhìn, nhẹ nhàng đùa nghịch trong tay.
Giống như tay của cô là vật hiếm có gì đó, có thể nhìn ra hoa.
Lâm Tử Lạp muốn giằng ra, vừa mới động đậy thì anh nắm chặt: “Đừng động đậy.”
Vu Đậu Đậu chớp chớp mắt, muốn anh ta nói cái gì?
Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp cầu cứu.
“Nói với bọn họ anh và tôi có quan hệ gì.” Lâm Tử Lạp không giằng được trói buộc của Tông Triển Bạch, chỉ có thể mặc anh, nhưng ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn anh.
Vu Đậu Đậu thành thật nói: “Tôi và cô Lâm có quan hệ hợp tác.”
Quang Kình cảm thấy mới mẻ, hỏi: “Hai người hợp tác gì?”
Bình luận facebook