Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi - Chương 18
"Anh, anh..."
Thiếu niên bị kinh hoảng, giãy giụa muốn trốn thoát, nhưng cậu phát hiện sức lực của mình ở trước mặt người đàn ông này không bằng một góc, nửa ngày không thốt ra được một chữ, tiếng khóc nức nở cũng bị ép ra.
Hạ Vọng vươn tay nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt phiếm hồng của thiếu niên, không nghĩ mình lại doạ cậu sợ hãi như vậy, lực tay có chút buông lỏng.
Đường Hi thuận thế nhanh chóng trốn ra xa, cảnh giác nhìn hắn, bày ra bộ dáng xù lông.
Cậu sợ mình bị đưa đi viện nghiên cứu cắt thành từng miếng.
Giọng Hạ Vọng khàn khàn: "Xin lỗi."
Xin lỗi?
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Đường Hi mới phát hiện cổ tay của mình vừa nãy bị hắn bắt lấy, bây giờ đã đỏ một mảng.
Thật ra vai ác cũng không có dùng lực, chỉ là do làn da cậu quá trắng, chỉ cần chạm mạnh một chút là đã ửng đỏ.
Hắn vừa xin lỗi, lực chú ý của Đường Hi cũng bị dời đi, ngây ngốc đáp lại: "Không sao đâu."
Ngay cả khi người đàn ông đến gần thêm lần nữa, cậu cũng không né tránh.
Đúng là một con mèo nhỏ dễ bị lừa, vừa ngoan lại vừa tốt như vậy thì nên ở dưới cánh chim của mình, đừng chạy loạn nữa.
Áp xuống suy nghĩ, Hạ Vọng giống như một người thợ săn đang kiên nhẫn áp sát con mồi của mình, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách của mình với thiếu niên: "Em là Viên Đường đúng không?"
Đáng lẽ Đường Hi muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng lúc đối diện với ánh nhìn của người đàn ông, cậu há miệng nhưng không thể nói được gì.
Đột nhiên, cái mũi nhỏ hơi xót, bao năm cậu sống trong sự sợ hãi lo lắng bị người khác phát hiện, vẫn cẩn thận từng li từng tí, nhưng giờ đây khi đối diện với ánh nhìn sâu thẳm ấy, bao nhiêu tích tụ cùng ủy khuất bỗng bùng phát ra.
Nước mắt vốn dĩ chỉ tích tụ ở hốc mắt lập tức rơi xuống trên mu bàn tay, nháy mắt đã ướt đẫm.
Lúc này đến lượt Hạ Vọng luống cuống, hắn sợ mình trực tiếp vạch trần thân phận nên đã doạ đến mèo con, hắn cố ý bày ra tình huống để mèo con tự mình bại lộ, hắn chỉ nghĩ nhóc con này chỉ là mèo nhỏ, nhưng không ngờ lại doạ người ta phát khóc.
Hạ Vọng tay chân vụng về ôm thiếu niên đang yên lặng khóc, đôi mắt mèo ngập nước vào lòng, không thuần thục lắm mà vỗ lưng thấp giọng dỗ dành.
Không cảm nhận được nguy hiểm, Đường Hi ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng, Hạ Vọng càng dỗ, cậu khóc càng lớn, thật giống như muốn đem hết tất cả những tích tụ, lo lắng cùng ủy khuất trong suốt những năm cậu thành tinh khóc hết một lần.
Khóc mệt rồi cậu mới thút tha thút thít mở miệng: "Anh, anh gạt tôi, anh còn doạ tôi, anh là người xấu."
Chỉ nói một câu thôi mà đã vấp mấy lần.
Trong mắt Hạ Vọng tràn đầy đau lòng, thuận theo cậu dỗ dành: "Ừm, tôi sai rồi, là tôi không tốt, em đừng khóc nữa."
Hốc mắt Đường Hi hồng hồng: "Anh muốn đưa tôi đi sao?"
Tay của cậu vô thức níu lấy góc áo của người đàn ông, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, bởi vì khoé mắt còn hồng hồng nên làm tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Hạ Vọng nhíu mày: "Đưa em đi đâu?"
"Đi, đi viện nghiên cứu." Đường Hi nhịn không được nấc một cái.
Sau đó, cậu cảm giác được lồng ngực vai ác hơi rung động, trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười.
Giọng nói của Hạ Vọng mang theo ý cười vang trên đỉnh đầu cầu: "Viện nghiên cứu? Ai nói tôi muốn đem em đến viện nghiên cứu?"
Thì ra mèo nhỏ vẫn luôn lo lắng vì cái này.
Biết cậu không cố ý giấu giếm mình, tâm tình Hạ Vọng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cảm giác bị hắn cười nhạo, Đường Hi thẹn quá hóa giận há miệng cắn lên cánh tay hắn.
Cắn xong lại thấy chột dạ, yên lặng chọc chọc vào dấu răng nhỏ chỉnh tề mình mới để lại.
"Không tức giận nữa?" Hạ Vọng nhướng mày.
"Ò." Đường Hi ngượng ngùng chớp chớp đôi mắt to tròn, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt người khác, đã khóc xong lại còn phát giận, "Anh sẽ không đưa tôi đi thật sao?"
Hạ Vọng xoa xoa mái tóc đen của cậu: "Em là mèo nhỏ của tôi, sao tôi có thể đưa em cho người khác được?"
Đường Hi cẩn thận thả góc áo đã nhăn nhúm ra: "Cái kia, vậy anh có còn muốn nuôi tôi không?"
Hạ Vọng gật đầu.
"Tôi tên là Đường Hi, không phải Viên Đường." Đối với cái tên này thì cậu vẫn còn rất có ý kiến.
Hạ Vọng ừ một tiếng không rõ.
"Vậy thì tôi muốn ăn gì thì anh cũng phải mua cho tôi ăn." Cậu bắt đầu được voi đòi tiên, nghiêng đầu, "Còn mua cầu lông nữa."
Ỷ vào được nuông chiều mà đắc ý dào dạt, so với cục tròn mới khóc nức nở lúc nãy như hai người khác nhau.
Hạ Vọng cảm thấy thiếu niên như vậy vô cùng đáng yêu.
Hắn không dò hỏi những vấn đề khác của thiếu niên, cũng không hỏi về thân phận hay trường học, chỉ tiến từng bước một, làm cậu buông lỏng cảnh giác với hắn.
Đã bị doạ sợ lại còn khóc lớn một trận, sau khi bí mật bị bại lộ, mí mắt Đường Hi liền đánh nhau, cuối cùng biến trở về thành mèo nhỏ ngủ say bên người vai ác.
...!
"Meo?"
Sau khi thức dậy, không thấy vai ác bên cạnh, Đường Hi khẩn trương bật dậy từ trên giường như một quả cầu lò xò màu vàng kim.
Mèo nhỏ không có cảm giác an toàn, sợ mình bị ném đi, cậu bất an vung vẩy đuôi đi tìm người.
Cậu dùng chân ngắn ngủn của mình muốn đi ra khỏi phòng thì cửa đã bị mở ra.
Trên tay Hạ Vọng cầm một đống quần áo, lúc đi vào thì thuận tay ôm mèo nhỏ trên mặt đất lên.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, không lộ ra tâm tư: "Tôi lấy cho em rất nhiều quần áo mới, em biến thành người đến xem thử đi."
Mèo nhỏ Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ tâm tư của người đàn ông, trực tiếp biến thành hình người, vui vẻ đến xem quần áo mới.
Đôi mắt cậu sáng lên: "Đẹp quá!"
1551 muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Từ cái đêm ký chủ bị lòi đuôi, nó xem như mình đã chết rồi.
Bàn tính của Hạ Vọng vẫn lạch cạch rơi vào khoảng không.
Mặc dù thỉnh thoảng Đường Hi vẫn luôn thoải mái, nhưng việc thay quần áo thì không thể thay trước mặt người khác được.
Cậu không quay đầu tung tăng đi vào phòng tắm.
Hạ Vọng: Chậc.
Hắn biết mình đang tiếc nuối cái gì, cũng biết mình không nên sinh ra dục vọng đối với thiếu niên ấy.
Nhưng đã duy trì loại quan hệ này rồi thì lòng ham muốn chiếm hữu của hắn ngày càng mãnh liệt.
Mà con mồi nhỏ ngây thơ đối với sự việc này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Thiếu niên vốn có vẻ ngoài ưa nhìn, giờ đây khoác thêm quần áo vừa vặn lại càng thêm tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui.
Nếu lúc đầu Đường Hi đối với quần áo mới thì còn có cảm giác mới lạ, nhưng sau khi thay năm sáu bộ thì đã hoàn toàn chết lặng.
Nhìn trên tay nhân vật phản diện còn mười mấy bộ nữa, Đường Hi không vui: "Không thử nữa, tôi đói bụng rồi."
Dù tức giận nhưng vẫn mềm mại như vậy.
Hạ Vọng vuốt thuận lông cho cậu: "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng, hôm nay đầu bếp đã làm rất nhiều loại sandwich khác nhau."
Hắn cố ý cho người làm đồ ăn sáng như thế này để Đường Hi giữ nguyên hình người.
Một chút tâm tư nhỏ này Đường Hi cũng không nhận ra, còn vô cùng cao hứng lôi lôi kéo kéo Hạ Vọng đi xuống lầu, ngay lập tức chạm mặt quản gia.
Quản gia luôn ở dưới lầu, đây là lần đầu tiên thấy có người khác ở trong nhà, cũng là lần đầu tiên thấy tiên sinh nhà mình cùng người khác thân mật như vậy.
Tối hôm qua Hạ Vọng cho ông đi xuống, bây giờ nhìn thấy Đường Hi xuất hiện ông cũng không nghi ngờ, còn tưởng rằng sau khi mình rời đi thì tiên sinh đã gọi người tới.
Cuối cùng tiên sinh cũng chịu yêu đương, nhưng lại cùng một thiếu niên xinh đẹp trẻ trung như vậy.
Tầm mắt ông dừng lại ở hình ảnh hai bàn tay đan vào nhau, biểu tình khiếp sợ.
Tuy rằng chuyện này hơi chấn động, nhưng ông cũng không cảm thấy Đường Hi là người tình nhỏ của hắn, trước mắt không nói đến nhan sắc của thiếu niên quá mức xinh đẹp cùng với thái độ thân mật của hai người, chỉ xuất phát từ lòng tín nhiệm của ông đối với tiên sinh nhà mình thì cũng đủ, ông biết tiên sinh sẽ không bao giờ bao dưỡng loại nam sinh thoạt nhìn rất dễ bị lừa gạt này, khả năng duy nhất chính là hai người đang yêu nhau.
Cuối cùng tiên sinh cũng thông suốt, giới tính cũng không phải là vấn đề.
Sau khi khẳng định suy nghĩ của mình, ánh mắt của quản gia nhìn Đường Hi như đang nhìn cháu trai.
Thần trí của Đường Hi đang bị mê hoặc bởi bữa sáng đã bị ánh mắt hiền từ và ánh nhìn kinh ngạc của người làm kéo lại.
Lúc cậu cúi đầu thì phát hiện thì ra nãy giờ mình vẫn luôn nắm tay Hạ Vọng.
Lúc còn là mèo thì vẫn luôn có thói quen dính trên người vai ác, sau khi biến thành hình người thì vẫn còn giữ thói quen ấy, cậu ngại ngùng buông tay ra, vành tai ửng đỏ.
Hạ Vọng vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy cậu buông tay cũng không nói gì, còn tri kỷ giúp Đường Hi kéo ghế ra, lấy từng cái sandwich vị khác nhau đặt lên dĩa của cậu.
Sandwich rất nhỏ, chỉ cần cắn hai ba miếng đã xong một cái, nhưng số lượng rất nhiều.
Đường Hi thèm đến nỗi cắn mỗi cái một miếng, nhưng rất nhanh đã no, tuy rằng ở hình người cậu sẽ ăn nhiều hơn nguyên bản, nhưng vẫn ít hơn so với lượng ăn của nam sinh bình thường.
Cậu chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn những miếng sandwich còn dính nước bọt của cậu chui hết vào bụng Hạ Vọng.
Hạ Vọng nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Dạ dày như mèo con vậy." Lại còn thích bảo vệ thức ăn, ăn cái gì đều phải cắn trước một miếng để đánh dấu chủ quyền.
Đường Hi không phục.
Thì tôi là mèo thật mà.
Đường Hi tức giận thở phì phì một lúc, đột nhiên kêu lên: "A!"
"Hửm, sao vậy?" Hạ Vọng nhíu mày, trong giọng nói có chút khẩn trương khó phát hiện.
"Tôi quên mất, tôi phải đi học." Đường Hi chớp chớp đôi mắt.
Nếu đã bị lòi đuôi thì cậu cũng dứt khoát bất chấp tất cả.
Muốn dụ dỗ con mồi thì phải vừa mềm vừa cứng, co được duỗi được, Hạ Vọng kiên nhẫn không dò hỏi, nhưng giọng nói không cho chút cự tuyệt: "Để tôi đưa em đi."
Đường Hi hơi do dự.
Nếu để Diệp Kỳ An nhìn thấy Hạ Vọng, hoặc là để Hạ Vọng nhìn thấy Diệp Kỳ An thì làm sao bây giờ...!
Không biết vì sao cậu lại có chút không muốn để hai bọn họ gặp mặt, đối với việc Hạ Vọng có thể yêu Diệp Kỳ An, cậu lại có chút khó chịu cùng không muốn.
Cảm giác này so với lúc quả cầu lông bị người khác cướp đi còn khó chịu hơn, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã không thoải mái rồi.
Thiên tính mèo con đơn thuần, cậu không biết mình bị làm sao, bèn đem chuyện này nói cho 1551.
Dù 1551 chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, lập tức ý thức được sự việc không ổn.
Động lòng với đối tượng nhiệm vụ thì không phải việc tốt gì hết.
Nó chỉ có thể mơ hồ nói:【Chỉ là do cậu quá lo lắng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nên mới sợ để bọn bọ gặp nhau, không có vấn đề gì hết, chỉ cần cậu nói hắn để cậu xuống xe ở chỗ cách xa cổng trường một chút là được.】
【Thì ra là như vậy, được rồi!】
Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ lời của hệ thống, thậm chí còn đắc ý nghĩ.
Mình quả nhiên là một con mèo chuyên nghiệp.
Cố ý không để tài xế lái xe, Hạ Vọng tự mình đưa cậu đến trường.
Theo lời yêu cầu lặp đi lặp lại của Đường Hi, cuối cùng Hạ Vọng cũng dừng xe ở một con phố cách trường không xa.
Ánh mắt hắn hiện lên tia bất đắc dĩ: "Sao em lại thích làm nũng như vậy hả?"
"Tôi không có làm nũng!" Mèo nhỏ xù lông.
Nhưng vì giọng điệu cậu luôn mang theo một chút mềm mại nên vẫn giống làm nũng như cũ.
"Ừm, em không có làm nũng." Hạ Vọng xuôi lông cho cậu.
Đường Hi hài lòng mở cửa xe ra, còn ấu trĩ làm mặt quỷ với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
Một màn ấm áp này bị một đôi mắt mang theo ghen ghét nhìn từ xa.
Chờ Đường Hi đi xa, Hạ Vọng cũng lái xe đi mất, người luôn trốn trong góc tối mới nhấc chân đi ra.
Nếu 1551 chú ý đến thì sẽ nhận ra được người này.
Đây chính là người luôn ở dưới bài đăng trên diễn đàn dùng tài khoản ảo để mắng chửi Đường Hi..
Thiếu niên bị kinh hoảng, giãy giụa muốn trốn thoát, nhưng cậu phát hiện sức lực của mình ở trước mặt người đàn ông này không bằng một góc, nửa ngày không thốt ra được một chữ, tiếng khóc nức nở cũng bị ép ra.
Hạ Vọng vươn tay nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt phiếm hồng của thiếu niên, không nghĩ mình lại doạ cậu sợ hãi như vậy, lực tay có chút buông lỏng.
Đường Hi thuận thế nhanh chóng trốn ra xa, cảnh giác nhìn hắn, bày ra bộ dáng xù lông.
Cậu sợ mình bị đưa đi viện nghiên cứu cắt thành từng miếng.
Giọng Hạ Vọng khàn khàn: "Xin lỗi."
Xin lỗi?
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Đường Hi mới phát hiện cổ tay của mình vừa nãy bị hắn bắt lấy, bây giờ đã đỏ một mảng.
Thật ra vai ác cũng không có dùng lực, chỉ là do làn da cậu quá trắng, chỉ cần chạm mạnh một chút là đã ửng đỏ.
Hắn vừa xin lỗi, lực chú ý của Đường Hi cũng bị dời đi, ngây ngốc đáp lại: "Không sao đâu."
Ngay cả khi người đàn ông đến gần thêm lần nữa, cậu cũng không né tránh.
Đúng là một con mèo nhỏ dễ bị lừa, vừa ngoan lại vừa tốt như vậy thì nên ở dưới cánh chim của mình, đừng chạy loạn nữa.
Áp xuống suy nghĩ, Hạ Vọng giống như một người thợ săn đang kiên nhẫn áp sát con mồi của mình, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách của mình với thiếu niên: "Em là Viên Đường đúng không?"
Đáng lẽ Đường Hi muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng lúc đối diện với ánh nhìn của người đàn ông, cậu há miệng nhưng không thể nói được gì.
Đột nhiên, cái mũi nhỏ hơi xót, bao năm cậu sống trong sự sợ hãi lo lắng bị người khác phát hiện, vẫn cẩn thận từng li từng tí, nhưng giờ đây khi đối diện với ánh nhìn sâu thẳm ấy, bao nhiêu tích tụ cùng ủy khuất bỗng bùng phát ra.
Nước mắt vốn dĩ chỉ tích tụ ở hốc mắt lập tức rơi xuống trên mu bàn tay, nháy mắt đã ướt đẫm.
Lúc này đến lượt Hạ Vọng luống cuống, hắn sợ mình trực tiếp vạch trần thân phận nên đã doạ đến mèo con, hắn cố ý bày ra tình huống để mèo con tự mình bại lộ, hắn chỉ nghĩ nhóc con này chỉ là mèo nhỏ, nhưng không ngờ lại doạ người ta phát khóc.
Hạ Vọng tay chân vụng về ôm thiếu niên đang yên lặng khóc, đôi mắt mèo ngập nước vào lòng, không thuần thục lắm mà vỗ lưng thấp giọng dỗ dành.
Không cảm nhận được nguy hiểm, Đường Hi ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng, Hạ Vọng càng dỗ, cậu khóc càng lớn, thật giống như muốn đem hết tất cả những tích tụ, lo lắng cùng ủy khuất trong suốt những năm cậu thành tinh khóc hết một lần.
Khóc mệt rồi cậu mới thút tha thút thít mở miệng: "Anh, anh gạt tôi, anh còn doạ tôi, anh là người xấu."
Chỉ nói một câu thôi mà đã vấp mấy lần.
Trong mắt Hạ Vọng tràn đầy đau lòng, thuận theo cậu dỗ dành: "Ừm, tôi sai rồi, là tôi không tốt, em đừng khóc nữa."
Hốc mắt Đường Hi hồng hồng: "Anh muốn đưa tôi đi sao?"
Tay của cậu vô thức níu lấy góc áo của người đàn ông, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, bởi vì khoé mắt còn hồng hồng nên làm tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Hạ Vọng nhíu mày: "Đưa em đi đâu?"
"Đi, đi viện nghiên cứu." Đường Hi nhịn không được nấc một cái.
Sau đó, cậu cảm giác được lồng ngực vai ác hơi rung động, trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười.
Giọng nói của Hạ Vọng mang theo ý cười vang trên đỉnh đầu cầu: "Viện nghiên cứu? Ai nói tôi muốn đem em đến viện nghiên cứu?"
Thì ra mèo nhỏ vẫn luôn lo lắng vì cái này.
Biết cậu không cố ý giấu giếm mình, tâm tình Hạ Vọng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cảm giác bị hắn cười nhạo, Đường Hi thẹn quá hóa giận há miệng cắn lên cánh tay hắn.
Cắn xong lại thấy chột dạ, yên lặng chọc chọc vào dấu răng nhỏ chỉnh tề mình mới để lại.
"Không tức giận nữa?" Hạ Vọng nhướng mày.
"Ò." Đường Hi ngượng ngùng chớp chớp đôi mắt to tròn, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt người khác, đã khóc xong lại còn phát giận, "Anh sẽ không đưa tôi đi thật sao?"
Hạ Vọng xoa xoa mái tóc đen của cậu: "Em là mèo nhỏ của tôi, sao tôi có thể đưa em cho người khác được?"
Đường Hi cẩn thận thả góc áo đã nhăn nhúm ra: "Cái kia, vậy anh có còn muốn nuôi tôi không?"
Hạ Vọng gật đầu.
"Tôi tên là Đường Hi, không phải Viên Đường." Đối với cái tên này thì cậu vẫn còn rất có ý kiến.
Hạ Vọng ừ một tiếng không rõ.
"Vậy thì tôi muốn ăn gì thì anh cũng phải mua cho tôi ăn." Cậu bắt đầu được voi đòi tiên, nghiêng đầu, "Còn mua cầu lông nữa."
Ỷ vào được nuông chiều mà đắc ý dào dạt, so với cục tròn mới khóc nức nở lúc nãy như hai người khác nhau.
Hạ Vọng cảm thấy thiếu niên như vậy vô cùng đáng yêu.
Hắn không dò hỏi những vấn đề khác của thiếu niên, cũng không hỏi về thân phận hay trường học, chỉ tiến từng bước một, làm cậu buông lỏng cảnh giác với hắn.
Đã bị doạ sợ lại còn khóc lớn một trận, sau khi bí mật bị bại lộ, mí mắt Đường Hi liền đánh nhau, cuối cùng biến trở về thành mèo nhỏ ngủ say bên người vai ác.
...!
"Meo?"
Sau khi thức dậy, không thấy vai ác bên cạnh, Đường Hi khẩn trương bật dậy từ trên giường như một quả cầu lò xò màu vàng kim.
Mèo nhỏ không có cảm giác an toàn, sợ mình bị ném đi, cậu bất an vung vẩy đuôi đi tìm người.
Cậu dùng chân ngắn ngủn của mình muốn đi ra khỏi phòng thì cửa đã bị mở ra.
Trên tay Hạ Vọng cầm một đống quần áo, lúc đi vào thì thuận tay ôm mèo nhỏ trên mặt đất lên.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, không lộ ra tâm tư: "Tôi lấy cho em rất nhiều quần áo mới, em biến thành người đến xem thử đi."
Mèo nhỏ Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ tâm tư của người đàn ông, trực tiếp biến thành hình người, vui vẻ đến xem quần áo mới.
Đôi mắt cậu sáng lên: "Đẹp quá!"
1551 muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Từ cái đêm ký chủ bị lòi đuôi, nó xem như mình đã chết rồi.
Bàn tính của Hạ Vọng vẫn lạch cạch rơi vào khoảng không.
Mặc dù thỉnh thoảng Đường Hi vẫn luôn thoải mái, nhưng việc thay quần áo thì không thể thay trước mặt người khác được.
Cậu không quay đầu tung tăng đi vào phòng tắm.
Hạ Vọng: Chậc.
Hắn biết mình đang tiếc nuối cái gì, cũng biết mình không nên sinh ra dục vọng đối với thiếu niên ấy.
Nhưng đã duy trì loại quan hệ này rồi thì lòng ham muốn chiếm hữu của hắn ngày càng mãnh liệt.
Mà con mồi nhỏ ngây thơ đối với sự việc này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Thiếu niên vốn có vẻ ngoài ưa nhìn, giờ đây khoác thêm quần áo vừa vặn lại càng thêm tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui.
Nếu lúc đầu Đường Hi đối với quần áo mới thì còn có cảm giác mới lạ, nhưng sau khi thay năm sáu bộ thì đã hoàn toàn chết lặng.
Nhìn trên tay nhân vật phản diện còn mười mấy bộ nữa, Đường Hi không vui: "Không thử nữa, tôi đói bụng rồi."
Dù tức giận nhưng vẫn mềm mại như vậy.
Hạ Vọng vuốt thuận lông cho cậu: "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng, hôm nay đầu bếp đã làm rất nhiều loại sandwich khác nhau."
Hắn cố ý cho người làm đồ ăn sáng như thế này để Đường Hi giữ nguyên hình người.
Một chút tâm tư nhỏ này Đường Hi cũng không nhận ra, còn vô cùng cao hứng lôi lôi kéo kéo Hạ Vọng đi xuống lầu, ngay lập tức chạm mặt quản gia.
Quản gia luôn ở dưới lầu, đây là lần đầu tiên thấy có người khác ở trong nhà, cũng là lần đầu tiên thấy tiên sinh nhà mình cùng người khác thân mật như vậy.
Tối hôm qua Hạ Vọng cho ông đi xuống, bây giờ nhìn thấy Đường Hi xuất hiện ông cũng không nghi ngờ, còn tưởng rằng sau khi mình rời đi thì tiên sinh đã gọi người tới.
Cuối cùng tiên sinh cũng chịu yêu đương, nhưng lại cùng một thiếu niên xinh đẹp trẻ trung như vậy.
Tầm mắt ông dừng lại ở hình ảnh hai bàn tay đan vào nhau, biểu tình khiếp sợ.
Tuy rằng chuyện này hơi chấn động, nhưng ông cũng không cảm thấy Đường Hi là người tình nhỏ của hắn, trước mắt không nói đến nhan sắc của thiếu niên quá mức xinh đẹp cùng với thái độ thân mật của hai người, chỉ xuất phát từ lòng tín nhiệm của ông đối với tiên sinh nhà mình thì cũng đủ, ông biết tiên sinh sẽ không bao giờ bao dưỡng loại nam sinh thoạt nhìn rất dễ bị lừa gạt này, khả năng duy nhất chính là hai người đang yêu nhau.
Cuối cùng tiên sinh cũng thông suốt, giới tính cũng không phải là vấn đề.
Sau khi khẳng định suy nghĩ của mình, ánh mắt của quản gia nhìn Đường Hi như đang nhìn cháu trai.
Thần trí của Đường Hi đang bị mê hoặc bởi bữa sáng đã bị ánh mắt hiền từ và ánh nhìn kinh ngạc của người làm kéo lại.
Lúc cậu cúi đầu thì phát hiện thì ra nãy giờ mình vẫn luôn nắm tay Hạ Vọng.
Lúc còn là mèo thì vẫn luôn có thói quen dính trên người vai ác, sau khi biến thành hình người thì vẫn còn giữ thói quen ấy, cậu ngại ngùng buông tay ra, vành tai ửng đỏ.
Hạ Vọng vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy cậu buông tay cũng không nói gì, còn tri kỷ giúp Đường Hi kéo ghế ra, lấy từng cái sandwich vị khác nhau đặt lên dĩa của cậu.
Sandwich rất nhỏ, chỉ cần cắn hai ba miếng đã xong một cái, nhưng số lượng rất nhiều.
Đường Hi thèm đến nỗi cắn mỗi cái một miếng, nhưng rất nhanh đã no, tuy rằng ở hình người cậu sẽ ăn nhiều hơn nguyên bản, nhưng vẫn ít hơn so với lượng ăn của nam sinh bình thường.
Cậu chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn những miếng sandwich còn dính nước bọt của cậu chui hết vào bụng Hạ Vọng.
Hạ Vọng nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Dạ dày như mèo con vậy." Lại còn thích bảo vệ thức ăn, ăn cái gì đều phải cắn trước một miếng để đánh dấu chủ quyền.
Đường Hi không phục.
Thì tôi là mèo thật mà.
Đường Hi tức giận thở phì phì một lúc, đột nhiên kêu lên: "A!"
"Hửm, sao vậy?" Hạ Vọng nhíu mày, trong giọng nói có chút khẩn trương khó phát hiện.
"Tôi quên mất, tôi phải đi học." Đường Hi chớp chớp đôi mắt.
Nếu đã bị lòi đuôi thì cậu cũng dứt khoát bất chấp tất cả.
Muốn dụ dỗ con mồi thì phải vừa mềm vừa cứng, co được duỗi được, Hạ Vọng kiên nhẫn không dò hỏi, nhưng giọng nói không cho chút cự tuyệt: "Để tôi đưa em đi."
Đường Hi hơi do dự.
Nếu để Diệp Kỳ An nhìn thấy Hạ Vọng, hoặc là để Hạ Vọng nhìn thấy Diệp Kỳ An thì làm sao bây giờ...!
Không biết vì sao cậu lại có chút không muốn để hai bọn họ gặp mặt, đối với việc Hạ Vọng có thể yêu Diệp Kỳ An, cậu lại có chút khó chịu cùng không muốn.
Cảm giác này so với lúc quả cầu lông bị người khác cướp đi còn khó chịu hơn, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã không thoải mái rồi.
Thiên tính mèo con đơn thuần, cậu không biết mình bị làm sao, bèn đem chuyện này nói cho 1551.
Dù 1551 chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, lập tức ý thức được sự việc không ổn.
Động lòng với đối tượng nhiệm vụ thì không phải việc tốt gì hết.
Nó chỉ có thể mơ hồ nói:【Chỉ là do cậu quá lo lắng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nên mới sợ để bọn bọ gặp nhau, không có vấn đề gì hết, chỉ cần cậu nói hắn để cậu xuống xe ở chỗ cách xa cổng trường một chút là được.】
【Thì ra là như vậy, được rồi!】
Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ lời của hệ thống, thậm chí còn đắc ý nghĩ.
Mình quả nhiên là một con mèo chuyên nghiệp.
Cố ý không để tài xế lái xe, Hạ Vọng tự mình đưa cậu đến trường.
Theo lời yêu cầu lặp đi lặp lại của Đường Hi, cuối cùng Hạ Vọng cũng dừng xe ở một con phố cách trường không xa.
Ánh mắt hắn hiện lên tia bất đắc dĩ: "Sao em lại thích làm nũng như vậy hả?"
"Tôi không có làm nũng!" Mèo nhỏ xù lông.
Nhưng vì giọng điệu cậu luôn mang theo một chút mềm mại nên vẫn giống làm nũng như cũ.
"Ừm, em không có làm nũng." Hạ Vọng xuôi lông cho cậu.
Đường Hi hài lòng mở cửa xe ra, còn ấu trĩ làm mặt quỷ với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
Một màn ấm áp này bị một đôi mắt mang theo ghen ghét nhìn từ xa.
Chờ Đường Hi đi xa, Hạ Vọng cũng lái xe đi mất, người luôn trốn trong góc tối mới nhấc chân đi ra.
Nếu 1551 chú ý đến thì sẽ nhận ra được người này.
Đây chính là người luôn ở dưới bài đăng trên diễn đàn dùng tài khoản ảo để mắng chửi Đường Hi..
Bình luận facebook