Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Sau khi từ Báo Săn đổi sang một chiến hạm cỡ trung, Tô Di vẫn bị Mạnh Hi Tông nhốt trong một khoang thuyền biệt lập, mãi cho đến lúc chiến hạm đáp xuống một thị trấn nhỏ lạnh giá ở Nam bán cầu, Mộ Tây Đình mới nhận được lệnh mở cửa khoang, thả Tô Di ra. Tô Di vừa bước tới cửa khoang đã thấy Mạnh Hi Tông đứng trước mặt. Cô thản nhiên đi lướt qua anh, anh liền sa sầm, với tay, nắm chặt lấy hông cô, đưa cô xuống chiến hạm. Đi phía sau còn có một đoàn lính đánh thuê cao cấp. Tô Di mặc dù không đến mức trình diễn màn bạo lực trước mặt mọi người một lần nữa, nhưng kể từ lúc phản kháng thất bại vài tiếng trước, cô căn bản không còn tâm trí đâu để đi lấy lòng anh, chỉ một mực im lặng.
Song khi bọn họ đặt chân lên mặt đất, vừa nhìn thấy cảnh đẹp dưới bầu trời xanh biêng biếc, Tô Di liền cảm thấy choáng ngợp đến nghẹt thở. Trên mặt đất lạnh cóng, từng dòng sông nhỏ đóng băng, trong vắt và sáng ngần tựa cẩm thạnh. Dòng nước rất sạch sẽ lại mang màu xanh lam. Một gốc cây khổng lồ màu trắng chìm sâu dưới nước, rõ ràng là đã bị mục nát nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác tinh khiết không gì sánh được. Cách đó không xa là những căn nhà gỗ xinh xắn, đơn giản và vô cùng ấm áp. Ở nơi xa hơn, dãy núi giống như một người khổng lồ đang cúi rạp, ẩn hiện trong làn mây mù, nhìn mọi người từ phía xa. Trong lòng Tô Di nảy sinh ảo giác như lạc vào thế giới thần tiên. Nơi này lại trong lành, ôn hòa đến vậy, tách biệt hẳn với những nơi khác.
Một đội lính đánh thuê lái xe việt dã tới, đưa tất cả mọi người về căn cứ trên núi. Nhưng suốt hai mươi phút đi đường, Tô Di lẳng lặng ngồi yên trên xe, ngắm nhìn dòng sông như đá ngũ sắc, không chớp mắt. Mạnh Hi Tông trên cổ dán băng y tế, một cánh tay đặt ở chỗ tựa sofa phía sau lưng cô, cũng trầm mặc, không nói một lời.
Mộ Tây Đình thấy bên trong xe quá yên tĩnh liền quay sang, mỉm cười với Tô Di, nói: “Phu nhân, có phải nơi này rất đẹp đúng không?”
Tô Di gật đầu: “Tại sao nước sông ở đây lại có nhiều màu thế nhỉ?”
Mộ Tây Đình cười nói: “Là do khoáng chất có trong mạch đất và nguồn nước. Nhưng bởi ảnh hưởng từ bức xạ hạt nhân trong cuộc chiến với Trùng tộc cách đây đã lâu nên có rất ít người đến đây. Tài nguyên, khoáng sản trên mảnh đất này hết sức phong phú, là một trong số những cứ điểm khoáng sản lớn mạnh nhất Liên minh.”
Thảo nào Mạnh Hi Tông lại đặt căn cứ chế tạo chiến hạm ở chỗ này. Chỉ là cô vẫn không hiểu tại sao anh lại đưa cô theo?
Dưới chân núi là vùng đồng bằng bao la, mấy nhà xưởng đặt tại nơi này rộng mênh mông, vài cột khói đen bốc thẳng lên trời, mơ hồ còn truyền tới tiếng vận hành của máy móc. Ngay giữa nhà xưởng là sân bay khổng lồ, ở đó có hơn hai mươi chiếc Báo Săn, Tuyết Phong đang đậu, cùng vô vàn các kỹ sư trong bộ đồng phục màu xanh da trời, họ đang bận rộn sửa chữa những chiếc máy bay chiến đấu này.
Mọi người vừa bước vào sân bay, một người đàn ông cao lớn đã vội vã đi tới trước mặt. Anh ta mặc bộ quân phục lính đánh thuê hơi cũ, tướng mạo hết sức oai hùng, ánh mắt trong trẻo, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi. Không giống với những lính đánh thuê khác, cũng khác hẳn Mạnh Hi Tông, anh ta chỉ mỉm cười đứng đó, khiến người ta cảm thấy ở anh ta có một khí khái anh hùng, vô cùng chính trực. Trên cầu vai anh ta đính quân hàm Thiếu tướng, đây là lần đầu tiên Tô Di trông thấy có người mang hàm tướng trong đội quân Lính đánh thuê, không kìm nén nổi, liếc nhìn anh ta thêm vài lần.
“Ngài chỉ huy!” Anh ta cùng Mạnh Hi Tông giơ tay chào theo lễ nghi quân đội rồi hai người ôm chầm lấy nhau. Tô Di bỗng thấy trên khuôn mặt Mạnh Hi Tông khẽ nở nụ cười thản nhiên.
“Đại ca!” Anh đứng bên cạnh người đàn ông đó, anh ta khẽ vỗ vỗ xuống bờ vai anh.
Tô Di thoáng giật mình, hóa ra cũng có người khiến Mạnh Hi Tông gọi là “đại ca” sao?
Ánh mắt ấm áp của người đàn ông đó liếc nhìn mọi người một lượt, Mộ Tây Đình và những người khác đều lần lượt chào anh ta theo lễ nghi quân đội: “Thiếu tướng!” Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt ung dung, nhàn tản, tự nhiên khiến người ta có cảm giác yên bình đến lạ.
Sau cùng, ánh mắt anh ta rơi trên người Tô Di. Tô Di liền hành lễ theo phản xạ: “Thiếu tướng!” Anh ta mỉm cười, gật đầu, nhìn sang Mạnh Hi Tông, hỏi: “Em dâu đây à?”
Mạnh Hi Tông không hé răng nửa lời, Tô Di cũng im lặng. Dường như Thiếu tướng không nhận ra vẻ trầm mặc của hai người họ, chìa tay về phía Tô Di, nói: “Chào cô, tôi là Giản Mộ An.”
Tô Di nắm lấy bàn tay ấm áp mà khô ráo của anh ta, đáp: “Thưa cấp trên, tôi là Tô Di, quâm hàm Trung úy.”
Giản Mộ An như đã hiểu rõ, nói: “Ồ? Chính là Mèo Hoang Nhỏ chôn mười đầu đạn hạt nhân để uy hiếp Mạnh Hi Tông đây sao?”
Tô Di bình tĩnh gật đầu, Mạnh Hi Tông ở bên cạnh lại giơ cánh tay ra, vòng quanh eo cô, nói với Giản Mộ An: “Anh nhiều lời như vậy từ lúc nào thế?”
Giản Mộ An cười ha hả, đích thân đưa bọn họ đến ký túc xá.
Tô Di biết chắc mình sẽ ở cùng phòng với Mạnh Hi Tông. Giản Mộ An nói ngắn gọn lịch trình làm việc buổi chiều với anh rồi đi tới nhà ăn trước. Tô Di vừa đặt hành lý của mình lên trên bàn, liền rơi ngay vào một vòng ôm kiên cố.
“Cách xa anh ấy một chút!” Anh xoay người cô lại, một tay nâng cằm cô lên. Đôi mắt tĩnh lặng như nước của cô nhìn anh chằm chằm, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh ta là ai?”
Mạnh Hi Tông thản nhiên nói: “Anh ấy từng là cấp trên của tôi, là người mà tôi kính trọng nhất!”
Tô Di thoáng giật mình. Tuy từ lâu đã nghe nói Mạnh Hi Tông bắt đầu sự nghiệp từ một gã lính đánh thuê nhỏ bé, nhưng cô không sao có thể tưởng tượng nổi tình cảnh anh theo người ta lăn lội như thế nào. Mặc dù bây giờ, Giản Mộ An đã trở thành cấp dưới của anh nhưng anh vẫn gọi anh ta là đại ca như trước. Điều này thật không xứng với hình tượng duy ngã độc tôn[1]dũng mãnh và cuồng vọng của anh chút nào.
[1] Chỉ có một mà không có hai.
Nhưng tại sao anh lại muốn cô cách xa anh ta một chút?
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa đạm bạc, Giản Mộ An liền đưa Mạnh Hi Tông và Tô Di đi xem dây chuyền sản xuất chế tạo máy bay. Thăm quan nhà xưởng một lượt, hai người đàn ông liền đứng lại bàn bạc, lên kế hoạch sản xuất và phân phối tài chính. Đương lúc trò chuyện, Giản Mộ An chợt nhớ tới một việc, nói: “Đúng rồi, gã người máy mà trước kia cậu phát hiện ra đâu?”
Trong lòng Tô Di hết sức căng thẳng, ngước nhìn vẻ mặt Mạnh Hi Tông lúc này cũng cứng đờ, anh nói: “Đã hủy diệt toàn bộ rồi!”
Giản Mộ An bắt đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu không giữ lại cho tôi một tên sao? Nghe nói cô công chúa kia rất đẹp, đáng lẽ phải giữ cô ta lại làm vợ tôi chứ?” Nói xong, liền cười xòa, nhìn về phía Tô Di. “Cô đừng ngạc nhiên nhé, thứ mà tôi yêu thích nhất chính là người máy. Nếu như cho tôi một cô vợ người máy, tôi sẽ bằng lòng đánh đổi bằng tất cả tài sản của mình.”
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông lướt qua nét cười ý nhị. “Anh ta bị cuồng người máy!”
Tô Di không đáp lời anh mà quay sang Giản Mộ An, cười nói: “Người máy rốt cuộc từ đâu tới?”
Giản Mộ An lắc đầu: “Thế hệ Lính đánh thuê đời trước từng nói, văn minh Người máy đã xuất hiện từ mấy trăm năm trước, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa một ai có thể nhìn thấy họ. Lần này, Mạnh Hi Tông bắt gặp được họ, quả thực tôi cũng rất bất ngờ!”
“Tại sao lại phải tiêu diệt toàn bộ người máy?” Tô Di tiếp tục hỏi.
Giản Mộ An cười cười, nói: “Người của thế hệ trước đã cố chấp yêu cầu như vậy, đại khái là ông ấy có lý do riêng của mình.”
Ngày hôm sau, Tô Di được tự do đi lại, vì Mạnh Hi Tông cùng Giản Mộ An ở trong nhà xưởng nghiên cứu máy bay cả một ngày một đêm, không có thời gian rảnh rỗi dành cho cô. Giản Mộ An phái một nữ lính đánh thuê đến, dẫn cô đi thăm thú toàn bộ cảnh sắc của thị trấn nhỏ, điều này khiến mắt cô sáng lên, tinh thần cũng vui sướng một cách khó tả.
Nữ Trung sĩ đó tên là Ngôn Khanh, là một cô gái tuổi trẻ tài cao, thoạt nhìn trông cô ấy cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo hết sức thanh tú, tính tình lại dịu dàng. Tô Di ở cùng với cô ấy rất vui vẻ, đến lúc chạng vạng, hai người bọn cô đã thăm thú hết các phong cảnh vùng lân cận, nhưng vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.
Ngôn Khanh nhanh trí, liền dẫn Tô Di đến một địa điểm tắm suối nước nóng nổi tiếng nhất nhì thành phố. Đối lập hoàn toàn với vẻ vắng lặng của thị trấn, trong đại sảnh, khu vực quầy tiếp tân hết sức ồn ào, hầu hết những lính đánh thuê rỗi rãi, không có việc gì làm đều đến đây tụ tập.
Vừa nhìn thấy hai nữ sĩ quan bước vào, đám lính đánh thuê kia đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn. Tô Di đã quen với thói lưu manh vốn có của lính đánh thuê nên cũng không để tâm. Nhưng khi hai người bọn cô cầm khăn tắm bước vào khu suối nước nóng, Tô Di lập tức kinh hãi.
Một đống nam nữ đang quan hệ một cách bừa bãi.
Kỳ thực, trên những thành phố lớn của Trái đất cũng thường xuyên bắt gặp những hình ảnh này nhưng Tô Di mới chỉ là một sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường, chưa một lần tận mắt chứng kiến cảnh tượng nào như vậy. Huống hồ, ở một nơi đa số toàn đàn ông thế này, bầu không khí nóng bỏng kia đủ để những người phụ nữ như cô phải cảm thấy xấu hổ. Cũng may mà Ngôn Khanh khá thông thạo nơi này, cô ấy trực tiếp dẫn Tô Di đến chỗ sâu nhất bên trong quán, mở cửa một căn phòng đơn, bên trong là hồ nước trong suốt, không một bóng người.
“Trung úy, cô ở lại chỗ này mà tắm, ở ngoài kia loạn lắm!” Ngôn Khanh mỉm cười nói.
“Còn cô?”
Ngôn Khanh cười cười: “Tôi ra ngoài kia, có mấy người bạn vừa gọi. Trung úy, cô có thể thoải mái mà ngủ một giấc, thứ thuốc có trong suối nước nóng này rất tốt đối với cơ thể. Khoảng một tiếng sau, tôi sẽ quay lại gọi cô dậy.”
Tô Di đương nhiên hiểu từ “bạn” kia có ý nghĩa gì. Tuy ở một nơi công cộng không đến mức làm trò bậy bạ nhưng một cô gái ngâm mình giữa đám đàn ông con trai, dưới mặt nước luôn có những sự ve vãn mờ ám khó tránh khỏi. Chỉ là, cô không ngờ một cô gái trông có vẻ thuần khiết như Ngôn Khanh lại có thể thoải mái đến vậy.
Cô mặc áo tắm, bước vào suối nước nóng. Gian phòng này lộ thiên, ngẩng đầu có thể thấy được những ánh sao lạnh lẽo của ngày đông. Khí nóng bốc lên, cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể, ùa vào tận xương tủy. Sau khi Tô Di bị thương nặng, sức khỏe ngày một yếu đi, ở một không gian thoải mái, dễ chịu nhường này, cô khẽ tựa đầu vào thềm đá, rất nhanh đã mơ màng thiếp đi.
Lúc nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, Tô Di khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người dưới ánh đèn mờ ảo. Tô Di lấy tay che ánh sáng trước mặt, khẽ giọng hỏi: “Cô quay lại rồi à?”
Người đó ngồi xổm xuống cạnh mép hồ, mở to mắt nhìn Tô Di. Dường như ngay lập tức, Tô Di cảm nhận được hơi thở đàn ông vô cùng quen thuộc ấy. Cô mở choàng mắt, quả nhiên trông thấy cơ thể cao lớn và khuôn mặt anh tuấn, trầm tĩnh như nước của Mạnh Hi Tông. Mà ánh mắt của anh nhìn dọc từ khuôn mặt có chút kinh ngạc của cô xuống đến bờ vai hồng hào dưới làn nước nóng, còn cả cơ thể mềm mại trong bộ áo tắm vô vùng quyến rũ, trầm mặc không nói một lời.
Buổi chiều, khi xong việc, anh bất ngờ được Giản Mộ An thông báo: “Em dâu vẫn chưa thấy quay về!” Lúc đó, anh chỉ cho rằng cô đang mải dạo chơi bên ngoài thị trấn, cũng không mấy để ý. Một lúc sau, Giản Mộ An lại làm ra vẻ như sực nhớ ra. “Chết rồi, anh quên nói với cậu, Tô Di và Ngôn Khanh đang ở địa điểm tắm suối nước nóng nổi tiếng nhất nhì thị trấn này.”
Đó là một nơi như thế nào chứ? Mặc dù không đến nỗi quá tạp nham và ô uế nhưng chuyện nam nữ quan hệ bừa bãi, thậm chí khỏa thân tắm chung vốn là một chuyện rất đỗi bình thường và ngang nhiên hoạt động công khai. Mạnh Hi Tông cũng hiểu rõ đại ca của mình, bề ngoài trông có vẻ đĩnh đạc, cương nghị là thế nhưng kỳ thực lại quỷ kế đa đoan, luôn tự cho mình là đúng, giống hệt một con hồ ly. Thế nên anh mới muốn Tô Di tránh xa anh ta ra một chút. Lúc này, cô bị người của anh ta cố ý mang đi, chẳng có mục đích nào khác ngoài chọc giận Mạnh Hi Tông.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cơ thể trắng nõn, cân đối của Tô Di phơi bày trước mắt bao nhiêu gã đàn ông, trong lòng Mạnh Hi Tông lại dấy lên cảm giác tức giận. Đương nhiên, anh không cho rằng đây là ghen tuông. Chỉ là Tô Di sớm đã trở thành vật sở hữu cá nhân, là người phụ nữ của riêng anh, anh không muốn có bất cứ kẻ nào khác động chạm đến cô.
Chỉ bỏ lại một câu: “Anh nghiêm túc chút đi!” rồi Mạnh Hi Tông vội vã rời khỏi trong ánh mắt cười mà như không của Giản Mộ An.
Cũng may mà Giản Mộ An không dám trêu đùa quá mức. Tô Di cũng biết tự bảo vệ bản thân, cô chọn một căn phòng độc lập để ngâm mình. Mà khi Mạnh Hi Tông thấy cô đang ngủ thiếp đi trong suối nước nóng, anh không lập tức đánh thức cô mà chỉ lẳng lặng đứng một bên suốt nửa giờ đồng hồ, mãi cho đến tận lúc cô tỉnh lại. Mái tóc dài của cô cuộn lại sau gáy, càng làm tăng khí chất lịch sự, nhã nhặn vốn có. Trên khuôn mặt trắng mịn cơ hồ còn có nét ửng hồng. Hàng lông mi đen dày hết sức bắt mắt. Đôi môi anh đào chúm chím nổi bật dưới ánh đèn vàng vọt, khiến anh lập tức nhớ tới hương vị tươi mát trên đôi môi ấy. Đây là lần đầu tiên, Mạnh Hi Tông ngắm nhìn Tô Di mà nảy sinh cảm giác kinh ngạc đến thế, cảm giác đó hơi khó để hình dung. Vì thế, anh cúi đầu, lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi hàng mi ướt hơi nước của cô run rẩy, đôi mắt như vực nước hồ sâu khẽ mở ra…
Mạnh Hi Tông cùng cô nhìn nhau chỉ trong chốc lát rồi không chút chậm trễ, anh bắt đầu cởi quần áo. Vừa nhìn thấy động tác của anh, tâm tình Tô Di lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Không thể phủ nhận, giữa đêm đông lạnh lẽo nhường này, một người đàn ông đẹp trai với cơ thể cường tráng bỗng xuất hiện trước mắt, khiến người ta không thể kháng cự được ý loạn tình mê. Cô nhìn thân hình rắn chắc của anh dần hiện ra trọn vẹn trước mặt mình, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hai người quân quýt trên giường những ngày qua. Tuy Tô Di chỉ mới cùng anh trầm luân nhưng không thể không thừa nhận rằng, đơn giản từ giác quan mà nói, cô cũng vô cùng kích thích và sung sướng.
Cô đã không còn suy nghĩ về chuyện cô công chúa người máy kia nữa, bởi vấn đề giữa họ không phải là cô ta mà là địa vị và lòng chân thành. Mặc dù đối với anh, cô càng lúc càng lún sâu mất rồi! Nhưng cô cũng không có cơ hội để mà nghĩ tiếp. Mạnh Hi Tông đã ngâm mình vào hồ nước, mạnh mẽ ép cô vào sát mép bờ, vùi đầu hôn.
Ánh trăng trên đỉnh đầu trong vắt, lạnh lẽo mà ôn hòa, ngón tay của anh tựa như có ma lực, mỗi tấc da thịt anh chạm qua đều khiến cơ thể cô run lên từng hồi. Anh cứ như vậy, dịu dàng hôn lên gò má cô không ngừng. Mỗi khi cô mở mắt ra đều bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú, dường như đây là lần đầu tiên cô trông thấy biểu cảm này của anh.
Bầu không khí bên trong căn phòng vô cùng hài hòa, tiếng cơ thể cũng chìm sâu dưới làn nước, chỉ còn lại tiếng thở gấp của anh và tiếng rên rỉ khó có thể kiềm chế thỉnh thoảng lại khẽ thoát ra kẽ răng của cô, hoặc những lúc thực sự không thể chịu nổi mà gằn giọng mắng anh vài câu. Còn chưa được bao lâu, cô đã choáng váng đầu óc, hoàn toàn kiệt sức.
Cô dần rơi vào trạng thái mê man, mí mắt không thể mở ra nổi. Cảm giác kích thích bên dưới cơ thể nhanh chóng đã tan biến, bầu không khí chìm vào trong thinh lặng. Trong mông lung, tựa hồ có người đang lẳng lặng hôn lên khắp cơ thể cô, vòng ôm ấm áp của anh khiến cô không thể chống cự, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, Tô Di chợt nghe thấy một giọng nói: “Ngủ thiếp đi rồi à?” Là Giản Mộ An.
Cô nhận ra mình đang nằm trong lòng Mạnh Hi Tông. Anh đang ôm cô, bước từng bước về phía trước.
Cô lại nghe thấy Giản Mộ An hỏi: “Suối nước nóng này không tệ chứ hả?”
Mạnh Hi Tông tựa hồ cười nhạt một tiếng, nói: “Cũng không tệ!”
Giản Mộ An thấp giọng: “Mười năm rồi, khó khăn lắm mới thấy bên cạnh cậu có một người phụ nữ, lại còn không giải quyết được sao? Đến người mù cũng nhìn ra là cô ấy đang giận dỗi. Cậu không định dỗ dành cô ấy một chút à?”
Mạnh Hi Tông trầm mặc một hồi rồi nói: “Cô ấy không phải cam tâm tình nguyện ở bên em. Nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng.”
Tô Di nghe vậy thì lồng ngực run lên, chỉ nghe Mạnh Hi Tông tiếp tục nói: “Có bằng lòng hay không thì cô ấy cũng không thể chạy thoát nổi.”
Đột nhiên, Tô Di rất muốn nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này. Cô mở mắt ra, đúng lúc anh cúi xuống, cái nhìn dò xét của cô chạm vào ánh mắt trầm tĩnh nơi anh. Cô nhanh chóng hiểu ra, những lời anh vừa nói là cố tình để cô nghe thấy.
Bóng đêm trên đỉnh đầu tạo thành một cảnh nền đen sẫm, thâm trầm. Đôi mắt đang nhìn cô chăm chú còn tĩnh mịch hơn cả màn đêm. Ánh mắt trầm lắng như mặt nước hồ đó cất giấu dục vọng không thể che dấu của người đàn ông. Điều này khiến tâm tư cô hoảng loạn, anh khiến cô cảm thấy càng ngày càng khó nắm bắt và cũng khó có thể dứt ra.
Song khi bọn họ đặt chân lên mặt đất, vừa nhìn thấy cảnh đẹp dưới bầu trời xanh biêng biếc, Tô Di liền cảm thấy choáng ngợp đến nghẹt thở. Trên mặt đất lạnh cóng, từng dòng sông nhỏ đóng băng, trong vắt và sáng ngần tựa cẩm thạnh. Dòng nước rất sạch sẽ lại mang màu xanh lam. Một gốc cây khổng lồ màu trắng chìm sâu dưới nước, rõ ràng là đã bị mục nát nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác tinh khiết không gì sánh được. Cách đó không xa là những căn nhà gỗ xinh xắn, đơn giản và vô cùng ấm áp. Ở nơi xa hơn, dãy núi giống như một người khổng lồ đang cúi rạp, ẩn hiện trong làn mây mù, nhìn mọi người từ phía xa. Trong lòng Tô Di nảy sinh ảo giác như lạc vào thế giới thần tiên. Nơi này lại trong lành, ôn hòa đến vậy, tách biệt hẳn với những nơi khác.
Một đội lính đánh thuê lái xe việt dã tới, đưa tất cả mọi người về căn cứ trên núi. Nhưng suốt hai mươi phút đi đường, Tô Di lẳng lặng ngồi yên trên xe, ngắm nhìn dòng sông như đá ngũ sắc, không chớp mắt. Mạnh Hi Tông trên cổ dán băng y tế, một cánh tay đặt ở chỗ tựa sofa phía sau lưng cô, cũng trầm mặc, không nói một lời.
Mộ Tây Đình thấy bên trong xe quá yên tĩnh liền quay sang, mỉm cười với Tô Di, nói: “Phu nhân, có phải nơi này rất đẹp đúng không?”
Tô Di gật đầu: “Tại sao nước sông ở đây lại có nhiều màu thế nhỉ?”
Mộ Tây Đình cười nói: “Là do khoáng chất có trong mạch đất và nguồn nước. Nhưng bởi ảnh hưởng từ bức xạ hạt nhân trong cuộc chiến với Trùng tộc cách đây đã lâu nên có rất ít người đến đây. Tài nguyên, khoáng sản trên mảnh đất này hết sức phong phú, là một trong số những cứ điểm khoáng sản lớn mạnh nhất Liên minh.”
Thảo nào Mạnh Hi Tông lại đặt căn cứ chế tạo chiến hạm ở chỗ này. Chỉ là cô vẫn không hiểu tại sao anh lại đưa cô theo?
Dưới chân núi là vùng đồng bằng bao la, mấy nhà xưởng đặt tại nơi này rộng mênh mông, vài cột khói đen bốc thẳng lên trời, mơ hồ còn truyền tới tiếng vận hành của máy móc. Ngay giữa nhà xưởng là sân bay khổng lồ, ở đó có hơn hai mươi chiếc Báo Săn, Tuyết Phong đang đậu, cùng vô vàn các kỹ sư trong bộ đồng phục màu xanh da trời, họ đang bận rộn sửa chữa những chiếc máy bay chiến đấu này.
Mọi người vừa bước vào sân bay, một người đàn ông cao lớn đã vội vã đi tới trước mặt. Anh ta mặc bộ quân phục lính đánh thuê hơi cũ, tướng mạo hết sức oai hùng, ánh mắt trong trẻo, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi. Không giống với những lính đánh thuê khác, cũng khác hẳn Mạnh Hi Tông, anh ta chỉ mỉm cười đứng đó, khiến người ta cảm thấy ở anh ta có một khí khái anh hùng, vô cùng chính trực. Trên cầu vai anh ta đính quân hàm Thiếu tướng, đây là lần đầu tiên Tô Di trông thấy có người mang hàm tướng trong đội quân Lính đánh thuê, không kìm nén nổi, liếc nhìn anh ta thêm vài lần.
“Ngài chỉ huy!” Anh ta cùng Mạnh Hi Tông giơ tay chào theo lễ nghi quân đội rồi hai người ôm chầm lấy nhau. Tô Di bỗng thấy trên khuôn mặt Mạnh Hi Tông khẽ nở nụ cười thản nhiên.
“Đại ca!” Anh đứng bên cạnh người đàn ông đó, anh ta khẽ vỗ vỗ xuống bờ vai anh.
Tô Di thoáng giật mình, hóa ra cũng có người khiến Mạnh Hi Tông gọi là “đại ca” sao?
Ánh mắt ấm áp của người đàn ông đó liếc nhìn mọi người một lượt, Mộ Tây Đình và những người khác đều lần lượt chào anh ta theo lễ nghi quân đội: “Thiếu tướng!” Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt ung dung, nhàn tản, tự nhiên khiến người ta có cảm giác yên bình đến lạ.
Sau cùng, ánh mắt anh ta rơi trên người Tô Di. Tô Di liền hành lễ theo phản xạ: “Thiếu tướng!” Anh ta mỉm cười, gật đầu, nhìn sang Mạnh Hi Tông, hỏi: “Em dâu đây à?”
Mạnh Hi Tông không hé răng nửa lời, Tô Di cũng im lặng. Dường như Thiếu tướng không nhận ra vẻ trầm mặc của hai người họ, chìa tay về phía Tô Di, nói: “Chào cô, tôi là Giản Mộ An.”
Tô Di nắm lấy bàn tay ấm áp mà khô ráo của anh ta, đáp: “Thưa cấp trên, tôi là Tô Di, quâm hàm Trung úy.”
Giản Mộ An như đã hiểu rõ, nói: “Ồ? Chính là Mèo Hoang Nhỏ chôn mười đầu đạn hạt nhân để uy hiếp Mạnh Hi Tông đây sao?”
Tô Di bình tĩnh gật đầu, Mạnh Hi Tông ở bên cạnh lại giơ cánh tay ra, vòng quanh eo cô, nói với Giản Mộ An: “Anh nhiều lời như vậy từ lúc nào thế?”
Giản Mộ An cười ha hả, đích thân đưa bọn họ đến ký túc xá.
Tô Di biết chắc mình sẽ ở cùng phòng với Mạnh Hi Tông. Giản Mộ An nói ngắn gọn lịch trình làm việc buổi chiều với anh rồi đi tới nhà ăn trước. Tô Di vừa đặt hành lý của mình lên trên bàn, liền rơi ngay vào một vòng ôm kiên cố.
“Cách xa anh ấy một chút!” Anh xoay người cô lại, một tay nâng cằm cô lên. Đôi mắt tĩnh lặng như nước của cô nhìn anh chằm chằm, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh ta là ai?”
Mạnh Hi Tông thản nhiên nói: “Anh ấy từng là cấp trên của tôi, là người mà tôi kính trọng nhất!”
Tô Di thoáng giật mình. Tuy từ lâu đã nghe nói Mạnh Hi Tông bắt đầu sự nghiệp từ một gã lính đánh thuê nhỏ bé, nhưng cô không sao có thể tưởng tượng nổi tình cảnh anh theo người ta lăn lội như thế nào. Mặc dù bây giờ, Giản Mộ An đã trở thành cấp dưới của anh nhưng anh vẫn gọi anh ta là đại ca như trước. Điều này thật không xứng với hình tượng duy ngã độc tôn[1]dũng mãnh và cuồng vọng của anh chút nào.
[1] Chỉ có một mà không có hai.
Nhưng tại sao anh lại muốn cô cách xa anh ta một chút?
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa đạm bạc, Giản Mộ An liền đưa Mạnh Hi Tông và Tô Di đi xem dây chuyền sản xuất chế tạo máy bay. Thăm quan nhà xưởng một lượt, hai người đàn ông liền đứng lại bàn bạc, lên kế hoạch sản xuất và phân phối tài chính. Đương lúc trò chuyện, Giản Mộ An chợt nhớ tới một việc, nói: “Đúng rồi, gã người máy mà trước kia cậu phát hiện ra đâu?”
Trong lòng Tô Di hết sức căng thẳng, ngước nhìn vẻ mặt Mạnh Hi Tông lúc này cũng cứng đờ, anh nói: “Đã hủy diệt toàn bộ rồi!”
Giản Mộ An bắt đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu không giữ lại cho tôi một tên sao? Nghe nói cô công chúa kia rất đẹp, đáng lẽ phải giữ cô ta lại làm vợ tôi chứ?” Nói xong, liền cười xòa, nhìn về phía Tô Di. “Cô đừng ngạc nhiên nhé, thứ mà tôi yêu thích nhất chính là người máy. Nếu như cho tôi một cô vợ người máy, tôi sẽ bằng lòng đánh đổi bằng tất cả tài sản của mình.”
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông lướt qua nét cười ý nhị. “Anh ta bị cuồng người máy!”
Tô Di không đáp lời anh mà quay sang Giản Mộ An, cười nói: “Người máy rốt cuộc từ đâu tới?”
Giản Mộ An lắc đầu: “Thế hệ Lính đánh thuê đời trước từng nói, văn minh Người máy đã xuất hiện từ mấy trăm năm trước, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa một ai có thể nhìn thấy họ. Lần này, Mạnh Hi Tông bắt gặp được họ, quả thực tôi cũng rất bất ngờ!”
“Tại sao lại phải tiêu diệt toàn bộ người máy?” Tô Di tiếp tục hỏi.
Giản Mộ An cười cười, nói: “Người của thế hệ trước đã cố chấp yêu cầu như vậy, đại khái là ông ấy có lý do riêng của mình.”
Ngày hôm sau, Tô Di được tự do đi lại, vì Mạnh Hi Tông cùng Giản Mộ An ở trong nhà xưởng nghiên cứu máy bay cả một ngày một đêm, không có thời gian rảnh rỗi dành cho cô. Giản Mộ An phái một nữ lính đánh thuê đến, dẫn cô đi thăm thú toàn bộ cảnh sắc của thị trấn nhỏ, điều này khiến mắt cô sáng lên, tinh thần cũng vui sướng một cách khó tả.
Nữ Trung sĩ đó tên là Ngôn Khanh, là một cô gái tuổi trẻ tài cao, thoạt nhìn trông cô ấy cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo hết sức thanh tú, tính tình lại dịu dàng. Tô Di ở cùng với cô ấy rất vui vẻ, đến lúc chạng vạng, hai người bọn cô đã thăm thú hết các phong cảnh vùng lân cận, nhưng vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.
Ngôn Khanh nhanh trí, liền dẫn Tô Di đến một địa điểm tắm suối nước nóng nổi tiếng nhất nhì thành phố. Đối lập hoàn toàn với vẻ vắng lặng của thị trấn, trong đại sảnh, khu vực quầy tiếp tân hết sức ồn ào, hầu hết những lính đánh thuê rỗi rãi, không có việc gì làm đều đến đây tụ tập.
Vừa nhìn thấy hai nữ sĩ quan bước vào, đám lính đánh thuê kia đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn. Tô Di đã quen với thói lưu manh vốn có của lính đánh thuê nên cũng không để tâm. Nhưng khi hai người bọn cô cầm khăn tắm bước vào khu suối nước nóng, Tô Di lập tức kinh hãi.
Một đống nam nữ đang quan hệ một cách bừa bãi.
Kỳ thực, trên những thành phố lớn của Trái đất cũng thường xuyên bắt gặp những hình ảnh này nhưng Tô Di mới chỉ là một sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường, chưa một lần tận mắt chứng kiến cảnh tượng nào như vậy. Huống hồ, ở một nơi đa số toàn đàn ông thế này, bầu không khí nóng bỏng kia đủ để những người phụ nữ như cô phải cảm thấy xấu hổ. Cũng may mà Ngôn Khanh khá thông thạo nơi này, cô ấy trực tiếp dẫn Tô Di đến chỗ sâu nhất bên trong quán, mở cửa một căn phòng đơn, bên trong là hồ nước trong suốt, không một bóng người.
“Trung úy, cô ở lại chỗ này mà tắm, ở ngoài kia loạn lắm!” Ngôn Khanh mỉm cười nói.
“Còn cô?”
Ngôn Khanh cười cười: “Tôi ra ngoài kia, có mấy người bạn vừa gọi. Trung úy, cô có thể thoải mái mà ngủ một giấc, thứ thuốc có trong suối nước nóng này rất tốt đối với cơ thể. Khoảng một tiếng sau, tôi sẽ quay lại gọi cô dậy.”
Tô Di đương nhiên hiểu từ “bạn” kia có ý nghĩa gì. Tuy ở một nơi công cộng không đến mức làm trò bậy bạ nhưng một cô gái ngâm mình giữa đám đàn ông con trai, dưới mặt nước luôn có những sự ve vãn mờ ám khó tránh khỏi. Chỉ là, cô không ngờ một cô gái trông có vẻ thuần khiết như Ngôn Khanh lại có thể thoải mái đến vậy.
Cô mặc áo tắm, bước vào suối nước nóng. Gian phòng này lộ thiên, ngẩng đầu có thể thấy được những ánh sao lạnh lẽo của ngày đông. Khí nóng bốc lên, cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể, ùa vào tận xương tủy. Sau khi Tô Di bị thương nặng, sức khỏe ngày một yếu đi, ở một không gian thoải mái, dễ chịu nhường này, cô khẽ tựa đầu vào thềm đá, rất nhanh đã mơ màng thiếp đi.
Lúc nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, Tô Di khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người dưới ánh đèn mờ ảo. Tô Di lấy tay che ánh sáng trước mặt, khẽ giọng hỏi: “Cô quay lại rồi à?”
Người đó ngồi xổm xuống cạnh mép hồ, mở to mắt nhìn Tô Di. Dường như ngay lập tức, Tô Di cảm nhận được hơi thở đàn ông vô cùng quen thuộc ấy. Cô mở choàng mắt, quả nhiên trông thấy cơ thể cao lớn và khuôn mặt anh tuấn, trầm tĩnh như nước của Mạnh Hi Tông. Mà ánh mắt của anh nhìn dọc từ khuôn mặt có chút kinh ngạc của cô xuống đến bờ vai hồng hào dưới làn nước nóng, còn cả cơ thể mềm mại trong bộ áo tắm vô vùng quyến rũ, trầm mặc không nói một lời.
Buổi chiều, khi xong việc, anh bất ngờ được Giản Mộ An thông báo: “Em dâu vẫn chưa thấy quay về!” Lúc đó, anh chỉ cho rằng cô đang mải dạo chơi bên ngoài thị trấn, cũng không mấy để ý. Một lúc sau, Giản Mộ An lại làm ra vẻ như sực nhớ ra. “Chết rồi, anh quên nói với cậu, Tô Di và Ngôn Khanh đang ở địa điểm tắm suối nước nóng nổi tiếng nhất nhì thị trấn này.”
Đó là một nơi như thế nào chứ? Mặc dù không đến nỗi quá tạp nham và ô uế nhưng chuyện nam nữ quan hệ bừa bãi, thậm chí khỏa thân tắm chung vốn là một chuyện rất đỗi bình thường và ngang nhiên hoạt động công khai. Mạnh Hi Tông cũng hiểu rõ đại ca của mình, bề ngoài trông có vẻ đĩnh đạc, cương nghị là thế nhưng kỳ thực lại quỷ kế đa đoan, luôn tự cho mình là đúng, giống hệt một con hồ ly. Thế nên anh mới muốn Tô Di tránh xa anh ta ra một chút. Lúc này, cô bị người của anh ta cố ý mang đi, chẳng có mục đích nào khác ngoài chọc giận Mạnh Hi Tông.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cơ thể trắng nõn, cân đối của Tô Di phơi bày trước mắt bao nhiêu gã đàn ông, trong lòng Mạnh Hi Tông lại dấy lên cảm giác tức giận. Đương nhiên, anh không cho rằng đây là ghen tuông. Chỉ là Tô Di sớm đã trở thành vật sở hữu cá nhân, là người phụ nữ của riêng anh, anh không muốn có bất cứ kẻ nào khác động chạm đến cô.
Chỉ bỏ lại một câu: “Anh nghiêm túc chút đi!” rồi Mạnh Hi Tông vội vã rời khỏi trong ánh mắt cười mà như không của Giản Mộ An.
Cũng may mà Giản Mộ An không dám trêu đùa quá mức. Tô Di cũng biết tự bảo vệ bản thân, cô chọn một căn phòng độc lập để ngâm mình. Mà khi Mạnh Hi Tông thấy cô đang ngủ thiếp đi trong suối nước nóng, anh không lập tức đánh thức cô mà chỉ lẳng lặng đứng một bên suốt nửa giờ đồng hồ, mãi cho đến tận lúc cô tỉnh lại. Mái tóc dài của cô cuộn lại sau gáy, càng làm tăng khí chất lịch sự, nhã nhặn vốn có. Trên khuôn mặt trắng mịn cơ hồ còn có nét ửng hồng. Hàng lông mi đen dày hết sức bắt mắt. Đôi môi anh đào chúm chím nổi bật dưới ánh đèn vàng vọt, khiến anh lập tức nhớ tới hương vị tươi mát trên đôi môi ấy. Đây là lần đầu tiên, Mạnh Hi Tông ngắm nhìn Tô Di mà nảy sinh cảm giác kinh ngạc đến thế, cảm giác đó hơi khó để hình dung. Vì thế, anh cúi đầu, lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi hàng mi ướt hơi nước của cô run rẩy, đôi mắt như vực nước hồ sâu khẽ mở ra…
Mạnh Hi Tông cùng cô nhìn nhau chỉ trong chốc lát rồi không chút chậm trễ, anh bắt đầu cởi quần áo. Vừa nhìn thấy động tác của anh, tâm tình Tô Di lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Không thể phủ nhận, giữa đêm đông lạnh lẽo nhường này, một người đàn ông đẹp trai với cơ thể cường tráng bỗng xuất hiện trước mắt, khiến người ta không thể kháng cự được ý loạn tình mê. Cô nhìn thân hình rắn chắc của anh dần hiện ra trọn vẹn trước mặt mình, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hai người quân quýt trên giường những ngày qua. Tuy Tô Di chỉ mới cùng anh trầm luân nhưng không thể không thừa nhận rằng, đơn giản từ giác quan mà nói, cô cũng vô cùng kích thích và sung sướng.
Cô đã không còn suy nghĩ về chuyện cô công chúa người máy kia nữa, bởi vấn đề giữa họ không phải là cô ta mà là địa vị và lòng chân thành. Mặc dù đối với anh, cô càng lúc càng lún sâu mất rồi! Nhưng cô cũng không có cơ hội để mà nghĩ tiếp. Mạnh Hi Tông đã ngâm mình vào hồ nước, mạnh mẽ ép cô vào sát mép bờ, vùi đầu hôn.
Ánh trăng trên đỉnh đầu trong vắt, lạnh lẽo mà ôn hòa, ngón tay của anh tựa như có ma lực, mỗi tấc da thịt anh chạm qua đều khiến cơ thể cô run lên từng hồi. Anh cứ như vậy, dịu dàng hôn lên gò má cô không ngừng. Mỗi khi cô mở mắt ra đều bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú, dường như đây là lần đầu tiên cô trông thấy biểu cảm này của anh.
Bầu không khí bên trong căn phòng vô cùng hài hòa, tiếng cơ thể cũng chìm sâu dưới làn nước, chỉ còn lại tiếng thở gấp của anh và tiếng rên rỉ khó có thể kiềm chế thỉnh thoảng lại khẽ thoát ra kẽ răng của cô, hoặc những lúc thực sự không thể chịu nổi mà gằn giọng mắng anh vài câu. Còn chưa được bao lâu, cô đã choáng váng đầu óc, hoàn toàn kiệt sức.
Cô dần rơi vào trạng thái mê man, mí mắt không thể mở ra nổi. Cảm giác kích thích bên dưới cơ thể nhanh chóng đã tan biến, bầu không khí chìm vào trong thinh lặng. Trong mông lung, tựa hồ có người đang lẳng lặng hôn lên khắp cơ thể cô, vòng ôm ấm áp của anh khiến cô không thể chống cự, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, Tô Di chợt nghe thấy một giọng nói: “Ngủ thiếp đi rồi à?” Là Giản Mộ An.
Cô nhận ra mình đang nằm trong lòng Mạnh Hi Tông. Anh đang ôm cô, bước từng bước về phía trước.
Cô lại nghe thấy Giản Mộ An hỏi: “Suối nước nóng này không tệ chứ hả?”
Mạnh Hi Tông tựa hồ cười nhạt một tiếng, nói: “Cũng không tệ!”
Giản Mộ An thấp giọng: “Mười năm rồi, khó khăn lắm mới thấy bên cạnh cậu có một người phụ nữ, lại còn không giải quyết được sao? Đến người mù cũng nhìn ra là cô ấy đang giận dỗi. Cậu không định dỗ dành cô ấy một chút à?”
Mạnh Hi Tông trầm mặc một hồi rồi nói: “Cô ấy không phải cam tâm tình nguyện ở bên em. Nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng.”
Tô Di nghe vậy thì lồng ngực run lên, chỉ nghe Mạnh Hi Tông tiếp tục nói: “Có bằng lòng hay không thì cô ấy cũng không thể chạy thoát nổi.”
Đột nhiên, Tô Di rất muốn nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này. Cô mở mắt ra, đúng lúc anh cúi xuống, cái nhìn dò xét của cô chạm vào ánh mắt trầm tĩnh nơi anh. Cô nhanh chóng hiểu ra, những lời anh vừa nói là cố tình để cô nghe thấy.
Bóng đêm trên đỉnh đầu tạo thành một cảnh nền đen sẫm, thâm trầm. Đôi mắt đang nhìn cô chăm chú còn tĩnh mịch hơn cả màn đêm. Ánh mắt trầm lắng như mặt nước hồ đó cất giấu dục vọng không thể che dấu của người đàn ông. Điều này khiến tâm tư cô hoảng loạn, anh khiến cô cảm thấy càng ngày càng khó nắm bắt và cũng khó có thể dứt ra.
Bình luận facebook