Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, cô yếu ớt như thế, anh chỉ cần dùng một tay là có thể tóm gọn được hai tay cô, dễ dàng cầm tù nó trên đỉnh đầu cô, sau đó xoay người đè lên cô.
Đôi môi đang hổn hển rời khỏi cô, khóe miệng vẫn còn dính dấp chất lỏng mờ ám, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng rực.
Áo len của anh đã sớm bị cô kéo tới hông, lộ ra cơ bụng rõ ràng.
Hai đường cơ sâu hoắm kéo dài hai bên sườn bị quần thắt lại.
Cô cảm thấy người đàn ông nằm trên người mình thật gợi cảm.
Ánh mắt cô đảo loạn, muốn đưa tay sờ một chút nhưng khi nhìn thấy dục vọng đang từ từ thức tỉnh giữa hai chân anh thì chợt thấy sợ hãi xen lẫn hiếu kỳ, bất giác mím môi, ngẩng đầu dè dặt nhìn anh.
“Nô bộc!” Cô khe khẽ gọi anh, giọng điệu yếu ớt y như con mèo con làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
Thế nhưng kiểu xưng hô ấy khiến cả hai người đều sửng sốt khi nghe.
Thẩm Thanh Châu vùi đầu vào vai cô mà cười, cả người run lên, hình như muốn cười phá lên.
Mặt Giang Âm mỗi lúc một đỏ, từ cổ trở xuống đều ửng hồng, cuối cùng thẹn quá hóa giận mà cố sức thoát khỏi tay anh.
“Thẩm Thanh Châu!” Tiếng cười của anh khiến cả hai thân thể kề sát nhau đều rung lên, cô uốn éo người muốn thoát khỏi trói buộc của anh, ngón tay co quắp trong không khí, đầu ngón tay ra sức muốn bắt lấy anh, thế nhưng thân thể cả hai đang dán chặt vào nhau, sức lực của Giang Âm so với một người đàn ông thành niên hoàn toàn bình thường chăm chỉ rèn luyện mà nói thì chẳng khác gì mèo cào.
Thẩm Thanh Châu cười mãi một lúc lâu, thấy cô giận thật mới cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Sau khi ngượng đến nổi nóng, cô tức tối cắn anh một cái, rõ ràng muốn cắn một phát thật đau, thế nhưng khi chạm tới môi anh thì lại giảm bớt lực đi một nửa, ấy vậy mà vẫn cắn rách khóe miệng anh.
Vị tanh của máu tràn ra khoang miệng khiến nụ hôn của anh cũng mang mùi máu tươi.
Dù là thế anh cũng không tránh đi, chỉ buông lỏng đôi tay đang giữ chặt tay cô. Anh đặt một tay bên tai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng, trấn an, vừa lưu manh vừa dịu dàng.
“Xin lỗi.” Giang Âm ậm ờ nhận sau, không khỏi thấy áy náy, cô ngẩng đầu nhìn vết thương mình gây ra cho Thẩm Thanh Châu, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm chỗ đó như muốn liếm sách máu đọng trên ấy.
Thẩm Thanh Châu nghiêng đầu tránh cô, rồi in một nụ hôn lên cổ cô, lúc rời đi còn để lại một vệt máu nhạt như con dấu.
Giang Âm luống cuống đặt hai tay lên vai anh như một con mèo vừa đầu hàng, lộ ra cái bụng mềm mại trước mặt kẻ thù.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô bằng ánh mắt u tối khiến người ta sợ hãi, vết máu trên khóe miệng càng khiến một người thường ngày trong sáng nhã nhặn như anh mất đi vẻ đứng đắn, dục vọng bẩm sinh của phái mạnh đang cháy rực trong mắt anh.
Đây là mơ, một giấc mơ tùy tiện, một giấc mơ hão huyền, một giấc mơ chẳng để lại hậu quả gì, là nơi tập trung toàn bộ sự xấu xa nơi đáy lòng, là suối nguồn dục vọng trong anh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn cùng đôi mắt tràn đầy ngây thơ và tín nhiệm của Giang Âm khiến anh càng muốn làm chuyện xấu, mạnh mẽ chiếm lấy thân thể cô, nuốt cô vào bụng, để khắp người cô thấm đượm mùi của anh, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hòa làm một với anh.
Thế nhưng anh không nỡ, anh luyến tiếc ánh mắt chan chứa tin tưởng, luyến tiếc nụ cười của cô, anh không muốn bất cứ vết thương nào xuất hiện trên cơ thể cô.
“Thẩm Thanh Châu…” Giang Âm khe khẽ gọi tên anh, ngoan ngoãn nhìn anh, lông mi chớp chớp, thế nhưng lời thốt ra thì lại to gan không chút dè dặt:
“Hôn em đi.”
Nếu như cô có đuôi thì lúc này đã dùng nó quấn lấy người anh.
Thẩm Thanh Châu đột nhiên thấy hơi tiếc nuối, đồng thời anh cũng nghe tiếng gông xiềng trong cơ thể mình vỡ vụn, anh nhìn cô gái dưới thân, cúi người hôn cô.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng ngọt ngào, làm Giang Ân thần trí điên đảo, cơ thể tan thành nước dưới hơi thở của anh, sau đó bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Thế nhưng sau khi mềm nhũn hết người, cô lại cố sức phản công, dùng miệng xé rách vết thương của anh, khiến nó loét rộng ra.
Chiếc áo len mềm mại được kéo lên trước ngực, ngón tay của anh như mang theo hơi ấm, khiến lực chú ý của Giang Âm đặt hết lên ngón tay anh đang di chuyển, ngón tay cô bấu chặt lấy vai anh, ngón chân vô thức co quắp lại.
Chiếc bụng trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, vì trước đó lăn qua lộn lại mà trên người đọng một lớp mồ hôi khiến da thịt sáng bóng dưới ánh sáng.
Chiếc bụng bằng phẳng vì bị bệnh lâu ngày mà xương sườn nhô ra, vòng eo nhỏ nhắn, hai quả đồi mềm mại được chiếc áo ngực màu vàng bao bọc, chỉ lộ một đường rãnh sâu, ở giữa là chiếc nơ bướm nho nhỏ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, không hề phòng bị gì.
Đường cong thân thể cô như rặng núi nhấp nhô, môi của anh lướt lên phía trên, mang theo sự ẩm ướt và nóng bỏng đốt lửa khắp người Giang Âm, để lại những vết máu đỏ nhuộm làn da trắng như tuyết của cô thành một vườn hoa mận đỏ nở rộ.
Ngây thơ mà quyến rũ, khêu gợi mà dâm loạn.
Giang Âm hoàn toàn không thấy lạnh, cô ở cạnh anh như đang ở trong lò luyện, thân thể cô như hòa tan dưới môi lưỡi anh. Vì nụ hôn của anh tràn đầy sự gấp gáp, cô bất giác khép hai chân lại, vô tình chạm phải dục vọng của anh, nó nóng đến dọa người.
“Ư…” Đổi lấy một tiếng rên rỉ bất chợt của anh.
Chiếc váy vốn đã vén tới đầu gối nay được kéo lên quá đùi, khiến chiếc quần lót màu vàng nhạt thấp thoáng lộ ra.
Anh kiên nhẫn nhìn cô, ánh mắt kia chứa đầy dục vọng khiến phần da thịt lộ ra ngoài của Giang Âm đều rực đỏ.
Cô không biết phải nói gì, cô biết chuyện gì sắp xảy ra, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, chỉ biết nhỏ giọng gọi tên anh:
“Thẩm Thanh Châu…”
Đôi môi anh in lên mắt cá chân cô, rồi men theo đó tiến dần lên bắp chân, lúc mút mát có đôi khi không kiềm chế nổi mà dùng răng cắn chân cô, khiến cô thấy hơi đau và nhột.
“Meo Meo…”
Anh thì thầm nỉ non, giọng điệu ấy khiến máu của Giang Âm dồn hết lên não, cô vừa muốn Thẩm Thanh Châu đừng gọi thế, thẹn thùng khép chặt chân, rồi lại vừa cắn môi, nhìn anh với vẻ sốt ruột.
“Đừng… Ưm…” Cô kêu lên.
Vừa dứt lời, hai chân Giang Âm đã bị Thẩm Thanh Châu tách ra, vì động tác quá mạnh bạo khiến chiếc váy của Giang Âm hoàn toàn bị vén tới tận hông, dồn thành một đống ở thắt lưng.
Hơi thở nóng rực của anh quanh quẩn bên bắp đùi cô, thân dưới của cô hầu như có thể cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Thanh Châu, loại cảm giác này khiến Giang Âm bất chợt run rẩy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cô muốn khép chân lại, thế nhưng Thẩm Thanh Châu lại đưa tay ngăn cản cô.
Giang Âm muốn dùng tay đẩy đầu Thẩm Thanh Châu ra, song lại chạm phải mái tóc hơi ẩm ướt của Thẩm Thanh Châu, đầu ngón tay hơi lạnh bị nhét vào một nơi ấm áp ẩm ướt.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, đôi môi nhợt nhạt giờ đã đỏ rực như lửa, vết thương ở khóe miệng càng khiến anh trông như một người khác, cặp mắt sâu không thấy đáy giống như muốn nhấm nháp cô từng chút một rồi nuốt vào bụng, đầu ngón tay cô bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh, liếm mút chơi đùa những ngón tay, hàm răng khẽ chạm vào đầu ngón tay, tê dại hơi đau, ra vào nhịp nhàng mô phỏng động tác hoan ái trông khiêu dâm khôn tả.
Anh dùng tay nâng mông cô lên, một tay anh cố định dưới bờ mông vểnh lên của cô, tay còn lại nhẹ nhàng trêu chọc cô qua lớp quần lót ẩm ướt.
“Ưm…” Giang Âm cảm thấy toàn thân như bị điện giật, mềm nhũn ra, vô thức rụt tay lại.
Còn Thẩm Thanh Châu thật giống một con Golden Retriever được nuôi trong nhà đột nhiên lột bỏ lớp ngụy trang thú nhận thật ra anh là sói, trong miệng còn ngậm một con mèo nhỏ.
Theo bản năng đàn ông cố hữu, động tác trúc trắc lúc đầu của Thẩm Thanh Châu mới đó đã dạn dĩ hẳn.
Anh vén chiếc quần lót ướt đẫm ra, dùng ngón cái ấn xuống hạt châu trơn trợt, vừa vuốt ve vừa quan sát phản ứng của Giang Âm.Cô đang nằm sõng soài trên bãi cỏ, quần áo xốc xếch, áo len bị vén tới tận xương quai xanh, chiếc váy vắt vẻo ở bên hông, da thịt lộ ra bên ngoài thấp thoáng vết máu của anh, hai gò má ửng hồng, hàm răng cắn chặt môi dưới cố kiềm nén không rên thành tiếng, đôi mắt biếc khép hờ nhìn anh với vẻ đáng thương.
Dáng vẻ bị chà đạp mãnh liệt kia đúng là thùng dầu châm lên lửa dục trong lòng người ta, khiến thân dưới của anh căng tức như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc ngón tay anh luồn vào động hoa, toàn bộ cơ thể Giang Âm đều căng thẳng, bất giác rướn thẳng thắt lưng, hai chân toan kẹp chặt bàn tay đang giở trò, thế nhưng thân thể cao to của Thẩm Thanh Châu đã lách vào giữ, cô chỉ kẹp chặt được bờ hông săn chắc của anh.
Ngón tay của anh mới thăm dò huyệt hoa mà đã bị Giang Âm dùng sức hút vào trong, bị kẹt lại một phần bên ngoài.
Trong huyệt hoa sớm đã nước nôi tràn trề, anh thử luồn tay vào thêm một chút rồi nhẹ nhàng rụt ra, chợt nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng Giang Âm rên khe khẽ.
Giang Âm cảm thấy như tất cả dây thần kinh của mình đều tập trung xuống nửa người dưới, mọi hành động của Thẩm Thanh Châu đều khiến cơ thể cô biến hóa bất thường. Thế nhưng Thẩm Thanh Châu đột nhiên rút ngón tay đang đùa nghịch trong động hoa ra, cô còn chưa kịp cân nhắc xem mình nên thấy vui mừng hay tiếc nuối thì đã nghe tiếng khóa kéo kim loại vang lên.
Cô nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc mở to mắt, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt cũng theo đó chảy xuống mặt.
Chiếc áo khoác bị anh trải xuống đất, sau đó cô thấy mình được đặt lên chiếc áo khoác, cô ôm chặt lấy Thẩm Thanh Châu, mềm nhũn trong lòng anh, thân dưới bất đắc dĩ phải quấn chặt lấy hông anh, không cho anh rời đi.
“Thẩm Thanh Châu.” Cô lại gọi tên anh lần nữa, trong giọng nói đượm vẻ sợ hãi và hưng phấn kỳ lạ.
Dù là nằm mơ, cô vẫn vô thức thấy sợ hãi, đồng thời còn có sự khát khao vô bờ.
Nháy mắt kia, cô đã thấy dục vọng bành trướng của anh, nó không chờ nổi nữa mà nảy ra khi dây lưng và khóa quần anh được cởi bỏ, chọc thẳng vào mông cô để thông báo sự tồn tại của mình một cách hùng hồn.
Thẩm Thanh Châu ôm cô, tuy dục vọng thân dưới đang căng tức khó chịu nhưng anh biết Giang Âm đang sợ, bèn hít một hơi thật sâu, khàn giọng dỗ dành:
“Đừng sợ, Meo Meo.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấy người cô cứng đờ thì gắng sức an ủi cô, thấy bản thân mình đang bị hai luồng lửa – băng tra tấn.
Thế nhưng thân thể mềm mại xinh xẻo trong lòng anh lại không ngừng ngát hương khiêu khích dục vọng cơ thể anh dâng trào, đồng thời cũng ve vuốt con thú đáy lòng anh.
“Em không sợ.” Giang Âm cắn chặt môi, thả lỏng cơ thể, ngoan ngoãn nằm trên chiếc áo khoác của anh. Thẩm Thanh Châu cúi xuống nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ là lạ cô không thể thấu tỏ khiến cả người cô nóng bừng, cảm thấy toàn thân bị bủa vây trong mùi hương của anh.
Hai chân cô không hề giãy giụa, giạng ra. Cô nhìn dục vọng dưới thân anh đang rung rung. Như thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, một ít chất lỏng trong suốt trào khỏi đầu rồng.
~ HẾT CHƯƠNG 8 ~
Đôi môi đang hổn hển rời khỏi cô, khóe miệng vẫn còn dính dấp chất lỏng mờ ám, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng rực.
Áo len của anh đã sớm bị cô kéo tới hông, lộ ra cơ bụng rõ ràng.
Hai đường cơ sâu hoắm kéo dài hai bên sườn bị quần thắt lại.
Cô cảm thấy người đàn ông nằm trên người mình thật gợi cảm.
Ánh mắt cô đảo loạn, muốn đưa tay sờ một chút nhưng khi nhìn thấy dục vọng đang từ từ thức tỉnh giữa hai chân anh thì chợt thấy sợ hãi xen lẫn hiếu kỳ, bất giác mím môi, ngẩng đầu dè dặt nhìn anh.
“Nô bộc!” Cô khe khẽ gọi anh, giọng điệu yếu ớt y như con mèo con làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
Thế nhưng kiểu xưng hô ấy khiến cả hai người đều sửng sốt khi nghe.
Thẩm Thanh Châu vùi đầu vào vai cô mà cười, cả người run lên, hình như muốn cười phá lên.
Mặt Giang Âm mỗi lúc một đỏ, từ cổ trở xuống đều ửng hồng, cuối cùng thẹn quá hóa giận mà cố sức thoát khỏi tay anh.
“Thẩm Thanh Châu!” Tiếng cười của anh khiến cả hai thân thể kề sát nhau đều rung lên, cô uốn éo người muốn thoát khỏi trói buộc của anh, ngón tay co quắp trong không khí, đầu ngón tay ra sức muốn bắt lấy anh, thế nhưng thân thể cả hai đang dán chặt vào nhau, sức lực của Giang Âm so với một người đàn ông thành niên hoàn toàn bình thường chăm chỉ rèn luyện mà nói thì chẳng khác gì mèo cào.
Thẩm Thanh Châu cười mãi một lúc lâu, thấy cô giận thật mới cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Sau khi ngượng đến nổi nóng, cô tức tối cắn anh một cái, rõ ràng muốn cắn một phát thật đau, thế nhưng khi chạm tới môi anh thì lại giảm bớt lực đi một nửa, ấy vậy mà vẫn cắn rách khóe miệng anh.
Vị tanh của máu tràn ra khoang miệng khiến nụ hôn của anh cũng mang mùi máu tươi.
Dù là thế anh cũng không tránh đi, chỉ buông lỏng đôi tay đang giữ chặt tay cô. Anh đặt một tay bên tai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng, trấn an, vừa lưu manh vừa dịu dàng.
“Xin lỗi.” Giang Âm ậm ờ nhận sau, không khỏi thấy áy náy, cô ngẩng đầu nhìn vết thương mình gây ra cho Thẩm Thanh Châu, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm chỗ đó như muốn liếm sách máu đọng trên ấy.
Thẩm Thanh Châu nghiêng đầu tránh cô, rồi in một nụ hôn lên cổ cô, lúc rời đi còn để lại một vệt máu nhạt như con dấu.
Giang Âm luống cuống đặt hai tay lên vai anh như một con mèo vừa đầu hàng, lộ ra cái bụng mềm mại trước mặt kẻ thù.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô bằng ánh mắt u tối khiến người ta sợ hãi, vết máu trên khóe miệng càng khiến một người thường ngày trong sáng nhã nhặn như anh mất đi vẻ đứng đắn, dục vọng bẩm sinh của phái mạnh đang cháy rực trong mắt anh.
Đây là mơ, một giấc mơ tùy tiện, một giấc mơ hão huyền, một giấc mơ chẳng để lại hậu quả gì, là nơi tập trung toàn bộ sự xấu xa nơi đáy lòng, là suối nguồn dục vọng trong anh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn cùng đôi mắt tràn đầy ngây thơ và tín nhiệm của Giang Âm khiến anh càng muốn làm chuyện xấu, mạnh mẽ chiếm lấy thân thể cô, nuốt cô vào bụng, để khắp người cô thấm đượm mùi của anh, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hòa làm một với anh.
Thế nhưng anh không nỡ, anh luyến tiếc ánh mắt chan chứa tin tưởng, luyến tiếc nụ cười của cô, anh không muốn bất cứ vết thương nào xuất hiện trên cơ thể cô.
“Thẩm Thanh Châu…” Giang Âm khe khẽ gọi tên anh, ngoan ngoãn nhìn anh, lông mi chớp chớp, thế nhưng lời thốt ra thì lại to gan không chút dè dặt:
“Hôn em đi.”
Nếu như cô có đuôi thì lúc này đã dùng nó quấn lấy người anh.
Thẩm Thanh Châu đột nhiên thấy hơi tiếc nuối, đồng thời anh cũng nghe tiếng gông xiềng trong cơ thể mình vỡ vụn, anh nhìn cô gái dưới thân, cúi người hôn cô.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng ngọt ngào, làm Giang Ân thần trí điên đảo, cơ thể tan thành nước dưới hơi thở của anh, sau đó bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Thế nhưng sau khi mềm nhũn hết người, cô lại cố sức phản công, dùng miệng xé rách vết thương của anh, khiến nó loét rộng ra.
Chiếc áo len mềm mại được kéo lên trước ngực, ngón tay của anh như mang theo hơi ấm, khiến lực chú ý của Giang Âm đặt hết lên ngón tay anh đang di chuyển, ngón tay cô bấu chặt lấy vai anh, ngón chân vô thức co quắp lại.
Chiếc bụng trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, vì trước đó lăn qua lộn lại mà trên người đọng một lớp mồ hôi khiến da thịt sáng bóng dưới ánh sáng.
Chiếc bụng bằng phẳng vì bị bệnh lâu ngày mà xương sườn nhô ra, vòng eo nhỏ nhắn, hai quả đồi mềm mại được chiếc áo ngực màu vàng bao bọc, chỉ lộ một đường rãnh sâu, ở giữa là chiếc nơ bướm nho nhỏ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, không hề phòng bị gì.
Đường cong thân thể cô như rặng núi nhấp nhô, môi của anh lướt lên phía trên, mang theo sự ẩm ướt và nóng bỏng đốt lửa khắp người Giang Âm, để lại những vết máu đỏ nhuộm làn da trắng như tuyết của cô thành một vườn hoa mận đỏ nở rộ.
Ngây thơ mà quyến rũ, khêu gợi mà dâm loạn.
Giang Âm hoàn toàn không thấy lạnh, cô ở cạnh anh như đang ở trong lò luyện, thân thể cô như hòa tan dưới môi lưỡi anh. Vì nụ hôn của anh tràn đầy sự gấp gáp, cô bất giác khép hai chân lại, vô tình chạm phải dục vọng của anh, nó nóng đến dọa người.
“Ư…” Đổi lấy một tiếng rên rỉ bất chợt của anh.
Chiếc váy vốn đã vén tới đầu gối nay được kéo lên quá đùi, khiến chiếc quần lót màu vàng nhạt thấp thoáng lộ ra.
Anh kiên nhẫn nhìn cô, ánh mắt kia chứa đầy dục vọng khiến phần da thịt lộ ra ngoài của Giang Âm đều rực đỏ.
Cô không biết phải nói gì, cô biết chuyện gì sắp xảy ra, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, chỉ biết nhỏ giọng gọi tên anh:
“Thẩm Thanh Châu…”
Đôi môi anh in lên mắt cá chân cô, rồi men theo đó tiến dần lên bắp chân, lúc mút mát có đôi khi không kiềm chế nổi mà dùng răng cắn chân cô, khiến cô thấy hơi đau và nhột.
“Meo Meo…”
Anh thì thầm nỉ non, giọng điệu ấy khiến máu của Giang Âm dồn hết lên não, cô vừa muốn Thẩm Thanh Châu đừng gọi thế, thẹn thùng khép chặt chân, rồi lại vừa cắn môi, nhìn anh với vẻ sốt ruột.
“Đừng… Ưm…” Cô kêu lên.
Vừa dứt lời, hai chân Giang Âm đã bị Thẩm Thanh Châu tách ra, vì động tác quá mạnh bạo khiến chiếc váy của Giang Âm hoàn toàn bị vén tới tận hông, dồn thành một đống ở thắt lưng.
Hơi thở nóng rực của anh quanh quẩn bên bắp đùi cô, thân dưới của cô hầu như có thể cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Thanh Châu, loại cảm giác này khiến Giang Âm bất chợt run rẩy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cô muốn khép chân lại, thế nhưng Thẩm Thanh Châu lại đưa tay ngăn cản cô.
Giang Âm muốn dùng tay đẩy đầu Thẩm Thanh Châu ra, song lại chạm phải mái tóc hơi ẩm ướt của Thẩm Thanh Châu, đầu ngón tay hơi lạnh bị nhét vào một nơi ấm áp ẩm ướt.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, đôi môi nhợt nhạt giờ đã đỏ rực như lửa, vết thương ở khóe miệng càng khiến anh trông như một người khác, cặp mắt sâu không thấy đáy giống như muốn nhấm nháp cô từng chút một rồi nuốt vào bụng, đầu ngón tay cô bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh, liếm mút chơi đùa những ngón tay, hàm răng khẽ chạm vào đầu ngón tay, tê dại hơi đau, ra vào nhịp nhàng mô phỏng động tác hoan ái trông khiêu dâm khôn tả.
Anh dùng tay nâng mông cô lên, một tay anh cố định dưới bờ mông vểnh lên của cô, tay còn lại nhẹ nhàng trêu chọc cô qua lớp quần lót ẩm ướt.
“Ưm…” Giang Âm cảm thấy toàn thân như bị điện giật, mềm nhũn ra, vô thức rụt tay lại.
Còn Thẩm Thanh Châu thật giống một con Golden Retriever được nuôi trong nhà đột nhiên lột bỏ lớp ngụy trang thú nhận thật ra anh là sói, trong miệng còn ngậm một con mèo nhỏ.
Theo bản năng đàn ông cố hữu, động tác trúc trắc lúc đầu của Thẩm Thanh Châu mới đó đã dạn dĩ hẳn.
Anh vén chiếc quần lót ướt đẫm ra, dùng ngón cái ấn xuống hạt châu trơn trợt, vừa vuốt ve vừa quan sát phản ứng của Giang Âm.Cô đang nằm sõng soài trên bãi cỏ, quần áo xốc xếch, áo len bị vén tới tận xương quai xanh, chiếc váy vắt vẻo ở bên hông, da thịt lộ ra bên ngoài thấp thoáng vết máu của anh, hai gò má ửng hồng, hàm răng cắn chặt môi dưới cố kiềm nén không rên thành tiếng, đôi mắt biếc khép hờ nhìn anh với vẻ đáng thương.
Dáng vẻ bị chà đạp mãnh liệt kia đúng là thùng dầu châm lên lửa dục trong lòng người ta, khiến thân dưới của anh căng tức như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc ngón tay anh luồn vào động hoa, toàn bộ cơ thể Giang Âm đều căng thẳng, bất giác rướn thẳng thắt lưng, hai chân toan kẹp chặt bàn tay đang giở trò, thế nhưng thân thể cao to của Thẩm Thanh Châu đã lách vào giữ, cô chỉ kẹp chặt được bờ hông săn chắc của anh.
Ngón tay của anh mới thăm dò huyệt hoa mà đã bị Giang Âm dùng sức hút vào trong, bị kẹt lại một phần bên ngoài.
Trong huyệt hoa sớm đã nước nôi tràn trề, anh thử luồn tay vào thêm một chút rồi nhẹ nhàng rụt ra, chợt nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng Giang Âm rên khe khẽ.
Giang Âm cảm thấy như tất cả dây thần kinh của mình đều tập trung xuống nửa người dưới, mọi hành động của Thẩm Thanh Châu đều khiến cơ thể cô biến hóa bất thường. Thế nhưng Thẩm Thanh Châu đột nhiên rút ngón tay đang đùa nghịch trong động hoa ra, cô còn chưa kịp cân nhắc xem mình nên thấy vui mừng hay tiếc nuối thì đã nghe tiếng khóa kéo kim loại vang lên.
Cô nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc mở to mắt, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt cũng theo đó chảy xuống mặt.
Chiếc áo khoác bị anh trải xuống đất, sau đó cô thấy mình được đặt lên chiếc áo khoác, cô ôm chặt lấy Thẩm Thanh Châu, mềm nhũn trong lòng anh, thân dưới bất đắc dĩ phải quấn chặt lấy hông anh, không cho anh rời đi.
“Thẩm Thanh Châu.” Cô lại gọi tên anh lần nữa, trong giọng nói đượm vẻ sợ hãi và hưng phấn kỳ lạ.
Dù là nằm mơ, cô vẫn vô thức thấy sợ hãi, đồng thời còn có sự khát khao vô bờ.
Nháy mắt kia, cô đã thấy dục vọng bành trướng của anh, nó không chờ nổi nữa mà nảy ra khi dây lưng và khóa quần anh được cởi bỏ, chọc thẳng vào mông cô để thông báo sự tồn tại của mình một cách hùng hồn.
Thẩm Thanh Châu ôm cô, tuy dục vọng thân dưới đang căng tức khó chịu nhưng anh biết Giang Âm đang sợ, bèn hít một hơi thật sâu, khàn giọng dỗ dành:
“Đừng sợ, Meo Meo.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấy người cô cứng đờ thì gắng sức an ủi cô, thấy bản thân mình đang bị hai luồng lửa – băng tra tấn.
Thế nhưng thân thể mềm mại xinh xẻo trong lòng anh lại không ngừng ngát hương khiêu khích dục vọng cơ thể anh dâng trào, đồng thời cũng ve vuốt con thú đáy lòng anh.
“Em không sợ.” Giang Âm cắn chặt môi, thả lỏng cơ thể, ngoan ngoãn nằm trên chiếc áo khoác của anh. Thẩm Thanh Châu cúi xuống nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ là lạ cô không thể thấu tỏ khiến cả người cô nóng bừng, cảm thấy toàn thân bị bủa vây trong mùi hương của anh.
Hai chân cô không hề giãy giụa, giạng ra. Cô nhìn dục vọng dưới thân anh đang rung rung. Như thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, một ít chất lỏng trong suốt trào khỏi đầu rồng.
~ HẾT CHƯƠNG 8 ~
Bình luận facebook